Chương 167 Sự lo lắng của Linh
Linh lòng đầy lo lắng, không ngừng nghĩ về Nam. Đã mấy ngày cô không gặp anh, không tin nhắn, không cuộc gọi. Sự im lặng của anh làm lòng tin của cô, dù kiên định, cũng lung lay. Linh đứng ở góc quầy, tay cô lơ đãng lau kính trưng bày, tâm trí xoay quanh Nam. Anh Nam, anh đang làm gì? Sao không liên lạc với em? Bằng chứng iPhone giả trong két và sự hùa theo của mọi người khiến cô bất an.
Tranh thủ giờ rảnh, khi khách thưa thớt, Linh lén lấy điện thoại, bấm số của Nam. Cô đứng ở góc hành lang, tránh ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, tim đập thình thịch. Sau vài hồi chuông, giọng Nam vang lên, trầm thấp, hơi khàn: “Linh, em à?”
Linh thở phào, giọng run: “Anh Nam! Anh ổn không? Mấy ngày nay em lo lắm, anh không liên lạc gì hết. Công ty hay công an có tìm anh không?”
Nam im lặng một lúc, như cân nhắc. Rồi anh đáp, giọng bình tĩnh: “Ổn. Công an có hỏi vài thứ, nhưng em yên tâm, anh không sao. Họ vẫn đang điều tra.”
Linh siết chặt điện thoại, giọng trách móc: “Nhưng anh im lặng hoài, em lo! Mọi người ở đây nói anh tráo hàng, nói anh vì nghèo mà làm liều. Anh không nói gì, làm em… làm em sợ anh thật sự làm chuyện đó!” Nước mắt cô chực trào, giọng nghẹn lại.
Nam lại im lặng, hơi thở nặng nề qua điện thoại. Rồi anh nói, giọng trầm nhưng chắc: “Linh, rồi em sẽ hiểu thôi. Anh không muốn nói nhiều bây giờ. Cảm ơn em vì tin anh.” Anh ngừng, như muốn nói thêm, nhưng chỉ kết thúc: “Giữ sức khỏe, đừng lo quá.”
Linh cắn môi, muốn hỏi thêm, nhưng cuộc gọi ngắt. Cô đứng lặng, ánh mắt lấp lánh, lòng yên tâm hơn một chút. Anh Nam, em tin anh, nhưng em cần anh nói rõ hơn… Cô tự nhủ, có lẽ trong cửa hàng này, chỉ mình cô tin anh trong sạch. Cô quay lại quầy, ánh mắt kiên định, quyết tâm tìm cách giúp Nam, dù chưa biết bắt đầu từ đâu.
Trong kho hàng, giờ nghỉ trưa, đám anh em tụ tập ngồi trên thùng hàng, vừa nhai cơm hộp vừa chửi thề ầm ĩ. Tí phụ trách giao hàng, ném đũa xuống bàn, giọng bực: “Đù mẹ, thằng Nam nghỉ cái làm tao rối bù đầu! Vừa giao hàng vừa kiểm kê, muốn sml luôn. Công việc của nó chất đống đây này!”
Tùng nhếch môi, phì khói thuốc: “Mày nghĩ thằng Nam tráo hàng thiệt không? Tao thấy kỳ kỳ, nhưng đù, hàng giả trong két của nó, cãi kiểu gì?”
anh chàng gầy nhom, gật gù: “Ai biết, nhỡ nó nợ cờ bạc, túng quá làm liều? Shipper lương ba cọc ba đồng, thấy iPhone xịn chắc thèm. Tao nghe đồn nó hay cá độ bóng đá.”
Tí lắc đầu, giọng nghi ngờ: “Đù, tao không tin lắm. Thằng Nam làm việc nghiêm túc vãi, lúc nào cũng kiểm tra kỹ. Nhưng mẹ nó, chứng cứ rõ ràng quá, cãi sao nổi?”
Tùng cười hô hố, giọng tục: “Mà Linh chắc sốc vãi cặc khi thấy Nam thế. Crush của nó tiêu đời, chắc đang khóc thút thít. Mẹ, Linh ngon thế, vú căng, mông đét, váy ngắn lộ đùi, cặc tao cứng mỗi lần đi ngang!”
Tí liếm môi, ánh mắt thèm thuồng: “Đúng vãi! Linh mà mặc áo mỏng, thấy cả áo ngực. Thằng nào cưa được chắc sướng muốn chết. Tao cá nó làm tình phê lắm, lồn ướt át, quấn cặc chặt vãi!”
Tùng cười khà khà, vỗ đùi: “Mẹ, mày mơ à? Linh ngon vậy, chắc chỉ để thằng Kiên đè. Thằng đó đẹp trai, mồm dẻo, con nào chả đổ. Tao thấy nó hay liếc mông Linh, chắc đang tính gì đó!”
Tí phì khói, giọng trêu: “Thôi mày bớt mơ đi, Tùng. Không con vợ già ở nhà biết, nó bẻ cặc mày làm đôi! Linh với Phương, để thằng Kiên hưởng hết, tụi mình nhìn cho đỡ thèm thôi!”
Cả đám cười hô hố, tiếng chửi thề vang vọng trong kho, như thể câu chuyện về Nam và Linh chỉ là trò đùa tục tĩu để giải khuây. Kiên đứng ở góc cửa kho, nghe được hết, nhếch môi. Hắn nghĩ giờ chẳng còn ai cản trở con đường hắn đi, nhanh thôi, hắn sẽ làm chủ cửa hàng này.
Phương nhận được cuộc gọi từ cấp trên, giọng nghiêm nghị vang lên qua loa: “Chiều nay, công an sẽ đến cửa hàng làm việc. Họ sẽ triệu tập những người liên quan, bao gồm Nam và Kiên. Cô tạm ngưng hoạt động cửa hàng từ 2 giờ chiều để phối hợp.” Phương gật đầu, lòng rối bời. Cô bước ra quầy hắng giọng: “Mọi người nghe đây, chiều nay công an sẽ đến làm việc về vụ iPhone giả. Cửa hàng tạm ngưng từ 2 giờ. Ai được triệu tập, chuẩn bị sẵn sàng.”
Lời thông báo như một tia lửa châm vào thùng thuốc súng, làm bùng lên tiếng xì xào giữa các nhân viên bán hàng. Hạnh thì thào với Mai: “Trời, cuối cùng cũng có kết quả. Lẹ cho đỡ áp lực, chứ vụ này kéo dài muốn stress luôn!” Mai, nhỏ nhắn, nhếch môi: “Chắc thằng Nam tiêu rồi. Hàng giả trong két của nó, còng tay là cái chắc.” Lan gật gù: “Ừ, tao cá chiều nay công an đọc lệnh bắt Nam trước mặt mọi người. Nhìn ngoài ngầu thế thôi, chứ giờ chắc run.” Tiếng cười khẽ vang lên, ánh mắt khinh miệt lan nhanh giữa các cô gái.
Kiên đứng gần kệ trưng bày iPhone, đầy đắc ý, lòng như mở hội. Hắn nghe đến việc triệu tập Nam, nghĩ ngay đến cảnh Nam bị còng tay, ánh mắt cúi gằm trước mặt mọi người. “Nam, mày hết đường chạy rồi”, hắn nghĩ, cặc cứng lên trong quần vì hả hê. Hắn lăng xăng bước tới chỗ Hạnh và Mai, giọng trơn tru: “Thấy chưa, tui nói từ đầu mà, Nam làm chuyện bẩn thì tự chịu. Chiều nay công an đến, mọi chuyện sáng tỏ, cửa hàng mình sạch sẽ lại thôi!” Hạnh gật gù, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ: “Anh Kiên nói đúng. Nam tưởng mình khôn, ai ngờ tiêu đời.” Mai chen vào: “Ổng nghèo rớt, chắc túng quá tráo hàng để bán lấy tiền.” Lan cười khúc khích: “Đúng rồi, shipper lương ba đồng, thấy iPhone xịn là mắt sáng lên.” Đám nhân viên hùa theo, ánh mắt khinh bỉ hướng về Nam, dù anh chưa xuất hiện.
Linh nghe Kiên thao túng mọi người, thấy đồng nghiệp hùa theo, mà chỉ muốn hét lên: “Anh Nam không phải loại người đó!” Nhưng cô kìm lại, nhớ cuộc gọi với Nam: “Rồi em sẽ hiểu thôi.” Cô tự nhủ phải tin anh”Anh Nam, chiều nay anh sẽ làm gì?” Cô đứng lặng, ánh mắt xa xăm, quyết tâm theo dõi mọi chuyện.
Buổi chiều, cửa hàng đóng cửa sớm, không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết. Minh, nhân viên điều tra từ công ty mẹ, có mặt từ 1 giờ 30, dáng vẻ nghiêm khắc, áo sơ mi xanh đậm sơ vin gọn, cặp da đen đặt trên bàn. Anh ta kiểm tra giấy tờ, ánh mắt sắc sảo quét qua từng người. Nam bước vào lúc 2 giờ, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt kiên định nhưng lạnh lùng. Anh không nhìn ai, chỉ gật nhẹ với Minh, rồi đứng ở góc phòng. Ánh mắt dè bỉu và khinh thường từ các nhân viên bán hàng đổ dồn vào anh, như thể anh đã bị kết án.Kiên thấy Nam xuất hiện,cười đểu hả hê. Hắn bước tới gần Hạnh, giọng ba hoa: “Thấy chưa, thằng Nam tới rồi. Chắc lát công an đọc lệnh bắt, còng tay nó trước mặt mọi người. Loại như nó, nghèo mà tham, đáng đời!” Hạnh gật gù: “Đúng rồi, anh Kiên. Nó làm bậy thì chịu, còn kéo cả cửa hàng xuống bùn!” Mai chen vào: “Tao thấy nó im lặng mấy ngày nay, chắc biết mình hết đường chạy.” Đám nhân viên lại hùa theo, tiếng xì xào độc ác lan nhanh, như ngọn lửa được đổ thêm dầu.
Công an đến lúc 2 giờ 30, hai viên cảnh sát mặc sắc phục bước vào, mang theo thiết bị và giấy tờ. Một người, dáng cao, giọng trầm, đọc sơ bộ thông tin: “Chúng tôi đến để làm việc về vụ iPhone giả tại cửa hàng này. Tổng giá trị hàng bị tráo ước tính hơn 260 triệu đồng, bao gồm ba chiếc iPhone 16 Pro và một số phụ kiện. Hôm nay, chúng tôi triệu tập hai người liên quan: anh Nam và anh Kiên.” Viên cảnh sát nhìn quanh, ánh mắt sắc bén.
Nam và Kiên được mời bước lên trước. Kiên thái độ nghênh ngang nụ cười tự tin nở trên môi. Hắn nghĩ mình chỉ lên làm chứng, vì đã kiểm kê lô hàng cùng Nam, nên chẳng có gì phải lo. Hắn đứng đó, ánh mắt lướt qua đám nhân viên, như kẻ chiến thắng, tận hưởng những ánh mắt dõi theo. Hạnh thì thào: “Anh Kiên cool quá, nhìn là biết vô tội.” Mai gật gù: “Ừ, Nam thì sắp tiêu, còn anh Kiên chắc được khen vì hợp tác.”
Nhưng bỗng nhiên, Kiên cảm thấy tay mình lạnh ngắt. Hắn cúi xuống, sững sờ khi thấy một viên cảnh sát đã tra còng số 8 vào cổ tay hắn. Tiếng kim loại lách cách vang lên, như một nhát dao cắt ngang sự tự tin của hắn. Hắn ngẩng lên, giọng lắp bắp: “Cái… cái gì vậy? Mấy anh nhầm rồi! Tôi chỉ làm chứng thôi!” Mặt hắn tái mét, ánh mắt hoảng loạn quét qua đám nhân viên, rồi dừng lại ở Nam, người vẫn đứng đó, ánh mắt kiên định, không chút dao động.