đéo. có khi tao cho nó chịch Linh cmnlTao hóng mày viết đoạn bụp thằng Kiên điếm thúi
Cho chick mẹ đi cái tội nguđéo. có khi tao cho nó chịch Linh cmnl![]()
Nó chịch con Linh u mê ráng chịu nhưng mày phải xử nó cái tội điếm thúi ném đá giấu tay hại đồng nghiệpđéo. có khi tao cho nó chịch Linh cmnl![]()
Tiếp đi màyChương 160 Khu cắm trại
Sau bữa hải sản no nê tại chợ Hàng Dương, nắng trưa Cần Giờ đổ xuống như lửa, không khí nóng hầm hập, làm mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ Linh. Cô đứng dậy, lau má, vị ngọt đậm của cua hấp, mùi phô mai béo ngậy từ tôm hùm nướng, và chút cay nồng của sò điệp nướng mỡ hành vẫn đọng trên môi, mang lại cảm giác thỏa mãn hiếm hoi. Kiên, nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡ, nhìn cô, mắt sáng rực, như muốn nuốt chửng từng đường cong cơ thể cô qua lớp áo thun trắng ôm sát. “Nắng thế này, ngồi chợ nữa nóng chết! Anh biết chỗ mát hơn, rừng Sác gần đây, tham quan tí rồi nghỉ ngơi. Chiều mình đi dọc bãi biển, chụp hình, đẹp mê hồn luôn!” Linh gật đầu, mắt long lanh tò mò, mái tóc buộc cao đung đưa theo gió. “Rừng Sác hả? Nghe hay đấy. Chỗ cắm trại đông không? Em thích chỗ lạ mà đông người, yên tâm hơn.” Kiên cười nhẹ, giọng tự nhiên, thân thiện. “Ừ, chỗ đó dân phượt hay tụ, đông vui lắm. Có mấy lều xịn, view nhìn ra sông với rừng, chill hết nấc. Anh đã chọn sẵn lều đẹp nhất cho em nghỉ trưa rồi, có cả quạt pin, thoải mái!” Linh mỉm cười, má hồng lên vì nắng và sự hào hứng. “Vậy hả? Nghe thú vị ghê! Có đông thì vui, em sợ chỗ vắng quá, hơi creepy.” Kiên nhếch môi, ánh mắt thoáng ý vị, che giấu mưu đồ. “Yên tâm, ban ngày đông mà, chiều còn đốt lửa trại, hát hò. Đi với anh, em không phải lo gì!” Linh gật gù, “Ok, đi thôi, nghe hấp dẫn quá!” Cô vô tư theo Kiên, không nhận ra ánh mắt hắn lướt xuống ngực cô, phập phồng sau áo thun, rồi xuống cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short jeans, cặc hắn nhú nhẹ trong quần, lòng rạo rực toan tính đen tối.
Kiên khởi động chiếc SH trắng bóng loáng, chở Linh hướng về rừng Sác. Con đường đất đỏ trải dài, hai bên là rừng đước xanh um, rễ cây đan xen như mạng nhện, mọc san sát trong đầm lầy ngập mặn. Những tán lá dày che bớt nắng, tạo bóng mát loang lổ trên mặt đường, gió thổi qua mang theo mùi phù sa, lá tươi, và chút mặn mà từ biển xa. Cò trắng lượn trên cao, tiếng chim kêu lích chích hòa với tiếng sóng vỗ mơ hồ, tạo nên bản giao hưởng thiên nhiên. Linh ngắm cảnh, hít sâu không khí trong lành, cảm giác bình yên len lỏi, xoa dịu những ngày rối ren trong lòng. Cô nhớ lại những lần cãi vã, ánh mắt sắc lạnh, và tin nhắn cụt lủn khiến cô tổn thương.
Kiên quay lại, nụ cười lúm đồng tiền làm cô dễ chịu. “Đẹp không? Rừng Sác này từng là căn cứ cách mạng, giờ thành điểm phượt hot. Tí vào khu cắm trại, em sẽ mê luôn!” Linh gật đầu, giọng hào hứng, “Đẹp thật, mát mẻ hơn chợ nhiều!
Nắng trưa càng gắt, làm mồ hôi thấm ướt lưng áo Linh, cô đưa tay quệt trán, cảm giác nóng bức khó chịu. Kiên dừng xe dưới gốc đước lớn, bóng cây che mát, những rễ cây ngoằn ngoèo vươn ra như muốn ôm lấy mặt đất. “Nghỉ tí đi, nóng quá,” hắn nói, ngồi xuống tảng đá phẳng. Linh mở ba lô của mình, kiểm tra điện thoại, thấy tin nhắn hỏi vị trí của Nam. Cô cau mày, lẩm bẩm, “Anh Hỏi vị trí làm gì? Lo em lạc hả?” Cô mở Google Maps, chia sẻ định vị, nghĩ rằng đó chỉ là sự quan tâm bình thường. Khát nước, cô lấy bình nước trong ba lô, mở nắp, uống một ngụm lớn, rồi thêm ngụm nữa. Nước mát lạnh trôi xuống họng, thoảng vị lạ, nhưng cô nghĩ do mình khát quá nên không để ý. Kiên, ngồi cạnh, mắt rực cháy, mừng thầm, tim đập nhanh khi thấy cô uống. “Uống nhiều vào, nắng thế này dễ mất nước lắm,” hắn nói, giọng quan tâm, ánh mắt lén lướt qua ngực cô, rung nhẹ theo nhịp thở. Linh gật đầu, “Cảm ơn anh, khát quá thật. Khu cắm trại còn xa không? Em hơi mệt rồi.” Kiên cười, giọng ngọt ngào, “Gần thôi, đi tí nữa là tới. Linh thắc mắc “Tí có chụp hình được không?” Kiên gật đầu, “Chụp thoải mái, view sông đẹp mê hồn, em tha hồ sống ảo!” Linh cười khúc khích, “Nghe thích quá, đi thôi!” Cô đứng dậy, không biết cơ thể bắt đầu nóng ran thuốc từ lọ nước Kiên đổ vào đang ngấm dần.
Kiên dẫn Linh đi sâu vào rừng Sác, đường mòn hẹp dần, hai bên là đước và dương liễu mọc dày, cành lá đan xen, che khuất ánh nắng, tạo cảm giác mát mẻ nhưng hoang vắng. Ánh sáng lọt qua tán lá, vẽ những mảng loang lổ trên mặt đất, tiếng chim kêu xen lẫn tiếng lá xào xạc, như thì thầm những bí mật của rừng. Linh cảm giác mệt mỏi len lỏi, chân nặng dần, đầu hơi choáng. Cô nghĩ mình bị say nắng, lồn nóng ran bất thường, làm cô đỏ mặt, cố kìm lại cảm giác rạo rực, như những lần mãnh liệt trước đây. Kiên đi trước, liếc nhìn cô, mắt lóe lên dục vọng, biết thuốc đang phát huy tác dụng. Hắn dẫn cô đến một khu cắm trại bỏ hoang, cách đường chính cả cây số. Những lều vải bạc màu dựng lác đác, dây leo bám quanh, như bị bỏ quên cả tháng. Bàn ghế gỗ mục nằm rải rác, không bóng người, chỉ có tiếng gió rít qua lá, mang theo sự tĩnh lặng đáng sợ.
Linh dừng lại, cau mày, giọng hơi lo lắng, “Sao vắng thế? Không phải đông vui à? Em tưởng có nhiều nhóm phượt?” Kiên quay lại trấn an, ánh mắt vẫn tự nhiên. “Tại trưa thôi, mọi người đi ăn hoặc nghỉ chỗ khác. Xíu mới đông, dân phượt hay tụ về đây đốt lửa trại, hát hò. Anh chọn lều này vì yên tĩnh, em nghỉ ngon hơn. Tí chiều đông lên, em sẽ thấy!” Linh gật đầu, mắt mơ màng, đầu óc nặng nề. Cô không nghi ngờ, yên tâm khi nghĩ chiều sẽ nhộn nhịp, chỉ muốn nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Kiên chỉ vào lều vải xanh đậm, còn nguyên vẹn, dựng cạnh bờ sông lấp loáng ánh nước. “Đây, lều xịn nhất, anh chuẩn bị cho em nghỉ trưa” Linh, đầu óc mơ màng, gật đầu, giọng yếu ớt, “Cảm ơn anh… em mệt quá, chắc bị say nắng.” Cô bước theo hắn, cơ thể nóng bừng, lồn co bóp nhẹ, làm cô run rẩy, không hiểu sao cảm giác rạo rực ngày càng mạnh.
Kiên đỡ Linh vào lều, bên trong là tấm nệm cũ nhưng sạch, một quạt pin nhỏ kêu vo vo, thổi luồng gió mát yếu ớt. Linh nằm xuống, áo thun trắng ôm sát, ngực phập phồng theo nhịp thở gấp, cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short, mồ hôi lấp loáng trên cổ và xương quai xanh, như mời gọi.. “Em nghỉ tí chắc hết,” cô lẩm bẩm, mắt nhắm hờ. Kiên, đứng cạnh, mắt rực cháy dục vọng, nhìn ngực cô rung nhẹ, cặp vú căng tròn hiện rõ qua áo thun, cặc hắn cương cứng trong quần. Hắn nhếch môi, nghĩ thầm, “Chỉ tí nữa, em sẽ rên dưới anh, không thoát được đâu.” Hắn ngồi xuống, vờ lấy chai nước từ ba lô, ánh mắt không rời cơ thể cô, chờ thuốc ngấm hoàn toàn. “Nằm nghỉ đi, say nắng thì ngủ tí là hết. Anh ở đây, có gì anh gọi,” hắn nói, giọng quan tâm rồi giả bộ bước ra ngoài để kiểm tra xung quanh.
Linh trong cơn mơ màng, siết tay vào nệm, lòng nhói lên khi nhớ đến nụ cười trong veo và giọng trầm khàn từng khiến cô bình yên. Cô không hiểu sao mình lại ở đây, trong lều vắng, với Kiên, khi trái tim vẫn hướng về người khác. Thuốc làm cô mệt, mí mắt nặng trĩu. Gió thổi qua lều, mang theo tiếng lá xào xạc, như thì thầm về cơn bão sắp đến, khi Linh, trong cơn mê thuốc, sắp rơi vào bẫy của Kiên.
Nam lao như bay trên con đường đất đỏ Cần Giờ, chiếc xe máy đen cũ kỹ gầm vang, bụi cuộn mù mịt sau lưng. Nắng trưa chiếu gắt, mồ hôi thấm ướt áo thun đen bó sát cơ bắp, chảy dài trên trán, dính bết vào tóc. Điện thoại trong túi quần rung lên, anh dừng xe vội bên lề, tim đập thình thịch khi mở màn hình, thấy thông báo định vị từ Linh, chỉ cách chợ Hàng Dương vài cây số, gần khu rừng Sác. Một tia hy vọng bùng cháy, nhưng anh lập tức gọi cho cô, chuông đổ dài, không ai nhấc. Anh gọi lần nữa, rồi lần ba, chỉ nghe tiếng tút tút lạnh lùng. “Sao không nghe máy, Linh?” Nam gầm lên, giọng khàn, mắt rực cháy giận dữ xen lo lắng. Anh siết chặt tay lái, lòng như lửa đốt, vừa bực tức vì Linh vô tư đi với Kiên, vừa sợ hãi điều tồi tệ đang rình rập “Chỉ cần trễ một phút, chỉ một phút…” anh lẩm bẩm, răng nghiến chặt, tưởng tượng Kiên, với nụ cười lúm đồng tiền giả tạo, đang chạm vào cô. Anh rồ ga, xe lao vút, gió rít qua tai, như con thú săn mồi quyết xé nát kẻ thù. Mỗi giây trôi qua như lưỡi dao cứa vào tim, anh biết, nếu không kịp, Linh có thể rơi vào tay Kiên, và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Lòng Nam giằng xé, ghen tuông khi nghĩ Linh cười với Kiên, tự trách vì đã để cô đi xa, không giữ cô bên mình như những đêm anh ôm cô, cảm nhận cơ thể cô run rẩy trong vòng tay.
Cùng lúc, trong lều vải xanh đậm ở khu cắm trại bỏ hoang giữa rừng Sác, Linh nằm trên tấm nệm cũ, cơ thể nóng bừng, đầu óc mơ màng như trôi trong màn sương dày. Tiếng quạt pin kêu vo vo yếu ớt, không đủ xua tan cơn rạo rực lan tỏa khắp người. Thuốc từ lọ nước Kiên đổ vào bình ngấm sâu, khiến lồn ướt át, co bóp nhẹ, như khi cô từng quấn lấy người khác trong khoái lạc. Cô cảm nhận ba lô cạnh mình rung lên, điện thoại báo cuộc gọi, nhưng tay nặng trĩu, không đủ sức với lấy. Mí mắt díu lại, cơ thể phản bội lý trí, ngực phập phồng gấp gáp dưới áo thun trắng ôm sát, cặp vú căng tròn hiện rõ, núm vú cương cứng qua lớp vải mỏng. Linh cởi áo khoác ngoài, ném sang góc lều, để lộ vai trần lấp loáng mồ hôi và xương quai xanh mảnh mai, như muốn giải tỏa cơn nóng. Tay cô vô thức lướt lên ngực, ngón tay chạm nhẹ qua áo, cảm giác tê dại lan tỏa, khiến cô rên khe khẽ, “Ư… nóng quá…” Lồn cô nhói lên, dịch dâm tuôn trào, thấm ướt quần lót, làm cô đỏ mặt, cố xua đi cảm giác dâm dục, nghĩ rằng mình bị say nắng. Nhưng cơ thể không nghe lời, vùng kín rạo rực, siết chặt, như khao khát được chạm vào, khiến cô run rẩy, mồ hôi lấp loáng trên cổ, chảy xuống khe ngực.
![]()
Kiên sau khi kiểm tra xung quanh khu cắm trại, xác nhận không một bóng người, ung dung bước vào lều, nụ cười lúm đồng tiền che giấu dục vọng. Hắn không vội, biết cả buổi chiều thuộc về mình, định tận hưởng từng khoảnh khắc với Linh. Ánh nắng lọt qua khe lều, chiếu lên cơ thể cô, làm da trắng mịn lấp loáng như ngọc. Hắn ngồi xuống cạnh Linh, giả bộ quan tâm, “Em ổn không? Nắng trưa chắc làm em mệt. Để anh xem nào.” Hắn đưa tay sờ trán cô, ngón tay cố ý lướt chậm, chạm vào má, cảm nhận làn da mềm mại nóng hổi. Linh hơi rụt lại, bản năng mách bảo sự nguy hiểm, nhưng mỗi cái chạm của Kiên như đổ dầu vào ngọn lửa “Em… ổn, chỉ cần nghỉ tí là được,” Linh nói, giọng yếu, mắt mơ màng, cố giữ vẻ bình thường. Kiên mỉm cười, nắm tay cô, ngón tay vuốt nhẹ lên cổ tay, chậm rãi, như thăm dò. “Nghỉ đi, em nóng thế này, để anh giúp em thoải mái,” hắn nói, giọng ngọt ngào, mắt rực cháy dục vọng, lướt qua ngực cô, cặp vú rung nhẹ theo nhịp thở gấp.
Linh dù mơ màng, cảm nhận cái nắm tay của Kiên làm cơ thể cô hứng thú kỳ lạ, như thể mỗi tiếp xúc khơi dậy bản năng sâu thẳm. Vùng kín cô rung lên, khao khát mãnh liệt, làm cô cắn môi, cố phản kháng, “Em không sao, anh… đừng lo.” Nhưng thuốc ngấm sâu, cơ thể nóng bừng, không hiểu sao mình lại thế. Kiên, nhận ra trạng thái của cô, nhếch môi, đẩy xa hơn. Hắn cởi áo thun, để lộ thân hình gầy nhưng săn chắc, cơ ngực và bụng nổi rõ, mồ hôi lấp loáng, như cố ý khoe body để kích thích cô. “Nóng quá, cởi áo cho mát,” hắn nói, giọng bình thản, nhưng mắt không rời Linh, quan sát từng phản ứng. Hắn ngồi gần hơn, đầu gối chạm vào đùi cô, cố ý để da kề da, cảm nhận sự mềm mại của cặp đùi thon dài. Linh, trong cơn mê thuốc, nhìn cơ thể hắn, vùng kín nhói lên, nhưng cô quay mặt đi, lẩm bẩm, “Em nghỉ tí… là ổn…” Kiên cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc cô, ngón tay lướt xuống gáy, chậm rãi, như khơi gợi. “Em cứ thư giãn, anh ở đây, giúp em mát mẻ hơn,” hắn thì thầm, giọng khàn, ánh mắt dâm dục lướt qua ngực cô, núm vú cương cứng hiện rõ qua áo.
Hắn cúi xuống, giả vờ chỉnh quạt pin, nhưng cố ý để ngực hắn chạm nhẹ vào vai Linh, cảm nhận sự mềm mại qua áo thun mỏng. Linh rên khe khẽ, cơ thể giật nh nhưng không đủ sức đẩy Kiên ra. Hắn thấy phản ứng của cô, nhếch môi, nghĩ thầm, “Em sắp là của anh rồi, Linh.” Hắn cầm chai nước từ ba lô, đưa cô, “Uống thêm đi, em nóng thế này, cần nước.” Linh, mắt nhắm hờ, lắc đầu yếu ớt, “Không… em no rồi…” Kiên không ép, chỉ ngồi đó, tay vuốt nhẹ cánh tay cô, ngón tay lướt chậm lên vai, như chơi đùa với con mồi. Mỗi cái chạm khiến Linh run rẩy, vùng kín khao khát mãnh liệt, làm cô rên nghẹn, “Ư… đừng…” Nhưng giọng cô yếu ớt, không đủ sức phản kháng, như thể cơ thể đã đầu hàng trước thuốc và sự khơi gợi của Kiên.
Tối nay có thêm chap nữa ko sếp ơi...Chương 160 Khu cắm trại
Sau bữa hải sản no nê tại chợ Hàng Dương, nắng trưa Cần Giờ đổ xuống như lửa, không khí nóng hầm hập, làm mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ Linh. Cô đứng dậy, lau má, vị ngọt đậm của cua hấp, mùi phô mai béo ngậy từ tôm hùm nướng, và chút cay nồng của sò điệp nướng mỡ hành vẫn đọng trên môi, mang lại cảm giác thỏa mãn hiếm hoi. Kiên, nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡ, nhìn cô, mắt sáng rực, như muốn nuốt chửng từng đường cong cơ thể cô qua lớp áo thun trắng ôm sát. “Nắng thế này, ngồi chợ nữa nóng chết! Anh biết chỗ mát hơn, rừng Sác gần đây, tham quan tí rồi nghỉ ngơi. Chiều mình đi dọc bãi biển, chụp hình, đẹp mê hồn luôn!” Linh gật đầu, mắt long lanh tò mò, mái tóc buộc cao đung đưa theo gió. “Rừng Sác hả? Nghe hay đấy. Chỗ cắm trại đông không? Em thích chỗ lạ mà đông người, yên tâm hơn.” Kiên cười nhẹ, giọng tự nhiên, thân thiện. “Ừ, chỗ đó dân phượt hay tụ, đông vui lắm. Có mấy lều xịn, view nhìn ra sông với rừng, chill hết nấc. Anh đã chọn sẵn lều đẹp nhất cho em nghỉ trưa rồi, có cả quạt pin, thoải mái!” Linh mỉm cười, má hồng lên vì nắng và sự hào hứng. “Vậy hả? Nghe thú vị ghê! Có đông thì vui, em sợ chỗ vắng quá, hơi creepy.” Kiên nhếch môi, ánh mắt thoáng ý vị, che giấu mưu đồ. “Yên tâm, ban ngày đông mà, chiều còn đốt lửa trại, hát hò. Đi với anh, em không phải lo gì!” Linh gật gù, “Ok, đi thôi, nghe hấp dẫn quá!” Cô vô tư theo Kiên, không nhận ra ánh mắt hắn lướt xuống ngực cô, phập phồng sau áo thun, rồi xuống cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short jeans, cặc hắn nhú nhẹ trong quần, lòng rạo rực toan tính đen tối.
Kiên khởi động chiếc SH trắng bóng loáng, chở Linh hướng về rừng Sác. Con đường đất đỏ trải dài, hai bên là rừng đước xanh um, rễ cây đan xen như mạng nhện, mọc san sát trong đầm lầy ngập mặn. Những tán lá dày che bớt nắng, tạo bóng mát loang lổ trên mặt đường, gió thổi qua mang theo mùi phù sa, lá tươi, và chút mặn mà từ biển xa. Cò trắng lượn trên cao, tiếng chim kêu lích chích hòa với tiếng sóng vỗ mơ hồ, tạo nên bản giao hưởng thiên nhiên. Linh ngắm cảnh, hít sâu không khí trong lành, cảm giác bình yên len lỏi, xoa dịu những ngày rối ren trong lòng. Cô nhớ lại những lần cãi vã, ánh mắt sắc lạnh, và tin nhắn cụt lủn khiến cô tổn thương.
Kiên quay lại, nụ cười lúm đồng tiền làm cô dễ chịu. “Đẹp không? Rừng Sác này từng là căn cứ cách mạng, giờ thành điểm phượt hot. Tí vào khu cắm trại, em sẽ mê luôn!” Linh gật đầu, giọng hào hứng, “Đẹp thật, mát mẻ hơn chợ nhiều!
Nắng trưa càng gắt, làm mồ hôi thấm ướt lưng áo Linh, cô đưa tay quệt trán, cảm giác nóng bức khó chịu. Kiên dừng xe dưới gốc đước lớn, bóng cây che mát, những rễ cây ngoằn ngoèo vươn ra như muốn ôm lấy mặt đất. “Nghỉ tí đi, nóng quá,” hắn nói, ngồi xuống tảng đá phẳng. Linh mở ba lô của mình, kiểm tra điện thoại, thấy tin nhắn hỏi vị trí của Nam. Cô cau mày, lẩm bẩm, “Anh Hỏi vị trí làm gì? Lo em lạc hả?” Cô mở Google Maps, chia sẻ định vị, nghĩ rằng đó chỉ là sự quan tâm bình thường. Khát nước, cô lấy bình nước trong ba lô, mở nắp, uống một ngụm lớn, rồi thêm ngụm nữa. Nước mát lạnh trôi xuống họng, thoảng vị lạ, nhưng cô nghĩ do mình khát quá nên không để ý. Kiên, ngồi cạnh, mắt rực cháy, mừng thầm, tim đập nhanh khi thấy cô uống. “Uống nhiều vào, nắng thế này dễ mất nước lắm,” hắn nói, giọng quan tâm, ánh mắt lén lướt qua ngực cô, rung nhẹ theo nhịp thở. Linh gật đầu, “Cảm ơn anh, khát quá thật. Khu cắm trại còn xa không? Em hơi mệt rồi.” Kiên cười, giọng ngọt ngào, “Gần thôi, đi tí nữa là tới. Linh thắc mắc “Tí có chụp hình được không?” Kiên gật đầu, “Chụp thoải mái, view sông đẹp mê hồn, em tha hồ sống ảo!” Linh cười khúc khích, “Nghe thích quá, đi thôi!” Cô đứng dậy, không biết cơ thể bắt đầu nóng ran thuốc từ lọ nước Kiên đổ vào đang ngấm dần.
Kiên dẫn Linh đi sâu vào rừng Sác, đường mòn hẹp dần, hai bên là đước và dương liễu mọc dày, cành lá đan xen, che khuất ánh nắng, tạo cảm giác mát mẻ nhưng hoang vắng. Ánh sáng lọt qua tán lá, vẽ những mảng loang lổ trên mặt đất, tiếng chim kêu xen lẫn tiếng lá xào xạc, như thì thầm những bí mật của rừng. Linh cảm giác mệt mỏi len lỏi, chân nặng dần, đầu hơi choáng. Cô nghĩ mình bị say nắng, lồn nóng ran bất thường, làm cô đỏ mặt, cố kìm lại cảm giác rạo rực, như những lần mãnh liệt trước đây. Kiên đi trước, liếc nhìn cô, mắt lóe lên dục vọng, biết thuốc đang phát huy tác dụng. Hắn dẫn cô đến một khu cắm trại bỏ hoang, cách đường chính cả cây số. Những lều vải bạc màu dựng lác đác, dây leo bám quanh, như bị bỏ quên cả tháng. Bàn ghế gỗ mục nằm rải rác, không bóng người, chỉ có tiếng gió rít qua lá, mang theo sự tĩnh lặng đáng sợ.
Linh dừng lại, cau mày, giọng hơi lo lắng, “Sao vắng thế? Không phải đông vui à? Em tưởng có nhiều nhóm phượt?” Kiên quay lại trấn an, ánh mắt vẫn tự nhiên. “Tại trưa thôi, mọi người đi ăn hoặc nghỉ chỗ khác. Xíu mới đông, dân phượt hay tụ về đây đốt lửa trại, hát hò. Anh chọn lều này vì yên tĩnh, em nghỉ ngon hơn. Tí chiều đông lên, em sẽ thấy!” Linh gật đầu, mắt mơ màng, đầu óc nặng nề. Cô không nghi ngờ, yên tâm khi nghĩ chiều sẽ nhộn nhịp, chỉ muốn nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Kiên chỉ vào lều vải xanh đậm, còn nguyên vẹn, dựng cạnh bờ sông lấp loáng ánh nước. “Đây, lều xịn nhất, anh chuẩn bị cho em nghỉ trưa” Linh, đầu óc mơ màng, gật đầu, giọng yếu ớt, “Cảm ơn anh… em mệt quá, chắc bị say nắng.” Cô bước theo hắn, cơ thể nóng bừng, lồn co bóp nhẹ, làm cô run rẩy, không hiểu sao cảm giác rạo rực ngày càng mạnh.
Kiên đỡ Linh vào lều, bên trong là tấm nệm cũ nhưng sạch, một quạt pin nhỏ kêu vo vo, thổi luồng gió mát yếu ớt. Linh nằm xuống, áo thun trắng ôm sát, ngực phập phồng theo nhịp thở gấp, cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short, mồ hôi lấp loáng trên cổ và xương quai xanh, như mời gọi.. “Em nghỉ tí chắc hết,” cô lẩm bẩm, mắt nhắm hờ. Kiên, đứng cạnh, mắt rực cháy dục vọng, nhìn ngực cô rung nhẹ, cặp vú căng tròn hiện rõ qua áo thun, cặc hắn cương cứng trong quần. Hắn nhếch môi, nghĩ thầm, “Chỉ tí nữa, em sẽ rên dưới anh, không thoát được đâu.” Hắn ngồi xuống, vờ lấy chai nước từ ba lô, ánh mắt không rời cơ thể cô, chờ thuốc ngấm hoàn toàn. “Nằm nghỉ đi, say nắng thì ngủ tí là hết. Anh ở đây, có gì anh gọi,” hắn nói, giọng quan tâm rồi giả bộ bước ra ngoài để kiểm tra xung quanh.
Linh trong cơn mơ màng, siết tay vào nệm, lòng nhói lên khi nhớ đến nụ cười trong veo và giọng trầm khàn từng khiến cô bình yên. Cô không hiểu sao mình lại ở đây, trong lều vắng, với Kiên, khi trái tim vẫn hướng về người khác. Thuốc làm cô mệt, mí mắt nặng trĩu. Gió thổi qua lều, mang theo tiếng lá xào xạc, như thì thầm về cơn bão sắp đến, khi Linh, trong cơn mê thuốc, sắp rơi vào bẫy của Kiên.
Nam lao như bay trên con đường đất đỏ Cần Giờ, chiếc xe máy đen cũ kỹ gầm vang, bụi cuộn mù mịt sau lưng. Nắng trưa chiếu gắt, mồ hôi thấm ướt áo thun đen bó sát cơ bắp, chảy dài trên trán, dính bết vào tóc. Điện thoại trong túi quần rung lên, anh dừng xe vội bên lề, tim đập thình thịch khi mở màn hình, thấy thông báo định vị từ Linh, chỉ cách chợ Hàng Dương vài cây số, gần khu rừng Sác. Một tia hy vọng bùng cháy, nhưng anh lập tức gọi cho cô, chuông đổ dài, không ai nhấc. Anh gọi lần nữa, rồi lần ba, chỉ nghe tiếng tút tút lạnh lùng. “Sao không nghe máy, Linh?” Nam gầm lên, giọng khàn, mắt rực cháy giận dữ xen lo lắng. Anh siết chặt tay lái, lòng như lửa đốt, vừa bực tức vì Linh vô tư đi với Kiên, vừa sợ hãi điều tồi tệ đang rình rập “Chỉ cần trễ một phút, chỉ một phút…” anh lẩm bẩm, răng nghiến chặt, tưởng tượng Kiên, với nụ cười lúm đồng tiền giả tạo, đang chạm vào cô. Anh rồ ga, xe lao vút, gió rít qua tai, như con thú săn mồi quyết xé nát kẻ thù. Mỗi giây trôi qua như lưỡi dao cứa vào tim, anh biết, nếu không kịp, Linh có thể rơi vào tay Kiên, và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Lòng Nam giằng xé, ghen tuông khi nghĩ Linh cười với Kiên, tự trách vì đã để cô đi xa, không giữ cô bên mình như những đêm anh ôm cô, cảm nhận cơ thể cô run rẩy trong vòng tay.
Cùng lúc, trong lều vải xanh đậm ở khu cắm trại bỏ hoang giữa rừng Sác, Linh nằm trên tấm nệm cũ, cơ thể nóng bừng, đầu óc mơ màng như trôi trong màn sương dày. Tiếng quạt pin kêu vo vo yếu ớt, không đủ xua tan cơn rạo rực lan tỏa khắp người. Thuốc từ lọ nước Kiên đổ vào bình ngấm sâu, khiến lồn ướt át, co bóp nhẹ, như khi cô từng quấn lấy người khác trong khoái lạc. Cô cảm nhận ba lô cạnh mình rung lên, điện thoại báo cuộc gọi, nhưng tay nặng trĩu, không đủ sức với lấy. Mí mắt díu lại, cơ thể phản bội lý trí, ngực phập phồng gấp gáp dưới áo thun trắng ôm sát, cặp vú căng tròn hiện rõ, núm vú cương cứng qua lớp vải mỏng. Linh cởi áo khoác ngoài, ném sang góc lều, để lộ vai trần lấp loáng mồ hôi và xương quai xanh mảnh mai, như muốn giải tỏa cơn nóng. Tay cô vô thức lướt lên ngực, ngón tay chạm nhẹ qua áo, cảm giác tê dại lan tỏa, khiến cô rên khe khẽ, “Ư… nóng quá…” Lồn cô nhói lên, dịch dâm tuôn trào, thấm ướt quần lót, làm cô đỏ mặt, cố xua đi cảm giác dâm dục, nghĩ rằng mình bị say nắng. Nhưng cơ thể không nghe lời, vùng kín rạo rực, siết chặt, như khao khát được chạm vào, khiến cô run rẩy, mồ hôi lấp loáng trên cổ, chảy xuống khe ngực.
![]()
Kiên sau khi kiểm tra xung quanh khu cắm trại, xác nhận không một bóng người, ung dung bước vào lều, nụ cười lúm đồng tiền che giấu dục vọng. Hắn không vội, biết cả buổi chiều thuộc về mình, định tận hưởng từng khoảnh khắc với Linh. Ánh nắng lọt qua khe lều, chiếu lên cơ thể cô, làm da trắng mịn lấp loáng như ngọc. Hắn ngồi xuống cạnh Linh, giả bộ quan tâm, “Em ổn không? Nắng trưa chắc làm em mệt. Để anh xem nào.” Hắn đưa tay sờ trán cô, ngón tay cố ý lướt chậm, chạm vào má, cảm nhận làn da mềm mại nóng hổi. Linh hơi rụt lại, bản năng mách bảo sự nguy hiểm, nhưng mỗi cái chạm của Kiên như đổ dầu vào ngọn lửa “Em… ổn, chỉ cần nghỉ tí là được,” Linh nói, giọng yếu, mắt mơ màng, cố giữ vẻ bình thường. Kiên mỉm cười, nắm tay cô, ngón tay vuốt nhẹ lên cổ tay, chậm rãi, như thăm dò. “Nghỉ đi, em nóng thế này, để anh giúp em thoải mái,” hắn nói, giọng ngọt ngào, mắt rực cháy dục vọng, lướt qua ngực cô, cặp vú rung nhẹ theo nhịp thở gấp.
Linh dù mơ màng, cảm nhận cái nắm tay của Kiên làm cơ thể cô hứng thú kỳ lạ, như thể mỗi tiếp xúc khơi dậy bản năng sâu thẳm. Vùng kín cô rung lên, khao khát mãnh liệt, làm cô cắn môi, cố phản kháng, “Em không sao, anh… đừng lo.” Nhưng thuốc ngấm sâu, cơ thể nóng bừng, không hiểu sao mình lại thế. Kiên, nhận ra trạng thái của cô, nhếch môi, đẩy xa hơn. Hắn cởi áo thun, để lộ thân hình gầy nhưng săn chắc, cơ ngực và bụng nổi rõ, mồ hôi lấp loáng, như cố ý khoe body để kích thích cô. “Nóng quá, cởi áo cho mát,” hắn nói, giọng bình thản, nhưng mắt không rời Linh, quan sát từng phản ứng. Hắn ngồi gần hơn, đầu gối chạm vào đùi cô, cố ý để da kề da, cảm nhận sự mềm mại của cặp đùi thon dài. Linh, trong cơn mê thuốc, nhìn cơ thể hắn, vùng kín nhói lên, nhưng cô quay mặt đi, lẩm bẩm, “Em nghỉ tí… là ổn…” Kiên cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc cô, ngón tay lướt xuống gáy, chậm rãi, như khơi gợi. “Em cứ thư giãn, anh ở đây, giúp em mát mẻ hơn,” hắn thì thầm, giọng khàn, ánh mắt dâm dục lướt qua ngực cô, núm vú cương cứng hiện rõ qua áo.
Hắn cúi xuống, giả vờ chỉnh quạt pin, nhưng cố ý để ngực hắn chạm nhẹ vào vai Linh, cảm nhận sự mềm mại qua áo thun mỏng. Linh rên khe khẽ, cơ thể giật nh nhưng không đủ sức đẩy Kiên ra. Hắn thấy phản ứng của cô, nhếch môi, nghĩ thầm, “Em sắp là của anh rồi, Linh.” Hắn cầm chai nước từ ba lô, đưa cô, “Uống thêm đi, em nóng thế này, cần nước.” Linh, mắt nhắm hờ, lắc đầu yếu ớt, “Không… em no rồi…” Kiên không ép, chỉ ngồi đó, tay vuốt nhẹ cánh tay cô, ngón tay lướt chậm lên vai, như chơi đùa với con mồi. Mỗi cái chạm khiến Linh run rẩy, vùng kín khao khát mãnh liệt, làm cô rên nghẹn, “Ư… đừng…” Nhưng giọng cô yếu ớt, không đủ sức phản kháng, như thể cơ thể đã đầu hàng trước thuốc và sự khơi gợi của Kiên.
làm hẳn 4 tập cho nó mát xem ck C3 luôn tmlqua định viết 2 tập mà con quấy quá, hẹn các tml tối