💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
3 năm sau Kiên ra tòo, khoảng thời gian không phải là quá dài nhưng nó là đủ để hắn suy nghĩ về những lỗi lầm mà mình đã gây ra, hắn quyết định tìm Nam để cầu xin sự tha thứ, sau khi cảm nhận được sự chân thành từ Kiên, Nam dang rộng vòng tay rộng lớn, ôm Kiên vào lòng, Kiên dựa đầu vào bờ vai rộng và cơ thể rắn chắc của Nam, anh mắt Nam loé lên một ánh nhìn sắc lạnh, cảm nhận thấy con mồi đã bị chinh phục, quần Nam căng cứng, Nam nắm lấy tay Kiên, xoay về phía sau lưng hắn, ép hắn chống hay tay vào tường, bờ mông cong tròn của Kiên hẩy lên, và sau đó… :))
mấy thằng gay lọ tao bắn bỏ.
 

Phoenix18

Yếu sinh lý
Thích Nam đến vs 1 người khác và đó ko phải là Linh, vì Linh ngây thơ đến mức ngu ngốc, ngoài mấy câu hỏi thăm và dòng suy nghĩ thì chẳng làm dc điều gì, tẻ nhạt, thiếu chiều sâu.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 169 Bí mật sau chiến thắng

Vài ngày trước khi Kiên đổ tội Nam ăn cắp iPhone, Nam đã ngửi thấy mùi nguy hiểm. Sau chuyến đi Cần Giờ, Nam nhận ra hắn sẽ không dừng lại ở những trò nhỏ nhặt. Kiên, mày muốn chơi bẩn? Tao sẽ cho mày thua đau, Nam nghĩ , tay gõ nhịp trên bàn gỗ cũ, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt trầm tư. Anh biết Kiên, với vẻ ngoài hào nhoáng và mưu mô thâm độc, sẽ tìm mọi cách triệt hạ mình để chiếm vị trí dẫn đầu trong cửa hàng.

Nam liên hệ Tuấn, hẹn gặp ở một quán cà phê ven đường, nơi khói thuốc quyện với tiếng xe cộ ồn ào. Dưới ánh đèn neon lập lòe, Nam giọng trầm thấp: “Tuấn, chú cứ giả vờ nghe lời Kiên. Hắn yêu cầu gì, cứ làm, đừng cãi. Điều đó sẽ khiến hắn chủ quan, lộ sơ hở. Hắn nghĩ mình kiểm soát hết, nhưng chính sự tự tin đó sẽ giết hắn.” Anh nhấp ngụm cà phê đen đắng, ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén, như một con thú săn mồi đang chờ thời cơ.

Tuấn mặt lo lắng, giọng run: “Dạ, nhưng anh Nam, em sợ Kiên nghi. Hắn khôn lắm, em làm sao qua mắt được? Nhỡ hắn biết em phản, em tiêu!” Cậu cúi đầu, tay siết chặt ly trà đá, mồ hôi lấm tấm trên trán.

cS64Qc.webp


Nam nhếch môi, cười khẩy: “Chú đừng lo. Kiên tự tin quá, đó là điểm yếu chết người. Hắn nghĩ chú sợ hắn, nên sẽ không nghi ngờ. Cứ lấy lòng tin của hắn, làm đúng như hắn sai bảo, từ từ hắn sẽ tự đào hố chôn mình. Khi nào hắn nhờ vả hay làm gì mờ ám, báo anh ngay lập tức.” Nam vỗ vai Tuấn. Vài ngày sau, Tuấn nhắn tin cho Nam vào một buổi tối muộn: “Anh Nam, Kiên bảo em chỉnh góc camera kho, không để quay hắn.” Nam, ngồi trong phòng ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt, cười lạnh: Quả nhiên, mày muốn đổ tội cho tao, Kiên. Anh nhắn lại: “Tốt lắm. Làm theo hắn, chú ý camera ẩn ở góc kệ hàng, quay rõ két. Khi anh bị đổ tội, chú cứ hùa theo hoặc im lặng, để anh chịu nhục một mình. Đừng lộ chuyện camera ẩn.”

Tuấn, giọng qua điện thoại vẫn lo: “Dạ, nhưng anh Nam, anh chịu oan vậy, em thấy kỳ quá… Lỡ mọi người tin anh làm thật thì sao?”

Nam bật cười, giọng trầm nhưng đầy tự tin: “Chú yên tâm. Sau vụ này, chú sẽ nổi ở cửa hàng, thành người hùng luôn. Đừng rụt rè nữa, Phương chú còn dám đụ được, thì sợ gì thằng Kiên? Làm tốt, anh lo phần còn lại. Chỉ cần chú làm đúng, Kiên sẽ tự sụp.” Tuấn gật đầu qua điện thoại, mặt đỏ bừng khi nghe nhắc đến Phương, ánh mắt lóe lên quyết tâm, như được tiếp thêm lửa.

Khi Tuấn gửi đoạn video camera ẩn ghi cảnh Kiên lén tráo iPhone giả, Nam rung đùi, ánh mắt đắc ý. Anh mở video trên laptop, thấy Kiên, lén lút mở két của mình, tráo ba hộp iPhone giả vào. Hắn nhìn quanh, kiểm tra camera chính, tưởng mình an toàn, nụ cười tự mãn nở trên môi. Mày ngu quá, Kiên, Nam nghĩ, nhếch môi, tay gõ nhịp lên bàn. Anh lập tức liên hệ Minh, nhân viên điều tra: “Minh, em có video bằng chứng Kiên tráo hàng. Anh giữ kín, phát đúng lúc, khi công an bắt Kiên trước mặt cả cửa hàng.” Minh, giọng qua điện thoại chắc nịch: “Được, anh lo. Gửi video đây.”

Nam còn nhờ Minh lấy thêm đoạn video Kiên sửa sổ sách, đổi địa chỉ giao hàng, làm bằng chứng phụ. Khi bị tạm thôi việc, Nam coi đó như kỳ nghỉ phép dài. Anh thong dong uống cà phê ở quán quen, tập gym để giữ cơ bắp săn chắc, đọc sách, tận hưởng sự bình yên trước cơn bão. Mỗi ngày, anh hình dung khuôn mặt méo xệch của Kiên khi bị còng tay, ánh mắt hoảng loạn, giọng gào thét bất lực, và cười khẩy: Mày muốn hại tao? Đáng đời, Kiên. Anh chờ đợi, biết rằng thời khắc Kiên sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Ngày sau khi Kiên bị bắt, cửa hàng điện thoại dần lấy lại nhịp sống, nhưng dư âm vụ việc vẫn khiến mọi người xôn xao. Cứ rảnh rỗi, các nhân viên lại tụm lại bàn tán. Ở góc quầy, Hạnh, Mai thì thào sôi nổi. Hạnh lắc đầu, giọng sốc: “Trời, giờ nghĩ lại vẫn không tin anh Kiên làm vậy. Nhìn vậy thế mà đểu!” Mai gật: “Ừ, Nam đỉnh thật, bị oan mà bình tĩnh. Chắc ổng biết gì từ đầu.” Tiếng cười vang, làm Phương, đứng gần bàn quản lý, hắng giọng: “Mấy cô, làm việc đi, đừng tụ tập nữa! Vụ việc xong rồi, tập trung bán hàng!” Đám nhân viên giật mình, tản ra, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên tò mò.

Nam trở lại công việc thường ngày, dáng điềm tĩnh, kiểm kho, giao hàng, tư vấn khách, như chưa từng bị khinh miệt. Đồng nghiệp giờ nhìn anh với sự ngưỡng mộ xen lẫn tò mò. Tí vỗ vai Nam, cười: “Mày đỉnh, Nam! Bị oan mà ngầu, tao phục!” Nam nhếch môi, gật nhẹ, ánh mắt trầm tĩnh che giấu toan tính. Tuấn từ nhân viên rụt rè, bỗng thành tâm điểm chú ý. Trong buổi họp sáng, cấp trên, qua video call, công khai khen thưởng: “Chúng tôi đánh giá cao tinh thần dũng cảm của anh Tuấn. Việc lắp camera ẩn, dù chưa được phép, đã làm sáng tỏ vụ việc, bảo vệ uy tín công ty. Tuấn nhận thưởng 10 triệu đồng và được cân nhắc thăng chức quý tới.” Cả phòng vỗ tay, ánh mắt đổ dồn vào Tuấn. Cậu đứng ở góc, mặt đỏ bừng, cúi đầu: “Dạ, em chỉ làm đúng lương tâm.” Tí huýt sáo: “Đù, Tuấn đỉnh! Ai ngờ chú gan thế!” Hạnh cười: “Tuấn giờ là người hùng, mai mốt chị em mê chết!” Tuấn cười ngượng, ánh mắt lén liếc Phương, lòng rối bời vì dục vọng.

Sau họp, Phương gọi Tuấn vào văn phòng quản lý, cửa kính mờ che ánh mắt tò mò. Cô ngồi sau bàn, giọng pha đùa cợt: “Tuấn, em đúng là bất ngờ lớn. Mạnh mẽ ghê, dám phanh phui sự thật, còn lắp camera ẩn. Chị nhìn em khác rồi!” Cô cười, ánh mắt tinh nghịch.

Tuấn đứng trước bàn, mặt đỏ, tay xoắn vào nhau: “Dạ… em chỉ muốn làm đúng, chị Phương. Em không nghĩ tới khen thưởng.” Cậu cúi đầu, tim đập mạnh, ánh mắt lén lướt qua cặp đùi thon của Phương.

Phương cười khẽ: “Ừ, mạnh mẽ thì mạnh, nhưng em dám đặt camera ẩn, nhỡ quay lén mọi người thì sao? Quay chị thay đồ, chị biết tính sao?” Cô nghiêng người, giọng trêu, ánh mắt dò xét.

Tuấn giật mình, xua tay: “Dạ, không có, chị! Em thề, chỉ đặt camera ở kho để theo dõi anh Kiên! Em không dám làm bậy!” Mặt cậu đỏ hơn, mồ hôi lấm tấm.

Phương bật cười: “Thôi, chị đùa. Em làm tốt, nhưng lần sau báo chị trước, đừng tự ý. Đi làm đi, người hùng!” Cô vẫy tay, ánh mắt dịu, nhưng lòng rối bời. Cô biết màn giăng lưới này là do Nam. Mọi tính toán của anh sắc bén, từ xúi Tuấn lắp camera, dụ Kiên tự đào hố, đến giữ im lặng để công an hành động. Trong mắt mọi người, Nam là nạn nhân, nhưng Phương biết anh là kẻ điều khiển. Cô rùng mình, nhớ những lần phục tùng Nam, cơ bắp rắn chắc, giọng sai khiến, và nghĩ: May mà mình không chống đối. Nếu không, ghế quản lý này chắc bay.

Nam làm việc như không có chuyện gì. Anh biết Tuấn làm theo lệnh, và anh để cậu nhận vinh quang để bảo vệ quân cờ. Anh liếc Linh, thấy cô lén nhìn, lòng thoáng dao động. Linh, em tin anh từ đầu. Anh sẽ không để em thất vọng. Nhưng anh giữ khoảng cách, biết sóng gió chưa hẳn qua. Phương, trở lại bàn quản lý, kiểm tra sổ sách, tâm trí xoay quanh Nam. Anh còn giấu gì nữa không?
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 170 Bình yên trước cơn sóng mới

Cửa hàng điện thoại trở lại nhịp sống bình thường, như thể vụ việc với Kiên chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Mỗi sáng, Nam đều mang đến một ly cà phê sữa thơm lừng cho Linh, đặt nhẹ lên quầy, kèm nụ cười hiếm hoi nhưng ấm áp: “Uống đi, đừng để nguội, Linh.” Hành động nhỏ ấy như lời xin lỗi ngầm cho những ngày anh lạnh nhạt, khi ánh mắt trầm tĩnh của anh khiến cô bất an. Linh nhận ly cà phê, lòng rộn ràng hạnh phúc, má hồng lên như thiếu nữ mới yêu. Cô nhấp một ngụm, vị ngọt dịu lan tỏa, tự nhủ cuối tuần này sẽ rủ Nam đi chơi thật xa, có thể đến Đà Lạt với những đồi thông mơ màng, hay một bãi biển hoang sơ ở Phú Quốc, nơi chỉ có hai người và những khoảnh khắc ngọt ngào. Cô muốn gây bất ngờ cho anh, để anh thấy cô không chỉ là cô nhân viên nhút nhát, mà còn là người con gái dám yêu, dám mơ. Nhìn Nam qua cửa kính, đang kiểm hàng ngoài kho, cơ bắp săn chắc nổi lên dưới áo thun đen, mồ hôi lấm tấm trên trán, Linh mỉm cười, ánh mắt sáng rực với những dự định mới.
Buổi trưa, cửa hàng bỗng sôi động khi một vị khách VIP bước vào, làm không khí như ngừng trôi. Cô gái ấy toát lên vẻ giàu có sang trọng, phong thái tự tin như bước ra từ một bộ phim Hollywood. Tóc cô nâu hạt dẻ, uốn xoăn nhẹ, buông xõa, lấp lánh dưới ánh đèn LED trắng lạnh. Cô đeo kính râm gọng vàng, che đi đôi mắt, nhưng nụ cười nhẹ trên đôi môi đỏ mọng đủ khiến đám nhân viên nam trầm trồ. Cô mặc váy ngắn ôm sát, khoe cặp đùi thon dài trắng mịn, áo sơ mi lụa hàng hiệu bó nhẹ, tôn lên vòng ngực đầy đặn, eo thon nhỏ như tạc tượng, và cặp mông căng tròn khiến Tí thì thào với Tùng: “Mẹ, hàng xịn vãi! Ai tư vấn chắc mê chết!” Sơn, gầy nhom, chen vào: “Nhìn là biết đại gia, chắc mua nguyên lô iPhone!” Đám nhân viên nam tranh nhau bước tới, ánh mắt sáng lên như sói săn mồi, nhưng Linh, với vai trò nhân viên bán hàng chính, nhanh nhẹn tiến lên, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Chào chị, em là Linh, em có thể giúp gì cho chị ạ?”
anh-gai-xinh-deo-kinh-mac-bikini-tren-website-anh-gai-mup-118.webp

Vị khách tháo kính râm, lộ đôi mắt sắc sảo, lướt nhìn quanh cửa hàng như tìm kiếm ai đó, rồi chỉ tay vào chiếc iPhone 16 Pro Max mới nhất trên kệ: “Chị lấy cái này, màu đen, 512GB.” Giọng cô ngắn gọn, tự tin, như việc mua điện thoại tiền triệu chỉ là chuyện vặt. Linh hơi bất ngờ, chưa kịp giới thiệu tính năng, thắc mắc trong lòng: Chốt đơn nhanh vậy sao? Cô gật đầu, mỉm cười: “Dạ, chị chờ em gói hàng nhé. Chị có muốn em tư vấn thêm về tính năng máy không ạ? iPhone 16 Pro Max có camera cải tiến, chip A18 mạnh mẽ, rất hợp với nhu cầu quay video 4K hay chơi game.”
Cô gái lắc đầu nhẹ, ánh mắt vẫn lướt quanh, không để tâm lắm: “Không cần, chị biết rồi. Cứ gói nhanh giúp chị.” Linh gật, tay thoăn thoắt lấy hộp iPhone từ kệ, bắt đầu gói hàng, nhưng tâm trí tò mò về vị khách. Sao chị ta vội thế? Tìm gì mà cứ nhìn quanh? Cô cố giữ nụ cười, hỏi thêm: “Dạ, chị có cần phụ kiện như ốp lưng, tai nghe AirPods, hay sạc nhanh không ạ? Bên em đang có chương trình ưu đãi cho khách VIP.”
Vị khách mỉm cười, giọng pha chút trêu đùa: “Em nhiệt tình ghê, chắc bán hàng giỏi lắm. Nhưng chị chỉ cần cái điện thoại thôi, không cần phụ kiện.” Cô nghiêng người, tựa nhẹ vào quầy, ánh mắt vẫn dáo dác, như đang chờ ai xuất hiện. Linh, cảm nhận được sự khác lạ, nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp, tiếp tục gói hàng, tay cẩn thận dán tem bảo hành.
Đột nhiên, cô gái lên tiếng, giọng bình thản nhưng khiến Linh giật mình: “Này em, ở cửa hàng mình có ai tên Nam không?”
Linh sững người, tay khựng lại, một tá câu hỏi ùa vào đầu: Sao chị ta biết anh Nam? Người quen? Bạn cũ? Hay… gì đó khác? Cô giữ nụ cười, nhưng giọng hơi run, cố tỏ ra tự nhiên: “Dạ, có ạ. Nhưng anh ấy là shipper và kiểm kho, chị quen anh ấy hay có việc gì với anh ấy ạ?”
Vị khách nhíu mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười nhẹ, như không tin: “Ủa, shipper? Tướng tá như Nam mà làm shipper? Chắc có gì nhầm rồi. Cỡ ổng phải là quản lý hay giám đốc chi nhánh gì đó chứ!” Giọng cô pha chút trêu đùa, nhưng ánh mắt tò mò, như đang cố nhớ lại một ký ức xa xôi. Cô chống tay lên quầy, nghiêng đầu: “Em chắc không? Nam cao cao, cơ bắp, giọng trầm, hay cười nhếch môi ấy?”
Linh siết chặt tay, lòng dâng lên cơn ghen tuông, nhưng cố giữ giọng bình tĩnh: “Dạ, chắc chắn ạ. Cửa hàng em chỉ có một anh Nam thôi, anh ấy làm shipper, kiểm kho, không phải quản lý gì đâu. Chị… quen anh ấy lâu chưa ạ?” Cô nhấn mạnh, như muốn khẳng định mình hiểu Nam hơn bất kỳ ai, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự bất an.
Cô gái gật gù, thoáng chút tiếc nuối, mỉm cười: “Ừ, chắc chị nhầm. Chị quen một Nam hồi nhỏ, tưởng ổng ở đây. Thôi, không sao, cảm ơn em nhé.” Cô nhận hộp iPhone đã gói xong, thanh toán bằng thẻ đen lấp lánh, rồi đeo lại kính râm, chuẩn bị rời đi. Dáng đi uyển chuyển, váy ngắn ôm sát tôn lên đường cong gợi cảm, để lại mùi nước hoa sang trọng thoảng trong không khí. Linh nhìn theo, lòng rối bời Chị ta là ai? Quen anh Nam hồi nhỏ? Tướng tá như Nam thì sao? Chị ta nghĩ anh ấy là ai? Cô quay lại quầy, tay vẫn siết chặt cuống hóa đơn, cố kìm chế cơn ghen đang trào dâng.
bHq93.jpeg

Sau giờ nghỉ trưa, Linh tìm Nam ở góc kho, nơi anh đang sắp xếp thùng hàng. Cô đứng tựa cửa, giọng hơi run, cố tỏ ra bình thường: “Anh Nam, hồi nãy có khách hỏi anh, một chị đẹp lắm, sang trọng, bảo quen anh hồi nhỏ. Anh… có bạn nào như vậy không?”
Nam dừng tay, ngẩng lên, ánh mắt trầm: “Quen hồi nhỏ? Chị ta nói gì?” Anh lau mồ hôi trên trán, giọng bình thản, nhưng ánh mắt dò xét.
Linh cắn môi, giọng thấp xuống: “Chị ấy hỏi anh có ở đây không, còn ngạc nhiên khi biết anh làm shipper. Bảo tướng tá anh phải làm quản lý gì đó. Em… em không biết chị ấy là ai, nhưng thấy chị ấy thân thiết khi nhắc anh.” Cô cúi đầu, tay siết chặt vạt áo.
Nam nhíu mày, nghĩ ngợi, rồi bật cười nhẹ: “Chắc nhầm người rồi. Anh hồi nhỏ chỉ chơi với vài đứa trong xóm, đâu có ai sang trọng vậy. Em đừng nghĩ nhiều, Linh.” Anh bước tới, vỗ nhẹ vai cô, ánh mắt dịu đi: “Cà phê sáng nay ngon không? Mai anh mua thêm ly nữa, chịu không?”
Linh gật, nhưng lòng vẫn rối: “Dạ, ngon. Nhưng… anh chắc không quen ai như vậy chứ? Em thấy chị ấy tiếc nuối khi ra về.” Cô ngẩng lên, ánh mắt tìm kiếm sự thật trong mắt Nam.
Nam cười khẩy, giọng trêu: “Tiếc nuối? Chắc tiếc vì không mua thêm cái iPhone nữa. Thôi, làm việc đi, đừng lo mấy chuyện vớ vẩn.” Anh quay lại kiểm hàng, nhưng thoáng trầm tư, như thể cố nhớ xem có ai từ quá khứ khớp với mô tả của Linh.
Linh quay về quầy, lòng vẫn bất an Chị ta là ai? Nếu không quen, sao biết tên anh? Cô tự nhủ phải hỏi rõ, nhưng cũng sợ Nam giấu điều gì. Dự định cuối tuần với Nam vẫn rực rỡ trong lòng cô, nhưng giờ đây, một bóng hình xa lạ vừa xuất hiện, khiến cô không khỏi lo lắng.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 171 Bạn thuở nhỏ​

Linh nhìn Nam, nghe anh phủ nhận quen biết vị khách VIP, lòng nhẹ nhõm, nghĩ rằng chắc chỉ là nhầm lẫn. Cô tự nhủ mình lo xa, nụ cười trở lại trên môi, ánh mắt sáng lên niềm vui. Cô quay về quầy, tay cầm ly cà phê sữa Nam mua sáng nay, lòng rộn ràng với những dự định mới. Cuối tuần, cô sẽ gây bất ngờ bằng chuyến đi Đà Lạt, đã lên kế hoạch chi tiết: thuê homestay view đồi thông, dạo chợ đêm, ăn bánh tráng nướng, nắm tay Nam dưới trời se lạnh, và có thể trao anh những khoảnh khắc đê mê. Nhìn Nam qua cửa kính, đang kiểm hàng, cơ bắp săn chắc nổi lên dưới áo thun đen, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Đêm qua, trong căn phòng nhỏ, Linh đứng trước gương, thử bộ đồ ngủ mới mua, một bộ lụa đen mỏng manh, gợi dục đến nghẹt thở. Áo hai dây mỏng như sương, cổ khoét sâu táo bạo, lộ khe ngực đầy đặn, vải lụa ôm sát, phô diễn vòng eo con kiến và cặp mông căng tròn, như mời gọi ánh mắt. Chiếc quần lụa ngắn, chỉ vừa che, bó sát cặp đùi thon trắng mịn, làm nổi bật đường cong chết người. Linh xoay người, ngắm mình trong gương, thấy bản thân quyến rũ hơn bao giờ hết, lòng rạo rực khi tưởng tượng Nam nhìn cô trong bộ đồ này. *Anh Nam chắc không chịu nổi, lao vào mà xé tan bộ đồ, đè mình xuống mất thôi!* Cô mỉm cười, ánh mắt đê mê, cảm giác nhục dục trào dâng. Nhưng rồi cô tự trách, mặt đỏ bừng, tay che miệng: *Trời, sao mình dâm thế này!* Lòng vẫn rực cháy, nghĩ đến khoảnh khắc Nam ôm cô, hơi thở nóng bỏng, làm cô tan chảy.

Cuối ngày, khi hoàng hôn đỏ rực, Nam ra trước cửa hàng, lúi húi xếp lại đồ trên xe máy, chuẩn bị về.

Bỗng, một chiếc Porsche Panamera GTS màu đen bóng đỗ xịch trước cửa hàng, làm không gian như ngừng trôi. Xe sang trọng, thân mượt mà với đường cong tinh tế, toát lên vẻ quyền lực. Tí, còn ở lại, huýt sáo: “Trời, xe gì sang vãi! Ai trong đó vậy?” Linh, từ quầy, nhìn ra, lòng thoáng tò mò.

Cửa xe mở, vị khách VIP buổi sáng bước xuống, toát lên vẻ sang trọng, quyến rũ khó cưỡng. Tóc nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, buông xõa, lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cô không đeo kính râm, lộ đôi mắt sắc sảo, môi đỏ mọng nở nụ cười tự tin. Cô mặc áo crop top lụa trắng, khoe vòng eo thon nhỏ, ngực đầy đặn căng tròn dưới lớp vải mỏng, kết hợp quần ngắn cạp cao, ôm sát cặp mông cong vút, khoe cặp đùi thon dài trắng mịn, gợi cảm đến nao lòng. Mùi nước hoa sang trọng thoảng qua, khiến Tí thốt lên: “Nữ thần tái xuất!” Cô bước tới chỗ Nam, dáng đi uyển chuyển, như sở hữu cả thế giới.
cCQAo.jpeg


Nam, đang buộc dây, không để ý. Bỗng một bàn tay mềm mại khoác lên vai anh, kèm mùi nước hoa dịu ngọt. Anh ngửi thấy, quay lại, sững người khi thấy nụ cười rạng rỡ của vị khách. Cô cười lớn, giọng trong trẻo: “Nam, lâu quá không gặp! Ông vẫn lùn như hồi xưa, ha!”

Nam đứng hình một giây, mắt dò xét, rồi như nhận ra người quen. Anh bật cười, giọng trêu: “Thảo hả? Trời, dám nói tui lùn? Tui cao hơn bà cả cái đầu nè!” Anh giơ tay, làm động tác so chiều cao, đứng thẳng, khoe dáng cao lớn, cơ bắp nổi lên. Thảo cười phá lên, đấm nhẹ vai Nam: “Cao cái đầu mà vẫn lùn trong mắt tui! Ông khỏe hơn xưa, cơ bắp thế này, chắc gái mê chết!” Cả hai cười vui vẻ, như trở lại thời thơ ấu, quên mất cửa hàng phía sau.

Thảo khoác vai Nam, giọng hào hứng: “Tui tìm ông muốn mệt, nhờ một chị bạn mách mới biết ông làm ở đây. Sao ông làm shipper vậy? Tướng tá thế này, tui tưởng ông làm sếp lớn, giám đốc chi nhánh gì chứ!”


Nam trầm ngâm, ánh mắt thoáng u tối: “Chuyện dài lắm, Thảo. Làm shipper tự do, thoải mái, tui thích vậy. Còn bà, về Việt Nam lâu chưa? Làm gì mà xe xịn thế?”

Thảo gật, ánh mắt tinh nghịch: “Tui về tuần trước, làm bên bất động sản, bận rục xương. Nhưng về là phải tìm ông ngay! Hồi nhỏ ông với tui phá làng phá xóm, giờ phải ôn lại kỷ niệm chứ! Đi ăn đi, kể chuyện cho đã!” Cô kéo tay Nam, chỉ ra chiếc Porsche: “Lên xe đi, tui chở, tiện kể luôn!”


Nam lắc đầu, cười nhẹ: “Thôi, tui lấm lem, mồ hôi mồ hóng, lên xe bà bẩn hết. Đi quán bò lá lốt nha, chỗ hồi xưa mình hay ăn.” Anh vỗ vai Thảo, lấy mũ bảo hiểm, chuẩn bị lên xe máy.


Thảo cười lớn, vỗ tay: “Quán bò lá lốt hả? Trời, nhớ mùi thịt nướng thơm muốn chết! Được, ông chạy trước, tui theo sau. Đừng chạy nhanh quá, xe tui xịn nhưng lạc đường là toi!” Cô lấy kính râm từ túi xách, đeo lên, bước về xe, dáng đi gợi cảm.
JvP9W.jpeg


Linh đứng sau quầy, nhìn qua cửa kính, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Lòng cô như bị bóp nghẹt, ánh mắt tối sầm, tay siết chặt cuốn sổ bán hàng đến trắng bệch. *Thảo? Quen hồi nhỏ? Quán bò lá lốt?* Cô nhớ lần Nam rủ mình đi ăn ở quán đó, mùi thịt nướng thơm lừng, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, cả hai cười đùa vui vẻ. Giờ anh rủ người con gái khác, giọng thân mật, cười rạng rỡ, làm tim Linh như vỡ vụn. *Anh Nam nói không quen ai sang trọng, sao giờ thân thiết thế? Quán bò lá lốt là gì? Họ hay đi cùng nhau à?* Cô cắn môi, nước mắt chực trào, nhưng cố kìm lại. Bộ đồ ngủ lụa đen, kế hoạch Đà Lạt, tất cả như sụp đổ. *Anh giấu em chuyện gì? Cô ta là ai mà khoác vai anh, cười với anh như vậy?* Ghen tuông bùng cháy, Linh quay mặt, không muốn nhìn Nam phóng xe máy, theo sau là chiếc Porsche bóng loáng, ánh đèn hậu đỏ rực trong hoàng hôn.

Nam, phóng xe, gió thổi qua làm anh tỉnh táo. Anh nghĩ về Thảo, bạn thuở nhỏ, người từng cùng anh trèo cây, ăn trộm khoai nướng, bị mẹ đuổi đánh quanh xóm. *Thảo, bà về lúc nào không hay. Tìm tui làm gì?* Anh liếc gương chiếu hậu, thấy Porsche của Thảo bám theo. Anh không biết, qua lớp kính cửa hàng, Linh đứng lặng, lòng ngập trong ghen tuông và nghi ngờ, ánh mắt đau đớn dõi theo anh.


Nam tới trước, dừng xe trước quán bò lá lốt vỉa hè, vẫn tấp nập khách ra vô . Quán nhỏ, chỉ vài bộ bàn ghế nhựa xanh đỏ đặt lộn xộn trên vỉa hè, ánh đèn vàng ấm áp từ bóng tròn treo lơ lửng. Khói từ bếp than nghi ngút, mùi thịt bò nướng quyện với lá lốt thơm lừng, lan tỏa khắp không gian, khiến bụng Nam réo lên. Dì Tư, chủ quán, đứng quạt than, tay thoăn thoắt lật xiên thịt, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng miệng vẫn cười tươi khi thấy Nam: “Nam, lâu quá mày không ghé! Ngồi đi, dì làm hai đĩa nha, như cũ hả?” Nam gật, cười nhẹ: “Dạ, như cũ, dì. Hai đĩa đầy ú luôn nha!” Anh kéo ghế nhựa, ngồi xuống bàn góc, nơi có thể quan sát cả quán, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng lòng rạo rực vì mùi hương quen thuộc. Quán này, bao nhiêu kỷ niệm, anh nghĩ, nhớ những lần ngồi đây với bạn bè, cả với Linh, khi cô đỏ mặt vì ngại, làm anh bật cười.

Thảo đến sau, đỗ xe Porsche ngay cạnh vỉa hè, thu hút ánh nhìn của đám trai trẻ đang ngồi nhậu ở bàn bên. Cô bước xuống, dáng vẻ tự tin, quyến rũ khó cưỡng. Một thằng nhóc bàn bên huýt sáo: “Trời, xe xịn, người đẹp!” Thảo chẳng bận tâm, bước tới bàn Nam, ngồi xuống, hít hà mùi thịt nướng: “Trời ơi, thơm muốn chết! Lâu lắm tui mới ngửi lại mùi này, nhớ quá!” Cô cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên, như trở lại thời con nít.

Dì Tư, mang hai đĩa bò lá lốt nóng hổi ra, đặt xuống bàn, nhìn Thảo, mắt tròn xoe: “Trời, ai mà đẹp dữ thần! Con là bạn Nam hả?” Thảo tinh nghịch, nháy mắt: “Dạ, con Thảo nè, dì! Thảo ‘Đen’ đây, hồi nhỏ hay bị dì la vì ăn quỵt đó!” Dì Tư bật cười, vỗ đùi: “Thảo Đen? Con nhỏ da ngăm, lóc chóc chạy theo Nam hả? Giờ đẹp thế này, dì nhìn không ra! Làm gì mà giàu dữ, xe xịn thế kia?” Thảo cười, xua tay: “Dạ, con làm bên nước ngoài, mới về Việt Nam. Xe là của công ty thôi, dì đừng trêu!”

Dì Tư quay sang Nam, nháy mắt: “Mày có phước quá, Nam! Có đứa bạn đẹp thế này, còn gì mà chê!” Nam cười nhẹ, lắc đầu: “Dì cứ trêu, bạn chí cốt thôi, hồi nhỏ phá làng phá xóm với tui. Có gì mà phước!” Anh cầm xiên bò lá lốt, cắn một miếng, vị thịt thơm lừng, lá lốt giòn tan, khiến anh nhắm mắt xuýt xoa.

Dì Tư, đặt chai trà đá xuống, chợt hỏi: “Vậy còn con bé xinh xinh, hay đỏ mặt, hôm bữa mày dẫn tới đây đâu rồi? Nhìn hai đứa tình lắm mà!” Nam khựng lại, ánh mắt thoáng dao động, nhưng cười nhanh: “Dạ, đồng nghiệp thôi, dì. Lâu lâu rủ đi ăn cho đỡ thèm, chứ đâu có gì!” Anh nhấp trà đá, che giấu suy nghĩ về Linh, nhớ nụ cười cô khi ăn.

Thảo, nghe vậy, nhíu mày tinh nghịch: “Ồ, ông Nam có bồ rồi hả? Sao không giới thiệu cho tui biết? Xinh cỡ nào, kể nghe coi!” Cô cười, gắp một miếng bò, nhưng ánh mắt dò xét Nam.

Nam lắc đầu, giọng bình thản: “Đâu có, bà đừng nói bậy. Đồng nghiệp, rủ đi ăn thôi, kiểu như tui với bà đây. Mà bà kể đi, bên đó sống sao? Sao tự dưng về Việt Nam, nhớ mùi bò lá lốt à?” Anh trêu chuyển hướng câu chuyện.

Thảo bật cười, nhưng ánh mắt thoáng trầm: “Ờ, nhớ chứ! Bên đó toàn sushi, bánh mì, thèm đồ vỉa hè Việt Nam muốn chết. Tui làm việc ở Nhật bốn năm, bất động sản, bận tối mắt, nhưng nhớ mấy ngày phá làng phá xóm với ông, nên về tìm ngay. Mà ông sao rồi? Làm shipper thiệt hả? Tui tưởng ông phải làm to, tướng tá thế này!” Cô nghiêng đầu tò mò.

Nam nhún vai: “Thích tự do, làm shipper thoải mái. Chuyện dài, kể sau. Mà bà, tìm tui chi vậy? Không lẽ chỉ để ăn bò lá lốt?” Anh cười, nhưng ánh mắt dò xét, như muốn đoán ý Thảo.

Thảo gật, giọng hào hứng: “Thì nhớ ông, muốn gặp lại. Hồi nhỏ ông cứu tui khỏi bị bắt nạt, tui chưa trả ơn. Giờ tui có chút điều kiện, muốn giúp ông làm gì lớn hơn! Nghĩ sao?” Cô gắp miếng bò, nhai ngon lành, ánh mắt sáng lên.

Nam cười nhẹ: “Cảm ơn bà, nhưng tui ổn. Làm gì cũng được, miễn vui. Ăn đi, nguội hết giờ!” Anh đẩy đĩa bò về phía Thảo như trở lại thời thơ ấu.

Thảo không nói thêm, nhưng nghe Nam nhắc “đồng nghiệp,” cô chợt nhớ cô gái bán hàng buổi sáng, ánh mắt sững sờ khi cô hỏi về Nam. Chắc là con bé đó, Thảo nghĩ, nhưng không đào sâu. Cô tập trung vào đĩa bò lá lốt, hít hà mùi thơm, lòng rạo rực. Đã lâu lắm, cô mới ngồi vỉa hè, ăn món quen thuộc, trước mặt là Nam, chí cốt từng cùng cô phá làng phá xóm. Kỷ niệm ùa về: những ngày trèo cây, thả diều rơi ao, bị dì Tư la vì ăn quỵt. Thảo xúc động, ánh mắt thoáng ướt, nhưng cô cười lớn, che giấu: “Ông, mai tui rủ ông đi karaoke, hát lại bài ‘Cây đa quán nước’ như xưa, chịu không?”

Nam bật cười: “Bà còn nhớ bài đó? Thôi, để tui nghĩ, mai bận giao hàng. Ăn đi, kể thêm chuyện bên Nhật coi!” Cả hai cười nói, không khí ấm áp, như chưa từng xa cách.
 
Bên trên