• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 160 Khu cắm trại

Sau bữa hải sản no nê tại chợ Hàng Dương, nắng trưa Cần Giờ đổ xuống như lửa, không khí nóng hầm hập, làm mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ Linh. Cô đứng dậy, lau má, vị ngọt đậm của cua hấp, mùi phô mai béo ngậy từ tôm hùm nướng, và chút cay nồng của sò điệp nướng mỡ hành vẫn đọng trên môi, mang lại cảm giác thỏa mãn hiếm hoi. Kiên, nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡ, nhìn cô, mắt sáng rực, như muốn nuốt chửng từng đường cong cơ thể cô qua lớp áo thun trắng ôm sát. “Nắng thế này, ngồi chợ nữa nóng chết! Anh biết chỗ mát hơn, rừng Sác gần đây, tham quan tí rồi nghỉ ngơi. Chiều mình đi dọc bãi biển, chụp hình, đẹp mê hồn luôn!” Linh gật đầu, mắt long lanh tò mò, mái tóc buộc cao đung đưa theo gió. “Rừng Sác hả? Nghe hay đấy. Chỗ cắm trại đông không? Em thích chỗ lạ mà đông người, yên tâm hơn.” Kiên cười nhẹ, giọng tự nhiên, thân thiện. “Ừ, chỗ đó dân phượt hay tụ, đông vui lắm. Có mấy lều xịn, view nhìn ra sông với rừng, chill hết nấc. Anh đã chọn sẵn lều đẹp nhất cho em nghỉ trưa rồi, có cả quạt pin, thoải mái!” Linh mỉm cười, má hồng lên vì nắng và sự hào hứng. “Vậy hả? Nghe thú vị ghê! Có đông thì vui, em sợ chỗ vắng quá, hơi creepy.” Kiên nhếch môi, ánh mắt thoáng ý vị, che giấu mưu đồ. “Yên tâm, ban ngày đông mà, chiều còn đốt lửa trại, hát hò. Đi với anh, em không phải lo gì!” Linh gật gù, “Ok, đi thôi, nghe hấp dẫn quá!” Cô vô tư theo Kiên, không nhận ra ánh mắt hắn lướt xuống ngực cô, phập phồng sau áo thun, rồi xuống cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short jeans, cặc hắn nhú nhẹ trong quần, lòng rạo rực toan tính đen tối.

Kiên khởi động chiếc SH trắng bóng loáng, chở Linh hướng về rừng Sác. Con đường đất đỏ trải dài, hai bên là rừng đước xanh um, rễ cây đan xen như mạng nhện, mọc san sát trong đầm lầy ngập mặn. Những tán lá dày che bớt nắng, tạo bóng mát loang lổ trên mặt đường, gió thổi qua mang theo mùi phù sa, lá tươi, và chút mặn mà từ biển xa. Cò trắng lượn trên cao, tiếng chim kêu lích chích hòa với tiếng sóng vỗ mơ hồ, tạo nên bản giao hưởng thiên nhiên. Linh ngắm cảnh, hít sâu không khí trong lành, cảm giác bình yên len lỏi, xoa dịu những ngày rối ren trong lòng. Cô nhớ lại những lần cãi vã, ánh mắt sắc lạnh, và tin nhắn cụt lủn khiến cô tổn thương.

Kiên quay lại, nụ cười lúm đồng tiền làm cô dễ chịu. “Đẹp không? Rừng Sác này từng là căn cứ cách mạng, giờ thành điểm phượt hot. Tí vào khu cắm trại, em sẽ mê luôn!” Linh gật đầu, giọng hào hứng, “Đẹp thật, mát mẻ hơn chợ nhiều!

Nắng trưa càng gắt, làm mồ hôi thấm ướt lưng áo Linh, cô đưa tay quệt trán, cảm giác nóng bức khó chịu. Kiên dừng xe dưới gốc đước lớn, bóng cây che mát, những rễ cây ngoằn ngoèo vươn ra như muốn ôm lấy mặt đất. “Nghỉ tí đi, nóng quá,” hắn nói, ngồi xuống tảng đá phẳng. Linh mở ba lô của mình, kiểm tra điện thoại, thấy tin nhắn hỏi vị trí của Nam. Cô cau mày, lẩm bẩm, “Anh Hỏi vị trí làm gì? Lo em lạc hả?” Cô mở Google Maps, chia sẻ định vị, nghĩ rằng đó chỉ là sự quan tâm bình thường. Khát nước, cô lấy bình nước trong ba lô, mở nắp, uống một ngụm lớn, rồi thêm ngụm nữa. Nước mát lạnh trôi xuống họng, thoảng vị lạ, nhưng cô nghĩ do mình khát quá nên không để ý. Kiên, ngồi cạnh, mắt rực cháy, mừng thầm, tim đập nhanh khi thấy cô uống. “Uống nhiều vào, nắng thế này dễ mất nước lắm,” hắn nói, giọng quan tâm, ánh mắt lén lướt qua ngực cô, rung nhẹ theo nhịp thở. Linh gật đầu, “Cảm ơn anh, khát quá thật. Khu cắm trại còn xa không? Em hơi mệt rồi.” Kiên cười, giọng ngọt ngào, “Gần thôi, đi tí nữa là tới. Linh thắc mắc “Tí có chụp hình được không?” Kiên gật đầu, “Chụp thoải mái, view sông đẹp mê hồn, em tha hồ sống ảo!” Linh cười khúc khích, “Nghe thích quá, đi thôi!” Cô đứng dậy, không biết cơ thể bắt đầu nóng ran thuốc từ lọ nước Kiên đổ vào đang ngấm dần.

Kiên dẫn Linh đi sâu vào rừng Sác, đường mòn hẹp dần, hai bên là đước và dương liễu mọc dày, cành lá đan xen, che khuất ánh nắng, tạo cảm giác mát mẻ nhưng hoang vắng. Ánh sáng lọt qua tán lá, vẽ những mảng loang lổ trên mặt đất, tiếng chim kêu xen lẫn tiếng lá xào xạc, như thì thầm những bí mật của rừng. Linh cảm giác mệt mỏi len lỏi, chân nặng dần, đầu hơi choáng. Cô nghĩ mình bị say nắng, lồn nóng ran bất thường, làm cô đỏ mặt, cố kìm lại cảm giác rạo rực, như những lần mãnh liệt trước đây. Kiên đi trước, liếc nhìn cô, mắt lóe lên dục vọng, biết thuốc đang phát huy tác dụng. Hắn dẫn cô đến một khu cắm trại bỏ hoang, cách đường chính cả cây số. Những lều vải bạc màu dựng lác đác, dây leo bám quanh, như bị bỏ quên cả tháng. Bàn ghế gỗ mục nằm rải rác, không bóng người, chỉ có tiếng gió rít qua lá, mang theo sự tĩnh lặng đáng sợ.

Linh dừng lại, cau mày, giọng hơi lo lắng, “Sao vắng thế? Không phải đông vui à? Em tưởng có nhiều nhóm phượt?” Kiên quay lại trấn an, ánh mắt vẫn tự nhiên. “Tại trưa thôi, mọi người đi ăn hoặc nghỉ chỗ khác. Xíu mới đông, dân phượt hay tụ về đây đốt lửa trại, hát hò. Anh chọn lều này vì yên tĩnh, em nghỉ ngon hơn. Tí chiều đông lên, em sẽ thấy!” Linh gật đầu, mắt mơ màng, đầu óc nặng nề. Cô không nghi ngờ, yên tâm khi nghĩ chiều sẽ nhộn nhịp, chỉ muốn nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Kiên chỉ vào lều vải xanh đậm, còn nguyên vẹn, dựng cạnh bờ sông lấp loáng ánh nước. “Đây, lều xịn nhất, anh chuẩn bị cho em nghỉ trưa” Linh, đầu óc mơ màng, gật đầu, giọng yếu ớt, “Cảm ơn anh… em mệt quá, chắc bị say nắng.” Cô bước theo hắn, cơ thể nóng bừng, lồn co bóp nhẹ, làm cô run rẩy, không hiểu sao cảm giác rạo rực ngày càng mạnh.

Kiên đỡ Linh vào lều, bên trong là tấm nệm cũ nhưng sạch, một quạt pin nhỏ kêu vo vo, thổi luồng gió mát yếu ớt. Linh nằm xuống, áo thun trắng ôm sát, ngực phập phồng theo nhịp thở gấp, cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short, mồ hôi lấp loáng trên cổ và xương quai xanh, như mời gọi.. “Em nghỉ tí chắc hết,” cô lẩm bẩm, mắt nhắm hờ. Kiên, đứng cạnh, mắt rực cháy dục vọng, nhìn ngực cô rung nhẹ, cặp vú căng tròn hiện rõ qua áo thun, cặc hắn cương cứng trong quần. Hắn nhếch môi, nghĩ thầm, “Chỉ tí nữa, em sẽ rên dưới anh, không thoát được đâu.” Hắn ngồi xuống, vờ lấy chai nước từ ba lô, ánh mắt không rời cơ thể cô, chờ thuốc ngấm hoàn toàn. “Nằm nghỉ đi, say nắng thì ngủ tí là hết. Anh ở đây, có gì anh gọi,” hắn nói, giọng quan tâm rồi giả bộ bước ra ngoài để kiểm tra xung quanh.

Linh trong cơn mơ màng, siết tay vào nệm, lòng nhói lên khi nhớ đến nụ cười trong veo và giọng trầm khàn từng khiến cô bình yên. Cô không hiểu sao mình lại ở đây, trong lều vắng, với Kiên, khi trái tim vẫn hướng về người khác. Thuốc làm cô mệt, mí mắt nặng trĩu. Gió thổi qua lều, mang theo tiếng lá xào xạc, như thì thầm về cơn bão sắp đến, khi Linh, trong cơn mê thuốc, sắp rơi vào bẫy của Kiên.

Nam lao như bay trên con đường đất đỏ Cần Giờ, chiếc xe máy đen cũ kỹ gầm vang, bụi cuộn mù mịt sau lưng. Nắng trưa chiếu gắt, mồ hôi thấm ướt áo thun đen bó sát cơ bắp, chảy dài trên trán, dính bết vào tóc. Điện thoại trong túi quần rung lên, anh dừng xe vội bên lề, tim đập thình thịch khi mở màn hình, thấy thông báo định vị từ Linh, chỉ cách chợ Hàng Dương vài cây số, gần khu rừng Sác. Một tia hy vọng bùng cháy, nhưng anh lập tức gọi cho cô, chuông đổ dài, không ai nhấc. Anh gọi lần nữa, rồi lần ba, chỉ nghe tiếng tút tút lạnh lùng. “Sao không nghe máy, Linh?” Nam gầm lên, giọng khàn, mắt rực cháy giận dữ xen lo lắng. Anh siết chặt tay lái, lòng như lửa đốt, vừa bực tức vì Linh vô tư đi với Kiên, vừa sợ hãi điều tồi tệ đang rình rập “Chỉ cần trễ một phút, chỉ một phút…” anh lẩm bẩm, răng nghiến chặt, tưởng tượng Kiên, với nụ cười lúm đồng tiền giả tạo, đang chạm vào cô. Anh rồ ga, xe lao vút, gió rít qua tai, như con thú săn mồi quyết xé nát kẻ thù. Mỗi giây trôi qua như lưỡi dao cứa vào tim, anh biết, nếu không kịp, Linh có thể rơi vào tay Kiên, và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Lòng Nam giằng xé, ghen tuông khi nghĩ Linh cười với Kiên, tự trách vì đã để cô đi xa, không giữ cô bên mình như những đêm anh ôm cô, cảm nhận cơ thể cô run rẩy trong vòng tay.

Cùng lúc, trong lều vải xanh đậm ở khu cắm trại bỏ hoang giữa rừng Sác, Linh nằm trên tấm nệm cũ, cơ thể nóng bừng, đầu óc mơ màng như trôi trong màn sương dày. Tiếng quạt pin kêu vo vo yếu ớt, không đủ xua tan cơn rạo rực lan tỏa khắp người. Thuốc từ lọ nước Kiên đổ vào bình ngấm sâu, khiến lồn ướt át, co bóp nhẹ, như khi cô từng quấn lấy người khác trong khoái lạc. Cô cảm nhận ba lô cạnh mình rung lên, điện thoại báo cuộc gọi, nhưng tay nặng trĩu, không đủ sức với lấy. Mí mắt díu lại, cơ thể phản bội lý trí, ngực phập phồng gấp gáp dưới áo thun trắng ôm sát, cặp vú căng tròn hiện rõ, núm vú cương cứng qua lớp vải mỏng. Linh cởi áo khoác ngoài, ném sang góc lều, để lộ vai trần lấp loáng mồ hôi và xương quai xanh mảnh mai, như muốn giải tỏa cơn nóng. Tay cô vô thức lướt lên ngực, ngón tay chạm nhẹ qua áo, cảm giác tê dại lan tỏa, khiến cô rên khe khẽ, “Ư… nóng quá…” Lồn cô nhói lên, dịch dâm tuôn trào, thấm ướt quần lót, làm cô đỏ mặt, cố xua đi cảm giác dâm dục, nghĩ rằng mình bị say nắng. Nhưng cơ thể không nghe lời, vùng kín rạo rực, siết chặt, như khao khát được chạm vào, khiến cô run rẩy, mồ hôi lấp loáng trên cổ, chảy xuống khe ngực.
FI5SifcS.jpeg


Kiên sau khi kiểm tra xung quanh khu cắm trại, xác nhận không một bóng người, ung dung bước vào lều, nụ cười lúm đồng tiền che giấu dục vọng. Hắn không vội, biết cả buổi chiều thuộc về mình, định tận hưởng từng khoảnh khắc với Linh. Ánh nắng lọt qua khe lều, chiếu lên cơ thể cô, làm da trắng mịn lấp loáng như ngọc. Hắn ngồi xuống cạnh Linh, giả bộ quan tâm, “Em ổn không? Nắng trưa chắc làm em mệt. Để anh xem nào.” Hắn đưa tay sờ trán cô, ngón tay cố ý lướt chậm, chạm vào má, cảm nhận làn da mềm mại nóng hổi. Linh hơi rụt lại, bản năng mách bảo sự nguy hiểm, nhưng mỗi cái chạm của Kiên như đổ dầu vào ngọn lửa “Em… ổn, chỉ cần nghỉ tí là được,” Linh nói, giọng yếu, mắt mơ màng, cố giữ vẻ bình thường. Kiên mỉm cười, nắm tay cô, ngón tay vuốt nhẹ lên cổ tay, chậm rãi, như thăm dò. “Nghỉ đi, em nóng thế này, để anh giúp em thoải mái,” hắn nói, giọng ngọt ngào, mắt rực cháy dục vọng, lướt qua ngực cô, cặp vú rung nhẹ theo nhịp thở gấp.

Linh dù mơ màng, cảm nhận cái nắm tay của Kiên làm cơ thể cô hứng thú kỳ lạ, như thể mỗi tiếp xúc khơi dậy bản năng sâu thẳm. Vùng kín cô rung lên, khao khát mãnh liệt, làm cô cắn môi, cố phản kháng, “Em không sao, anh… đừng lo.” Nhưng thuốc ngấm sâu, cơ thể nóng bừng, không hiểu sao mình lại thế. Kiên, nhận ra trạng thái của cô, nhếch môi, đẩy xa hơn. Hắn cởi áo thun, để lộ thân hình gầy nhưng săn chắc, cơ ngực và bụng nổi rõ, mồ hôi lấp loáng, như cố ý khoe body để kích thích cô. “Nóng quá, cởi áo cho mát,” hắn nói, giọng bình thản, nhưng mắt không rời Linh, quan sát từng phản ứng. Hắn ngồi gần hơn, đầu gối chạm vào đùi cô, cố ý để da kề da, cảm nhận sự mềm mại của cặp đùi thon dài. Linh, trong cơn mê thuốc, nhìn cơ thể hắn, vùng kín nhói lên, nhưng cô quay mặt đi, lẩm bẩm, “Em nghỉ tí… là ổn…” Kiên cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc cô, ngón tay lướt xuống gáy, chậm rãi, như khơi gợi. “Em cứ thư giãn, anh ở đây, giúp em mát mẻ hơn,” hắn thì thầm, giọng khàn, ánh mắt dâm dục lướt qua ngực cô, núm vú cương cứng hiện rõ qua áo.

Hắn cúi xuống, giả vờ chỉnh quạt pin, nhưng cố ý để ngực hắn chạm nhẹ vào vai Linh, cảm nhận sự mềm mại qua áo thun mỏng. Linh rên khe khẽ, cơ thể giật nh nhưng không đủ sức đẩy Kiên ra. Hắn thấy phản ứng của cô, nhếch môi, nghĩ thầm, “Em sắp là của anh rồi, Linh.” Hắn cầm chai nước từ ba lô, đưa cô, “Uống thêm đi, em nóng thế này, cần nước.” Linh, mắt nhắm hờ, lắc đầu yếu ớt, “Không… em no rồi…” Kiên không ép, chỉ ngồi đó, tay vuốt nhẹ cánh tay cô, ngón tay lướt chậm lên vai, như chơi đùa với con mồi. Mỗi cái chạm khiến Linh run rẩy, vùng kín khao khát mãnh liệt, làm cô rên nghẹn, “Ư… đừng…” Nhưng giọng cô yếu ớt, không đủ sức phản kháng, như thể cơ thể đã đầu hàng trước thuốc và sự khơi gợi của Kiên.
 

zinzin6996

Tao là gay
Chương 160 Khu cắm trại

Sau bữa hải sản no nê tại chợ Hàng Dương, nắng trưa Cần Giờ đổ xuống như lửa, không khí nóng hầm hập, làm mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ Linh. Cô đứng dậy, lau má, vị ngọt đậm của cua hấp, mùi phô mai béo ngậy từ tôm hùm nướng, và chút cay nồng của sò điệp nướng mỡ hành vẫn đọng trên môi, mang lại cảm giác thỏa mãn hiếm hoi. Kiên, nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡ, nhìn cô, mắt sáng rực, như muốn nuốt chửng từng đường cong cơ thể cô qua lớp áo thun trắng ôm sát. “Nắng thế này, ngồi chợ nữa nóng chết! Anh biết chỗ mát hơn, rừng Sác gần đây, tham quan tí rồi nghỉ ngơi. Chiều mình đi dọc bãi biển, chụp hình, đẹp mê hồn luôn!” Linh gật đầu, mắt long lanh tò mò, mái tóc buộc cao đung đưa theo gió. “Rừng Sác hả? Nghe hay đấy. Chỗ cắm trại đông không? Em thích chỗ lạ mà đông người, yên tâm hơn.” Kiên cười nhẹ, giọng tự nhiên, thân thiện. “Ừ, chỗ đó dân phượt hay tụ, đông vui lắm. Có mấy lều xịn, view nhìn ra sông với rừng, chill hết nấc. Anh đã chọn sẵn lều đẹp nhất cho em nghỉ trưa rồi, có cả quạt pin, thoải mái!” Linh mỉm cười, má hồng lên vì nắng và sự hào hứng. “Vậy hả? Nghe thú vị ghê! Có đông thì vui, em sợ chỗ vắng quá, hơi creepy.” Kiên nhếch môi, ánh mắt thoáng ý vị, che giấu mưu đồ. “Yên tâm, ban ngày đông mà, chiều còn đốt lửa trại, hát hò. Đi với anh, em không phải lo gì!” Linh gật gù, “Ok, đi thôi, nghe hấp dẫn quá!” Cô vô tư theo Kiên, không nhận ra ánh mắt hắn lướt xuống ngực cô, phập phồng sau áo thun, rồi xuống cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short jeans, cặc hắn nhú nhẹ trong quần, lòng rạo rực toan tính đen tối.

Kiên khởi động chiếc SH trắng bóng loáng, chở Linh hướng về rừng Sác. Con đường đất đỏ trải dài, hai bên là rừng đước xanh um, rễ cây đan xen như mạng nhện, mọc san sát trong đầm lầy ngập mặn. Những tán lá dày che bớt nắng, tạo bóng mát loang lổ trên mặt đường, gió thổi qua mang theo mùi phù sa, lá tươi, và chút mặn mà từ biển xa. Cò trắng lượn trên cao, tiếng chim kêu lích chích hòa với tiếng sóng vỗ mơ hồ, tạo nên bản giao hưởng thiên nhiên. Linh ngắm cảnh, hít sâu không khí trong lành, cảm giác bình yên len lỏi, xoa dịu những ngày rối ren trong lòng. Cô nhớ lại những lần cãi vã, ánh mắt sắc lạnh, và tin nhắn cụt lủn khiến cô tổn thương.

Kiên quay lại, nụ cười lúm đồng tiền làm cô dễ chịu. “Đẹp không? Rừng Sác này từng là căn cứ cách mạng, giờ thành điểm phượt hot. Tí vào khu cắm trại, em sẽ mê luôn!” Linh gật đầu, giọng hào hứng, “Đẹp thật, mát mẻ hơn chợ nhiều!

Nắng trưa càng gắt, làm mồ hôi thấm ướt lưng áo Linh, cô đưa tay quệt trán, cảm giác nóng bức khó chịu. Kiên dừng xe dưới gốc đước lớn, bóng cây che mát, những rễ cây ngoằn ngoèo vươn ra như muốn ôm lấy mặt đất. “Nghỉ tí đi, nóng quá,” hắn nói, ngồi xuống tảng đá phẳng. Linh mở ba lô của mình, kiểm tra điện thoại, thấy tin nhắn hỏi vị trí của Nam. Cô cau mày, lẩm bẩm, “Anh Hỏi vị trí làm gì? Lo em lạc hả?” Cô mở Google Maps, chia sẻ định vị, nghĩ rằng đó chỉ là sự quan tâm bình thường. Khát nước, cô lấy bình nước trong ba lô, mở nắp, uống một ngụm lớn, rồi thêm ngụm nữa. Nước mát lạnh trôi xuống họng, thoảng vị lạ, nhưng cô nghĩ do mình khát quá nên không để ý. Kiên, ngồi cạnh, mắt rực cháy, mừng thầm, tim đập nhanh khi thấy cô uống. “Uống nhiều vào, nắng thế này dễ mất nước lắm,” hắn nói, giọng quan tâm, ánh mắt lén lướt qua ngực cô, rung nhẹ theo nhịp thở. Linh gật đầu, “Cảm ơn anh, khát quá thật. Khu cắm trại còn xa không? Em hơi mệt rồi.” Kiên cười, giọng ngọt ngào, “Gần thôi, đi tí nữa là tới. Linh thắc mắc “Tí có chụp hình được không?” Kiên gật đầu, “Chụp thoải mái, view sông đẹp mê hồn, em tha hồ sống ảo!” Linh cười khúc khích, “Nghe thích quá, đi thôi!” Cô đứng dậy, không biết cơ thể bắt đầu nóng ran thuốc từ lọ nước Kiên đổ vào đang ngấm dần.

Kiên dẫn Linh đi sâu vào rừng Sác, đường mòn hẹp dần, hai bên là đước và dương liễu mọc dày, cành lá đan xen, che khuất ánh nắng, tạo cảm giác mát mẻ nhưng hoang vắng. Ánh sáng lọt qua tán lá, vẽ những mảng loang lổ trên mặt đất, tiếng chim kêu xen lẫn tiếng lá xào xạc, như thì thầm những bí mật của rừng. Linh cảm giác mệt mỏi len lỏi, chân nặng dần, đầu hơi choáng. Cô nghĩ mình bị say nắng, lồn nóng ran bất thường, làm cô đỏ mặt, cố kìm lại cảm giác rạo rực, như những lần mãnh liệt trước đây. Kiên đi trước, liếc nhìn cô, mắt lóe lên dục vọng, biết thuốc đang phát huy tác dụng. Hắn dẫn cô đến một khu cắm trại bỏ hoang, cách đường chính cả cây số. Những lều vải bạc màu dựng lác đác, dây leo bám quanh, như bị bỏ quên cả tháng. Bàn ghế gỗ mục nằm rải rác, không bóng người, chỉ có tiếng gió rít qua lá, mang theo sự tĩnh lặng đáng sợ.

Linh dừng lại, cau mày, giọng hơi lo lắng, “Sao vắng thế? Không phải đông vui à? Em tưởng có nhiều nhóm phượt?” Kiên quay lại trấn an, ánh mắt vẫn tự nhiên. “Tại trưa thôi, mọi người đi ăn hoặc nghỉ chỗ khác. Xíu mới đông, dân phượt hay tụ về đây đốt lửa trại, hát hò. Anh chọn lều này vì yên tĩnh, em nghỉ ngon hơn. Tí chiều đông lên, em sẽ thấy!” Linh gật đầu, mắt mơ màng, đầu óc nặng nề. Cô không nghi ngờ, yên tâm khi nghĩ chiều sẽ nhộn nhịp, chỉ muốn nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Kiên chỉ vào lều vải xanh đậm, còn nguyên vẹn, dựng cạnh bờ sông lấp loáng ánh nước. “Đây, lều xịn nhất, anh chuẩn bị cho em nghỉ trưa” Linh, đầu óc mơ màng, gật đầu, giọng yếu ớt, “Cảm ơn anh… em mệt quá, chắc bị say nắng.” Cô bước theo hắn, cơ thể nóng bừng, lồn co bóp nhẹ, làm cô run rẩy, không hiểu sao cảm giác rạo rực ngày càng mạnh.

Kiên đỡ Linh vào lều, bên trong là tấm nệm cũ nhưng sạch, một quạt pin nhỏ kêu vo vo, thổi luồng gió mát yếu ớt. Linh nằm xuống, áo thun trắng ôm sát, ngực phập phồng theo nhịp thở gấp, cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short, mồ hôi lấp loáng trên cổ và xương quai xanh, như mời gọi.. “Em nghỉ tí chắc hết,” cô lẩm bẩm, mắt nhắm hờ. Kiên, đứng cạnh, mắt rực cháy dục vọng, nhìn ngực cô rung nhẹ, cặp vú căng tròn hiện rõ qua áo thun, cặc hắn cương cứng trong quần. Hắn nhếch môi, nghĩ thầm, “Chỉ tí nữa, em sẽ rên dưới anh, không thoát được đâu.” Hắn ngồi xuống, vờ lấy chai nước từ ba lô, ánh mắt không rời cơ thể cô, chờ thuốc ngấm hoàn toàn. “Nằm nghỉ đi, say nắng thì ngủ tí là hết. Anh ở đây, có gì anh gọi,” hắn nói, giọng quan tâm rồi giả bộ bước ra ngoài để kiểm tra xung quanh.

Linh trong cơn mơ màng, siết tay vào nệm, lòng nhói lên khi nhớ đến nụ cười trong veo và giọng trầm khàn từng khiến cô bình yên. Cô không hiểu sao mình lại ở đây, trong lều vắng, với Kiên, khi trái tim vẫn hướng về người khác. Thuốc làm cô mệt, mí mắt nặng trĩu. Gió thổi qua lều, mang theo tiếng lá xào xạc, như thì thầm về cơn bão sắp đến, khi Linh, trong cơn mê thuốc, sắp rơi vào bẫy của Kiên.

Nam lao như bay trên con đường đất đỏ Cần Giờ, chiếc xe máy đen cũ kỹ gầm vang, bụi cuộn mù mịt sau lưng. Nắng trưa chiếu gắt, mồ hôi thấm ướt áo thun đen bó sát cơ bắp, chảy dài trên trán, dính bết vào tóc. Điện thoại trong túi quần rung lên, anh dừng xe vội bên lề, tim đập thình thịch khi mở màn hình, thấy thông báo định vị từ Linh, chỉ cách chợ Hàng Dương vài cây số, gần khu rừng Sác. Một tia hy vọng bùng cháy, nhưng anh lập tức gọi cho cô, chuông đổ dài, không ai nhấc. Anh gọi lần nữa, rồi lần ba, chỉ nghe tiếng tút tút lạnh lùng. “Sao không nghe máy, Linh?” Nam gầm lên, giọng khàn, mắt rực cháy giận dữ xen lo lắng. Anh siết chặt tay lái, lòng như lửa đốt, vừa bực tức vì Linh vô tư đi với Kiên, vừa sợ hãi điều tồi tệ đang rình rập “Chỉ cần trễ một phút, chỉ một phút…” anh lẩm bẩm, răng nghiến chặt, tưởng tượng Kiên, với nụ cười lúm đồng tiền giả tạo, đang chạm vào cô. Anh rồ ga, xe lao vút, gió rít qua tai, như con thú săn mồi quyết xé nát kẻ thù. Mỗi giây trôi qua như lưỡi dao cứa vào tim, anh biết, nếu không kịp, Linh có thể rơi vào tay Kiên, và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Lòng Nam giằng xé, ghen tuông khi nghĩ Linh cười với Kiên, tự trách vì đã để cô đi xa, không giữ cô bên mình như những đêm anh ôm cô, cảm nhận cơ thể cô run rẩy trong vòng tay.

Cùng lúc, trong lều vải xanh đậm ở khu cắm trại bỏ hoang giữa rừng Sác, Linh nằm trên tấm nệm cũ, cơ thể nóng bừng, đầu óc mơ màng như trôi trong màn sương dày. Tiếng quạt pin kêu vo vo yếu ớt, không đủ xua tan cơn rạo rực lan tỏa khắp người. Thuốc từ lọ nước Kiên đổ vào bình ngấm sâu, khiến lồn ướt át, co bóp nhẹ, như khi cô từng quấn lấy người khác trong khoái lạc. Cô cảm nhận ba lô cạnh mình rung lên, điện thoại báo cuộc gọi, nhưng tay nặng trĩu, không đủ sức với lấy. Mí mắt díu lại, cơ thể phản bội lý trí, ngực phập phồng gấp gáp dưới áo thun trắng ôm sát, cặp vú căng tròn hiện rõ, núm vú cương cứng qua lớp vải mỏng. Linh cởi áo khoác ngoài, ném sang góc lều, để lộ vai trần lấp loáng mồ hôi và xương quai xanh mảnh mai, như muốn giải tỏa cơn nóng. Tay cô vô thức lướt lên ngực, ngón tay chạm nhẹ qua áo, cảm giác tê dại lan tỏa, khiến cô rên khe khẽ, “Ư… nóng quá…” Lồn cô nhói lên, dịch dâm tuôn trào, thấm ướt quần lót, làm cô đỏ mặt, cố xua đi cảm giác dâm dục, nghĩ rằng mình bị say nắng. Nhưng cơ thể không nghe lời, vùng kín rạo rực, siết chặt, như khao khát được chạm vào, khiến cô run rẩy, mồ hôi lấp loáng trên cổ, chảy xuống khe ngực.
FI5SifcS.jpeg


Kiên sau khi kiểm tra xung quanh khu cắm trại, xác nhận không một bóng người, ung dung bước vào lều, nụ cười lúm đồng tiền che giấu dục vọng. Hắn không vội, biết cả buổi chiều thuộc về mình, định tận hưởng từng khoảnh khắc với Linh. Ánh nắng lọt qua khe lều, chiếu lên cơ thể cô, làm da trắng mịn lấp loáng như ngọc. Hắn ngồi xuống cạnh Linh, giả bộ quan tâm, “Em ổn không? Nắng trưa chắc làm em mệt. Để anh xem nào.” Hắn đưa tay sờ trán cô, ngón tay cố ý lướt chậm, chạm vào má, cảm nhận làn da mềm mại nóng hổi. Linh hơi rụt lại, bản năng mách bảo sự nguy hiểm, nhưng mỗi cái chạm của Kiên như đổ dầu vào ngọn lửa “Em… ổn, chỉ cần nghỉ tí là được,” Linh nói, giọng yếu, mắt mơ màng, cố giữ vẻ bình thường. Kiên mỉm cười, nắm tay cô, ngón tay vuốt nhẹ lên cổ tay, chậm rãi, như thăm dò. “Nghỉ đi, em nóng thế này, để anh giúp em thoải mái,” hắn nói, giọng ngọt ngào, mắt rực cháy dục vọng, lướt qua ngực cô, cặp vú rung nhẹ theo nhịp thở gấp.

Linh dù mơ màng, cảm nhận cái nắm tay của Kiên làm cơ thể cô hứng thú kỳ lạ, như thể mỗi tiếp xúc khơi dậy bản năng sâu thẳm. Vùng kín cô rung lên, khao khát mãnh liệt, làm cô cắn môi, cố phản kháng, “Em không sao, anh… đừng lo.” Nhưng thuốc ngấm sâu, cơ thể nóng bừng, không hiểu sao mình lại thế. Kiên, nhận ra trạng thái của cô, nhếch môi, đẩy xa hơn. Hắn cởi áo thun, để lộ thân hình gầy nhưng săn chắc, cơ ngực và bụng nổi rõ, mồ hôi lấp loáng, như cố ý khoe body để kích thích cô. “Nóng quá, cởi áo cho mát,” hắn nói, giọng bình thản, nhưng mắt không rời Linh, quan sát từng phản ứng. Hắn ngồi gần hơn, đầu gối chạm vào đùi cô, cố ý để da kề da, cảm nhận sự mềm mại của cặp đùi thon dài. Linh, trong cơn mê thuốc, nhìn cơ thể hắn, vùng kín nhói lên, nhưng cô quay mặt đi, lẩm bẩm, “Em nghỉ tí… là ổn…” Kiên cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc cô, ngón tay lướt xuống gáy, chậm rãi, như khơi gợi. “Em cứ thư giãn, anh ở đây, giúp em mát mẻ hơn,” hắn thì thầm, giọng khàn, ánh mắt dâm dục lướt qua ngực cô, núm vú cương cứng hiện rõ qua áo.

Hắn cúi xuống, giả vờ chỉnh quạt pin, nhưng cố ý để ngực hắn chạm nhẹ vào vai Linh, cảm nhận sự mềm mại qua áo thun mỏng. Linh rên khe khẽ, cơ thể giật nh nhưng không đủ sức đẩy Kiên ra. Hắn thấy phản ứng của cô, nhếch môi, nghĩ thầm, “Em sắp là của anh rồi, Linh.” Hắn cầm chai nước từ ba lô, đưa cô, “Uống thêm đi, em nóng thế này, cần nước.” Linh, mắt nhắm hờ, lắc đầu yếu ớt, “Không… em no rồi…” Kiên không ép, chỉ ngồi đó, tay vuốt nhẹ cánh tay cô, ngón tay lướt chậm lên vai, như chơi đùa với con mồi. Mỗi cái chạm khiến Linh run rẩy, vùng kín khao khát mãnh liệt, làm cô rên nghẹn, “Ư… đừng…” Nhưng giọng cô yếu ớt, không đủ sức phản kháng, như thể cơ thể đã đầu hàng trước thuốc và sự khơi gợi của Kiên.
Tiếp đi mày
 

Longbinhzz

Yếu sinh lý
Chương 160 Khu cắm trại

Sau bữa hải sản no nê tại chợ Hàng Dương, nắng trưa Cần Giờ đổ xuống như lửa, không khí nóng hầm hập, làm mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ Linh. Cô đứng dậy, lau má, vị ngọt đậm của cua hấp, mùi phô mai béo ngậy từ tôm hùm nướng, và chút cay nồng của sò điệp nướng mỡ hành vẫn đọng trên môi, mang lại cảm giác thỏa mãn hiếm hoi. Kiên, nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡ, nhìn cô, mắt sáng rực, như muốn nuốt chửng từng đường cong cơ thể cô qua lớp áo thun trắng ôm sát. “Nắng thế này, ngồi chợ nữa nóng chết! Anh biết chỗ mát hơn, rừng Sác gần đây, tham quan tí rồi nghỉ ngơi. Chiều mình đi dọc bãi biển, chụp hình, đẹp mê hồn luôn!” Linh gật đầu, mắt long lanh tò mò, mái tóc buộc cao đung đưa theo gió. “Rừng Sác hả? Nghe hay đấy. Chỗ cắm trại đông không? Em thích chỗ lạ mà đông người, yên tâm hơn.” Kiên cười nhẹ, giọng tự nhiên, thân thiện. “Ừ, chỗ đó dân phượt hay tụ, đông vui lắm. Có mấy lều xịn, view nhìn ra sông với rừng, chill hết nấc. Anh đã chọn sẵn lều đẹp nhất cho em nghỉ trưa rồi, có cả quạt pin, thoải mái!” Linh mỉm cười, má hồng lên vì nắng và sự hào hứng. “Vậy hả? Nghe thú vị ghê! Có đông thì vui, em sợ chỗ vắng quá, hơi creepy.” Kiên nhếch môi, ánh mắt thoáng ý vị, che giấu mưu đồ. “Yên tâm, ban ngày đông mà, chiều còn đốt lửa trại, hát hò. Đi với anh, em không phải lo gì!” Linh gật gù, “Ok, đi thôi, nghe hấp dẫn quá!” Cô vô tư theo Kiên, không nhận ra ánh mắt hắn lướt xuống ngực cô, phập phồng sau áo thun, rồi xuống cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short jeans, cặc hắn nhú nhẹ trong quần, lòng rạo rực toan tính đen tối.

Kiên khởi động chiếc SH trắng bóng loáng, chở Linh hướng về rừng Sác. Con đường đất đỏ trải dài, hai bên là rừng đước xanh um, rễ cây đan xen như mạng nhện, mọc san sát trong đầm lầy ngập mặn. Những tán lá dày che bớt nắng, tạo bóng mát loang lổ trên mặt đường, gió thổi qua mang theo mùi phù sa, lá tươi, và chút mặn mà từ biển xa. Cò trắng lượn trên cao, tiếng chim kêu lích chích hòa với tiếng sóng vỗ mơ hồ, tạo nên bản giao hưởng thiên nhiên. Linh ngắm cảnh, hít sâu không khí trong lành, cảm giác bình yên len lỏi, xoa dịu những ngày rối ren trong lòng. Cô nhớ lại những lần cãi vã, ánh mắt sắc lạnh, và tin nhắn cụt lủn khiến cô tổn thương.

Kiên quay lại, nụ cười lúm đồng tiền làm cô dễ chịu. “Đẹp không? Rừng Sác này từng là căn cứ cách mạng, giờ thành điểm phượt hot. Tí vào khu cắm trại, em sẽ mê luôn!” Linh gật đầu, giọng hào hứng, “Đẹp thật, mát mẻ hơn chợ nhiều!

Nắng trưa càng gắt, làm mồ hôi thấm ướt lưng áo Linh, cô đưa tay quệt trán, cảm giác nóng bức khó chịu. Kiên dừng xe dưới gốc đước lớn, bóng cây che mát, những rễ cây ngoằn ngoèo vươn ra như muốn ôm lấy mặt đất. “Nghỉ tí đi, nóng quá,” hắn nói, ngồi xuống tảng đá phẳng. Linh mở ba lô của mình, kiểm tra điện thoại, thấy tin nhắn hỏi vị trí của Nam. Cô cau mày, lẩm bẩm, “Anh Hỏi vị trí làm gì? Lo em lạc hả?” Cô mở Google Maps, chia sẻ định vị, nghĩ rằng đó chỉ là sự quan tâm bình thường. Khát nước, cô lấy bình nước trong ba lô, mở nắp, uống một ngụm lớn, rồi thêm ngụm nữa. Nước mát lạnh trôi xuống họng, thoảng vị lạ, nhưng cô nghĩ do mình khát quá nên không để ý. Kiên, ngồi cạnh, mắt rực cháy, mừng thầm, tim đập nhanh khi thấy cô uống. “Uống nhiều vào, nắng thế này dễ mất nước lắm,” hắn nói, giọng quan tâm, ánh mắt lén lướt qua ngực cô, rung nhẹ theo nhịp thở. Linh gật đầu, “Cảm ơn anh, khát quá thật. Khu cắm trại còn xa không? Em hơi mệt rồi.” Kiên cười, giọng ngọt ngào, “Gần thôi, đi tí nữa là tới. Linh thắc mắc “Tí có chụp hình được không?” Kiên gật đầu, “Chụp thoải mái, view sông đẹp mê hồn, em tha hồ sống ảo!” Linh cười khúc khích, “Nghe thích quá, đi thôi!” Cô đứng dậy, không biết cơ thể bắt đầu nóng ran thuốc từ lọ nước Kiên đổ vào đang ngấm dần.

Kiên dẫn Linh đi sâu vào rừng Sác, đường mòn hẹp dần, hai bên là đước và dương liễu mọc dày, cành lá đan xen, che khuất ánh nắng, tạo cảm giác mát mẻ nhưng hoang vắng. Ánh sáng lọt qua tán lá, vẽ những mảng loang lổ trên mặt đất, tiếng chim kêu xen lẫn tiếng lá xào xạc, như thì thầm những bí mật của rừng. Linh cảm giác mệt mỏi len lỏi, chân nặng dần, đầu hơi choáng. Cô nghĩ mình bị say nắng, lồn nóng ran bất thường, làm cô đỏ mặt, cố kìm lại cảm giác rạo rực, như những lần mãnh liệt trước đây. Kiên đi trước, liếc nhìn cô, mắt lóe lên dục vọng, biết thuốc đang phát huy tác dụng. Hắn dẫn cô đến một khu cắm trại bỏ hoang, cách đường chính cả cây số. Những lều vải bạc màu dựng lác đác, dây leo bám quanh, như bị bỏ quên cả tháng. Bàn ghế gỗ mục nằm rải rác, không bóng người, chỉ có tiếng gió rít qua lá, mang theo sự tĩnh lặng đáng sợ.

Linh dừng lại, cau mày, giọng hơi lo lắng, “Sao vắng thế? Không phải đông vui à? Em tưởng có nhiều nhóm phượt?” Kiên quay lại trấn an, ánh mắt vẫn tự nhiên. “Tại trưa thôi, mọi người đi ăn hoặc nghỉ chỗ khác. Xíu mới đông, dân phượt hay tụ về đây đốt lửa trại, hát hò. Anh chọn lều này vì yên tĩnh, em nghỉ ngon hơn. Tí chiều đông lên, em sẽ thấy!” Linh gật đầu, mắt mơ màng, đầu óc nặng nề. Cô không nghi ngờ, yên tâm khi nghĩ chiều sẽ nhộn nhịp, chỉ muốn nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Kiên chỉ vào lều vải xanh đậm, còn nguyên vẹn, dựng cạnh bờ sông lấp loáng ánh nước. “Đây, lều xịn nhất, anh chuẩn bị cho em nghỉ trưa” Linh, đầu óc mơ màng, gật đầu, giọng yếu ớt, “Cảm ơn anh… em mệt quá, chắc bị say nắng.” Cô bước theo hắn, cơ thể nóng bừng, lồn co bóp nhẹ, làm cô run rẩy, không hiểu sao cảm giác rạo rực ngày càng mạnh.

Kiên đỡ Linh vào lều, bên trong là tấm nệm cũ nhưng sạch, một quạt pin nhỏ kêu vo vo, thổi luồng gió mát yếu ớt. Linh nằm xuống, áo thun trắng ôm sát, ngực phập phồng theo nhịp thở gấp, cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short, mồ hôi lấp loáng trên cổ và xương quai xanh, như mời gọi.. “Em nghỉ tí chắc hết,” cô lẩm bẩm, mắt nhắm hờ. Kiên, đứng cạnh, mắt rực cháy dục vọng, nhìn ngực cô rung nhẹ, cặp vú căng tròn hiện rõ qua áo thun, cặc hắn cương cứng trong quần. Hắn nhếch môi, nghĩ thầm, “Chỉ tí nữa, em sẽ rên dưới anh, không thoát được đâu.” Hắn ngồi xuống, vờ lấy chai nước từ ba lô, ánh mắt không rời cơ thể cô, chờ thuốc ngấm hoàn toàn. “Nằm nghỉ đi, say nắng thì ngủ tí là hết. Anh ở đây, có gì anh gọi,” hắn nói, giọng quan tâm rồi giả bộ bước ra ngoài để kiểm tra xung quanh.

Linh trong cơn mơ màng, siết tay vào nệm, lòng nhói lên khi nhớ đến nụ cười trong veo và giọng trầm khàn từng khiến cô bình yên. Cô không hiểu sao mình lại ở đây, trong lều vắng, với Kiên, khi trái tim vẫn hướng về người khác. Thuốc làm cô mệt, mí mắt nặng trĩu. Gió thổi qua lều, mang theo tiếng lá xào xạc, như thì thầm về cơn bão sắp đến, khi Linh, trong cơn mê thuốc, sắp rơi vào bẫy của Kiên.

Nam lao như bay trên con đường đất đỏ Cần Giờ, chiếc xe máy đen cũ kỹ gầm vang, bụi cuộn mù mịt sau lưng. Nắng trưa chiếu gắt, mồ hôi thấm ướt áo thun đen bó sát cơ bắp, chảy dài trên trán, dính bết vào tóc. Điện thoại trong túi quần rung lên, anh dừng xe vội bên lề, tim đập thình thịch khi mở màn hình, thấy thông báo định vị từ Linh, chỉ cách chợ Hàng Dương vài cây số, gần khu rừng Sác. Một tia hy vọng bùng cháy, nhưng anh lập tức gọi cho cô, chuông đổ dài, không ai nhấc. Anh gọi lần nữa, rồi lần ba, chỉ nghe tiếng tút tút lạnh lùng. “Sao không nghe máy, Linh?” Nam gầm lên, giọng khàn, mắt rực cháy giận dữ xen lo lắng. Anh siết chặt tay lái, lòng như lửa đốt, vừa bực tức vì Linh vô tư đi với Kiên, vừa sợ hãi điều tồi tệ đang rình rập “Chỉ cần trễ một phút, chỉ một phút…” anh lẩm bẩm, răng nghiến chặt, tưởng tượng Kiên, với nụ cười lúm đồng tiền giả tạo, đang chạm vào cô. Anh rồ ga, xe lao vút, gió rít qua tai, như con thú săn mồi quyết xé nát kẻ thù. Mỗi giây trôi qua như lưỡi dao cứa vào tim, anh biết, nếu không kịp, Linh có thể rơi vào tay Kiên, và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Lòng Nam giằng xé, ghen tuông khi nghĩ Linh cười với Kiên, tự trách vì đã để cô đi xa, không giữ cô bên mình như những đêm anh ôm cô, cảm nhận cơ thể cô run rẩy trong vòng tay.

Cùng lúc, trong lều vải xanh đậm ở khu cắm trại bỏ hoang giữa rừng Sác, Linh nằm trên tấm nệm cũ, cơ thể nóng bừng, đầu óc mơ màng như trôi trong màn sương dày. Tiếng quạt pin kêu vo vo yếu ớt, không đủ xua tan cơn rạo rực lan tỏa khắp người. Thuốc từ lọ nước Kiên đổ vào bình ngấm sâu, khiến lồn ướt át, co bóp nhẹ, như khi cô từng quấn lấy người khác trong khoái lạc. Cô cảm nhận ba lô cạnh mình rung lên, điện thoại báo cuộc gọi, nhưng tay nặng trĩu, không đủ sức với lấy. Mí mắt díu lại, cơ thể phản bội lý trí, ngực phập phồng gấp gáp dưới áo thun trắng ôm sát, cặp vú căng tròn hiện rõ, núm vú cương cứng qua lớp vải mỏng. Linh cởi áo khoác ngoài, ném sang góc lều, để lộ vai trần lấp loáng mồ hôi và xương quai xanh mảnh mai, như muốn giải tỏa cơn nóng. Tay cô vô thức lướt lên ngực, ngón tay chạm nhẹ qua áo, cảm giác tê dại lan tỏa, khiến cô rên khe khẽ, “Ư… nóng quá…” Lồn cô nhói lên, dịch dâm tuôn trào, thấm ướt quần lót, làm cô đỏ mặt, cố xua đi cảm giác dâm dục, nghĩ rằng mình bị say nắng. Nhưng cơ thể không nghe lời, vùng kín rạo rực, siết chặt, như khao khát được chạm vào, khiến cô run rẩy, mồ hôi lấp loáng trên cổ, chảy xuống khe ngực.
FI5SifcS.jpeg


Kiên sau khi kiểm tra xung quanh khu cắm trại, xác nhận không một bóng người, ung dung bước vào lều, nụ cười lúm đồng tiền che giấu dục vọng. Hắn không vội, biết cả buổi chiều thuộc về mình, định tận hưởng từng khoảnh khắc với Linh. Ánh nắng lọt qua khe lều, chiếu lên cơ thể cô, làm da trắng mịn lấp loáng như ngọc. Hắn ngồi xuống cạnh Linh, giả bộ quan tâm, “Em ổn không? Nắng trưa chắc làm em mệt. Để anh xem nào.” Hắn đưa tay sờ trán cô, ngón tay cố ý lướt chậm, chạm vào má, cảm nhận làn da mềm mại nóng hổi. Linh hơi rụt lại, bản năng mách bảo sự nguy hiểm, nhưng mỗi cái chạm của Kiên như đổ dầu vào ngọn lửa “Em… ổn, chỉ cần nghỉ tí là được,” Linh nói, giọng yếu, mắt mơ màng, cố giữ vẻ bình thường. Kiên mỉm cười, nắm tay cô, ngón tay vuốt nhẹ lên cổ tay, chậm rãi, như thăm dò. “Nghỉ đi, em nóng thế này, để anh giúp em thoải mái,” hắn nói, giọng ngọt ngào, mắt rực cháy dục vọng, lướt qua ngực cô, cặp vú rung nhẹ theo nhịp thở gấp.

Linh dù mơ màng, cảm nhận cái nắm tay của Kiên làm cơ thể cô hứng thú kỳ lạ, như thể mỗi tiếp xúc khơi dậy bản năng sâu thẳm. Vùng kín cô rung lên, khao khát mãnh liệt, làm cô cắn môi, cố phản kháng, “Em không sao, anh… đừng lo.” Nhưng thuốc ngấm sâu, cơ thể nóng bừng, không hiểu sao mình lại thế. Kiên, nhận ra trạng thái của cô, nhếch môi, đẩy xa hơn. Hắn cởi áo thun, để lộ thân hình gầy nhưng săn chắc, cơ ngực và bụng nổi rõ, mồ hôi lấp loáng, như cố ý khoe body để kích thích cô. “Nóng quá, cởi áo cho mát,” hắn nói, giọng bình thản, nhưng mắt không rời Linh, quan sát từng phản ứng. Hắn ngồi gần hơn, đầu gối chạm vào đùi cô, cố ý để da kề da, cảm nhận sự mềm mại của cặp đùi thon dài. Linh, trong cơn mê thuốc, nhìn cơ thể hắn, vùng kín nhói lên, nhưng cô quay mặt đi, lẩm bẩm, “Em nghỉ tí… là ổn…” Kiên cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc cô, ngón tay lướt xuống gáy, chậm rãi, như khơi gợi. “Em cứ thư giãn, anh ở đây, giúp em mát mẻ hơn,” hắn thì thầm, giọng khàn, ánh mắt dâm dục lướt qua ngực cô, núm vú cương cứng hiện rõ qua áo.

Hắn cúi xuống, giả vờ chỉnh quạt pin, nhưng cố ý để ngực hắn chạm nhẹ vào vai Linh, cảm nhận sự mềm mại qua áo thun mỏng. Linh rên khe khẽ, cơ thể giật nh nhưng không đủ sức đẩy Kiên ra. Hắn thấy phản ứng của cô, nhếch môi, nghĩ thầm, “Em sắp là của anh rồi, Linh.” Hắn cầm chai nước từ ba lô, đưa cô, “Uống thêm đi, em nóng thế này, cần nước.” Linh, mắt nhắm hờ, lắc đầu yếu ớt, “Không… em no rồi…” Kiên không ép, chỉ ngồi đó, tay vuốt nhẹ cánh tay cô, ngón tay lướt chậm lên vai, như chơi đùa với con mồi. Mỗi cái chạm khiến Linh run rẩy, vùng kín khao khát mãnh liệt, làm cô rên nghẹn, “Ư… đừng…” Nhưng giọng cô yếu ớt, không đủ sức phản kháng, như thể cơ thể đã đầu hàng trước thuốc và sự khơi gợi của Kiên.
Tối nay có thêm chap nữa ko sếp ơi...😛😛
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 161 Cứu tinh

Kiên giả bộ quan tâm, giọng ngọt ngào, “Linh, cho anh nhé?” Linh im lặng, môi mím chặt, không trả lời, nhưng sự im lặng trong cơn mê thuốc là lời đồng ý hắn.
Kiên đưa tay, bóp ngực Linh qua lớp áo thun, cảm nhận sự mềm mại, đàn hồi, như hai trái đào chín mọng. Hắn siết nhẹ, ngón tay day núm vú qua vải, làm Linh giật mình, rên nghẹn, “Ư…” Hắn nhếch môi, từ tốn cởi áo thun của cô, kéo lên qua đầu, để lộ áo ngực trắng mỏng, ôm lấy cặp vú căng tròn, trắng muốt, đẹp như bức tượng ngọc được tạc dưới ánh sáng. “Tuyệt phẩm,” hắn lầm bầm, mắt sáng rực, say mê nhìn cặp vú rung nhẹ theo nhịp thở gấp, núm vú hồng nhạt cương cứng, như hai nụ hoa hé nụ trong gió sớm. Linh, đầu óc quay cuồng, chỉ cảm thấy cơ thể hứng tình hơn bao giờ hết, lồn co bóp, khao khát mãnh liệt, dịch dâm tuôn trào, thấm đẫm quần lót. Cô vô thức rên, “Anh Nam…” giọng yếu ớt như sợi dây mong manh níu cô khỏi vực thẳm.
Kiên cười gằn, mắt lóe lên ghen tức, “Nam gì nữa? Hắn không xứng với em.” Hắn cúi xuống, hôn lên cổ Linh, cổ trắng muốt thơm nhẹ mùi nước hoa. Hắn từ tốn, môi lướt chậm, cắn nhẹ, cảm nhận da cô run lên dưới môi. Hắn lướt xuống, tay kéo áo ngực trắng của Linh xuống, để lộ cặp vú trần, căng tròn, núm vú hồng nhạt cương cứng, rung nhẹ trong không khí mát lạnh của lều, như hai viên ngọc quý lấp loáng dưới ánh nắng. “Quá đẹp,” hắn lẩm bầm, cúi xuống, hôn núm vú, nút nhẹ, như thưởng thức một món quà quý. Mùi da cô làm hắn nứng hơn, cặc cương cứng trong quần. Lưỡi hắn xoáy vòng quanh núm vú, liếm chậm, day nhẹ, tay kia bóp vú còn lại, xoa nhẹ núm vú, cảm nhận sự mềm mại. Linh rên ú ớ, “Ư… ư…” cơ thể giật nhẹ khao khát mãnh liệt, dịch dâm chảy thành dòng, làm cô xấu hổ nhưng không dừng được.
Kiên, thấy cô rên, cười khàn, “Thích không, Linh? Em nóng thế này, để anh làm em sướng hơn.” Hắn rời vú cô, tay từ tốn kéo quần short jeans xuống, để lộ quần lót trắng ướt nhẹp, dâm thủy chảy ra, thấm đẫm vải, tỏa mùi dâm dục. Hắn vục mặt vào, hít hà, mũi chạm vào vùng kín qua lớp vải, “Thơm quá, đúng là nữ thần.” Hắn day âm hộ cô qua quần lót, ngón tay lướt chậm, cảm nhận sự ướt át. “Em ướt thế này rồi à,” hắn nói, giọng dâm đãng, kéo quần lót xuống, để lộ âm hộ ướt nhẹp, lông mu mịn, lồn hồng hào, dịch dâm lấp loáng, như cánh hoa ướt sương trong ánh bình minh. Hắn lè lưỡi, liếm mút, nếm vị ngọt của dâm thủy, lưỡi xoáy vào khe, day nhẹ hột le. “Đúng là nữ thần, cái gì cũng thơm, anh liếm cả ngày cũng không chán,” hắn lầm bầm, say mê, mắt rực cháy dục vọng.
Hắn ngồi dậy, ngắm cơ thể Linh trần truồng trên nệm, da trắng muốt lấp loáng mồ hôi, như bức họa của nàng thơ dưới ánh nắng, cặp vú căng tròn rung nhẹ, bụng phẳng lì, và lồn ướt nhẹp, lấp loáng dịch dâm, như viên ngọc quý trong hang sâu. “Em đẹp quá, Linh,” hắn nói, giọng khàn, từ tốn cởi quần dài, con cặc bung ra, cương cứng, đầu khấc đỏ rực, mạch máu nổi rõ, dài và thô ráp, sẵn sàng chiếm lấy cô. Hắn quỳ xuống, tay vuốt đùi cô, ngón tay lướt lên âm hộ, day nhẹ, hắn nghĩ thầm, “Giờ em là của anh, Linh, không ai cản được.” Linh, trong cơn mê thuốc, rên nghẹn, cơ thể rung lên, âm hộ rung động, khao khát mãnh liệt, nhưng đầu óc mơ hồ, lẩm bẩm “Nam,” như sợi dây cuối cùng níu cô khỏi vực thẳm.
8aI42dbJ.jpg

Kiên với ánh mắt rực cháy dục vọng, quỳ cạnh cô, con cặc cương cứng, đầu khấc đỏ rực, mạch máu nổi rõ, như vũ khí sẵn sàng chiếm đoạt. Hắn muốn Linh quỳ xuống, bú cặc hắn, mút say mê như con đĩ ngoan ngoãn, nhưng nhìn trạng thái mơ màng của cô, mắt nhắm hờ, môi run rẩy, hắn cười thầm, “Rồi anh sẽ làm em tự quỳ xuống mà bú say mê, Linh.” Hắn không vội, từ tốn như kẻ thưởng thức món ăn quý, quyết tận hưởng từng khoảnh khắc.
Hắn cúi xuống, tiếp tục khám phá cơ thể Linh, tay vuốt nhẹ từ bụng phẳng lì lên cặp vú, ngón tay lướt quanh núm vú hồng nhạt, cương cứng Hắn day nhẹ, cảm nhận sự mềm mại, làm Linh rên khe khẽ, “Ư…” Cơ thể cô hứng tình, lồn ướt nhẹp, dịch dâm tuôn trào, thấm đẫm nệm, nhưng tay cô vô thức đẩy ngực hắn, yếu ớt, như bản năng nhận ra nguy hiểm. Đầu óc cô quay cuồng, lẩm bẩm, “Đừng…” nhưng giọng nghẹn, không đủ sức. Kiên, thấy cô phản kháng, càng hứng hơn, mắt sáng rực, giọng khàn dâm đãng, “Ồ, nhẹ nhàng không muốn, lại muốn anh hiếp à?”
Hắn cười gằn, hai tay bóp vú cô mạnh hơn, siết chặt, cảm nhận sự đàn hồi, như hai trái đào chín mọng. Hắn cúi xuống, lưỡi liếm cổ Linh, cổ trắng muốt thơm nhẹ mùi nước hoa, như hoa nhài thoảng trong gió đêm. Linh cong người, rên nghẹn, “Ư… ư…” lồn rung động dữ dội, dịch dâm chảy thành dòng, làm cô xấu hổ nhưng không dừng được.
Kiên, say mê với phản ứng của cô, lầm bầm, “Em sướng thế này, còn giả vờ gì nữa.” Cặc hắn cương cứng, chạm vào đùi cô, đầu khấc rực rỡ, sẵn sàng. Hắn từ tốn, không vội nhét vào, chỉ banh nhẹ hai chân Linh, ngắm lồn cô, môi lồn hồng hào, như kiệt tác thiên nhiên. Hắn day nhẹ hột le, ngón tay lướt chậm, làm Linh giật mình, rên to hơn, “Ư… đừng…” Nhưng cơ thể cô phản bội, khao khát mãnh liệt, như mời gọi hắn. Hắn nhếch môi, nghĩ thầm, “Chỉ cần nhét cặc vào, em sẽ rên như đĩ dưới anh.” Hắn chuẩn bị, tay giữ đùi cô, cặc chạm vào mép lồn, sẵn sàng chiếm lấy.
lu6Ke.gif

Cùng lúc, Nam chạy như điên trên con đường đất đỏ, xe máy gầm vang, bụi mù mịt sau lưng, như vệt ký ức tan biến trong gió. Anh đã đến khu cắm trại theo định vị Linh gửi, tim đập thình thịch, mồ hôi chảy dài trên trán, thấm ướt áo thun đen. Khu cắm trại hiện ra, lều vải bạc màu dựng lác đác. Nhiều lều rách nát, bàn ghế gỗ mục nằm rải rác, nhưng bản năng săn mồi mách bảo anh: Linh ở trong căn lều xanh đậm, dựng cạnh bờ sông lấp loáng ánh nước. Mắt anh rực cháy quyết tâm, như con thú cảm nhận được con mồi. Anh dừng xe, bước chân dồn dập, đất đỏ bám vào giày, nhưng anh không quan tâm. Hình ảnh Linh thúc đẩy anh lao về phía lều, lòng sôi sục giận dữ và tình yêu. “Linh, anh đến rồi,” anh lẩm bẩm, tay siết chặt, sẵn sàng xé nát Kiên nếu hắn dám chạm vào cô.

Trong lều, Kiên mải mê với Linh, không nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau. Hắn say mê ngắm cơ thể cô, da trắng muốt lấp loáng mồ hôi, như bức họa nàng thơ dưới ánh nắng. Hắn lầm bầm, “Em đẹp quá, Linh,” giọng khàn, tay vuốt đùi cô, ngón tay lướt lên lồn, day nhẹ, làm cô rên nghẹn, “Ư… Nam…” Tên Nam lại vang lên, làm Kiên gầm gừ, “Hắn không cứu được em đâu.” Hắn banh chân cô rộng hơn, cặc chạm sâu vào mép lồn, chuẩn bị nhét vào, nghĩ thầm, “Giờ em là của anh”

Vừa dứt câu, Kiên cảm nhận một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, như mùi nguy hiểm phả vào gáy. Hắn quay phắt lại, mắt nheo lại vì ánh nắng trưa tràn ngập, lều bị xé toang, vải rách tung tóe. Nam đứng sừng sững ở cửa, cao lớn, cơ bắp căng cứng dưới áo thun đen ướt mồ hôi, mắt rực cháy như ngọn lửa địa ngục. Hắn nhìn thấy Linh nằm trần truồng trên nệm, lồn ướt át, dịch dâm chảy ra, cặp vú căng tròn rung nhẹ, môi cô rên khe khẽ trong cơn mê thuốc. Máu trong người Nam sôi lên, như con thú săn mồi sẵn sàng xé xác kẻ thù. Kiên chưa kịp định thần, chỉ thấy một cú đấm như trời giáng giáng thẳng vào mặt, lực mạnh như búa tạ, làm hắn lăn lóc ra ngoài lều, ngã lăn trên đất đỏ, máu rỉ ra từ mũi, mắt tối sầm.Kiên ôm mặt, lồm cồm bò dậy, mắt chớp lia lịa, cố lấy lại bình tĩnh. Hắn nhận ra Nam, gã từng bị hắn coi là cái gai trong mắt. “Mày làm gì ở đây, Nam?” Kiên gào lên, giọng lươn lẹo, cố che giấu sự hoảng loạn.
Nam tiến tới, nắm đấm siết chặt, gầm gừ, “Mày tính làm gì Linh?” Kiên nhếch môi, cười gằn, vẫn cố tỏ vẻ trơn tru, “Tụi tao đang tình cảm với nhau, Linh đồng ý rồi. Mày là gì mà xen vào? Cô ấy đi với tao, vui vẻ cả ngày, mày tới phá đám à?” Nam bước gần hơn, mắt rực cháy giận dữ, “Mày lừa Linh.”
Kiên cười khẩy, lắc đầu, giọng điệu tráo trở, “Mày có bằng chứng gì nói tao lừa? Linh tự nguyện đi với tao, cô ấy và tao đang vui vẻ, mày tới phá. Mày ghen à, Nam? Thấy Linh thích tao nên cay cú hả?” Nam siết chặt nắm đấm, lòng sôi sục, nhưng anh không để lộ chuyện Kiên bị theo dõi qua camera ẩn khi bỏ thuốc vào bình nước của Linh. Anh biết, nếu nói ra, Kiên sẽ chối bay, kế hoạch vạch trần hắn sẽ đổ bể, và Linh, trong trạng thái mơ màng, không thể xác nhận. Nam chỉ gầm lên, giọng lạnh như băng, “Mày được lắm, Kiên.”
Không nói thêm, Nam lao vào Kiên như cơn lốc, cú đấm thứ hai trúng ngực hắn, làm hắn lùi lại, hụt hơi. Kiên cố chống cự, vung tay đấm lại, nhưng với sức mạnh của một con thú săn mồi, Nam dễ dàng né, tung cú đấm vào hàm Kiên, khiến hắn ngã nhào, máu chảy từ miệng. Kiên lồm cồm bò dậy, tay quơ loạn xạ, nhưng Nam không cho hắn cơ hội, đá mạnh vào bụng, làm Kiên ôm bụng, khuỵu xuống đất đỏ, thở hổn hển. Nam đứng trên, nhìn xuống, mắt rực cháy khinh bỉ, “Mày không xứng chạm vào cô ấy.” Kiên, nằm bẹp, máu rướm trên mặt, chỉ rên rỉ, không còn sức chống cự, nhanh chóng bị hạ đo ván, như con chó bị đánh tơi tả.Nam quay vào lều, nhìn Linh nằm đó, cơ thể trần truồng, môi cô lẩm bẩm tên anh trong cơn mê, “Nam…” Tim anh nhói lên, vừa đau đớn vừa giận dữ, nhưng anh không để cảm xúc lấn át. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt áo thun và quần short, mặc lại cho cô, tay run run khi chạm vào da cô, mềm mại nhưng nóng hổi vì thuốc. Anh bế Linh lên, cơ thể cô nhẹ bẫng, đầu tựa vào ngực anh, hơi thở gấp gáp. Nam bước ra xe, đặt Linh ngồi sau, để cô ôm anh từ phía sau. Linh, dù mơ màng, ngửi thấy mùi mồ hôi quen thuộc, mùi đàn ông từng khiến cô an tâm. Tay cô vô thức ôm chặt lấy Nam, má áp vào lưng anh, lẩm bẩm, “Nam… anh…” Nam siết tay lái, lòng đau như cắt, nhưng không quay lại, chỉ rồ ga, xe lao vút trên đường đất đỏ, bụi mù mịt sau lưng, đưa Linh rời khỏi nơi nguy hiểm.

Kiên, nằm bẹp trên đất, ôm mặt rướm máu, mắt cay xè vì đau và nhục. Hắn gào lên, giọng khàn đặc, “Đù má mày, Nam! Tao phải cho mày cút khỏi cửa hàng, tao sẽ làm mày nhục nhã nhất có thể!” Hắn tiếc nuối, chỉ còn vài centimet nữa, hắn đã địt tung lồn Linh, cảm nhận lồn cô siết chặt quanh cặc hắn, nghe cô rên như đĩ dưới thân. Hắn lồm cồm bò dậy, máu dính trên áo, nhìn theo bóng xe Nam khuất xa, nghiến răng, “Rồi em sẽ là của anh thôi, Linh.” Hắn thất thểu bước về phía xe, cặc vẫn cương cứng trong quần, lòng sôi sục thù hận và dục vọng, thề sẽ trả thù Nam và chiếm Linh bằng mọi giá.Nam phóng xe trên đường Cần Giờ, gió rít qua tai, cảm nhận vòng tay Linh ôm chặt, hơi thở cô phả vào lưng. Anh biết cô không tỉnh táo, nhưng cái ôm ấy, dù là vô thức, như liều thuốc xoa dịu cơn giận trong anh. Anh lẩm bẩm, “Anh sẽ không để ai làm tổn thương em nữa, Linh.” Nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu, biết rằng khi Linh tỉnh lại, cô sẽ đối mặt với sự thật đau đớn về những gì Kiên đã làm, và cả sự nghi ngờ về anh, về mối quan hệ của họ. Đường phía trước trải dài, bụi bay mù mịt, như che giấu những bí mật và cơn bão sắp đến trong cuộc đời họ.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 162 Căn phòng quen thuộc

Nam phóng xe trên con đường từ Cần Giờ về Sài Gòn, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm trời, hắt những vệt sáng dài trên mặt đường. Gió mát thổi qua, mang theo mùi muối biển và bụi đường, xoa dịu cái nóng còn sót lại. Linh ngồi sau, vòng tay ôm chặt anh, đầu tựa vào lưng, hơi thở gấp gáp phả vào áo thun đen ướt mồ hôi. Dư âm thuốc kích dục khiến cô mơ màng, cơ thể nóng ran, như ngọn lửa âm ỉ cháy trong huyết quản. Thỉnh thoảng, cô ngả nghiêng, mí mắt nặng trĩu, suýt ngủ gục. Nam nghiêng người, một tay giữ tay lái, tay kia đỡ lấy Linh, giọng trầm, “Linh, cố tỉnh, đừng ngủ, sắp về rồi.” Anh cảm nhận cơ thể cô mềm nhũn, run nhẹ, như đấu tranh với cơn mê. “Thằng chó Kiên,” anh lẩm bẩm, “Dùng thuốc gì mà giờ vẫn chưa tỉnh.” Anh siết tay lái, mắt rực cháy quyết tâm, phóng xe qua những con đường ngoằn ngoèo, đèn đường bắt đầu sáng, như dẫn lối về nơi an toàn.

Cuối cùng, Nam dừng xe trước khu trọ quen thuộc, một dãy nhà thấp, tường loang lổ, ánh đèn vàng vọt từ hành lang hòa với sắc cam của hoàng hôn. Anh đỡ Linh xuống, cô lảo đảo, tay bám chặt anh, như sợ buông ra sẽ ngã. Nam lục túi xách của Linh, lấy chìa khóa, mở cửa phòng. Căn phòng nhỏ bé hiện ra, ngăn nắp, mùi nước xả vải thoảng nhẹ. Trên dây phơi cạnh cửa sổ, vài chiếc áo ngực màu pastel treo tòng teng, đung đưa trong gió chiều. Nam bật cười, nhớ lần đầu vào đây, Linh đã đỏ bừng mặt, vội giật áo ngực xuống, lắp bắp, “Anh đừng nhìn!” Giờ, anh chỉ thấy thương, lòng nặng trĩu khi nghĩ đến những gì cô vừa trải qua.

Nam dìu Linh vào, đặt cô xuống giường, tấm nệm lún nhẹ. Linh ôm chặt tay anh, cứng ngắc, miệng lẩm bẩm, “Nam… anh…” như gọi trong giấc mơ. Dư âm thuốc khiến cơ thể cô rạo rực, ngực phập phồng gấp gáp dưới áo thun, mồ hôi lấp loáng trên cổ, cặp đùi thon run nhẹ dưới quần short. Cô kéo áo thun lên, để lộ áo lót trắng mỏng, ôm lấy cặp vú căng tròn, núm vú cương cứng hiện rõ. Linh cởi quần short, quần lót trắng ướt mồ hôi, cơ thể sexy, bụng phẳng lì, da trắng mịn lấp loáng dưới ánh đèn mờ. Nam nhìn cảnh đó, lòng nhói lên. Nếu là bình thường, anh đã lao vào, ngấu nghiến cô, cảm nhận cơ thể cô run rẩy dưới anh. Nhưng giờ, anh chỉ thấy thương, muốn bảo vệ cô khỏi cơn mê thuốc. Anh kéo áo thun xuống, che cặp vú, mặc lại quần short, chỉnh tề cho cô, tay run khi chạm vào da cô, mềm mại nhưng nóng hổi.

Fz1P8a.jpeg


Nam rót một cốc nước từ bình trên bàn, đỡ Linh ngồi dậy, “Linh, uống đi, em cần nước.” Anh giữ cốc, để cô nhấp từng ngụm, nước mát làm cổ họng khô rát của cô dịu lại. Linh dần tỉnh, mắt mơ màng mở ra, thấy Nam ngồi kế bên, khuôn mặt góc cạnh, mồ hôi đọng trên trán. Linh cau mày, giọng yếu, “Nam… sao em ở đây? Em… đang ở lều, mệt, nghỉ tí thôi mà…” Nam nhìn cô, lòng nhói, nhưng không nhắc đến Kiên hay thuốc, biết cô chưa sẵn sàng đối mặt. Anh nghĩ nhanh, giọng trầm, “Em mệt quá, ngất trong lều, anh thấy nên đưa em về. May là anh biết em đi Cần Giờ, tìm thử thì thấy em ở khu cắm trại.”

Linh gật nhẹ, đầu óc vẫn quay cuồng, “Vậy hả… sao anh biết em ở đó? Em không nhớ gì hết…” Nam cười nhẹ “Em gửi anh định vị mà. anh hỏi người ta nữa, rồi tìm đến lều. May mà kịp, em ngất xỉu, anh lo lắm.” Linh nhìn anh, mắt long lanh hoài nghi, “Thật không? Em… cảm ơn anh. Nhưng sao em mệt thế này, như bị sốt.”

Nam siết tay cô, giọng dịu, “Chắc em say nắng, chiều Cần Giờ nóng lắm. Uống nước, nghỉ ngơi là hết.” Linh lẩm bẩm, “Ừ… chắc vậy. Kiên nói lều đó đông vui, sao em không nhớ gì…”

Nam nghiến răng khi nghe tên Kiên, nhưng giữ bình tĩnh, giọng nghiêm túc, “Linh, đừng tin Kiên nữa, hắn không tốt đâu. Nghỉ đi, đừng nghĩ nhiều.” Linh cau mày, “Kiên? Anh ấy chỉ đưa em đi chơi…?” Nam thở dài, “Anh không muốn em gặp nguy hiểm. Hứa với anh, đừng đi với hắn nữa, được không?” Linh gật nhẹ, “Ừ… em không biết nữa, em mệt quá.” Cô nằm xuống, mí mắt nặng trĩu, cơ thể vẫn rạo rực, như ngọn lửa âm ỉ, nhưng cảm giác an toàn khi Nam ở bên làm cô dịu lại.

Nam đứng dậy, “Anh về đây, em nghỉ ngơi đi. Có gì gọi anh, đừng ra ngoài tối nay.” Anh bước ra cửa, bóng dáng cao lớn khuất trong hành lang, hòa vào ánh hoàng hôn đang tắt. Linh nhìn theo, cảm giác an toàn khi Nam ở bên, như ánh sáng xua tan bóng tối. Nhưng lòng cô đầy hoài nghi, không hiểu sao mình từ lều về đây, và tại sao Nam cảnh báo về Kiên. Dư âm thuốc khiến cơ thể cô nóng ran, ngực phập phồng, cặp đùi run nhẹ, như khao khát gì đó không tên. Cô siết chăn, cố ngủ, nhưng hình ảnh Nam – mùi mồ hôi, giọng trầm, và cái ôm trên xe – cứ lởn vởn, làm cô rối bời.

Ngoài kia, đêm Sài Gòn sáng đèn, tiếng xe cộ ồn ào. Nam phóng xe về, lòng nặng trĩu, biết Kiên sẽ không dừng lại, và Linh, dù an toàn tạm thời, vẫn chưa biết sự thật. Anh siết tay lái, mắt rực cháy, “Kiên, mày động vào Linh lần nữa, tao sẽ không tha.” Trong khi đó, tại Cần Giờ, Kiên, mặt sưng vù, lái xe về, lòng sôi sục thù hận, nghĩ đến cơ thể Linh, và thề sẽ trả thù Nam, chiếm cô bằng mọi giá.

Kiên lê bước vào căn hộ nhỏ, mặt sưng vù, máu khô bám ở khóe miệng, cái mũi đẹp trai giờ lệch sang một bên. Hắn ném chìa khóa lên bàn, tiếng kim loại va vào gỗ vang lên khô khốc trong căn phòng tối om. Ánh đèn neon từ con hẻm bên ngoài hắt qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt hắn, làm nổi bật vết bầm tím. Kiên lôi túi đá từ tủ lạnh, chườm lên mặt, rít lên vì đau, nhưng mắt rực cháy căm thù. “Tao phải làm mày biến mất khỏi cửa hàng, thằng chó Nam,” hắn gầm gừ, giọng khàn đặc, như con thú bị thương. Hắn ngồi phịch xuống ghế, nhấp ngụm bia lạnh, đầu óc quay cuồng với hình ảnh Linh – cặp vú căng tròn, cơ thể trần truồng, chỉ cách cặc hắn vài centimet trước khi Nam phá đám. “Đù má, chỉ chút nữa thôi,” hắn lẩm bẩm, cặc cương nhẹ trong quần khi nghĩ đến cô.

BPxujru.jpeg


Trong đầu Kiên, các kế hoạch bắt đầu hình thành, như mạng nhện được dệt tỉ mỉ. Ngày ma đầu tuần, cửa hàng sẽ nhận lô iPhone mới, hàng chính hãng, giá trị cả tỷ đồng. Hắn nhếch môi, nụ cười dâm dục xen lẫn xảo quyệt. Kế hoạch của hắn là tráo vài hộp iPhone bằng vỏ rỗng, những hộp giả được chuẩn bị sẵn, giống hệt hàng thật. Khi giao hàng cho khách, khách sẽ phát hiện hộp rỗng, làm ầm lên, và hắn sẽ đổ tội cho Nam, người phụ trách kiểm kho tuần này. Hắn sẽ liên lạc với quản lý khu vực, báo cáo Nam ăn cắp, thậm chí gọi công an vào cuộc, đẩy Nam vào vòng điều tra. “Một thằng như mày, không bằng cấp, không hậu thuẫn, công an sẽ tóm cổ ngay,” hắn cười khẩy, nghĩ đến cảnh Nam bị còng tay, mặt cúi gằm, mất việc, mất danh dự.

Để kế hoạch chỉn chu, Kiên tính toán từng bước. Hắn sẽ tráo hộp vào ca đêm, khi chỉ có bảo vệ lơ là. Camera kho? Hắn biết góc chết, nơi ống kính không quét tới. Hắn sẽ giả vờ kiểm hàng cùng Nam, để lại dấu vân tay của Nam trên vài hộp giả, tạo bằng chứng. Khi khách khiếu nại, hắn sẽ diễn vai nhân viên tận tâm, “lên án” Nam trước mặt cấp trên, kể chuyện Nam hay lén lút trong kho, gợi ý “kiểm tra tủ sắt cá nhân của Nam” – nơi hắn sẽ giấu một hộp iPhone giả cộng chiếc iphone thật. “Mày chết chắc, Nam,” hắn lẩm bầm, mắt sáng rực, nhấp thêm ngụm bia, cảm giác đắc thắng dâng lên. Hắn tưởng tượng khi leo lên chức quản lý cửa hàng, với vẻ ngoài đẹp trai, miệng lưỡi khéo léo, và túi tiền rủng rỉnh, những cô gái như Linh, Phương, hay bất kỳ ai, sẽ quỳ xin được đụ, rên rỉ dưới cặc hắn. “Cứ chờ xem, lũ đĩ,” hắn cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng, như thể chuyện đó đã xảy ra.

Trong khi đó, Nam trở về nhà. Anh ngồi trên ghế nhựa, tay siết chặt chai nước, mắt rực cháy lo lắng. Hình ảnh Linh – cơ thể nóng ran và cái ôm trên xe – làm anh nhói lòng, nhưng anh biết Kiên chưa buông tha. Tuần sau, Kiên chắc chắn sẽ giở trò ở cửa hàng, nơi hắn có lợi thế quen thuộc. Nam lấy điện thoại, gọi cho Tuấn “Tuấn, tuần sau chú theo dõi Kiên thật kỹ,” Nam nói, giọng trầm, “Thằng đó sẽ làm khó anh, có thể giở trò bẩn.Chú để ý kho hàng, camera, và tủ sắt, đừng để nó có cơ hội.” Tuấn, bên kia đầu dây, gật gù, “Yên tâm,em sẽ dán mắt vào nó. Có gì em báo ngay.” Nam cúp máy, nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường lập lòe, như báo hiệu một cuộc chiến sắp bắt đầu.

Kiên trong căn hộ, vẫn chườm đá, mắt lóe lên dục vọng khi nghĩ đến Linh. Hắn mở điện thoại, lướt qua ảnh chụp lén cô ở cửa hàng, cặp vú căng tròn dưới áo sơ mi, cặp đùi thon lộ ra dưới váy. “Em sẽ quỳ xin anh, Linh,” hắn lẩm bẩm, cặc cương cứng, tay siết chặt lon bia. Hắn nhếch môi, nghĩ đến ngày Nam bị đuổi, bị công an tóm, và Linh, không còn ai bảo vệ, sẽ rơi vào tay hắn
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo