• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

jerrykt01

Yếu sinh lý
Dùng con Grok, cho đọc 1 truyện sẵn có. Viết lại theo tình tiết mình muốn. Gốc là Tấn Trò Đời - Dê Xồm Cô Đơn. Truyện NTR hay nhất theo quan điểm của mình.
…Lão bảo vệ đè em xuống giường, bàn tay thô ráp của lão quệt đám tinh dịch trên mặt em, rồi lão áp môi hôn, miệng lão nồng nặc mùi rượu quế, cay xè, như thiêu đốt giác quan của em. Đầu óc em quay cuồng, như bị kéo vào một cơn lốc không lối thoát. “Đừng mà… xin lão… dừng lại đi…” em thì thào, giọng yếu ớt, nhưng lão chỉ cười khùng khục, “Cô bé, đừng giả vờ, tôi biết cô cũng thích mà.” Lão đẩy mạnh hông, dương vật của lão, cứng ngắc và nóng rực, đâm sâu vào âm hộ em. Em hét lên, cảm giác đau nhói xen lẫn sự xâm chiếm dữ dội khiến cơ thể em run bắn. Từng nhịp ra vào của lão, chậm rãi nhưng đầy lực, như đang khoét sâu vào tâm hồn em. Em cắn chặt môi, máu rỉ ra, nước mắt lăn dài trên má, nhưng cơ thể em lại phản bội, âm hộ em siết chặt lấy lão, như thể hưởng ứng từng cú thúc. Mỗi lần lão đẩy vào, em cảm nhận rõ đầu khấc của lão cọ sát vào thành âm đạo, vừa đau vừa kích thích, khiến em rên lên không kiểm soát. “Thấy chưa, cô bé, sướng lắm đúng không?” lão thì thầm, giọng đắc ý, đôi tay lão bấu chặt vào hông em, kéo em sát hơn để lão nhấp sâu hơn. Em ghét bản thân, ghét cái cách cơ thể em co giật trong khoái cảm, ghét tiếng rên bất giác bật ra từ cổ họng. Lão đổi tư thế, kéo em ngồi dậy, bắt em quỳ trên giường, rồi từ phía sau, lão lại đâm vào, từng cú thúc mạnh bạo khiến ngực em rung lên, cơ thể lảo đảo. “Đẹp quá, cô bé, cái mông này, cặp vú này, đúng là cực phẩm!” lão gầm gừ, tay lão vần vò ngực em, ngón tay bấm mạnh vào núm vú, khiến em vừa đau vừa kích thích. Em muốn đẩy lão ra, nhưng tay em run rẩy, không còn sức. Lão điêu luyện, như một kẻ từng trải, biết chính xác cách làm em mất kiểm soát. Cuối cùng, lão tăng tốc, nhịp đập dồn dập, em cảm nhận rõ dương vật lão căng phồng, rồi lão gầm lên, bắn ra trong em. Em cũng lên đỉnh, cơ thể co giật dữ dội, nước mắt trào ra, lòng ngập trong nhục nhã và đau đớn. “Sướng không, cô bé? Tôi biết cô không cưỡng được đâu,” lão cười nham nhở, đứng dậy chỉnh quần áo rồi bước ra khỏi phòng.

Em nằm đó, cơ thể rã rời, hơi thở đứt quãng, cảm giác nhơ nhuốc như ngọn lửa thiêu đốt từng tế bào. Nước mắt em chảy không ngừng, tim đau nhói như bị xé nát. Nghĩ rằng lão đã đi, em lảo đảo đứng dậy, đôi chân run rẩy hướng về phía nhà tắm, muốn rửa sạch mọi dấu vết của lão. Nhưng chưa kịp mở cửa, một tiếng kẽo kẹt từ cửa phòng khiến em giật bắn mình. Lão bảo vệ đã quay lại, ánh mắt lóe lên dục vọng như một con thú đói mồi. “Chưa xong đâu, cô bé. Nhìn cô thế này, làm sao tôi bỏ đi được?” lão gằn giọng, nụ cười nhếch mép đầy đe dọa. Em hoảng loạn, cố lùi lại, “Lão đi đi… đủ rồi… xin lão…” nhưng giọng em lạc đi, yếu ớt như sắp tan biến. Lão lao đến, ôm chặt lấy em từ phía sau, bàn tay lão siết chặt eo em, kéo em ngã xuống giường. “Đừng sợ, cô bé, để tôi cho cô sướng thêm lần nữa,” lão thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào gáy em. Cơ thể em, vẫn còn run rẩy trong dư âm kích thích, không thể chống cự. Lão lật em nằm ngửa, dang rộng chân em, rồi lại đâm vào, dương vật lão trượt vào dễ dàng vì em vẫn còn ướt át từ lần trước. Em rên lên, không biết là đau hay sướng, cảm giác lão ra vào trong âm hộ em, từng nhịp đều đặn, mạnh mẽ, như đang xâm chiếm mọi ngóc ngách trong cơ thể. “Cô bé, cô chặt quá, sướng chết tôi rồi,” lão gầm gừ, tay lão nâng mông em lên, đổi sang tư thế khác, bắt em nằm nghiêng, một chân gác lên vai lão. Từng cú thúc của lão khiến em lảo đảo, cơ thể như bị vắt kiệt sức, ngực em rung lên theo nhịp, đầu óc mờ mịt. Lão điêu luyện, thay đổi tư thế liên tục, lúc thì kéo em ngồi lên người lão, ép em nhún theo nhịp, lúc thì đẩy em quỳ bò, đâm từ phía sau, tay lão vần vò ngực và mông em không ngừng. “Nhìn cô nhún thế này, ai mà chịu nổi!” lão cười lớn, giọng đầy khoái chí. Em muốn hét lên, muốn chửi lão, nhưng cơ thể em lại run lên trong khoái cảm, âm hộ em siết chặt lấy lão mỗi lần lão đâm sâu. Em ghét bản thân, nước mắt trào ra, nhưng tiếng rên vẫn bật ra không kiểm soát. “Đừng… đừng làm nữa… tôi xin lão…” em nức nở, nhưng lão chỉ cười, “Cô nói thế, nhưng cơ thể cô thì không muốn dừng đâu.” Lão tăng tốc, nhịp đập dồn dập, cơ thể em mệt nhoài, như con búp bê bị vần vò đến rách nát. Cuối cùng, lão gầm lên, bắn ra lần nữa, còn em, trong sự sụp đổ hoàn toàn, lại lên đỉnh, cơ thể co giật, nước mắt đẫm gối, lòng tan nát bởi nhục nhã và bất lực.

Lão đứng dậy, chỉnh quần áo, ném lại một câu lạnh lùng, “Bí mật của cô, tôi giữ kín. Coi như lần cuối vui vẻ, nhỉ?” Rồi lão chuồn thẳng, để lại em nằm đó, cơ thể đau nhức như bị nghiền nát, tâm hồn vỡ vụn. Em ôm mặt, khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào như xé toạc lồng ngực. Em chạy vào nhà tắm, mở vòi nước nóng đến bỏng da, kỳ cọ điên cuồng, nhưng dù có cọ đến rách thịt, cảm giác nhơ nhuốc vẫn bám chặt. Em quỳ xuống sàn, nước mắt hòa vào nước, tự nguyền rủa bản thân vì đã để lão chạm vào, vì đã để cơ thể phản bội. Bí mật này, em thề sẽ chôn sâu mãi mãi, không để anh hay bất kỳ ai biết, nhưng mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh lão, mùi rượu hắc, và cảm giác nhục nhã lại hiện lên, như một cơn ác mộng bóp nghẹt lấy em, không bao giờ buông tha.
 

jerrykt01

Yếu sinh lý
Lão bảo vệ đè em xuống giường, bàn tay thô ráp quệt đám tinh dịch trên mặt em, rồi lão áp môi hôn, mùi rượu quế cay nồng xộc vào mũi, khiến đầu óc em quay cuồng như bị kéo vào cơn lốc. “Đừng… xin lão… dừng lại đi…” em nức nở, giọng run rẩy, nhưng lão chỉ cười khàn khàn, “Cô bé, đừng giả vờ, nhìn thân hình này, ai mà kiềm được?” Lão đẩy mạnh hông, dương vật cứng ngắc, nóng rực của lão đâm sâu vào âm hộ em. Em hét lên, cảm giác đau nhói xen lẫn sự xâm chiếm dữ dội khiến cơ thể em run bắn. Từng nhịp ra vào của lão, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, tạo ra âm thanh ẩm ướt “phạch phạch” giữa căn phòng tĩnh lặng. Mỗi lần lão đẩy vào, em cảm nhận sự cọ sát mạnh mẽ, vừa đau vừa kích thích, khiến em rên lên không kiểm soát, tiếng rên “ư… ư…” bật ra từ cổ họng, dù em cố kìm nén. “Nhìn cô kìa, da trắng mịn, ngực căng tròn, mông cong vút, đúng là cực phẩm!” lão gầm gừ, tay bấu chặt vào hông em, ngón tay bấm sâu vào làn da mượt mà, kéo em sát hơn để lão đâm sâu hơn. Em cắn môi đến rỉ máu, nước mắt lăn dài, lòng ngập nhục nhã, nhưng cơ thể phản bội, âm hộ em tiết ra nước nhờn, làm ướt một mảng nệm bên dưới. “Cô bé, sướng lắm đúng không? Nghe tiếng rên của cô kìa!” lão cười lớn, tay vỗ mạnh vào mông em, âm thanh “bốp” vang lên giữa tiếng rên của em. Em ghét bản thân, ghét cái cách cơ thể run lên trong khoái cảm, ghét tiếng rên bất giác. Lão đổi tư thế, kéo em quỳ trên giường, rồi từ phía sau, lão lại đâm vào, từng cú thúc mạnh bạo khiến cặp mông tròn đầy, săn chắc của em rung lên, khuôn ngực căng tròn lắc lư theo nhịp. “Mông này, trắng mịn, cong thế này, nhìn là muốn điên!” lão gầm gừ, tay lão vần vò ngực em, ngón tay bấm vào núm vú, khiến em vừa đau vừa kích thích. Cuối cùng, lão tăng tốc, nhịp đập dồn dập, âm thanh “phạch phạch” hòa lẫn tiếng rên “ư… a…” của em, em lên đỉnh, cơ thể co giật, nước mắt trào ra, lòng tan nát bởi nhục nhã. “Sướng không, cô bé? Tôi biết cô không cưỡng được!” lão cười nham nhở, bắn ra trong em rồi đứng dậy, chỉnh quần áo, bước ra khỏi phòng.

Em nằm đó, cơ thể rã rời, hơi thở đứt quãng, mảng nệm bên dưới ướt sũng, như minh chứng cho sự phản bội của cơ thể em. Nước mắt chảy không ngừng, tim đau nhói như bị xé nát. Nghĩ rằng lão đã đi, em lảo đảo đứng dậy, đôi chân run rẩy hướng về phía nhà tắm, muốn rửa sạch mọi dấu vết của lão. Nhưng một tiếng kẽo kẹt từ cửa phòng khiến em giật bắn mình, tim thắt lại. Lão bảo vệ đã quay lại, ánh mắt lóe lên dục vọng như con thú chưa no mồi. “Chưa xong đâu, cô bé. Thân hình thon thả, ngực căng, eo nhỏ thế này, làm sao tôi bỏ đi được?” lão gằn giọng, nụ cười nhếch mép đầy đe dọa. Em hoảng loạn, lùi lại, “Lão đi đi… đủ rồi… xin lão…” em nức nở, nhưng giọng em yếu ớt, tan biến trong không khí. Lão lao đến, ôm chặt em từ phía sau, tay siết chặt eo thon, ngón tay lướt trên làn da mịn màng, “Cô bé, da cô mịn thế này, ngực đầy đặn, tôi phải chơi cho đã!” Em cố vùng vẫy, hét lên, “Đừng… tôi xin lão… buông ra!” nhưng lão cười lớn, “Cô nói thế, nhưng dưới này ướt át thế này, cô muốn tôi chứ gì?” Lão đẩy em quỳ bò trên giường, hai tay em bấu chặt ga giường, cơ thể run rẩy. Lão đứng sau, ngắm cặp mông cong vút, săn chắc, “Mông này, trắng mịn, cong thế này, đúng là để tôi hưởng!” lão gầm gừ, rồi đâm mạnh vào từ phía sau. Em hét lên, cảm giác lão xâm nhập sâu, đầu khấc cọ sát mạnh mẽ, âm thanh “phạch phạch” lại vang lên, hòa lẫn tiếng rên “ư… a…” của em, dù em cố cắn răng kìm nén. Lão nhấp đều, lúc chậm để em cảm nhận từng inch, lúc dồn dập như búa bổ, khiến cặp mông em rung lên, khuôn ngực căng tròn lắc lư dữ dội sau mỗi nhịp thúc. “Sướng không, cô bé? Nghe cô rên kìa, chặt thế này, tôi sướng chết!” lão rên rỉ, tay vỗ mạnh vào mông em, “bốp bốp,” kéo em sát hơn để đâm sâu hơn. Em cắn chặt răng, nước mắt trào ra, lòng ngập nhục nhã, nhưng âm hộ em lại tiết nước nhờn, làm ướt thêm một mảng nệm, khoái cảm dâng trào khiến em rên lớn, “ư… không… đừng…” “Đừng giả vờ, cô bé, rên to thế này, cô thích tôi mà!” lão cười lớn, tay vần vò ngực em, “Ngực này, căng thế, lắc thế này, đúng là cực phẩm!” Lão đổi tư thế, kéo em ngồi lên người lão, ép em nhún, mỗi cú thúc từ dưới lên khiến ngực em lắc lư, cơ thể lảo đảo. “Nhún mạnh lên, cô bé, nhìn cô thế này, tôi điên mất!” lão gầm gừ. Em muốn dừng lại, “Xin lão… tôi không chịu nổi…” em nức nở, nhưng lão chỉ cười, “Không chịu nổi? Nhưng cô sướng thế này, nói dối làm gì!” Lão lật em nằm nghiêng, một chân gác lên vai lão, tiếp tục đâm từ phía sau, âm thanh “phạch phạch” hòa lẫn tiếng rên “ư… a…” của em. Lão vần vò em qua nhiều tư thế, từ quỳ bò đến nằm ngửa, rồi lại ngồi lên người lão, mỗi tư thế vắt kiệt sức em, khiến em mệt nhoài, cơ thể lảo đảo. Cuối cùng, lão gầm lên, bắn ra trong em, còn em, trong sự sụp đổ hoàn toàn, lại lên đỉnh, cơ thể co giật, tiếng rên “ư… a…” vang lên, nước mắt đẫm gối, lòng tan nát bởi nhục nhã và bất lực.

Lão đứng dậy, chỉnh quần áo, ném lại một câu lạnh lùng, “Bí mật của cô, tôi giữ kín. Lần cuối vui vẻ, nhỉ?” Rồi lão chuồn thẳng, để lại em nằm đó, cơ thể đau nhức như bị nghiền nát, mảng nệm ướt sũng dưới thân. Em ôm mặt, khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào xé toạc lồng ngực. Em chạy vào nhà tắm, mở vòi nước nóng đến bỏng da, kỳ cọ điên cuồng, nhưng cảm giác nhơ nhuốc vẫn bám chặt. Em quỳ xuống sàn, nước mắt hòa vào nước, tự nguyền rủa bản thân vì đã để lão chạm vào, vì cơ thể phản bội. Bí mật này, em thề sẽ chôn sâu mãi mãi, không để anh hay bất kỳ ai biết, nhưng mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh lão, mùi rượu hắc, và cảm giác nhục nhã lại hiện lên, như cơn ác mộng bóp nghẹt em, không bao giờ buông tha.
 

Phoenix18

Yếu sinh lý
Lão bảo vệ đè em xuống giường, bàn tay thô ráp quệt đám tinh dịch trên mặt em, rồi lão áp môi hôn, mùi rượu quế cay nồng xộc vào mũi, khiến đầu óc em quay cuồng như bị kéo vào cơn lốc. “Đừng… xin lão… dừng lại đi…” em nức nở, giọng run rẩy, nhưng lão chỉ cười khàn khàn, “Cô bé, đừng giả vờ, nhìn thân hình này, ai mà kiềm được?” Lão đẩy mạnh hông, dương vật cứng ngắc, nóng rực của lão đâm sâu vào âm hộ em. Em hét lên, cảm giác đau nhói xen lẫn sự xâm chiếm dữ dội khiến cơ thể em run bắn. Từng nhịp ra vào của lão, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, tạo ra âm thanh ẩm ướt “phạch phạch” giữa căn phòng tĩnh lặng. Mỗi lần lão đẩy vào, em cảm nhận sự cọ sát mạnh mẽ, vừa đau vừa kích thích, khiến em rên lên không kiểm soát, tiếng rên “ư… ư…” bật ra từ cổ họng, dù em cố kìm nén. “Nhìn cô kìa, da trắng mịn, ngực căng tròn, mông cong vút, đúng là cực phẩm!” lão gầm gừ, tay bấu chặt vào hông em, ngón tay bấm sâu vào làn da mượt mà, kéo em sát hơn để lão đâm sâu hơn. Em cắn môi đến rỉ máu, nước mắt lăn dài, lòng ngập nhục nhã, nhưng cơ thể phản bội, âm hộ em tiết ra nước nhờn, làm ướt một mảng nệm bên dưới. “Cô bé, sướng lắm đúng không? Nghe tiếng rên của cô kìa!” lão cười lớn, tay vỗ mạnh vào mông em, âm thanh “bốp” vang lên giữa tiếng rên của em. Em ghét bản thân, ghét cái cách cơ thể run lên trong khoái cảm, ghét tiếng rên bất giác. Lão đổi tư thế, kéo em quỳ trên giường, rồi từ phía sau, lão lại đâm vào, từng cú thúc mạnh bạo khiến cặp mông tròn đầy, săn chắc của em rung lên, khuôn ngực căng tròn lắc lư theo nhịp. “Mông này, trắng mịn, cong thế này, nhìn là muốn điên!” lão gầm gừ, tay lão vần vò ngực em, ngón tay bấm vào núm vú, khiến em vừa đau vừa kích thích. Cuối cùng, lão tăng tốc, nhịp đập dồn dập, âm thanh “phạch phạch” hòa lẫn tiếng rên “ư… a…” của em, em lên đỉnh, cơ thể co giật, nước mắt trào ra, lòng tan nát bởi nhục nhã. “Sướng không, cô bé? Tôi biết cô không cưỡng được!” lão cười nham nhở, bắn ra trong em rồi đứng dậy, chỉnh quần áo, bước ra khỏi phòng.

Em nằm đó, cơ thể rã rời, hơi thở đứt quãng, mảng nệm bên dưới ướt sũng, như minh chứng cho sự phản bội của cơ thể em. Nước mắt chảy không ngừng, tim đau nhói như bị xé nát. Nghĩ rằng lão đã đi, em lảo đảo đứng dậy, đôi chân run rẩy hướng về phía nhà tắm, muốn rửa sạch mọi dấu vết của lão. Nhưng một tiếng kẽo kẹt từ cửa phòng khiến em giật bắn mình, tim thắt lại. Lão bảo vệ đã quay lại, ánh mắt lóe lên dục vọng như con thú chưa no mồi. “Chưa xong đâu, cô bé. Thân hình thon thả, ngực căng, eo nhỏ thế này, làm sao tôi bỏ đi được?” lão gằn giọng, nụ cười nhếch mép đầy đe dọa. Em hoảng loạn, lùi lại, “Lão đi đi… đủ rồi… xin lão…” em nức nở, nhưng giọng em yếu ớt, tan biến trong không khí. Lão lao đến, ôm chặt em từ phía sau, tay siết chặt eo thon, ngón tay lướt trên làn da mịn màng, “Cô bé, da cô mịn thế này, ngực đầy đặn, tôi phải chơi cho đã!” Em cố vùng vẫy, hét lên, “Đừng… tôi xin lão… buông ra!” nhưng lão cười lớn, “Cô nói thế, nhưng dưới này ướt át thế này, cô muốn tôi chứ gì?” Lão đẩy em quỳ bò trên giường, hai tay em bấu chặt ga giường, cơ thể run rẩy. Lão đứng sau, ngắm cặp mông cong vút, săn chắc, “Mông này, trắng mịn, cong thế này, đúng là để tôi hưởng!” lão gầm gừ, rồi đâm mạnh vào từ phía sau. Em hét lên, cảm giác lão xâm nhập sâu, đầu khấc cọ sát mạnh mẽ, âm thanh “phạch phạch” lại vang lên, hòa lẫn tiếng rên “ư… a…” của em, dù em cố cắn răng kìm nén. Lão nhấp đều, lúc chậm để em cảm nhận từng inch, lúc dồn dập như búa bổ, khiến cặp mông em rung lên, khuôn ngực căng tròn lắc lư dữ dội sau mỗi nhịp thúc. “Sướng không, cô bé? Nghe cô rên kìa, chặt thế này, tôi sướng chết!” lão rên rỉ, tay vỗ mạnh vào mông em, “bốp bốp,” kéo em sát hơn để đâm sâu hơn. Em cắn chặt răng, nước mắt trào ra, lòng ngập nhục nhã, nhưng âm hộ em lại tiết nước nhờn, làm ướt thêm một mảng nệm, khoái cảm dâng trào khiến em rên lớn, “ư… không… đừng…” “Đừng giả vờ, cô bé, rên to thế này, cô thích tôi mà!” lão cười lớn, tay vần vò ngực em, “Ngực này, căng thế, lắc thế này, đúng là cực phẩm!” Lão đổi tư thế, kéo em ngồi lên người lão, ép em nhún, mỗi cú thúc từ dưới lên khiến ngực em lắc lư, cơ thể lảo đảo. “Nhún mạnh lên, cô bé, nhìn cô thế này, tôi điên mất!” lão gầm gừ. Em muốn dừng lại, “Xin lão… tôi không chịu nổi…” em nức nở, nhưng lão chỉ cười, “Không chịu nổi? Nhưng cô sướng thế này, nói dối làm gì!” Lão lật em nằm nghiêng, một chân gác lên vai lão, tiếp tục đâm từ phía sau, âm thanh “phạch phạch” hòa lẫn tiếng rên “ư… a…” của em. Lão vần vò em qua nhiều tư thế, từ quỳ bò đến nằm ngửa, rồi lại ngồi lên người lão, mỗi tư thế vắt kiệt sức em, khiến em mệt nhoài, cơ thể lảo đảo. Cuối cùng, lão gầm lên, bắn ra trong em, còn em, trong sự sụp đổ hoàn toàn, lại lên đỉnh, cơ thể co giật, tiếng rên “ư… a…” vang lên, nước mắt đẫm gối, lòng tan nát bởi nhục nhã và bất lực.

Lão đứng dậy, chỉnh quần áo, ném lại một câu lạnh lùng, “Bí mật của cô, tôi giữ kín. Lần cuối vui vẻ, nhỉ?” Rồi lão chuồn thẳng, để lại em nằm đó, cơ thể đau nhức như bị nghiền nát, mảng nệm ướt sũng dưới thân. Em ôm mặt, khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào xé toạc lồng ngực. Em chạy vào nhà tắm, mở vòi nước nóng đến bỏng da, kỳ cọ điên cuồng, nhưng cảm giác nhơ nhuốc vẫn bám chặt. Em quỳ xuống sàn, nước mắt hòa vào nước, tự nguyền rủa bản thân vì đã để lão chạm vào, vì cơ thể phản bội. Bí mật này, em thề sẽ chôn sâu mãi mãi, không để anh hay bất kỳ ai biết, nhưng mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh lão, mùi rượu hắc, và cảm giác nhục nhã lại hiện lên, như cơn ác mộng bóp nghẹt em, không bao giờ buông tha.
mày hâm à, topic của nta mày vào đăng bài của mày làm gì
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 163 Kế hoạch của Kiên

Sáng sớm, cửa hàng điện thoại ở trung tâm Sài Gòn rộn ràng, tiếng chuông cửa kêu leng keng không ngớt, khách chen chúc như đi hội. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu sáng quầy trưng bày đầy iPhone, Samsung, và poster quảng cáo sặc sỡ. Linh đứng sau quầy, bận rộn tư vấn, nụ cười chuyên nghiệp nhưng ánh mắt lộ vẻ bất an. Dư âm thuốc kích dục từ hôm ở Cần Giờ vẫn khiến cô rạo rực, ngực phập phồng dưới áo sơ mi trắng, mồ hôi lấp loáng trên cổ. Nghe lời Nam, cô cố giữ khoảng cách với Kiên, chỉ gật nhẹ khi hắn đi ngang, tránh bắt chuyện. Ký ức ở lều mơ hồ, như giấc mơ bị xé vụn, nhưng cô cảm giác có gì đó sai sai. “Phải gặp anh Nam, hỏi cho rõ,” cô nghĩ, lòng quyết tâm, nhưng ánh mắt Kiên, lâu lâu lướt qua, làm cô rùng mình, vội né, quay sang khách, “Dạ, anh cần tư vấn gì ạ?”

Kiên đứng ở quầy đối diện, tư vấn khách nữ với nụ cười lúm đồng tiền và ánh mắt rực cháy, giọng ngọt như mật, “Chị ơi, con này chụp ảnh đẹp lắm, da chị trắng thế này lên hình chuẩn luôn.” Khách cười tít mắt, nhưng Kiên bực bội trong lòng. Lô iPhone mới, đáng lẽ nhập đầu tuần, lại bị hoãn vì trục trặc vận chuyển, làm kế hoạch tráo hàng của hắn phải dời lại. Hắn giữ vẻ ngoài hào nhoáng, miệng cười tươi, nhưng mắt lướt qua Linh, ánh mắt dâm dục dừng ở cặp vú căng tròn dưới áo sơ mi, cặp đùi thon dưới váy công sở. Hắn chắc mẩm Nam chưa nói gì với cô về Cần Giờ, vì Nam chẳng có bằng chứng. “Thằng khốn, mày chỉ đoán mò,” hắn nghĩ, nhếch môi, nung nấu kế hoạch vu oan Nam ăn cắp, đẩy anh ra khỏi cửa hàng, thậm chí vào vòng lao lý. Nhưng mối lo duy nhất là Tuấn, thằng nhóc giám sát camera, mới vào làm 2-3 tháng, nhỏ tuổi nhất cửa hàng nhưng lại làm việc rất chuyên nghiệp.

Giờ ăn trưa, cửa hàng tạm vắng, nhân viên túm tụm ở phòng nghỉ sau quầy. Mùi cơm chiên và cà phê từ máy pha thoảng ra. Kiên quan sát Tuấn, thằng nhóc 19 tuổi, gầy gò, tóc bù xù, ngồi ăn cơm một mình ở góc bàn, mắt thỉnh thoảng liếc Phương. Phương, với cặp đùi thon dài dưới váy bút chì, áo sơ mi ôm sát cặp vú căng tròn, là tâm điểm chú ý của mấy gã trong cửa hàng. Tuấn, dù nhút nhát, không giấu được ánh mắt long lanh khi nhìn cô, tay siết đũa, mặt đỏ bừng. Kiên nhếch môi, thấy cơ hội. Hắn cầm chai nước, lân la ngồi cạnh, giọng thân thiện, “Tuấn, cơm mẹ làm hả? Nhìn ngon hơn cơm tiệm nhiều, nhóc con mà sướng ghê.”
T0ZGvyhN.jpeg


Tuấn giật mình, ngẩng đầu, giọng lí nhí, “Dạ anh Kiên, bình thường thôi ạ, mẹ em làm.” Kiên cười lớn, vỗ vai, “Khiêm tốn quá. Mà này, anh thấy em hay liếc chị Phương, thích hả? Đừng chối, anh biết hết.” Tuấn đỏ mặt, suýt sặc cơm, lắc đầu, “Dạ… không có, em chỉ nhìn… bình thường thôi ạ.” Kiên nghiêng người, hạ giọng, mắt sáng rực mưu mẹo, “Thôi, đừng ngại. Phương đẹp, em mê cũng đúng. Anh quen chị ấy lâu rồi, hay đi nhậu chung, biết sở thích của bả. Em biết không, bả thích nghe nhạc acoustic, hay đi cà phê ở mấy quán vintage, còn thích con trai trẻ, năng động, kiểu như em. Muốn gần bả không? Anh giúp được.”

Tuấn ngẩng lên, mắt long lanh tò mò, nhưng giọng run, “Dạ… anh nói thiệt hả? Chị Phương… chị ấy để ý em sao nổi, em có gì đâu.” Kiên cười khẩy, giọng ngọt như mật, “Em không biết sức mình thôi. Anh nói vài câu, dẫn em đi cà phê với Phương, cô ấy sẽ để ý ngay. Thậm chí, muốn sung sướng với bả, anh cũng sắp xếp được, bả không khó đâu.” Hắn nháy mắt, giọng dâm dục, như vẽ cảnh Phương nằm dưới Tuấn, cặp vú rung rẩy. Tuấn nuốt nước bọt, tay siết đũa, mặt đỏ, “Dạ… nhưng em làm gì mà được vậy? Anh muốn gì?” Kiên vỗ vai, “Dễ thôi, nhỏ. Camera kho, em điều khiển được, đúng không? Anh cần em hướng nó chỗ khác, vài phút thôi Chỉ thế, không ai biết, em sẽ có cơ hội với Phương.”

Tuấn cau mày, do dự, “Dạ… nhưng camera để giám sát, em đổi hướng, chị Phương biết thì sao?” Kiên cười lớn, giọng trơn tru, “Lo gì, anh tính hết rồi. Chỉ vài phút, không ai phát hiện. Em làm, anh dẫn em đi nhậu với Phương, nói tốt cho em, bả sẽ mê. Không làm, em cứ ngồi mơ, chẳng bao giờ chạm được bả đâu.” Tuấn cúi đầu, mặt đỏ, lòng giằng xé. Cậu mê Phương, nhưng nhút nhát toàn để bị Phương trêu chọc. Lời Kiên, như con rắn, luồn vào tâm trí, vẽ cảnh Phương cười với cậu, ngồi nghe nhạc acoustic cùng cậu.

“Dạ… để em nghĩ,” Tuấn lí nhí, tay run. Kiên nhếch môi, biết cá cắn câu, “Nghĩ nhanh nha. Tối anh nhắn khung giờ.” Hắn đứng dậy, vỗ vai Tuấn, bước ra quầy, lòng đắc chí, cặc cương nhẹ khi nghĩ đến kế hoạch tráo hàng sắp thành.

Chiều muộn, Tuấn ngồi trong phòng camera, ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên mặt, làm nổi bật vẻ lo lắng. Cậu nhìn góc chết gần kệ số 3 trong kho, nơi Kiên hay lảng vảng. Lời Kiên vang trong đầu, “Muốn gần Phương không? Anh giúp được.” Tuấn nuốt nước bọt, nhớ ánh mắt Phương khi cô nhìn cậu ở nhà Nam.” Cậu tưởng tượng ngồi với Phương ở quán vintage, cô mặc áo len mỏng, cặp vú căng tròn, cười với cậu. “Chỉ đổi camera vài phút,” Tuấn lẩm bẩm, tay lướt trên bàn phím, nhưng lòng giằng xé, cậu biết Kiên xảo quyệt, nhưng viễn cảnh gần Phương, được cô để ý, làm cậu dao động. Tuấn nhìn màn hình, thấy Kiên tư vấn khách, nụ cười giả tạo, và tự hỏi, “Mình làm thật hả?” Tim cậu đập nhanh, như đứng trước ngã rẽ, không biết chọn lòng trung thành với Nam hay cám dỗ từ Kiên.

Linh xong ca, bước trên vỉa hè, lòng nặng trĩu. Ánh mắt Kiên, như con thú săn mồi, khiến cô bất an. Cô muốn hỏi Nam về Cần Giờ, nhưng chưa biết mở lời thế nào. Cô siết điện thoại, nhớ lời Nam, “Đừng tin Kiên,” và trực giác mách bảo, Kiên đang giấu gì đó. Cô thở dài, bước vào con hẻm.

Chiều tối muộn, đường phố chìm trong ánh đèn vàng heo hắt, tiếng xe cộ ồn ào hòa với nhạc từ quán bar góc phố. Kiên ngồi trong căn hộ quận 7, mặt vẫn sưng vù từ cú đấm của Nam, nhấp ngụm bia lạnh, mắt dán vào điện thoại. Hắn nhắn tin cho Linh, giọng giả vờ hối lỗi, “Linh, hôm ở Cần Giờ chắc em hiểu lầm anh rồi. Mai đi cà phê với anh nhé, anh giải thích rõ, không muốn em nghĩ xấu.” Hắn gửi đi, nhếch môi, nghĩ sự ngọt ngào sẽ khiến cô xiêu lòng. Nhưng Linh, nằm trên giường trong căn phòng trọ nhỏ, chỉ trả lời qua loa, “Dạ, để em xem, em mệt, ngủ trước đây.” Tin nhắn cụt lủn làm Kiên bực bội, tay siết lon bia, gầm gừ, “Con đĩ, dám phớt lờ tao.” Hắn tưởng tượng Linh quỳ xin, cặp vú căng tròn rung rẩy dưới tay, cặc cương nhẹ trong quần, nhưng sự xa cách của cô khiến hắn càng quyết tâm chiếm bằng được.

Linh tắt điện thoại, nhìn trần nhà, lòng nặng trĩu. Gần Kiên, cô cảm thấy bất an, như đứng trước vực thẳm. Trực giác của Nam, giọng anh nghiêm túc dặn “Đừng tin Kiên,” dường như đúng. Cô muốn nhắn hỏi Nam về Cần Giờ, nhưng ngón tay lướt trên màn hình lại dừng. Một bức tường vô hình giữa cô và Nam, dựng lên từ những lần cãi vã, những khoảnh khắc im lặng, khiến cô khó mở lời. Sự bí ẩn của Nam – cách anh xuất hiện đúng lúc, ánh mắt rực cháy giận dữ khi nhắc Kiên – làm cô tò mò, nhưng cũng sợ. “Anh biết gì mà không nói?” cô lẩm bẩm, nhớ cái ôm trên xe, mùi mồ hôi nam tính, cảm giác an toàn hiếm hoi. Cô nhắn một tin ngắn, “Anh ngủ ngon nhé,” rồi thiếp đi, giấc ngủ chập chờn với hình ảnh lều ở Cần Giờ.
bWW6q.jpeg


Buổi chiều hôm sau, lô iPhone mới nhập về, cửa hàng đầu tiên ở thành phố có hàng, khiến nhân viên háo hức. Tiếng xì xào vang lên khi xe tải dừng trước cửa, thùng carton chất đầy logo Apple được khuân vào kho. Nam, tuần này phụ trách kiểm kho, đứng trong kho chật hẹp, mồ hôi nhễ nhại, cùng vài anh em xếp thùng hàng. Anh kiểm từng mã số, giọng trầm, “Cẩn thận, lô này giá trị lớn.” Mắt anh liéc ra cửa, thấy Kiên lăng xăng gần đó, cầm bảng kiểm kê, ghi chép gì đó. Nam siết nắm đấm, nhớ cảnh Kiên suýt cưỡng Linh, chỉ muốn đấm vỡ mặt hắn. Anh bước tới, giọng lạnh, “Kiên, mày kiểm gì mà lăng xăng thế? Lô này tao phụ trách, mày lo quầy đi.” Kiên cười giả lả, mắt sáng rực xảo quyệt, “Ồ, anh Nam, tui chỉ giúp thôi, lô này quan trọng, tui sợ sai sót. Anh yên tâm, tui không phá đâu.” Nam nghiến răng, biết Kiên lươn lẹo, miệng lưỡi có thể biến nạn nhân thành tội phạm, “Mày đừng giở trò, tao để ý đấy.” Kiên nhún vai, “Anh đa nghi quá, tui làm gì được anh,” rồi quay đi, tay khéo léo đánh dấu ba thùng iPhone bằng bút lông đỏ, chấm nhỏ ở góc dưới, để tráo hàng sau.

Chiều tối muộn, ánh nắng nhạt dần, cửa hàng vắng khách. Nam và anh em trong kho xong việc, vỗ vai nhau, “Xong, về thôi, mai kiểm tiếp.” Họ kéo nhau ra về, tiếng cười vang trong hẻm. Kiên, tranh thủ ca tối, nhắn tin cho Tuấn “Tuấn, 9h tối nay, đổi camera kho sang góc trái, 10 phút thôi, nhớ nhé,” hắn nhắn, biết Tuấn đã ngầm đồng ý sau buổi nói chuyện ăn trưa, bị cám dỗ bởi viễn cảnh gần Phương. Tuấn, trong phòng camera, nhìn màn hình. Cậu nghĩ đến lời Kiên, “Muốn gần Phương không? Anh giúp được,” và hình ảnh Phương, cặp vú căng tròn dưới áo, cười với cậu ở quán cà phê vintage. Nhưng cậu cũng nhớ ánh mắt Nam, giọng trầm, “Theo dõi Kiên sát vào.” Tuấn siết tay, tự hỏi, “Mình nên là gì đ” Cậu nhìn màn hình, thấy Kiên đang bước vào kho, và cảm giác bất an dâng lên, như đứng trước ngã rẽ nguy hiểm.

Khi không ai để ý, Kiên nói lớn, “Tui đi vệ sinh tí,” rồi chuồn xuống kho, tay cầm danh sách giao hàng ngày mai, xác nhận lô iPhone do Nam phụ trách.

Kho tối om, bóng đèn huỳnh quang chớp nháy, mùi carton và nhựa mới bốc lên. Kiên biết camera kho có góc chết gần kệ số 3, nơi ánh sáng mờ, và Tuấn đã đổi hướng camera như hứa. Hắn tắt đèn phụ, làm kho càng tối, chỉ còn ánh sáng yếu từ cửa sổ. Kiên mở ba lô, lôi ra ba hộp iPhone giả, giống hệt hàng thật, từ bao bì đến tem niêm phong. Hắn mở ba thùng iPhone đã đánh dấu, lấy điện thoại thật ra, cẩn thận đặt vào túi nylon đen, rồi thay bằng hộp giả. Hắn làm nhanh, tay thoăn thoắt, mắt liếc quanh, tai dỏng nghe tiếng động. Xong, hắn mang túi iPhone thật đến két sắt của Nam, mở bằng chìa dự phòng lấy lén từ bàn quản lý. Hắn nhét túi vào góc két, dưới mớ giấy tờ, rồi đặt thêm một iPhone giả bên trên, như thể Nam giấu hàng ăn cắp. “Mày chết chắc, Nam,” hắn lẩm bầm, nhếch môi, nghĩ đến cảnh khách VIP nhận hộp rỗng.

Kiên khóa két, kiểm tra thùng hàng, đảm bảo không để dấu vết. Hắn đánh dấu danh sách giao hàng, xác nhận lô iPhone giả sẽ giao cho khách VIP do Nam mang đi. Hắn nhét danh sách vào túi, bật lại đèn phụ, rời kho, bước lên cửa hàng, tỏ vẻ bình thường. Hắn đứng sau quầy nhưng mắt hắn sáng rực sung sướng, không kìm được. Hắn tưởng tượng Nam bị đuổi việc, Linh sụp đổ, quỳ xin hắn, cặp vú rung rẩy dưới tay. “Chờ đi, con đĩ,” hắn lẩm bầm, cặc cương nhẹ, lòng đắc chí.
 

mr alone

Yếu sinh lý
Chương 163 Kế hoạch của Kiên

Sáng sớm, cửa hàng điện thoại ở trung tâm Sài Gòn rộn ràng, tiếng chuông cửa kêu leng keng không ngớt, khách chen chúc như đi hội. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu sáng quầy trưng bày đầy iPhone, Samsung, và poster quảng cáo sặc sỡ. Linh đứng sau quầy, bận rộn tư vấn, nụ cười chuyên nghiệp nhưng ánh mắt lộ vẻ bất an. Dư âm thuốc kích dục từ hôm ở Cần Giờ vẫn khiến cô rạo rực, ngực phập phồng dưới áo sơ mi trắng, mồ hôi lấp loáng trên cổ. Nghe lời Nam, cô cố giữ khoảng cách với Kiên, chỉ gật nhẹ khi hắn đi ngang, tránh bắt chuyện. Ký ức ở lều mơ hồ, như giấc mơ bị xé vụn, nhưng cô cảm giác có gì đó sai sai. “Phải gặp anh Nam, hỏi cho rõ,” cô nghĩ, lòng quyết tâm, nhưng ánh mắt Kiên, lâu lâu lướt qua, làm cô rùng mình, vội né, quay sang khách, “Dạ, anh cần tư vấn gì ạ?”

Kiên đứng ở quầy đối diện, tư vấn khách nữ với nụ cười lúm đồng tiền và ánh mắt rực cháy, giọng ngọt như mật, “Chị ơi, con này chụp ảnh đẹp lắm, da chị trắng thế này lên hình chuẩn luôn.” Khách cười tít mắt, nhưng Kiên bực bội trong lòng. Lô iPhone mới, đáng lẽ nhập đầu tuần, lại bị hoãn vì trục trặc vận chuyển, làm kế hoạch tráo hàng của hắn phải dời lại. Hắn giữ vẻ ngoài hào nhoáng, miệng cười tươi, nhưng mắt lướt qua Linh, ánh mắt dâm dục dừng ở cặp vú căng tròn dưới áo sơ mi, cặp đùi thon dưới váy công sở. Hắn chắc mẩm Nam chưa nói gì với cô về Cần Giờ, vì Nam chẳng có bằng chứng. “Thằng khốn, mày chỉ đoán mò,” hắn nghĩ, nhếch môi, nung nấu kế hoạch vu oan Nam ăn cắp, đẩy anh ra khỏi cửa hàng, thậm chí vào vòng lao lý. Nhưng mối lo duy nhất là Tuấn, thằng nhóc giám sát camera, mới vào làm 2-3 tháng, nhỏ tuổi nhất cửa hàng nhưng lại làm việc rất chuyên nghiệp.

Giờ ăn trưa, cửa hàng tạm vắng, nhân viên túm tụm ở phòng nghỉ sau quầy. Mùi cơm chiên và cà phê từ máy pha thoảng ra. Kiên quan sát Tuấn, thằng nhóc 19 tuổi, gầy gò, tóc bù xù, ngồi ăn cơm một mình ở góc bàn, mắt thỉnh thoảng liếc Phương. Phương, với cặp đùi thon dài dưới váy bút chì, áo sơ mi ôm sát cặp vú căng tròn, là tâm điểm chú ý của mấy gã trong cửa hàng. Tuấn, dù nhút nhát, không giấu được ánh mắt long lanh khi nhìn cô, tay siết đũa, mặt đỏ bừng. Kiên nhếch môi, thấy cơ hội. Hắn cầm chai nước, lân la ngồi cạnh, giọng thân thiện, “Tuấn, cơm mẹ làm hả? Nhìn ngon hơn cơm tiệm nhiều, nhóc con mà sướng ghê.”
T0ZGvyhN.jpeg


Tuấn giật mình, ngẩng đầu, giọng lí nhí, “Dạ anh Kiên, bình thường thôi ạ, mẹ em làm.” Kiên cười lớn, vỗ vai, “Khiêm tốn quá. Mà này, anh thấy em hay liếc chị Phương, thích hả? Đừng chối, anh biết hết.” Tuấn đỏ mặt, suýt sặc cơm, lắc đầu, “Dạ… không có, em chỉ nhìn… bình thường thôi ạ.” Kiên nghiêng người, hạ giọng, mắt sáng rực mưu mẹo, “Thôi, đừng ngại. Phương đẹp, em mê cũng đúng. Anh quen chị ấy lâu rồi, hay đi nhậu chung, biết sở thích của bả. Em biết không, bả thích nghe nhạc acoustic, hay đi cà phê ở mấy quán vintage, còn thích con trai trẻ, năng động, kiểu như em. Muốn gần bả không? Anh giúp được.”

Tuấn ngẩng lên, mắt long lanh tò mò, nhưng giọng run, “Dạ… anh nói thiệt hả? Chị Phương… chị ấy để ý em sao nổi, em có gì đâu.” Kiên cười khẩy, giọng ngọt như mật, “Em không biết sức mình thôi. Anh nói vài câu, dẫn em đi cà phê với Phương, cô ấy sẽ để ý ngay. Thậm chí, muốn sung sướng với bả, anh cũng sắp xếp được, bả không khó đâu.” Hắn nháy mắt, giọng dâm dục, như vẽ cảnh Phương nằm dưới Tuấn, cặp vú rung rẩy. Tuấn nuốt nước bọt, tay siết đũa, mặt đỏ, “Dạ… nhưng em làm gì mà được vậy? Anh muốn gì?” Kiên vỗ vai, “Dễ thôi, nhỏ. Camera kho, em điều khiển được, đúng không? Anh cần em hướng nó chỗ khác, vài phút thôi Chỉ thế, không ai biết, em sẽ có cơ hội với Phương.”

Tuấn cau mày, do dự, “Dạ… nhưng camera để giám sát, em đổi hướng, chị Phương biết thì sao?” Kiên cười lớn, giọng trơn tru, “Lo gì, anh tính hết rồi. Chỉ vài phút, không ai phát hiện. Em làm, anh dẫn em đi nhậu với Phương, nói tốt cho em, bả sẽ mê. Không làm, em cứ ngồi mơ, chẳng bao giờ chạm được bả đâu.” Tuấn cúi đầu, mặt đỏ, lòng giằng xé. Cậu mê Phương, nhưng nhút nhát toàn để bị Phương trêu chọc. Lời Kiên, như con rắn, luồn vào tâm trí, vẽ cảnh Phương cười với cậu, ngồi nghe nhạc acoustic cùng cậu.

“Dạ… để em nghĩ,” Tuấn lí nhí, tay run. Kiên nhếch môi, biết cá cắn câu, “Nghĩ nhanh nha. Tối anh nhắn khung giờ.” Hắn đứng dậy, vỗ vai Tuấn, bước ra quầy, lòng đắc chí, cặc cương nhẹ khi nghĩ đến kế hoạch tráo hàng sắp thành.

Chiều muộn, Tuấn ngồi trong phòng camera, ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên mặt, làm nổi bật vẻ lo lắng. Cậu nhìn góc chết gần kệ số 3 trong kho, nơi Kiên hay lảng vảng. Lời Kiên vang trong đầu, “Muốn gần Phương không? Anh giúp được.” Tuấn nuốt nước bọt, nhớ ánh mắt Phương khi cô nhìn cậu ở nhà Nam.” Cậu tưởng tượng ngồi với Phương ở quán vintage, cô mặc áo len mỏng, cặp vú căng tròn, cười với cậu. “Chỉ đổi camera vài phút,” Tuấn lẩm bẩm, tay lướt trên bàn phím, nhưng lòng giằng xé, cậu biết Kiên xảo quyệt, nhưng viễn cảnh gần Phương, được cô để ý, làm cậu dao động. Tuấn nhìn màn hình, thấy Kiên tư vấn khách, nụ cười giả tạo, và tự hỏi, “Mình làm thật hả?” Tim cậu đập nhanh, như đứng trước ngã rẽ, không biết chọn lòng trung thành với Nam hay cám dỗ từ Kiên.

Linh xong ca, bước trên vỉa hè, lòng nặng trĩu. Ánh mắt Kiên, như con thú săn mồi, khiến cô bất an. Cô muốn hỏi Nam về Cần Giờ, nhưng chưa biết mở lời thế nào. Cô siết điện thoại, nhớ lời Nam, “Đừng tin Kiên,” và trực giác mách bảo, Kiên đang giấu gì đó. Cô thở dài, bước vào con hẻm.

Chiều tối muộn, đường phố chìm trong ánh đèn vàng heo hắt, tiếng xe cộ ồn ào hòa với nhạc từ quán bar góc phố. Kiên ngồi trong căn hộ quận 7, mặt vẫn sưng vù từ cú đấm của Nam, nhấp ngụm bia lạnh, mắt dán vào điện thoại. Hắn nhắn tin cho Linh, giọng giả vờ hối lỗi, “Linh, hôm ở Cần Giờ chắc em hiểu lầm anh rồi. Mai đi cà phê với anh nhé, anh giải thích rõ, không muốn em nghĩ xấu.” Hắn gửi đi, nhếch môi, nghĩ sự ngọt ngào sẽ khiến cô xiêu lòng. Nhưng Linh, nằm trên giường trong căn phòng trọ nhỏ, chỉ trả lời qua loa, “Dạ, để em xem, em mệt, ngủ trước đây.” Tin nhắn cụt lủn làm Kiên bực bội, tay siết lon bia, gầm gừ, “Con đĩ, dám phớt lờ tao.” Hắn tưởng tượng Linh quỳ xin, cặp vú căng tròn rung rẩy dưới tay, cặc cương nhẹ trong quần, nhưng sự xa cách của cô khiến hắn càng quyết tâm chiếm bằng được.

Linh tắt điện thoại, nhìn trần nhà, lòng nặng trĩu. Gần Kiên, cô cảm thấy bất an, như đứng trước vực thẳm. Trực giác của Nam, giọng anh nghiêm túc dặn “Đừng tin Kiên,” dường như đúng. Cô muốn nhắn hỏi Nam về Cần Giờ, nhưng ngón tay lướt trên màn hình lại dừng. Một bức tường vô hình giữa cô và Nam, dựng lên từ những lần cãi vã, những khoảnh khắc im lặng, khiến cô khó mở lời. Sự bí ẩn của Nam – cách anh xuất hiện đúng lúc, ánh mắt rực cháy giận dữ khi nhắc Kiên – làm cô tò mò, nhưng cũng sợ. “Anh biết gì mà không nói?” cô lẩm bẩm, nhớ cái ôm trên xe, mùi mồ hôi nam tính, cảm giác an toàn hiếm hoi. Cô nhắn một tin ngắn, “Anh ngủ ngon nhé,” rồi thiếp đi, giấc ngủ chập chờn với hình ảnh lều ở Cần Giờ.
bWW6q.jpeg


Buổi chiều hôm sau, lô iPhone mới nhập về, cửa hàng đầu tiên ở thành phố có hàng, khiến nhân viên háo hức. Tiếng xì xào vang lên khi xe tải dừng trước cửa, thùng carton chất đầy logo Apple được khuân vào kho. Nam, tuần này phụ trách kiểm kho, đứng trong kho chật hẹp, mồ hôi nhễ nhại, cùng vài anh em xếp thùng hàng. Anh kiểm từng mã số, giọng trầm, “Cẩn thận, lô này giá trị lớn.” Mắt anh liéc ra cửa, thấy Kiên lăng xăng gần đó, cầm bảng kiểm kê, ghi chép gì đó. Nam siết nắm đấm, nhớ cảnh Kiên suýt cưỡng Linh, chỉ muốn đấm vỡ mặt hắn. Anh bước tới, giọng lạnh, “Kiên, mày kiểm gì mà lăng xăng thế? Lô này tao phụ trách, mày lo quầy đi.” Kiên cười giả lả, mắt sáng rực xảo quyệt, “Ồ, anh Nam, tui chỉ giúp thôi, lô này quan trọng, tui sợ sai sót. Anh yên tâm, tui không phá đâu.” Nam nghiến răng, biết Kiên lươn lẹo, miệng lưỡi có thể biến nạn nhân thành tội phạm, “Mày đừng giở trò, tao để ý đấy.” Kiên nhún vai, “Anh đa nghi quá, tui làm gì được anh,” rồi quay đi, tay khéo léo đánh dấu ba thùng iPhone bằng bút lông đỏ, chấm nhỏ ở góc dưới, để tráo hàng sau.

Chiều tối muộn, ánh nắng nhạt dần, cửa hàng vắng khách. Nam và anh em trong kho xong việc, vỗ vai nhau, “Xong, về thôi, mai kiểm tiếp.” Họ kéo nhau ra về, tiếng cười vang trong hẻm. Kiên, tranh thủ ca tối, nhắn tin cho Tuấn “Tuấn, 9h tối nay, đổi camera kho sang góc trái, 10 phút thôi, nhớ nhé,” hắn nhắn, biết Tuấn đã ngầm đồng ý sau buổi nói chuyện ăn trưa, bị cám dỗ bởi viễn cảnh gần Phương. Tuấn, trong phòng camera, nhìn màn hình. Cậu nghĩ đến lời Kiên, “Muốn gần Phương không? Anh giúp được,” và hình ảnh Phương, cặp vú căng tròn dưới áo, cười với cậu ở quán cà phê vintage. Nhưng cậu cũng nhớ ánh mắt Nam, giọng trầm, “Theo dõi Kiên sát vào.” Tuấn siết tay, tự hỏi, “Mình nên là gì đ” Cậu nhìn màn hình, thấy Kiên đang bước vào kho, và cảm giác bất an dâng lên, như đứng trước ngã rẽ nguy hiểm.

Khi không ai để ý, Kiên nói lớn, “Tui đi vệ sinh tí,” rồi chuồn xuống kho, tay cầm danh sách giao hàng ngày mai, xác nhận lô iPhone do Nam phụ trách.

Kho tối om, bóng đèn huỳnh quang chớp nháy, mùi carton và nhựa mới bốc lên. Kiên biết camera kho có góc chết gần kệ số 3, nơi ánh sáng mờ, và Tuấn đã đổi hướng camera như hứa. Hắn tắt đèn phụ, làm kho càng tối, chỉ còn ánh sáng yếu từ cửa sổ. Kiên mở ba lô, lôi ra ba hộp iPhone giả, giống hệt hàng thật, từ bao bì đến tem niêm phong. Hắn mở ba thùng iPhone đã đánh dấu, lấy điện thoại thật ra, cẩn thận đặt vào túi nylon đen, rồi thay bằng hộp giả. Hắn làm nhanh, tay thoăn thoắt, mắt liếc quanh, tai dỏng nghe tiếng động. Xong, hắn mang túi iPhone thật đến két sắt của Nam, mở bằng chìa dự phòng lấy lén từ bàn quản lý. Hắn nhét túi vào góc két, dưới mớ giấy tờ, rồi đặt thêm một iPhone giả bên trên, như thể Nam giấu hàng ăn cắp. “Mày chết chắc, Nam,” hắn lẩm bầm, nhếch môi, nghĩ đến cảnh khách VIP nhận hộp rỗng.

Kiên khóa két, kiểm tra thùng hàng, đảm bảo không để dấu vết. Hắn đánh dấu danh sách giao hàng, xác nhận lô iPhone giả sẽ giao cho khách VIP do Nam mang đi. Hắn nhét danh sách vào túi, bật lại đèn phụ, rời kho, bước lên cửa hàng, tỏ vẻ bình thường. Hắn đứng sau quầy nhưng mắt hắn sáng rực sung sướng, không kìm được. Hắn tưởng tượng Nam bị đuổi việc, Linh sụp đổ, quỳ xin hắn, cặp vú rung rẩy dưới tay. “Chờ đi, con đĩ,” hắn lẩm bầm, cặc cương nhẹ, lòng đắc chí.
nay có thêm nữa k tml:)))
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 164 Iphone giả

Sáng sớm, Nam đến kho hàng khi trời vừa hửng sáng, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua cửa kính, phủ lên những thùng hàng chất cao ngất, mũ lưỡi trai kéo thấp che bớt cái nắng chói chang. Mồ hôi lấm tấm trên trán, Nam cẩn thận kiểm tra từng đơn hàng trên bảng kê, ánh mắt sắc lạnh, không bỏ sót chi tiết nào. Sau những rắc rối gần đây – địa chỉ sai, hàng thiếu – anh biết Kiên đang chơi xấu, và hôm nay anh quyết không để sơ hở. Anh kiểm tra từng địa chỉ, đối chiếu số điện thoại khách, rồi xếp hàng lên xe máy, buộc chặt bằng dây cao su.

Ngoài đường, nắng Sài Gòn đổ lửa, nhiệt độ như thiêu đốt, hơi nóng từ mặt đường bốc lên hầm hập. Nam phóng xe qua những con phố đông đúc, tiếng còi xe, mùi khói bụi và cái nóng làm áo anh ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào cơ bắp săn chắc. Anh dừng ở một con hẻm nhỏ, giao chiếc iPhone 16 Pro Max cho khách, kiểm tra kỹ hóa đơn và chữ ký, không để Kiên có cơ hội giở trò. Mỗi lần giao xong, anh thở phào, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác, như con thú săn mồi không muốn bị mắc bẫy. Cả ngày, anh chạy từ quận 1 sang quận 7, rồi vòng về Tân Bình, mồ hôi chảy thành dòng, miệng khô khốc, nhưng không dừng lại uống nước, chỉ nghĩ đến việc hoàn thành công việc để bảo vệ uy tín của mình.

Trong khi đó, tại cửa hàng điện thoại, Linh đứng sau quầy, ánh mắt xa xăm, lòng bồn chồn lo cho Nam. Cô mặc áo sơ mi trắng ôm sát, váy bút chì ngắn, tóc buộc cao lộ cần cổ trắng mịn, nhưng tâm trí không đặt vào công việc. Cả ngày không thấy Nam xuất hiện, cô lo anh mệt vì chạy hàng dưới nắng nóng. Mỗi lần nghe tiếng xe máy, cô lại ngóng ra cửa, hy vọng thấy bóng dáng quen thuộc của anh, nhưng chỉ toàn là khách. Kiên, đứng cách đó không xa, liên tục liếc cô, ánh mắt toan tính ẩn sau nụ cười má lúm đồng tiền. Linh né tránh, giả vờ bận rộn lau kệ, lòng bất an khi nhớ lời cảnh báo của Nam về Kiên: “Hắn không đơn giản như em nghĩ.” Cô lén lấy điện thoại, nhắn tin cho Nam: “Anh ơi, anh mệt không? Chạy hàng xong ghé em nhé, em lo quá.” Nhưng màn hình vẫn im lìm, không có hồi âm, khiến cô hụt hẫng, tự hỏi liệu Nam có đang giận cô vì chuyến đi Cần Giờ với Kiên.

Trong lúc xếp hàng lên kệ, Linh vô tình nghe nhân viên xì xào về Kiên – anh ta đang dẫn đầu doanh số, được Phương ưu ái, và có vẻ đang nhắm đến cô. Linh lắc đầu, cố gạt đi, nhưng lòng càng rối khi nghĩ về Nam. Cô nhớ khoảnh khắc trên đồi cỏ, nụ hôn dưới ánh trăng, hơi ấm của anh, và tự nhủ phải tin anh, dù sự lạnh lùng gần đây của anh làm cô đau lòng. Cô liếc Kiên, thấy hắn cười nói với khách, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua cô, như con mèo vờn chuột. Tối muộn, Nam về đến nhà trọ, cơ thể rã rời sau ngày dài giao hàng. Áo thun ướt đẫm mồ hôi, anh ném mình xuống giường, không kịp tắm rửa hay ăn uống, mắt nhắm nghiền, chìm vào giấc ngủ sâu. Điện thoại rung lên với tin nhắn của Linh, nhưng anh không hay biết, hơi thở đều đều vang trong căn phòng nhỏ. Ngoài kia, sóng gió đang ập tới mà anh chưa mường tượng được.
MQChF.jpeg


Tại cửa hàng, Phương, vẫn trong vai trò quản lý sắc sảo, đang kiểm tra sổ sách thì điện thoại reo liên hồi. Ba cuộc gọi từ khách hàng, giọng đầy tức giận, làm không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Người đầu tiên, một ông trung niên, gào lên qua điện thoại: “Cô ơi, tôi bỏ tiền mua iPhone 16 Pro, mà mở ra là hàng giả, máy Trung Quốc rẻ tiền! Cô làm ăn kiểu gì vậy? Tôi sẽ báo công an!” Phương giữ giọng bình tĩnh, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng mềm mại: “Dạ, anh ơi, em rất xin lỗi vì sự cố này. Anh giữ máy lại, mai em sẽ đến kiểm tra trực tiếp và đền bù thỏa đáng, anh yên tâm nhé.” Người thứ hai, một phụ nữ, hét lớn: “Tôi mua làm quà tặng, giờ mở ra là hàng đểu, nhục mặt với đối tác! Tôi muốn hoàn tiền ngay!” Phương tiếp tục xoa dịu: “Chị ơi, em hiểu cảm giác của chị. Em sẽ xử lý ngay, mai chị mang máy đến, em cam kết bồi thường đầy đủ, chị đừng lo.” Cuộc gọi thứ ba còn gay gắt hơn, một thanh niên đòi kiện lên mạng xã hội và báo công an nếu không giải quyết. Phương khéo léo: “Anh ơi, em xin lỗi vì trải nghiệm không tốt. Em sẽ kiểm tra nội bộ ngay tối nay, mai mời anh đến để em giải quyết triệt để, được không ạ?” Cô cúp máy, tay siết chặt, lòng rối bời, biết rằng sự cố này có thể làm mất uy tín cửa hàng. Phương không muốn làm lớn chuyện, sợ ảnh hưởng đến vị trí quản lý của mình. Cô quyết định xử lý nội bộ trước, nhưng nếu không tìm ra thủ phạm, cô sẽ phải báo cáo lên cấp trên, thậm chí nhờ công an vào cuộc. Cô mở nhóm chat chung của cửa hàng, nhắn: “Đúng 7h sáng mai, mọi người tới sớm họp gấp. Không ai được vắng.” Tin nhắn vang lên trong điện thoại của từng người, báo hiệu một ngày đầy căng thẳng.

Kiên, đang ngồi trong căn phòng trọ, nhếch môi cười lớn khi nhận được tin nhắn của Phương. Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch. Hắn đã tráo ba chiếc iPhone giả vào lô hàng, giấu một chiếc giả trong két của Nam, tạo bằng chứng hoàn hảo để đổ tội. Hắn nhấm nháp lon bia, tưởng tượng cảnh ngày mai: chỉ cần chêm vài câu nghi ngờ trong cuộc họp, như “Nam hay kiểm kho cuối ngày, có khi nhầm lẫn gì đó,” mọi ánh mắt sẽ đổ dồn vào Nam. Càng làm lớn chuyện, Nam càng dễ bị đuổi, thậm chí bị bắt nếu công an vào cuộc. Kiên cười đắc ý, nghĩ: “Nam, mày xong đời rồi. Linh sẽ là của tao, cả Phương cũng không thoát.” Hắn nhắn tin cho Tuấn: “Mai nhớ hợp tác, cơ hội chinh phục Phương đấy.” Tuấn, đọc tin nhắn, lòng rối bời, biết mình đang bị cuốn vào trò chơi nguy hiểm.

Sáng sớm, không khí trong cửa hàng điện thoại nặng nề như chì. Ánh đèn neon sáng trắng chiếu lên những kệ hàng gọn gàng, nhưng không xua tan được cảm giác căng thẳng bao trùm. Các nhân viên đứng rải rác quanh quầy, ánh mắt lo lắng, thì thào to nhỏ, cố đoán lý do cuộc họp gấp. Tiếng quạt trần quay vù vù hòa lẫn với nhịp tim dồn dập của từng người. Phương, trong vai trò quản lý, đứng giữa quầy, dáng vẻ sắc sảo nhưng gương mặt lạnh lùng không che giấu được sự căng thẳng. Cô mặc áo sơ mi trắng ôm sát, váy bút chì đen tôn lên đường cong cơ thể, tóc buộc cao lộ cần cổ trắng mịn, nhưng ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người, cuối cùng dừng lại ở Nam.

Phương hắng giọng, giọng nói bình tĩnh nhưng sắc bén: “Hôm qua, cửa hàng nhận ba khiếu nại nghiêm trọng từ khách. Họ mua iPhone 16 Pro, nhưng mở hộp ra là hàng giả, máy Trung Quốc rẻ tiền. Đây là vấn đề lớn, ảnh hưởng uy tín cửa hàng. Nam, hôm qua anh phụ trách kiểm kho cuối ngày, đúng không?” Cô hướng mắt về Nam, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa toan tính, như muốn thăm dò. Nam đứng dựa vào góc quầy, ánh mắt trầm tĩnh nhưng sắc lạnh. Anh bước lên, giọng trầm, chắc chắn: “Đúng, tôi kiểm kho cuối ngày. Nhưng tôi kiểm tra từng thùng, từng hộp, không có sai sót. Nếu có hàng giả, không phải từ tôi.” Anh nhìn thẳng vào Phương, không chút nao núng, nhưng trong lòng nghi ngờ Kiên ngay từ đầu.

Kiên đứng ở góc phòng, nụ cười má lúm đồng tiền ẩn chứa toan tính. Hắn bước tới, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: “Anh Nam, tôi biết anh cẩn thận, nhưng hôm qua anh kiểm kho một mình, đúng không? Lúc mọi người về hết, chỉ còn anh ở lại. Ai biết được, có khi anh mệt, nhầm lẫn gì đó?” Hắn nhún vai, giả vờ vô tư, nhưng lời nói như mũi dao chĩa vào Nam. Tiếng xì xào nổi lên trong đám nhân viên, vài người lén nhìn Nam, ánh mắt nghi ngờ.

Linh tay siết chặt điện thoại, môi mím lại. Nghe lời Kiên, lòng cô sôi lên, không tin Nam làm chuyện đó. Cô nhìn Nam, thấy anh đứng thẳng, ánh mắt kiên định nhưng cô độc giữa cơn bão nghi ngờ. Cô muốn lên tiếng bênh anh, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ biết đứng đó, ánh mắt lấp lánh lo lắng. Anh Nam không làm thế, anh ấy không bao giờ làm vậy, cô nghĩ, lòng đau nhói khi thấy Nam chịu trận.Nam quay sang Kiên, ánh mắt sắc như lưỡi dao: “Kiên, cậu nói thế là có ý gì? Muốn đổ tội cho tôi? Nếu có bằng chứng, cứ đưa ra, đừng bóng gió!” Giọng anh gay gắt, cơ bắp căng lên, như sẵn sàng lao vào Kiên bất cứ lúc nào. Kiên cười nhạt, không nao núng: “Tôi chỉ nói sự thật, anh Nam. Anh kiểm kho cuối ngày, giờ hàng giả xuất hiện, ai cũng sẽ nghĩ đến anh trước. Hay anh muốn nói có ai đó cố tình tráo hàng?” Hắn nhấn mạnh từ “cố tình”, ánh mắt lấp lánh toan tính, như muốn kích động mọi người.

Tiếng xì xào trong đám nhân viên càng lớn hơn, vài người lẩm bẩm: “Nam kiểm kho một mình thật à…” Linh nghe được, lòng nóng như lửa, nhưng cô không biết làm gì, chỉ siết chặt tay, ánh mắt lướt qua Nam, mong anh nhìn thấy sự tin tưởng của cô. Nhưng Nam đang tập trung vào Kiên, ánh mắt bùng cháy giận dữ. Phương giơ tay, giọng sắc lạnh cắt ngang: “Đủ rồi! Hai người dừng lại! Chưa có bằng chứng, đừng đổ lỗi qua lại. Việc này nghiêm trọng, tôi sẽ báo lên cấp trên. Trước mắt, ba khách hàng sẽ được đổi máy mới và bồi thường một khoản phí. Chúng ta sẽ điều tra nội bộ, kiểm tra camera, hóa đơn, mọi thứ. Nếu không tìm ra, tôi buộc phải nhờ công an.” Phương nhìn cả hai, ánh mắt cứng rắn, nhưng khi chạm mắt Nam, lòng cô thoáng dao động. Phương nhanh chóng quay đi, che giấu sự rối bời. Nam gật đầu, giọng trầm: “Tốt, điều tra đi. Tôi không ngại.” Anh liếc Kiên, ánh mắt như muốn xuyên thủng hắn, rồi quay về góc quầy, im lặng. Kiên nhếch môi, nụ cười đắc ý thoáng qua, biết rằng cuộc điều tra sẽ dẫn mọi người đến két của Nam, nơi hắn giấu chiếc iPhone giả.

Linh vẫn đứng lặng ở góc, cảm thấy bất lực. Cô muốn chạy đến bên Nam, nói rằng cô tin anh, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Phương và không khí căng thẳng khiến cô chùn bước.. Buổi họp kết thúc, nhân viên tản ra, không khí vẫn nặng nề. Phương ngồi lại quầy, kiểm tra sổ sách, lòng rối bời. Cô biết uy tín cửa hàng là trên hết, nhưng cũng không muốn Nam bị oan. Cô nhắn cấp trên, báo cáo ngắn gọn về sự cố, đề nghị hỗ trợ điều tra. Trong lòng, cô nghi ngờ Kiên, nhưng ánh mắt tự tin của hắn làm cô chùn bước, sợ rằng mình đang bị cuốn vào một trò chơi lớn hơn.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo