các tập tới sẽ có đối thủ của Nam xuất hiện tranh giành với anh.
tml nghỉ lễ lâu thế, đi xem diễu binh xong về mất cảm hứng àChương 127 Nô lệ
Trong kho hàng ngột ngạt, ánh sáng neon mờ nhạt chiếu lên cơ thể trần truồng của Phương, nằm rã rời trên tấm bìa carton sờn cũ. Đầu gối cô đỏ ửng, dấu vết của cuộc nhục dục mãnh liệt với Nam vẫn còn in hằn trên da thịt. Mồ hôi lấp lánh trên ngực cô, cặp vú căng mọng phập phồng theo từng nhịp thở gấp, lồn hồng hào vẫn ướt át, đầy tinh và dâm thủy, như minh chứng cho sự khuất phục của cô trước anh. Nam, dáng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn dưới áo thun đen bó sát, đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như kẻ săn mồi vừa chiến thắng. Anh hất hàm, giọng trầm khàn: “Còn gì nữa?”
![]()
Phương ngước lên, ánh mắt nhục nhã xen khao khát, mái tóc rối bời bết mồ hôi dính trên trán. Cô cắn môi, tự trọng gào thét trong lòng, nhưng cơ thể phản bội, lồn cô co bóp khi nhìn dáng anh cao lớn, mùi mồ hôi nam tính hòa quyện với khói thuốc lá thoảng quanh anh. Cô lí nhí, giọng run run: “Em muốn… bị anh đụ, em muốn cảm giác sung sướng đó nữa.” Lời nói như xé toạc lớp kiêu kỳ cô cố giữ, nhưng cô dừng lại, không dám thốt ra câu “Hãy coi em như nô lệ tình dục của anh”. Nói ra, cô sợ mình sẽ mất hết, trở thành con điếm hoàn toàn trong tay anh. Phương lấp lửng, thêm một câu, gần như van xin: “Hãy sai khiến em nữa…”
Nam cong môi, nụ cười khẽ đầy toan tính. Đúng như anh dự đoán, Phương đã rơi vào bẫy, trở thành con mồi không thể thoát khỏi vòng xoáy dục vọng anh giăng ra. Anh không đáp, chỉ nhìn cô lần cuối, ánh mắt xoáy sâu như muốn khắc vào tâm trí cô hình ảnh kẻ nắm quyền. Rồi anh lạnh lùng nói: “Mặc đồ vào đi, quản lý. Trễ rồi.” Không một lời an ủi, không một cử chỉ dịu dàng, Nam quay lưng, bước ra khỏi kho. Bóng anh cao lớn khuất dần sau màn đêm, tiếng giày cộp cộp vang vọng trên nền bê tông, để lại Phương nằm lẻ loi giữa không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quạt trần rít lên từng nhịp.
Phương nằm đó, cơ thể kiệt sức, đầu óc trống rỗng. Cái cách Nam bỏ đi, không đáp lại lời van xin của cô, khiến cô khó chịu, như bị khước từ, nhưng đồng thời lại khơi dậy khao khát mãnh liệt hơn. Hắn muốn gì? Muốn mình quỳ xin thêm sao? Cô tự hỏi, lòng giằng xé giữa tự trọng và bản năng dâm đãng mà Nam đã đánh thức. Cô ghét chính mình, ghét cái cách lồn cô vẫn nóng ran, vẫn nhớ từng cú nhấp mạnh bạo của anh, từng mệnh lệnh sắc lạnh khiến cô tan chảy. Phương run rẩy ngồi dậy, tay vơ vội áo sơ mi trắng nhàu nhĩ và váy bút chì rơi lăn lóc. Cô mặc lại, từng nút áo như một nỗ lực lấy lại vẻ kiêu kỳ, nhưng đôi chân vẫn run, đầu gối nhức nhối, lồn âm ỉ đau như nhắc cô về sự khuất phục vừa qua.
Cô vơ cuốn sổ ghi chép trên bàn, tay siết chặt như cố bám vào chút lý trí còn sót lại. Bước ra khỏi kho, không gian tối om của cửa hàng khiến cô rùng mình. Đã khuya, đường phố vắng tanh, Phương không còn sức đi. Cô gọi taxi, ngồi thụp xuống ghế sau, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa kính. Ánh đèn đường lướt qua, phản chiếu gương mặt cô – vẫn xinh đẹp, nhưng ẩn sau lớp kiêu kỳ là sự rối loạn. Mình là ai? Quản lý Phương hay con đĩ của Nam? Cô tự hỏi, tay vô thức siết chặt váy, cảm giác dâm thủy vẫn rỉ ra khiến cô xấu hổ. Cô muốn quên, muốn xóa sạch ký ức đêm nay, nhưng cơ thể phản bội, lồn cô co bóp khi nhớ đến giọng Nam, ánh mắt anh, và con cặc gân guốc lấp đầy cô. Phương cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi, không phải vì đau, mà vì cô biết mình đã nghiện anh, nghiện sự sai khiến và khoái cảm anh mang lại.
Trong khi đó, Nam phóng xe máy đen cũ kỹ qua những con đường vắng, gió đêm lạnh buốt thổi qua má. Anh mỉm cười, đắc thắng. Mọi toan tính của anh đều đúng – Phương, cô quản lý kiêu kỳ với cặp vú căng mọng và cặp mông săn chắc, giờ đây chỉ là con mồi thèm khát anh, sẵn sàng quỳ xin để được đụ. Anh đã đưa cô vào bẫy, từng bước phá tan lớp vỏ tự trọng, khiến cô nghiện sự kiểm soát của mình. “Lần sau ư?” Nam lẩm bẩm, mắt lấp lánh ý vị. “Lần sau, em sẽ biết thế nào là nô lệ thực sự.” Anh tưởng tượng những trò mới, những cách mới để đẩy Phương sâu hơn vào vực thẳm nhục dục, khiến cô không chỉ khuất phục mà còn tự nguyện dâng hiến mọi thứ.
Xe anh dừng trước căn nhà, Nam nằm xuống giường, điếu thuốc cháy đỏ trên môi. Hơi thở anh hòa với khói, tâm trí lướt qua hình ảnh Phương – ánh mắt khao khát, tiếng rên dâm dục, và cơ thể run rẩy dưới anh. Nhưng thoáng chốc, hình ảnh Linh hiện lên – nụ hôn ngọt ngào, nụ cười trong trẻo, và sự chân thành khiến anh chùn bước. Nam nhíu mày, gạt ý nghĩ đó đi. Linh là ánh sáng, nhưng anh là kẻ săn mồi, và Phương mới là con mồi hoàn hảo để anh thỏa mãn bản năng. Anh rít một hơi thuốc dài, mỉm cười, chìm vào giấc ngủ với những toan tính mới.
Phương về đến chung cư, bước chân nặng nề trên hành lang tối. Cô mở cửa phòng, ném mình xuống giường, không buồn tắm rửa. Mùi tinh và mồ hôi của Nam vẫn bám trên da, như lời nhắc nhở về sự khuất phục của cô. Cô ôm mặt, khóc nức nở, tự trách mình yếu đuối, nhưng lồn cô lại co bóp, nóng ran khi nhớ đến mệnh lệnh “con đĩ” của anh. Cô ghét Nam, ghét cái cách anh bỏ đi không ngoảnh lại, nhưng lại khao khát anh quay lại, sai khiến cô, đụ cô thêm lần nữa. Phương lẩm bẩm: “Mày điên rồi, Phương ơi…” Cô chìm vào giấc ngủ bất an, giấc mơ tràn ngập hình ảnh Nam, cơ thể anh, và khoái cảm khiến cô rên rỉ ngay cả trong vô thức.
Chuyển thể loại hiếp dâm hay là some Linh với phương cho kích thích thêm tí nữa đi m