• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 165 Đuổi việc

Đầu giờ chiều, ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa kính, làm không khí trong cửa hàng điện thoại thêm ngột ngạt. Sau cuộc họp căng thẳng sáng nay, các nhân viên vẫn chưa hết xao động, tiếng xì xào râm ran quanh quầy như gió lùa qua những kẽ hở. Phương sau khi tham khảo ý kiến từ cấp trên qua một cuộc gọi dài, đứng giữa quầy, gương mặt cô lạnh lùng, nhưng ánh mắt sắc bén che giấu sự bất an. Cô hắng giọng, giọng đanh thép: “Tôi vừa nhận chỉ đạo từ cấp trên. Để đảm bảo công bằng trong quá trình điều tra vụ iPhone giả, Nam sẽ bị cho thôi việc cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ. Ba khách hàng sẽ được đổi máy mới và bồi thường một khoản phí. Chúng ta sẽ kiểm tra camera, hóa đơn, và két hàng. Nếu cần, công an sẽ vào cuộc.” Cô nhìn về phía Nam, đang đứng lặng lẽ ở góc phòng, ánh mắt thoáng dao động, ký ức về những khoảnh khắc nhục dục trong kho hàng lướt qua, làm lồn cô nóng ran, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu kỳ.
JUl1x.jpeg


Nam đứng đó, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt trầm tĩnh nhưng sắc lạnh. Anh không nói gì, chỉ gật nhẹ, chấp nhận quyết định, nhưng trong lòng sôi sục giận dữ. Thôi việc? Chúng mày nghĩ tao là kẻ ăn cắp? Anh quét mắt qua đám nhân viên, bắt gặp những ánh mắt khinh miệt và nụ cười mỉa mai. Hạnh, cô nhân viên trẻ, nhếch môi: “Tưởng Nam cẩn thận lắm, hóa ra cũng chỉ là thằng shipper nghèo, túng quá làm liều.” Một anh chàng tóc nhuộm vàng, đứng cạnh quầy, cười khẩy: “Đúng rồi, lương ba cọc ba đồng, thấy iPhone xịn động lòng tham, tráo hàng giả bán lấy tiền.” Những lời thì thào độc ác lan nhanh, như đám cháy nhỏ được đổ thêm dầu. “Loại như Nam, nghèo rớt mồng tơi, làm gì có tiền mua đồ xịn,” một nhân viên khác chen vào, ánh mắt khinh bỉ như nhìn một kẻ thất bại.

Kiên đứng ở góc quầy, áo sơ mi trắng xắn tay, nụ cười má lúm đồng tiền đầy đắc ý. Hắn tụ tập với vài nhân viên, giọng nói trơn tru, đầy toan tính: “Tôi đã nói rồi, anh Nam làm shipper, nghèo kiết xác, chắc thấy iPhone xịn mà động lòng. Ai ngờ đâu, giờ cả cửa hàng bị liên lụy.” Hắn lắc đầu, giả vờ tiếc nuối, nhưng ánh mắt lấp lánh hả hê. Hạnh gật gù: “Nhìn mặt hiền, ai ngờ làm chuyện bẩn.” Một nhân viên khác chen vào: “Thằng Nam hay tỏ ra cool ngầu, chắc nghĩ tráo hàng không ai biết.” Đám đông hùa theo, tiếng cười khẩy và những lời hạ thấp Nam vang lên, như thể anh đã bị định tội từ lâu. Kiên nhếch môi, lòng đắc thắng, biết rằng kế hoạch của mình đang đi đúng hướng. Hắn đã giấu iPhone giả trong két của Nam, và với camera trong kho bị Tuấn điều chỉnh góc để che giấu hành vi của hắn, Kiên tự tin rằng không ai có thể lật tẩy.

Linh đứng ở góc quầy, tay siết chặt điện thoại, môi mím chặt, nước mắt chực trào. Nghe Kiên nói xấu Nam và đám nhân viên hùa theo, lòng cô như bị dao cắt. Anh Nam không phải loại người đó! Sao ai cũng tin Kiên? Cô nhìn quanh, thấy những ánh mắt khinh miệt, những lời thì thào độc ác, và cảm giác bất lực dâng trào. Cô nhớ đến Nam, ánh mắt kiên định nhưng cô độc trong cuộc họp sáng nay, và trái tim cô đau nhói. Anh Nam, em phải làm gì đây? Cô không chịu nổi nữa, đứng bật dậy, nước mắt lăn dài, chạy ra ngoài hẻm, bỏ lại tiếng xì xào sau lưng. Nam lặng lẽ bước ra cửa, bóng lưng cao lớn khuất sau cánh cửa kính. Anh không nói gì, chỉ siết tay, cơ bắp căng cứng, ánh mắt sắc lạnh che giấu cơn giận sôi sục.Sự khinh miệt của đồng nghiệp, những lời thì thào độc ác, là cú đánh vào lòng tự trọng của anh. Chúng mày sẽ thấy, tao không phải kẻ thất bại, anh nghĩ, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. Anh bước ra hẻm, gió chiều lạnh buốt quất vào mặt, nhưng không làm dịu được cơn giận. Linh chạy theo Nam, dừng lại cách anh vài bước, giọng run rẩy: “Anh Nam! Em… em tin anh! Em biết anh không làm chuyện đó!” Nước mắt cô lăn dài, má hồng rực, mắt lấp đầy sự tin tưởng nhưng đầy đau đớn. “Sao ai cũng nói xấu anh? Em… em sẽ tìm cách giúp anh, em thề!” Nam quay lại, dịu đi khi nhìn cô. Linh, với mái tóc lòa xòa trong gió, đôi mắt ướt át, là ánh sáng duy nhất giữa bóng tối đang bủa vây anh. Anh cười gượng, giọng trầm: “Cảm ơn em, Linh. Anh biết em tin anh. Đừng lo, anh tự xử lý được.” Anh đưa tay, định chạm vào vai cô, nhưng dừng lại, như sợ làm cô tổn thương thêm. Anh chỉ gật nhẹ, ánh mắt thoáng buồn nhưng đầy quyết tâm.Linh đứng đó, nhìn Nam leo lên xe máy, tiếng động cơ gầm vang hòa vào gió chiều. Cô ôm lấy mình, nước mắt rơi, lòng giằng xé giữa tin tưởng và bất an.

Trong cửa hàng Kiên nở nụ cười đắc ý càng rõ. Kế hoạch của hắn đang từng bước thành công. Hắn đã giấu iPhone giả trong két của Nam, và với camera trong kho được Tuấn điều chỉnh góc để che giấu hành vi của hắn, Kiên tự tin rằng không ai có thể lật tẩy. Hắn nhắn tin cho Tuấn: “Chú làm tốt lắm, cứ giữ im lặng, tối anh dẫn chú đi nhậu, có cơ hội với Phương.” Tuấn trong phòng giám sát, đọc tin nhắn, lòng rối như tơ vò. Cậu nhớ ánh mắt sắc lạnh của Nam trong cuộc họp, như muốn cậu nói ra sự thật, nhưng dục vọng với Phương khiến cậu im lặng.

MFdIC4mg.jpg


Sáng hôm sau, cửa hàng điện thoại vẫn chìm trong không khí nặng nề, như thể mọi ánh mắt đều mang theo một bí mật không nói ra. Cấp trên sau khi nhận báo cáo từ Phương, đã cử Minh, một nhân viên điều tra từ công ty mẹ, đến làm rõ vụ iPhone giả. Minh một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nghiêm khắc, áo sơ mi xanh đậm sơ vin gọn gàng, ánh mắt sắc sảo quét qua từng người như muốn xuyên thấu tâm can. Anh ta bước vào cửa hàng, mang theo một chiếc cặp da đen, giọng trầm nhưng đầy uy quyền: “Tôi là Minh, được cử xuống để điều tra vụ iPhone giả. Mọi người hợp tác, cung cấp thông tin đầy đủ. Chúng ta sẽ kiểm tra camera, hóa đơn, và két hàng. Nếu cần, công an sẽ vào cuộc.”

Các nhân viên đứng rải rác quanh quầy, ánh mắt lo lắng, thì thào to nhỏ. Phương gật đầu, giọng bình tĩnh: “Anh Minh, chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Camera, hóa đơn, và két hàng sẵn sàng để kiểm tra.” Minh bắt đầu bằng việc xem lại dữ liệu camera trong phòng giám sát, nơi Tuấn, với gương mặt tái nhợt, lặng lẽ thao tác trên máy tính. Minh ngồi trước màn hình, ánh mắt tập trung, nhưng sau một giờ kiểm tra, anh nhíu mày, ghi chép gì đó vào sổ. Góc quay camera trong kho, do Tuấn điều chỉnh theo lệnh Kiên, đã khéo léo tránh ghi lại cảnh Kiên tráo iPhone giả. Minh quay sang Tuấn, giọng lạnh lùng: “Không có gì bất thường? Camera này quay toàn cảnh kho, nhưng góc này… hơi lạ. Có ai động vào không?” Tuấn, tay run nhẹ, cúi đầu: “Dạ… không, em không biết. Có thể góc quay cố định vậy.” Cậu liếc Kiên, đứng ở góc phòng, ánh mắt toan tính, và lòng rối bời, biết rằng mình đang bị cuốn vào trò chơi nguy hiểm.

Kiên lăng xăng bước tới, giọng trơn tru: “Anh Minh, em nghĩ camera không ghi được gì thì mình nên kiểm tra két hàng. Đặc biệt là két của anh Nam, vì anh ấy kiểm kho cuối ngày trước khi sự cố xảy ra.” Hắn nhấn mạnh từ “két,” ánh mắt lướt qua đám nhân viên, như muốn kéo họ vào vòng xoáy nghi ngờ. Hạnh gật gù: “Đúng rồi, két của Nam chắc có manh mối.” “Chắc thằng Nam giấu hàng giả trong đó, nghĩ không ai biết.” Tiếng xì xào nổi lên, ánh mắt đổ dồn về phía két cá nhân của Nam, như thể sự thật đã được định đoạt. Minh gật đầu, giọng bình tĩnh: “Được, mở két của Nam ra.” Phương dẫn Minh và vài nhân viên đến kho. Két sắt cá nhân của Nam, một chiếc hộp kim loại cũ kỹ, được mở ra trước sự chứng kiến của mọi người. Bên trong, một chiếc iPhone thật nằm lẫn với ba hộp iPhone giả, nhãn mác rẻ tiền lộ rõ. Đám nhân viên ồ lên, tiếng bàn tán sôi nổi vang lên như chợ vỡ. Hạnh hét nhỏ: “Thấy chưa! Hàng giả đây rồi! Nam đúng là tráo hàng!” Anh chàng nhân viên trẻ cười khẩy: “Pha này Nam tiêu đời, nghèo mà ham, tráo hàng bán lấy tiền.” Một nhân viên khác chen vào: “Tao đã nói mà, Nam nhìn hiền nhưng gian lắm, chắc làm chuyện này lâu rồi.” Những lời thì thào độc ác lan nhanh, như ngọn lửa được đổ thêm dầu, biến Nam thành kẻ tội đồ trong mắt mọi người.

Linh tay siết chặt điện thoại, môi mím chặt nhìn chiếc iPhone thật lẫn hàng giả trong két của Nam, lòng cô như bị bóp nghẹt. Không thể nào… Anh Nam không làm thế! Cô muốn hét lên, muốn chạy đến bảo vệ anh, nhưng bằng chứng rành rành trước mắt và sự hùa theo của đám nhân viên làm cô thoáng dao động. Liệu em có tin lầm anh không? Cô lắc đầu, cố gạt đi ý nghĩ đó, nhưng ánh mắt đau đớn không giấu được sự rối bời. Cô nhớ đến Nam, ánh mắt kiên định nhưng cô độc trong cuộc họp hôm qua, và trái tim cô đau nhói. Anh Nam, em phải tin anh… nhưng sao mọi thứ lại thế này? Cô đứng đó, bất lực , cảm giác như cả thế giới đang chống lại Nam. Minh với vẻ mặt không đổi, ghi chép thêm vào sổ, giọng trầm: “Tôi đã ghi nhận. Két này là của Nam, đúng không? Chúng tôi sẽ kiểm tra số seri và nguồn gốc hàng hóa.” Anh ta quét mắt qua đám nhân viên, ánh mắt sắc sảo như muốn tìm kiếm điều gì đó bất thường. Rồi anh đứng dậy, gật đầu với Phương: “Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên” Minh rời cửa hàng, để lại không khí nặng nề và những ánh mắt xì xào.

Nhưng sóng gió chưa dừng lại. Chiều đó, một khách hàng, không hài lòng với cách xử lý, đã đăng câu chuyện iPhone giả lên mạng xã hội, kèm hình ảnh hộp máy Trung Quốc rẻ tiền và hóa đơn từ cửa hàng. Bài đăng nhanh chóng lan truyền, thu hút hàng trăm bình luận chỉ trích, từ “lừa đảo” đến “làm ăn thất đức.” Áp lực từ dư luận khiến cấp trên không thể xử lý nội bộ như dự định. Trong một cuộc họp gấp qua điện thoại, họ quyết định báo công an để điều tra triệt để, tránh tổn hại thêm uy tín công ty. Trong cửa hàng, Kiên đứng ở góc quầy, nụ cười đắc ý càng rõ. Hắn nhấm nháp cà phê, hả hê tin rằng kế hoạch của mình đã thành công. Kiên tự tin rằng hắn đã nắm chắc phần thắng “Chỉ 1 xíu nữa thôi, tao sẽ thấy mày cút khỏi thành phố này”.
 

Missll

Yếu sinh lý
Chương 165 Đuổi việc

Đầu giờ chiều, ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa kính, làm không khí trong cửa hàng điện thoại thêm ngột ngạt. Sau cuộc họp căng thẳng sáng nay, các nhân viên vẫn chưa hết xao động, tiếng xì xào râm ran quanh quầy như gió lùa qua những kẽ hở. Phương sau khi tham khảo ý kiến từ cấp trên qua một cuộc gọi dài, đứng giữa quầy, gương mặt cô lạnh lùng, nhưng ánh mắt sắc bén che giấu sự bất an. Cô hắng giọng, giọng đanh thép: “Tôi vừa nhận chỉ đạo từ cấp trên. Để đảm bảo công bằng trong quá trình điều tra vụ iPhone giả, Nam sẽ bị cho thôi việc cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ. Ba khách hàng sẽ được đổi máy mới và bồi thường một khoản phí. Chúng ta sẽ kiểm tra camera, hóa đơn, và két hàng. Nếu cần, công an sẽ vào cuộc.” Cô nhìn về phía Nam, đang đứng lặng lẽ ở góc phòng, ánh mắt thoáng dao động, ký ức về những khoảnh khắc nhục dục trong kho hàng lướt qua, làm lồn cô nóng ran, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu kỳ.
JUl1x.jpeg


Nam đứng đó, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt trầm tĩnh nhưng sắc lạnh. Anh không nói gì, chỉ gật nhẹ, chấp nhận quyết định, nhưng trong lòng sôi sục giận dữ. Thôi việc? Chúng mày nghĩ tao là kẻ ăn cắp? Anh quét mắt qua đám nhân viên, bắt gặp những ánh mắt khinh miệt và nụ cười mỉa mai. Hạnh, cô nhân viên trẻ, nhếch môi: “Tưởng Nam cẩn thận lắm, hóa ra cũng chỉ là thằng shipper nghèo, túng quá làm liều.” Một anh chàng tóc nhuộm vàng, đứng cạnh quầy, cười khẩy: “Đúng rồi, lương ba cọc ba đồng, thấy iPhone xịn động lòng tham, tráo hàng giả bán lấy tiền.” Những lời thì thào độc ác lan nhanh, như đám cháy nhỏ được đổ thêm dầu. “Loại như Nam, nghèo rớt mồng tơi, làm gì có tiền mua đồ xịn,” một nhân viên khác chen vào, ánh mắt khinh bỉ như nhìn một kẻ thất bại.

Kiên đứng ở góc quầy, áo sơ mi trắng xắn tay, nụ cười má lúm đồng tiền đầy đắc ý. Hắn tụ tập với vài nhân viên, giọng nói trơn tru, đầy toan tính: “Tôi đã nói rồi, anh Nam làm shipper, nghèo kiết xác, chắc thấy iPhone xịn mà động lòng. Ai ngờ đâu, giờ cả cửa hàng bị liên lụy.” Hắn lắc đầu, giả vờ tiếc nuối, nhưng ánh mắt lấp lánh hả hê. Hạnh gật gù: “Nhìn mặt hiền, ai ngờ làm chuyện bẩn.” Một nhân viên khác chen vào: “Thằng Nam hay tỏ ra cool ngầu, chắc nghĩ tráo hàng không ai biết.” Đám đông hùa theo, tiếng cười khẩy và những lời hạ thấp Nam vang lên, như thể anh đã bị định tội từ lâu. Kiên nhếch môi, lòng đắc thắng, biết rằng kế hoạch của mình đang đi đúng hướng. Hắn đã giấu iPhone giả trong két của Nam, và với camera trong kho bị Tuấn điều chỉnh góc để che giấu hành vi của hắn, Kiên tự tin rằng không ai có thể lật tẩy.

Linh đứng ở góc quầy, tay siết chặt điện thoại, môi mím chặt, nước mắt chực trào. Nghe Kiên nói xấu Nam và đám nhân viên hùa theo, lòng cô như bị dao cắt. Anh Nam không phải loại người đó! Sao ai cũng tin Kiên? Cô nhìn quanh, thấy những ánh mắt khinh miệt, những lời thì thào độc ác, và cảm giác bất lực dâng trào. Cô nhớ đến Nam, ánh mắt kiên định nhưng cô độc trong cuộc họp sáng nay, và trái tim cô đau nhói. Anh Nam, em phải làm gì đây? Cô không chịu nổi nữa, đứng bật dậy, nước mắt lăn dài, chạy ra ngoài hẻm, bỏ lại tiếng xì xào sau lưng. Nam lặng lẽ bước ra cửa, bóng lưng cao lớn khuất sau cánh cửa kính. Anh không nói gì, chỉ siết tay, cơ bắp căng cứng, ánh mắt sắc lạnh che giấu cơn giận sôi sục.Sự khinh miệt của đồng nghiệp, những lời thì thào độc ác, là cú đánh vào lòng tự trọng của anh. Chúng mày sẽ thấy, tao không phải kẻ thất bại, anh nghĩ, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. Anh bước ra hẻm, gió chiều lạnh buốt quất vào mặt, nhưng không làm dịu được cơn giận. Linh chạy theo Nam, dừng lại cách anh vài bước, giọng run rẩy: “Anh Nam! Em… em tin anh! Em biết anh không làm chuyện đó!” Nước mắt cô lăn dài, má hồng rực, mắt lấp đầy sự tin tưởng nhưng đầy đau đớn. “Sao ai cũng nói xấu anh? Em… em sẽ tìm cách giúp anh, em thề!” Nam quay lại, dịu đi khi nhìn cô. Linh, với mái tóc lòa xòa trong gió, đôi mắt ướt át, là ánh sáng duy nhất giữa bóng tối đang bủa vây anh. Anh cười gượng, giọng trầm: “Cảm ơn em, Linh. Anh biết em tin anh. Đừng lo, anh tự xử lý được.” Anh đưa tay, định chạm vào vai cô, nhưng dừng lại, như sợ làm cô tổn thương thêm. Anh chỉ gật nhẹ, ánh mắt thoáng buồn nhưng đầy quyết tâm.Linh đứng đó, nhìn Nam leo lên xe máy, tiếng động cơ gầm vang hòa vào gió chiều. Cô ôm lấy mình, nước mắt rơi, lòng giằng xé giữa tin tưởng và bất an.

Trong cửa hàng Kiên nở nụ cười đắc ý càng rõ. Kế hoạch của hắn đang từng bước thành công. Hắn đã giấu iPhone giả trong két của Nam, và với camera trong kho được Tuấn điều chỉnh góc để che giấu hành vi của hắn, Kiên tự tin rằng không ai có thể lật tẩy. Hắn nhắn tin cho Tuấn: “Chú làm tốt lắm, cứ giữ im lặng, tối anh dẫn chú đi nhậu, có cơ hội với Phương.” Tuấn trong phòng giám sát, đọc tin nhắn, lòng rối như tơ vò. Cậu nhớ ánh mắt sắc lạnh của Nam trong cuộc họp, như muốn cậu nói ra sự thật, nhưng dục vọng với Phương khiến cậu im lặng.

MFdIC4mg.jpg


Sáng hôm sau, cửa hàng điện thoại vẫn chìm trong không khí nặng nề, như thể mọi ánh mắt đều mang theo một bí mật không nói ra. Cấp trên sau khi nhận báo cáo từ Phương, đã cử Minh, một nhân viên điều tra từ công ty mẹ, đến làm rõ vụ iPhone giả. Minh một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nghiêm khắc, áo sơ mi xanh đậm sơ vin gọn gàng, ánh mắt sắc sảo quét qua từng người như muốn xuyên thấu tâm can. Anh ta bước vào cửa hàng, mang theo một chiếc cặp da đen, giọng trầm nhưng đầy uy quyền: “Tôi là Minh, được cử xuống để điều tra vụ iPhone giả. Mọi người hợp tác, cung cấp thông tin đầy đủ. Chúng ta sẽ kiểm tra camera, hóa đơn, và két hàng. Nếu cần, công an sẽ vào cuộc.”

Các nhân viên đứng rải rác quanh quầy, ánh mắt lo lắng, thì thào to nhỏ. Phương gật đầu, giọng bình tĩnh: “Anh Minh, chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Camera, hóa đơn, và két hàng sẵn sàng để kiểm tra.” Minh bắt đầu bằng việc xem lại dữ liệu camera trong phòng giám sát, nơi Tuấn, với gương mặt tái nhợt, lặng lẽ thao tác trên máy tính. Minh ngồi trước màn hình, ánh mắt tập trung, nhưng sau một giờ kiểm tra, anh nhíu mày, ghi chép gì đó vào sổ. Góc quay camera trong kho, do Tuấn điều chỉnh theo lệnh Kiên, đã khéo léo tránh ghi lại cảnh Kiên tráo iPhone giả. Minh quay sang Tuấn, giọng lạnh lùng: “Không có gì bất thường? Camera này quay toàn cảnh kho, nhưng góc này… hơi lạ. Có ai động vào không?” Tuấn, tay run nhẹ, cúi đầu: “Dạ… không, em không biết. Có thể góc quay cố định vậy.” Cậu liếc Kiên, đứng ở góc phòng, ánh mắt toan tính, và lòng rối bời, biết rằng mình đang bị cuốn vào trò chơi nguy hiểm.

Kiên lăng xăng bước tới, giọng trơn tru: “Anh Minh, em nghĩ camera không ghi được gì thì mình nên kiểm tra két hàng. Đặc biệt là két của anh Nam, vì anh ấy kiểm kho cuối ngày trước khi sự cố xảy ra.” Hắn nhấn mạnh từ “két,” ánh mắt lướt qua đám nhân viên, như muốn kéo họ vào vòng xoáy nghi ngờ. Hạnh gật gù: “Đúng rồi, két của Nam chắc có manh mối.” “Chắc thằng Nam giấu hàng giả trong đó, nghĩ không ai biết.” Tiếng xì xào nổi lên, ánh mắt đổ dồn về phía két cá nhân của Nam, như thể sự thật đã được định đoạt. Minh gật đầu, giọng bình tĩnh: “Được, mở két của Nam ra.” Phương dẫn Minh và vài nhân viên đến kho. Két sắt cá nhân của Nam, một chiếc hộp kim loại cũ kỹ, được mở ra trước sự chứng kiến của mọi người. Bên trong, một chiếc iPhone thật nằm lẫn với ba hộp iPhone giả, nhãn mác rẻ tiền lộ rõ. Đám nhân viên ồ lên, tiếng bàn tán sôi nổi vang lên như chợ vỡ. Hạnh hét nhỏ: “Thấy chưa! Hàng giả đây rồi! Nam đúng là tráo hàng!” Anh chàng nhân viên trẻ cười khẩy: “Pha này Nam tiêu đời, nghèo mà ham, tráo hàng bán lấy tiền.” Một nhân viên khác chen vào: “Tao đã nói mà, Nam nhìn hiền nhưng gian lắm, chắc làm chuyện này lâu rồi.” Những lời thì thào độc ác lan nhanh, như ngọn lửa được đổ thêm dầu, biến Nam thành kẻ tội đồ trong mắt mọi người.

Linh tay siết chặt điện thoại, môi mím chặt nhìn chiếc iPhone thật lẫn hàng giả trong két của Nam, lòng cô như bị bóp nghẹt. Không thể nào… Anh Nam không làm thế! Cô muốn hét lên, muốn chạy đến bảo vệ anh, nhưng bằng chứng rành rành trước mắt và sự hùa theo của đám nhân viên làm cô thoáng dao động. Liệu em có tin lầm anh không? Cô lắc đầu, cố gạt đi ý nghĩ đó, nhưng ánh mắt đau đớn không giấu được sự rối bời. Cô nhớ đến Nam, ánh mắt kiên định nhưng cô độc trong cuộc họp hôm qua, và trái tim cô đau nhói. Anh Nam, em phải tin anh… nhưng sao mọi thứ lại thế này? Cô đứng đó, bất lực , cảm giác như cả thế giới đang chống lại Nam. Minh với vẻ mặt không đổi, ghi chép thêm vào sổ, giọng trầm: “Tôi đã ghi nhận. Két này là của Nam, đúng không? Chúng tôi sẽ kiểm tra số seri và nguồn gốc hàng hóa.” Anh ta quét mắt qua đám nhân viên, ánh mắt sắc sảo như muốn tìm kiếm điều gì đó bất thường. Rồi anh đứng dậy, gật đầu với Phương: “Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên” Minh rời cửa hàng, để lại không khí nặng nề và những ánh mắt xì xào.

Nhưng sóng gió chưa dừng lại. Chiều đó, một khách hàng, không hài lòng với cách xử lý, đã đăng câu chuyện iPhone giả lên mạng xã hội, kèm hình ảnh hộp máy Trung Quốc rẻ tiền và hóa đơn từ cửa hàng. Bài đăng nhanh chóng lan truyền, thu hút hàng trăm bình luận chỉ trích, từ “lừa đảo” đến “làm ăn thất đức.” Áp lực từ dư luận khiến cấp trên không thể xử lý nội bộ như dự định. Trong một cuộc họp gấp qua điện thoại, họ quyết định báo công an để điều tra triệt để, tránh tổn hại thêm uy tín công ty. Trong cửa hàng, Kiên đứng ở góc quầy, nụ cười đắc ý càng rõ. Hắn nhấm nháp cà phê, hả hê tin rằng kế hoạch của mình đã thành công. Kiên tự tin rằng hắn đã nắm chắc phần thắng “Chỉ 1 xíu nữa thôi, tao sẽ thấy mày cút khỏi thành phố này”.
Lỡ rồi thì nốt chao nữa đi ngủ tml
 

Vnpt141219

Yếu sinh lý
Thằng Tuấn này đáng cho ăn dao.một thằng cho địt rồi còn quay lại ăn cháo đá bát tin cái thằng chả có gì
Ko m ơi. T thấy do con AI nó quên đó. Hoặc tuấn nó cố ý lam theo ý Kiên. Chứ trc đó Nam đưa tiền nó mua vs lắp cam phụ rồi mà. :)) giờ có tay to o trên xg. Vs công an vô. Thanh lý môn hộ thằng Kiên 1 lần luôn
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 166 Những toan tính và dục vọng của Kiên

Buổi trưa, ánh nắng Sài Gòn đổ lửa, làm không khí trong cửa hàng điện thoại thêm ngột ngạt. Linh sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, quyết định gặp riêng Kiên vào giờ nghỉ trưa, hy vọng tìm manh mối để minh oan cho Nam. Cô đứng ở góc hành lang dẫn ra sân sau, áo thun xanh nhạt ôm sát thân hình mảnh mai, váy ngắn lộ cặp đùi thon trắng mịn, mái tóc buộc lỏng để vài lọn rơi tự nhiên. Lòng cô rối bời, vừa tin tưởng Nam, vừa bất an trước bằng chứng iPhone giả trong két của anh. Kiên xuất hiện, áo sơ mi trắng xắn tay, nụ cười má lúm đồng tiền đầy toan tính, ánh mắt lướt qua thân hình cô như muốn nuốt chửng.
66FQW5L.jpg

Kiên nở nụ cười, giọng trơn tru: “Người đẹp kiếm anh có chuyện gì vậy? Giờ nghỉ trưa mà không đi ăn, đứng đây chờ anh à? Có phải nhớ anh từ chuyến Cần Giờ không?” Hắn bước gần hơn, mùi nước hoa nam tính phả vào không khí, ánh mắt lấp lánh như con mèo vờn chuột.
Linh cố giữ bình tĩnh: “Anh Kiên, em không đùa. Em muốn hỏi, tại sao anh cứ nói xấu anh Nam? Anh có ác cảm gì với anh ấy đúng không?” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, dò xét từng phản ứng.
Kiên cười lớn, lắc đầu, giả vờ vô tội: “Ác cảm gì đâu, Linh. Anh nói sự thật thôi. Hàng giả trong két của Nam, cả cửa hàng thấy rồi. Em nghĩ anh bịa được chuyện đó à? Anh chỉ muốn tốt cho cửa hàng, chứ Nam làm gì, anh đâu quan tâm.” Hắn nhún vai, ánh mắt thoáng lại, như muốn kéo cô vào vòng xoáy của mình.
Linh mím môi, không để hắn lảng tránh: “Vậy chuyện ở Cần Giờ, anh kể rõ đi. Anh nói em đi cùng anh, nhưng em lúc về không nhớ gì hết. Anh làm gì em hôm đó?” Giọng cô run nhẹ, nhớ lời cảnh báo của Nam về Kiên, lòng càng nghi ngờ.
Kiên giọng ngọt ngào: “Ồ, chuyện đó hả? Hôm ấy em say nắng, ngất xỉu trong lều. Anh định đưa em về, nhưng Nam xuất hiện, đòi lo cho em. Anh nghĩ, thôi, để Nam đưa về cũng được, đàn ông phải biết nhường mà. Sao, em nghi anh à? Anh vô tội như thiên thần đây này!” Hắn cười, ánh mắt lấp lánh, rồi ba hoa thêm: “Lần sau anh rủ em đi chỗ đẹp hơn, Đà Lạt, Phú Quốc, hay Maldives luôn. Cần Giờ có gì vui đâu, đúng không? Đi với anh, đảm bảo em mê tít!”

Linh lắc đầu, giọng lạnh lùng: “Em không rảnh đâu, anh Kiên. Thôi, em đi nghỉ trưa đây.” Cô quay đi, bước nhanh về phía phòng nghỉ, viền quần lót hằn lên dưới lớp váy mỏng khi cô bước đi, làm Kiên đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào cặp mông căng tròn, cặc hắn cứng lên trong quần. “Đàn ông ba hoa như Kiên, nói càng nhiều càng không đáng tin”, Linh nghĩ.

Chiều tối tan ca, Kiên rủ Tuấn đi nhậu tại một quán ven sông Sài Gòn, ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu trên mặt nước. Hai người ngồi ở góc quán, bàn đầy chai bia và đĩa mồi. Kiên tóc vuốt ngược, giọng hào sảng: “Tuấn, hôm nay anh em mình làm vài chai cho đã. Chú làm tốt lắm, chuyện camera ổn rồi, đúng không? Không ai thấy gì chứ?”
Tuấn gương mặt đỏ bừng vì bia, gật đầu: “Dạ, em điều chỉnh góc quay như anh dặn. Camera không ghi được gì đâu, yên tâm.” Cậu cúi đầu, lòng rối bời, nhớ ánh mắt sắc lạnh của Nam trong cuộc họp, nhưng dục vọng với Phương khiến cậu tiếp tục nghe lời Kiên.
Kiên vỗ vai Tuấn, cười khà khà: “Tốt, tốt! Chú cứ theo anh, anh đảm bảo chú sẽ có Phương trong tay. Con nhỏ đó, nhìn kiêu kỳ vậy thôi, nhưng đụng đúng điểm là quy phục ngay. Phương thích mấy thằng mạnh mẽ, biết chiều. Chú cứ nghe anh, tối nào cũng được ôm cặp vú căng mọng của nó, lồn ướt át, làm tình thì mê ly!” Hắn nháy mắt, giọng đầy ẩn ý. Tuấn, mắt rực sáng, cặc cứng lên khi tưởng tượng cảnh Phương, với thân hình sexy, quỳ trước mặt cậu. Cậu tu một hơi bia, giọng hào hứng: “Thật hả anh? Phương mà chịu em, anh nói gì em cũng làm! Em mê cô ấy lâu rồi, nhưng cô ấy cứ lạnh lùng, em không biết làm sao.”

Kiên cười lớn: “Yên tâm, anh biết hết sở thích của Phương. Cô ta thích quà đắt tiền, thích được khen, và đặc biệt thích mấy thằng biết làm cô ta sướng. Chú cứ làm theo anh, đưa cô ta đi ăn, tặng ít đồ hiệu, là cô ta đổ ngay. Tối về, chú muốn làm gì cũng được!” Hắn nhấm nháp bia, nghĩ thầm: Thằng nhóc này dễ sai, cứ dắt mũi nó, sau này tha hồ lợi dụng.
Tuấn gật gù, giọng phấn khích: “Dạ, em nghe anh hết! Chỉ cần có được Phương, anh bảo gì em cũng làm!” Cậu cười lớn.

Kiên vỗ vai Tuấn, giọng hào sảng: “Ráng lên em, theo anh đi, muốn có cô nào cũng được. Linh cũng được, Phương cũng xong. Anh có cách hết!” Hắn cười khà khà, ánh mắt toan tính. Với Tuấn kiểm soát camera, Kiên tự tin tha hồ tự do trong cửa hàng, hại người này, đâm chọt người kia. Hắn thậm chí mơ đến cảnh làm tình với Linh hay Phương ngay cửa hàng, giữa những quầy kệ, lồn ướt át quấn lấy hắn.

Tuấn ngà say, bất chợt hỏi: “Ủa anh, chuyện anh Nam là thật à? Anh có làm gì Nam không?” ánh mắt thoáng nghi ngờ. Kiên liếc lại, ánh mắt sắc lạnh, nhưng nhanh chóng cười giả lả: “Ừa, Nam làm gì thì tự chịu. Anh biết gì đâu. Hàng hóa anh kiểm phụ nó, ai biết nó lấy cái gì. Chắc túng quá, tráo hàng giả bán lấy tiền.” Hắn nhún vai, giọng vô tư, nhưng trong lòng cảnh giác.Tuấn gật gù, nhưng vẫn tò mò: “Mà có vẻ anh không ưa Nam lắm, đúng không? Em thấy anh hay nói xấu Nam.”Kiên nhếch môi, bịa ra một câu chuyện: “Ừ, hồi mới vào, Nam ỷ mình khỏe, hay ra vẻ ta đây, gây chuyện. Anh nói vài câu, nó còn dọa đánh anh. Loại như nó, không ưa là đúng rồi! Chú thấy nó có đáng ghét không?”

Tuấn gật đầu, hùa theo: “Dạ, em cũng không ưa. Hắn cứ làm phách, lúc nào cũng tỏ ra cool ngầu. Đáng đời, bị đuổi là đúng!” Cậu tu thêm một hơi bia, lòng nhẹ đi, như thể tìm được lý do để đứng về phía Kiên.

Kiên trong cơn say, cao hứng: “Ừ, bởi vậy anh cho nó chạy tìm địa chỉ muốn bệnh luôn. Mấy đơn hàng giao sai địa chỉ bữa giờ, chú biết không? Anh tráo ít địa chỉ trong phiếu giao hàng, cho nó nhớ đời. Dám đụng vào anh, đâu có dễ mà sống yên!” Hắn cười lớn.

Tuấn ồ lên, giọng ngạc nhiên: “Vậy là anh cố tình? Đỉnh thật! Nam chạy giao hàng chắc tức điên!” Cậu cười khà khà, hùa theo, nhưng trong lòng thoáng bất an, không ngờ Kiên chơi bẩn đến vậy.

Cuộc nhậu kéo dài đến đêm muộn, khói thuốc và tiếng cười vang vọng trong quán. Kiên say khướt, về đến phòng trọ, ném mình xuống giường, hài lòng với mọi thứ. Cái gai trong mắt hắn – Nam – đã bị gỡ bỏ. Từ giờ, việc thâu tóm cửa hàng chỉ còn là vấn đề thời gian. Hắn nhắm mắt, mơ màng về cặp vú căng mọng của Phương lấp ló sau lớp áo, bờ mông gợi cảm của cô khi cúi xuống, và cái lồn ướt át của Linh, tưởng tượng cảnh cô quỳ trước hắn, ánh mắt dâm đãng bú cặc hắn. Kiên cười nhếch, thì thầm: “Linh, Phương, rồi cả cửa hàng này, sớm muộn cũng là của tao.” Hắn chìm vào giấc ngủ, nụ cười vẫn nở trên môi.

Cuộc điều tra về vụ iPhone giả vẫn đang diễn ra, nhưng chưa có kết quả mới. Công an đã lấy mẫu vật chứng từ két của Nam và kiểm tra dữ liệu camera, nhưng góc quay bị điều chỉnh khiến họ chưa tìm ra manh mối đáng kể. Áp lực từ bài đăng trên mạng xã hội vẫn âm ỉ, với những bình luận chỉ trích cửa hàng không ngừng xuất hiện, khiến Phương phải liên tục họp với cấp trên để xoa dịu dư luận. Trong khi đó, Kiên ngày càng tự tin, như con thú săn mồi biết mình đang chiếm thế thượng phong.

Trong cửa hàng, Kiên đứng giữa quầy, áo sơ mi trắng xắn tay, tóc vuốt ngược, nụ cười má lúm đồng tiền đầy quyến rũ. Hắn đang kể chuyện, giọng hào sảng, ba hoa về một chuyến đi Đà Nẵng, nơi hắn “cứu” một khách hàng nữ khỏi bị lừa mua điện thoại dởm. “Tui nói thiệt, chị ấy cảm ơn tui muốn khóc, còn mời tui đi ăn hải sản. Mấy chị em cứ tin tui, mua đồ ở đây là yên tâm nhất!” Hắn nháy mắt, khiến Hạnh và vài cô nhân viên nữ khác cười rúc rích, mắt lấp lánh ngưỡng mộ. “Anh Kiên đúng là đỉnh, vừa đẹp trai vừa khéo,” Hạnh xuýt xoa, tay cầm điện thoại lén chụp Kiên. Một cô khác, Mai, chen vào: “Anh kể tiếp đi, chắc chị đó mê anh luôn rồi!” Không khí quanh Kiên sôi động, như thể hắn là trung tâm của mọi sự chú ý.

Chỉ có Linh và Phương đứng ngoài lằn ranh của sự hào hứng đó. Phương, trong vai trò quản lý, ngồi ở góc quầy, áo sơ mi trắng ôm sát lộ khe ngực lấp ló. Cô biết hắn đang lợi dụng tình hình để củng cố vị trí, nhưng áp lực từ cấp trên và dư luận khiến cô không thể hành động ngay. Cô nhớ những khoảnh khắc nhục dục với Nam trong kho, cơ bắp rắn chắc của anh, giọng nói sai khiến, và lòng thoáng dao động. “Nếu Nam vô tội, mình có đang đẩy anh ấy vào thế khó?” Cô lắc đầu, gạt ý nghĩ đó, tập trung vào sổ sách, nhưng ánh mắt vẫn lén lướt qua Kiên, nghi ngờ ngày càng lớn.

Linh đứng gần kệ hàng lặng lẽ lau kính trưng bày. Ánh mắt cô xa xăm, tâm trí xoay quanh Nam. Cô nhớ ánh mắt kiên định của anh trong cuộc họp nhưng sự im lặng của anh những ngày qua làm lòng tin của cô lung lay. “Chẳng lẽ anh Nam làm vậy thiệt?” Cô lắc đầu, cố gạt ý nghĩ đó, nhưng bằng chứng iPhone giả trong két và sự hùa theo của mọi người khiến cô bất an. Linh mở điện thoại, nhắn tin cho Nam: “Anh Nam, anh ổn không? Em vẫn tin anh, nhưng em cần anh nói gì đó…” Nhưng màn hình vẫn im lìm, không hồi âm, làm lòng cô càng nặng trĩu. Anh Nam, nếu anh không làm, sao anh cứ im lặng? Cô nghĩ, nước mắt chực trào, nhưng siết chặt tay, tự nhủ phải kiên nhẫn.

Kiên trong khi đó, tiếp tục tỏa sáng với doanh số dẫn đầu cửa hàng. Hắn không chỉ dựa vào ngoại hình đẹp trai, nụ cười quyến rũ và tài ăn nói dẻo miệng, mà còn giở trò chơi bẩn để loại bỏ đối thủ và lôi kéo khách hàng. Một trong những chiêu của hắn là đánh cắp cơ hội của các nhân viên khác. Với Hạnh cô nhân viên trẻ hay mơ mộng, Kiên thường “vô tình” chen vào khi cô đang tư vấn khách, dùng giọng nói ngọt ngào và nụ cười má lúm để kéo khách về phía mình. “Chị ơi, em thấy chị hợp với iPhone 16 Pro Max hơn, để em lấy hàng mới cho chị nhé!” hắn nói , khiến khách hàng gật đầu mê mẩn, bỏ qua Hạnh. Sau đó, hắn vỗ vai Hạnh, giả vờ an ủi: “Thôi, em cố lên, lần sau anh nhường em!” Nhưng Hạnh, bị cuốn theo sự quyến rũ của Kiên, chỉ cười ngượng, không dám trách.
Iz9Sbp.jpg

Với Tùng, anh chàng tóc nhuộm vàng, Kiên chơi bẩn hơn. Hắn lén thay đổi lịch tư vấn khách VIP, khiến Tùng đến trễ hoặc bỏ lỡ các cuộc hẹn quan trọng. Một lần, Tùng chuẩn bị gặp một khách hàng lớn, nhưng Kiên “vô tình” gửi nhầm thời gian, làm Tùng đến muộn, còn Kiên đã chốt đơn với khách. “Ủa, tui tưởng chú biết lịch đổi rồi chứ?” Kiên cười giả lả, vỗ vai Tùng, trong khi Tùng tức nghiến răng nhưng không dám làm lớn chuyện, sợ mất lòng Kiên, người đang được Phương ưu ái. Kiên còn lợi dụng vị trí phụ trách kiểm kho để trì hoãn giao hàng của các nhân viên khác, khiến họ bị khách phàn nàn, trong khi hắn luôn đảm bảo hàng của mình đến tay khách đúng giờ, tạo ấn tượng tốt. Kiên cũng không ngần ngại dùng quà cáp và lời đường mật để lôi kéo khách hàng. Với các khách nữ, hắn thường tặng kèm ốp lưng miễn phí hoặc giảm giá “đặc biệt,” kèm theo những lời khen ngọt ngào: “Chị xài iPhone này hợp quá, nhìn sang trọng như chị luôn!” Những thủ đoạn này, dù nhỏ, tích lũy dần, giúp Kiên vượt xa các nhân viên khác về doanh số, trong khi họ không nhận ra mình đang bị thao túng.
 

mr alone

Yếu sinh lý
Chương 166 Những toan tính và dục vọng của Kiên

Buổi trưa, ánh nắng Sài Gòn đổ lửa, làm không khí trong cửa hàng điện thoại thêm ngột ngạt. Linh sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, quyết định gặp riêng Kiên vào giờ nghỉ trưa, hy vọng tìm manh mối để minh oan cho Nam. Cô đứng ở góc hành lang dẫn ra sân sau, áo thun xanh nhạt ôm sát thân hình mảnh mai, váy ngắn lộ cặp đùi thon trắng mịn, mái tóc buộc lỏng để vài lọn rơi tự nhiên. Lòng cô rối bời, vừa tin tưởng Nam, vừa bất an trước bằng chứng iPhone giả trong két của anh. Kiên xuất hiện, áo sơ mi trắng xắn tay, nụ cười má lúm đồng tiền đầy toan tính, ánh mắt lướt qua thân hình cô như muốn nuốt chửng.
66FQW5L.jpg

Kiên nở nụ cười, giọng trơn tru: “Người đẹp kiếm anh có chuyện gì vậy? Giờ nghỉ trưa mà không đi ăn, đứng đây chờ anh à? Có phải nhớ anh từ chuyến Cần Giờ không?” Hắn bước gần hơn, mùi nước hoa nam tính phả vào không khí, ánh mắt lấp lánh như con mèo vờn chuột.
Linh cố giữ bình tĩnh: “Anh Kiên, em không đùa. Em muốn hỏi, tại sao anh cứ nói xấu anh Nam? Anh có ác cảm gì với anh ấy đúng không?” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, dò xét từng phản ứng.
Kiên cười lớn, lắc đầu, giả vờ vô tội: “Ác cảm gì đâu, Linh. Anh nói sự thật thôi. Hàng giả trong két của Nam, cả cửa hàng thấy rồi. Em nghĩ anh bịa được chuyện đó à? Anh chỉ muốn tốt cho cửa hàng, chứ Nam làm gì, anh đâu quan tâm.” Hắn nhún vai, ánh mắt thoáng lại, như muốn kéo cô vào vòng xoáy của mình.
Linh mím môi, không để hắn lảng tránh: “Vậy chuyện ở Cần Giờ, anh kể rõ đi. Anh nói em đi cùng anh, nhưng em lúc về không nhớ gì hết. Anh làm gì em hôm đó?” Giọng cô run nhẹ, nhớ lời cảnh báo của Nam về Kiên, lòng càng nghi ngờ.
Kiên giọng ngọt ngào: “Ồ, chuyện đó hả? Hôm ấy em say nắng, ngất xỉu trong lều. Anh định đưa em về, nhưng Nam xuất hiện, đòi lo cho em. Anh nghĩ, thôi, để Nam đưa về cũng được, đàn ông phải biết nhường mà. Sao, em nghi anh à? Anh vô tội như thiên thần đây này!” Hắn cười, ánh mắt lấp lánh, rồi ba hoa thêm: “Lần sau anh rủ em đi chỗ đẹp hơn, Đà Lạt, Phú Quốc, hay Maldives luôn. Cần Giờ có gì vui đâu, đúng không? Đi với anh, đảm bảo em mê tít!”

Linh lắc đầu, giọng lạnh lùng: “Em không rảnh đâu, anh Kiên. Thôi, em đi nghỉ trưa đây.” Cô quay đi, bước nhanh về phía phòng nghỉ, viền quần lót hằn lên dưới lớp váy mỏng khi cô bước đi, làm Kiên đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào cặp mông căng tròn, cặc hắn cứng lên trong quần. “Đàn ông ba hoa như Kiên, nói càng nhiều càng không đáng tin”, Linh nghĩ.

Chiều tối tan ca, Kiên rủ Tuấn đi nhậu tại một quán ven sông Sài Gòn, ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu trên mặt nước. Hai người ngồi ở góc quán, bàn đầy chai bia và đĩa mồi. Kiên tóc vuốt ngược, giọng hào sảng: “Tuấn, hôm nay anh em mình làm vài chai cho đã. Chú làm tốt lắm, chuyện camera ổn rồi, đúng không? Không ai thấy gì chứ?”
Tuấn gương mặt đỏ bừng vì bia, gật đầu: “Dạ, em điều chỉnh góc quay như anh dặn. Camera không ghi được gì đâu, yên tâm.” Cậu cúi đầu, lòng rối bời, nhớ ánh mắt sắc lạnh của Nam trong cuộc họp, nhưng dục vọng với Phương khiến cậu tiếp tục nghe lời Kiên.
Kiên vỗ vai Tuấn, cười khà khà: “Tốt, tốt! Chú cứ theo anh, anh đảm bảo chú sẽ có Phương trong tay. Con nhỏ đó, nhìn kiêu kỳ vậy thôi, nhưng đụng đúng điểm là quy phục ngay. Phương thích mấy thằng mạnh mẽ, biết chiều. Chú cứ nghe anh, tối nào cũng được ôm cặp vú căng mọng của nó, lồn ướt át, làm tình thì mê ly!” Hắn nháy mắt, giọng đầy ẩn ý. Tuấn, mắt rực sáng, cặc cứng lên khi tưởng tượng cảnh Phương, với thân hình sexy, quỳ trước mặt cậu. Cậu tu một hơi bia, giọng hào hứng: “Thật hả anh? Phương mà chịu em, anh nói gì em cũng làm! Em mê cô ấy lâu rồi, nhưng cô ấy cứ lạnh lùng, em không biết làm sao.”

Kiên cười lớn: “Yên tâm, anh biết hết sở thích của Phương. Cô ta thích quà đắt tiền, thích được khen, và đặc biệt thích mấy thằng biết làm cô ta sướng. Chú cứ làm theo anh, đưa cô ta đi ăn, tặng ít đồ hiệu, là cô ta đổ ngay. Tối về, chú muốn làm gì cũng được!” Hắn nhấm nháp bia, nghĩ thầm: Thằng nhóc này dễ sai, cứ dắt mũi nó, sau này tha hồ lợi dụng.
Tuấn gật gù, giọng phấn khích: “Dạ, em nghe anh hết! Chỉ cần có được Phương, anh bảo gì em cũng làm!” Cậu cười lớn.

Kiên vỗ vai Tuấn, giọng hào sảng: “Ráng lên em, theo anh đi, muốn có cô nào cũng được. Linh cũng được, Phương cũng xong. Anh có cách hết!” Hắn cười khà khà, ánh mắt toan tính. Với Tuấn kiểm soát camera, Kiên tự tin tha hồ tự do trong cửa hàng, hại người này, đâm chọt người kia. Hắn thậm chí mơ đến cảnh làm tình với Linh hay Phương ngay cửa hàng, giữa những quầy kệ, lồn ướt át quấn lấy hắn.

Tuấn ngà say, bất chợt hỏi: “Ủa anh, chuyện anh Nam là thật à? Anh có làm gì Nam không?” ánh mắt thoáng nghi ngờ. Kiên liếc lại, ánh mắt sắc lạnh, nhưng nhanh chóng cười giả lả: “Ừa, Nam làm gì thì tự chịu. Anh biết gì đâu. Hàng hóa anh kiểm phụ nó, ai biết nó lấy cái gì. Chắc túng quá, tráo hàng giả bán lấy tiền.” Hắn nhún vai, giọng vô tư, nhưng trong lòng cảnh giác.Tuấn gật gù, nhưng vẫn tò mò: “Mà có vẻ anh không ưa Nam lắm, đúng không? Em thấy anh hay nói xấu Nam.”Kiên nhếch môi, bịa ra một câu chuyện: “Ừ, hồi mới vào, Nam ỷ mình khỏe, hay ra vẻ ta đây, gây chuyện. Anh nói vài câu, nó còn dọa đánh anh. Loại như nó, không ưa là đúng rồi! Chú thấy nó có đáng ghét không?”

Tuấn gật đầu, hùa theo: “Dạ, em cũng không ưa. Hắn cứ làm phách, lúc nào cũng tỏ ra cool ngầu. Đáng đời, bị đuổi là đúng!” Cậu tu thêm một hơi bia, lòng nhẹ đi, như thể tìm được lý do để đứng về phía Kiên.

Kiên trong cơn say, cao hứng: “Ừ, bởi vậy anh cho nó chạy tìm địa chỉ muốn bệnh luôn. Mấy đơn hàng giao sai địa chỉ bữa giờ, chú biết không? Anh tráo ít địa chỉ trong phiếu giao hàng, cho nó nhớ đời. Dám đụng vào anh, đâu có dễ mà sống yên!” Hắn cười lớn.

Tuấn ồ lên, giọng ngạc nhiên: “Vậy là anh cố tình? Đỉnh thật! Nam chạy giao hàng chắc tức điên!” Cậu cười khà khà, hùa theo, nhưng trong lòng thoáng bất an, không ngờ Kiên chơi bẩn đến vậy.

Cuộc nhậu kéo dài đến đêm muộn, khói thuốc và tiếng cười vang vọng trong quán. Kiên say khướt, về đến phòng trọ, ném mình xuống giường, hài lòng với mọi thứ. Cái gai trong mắt hắn – Nam – đã bị gỡ bỏ. Từ giờ, việc thâu tóm cửa hàng chỉ còn là vấn đề thời gian. Hắn nhắm mắt, mơ màng về cặp vú căng mọng của Phương lấp ló sau lớp áo, bờ mông gợi cảm của cô khi cúi xuống, và cái lồn ướt át của Linh, tưởng tượng cảnh cô quỳ trước hắn, ánh mắt dâm đãng bú cặc hắn. Kiên cười nhếch, thì thầm: “Linh, Phương, rồi cả cửa hàng này, sớm muộn cũng là của tao.” Hắn chìm vào giấc ngủ, nụ cười vẫn nở trên môi.

Cuộc điều tra về vụ iPhone giả vẫn đang diễn ra, nhưng chưa có kết quả mới. Công an đã lấy mẫu vật chứng từ két của Nam và kiểm tra dữ liệu camera, nhưng góc quay bị điều chỉnh khiến họ chưa tìm ra manh mối đáng kể. Áp lực từ bài đăng trên mạng xã hội vẫn âm ỉ, với những bình luận chỉ trích cửa hàng không ngừng xuất hiện, khiến Phương phải liên tục họp với cấp trên để xoa dịu dư luận. Trong khi đó, Kiên ngày càng tự tin, như con thú săn mồi biết mình đang chiếm thế thượng phong.

Trong cửa hàng, Kiên đứng giữa quầy, áo sơ mi trắng xắn tay, tóc vuốt ngược, nụ cười má lúm đồng tiền đầy quyến rũ. Hắn đang kể chuyện, giọng hào sảng, ba hoa về một chuyến đi Đà Nẵng, nơi hắn “cứu” một khách hàng nữ khỏi bị lừa mua điện thoại dởm. “Tui nói thiệt, chị ấy cảm ơn tui muốn khóc, còn mời tui đi ăn hải sản. Mấy chị em cứ tin tui, mua đồ ở đây là yên tâm nhất!” Hắn nháy mắt, khiến Hạnh và vài cô nhân viên nữ khác cười rúc rích, mắt lấp lánh ngưỡng mộ. “Anh Kiên đúng là đỉnh, vừa đẹp trai vừa khéo,” Hạnh xuýt xoa, tay cầm điện thoại lén chụp Kiên. Một cô khác, Mai, chen vào: “Anh kể tiếp đi, chắc chị đó mê anh luôn rồi!” Không khí quanh Kiên sôi động, như thể hắn là trung tâm của mọi sự chú ý.

Chỉ có Linh và Phương đứng ngoài lằn ranh của sự hào hứng đó. Phương, trong vai trò quản lý, ngồi ở góc quầy, áo sơ mi trắng ôm sát lộ khe ngực lấp ló. Cô biết hắn đang lợi dụng tình hình để củng cố vị trí, nhưng áp lực từ cấp trên và dư luận khiến cô không thể hành động ngay. Cô nhớ những khoảnh khắc nhục dục với Nam trong kho, cơ bắp rắn chắc của anh, giọng nói sai khiến, và lòng thoáng dao động. “Nếu Nam vô tội, mình có đang đẩy anh ấy vào thế khó?” Cô lắc đầu, gạt ý nghĩ đó, tập trung vào sổ sách, nhưng ánh mắt vẫn lén lướt qua Kiên, nghi ngờ ngày càng lớn.

Linh đứng gần kệ hàng lặng lẽ lau kính trưng bày. Ánh mắt cô xa xăm, tâm trí xoay quanh Nam. Cô nhớ ánh mắt kiên định của anh trong cuộc họp nhưng sự im lặng của anh những ngày qua làm lòng tin của cô lung lay. “Chẳng lẽ anh Nam làm vậy thiệt?” Cô lắc đầu, cố gạt ý nghĩ đó, nhưng bằng chứng iPhone giả trong két và sự hùa theo của mọi người khiến cô bất an. Linh mở điện thoại, nhắn tin cho Nam: “Anh Nam, anh ổn không? Em vẫn tin anh, nhưng em cần anh nói gì đó…” Nhưng màn hình vẫn im lìm, không hồi âm, làm lòng cô càng nặng trĩu. Anh Nam, nếu anh không làm, sao anh cứ im lặng? Cô nghĩ, nước mắt chực trào, nhưng siết chặt tay, tự nhủ phải kiên nhẫn.

Kiên trong khi đó, tiếp tục tỏa sáng với doanh số dẫn đầu cửa hàng. Hắn không chỉ dựa vào ngoại hình đẹp trai, nụ cười quyến rũ và tài ăn nói dẻo miệng, mà còn giở trò chơi bẩn để loại bỏ đối thủ và lôi kéo khách hàng. Một trong những chiêu của hắn là đánh cắp cơ hội của các nhân viên khác. Với Hạnh cô nhân viên trẻ hay mơ mộng, Kiên thường “vô tình” chen vào khi cô đang tư vấn khách, dùng giọng nói ngọt ngào và nụ cười má lúm để kéo khách về phía mình. “Chị ơi, em thấy chị hợp với iPhone 16 Pro Max hơn, để em lấy hàng mới cho chị nhé!” hắn nói , khiến khách hàng gật đầu mê mẩn, bỏ qua Hạnh. Sau đó, hắn vỗ vai Hạnh, giả vờ an ủi: “Thôi, em cố lên, lần sau anh nhường em!” Nhưng Hạnh, bị cuốn theo sự quyến rũ của Kiên, chỉ cười ngượng, không dám trách.
Iz9Sbp.jpg

Với Tùng, anh chàng tóc nhuộm vàng, Kiên chơi bẩn hơn. Hắn lén thay đổi lịch tư vấn khách VIP, khiến Tùng đến trễ hoặc bỏ lỡ các cuộc hẹn quan trọng. Một lần, Tùng chuẩn bị gặp một khách hàng lớn, nhưng Kiên “vô tình” gửi nhầm thời gian, làm Tùng đến muộn, còn Kiên đã chốt đơn với khách. “Ủa, tui tưởng chú biết lịch đổi rồi chứ?” Kiên cười giả lả, vỗ vai Tùng, trong khi Tùng tức nghiến răng nhưng không dám làm lớn chuyện, sợ mất lòng Kiên, người đang được Phương ưu ái. Kiên còn lợi dụng vị trí phụ trách kiểm kho để trì hoãn giao hàng của các nhân viên khác, khiến họ bị khách phàn nàn, trong khi hắn luôn đảm bảo hàng của mình đến tay khách đúng giờ, tạo ấn tượng tốt. Kiên cũng không ngần ngại dùng quà cáp và lời đường mật để lôi kéo khách hàng. Với các khách nữ, hắn thường tặng kèm ốp lưng miễn phí hoặc giảm giá “đặc biệt,” kèm theo những lời khen ngọt ngào: “Chị xài iPhone này hợp quá, nhìn sang trọng như chị luôn!” Những thủ đoạn này, dù nhỏ, tích lũy dần, giúp Kiên vượt xa các nhân viên khác về doanh số, trong khi họ không nhận ra mình đang bị thao túng.
ngon luôn:))
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo