Chương 116 Nụ hôn của tình yêu
Gió sông thổi qua, mang theo hơi lạnh buốt của đêm muộn, làm những chiếc đèn lồng treo dọc bờ sông lay động, ánh sáng vàng nhạt nhảy múa trên mặt nước. Các tòa nhà cao tầng đối diện phản chiếu xuống sông, như những viên ngọc lấp lánh vỡ vụn, tạo nên bức tranh đêm lung linh nhưng lạnh lẽo. Nam ngồi trên ghế gỗ, nhấp ngụm cà phê đen cuối cùng, vị đắng lan tỏa nơi đầu lưỡi, như nhắc anh về thực tại. Anh nhìn Linh, ánh mắt trầm ổn, giọng trầm trầm vang lên. “Trễ rồi, cô bé. Về thôi, mai em còn đi làm sớm nữa đó.”
Linh ngẩng lên, đôi mắt thoáng chút tiếc nuối, như muốn níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Buổi tối bên Nam – từ rạp phim ấm áp, ghế couple sát bên nhau, đến quán nước ven sông mát lành – là giấc mơ mà cô không muốn tỉnh. Cô muốn anh mãi hiền hậu, dễ mến như tối nay, không phải kẻ săn mồi từng khiến cô run sợ trong góc tối cửa hàng hay đêm công viên. “Dạ, cũng trễ thật.” Cô nói, giọng nhỏ, đứng dậy, váy ngắn bó sát khẽ lay trong gió, áo ống đen tôn lên bộ ngực tròn trịa, và áo sơ mi mỏng phất phơ, để lộ bờ vai trắng hồng. Cô bước theo Nam ra chỗ để xe, lòng luyến lưu, ánh mắt lấp lánh nhìn bóng lưng anh, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.
Chiếc xe máy đen cũ dựng dưới bóng cây, lớp sơn sờn bạc, nhưng với Linh, nó thân thuộc như người bạn đồng hành trong những lần đi cùng Nam. Cô trèo lên xe, động tác thuần thục, tay khẽ ôm eo anh, cảm nhận cơ thể rắn chắc dưới áo polo xanh đậm. Chiếc xe nổ máy, tiếng động cơ gầm nhẹ phá tan sự tĩnh lặng của đêm. Xe lướt đi trên con đường khuya vắng, ánh đèn đường vàng mờ trải dài, như những vệt sáng mờ ảo trong màn đêm lạnh lẽo. Gió buốt thổi qua, làm tóc Linh bay rối, vài lọn xoăn dính vào má cô. Cô ôm Nam chặt hơn, má áp sát lưng anh, lòng ấm áp giữa cái lạnh của đêm. Cô hát vu vơ vài câu, giọng trong trẻo nhưng mơ hồ, chính cô cũng không biết mình đang hát gì, chỉ là muốn kéo dài khoảnh khắc này, muốn giữ anh bên mình lâu hơn.
Nam nghe tiếng hát, bật cười khàn, giọng trêu đùa. “Hát gì mà như mèo kêu thế, cô bé? Lúc nãy xem phim khóc lóc, giờ lại vui đến mức hát hò hả?”
Linh đỏ mặt, đập nhẹ vào lưng anh, giọng giả bộ giận. “em hát cho vui thôi, anh đừng chê! Mà tại hôm nay em vui thật, anh Nam. Lâu rồi em mới thoải mái thế này, như… như được sống đúng với mình.” Cô nói, giọng nhỏ, đầy chân thành, tay siết eo anh chặt hơn, như sợ anh biến mất. Trong lòng cô, Nam tối nay là người cô ngưỡng mộ, người khiến cô cảm thấy an toàn, và cô muốn anh mãi như thế, không phải kẻ từng khiến cô vừa sợ vừa mê.
Nam nhếch môi, ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu, bắt gặp Linh đang áp sát lưng anh. “Vui thế là tốt, cô bé. Mà lần sau hát hay chút, không anh bắt đền đó.” Anh nói, giọng đùa cợt, nhưng trong lòng anh, sự hồn nhiên của Linh như làn gió mát, làm dịu đi ngọn lửa dục vọng và toan tính luôn cháy trong anh. Anh tận hưởng khoảnh khắc này, khi anh không cần là kẻ săn mồi, chỉ là Nam, người chở Linh đi trong đêm.
Trời khuya càng lạnh, đường phố vắng tanh, chỉ còn tiếng động cơ xe và tiếng gió rít. Linh ôm Nam, má cô áp chặt vào lưng anh, hơi ấm từ cơ thể anh lan sang cô, như bức tường chắn gió. Cô nhắm mắt, lòng bình yên, chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi, muốn anh mãi dịu dàng như người đàn ông trên ban công, kể cô nghe chuyện đường phố với ánh mắt ấm áp. Chiếc xe dừng lại ở đầu hẻm nơi Linh ở trọ, ánh đèn đường vàng mờ chiếu xuống con ngõ nhỏ, lấp ló bóng những ngôi nhà san sát. Cây cối dọc hẻm đung đưa trong gió, tạo nên tiếng rì rào như lời thì thầm của đêm. Linh xuống xe, nhưng không vội vào, đứng đó, ánh mắt lấp lánh nhìn Nam, váy ngắn lay nhẹ, tóc xoăn lòa xòa trước trán, khuôn mặt cô như bông hoa nở trong bóng tối.
Nam nhướng mày, giọng trầm. “Sao còn đứng đây? Vào đi, khuya rồi, lạnh lắm.”
Linh không đáp, ánh mắt cô bị thôi miên bởi khuôn mặt anh – đường nét góc cạnh, lông mày rậm, và đôi mắt sâu thẳm, giờ dịu dàng hơn thường ngày. Tim cô đập nhanh, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng, không phải dục vọng, mà là sự khao khát được gần anh, được chạm vào anh. Bất giác, cô tiến sát, kiễng chân, và hôn anh. Môi cô chạm môi anh, mềm mại, ấm áp, mang theo hương son hồng ngọt nhẹ và chút hương nước hoa thoảng từ tóc cô. Nụ hôn kéo dài, không vội vã, như thể cô đang trao đi tất cả cảm xúc của tối nay – sự vui vẻ, sự tin tưởng, và sự ấm áp mà anh mang lại. Tay cô khẽ bám vào áo anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải, ngón tay cô run nhẹ, lòng rạo rực nhưng bình yên. Từng hàng cây dọc hẻm rì rào trong gió, như những nhân chứng lặng lẽ của khoảnh khắc ấy, ánh đèn vàng mờ làm bóng hai người in dài trên mặt đường, như bức tranh tĩnh lặng nhưng đầy cảm xúc.
Linh rời môi anh, cúi đầu, má đỏ ửng, giọng lí nhí, gần như thì thầm. “Cảm ơn anh, hôm nay em vui lắm.” Cô nói, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh, rồi quay người chạy vội vào phòng trọ, tiếng bước chân nhẹ vang lên trong ngõ tối. Linh đóng cửa, tựa lưng vào tường, tim đập thình thịch, má nóng ran. *Mình vừa hôn anh Nam, trời ơi, mình dám làm thật!* Linh nghĩ, lòng rối bời giữa xấu hổ và hạnh phúc. Nụ hôn ấy, với cô, không chỉ là sự bộc phát, mà là cách cô muốn nói với anh rằng cô tin anh, muốn gần anh, muốn anh là người đàn ông dịu dàng tối nay mãi mãi. Linh nhớ lại hơi ấm môi anh, mùi hương nam tính từ áo anh, và cách anh đứng đó, bất động, như bị cô làm cho bất ngờ. *Anh ấy có thích nụ hôn đó không? Có nghĩ mình quá bạo không?* Linh tự hỏi, lòng xen lẫn lo lắng và phấn khích. Linh ngồi xuống giường, ôm gối, nụ cười không rời môi. Với Linh, tối nay là một giấc mơ, và nụ hôn ấy là dấu ấn cô để lại, như lời khẳng định rằng cô muốn anh là một phần cuộc sống của mình, dù cô biết, sâu trong lòng, anh vẫn có phần khiến cô sợ.
Nam đứng đó, bất động, mắt nhìn theo bóng Linh khuất dần sau cánh cửa phòng trọ. Nụ hôn của cô, đầy bất ngờ, khiến anh khựng lại, như bị kéo ra khỏi lớp vỏ của kẻ săn mồi. Bình thường, anh là người chủ động, kẻ kiểm soát, như cách anh khiến Phương quỳ rên rỉ, hay những lần anh kéo Linh vào dục vọng trong góc tối cửa hàng hay đêm công viên. Nhưng tối nay, Linh, với sự hồn nhiên và chân thành, đã khiến anh bị động, và anh không ghét cảm giác đó. Nụ hôn của cô không phải dục vọng cháy bỏng, mà là sự ấm áp, sự tin tưởng, như ánh sáng xuyên qua bóng tối trong anh. *Cô bé này, đúng là khác biệt.* Anh nghĩ, lòng rung động, không phải ngọn lửa dục vọng thường thấy, mà là thứ gì đó sâu lắng hơn, như một phần con người anh từng chôn vùi – phần con người từng biết yêu, từng biết trân trọng những khoảnh khắc giản dị. Anh chạm nhẹ lên môi, cảm nhận dư âm của nụ hôn, mùi hương ngọt nhẹ của Linh vẫn thoảng đâu đây, và anh khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi không mang toan tính.
Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt. Anh trèo lên xe, nổ máy, tiếng động cơ gầm lên phá tan sự tĩnh lặng của ngõ nhỏ. Bóng anh khuất dần sau màn đêm, và khi không có Linh ở cạnh, khi ánh sáng trong trẻo của cô không còn, bản năng săn mồi trong anh lại bùng lên, như con thú thoát khỏi lồng. Trong đầu anh, hình ảnh Phương hiện lên – ánh mắt cô dục vọng, tiếng rên nghẹn khi cô quỳ trong nhà vệ sinh, và khuôn mặt đầy tinh trùng của anh, dâm đãng như bức tranh anh tạo ra. Anh nhếch môi, mắt sáng rực, toan tính mới hình thành. *Phương đã gần khuất phục, chỉ cần đẩy thêm chút nữa, cô ta sẽ là nô lệ của mình, quỳ xin mình đụ, rên rỉ dưới mình.* Anh nghĩ, cặc anh khẽ cương lên dưới lớp quần kaki, cảm giác quyền lực trỗi dậy. Và không chỉ Phương, anh muốn hơn thế, muốn mở rộng hơn, muốn những con mồi mới quỳ dưới anh, rên rỉ vì anh. So với nụ hôn của Linh, sự ấm áp và trong trẻo ấy, dục vọng trong anh mạnh mẽ hơn, như ngọn lửa không thể dập tắt. Linh, với anh, là khoảnh khắc nghỉ ngơi, là liều thuốc làm dịu tâm trí, nhưng Phương, và những con mồi khác, mới là chiến trường nơi anh khẳng định mình.
Gió sông thổi qua, mang theo hơi lạnh buốt của đêm muộn, làm những chiếc đèn lồng treo dọc bờ sông lay động, ánh sáng vàng nhạt nhảy múa trên mặt nước. Các tòa nhà cao tầng đối diện phản chiếu xuống sông, như những viên ngọc lấp lánh vỡ vụn, tạo nên bức tranh đêm lung linh nhưng lạnh lẽo. Nam ngồi trên ghế gỗ, nhấp ngụm cà phê đen cuối cùng, vị đắng lan tỏa nơi đầu lưỡi, như nhắc anh về thực tại. Anh nhìn Linh, ánh mắt trầm ổn, giọng trầm trầm vang lên. “Trễ rồi, cô bé. Về thôi, mai em còn đi làm sớm nữa đó.”
Linh ngẩng lên, đôi mắt thoáng chút tiếc nuối, như muốn níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Buổi tối bên Nam – từ rạp phim ấm áp, ghế couple sát bên nhau, đến quán nước ven sông mát lành – là giấc mơ mà cô không muốn tỉnh. Cô muốn anh mãi hiền hậu, dễ mến như tối nay, không phải kẻ săn mồi từng khiến cô run sợ trong góc tối cửa hàng hay đêm công viên. “Dạ, cũng trễ thật.” Cô nói, giọng nhỏ, đứng dậy, váy ngắn bó sát khẽ lay trong gió, áo ống đen tôn lên bộ ngực tròn trịa, và áo sơ mi mỏng phất phơ, để lộ bờ vai trắng hồng. Cô bước theo Nam ra chỗ để xe, lòng luyến lưu, ánh mắt lấp lánh nhìn bóng lưng anh, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.
Chiếc xe máy đen cũ dựng dưới bóng cây, lớp sơn sờn bạc, nhưng với Linh, nó thân thuộc như người bạn đồng hành trong những lần đi cùng Nam. Cô trèo lên xe, động tác thuần thục, tay khẽ ôm eo anh, cảm nhận cơ thể rắn chắc dưới áo polo xanh đậm. Chiếc xe nổ máy, tiếng động cơ gầm nhẹ phá tan sự tĩnh lặng của đêm. Xe lướt đi trên con đường khuya vắng, ánh đèn đường vàng mờ trải dài, như những vệt sáng mờ ảo trong màn đêm lạnh lẽo. Gió buốt thổi qua, làm tóc Linh bay rối, vài lọn xoăn dính vào má cô. Cô ôm Nam chặt hơn, má áp sát lưng anh, lòng ấm áp giữa cái lạnh của đêm. Cô hát vu vơ vài câu, giọng trong trẻo nhưng mơ hồ, chính cô cũng không biết mình đang hát gì, chỉ là muốn kéo dài khoảnh khắc này, muốn giữ anh bên mình lâu hơn.
Nam nghe tiếng hát, bật cười khàn, giọng trêu đùa. “Hát gì mà như mèo kêu thế, cô bé? Lúc nãy xem phim khóc lóc, giờ lại vui đến mức hát hò hả?”
Linh đỏ mặt, đập nhẹ vào lưng anh, giọng giả bộ giận. “em hát cho vui thôi, anh đừng chê! Mà tại hôm nay em vui thật, anh Nam. Lâu rồi em mới thoải mái thế này, như… như được sống đúng với mình.” Cô nói, giọng nhỏ, đầy chân thành, tay siết eo anh chặt hơn, như sợ anh biến mất. Trong lòng cô, Nam tối nay là người cô ngưỡng mộ, người khiến cô cảm thấy an toàn, và cô muốn anh mãi như thế, không phải kẻ từng khiến cô vừa sợ vừa mê.
Nam nhếch môi, ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu, bắt gặp Linh đang áp sát lưng anh. “Vui thế là tốt, cô bé. Mà lần sau hát hay chút, không anh bắt đền đó.” Anh nói, giọng đùa cợt, nhưng trong lòng anh, sự hồn nhiên của Linh như làn gió mát, làm dịu đi ngọn lửa dục vọng và toan tính luôn cháy trong anh. Anh tận hưởng khoảnh khắc này, khi anh không cần là kẻ săn mồi, chỉ là Nam, người chở Linh đi trong đêm.
Trời khuya càng lạnh, đường phố vắng tanh, chỉ còn tiếng động cơ xe và tiếng gió rít. Linh ôm Nam, má cô áp chặt vào lưng anh, hơi ấm từ cơ thể anh lan sang cô, như bức tường chắn gió. Cô nhắm mắt, lòng bình yên, chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi, muốn anh mãi dịu dàng như người đàn ông trên ban công, kể cô nghe chuyện đường phố với ánh mắt ấm áp. Chiếc xe dừng lại ở đầu hẻm nơi Linh ở trọ, ánh đèn đường vàng mờ chiếu xuống con ngõ nhỏ, lấp ló bóng những ngôi nhà san sát. Cây cối dọc hẻm đung đưa trong gió, tạo nên tiếng rì rào như lời thì thầm của đêm. Linh xuống xe, nhưng không vội vào, đứng đó, ánh mắt lấp lánh nhìn Nam, váy ngắn lay nhẹ, tóc xoăn lòa xòa trước trán, khuôn mặt cô như bông hoa nở trong bóng tối.
Nam nhướng mày, giọng trầm. “Sao còn đứng đây? Vào đi, khuya rồi, lạnh lắm.”
Linh không đáp, ánh mắt cô bị thôi miên bởi khuôn mặt anh – đường nét góc cạnh, lông mày rậm, và đôi mắt sâu thẳm, giờ dịu dàng hơn thường ngày. Tim cô đập nhanh, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng, không phải dục vọng, mà là sự khao khát được gần anh, được chạm vào anh. Bất giác, cô tiến sát, kiễng chân, và hôn anh. Môi cô chạm môi anh, mềm mại, ấm áp, mang theo hương son hồng ngọt nhẹ và chút hương nước hoa thoảng từ tóc cô. Nụ hôn kéo dài, không vội vã, như thể cô đang trao đi tất cả cảm xúc của tối nay – sự vui vẻ, sự tin tưởng, và sự ấm áp mà anh mang lại. Tay cô khẽ bám vào áo anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải, ngón tay cô run nhẹ, lòng rạo rực nhưng bình yên. Từng hàng cây dọc hẻm rì rào trong gió, như những nhân chứng lặng lẽ của khoảnh khắc ấy, ánh đèn vàng mờ làm bóng hai người in dài trên mặt đường, như bức tranh tĩnh lặng nhưng đầy cảm xúc.

Linh rời môi anh, cúi đầu, má đỏ ửng, giọng lí nhí, gần như thì thầm. “Cảm ơn anh, hôm nay em vui lắm.” Cô nói, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh, rồi quay người chạy vội vào phòng trọ, tiếng bước chân nhẹ vang lên trong ngõ tối. Linh đóng cửa, tựa lưng vào tường, tim đập thình thịch, má nóng ran. *Mình vừa hôn anh Nam, trời ơi, mình dám làm thật!* Linh nghĩ, lòng rối bời giữa xấu hổ và hạnh phúc. Nụ hôn ấy, với cô, không chỉ là sự bộc phát, mà là cách cô muốn nói với anh rằng cô tin anh, muốn gần anh, muốn anh là người đàn ông dịu dàng tối nay mãi mãi. Linh nhớ lại hơi ấm môi anh, mùi hương nam tính từ áo anh, và cách anh đứng đó, bất động, như bị cô làm cho bất ngờ. *Anh ấy có thích nụ hôn đó không? Có nghĩ mình quá bạo không?* Linh tự hỏi, lòng xen lẫn lo lắng và phấn khích. Linh ngồi xuống giường, ôm gối, nụ cười không rời môi. Với Linh, tối nay là một giấc mơ, và nụ hôn ấy là dấu ấn cô để lại, như lời khẳng định rằng cô muốn anh là một phần cuộc sống của mình, dù cô biết, sâu trong lòng, anh vẫn có phần khiến cô sợ.
Nam đứng đó, bất động, mắt nhìn theo bóng Linh khuất dần sau cánh cửa phòng trọ. Nụ hôn của cô, đầy bất ngờ, khiến anh khựng lại, như bị kéo ra khỏi lớp vỏ của kẻ săn mồi. Bình thường, anh là người chủ động, kẻ kiểm soát, như cách anh khiến Phương quỳ rên rỉ, hay những lần anh kéo Linh vào dục vọng trong góc tối cửa hàng hay đêm công viên. Nhưng tối nay, Linh, với sự hồn nhiên và chân thành, đã khiến anh bị động, và anh không ghét cảm giác đó. Nụ hôn của cô không phải dục vọng cháy bỏng, mà là sự ấm áp, sự tin tưởng, như ánh sáng xuyên qua bóng tối trong anh. *Cô bé này, đúng là khác biệt.* Anh nghĩ, lòng rung động, không phải ngọn lửa dục vọng thường thấy, mà là thứ gì đó sâu lắng hơn, như một phần con người anh từng chôn vùi – phần con người từng biết yêu, từng biết trân trọng những khoảnh khắc giản dị. Anh chạm nhẹ lên môi, cảm nhận dư âm của nụ hôn, mùi hương ngọt nhẹ của Linh vẫn thoảng đâu đây, và anh khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi không mang toan tính.
Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt. Anh trèo lên xe, nổ máy, tiếng động cơ gầm lên phá tan sự tĩnh lặng của ngõ nhỏ. Bóng anh khuất dần sau màn đêm, và khi không có Linh ở cạnh, khi ánh sáng trong trẻo của cô không còn, bản năng săn mồi trong anh lại bùng lên, như con thú thoát khỏi lồng. Trong đầu anh, hình ảnh Phương hiện lên – ánh mắt cô dục vọng, tiếng rên nghẹn khi cô quỳ trong nhà vệ sinh, và khuôn mặt đầy tinh trùng của anh, dâm đãng như bức tranh anh tạo ra. Anh nhếch môi, mắt sáng rực, toan tính mới hình thành. *Phương đã gần khuất phục, chỉ cần đẩy thêm chút nữa, cô ta sẽ là nô lệ của mình, quỳ xin mình đụ, rên rỉ dưới mình.* Anh nghĩ, cặc anh khẽ cương lên dưới lớp quần kaki, cảm giác quyền lực trỗi dậy. Và không chỉ Phương, anh muốn hơn thế, muốn mở rộng hơn, muốn những con mồi mới quỳ dưới anh, rên rỉ vì anh. So với nụ hôn của Linh, sự ấm áp và trong trẻo ấy, dục vọng trong anh mạnh mẽ hơn, như ngọn lửa không thể dập tắt. Linh, với anh, là khoảnh khắc nghỉ ngơi, là liều thuốc làm dịu tâm trí, nhưng Phương, và những con mồi khác, mới là chiến trường nơi anh khẳng định mình.