• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 167 Sự lo lắng của Linh

Linh lòng đầy lo lắng, không ngừng nghĩ về Nam. Đã mấy ngày cô không gặp anh, không tin nhắn, không cuộc gọi. Sự im lặng của anh làm lòng tin của cô, dù kiên định, cũng lung lay. Linh đứng ở góc quầy, tay cô lơ đãng lau kính trưng bày, tâm trí xoay quanh Nam. Anh Nam, anh đang làm gì? Sao không liên lạc với em? Bằng chứng iPhone giả trong két và sự hùa theo của mọi người khiến cô bất an.

Tranh thủ giờ rảnh, khi khách thưa thớt, Linh lén lấy điện thoại, bấm số của Nam. Cô đứng ở góc hành lang, tránh ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, tim đập thình thịch. Sau vài hồi chuông, giọng Nam vang lên, trầm thấp, hơi khàn: “Linh, em à?”

Linh thở phào, giọng run: “Anh Nam! Anh ổn không? Mấy ngày nay em lo lắm, anh không liên lạc gì hết. Công ty hay công an có tìm anh không?”

Nam im lặng một lúc, như cân nhắc. Rồi anh đáp, giọng bình tĩnh: “Ổn. Công an có hỏi vài thứ, nhưng em yên tâm, anh không sao. Họ vẫn đang điều tra.”

Linh siết chặt điện thoại, giọng trách móc: “Nhưng anh im lặng hoài, em lo! Mọi người ở đây nói anh tráo hàng, nói anh vì nghèo mà làm liều. Anh không nói gì, làm em… làm em sợ anh thật sự làm chuyện đó!” Nước mắt cô chực trào, giọng nghẹn lại.

Nam lại im lặng, hơi thở nặng nề qua điện thoại. Rồi anh nói, giọng trầm nhưng chắc: “Linh, rồi em sẽ hiểu thôi. Anh không muốn nói nhiều bây giờ. Cảm ơn em vì tin anh.” Anh ngừng, như muốn nói thêm, nhưng chỉ kết thúc: “Giữ sức khỏe, đừng lo quá.”

Linh cắn môi, muốn hỏi thêm, nhưng cuộc gọi ngắt. Cô đứng lặng, ánh mắt lấp lánh, lòng yên tâm hơn một chút. Anh Nam, em tin anh, nhưng em cần anh nói rõ hơn… Cô tự nhủ, có lẽ trong cửa hàng này, chỉ mình cô tin anh trong sạch. Cô quay lại quầy, ánh mắt kiên định, quyết tâm tìm cách giúp Nam, dù chưa biết bắt đầu từ đâu.

YqjGH.jpeg


Trong kho hàng, giờ nghỉ trưa, đám anh em tụ tập ngồi trên thùng hàng, vừa nhai cơm hộp vừa chửi thề ầm ĩ. Tí phụ trách giao hàng, ném đũa xuống bàn, giọng bực: “Đù mẹ, thằng Nam nghỉ cái làm tao rối bù đầu! Vừa giao hàng vừa kiểm kê, muốn sml luôn. Công việc của nó chất đống đây này!”

Tùng nhếch môi, phì khói thuốc: “Mày nghĩ thằng Nam tráo hàng thiệt không? Tao thấy kỳ kỳ, nhưng đù, hàng giả trong két của nó, cãi kiểu gì?”

anh chàng gầy nhom, gật gù: “Ai biết, nhỡ nó nợ cờ bạc, túng quá làm liều? Shipper lương ba cọc ba đồng, thấy iPhone xịn chắc thèm. Tao nghe đồn nó hay cá độ bóng đá.”

Tí lắc đầu, giọng nghi ngờ: “Đù, tao không tin lắm. Thằng Nam làm việc nghiêm túc vãi, lúc nào cũng kiểm tra kỹ. Nhưng mẹ nó, chứng cứ rõ ràng quá, cãi sao nổi?”

Tùng cười hô hố, giọng tục: “Mà Linh chắc sốc vãi cặc khi thấy Nam thế. Crush của nó tiêu đời, chắc đang khóc thút thít. Mẹ, Linh ngon thế, vú căng, mông đét, váy ngắn lộ đùi, cặc tao cứng mỗi lần đi ngang!”

Tí liếm môi, ánh mắt thèm thuồng: “Đúng vãi! Linh mà mặc áo mỏng, thấy cả áo ngực. Thằng nào cưa được chắc sướng muốn chết. Tao cá nó làm tình phê lắm, lồn ướt át, quấn cặc chặt vãi!”

Tùng cười khà khà, vỗ đùi: “Mẹ, mày mơ à? Linh ngon vậy, chắc chỉ để thằng Kiên đè. Thằng đó đẹp trai, mồm dẻo, con nào chả đổ. Tao thấy nó hay liếc mông Linh, chắc đang tính gì đó!”

Tí phì khói, giọng trêu: “Thôi mày bớt mơ đi, Tùng. Không con vợ già ở nhà biết, nó bẻ cặc mày làm đôi! Linh với Phương, để thằng Kiên hưởng hết, tụi mình nhìn cho đỡ thèm thôi!”

Cả đám cười hô hố, tiếng chửi thề vang vọng trong kho, như thể câu chuyện về Nam và Linh chỉ là trò đùa tục tĩu để giải khuây. Kiên đứng ở góc cửa kho, nghe được hết, nhếch môi. Hắn nghĩ giờ chẳng còn ai cản trở con đường hắn đi, nhanh thôi, hắn sẽ làm chủ cửa hàng này.
Ha52MUFL.jpg


Phương nhận được cuộc gọi từ cấp trên, giọng nghiêm nghị vang lên qua loa: “Chiều nay, công an sẽ đến cửa hàng làm việc. Họ sẽ triệu tập những người liên quan, bao gồm Nam và Kiên. Cô tạm ngưng hoạt động cửa hàng từ 2 giờ chiều để phối hợp.” Phương gật đầu, lòng rối bời. Cô bước ra quầy hắng giọng: “Mọi người nghe đây, chiều nay công an sẽ đến làm việc về vụ iPhone giả. Cửa hàng tạm ngưng từ 2 giờ. Ai được triệu tập, chuẩn bị sẵn sàng.”

Lời thông báo như một tia lửa châm vào thùng thuốc súng, làm bùng lên tiếng xì xào giữa các nhân viên bán hàng. Hạnh thì thào với Mai: “Trời, cuối cùng cũng có kết quả. Lẹ cho đỡ áp lực, chứ vụ này kéo dài muốn stress luôn!” Mai, nhỏ nhắn, nhếch môi: “Chắc thằng Nam tiêu rồi. Hàng giả trong két của nó, còng tay là cái chắc.” Lan gật gù: “Ừ, tao cá chiều nay công an đọc lệnh bắt Nam trước mặt mọi người. Nhìn ngoài ngầu thế thôi, chứ giờ chắc run.” Tiếng cười khẽ vang lên, ánh mắt khinh miệt lan nhanh giữa các cô gái.

Kiên đứng gần kệ trưng bày iPhone, đầy đắc ý, lòng như mở hội. Hắn nghe đến việc triệu tập Nam, nghĩ ngay đến cảnh Nam bị còng tay, ánh mắt cúi gằm trước mặt mọi người. “Nam, mày hết đường chạy rồi”, hắn nghĩ, cặc cứng lên trong quần vì hả hê. Hắn lăng xăng bước tới chỗ Hạnh và Mai, giọng trơn tru: “Thấy chưa, tui nói từ đầu mà, Nam làm chuyện bẩn thì tự chịu. Chiều nay công an đến, mọi chuyện sáng tỏ, cửa hàng mình sạch sẽ lại thôi!” Hạnh gật gù, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ: “Anh Kiên nói đúng. Nam tưởng mình khôn, ai ngờ tiêu đời.” Mai chen vào: “Ổng nghèo rớt, chắc túng quá tráo hàng để bán lấy tiền.” Lan cười khúc khích: “Đúng rồi, shipper lương ba đồng, thấy iPhone xịn là mắt sáng lên.” Đám nhân viên hùa theo, ánh mắt khinh bỉ hướng về Nam, dù anh chưa xuất hiện.

Linh nghe Kiên thao túng mọi người, thấy đồng nghiệp hùa theo, mà chỉ muốn hét lên: “Anh Nam không phải loại người đó!” Nhưng cô kìm lại, nhớ cuộc gọi với Nam: “Rồi em sẽ hiểu thôi.” Cô tự nhủ phải tin anh”Anh Nam, chiều nay anh sẽ làm gì?” Cô đứng lặng, ánh mắt xa xăm, quyết tâm theo dõi mọi chuyện.

Buổi chiều, cửa hàng đóng cửa sớm, không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết. Minh, nhân viên điều tra từ công ty mẹ, có mặt từ 1 giờ 30, dáng vẻ nghiêm khắc, áo sơ mi xanh đậm sơ vin gọn, cặp da đen đặt trên bàn. Anh ta kiểm tra giấy tờ, ánh mắt sắc sảo quét qua từng người. Nam bước vào lúc 2 giờ, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt kiên định nhưng lạnh lùng. Anh không nhìn ai, chỉ gật nhẹ với Minh, rồi đứng ở góc phòng. Ánh mắt dè bỉu và khinh thường từ các nhân viên bán hàng đổ dồn vào anh, như thể anh đã bị kết án.Kiên thấy Nam xuất hiện,cười đểu hả hê. Hắn bước tới gần Hạnh, giọng ba hoa: “Thấy chưa, thằng Nam tới rồi. Chắc lát công an đọc lệnh bắt, còng tay nó trước mặt mọi người. Loại như nó, nghèo mà tham, đáng đời!” Hạnh gật gù: “Đúng rồi, anh Kiên. Nó làm bậy thì chịu, còn kéo cả cửa hàng xuống bùn!” Mai chen vào: “Tao thấy nó im lặng mấy ngày nay, chắc biết mình hết đường chạy.” Đám nhân viên lại hùa theo, tiếng xì xào độc ác lan nhanh, như ngọn lửa được đổ thêm dầu.

Công an đến lúc 2 giờ 30, hai viên cảnh sát mặc sắc phục bước vào, mang theo thiết bị và giấy tờ. Một người, dáng cao, giọng trầm, đọc sơ bộ thông tin: “Chúng tôi đến để làm việc về vụ iPhone giả tại cửa hàng này. Tổng giá trị hàng bị tráo ước tính hơn 260 triệu đồng, bao gồm ba chiếc iPhone 16 Pro và một số phụ kiện. Hôm nay, chúng tôi triệu tập hai người liên quan: anh Nam và anh Kiên.” Viên cảnh sát nhìn quanh, ánh mắt sắc bén.

Nam và Kiên được mời bước lên trước. Kiên thái độ nghênh ngang nụ cười tự tin nở trên môi. Hắn nghĩ mình chỉ lên làm chứng, vì đã kiểm kê lô hàng cùng Nam, nên chẳng có gì phải lo. Hắn đứng đó, ánh mắt lướt qua đám nhân viên, như kẻ chiến thắng, tận hưởng những ánh mắt dõi theo. Hạnh thì thào: “Anh Kiên cool quá, nhìn là biết vô tội.” Mai gật gù: “Ừ, Nam thì sắp tiêu, còn anh Kiên chắc được khen vì hợp tác.”

Nhưng bỗng nhiên, Kiên cảm thấy tay mình lạnh ngắt. Hắn cúi xuống, sững sờ khi thấy một viên cảnh sát đã tra còng số 8 vào cổ tay hắn. Tiếng kim loại lách cách vang lên, như một nhát dao cắt ngang sự tự tin của hắn. Hắn ngẩng lên, giọng lắp bắp: “Cái… cái gì vậy? Mấy anh nhầm rồi! Tôi chỉ làm chứng thôi!” Mặt hắn tái mét, ánh mắt hoảng loạn quét qua đám nhân viên, rồi dừng lại ở Nam, người vẫn đứng đó, ánh mắt kiên định, không chút dao động.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 168 Sự thật phơi bày

Buổi chiều, cửa hàng điện thoại chìm trong không khí ngột ngạt, như thể mọi ánh mắt đều chờ đợi một vụ nổ. Cửa kính đóng chặt, ánh sáng LED trắng lạnh chiếu lên các kệ hàng sáng bóng

Kiên vừa bị còng tay, đứng sững như trời trồng, mặt tái mét, ánh mắt hoảng loạn quét qua đám nhân viên. Hắn lắp bắp, giọng run: “Cái… cái gì vậy? Mấy anh nhầm rồi! Tôi chỉ làm chứng thôi! Sao lại còng tôi?” Hắn nhìn Tuấn, đứng lặng lẽ ở góc phòng, ánh mắt như bấu víu, như muốn hỏi: Camera đâu mà ghi được tao? Tao dặn mày chỉnh góc rồi mà! Hắn nghĩ công an đã nhầm, đầu óc quay cuồng, mồ hôi túa ra như tắm. Đám nhân viên bên dưới ồ lên, ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Hạnh thì thào với Mai: “Trời, còng anh Kiên? Có nhầm không vậy?” Mai nhíu mày: “Không lẽ anh Kiên làm gì mờ ám?” Phương, đứng gần Minh, áo sơ mi trắng lộ khe ngực lấp ló, váy bút chì tôn cặp mông tròn căng, nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kiên, lòng nghi ngờ dâng cao.
WdkNIs.jpg


Viên công an cao lớn, giọng đanh thép, nhìn thẳng vào Kiên: “Anh Nguyễn Văn Kiên, anh bị bắt vì tội trộm cắp tài sản và vu khống người khác. Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng về hành vi tráo iPhone giả, giấu hàng thật, và đổ tội cho anh Nam. Anh có quyền giữ im lặng, nhưng mọi lời nói sẽ được ghi lại.” Từng lời như giáng búa vào tai Kiên, làm hắn lảo đảo, đầu óc trống rỗng. Hắn gào lên, giọng lạc đi: “Các anh bắt tôi? Các anh có bằng chứng gì? Tôi không làm! Đây là bẫy, ai đó hãm hại tôi!” Hắn quay sang Tuấn, ánh mắt căm thù rực cháy, như muốn xé cậu ra từng mảnh.

Minh từ dưới quầy, bước lên, ánh mắt sắc sảo, giọng trầm: “Bằng chứng? Có ngay.” Anh ta cắm một chiếc USB vào laptop, đồng thời kết nối với máy chiếu. Ánh sáng từ máy chiếu dần hiện lên trên màn hình lớn treo ở góc phòng, thu hút mọi ánh mắt. Đoạn video bắt đầu chạy, rõ nét, mốc thời gian hiện ở góc trái: 23:47, ngày xảy ra vụ việc. Camera chính trong kho, dù bị Tuấn chỉnh góc, vẫn ghi được một phần bóng dáng Kiên lén lút bước vào. Nhưng điều khiến cả phòng ồ lên là cảnh từ camera ẩn mà Tuấn lắp thêm, đặt ở góc khuất trên kệ hàng. Video rõ ràng đến từng chi tiết: Kiên, mặc áo sơ mi trắng, tay cầm ba hộp iPhone giả, lén lút mở két của Nam, tráo hàng thật ra, rồi giấu iPhone thật vào một thùng hàng khác. Hắn còn nhìn quanh, kiểm tra camera, tưởng mình an toàn. Mốc thời gian khớp hoàn hảo với lịch kiểm kho của Nam.

Đám nhân viên bên dưới ồ lên, tiếng xì xào bùng nổ. Hạnh, mắt tròn xoe, lẩm bẩm: “Trời ơi, anh Kiên làm thật à? Không thể tin nổi!” Mai, tay che miệng, giọng run: “Tao tưởng anh Kiên vô tội, hóa ra… trời, sao ổng dám làm vậy?” Đúng là nhìn người không ra người. Nam bị oan, còn anh Kiên… ghê quá!” Linh, đứng ở góc, nước mắt lăn dài, nhưng môi nở nụ cười nhẹ. Anh Nam, em biết anh vô tội mà! Cô nhìn Nam, ánh mắt kiên định của anh làm cô yên tâm, trái tim đập rộn ràng, như trút được gánh nặng.

Công an quay sang Kiên, giọng lạnh lùng: “Từng đó đã đủ là bằng chứng chưa, anh Kiên?” Kiên, mặt tối sầm, mồ hôi chảy ròng, vẫn cố chống chế: “Không… không phải! Ai đó làm giả video để hãm hại tôi! Các anh bị lừa rồi!” Hắn quay sang Tuấn, ánh mắt như dao: “Mày, Tuấn! Mày phản tao, đúng không? sao lại có video này?” Hắn gào lên, giọng lạc đi, còng tay lách cách khi giãy giụa.

Tuấn đứng ở góc phòng, hít một hơi sâu, bước lên, giọng dõng dạc, khác hẳn vẻ rụt rè thường ngày: “Tôi có thể xác minh đoạn video là thật. Camera ẩn do tôi tự ý lắp, và tôi xin chịu trách nhiệm. Nhưng tôi có lý do.” Cậu nhìn thẳng vào Kiên, ánh mắt không còn sợ hãi: “Từ lúc anh Kiên vào cửa hàng, tôi thấy nhiều nhân viên bị chèn ép, bị chơi xấu. Anh ta cướp khách, đổi lịch tư vấn, trì hoãn giao hàng để hại người khác. Tôi nghi ngờ anh ta từ lâu, nên lắp camera ẩn để giám sát. Video này ghi lại đúng hành vi của anh Kiên, tôi sẵn sàng đối chất.”

Cả phòng lặng đi, rồi bùng nổ tiếng xì xào. Phương, nhíu mày chặt hơn, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kiên, lòng sôi sục giận dữ. Thằng khốn, dám thao túng cả cửa hàng! Hạnh giọng run: “Trời, anh Kiên chơi bẩn vậy luôn? Tao còn mê ổng, hóa ra… đúng là đồ đểu!” Mai chen vào: “Tao nhớ có lần ổng chen vào khách của tao, nói là giúp, hóa ra cướp luôn đơn!” Minh không để Kiên kịp phản ứng, tiếp tục phát một đoạn video khác. Màn hình chiếu cảnh Kiên, trong phòng kế toán, lén thay đổi sổ sách, chỉnh sửa địa chỉ giao hàng trên phiếu của Nam, cố ý gây khó dễ. Mốc thời gian rõ ràng, khớp với những ngày Nam bị khách phàn nàn vì giao sai địa chỉ. Nam, đứng bên, nhếch môi, cười khẩy: “Ồ, hóa ra một tay Kiên đây làm hết. Tráo hàng, sửa sổ sách, hại tao chạy muốn chết. Giỏi thật!” Giọng anh trầm, nhưng đầy mỉa mai, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kiên, như xuyên thủng hắn.

Mặt Kiên tối sầm, môi run run, mọi thứ hắn gầy dựng như đổ sông đổ bể. Hắn đã tính toán từng nước cờ, từ chỉnh camera đến giấu hàng giả, từ thao túng nhân viên đến lôi kéo khách hàng. Sao lại thế này? Tao làm mọi thứ hoàn hảo mà! Trong lòng hắn gào thét, nhưng ngoài mặt chỉ còn sự hoảng loạn. Hắn nhìn Tuấn, ánh mắt căm thù: “Mày… mày phản tao! Tao cho mày cơ hội, mày dám bán đứng tao!” Hắn giãy giụa, nhưng còng tay siết chặt, viên công an giữ vai hắn, giọng lạnh: “Im lặng, theo chúng tôi về đồn.”

Kiên, bị hai viên công an áp giải, lê bước ra cửa. Đôi giày tây bóng loáng giờ lấm bụi, áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, mồ hôi thấm đẫm lưng, lộ rõ vẻ thảm hại. Còng tay lách cách theo mỗi bước chân, như tiếng chuông báo tử cho tham vọng của hắn. Hắn cúi đầu, mái tóc vuốt ngược rối bù, ánh mắt hoảng loạn quét qua đám nhân viên, dừng lại ở Tuấn, Nam, rồi Linh. Hắn gào lên lần cuối, giọng khàn đặc: “Tao không phục! Chúng mày hãm hại tao! Tao sẽ khiến tụi mày trả giá!” Nhưng giọng hắn yếu dần, bị át bởi tiếng còi xe công an đậu ngoài cửa. Hắn vấp chân vào ngưỡng cửa, suýt ngã, viên công an phải kéo hắn dậy, ánh mắt khinh bỉ. Đám nhân viên đứng sau cửa kính, nhìn Kiên bị đẩy lên xe, bóng dáng hắn khuất dần trong ánh hoàng hôn đỏ rực, như một kẻ thất bại hoàn toàn.

Ở góc phòng, đám anh em kho, vừa được gọi vào chứng kiến, khoái chí ra mặt. Tí vỗ đùi cười hô hố: “Tao biết mà, thằng Nam vô tội! Thằng Kiên từ lúc vào đã thấy lươn lẹo, mồm thì ngọt, nhưng nhìn là biết đồ bẩn!” Tùng gật gù: “Đù, tao bị nó cướp khách mấy lần, cứ tưởng mình kém. Hóa ra nó chơi bẩn từ đầu! Nam bị oan, đúng là oan vãi!. Mẹ, thằng Kiên đúng là rắn độc. Nhìn nó galant, ai ngờ tâm địa thế. Nam, mày đỉnh vãi, chịu đựng được lũ khốn này!” Tí cười khà khà: “Chiều nay phải làm vài chai, mừng Nam thoát nạn! Mẹ, thằng Kiên bị còng, sướng vãi cặc!” Cả đám cười vang, ánh mắt hả hê nhìn xe công an chở Kiên đi xa.

Linh nước mắt lăn dài, nhưng môi nở nụ cười, cô khóc vì mừng. Cô nhìn Nam, ánh mắt kiên định của anh giờ như ánh sáng xua tan bóng tối trong lòng cô. “Anh Nam, em biết anh không làm mà!” Linh muốn chạy đến ôm Nam, nhưng trong cửa hàng đông người, cô không dám. Linh chỉ đứng đó trái tim đập rộn ràng. Nam liếc sang Linh, ánh mắt thoáng dịu đi, như muốn nói: Cảm ơn em, Linh. Anh gật nhẹ với Minh, rồi quay sang viên công an: “Tôi có thể cung cấp thêm thông tin khác, nếu cần.”

Phương đứng cạnh Minh, nhìn Kiên bị dẫn đi, lòng sôi sục giận dữ. Cô nhớ những lần Kiên lăng xăng bên cô, những lời đường mật, và rùng mình khi nghĩ hắn đã thao túng cả cửa hàng. "Thằng khốn, suýt phá hủy mọi thứ mình gầy dựng!" Cô liếc Nam, lòng thoáng dao động, nhưng nhanh chóng quay đi, che giấu sự rối bời. Hạnh vẫn không tin vào mắt mình, lẩm bẩm: “Trời, anh Kiên mà như vậy? Tao còn mê ổng, còn chụp hình ổng… đúng là mù mắt!” Mai an ủi: “Thôi, ai ngờ được. Nam bị oan, giờ mọi chuyện sáng tỏ rồi.
6UTXax.jpg


Cửa hàng dần lặng đi, chỉ còn tiếng xì xào và ánh mắt ngỡ ngàng. Nam đứng giữa phòng biết rằng mình đã thắng, nhưng sóng gió trong lòng anh chưa dừng lại. Anh nghĩ đến Linh, những ngày cô tin anh, và tự nhủ phải bảo vệ cô khỏi những kẻ như Kiên trong tương lai. Ngoài trời, ánh hoàng hôn đỏ rực, xe công an chở Kiên khuất bóng, để lại cửa hàng với những vết thương chưa lành, nhưng cũng mở ra một chương mới, nơi sự thật đã chiến thắng.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo