Chương 159 Trước chuyến đi
Trong căn phòng trọ nhỏ bé, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt lên bức tường loang lổ, Linh cuộn tròn trên giường, ôm chặt chiếc gối cũ, hơi thở nhẹ nhưng không thể chìm vào giấc ngủ. Gió đêm lùa qua cửa sổ, mang theo tiếng xe máy văng vẳng từ con hẻm nhỏ, làm lòng cô thêm bồn chồn. Một phần vì chuyến đi Cần Giờ sắp tới với Kiên, với những hình ảnh rừng Sác xanh mướt, hải sản nướng thơm lừng, và lửa trại bập bùng mà anh ta đã vẽ ra, khiến cô không khỏi tò mò. Nhưng phần lớn hơn, tâm trí cô bị chiếm giữ bởi Nam – người đàn ông với giọng trầm khàn, ánh mắt sắc lạnh nhưng đôi lúc dịu dàng, và nụ cười bất chợt khi chở cô qua những con đường Sài Gòn tấp nập. Linh thầm nghĩ, “Trong lúc buồn chán, mình đã chấp nhận lời mời của Kiên. Không biết anh Nam cảm nhận thế nào?” Cô cắn môi, vừa lo lắng vừa hụt hẫng.
Linh nhớ lại những khoảnh khắc bên Nam – cái ôm ấm áp trên đồi cỏ, nụ hôn ngọt ngào dưới ánh trăng, và cả lần cô để anh “làm”, khi cơ thể cô run rẩy dưới những cái chạm mạnh mẽ, lồn cô co bóp trong khoái cảm, nhưng trái tim thì tràn ngập tình yêu. Vậy mà, càng ngày cô càng cảm thấy Nam xa cách, như một bức tường vô hình dựng lên giữa hai người. Anh gắt gỏng khi cô nhắc đến chuyến đi phượt, không mang cà phê như thường lệ, và ánh mắt sắc lạnh khi thấy cô cười với Kiên làm cô đau lòng. “Mình đã cho anh ấy tất cả, vậy sao anh ấy không hiểu?” Linh tự hỏi, ngón tay siết chặt gối, lòng giằng xé giữa yêu thương và tổn thương. Cô không thể hiểu tại sao Nam, người từng dịu dàng bảo vệ cô, lại trở nên lạnh lùng, như thể cô chỉ là một phần thoáng qua trong cuộc đời anh.
Linh liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, muốn nhắn tin hoặc gọi cho Nam, khao khát nghe giọng trầm khàn của anh nhắc nhở cô cẩn thận, hay thấy nụ cười bất chợt khi anh quay lại nhìn cô trên xe máy. Nhưng cái tôi của cô trỗi dậy, như một bức màn ngăn cản. “Mình là con gái, phải làm cao chứ,” cô tự nhủ, má hồng lên vì bối rối, cố tự an ủi rằng Nam phải là người chủ động làm lành. Linh nghĩ đến sự chân thành của mình, những lần cô nắm tay anh, má áp vào lưng anh trên con đường đêm, và cảm giác bình yên như thể cả thế giới chỉ có hai người. Nhưng sự im lặng của Nam, tin nhắn “Tùy em” cụt lủn, khiến cô cảm thấy mình như đang trôi xa anh, như một chiếc lá lạc trong cơn gió. Linh thở dài, mắt cay cay, nhưng cô kìm lại, không muốn để nước mắt rơi.
Trời dần khuya, tiếng côn trùng râm ran ngoài cửa sổ hòa với nhịp thở của Linh. Mí mắt cô nặng trĩu, cơ thể mệt mỏi vì những suy nghĩ quẩn quanh. Linh chìm vào giấc mơ, nơi Nam chở cô trên chiếc xe máy đen bụi bặm, phóng qua những con đường đèo uốn lượn, gió lùa qua tóc cô, mang theo mùi cỏ tươi và tự do. Trong mơ, cô cười rạng rỡ, ôm chặt eo anh, má áp vào lưng anh, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim mạnh mẽ. Họ dừng lại bên một hồ nước trong vắt, ánh nắng lấp lánh trên mặt hồ, Nam quay lại, nở nụ cười dịu dàng, nắm tay cô và nói, “Có anh đây, em chẳng cần lo gì.” Linh, trong giấc mơ, thấy lòng nhẹ nhàng, như thể mọi khoảng cách đã biến mất, chỉ còn cô và Nam, tự do vi vu khắp thế gian, không toan tính, không mưu đồ. Nhưng đâu đó, hình ảnh Kiên thoáng qua, với nụ cười má lúm đồng tiền và lời mời đi Cần Giờ, làm giấc mơ của cô chao đảo, như một điềm báo cho những ngày sắp tới.
Sáng hôm sau, Nam tỉnh dậy trong căn nhà hai lầu nhỏ, sạch sẽ, ánh nắng sớm len qua rèm cửa sổ, chiếu lên giường gỗ phủ drap trắng gọn gàng. Đầu óc anh vẫn choáng váng, như bị búa bổ, bởi cuộc nhậu và cơn hoan lạc dữ dội với Phương đêm qua. Hình ảnh Phương cởi truồng, tay trói chặt, rên rỉ trên ban công, lồn ướt át co bóp quanh cặc anh, vẫn ám ảnh tâm trí. Anh ngồi dậy, day trán, mắt quét qua căn phòng. Phương đã rời đi từ lúc nào, để lại trên bàn gỗ một ly nước đầy, lấp loáng ánh nắng. Nam nhếch môi, nghĩ thầm, “Lạnh lùng vậy mà cũng biết quan tâm người khác.” Anh đứng lên, mặc chiếc áo thun đen cũ, chưa biết làm gì trong ngày nghỉ hiếm hoi, thì điện thoại rung bần bật trên bàn. Màn hình sáng lên, hiển thị chục cuộc gọi nhỡ từ Tuấn. Nam cau mày, kiểm tra, nhận ra mình để chế độ im lặng từ tối qua. “Thằng này có chuyện gì mà gọi như điên vậy?” anh lẩm bẩm, nhấc máy.
“Alo, Tuấn, chuyện gì gấp thế?” Nam hỏi, giọng khàn, vẫn còn mệt mỏi. Tuấn ở đầu dây bên kia thở hổn hển, giọng gấp gáp, “Anh Nam, có chuyện gấp! Em gọi anh cả chục cuộc không được! Sáng sớm em kiểm tra camera ẩn ở cửa hàng, thấy Kiên lẻn vào. Em tưởng hôm nay nó đi làm, nhưng nhớ lại mấy anh chị nói Kiên với Linh đi Cần Giờ. Mà sáng sớm nó vào cửa hàng, chắc chắn có ý đồ!” Nam siết chặt điện thoại, tim đập nhanh, linh cảm điều chẳng lành. “Nói tiếp đi,” anh gằn giọng. Tuấn nuốt nước bọt, kể, “Em kiểm tra camera kỹ hơn, thấy Kiên đổ một lọ nước nhỏ vào bình nước trong ba lô của Linh, cái ba lô cô ấy để quên ở cửa hàng. Sau đó, nó xách ba lô đi luôn!” Nam đứng bật dậy, mắt rực cháy, như con thú săn mồi phát hiện nguy hiểm. “Mày chắc chứ?” anh hỏi, giọng lạnh băng. “Chắc, anh! Em xem lại camera hai lần rồi!” Tuấn đáp, giọng run run. Nam nhìn đồng hồ, đã tám giờ sáng. Anh gọi ngay cho Linh, nhưng chuông đổ dài, không ai nhấc máy. “Chắc đang trên đường,” anh lẩm bẩm, lòng nóng như lửa. Anh nhắn tin nhanh, “Linh, nhắn anh vị trí của em ngay!” rồi vội vàng mặc quần jeans, vớ chiếc áo khoác, lao xuống gara, leo lên chiếc xe máy đen cũ kỹ, rồ ga hướng về Cần Giờ, bụi đường bay mù mịt sau lưng.
Tại con hẻm nhỏ gần phòng trọ của Linh, ánh nắng sớm chiếu lên mái tóc dài óng mượt của cô, buộc cao gọn gàng. Linh đứng trước cửa, mặc áo thun trắng ôm sát, ngực phập phồng lộ rõ đường cong, quầnjeans ngắn để lộ cặp đùi thon dài, ba lô nhỏ để quên ở cửa hàng làm cô hơi bối rối. Sáng sớm, cô đã nhắn Kiên nhờ lấy ba lô, rồi tiện chở cô đi Cần Giờ luôn. Ba mươi phút sau, Kiên xuất hiện trên chiếc SH trắng bóng loáng, nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡ, ánh mắt sáng rực quét qua cơ thể cô. “Hay quên thế, cô gái phượt?” Kiên trêu, đưa ba lô cho Linh, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt ẩn ý. Linh cười ngại ngùng, má hồng lên, “Tại vội quá, cảm ơn anh nhé!” Cô nhận ba lô, đặt ngăn giữa hai người trên xe, không muốn ngồi quá gần. Kiên nhíu mày nhẹ, thoáng khó chịu, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười. “Yên tâm, hôm nay đi với anh, em sẽ không quên đâu. Cần Giờ thú vị lắm!” hắn nói, giọng hào hứng, khởi động xe, phóng qua những con đường đông đúc, hướng về phà Bình Khánh.
Khi đến bến phà Bình Khánh, gió sông thổi mát rượi, mang theo mùi muối và phù sa. Linh tròn mắt ngạc nhiên, ngắm dòng sông lấp loáng ánh nắng và những con phà tấp nập. Kiên, nhận thấy vẻ thích thú của cô, thao thao kể, “Bình Khánh này nối Sài Gòn với Cần Giờ, em biết không? Phà chạy cả ngày, dân ở đây hay chở hải sản tươi từ đảo về. Chút nữa tới nơi, anh dẫn em ăn cua biển nướng, ngon tuyệt!” Linh gật gù, mắt long lanh tò mò, lắng nghe từng lời. Kiên cười đắc thắng, nghĩ thầm, “Hôm nay sẽ là ngày rất vui.” Hắn liếc nhìn ngực Linh phập phồng sau lớp áo khoác mỏng, cặp vú căng tròn rung nhẹ theo nhịp xe, làm con cặc hắn nhú nhẹ trong quần, lòng rạo rực toan tính. Hắn cố tình điều khiển xe lắc nhẹ, khiến Linh vô tình áp sát vào lưng hắn, ba lô giữa hai người càng làm hắn khó chịu, nhưng hắn vẫn giữ nụ cười lúm đồng tiền, tiếp tục kể về rừng Sác, hải sản, và lửa trại, như đang giăng một tấm lưới vô hình quanh cô.
Trong lòng Linh, sự háo hức xen lẫn mâu thuẫn. Cô nhớ lại tin nhắn cụt lủn của Nam, “Tùy em,” và ánh mắt sắc lạnh của anh khi thấy cô cười với Kiên. “Anh ấy ghen, nhưng sao không nói rõ?” cô tự hỏi, lòng nhói lên. Cô đã cho Nam tất cả – cơ thể, trái tim, những lần rên rỉ dưới anh, lồn cô co bóp trong khoái cảm – vậy mà anh ngày càng xa cách. Cô ôm ba lô chặt hơn, như thể nó là lá chắn giữa cô và Kiên, nhưng những câu chuyện phượt của hắn, về biển xanh, rừng Sác, và tự do, khiến cô dao động. Cô tự nhủ, “Chỉ là một chuyến đi, anh Nam sẽ hiểu,” nhưng cảm giác mất mát lớn dần, như một khoảng trống không thể lấp đầy. Linh không biết rằng, trong ba lô cô ôm, lọ nước Kiên đổ vào bình đang âm thầm mang theo mưu đồ đen tối
Trên con đường dẫn vào Cần Giờ, nắng sớm chiếu qua những tán cây sao xanh mướt, lá đung đưa trong gió, tạo thành những mảng sáng tối nhảy nhót trên mặt đường. Không khí trong lành, thoảng mùi phù sa và cỏ tươi, khác hẳn sự ngột ngạt của Sài Gòn. Linh ngồi sau chiếc SH trắng bóng loáng của Kiên, để mặc gió lùa qua tóc, làm rối những lọn buộc cao. Cô ngắm nhìn cảnh vật xung quanh: hàng cây cao vút, vài người đạp xe thể thao lướt qua, mồ hôi lấp loáng trên vai, và những cánh đồng lúa xa xa trải dài như tấm thảm xanh. Một cảm giác bình yên hiếm hoi len lỏi vào lòng cô, xoa dịu những ngày rối ren vừa qua – những lần cãi vã với Nam, ánh mắt sắc lạnh của anh, và sự dao động khi cô chấp nhận lời mời của Kiên. Linh liếc nhìn bóng lưng Kiên, vai hắn rộng nhưng gầy, không to lớn như Nam. Cô bất giác ước rằng người chở cô là Nam, để cô có thể ôm lấy bờ vai vững chắc của anh, má áp vào lưng, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim mạnh mẽ, như những lần anh chở cô qua đồi cỏ hay đường đêm Sài Gòn. Lòng cô nhói lên, nhớ lại lần “làm” với Nam, khi lồn cô co bóp dưới những cú nhấp mạnh bạo, nhưng trái tim thì tràn ngập tình yêu. “Anh ấy có thật sự không quan tâm?” cô tự hỏi, mắt long lanh buồn bã, tay siết chặt ba lô đặt giữa hai người.
Kiên cảm nhận sự im lặng của Linh, quay lại, nở nụ cười lúm đồng tiền, “Sao thế, cô gái phượt? Cảnh đẹp thế mà lặng thinh à?” hắn trêu, giọng ngọt ngào nhưng ẩn ý. Linh cười nhẹ, “Đẹp thật, em đang ngắm thôi.” Kiên gật gù, bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Cần Giờ không chỉ có rừng Sác đâu, hải sản ở đây ngon bá cháy! Tí nữa tới chợ Hàng Dương, em tha hồ chọn: cua hấp, tôm hùm nướng, ốc bươu, sò điệp nướng mỡ hành, ăn là mê luôn! Anh biết quán nào ngon nhất, yên tâm!” Linh gật đầu, mắt sáng lên tò mò, “Nghe hấp dẫn quá, anh rành thật đấy!” Kiên cười lớn, “Phải chứ, đi với anh là không hối hận!” Tới chợ Hàng Dương, không khí nhộn nhịp bao trùm, mùi hải sản tươi sống hòa quyện với khói than và mỡ hành nướng. Kiên dừng xe, chỉ tay vào khu chợ đông đúc, “Đây là chợ hải sản nổi tiếng nhất Cần Giờ, vào tha hồ lựa!” Linh bước xuống, mắt tròn xoe, bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mặt. Những sạp hàng chất đầy tôm hùm đỏ au, cua biển bò lổm ngổm trong thau, ốc bươu to bằng nắm tay, sò điệp tươi rói, và cá mú còn bơi trong bể. Bên cạnh là những quầy chế biến sẵn, khói bốc nghi ngút từ lò than, mùi tôm nướng phô mai, sò nướng mỡ hành, và cua hấp cay thơm nức mũi. Người bán hàng thoăn thoắt chặt cua, nướng ốc, tiếng gọi nhau í ới vang lên trong không gian sôi động. Linh hít sâu, “Trời ơi, nhiều quá, nhìn muốn ăn hết luôn!” Kiên cười, mắt rực cháy, “Thích thì ăn hết, anh bao! Hay là ăn nhẹ ở đây, rồi tí mình đi khám phá tiếp?” Linh gật đầu, hào hứng, “Ok, ăn một ít, em đói rồi!” Kiên dẫn cô đến một quầy quen, giọng hào sảng, “Chị ơi, cho em hai con cua hấp, một đĩa tôm hùm nướng phô mai, sò điệp nướng mỡ hành, với ốc bươu nướng tiêu, nhanh nhé!”
Hai người ngồi xuống bàn gỗ nhỏ, trước mặt là đống hải sản nóng hổi. Linh cẩn thận bóc vỏ cua, thịt trắng ngần, chấm muối ớt chanh, cắn một miếng, vị ngọt đậm lan tỏa, khiến cô xuýt xoa, “Ngon quá, cua tươi thật!” Cô mỉm cười, gắp miếng tôm hùm nướng, phô mai vàng óng chảy ra, thơm lừng, cắn vào mềm ngọt, làm cô quên đi muộn phiền. Kiên gắp sò điệp đưa cô, “Thử cái này, mỡ hành béo lắm!” Linh nhận, cười tươi, “Anh đúng là hướng dẫn viên xịn!” Hai người ăn uống, trò chuyện vui vẻ, Kiên kể về lần đi câu mực ở Phú Quốc, làm Linh cười khúc khích, mắt long lanh thích thú. Cô nghĩ thầm, “Kiên cũng không tệ như anh Nam nói. Vui tính, nhiệt tình, chắc anh Nam hiểu lầm gì rồi.” Nhưng cô không thấy ánh mắt Kiên, mỗi khi cô cúi xuống bóc tôm hay cười tươi, lại lén lướt qua ngực cô, phập phồng sau áo thun trắng, hay cặp đùi thon dài lộ ra dưới quần short. Mắt hắn rực cháy dục vọng, thèm thuồng từng đường cong cơ thể cô, nghĩ thầm, “Chỉ xíu nữa thôi, khi em uống nước từ bình, anh sẽ thỏa thích khám phá em.” Hắn nhếch môi, gắp miếng ốc bươu đưa cô, giọng ngọt ngào, “Ăn thêm đi, tí đi rừng Sác cần sức đấy!”
Trong khi đó, Nam phóng như bay trên chiếc xe đen cũ kỹ, bụi đường mù mịt sau lưng. Anh siết chặt tay ga, lòng sôi sục lo lắng và giận dữ. Tin nhắn của Tuấn về lọ nước Kiên đổ vào bình ám ảnh anh, như lưỡi dao sắc nhọn. “Kiên, mày dám động vào Linh, tao sẽ khiến mày hối hận,” anh gầm thầm, mắt sáng rực quyết tâm. Anh kiểm tra điện thoại, vẫn không thấy Linh trả lời tin nhắn, làm tim anh đập nhanh hơn. Đường đến Cần Giờ trải dài trước mặt, nắng gắt chiếu lên vai anh, mồ hôi chảy dài, nhưng anh không dừng lại. Hình ảnh Linh – nụ cười trong veo, cái ôm ấm áp hiện lên, khiến anh càng quyết tâm ngăn Kiên trước khi quá muộn. Anh không biết rằng, tại chợ Hàng Dương, Linh đang vô tư ăn hải sản, cười nói với Kiên, và ba lô chứa bình nước nguy hiểm vẫn nằm cạnh cô, như một quả bom hẹn giờ.