💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 128 Một ngày bình thường

Sáng sớm, cửa hàng điện thoại rộn ràng trong ánh nắng nhạt xuyên qua cửa kính. Phương bước vào, dáng vẻ kiêu kỳ như thường lệ, hoàn toàn khác với cô gái trần truồng run rẩy trong kho đêm qua. Cô mặc áo sơ mi trắng ôm sát, váy bút chì đen tôn lên vòng eo thon và cặp mông căng tròn, tóc buộc cao để lộ cần cổ trắng mịn. Gương mặt cô sắc lạnh, ánh mắt sắc bén quét qua đám nhân viên đang lười nhác. “Mấy người làm gì mà lề mề vậy? Dọn quầy sạch sẽ đi, sắp xếp lại kệ máy cho gọn, khách vào nhìn thế này ai mua?” Phương quát, giọng đanh thép, không để ai có cơ hội cãi lại. Đám nhân viên vội vàng chạy tới chạy lui, không dám hó hé. Phương đứng đó, tay khoanh trước ngực, dáng vẻ quyền uy, như thể chưa từng quỳ trước Nam, chưa từng rên rỉ dâm dục dưới mệnh lệnh của anh.
2148fd92a3f4efb7ee0ebd00ea18756c.jpg

Trong kho, Nam ngồi trên ghế gỗ cũ, điếu thuốc cháy đỏ kẹp giữa ngón tay, xung quanh là đám nhân viên kho đang tán gẫu sôi nổi. Không khí bụi bặm, mùi thùng carton. Một thằng tên Tí, gầy nhom, tóc bù xù, cười hềnh hệch: “Ê, tụi mày thấy tiên nữ Linh chưa? Hôm qua mặc áo thun bó, ngực căng vl, nhìn muốn xịt máu mũi.” Thằng khác, da ngăm, chen vào: “Linh thì đáng yêu thật, nhưng tao khoái quản lý Phương hơn. Kiêu kỳ vãi, cặp mông đó mà vỗ một cái chắc sướng tay.” Cả đám cười ầm, không khí nhộn nhịp như hội. Nam rít một hơi thuốc, khóe môi cong lên, ánh mắt đầy toan tính, nhưng anh chỉ nghe, không nói.

Bỗng thằng Tí càu nhàu: “Mà hôm qua mưa dột hay sao á, miếng bìa tao hay nằm ngủ trong kho ướt nhẹp, rách tươm luôn. Đệt, bực vãi!” Nam liếc qua, ánh mắt thoáng sắc lạnh, khóe miệng nhếch lên. Anh nhớ rõ tấm bìa đó – nơi Phương nằm trần truồng đêm qua, lồn cô ướt át, dâm thủy và tinh anh tràn ra, thấm đẫm tấm bìa. Anh nghĩ thầm: Mấy thằng này mà thấy cảnh đó, khéo lao vào hiếp dâm tập thể mất. Hình ảnh Phương rên rỉ, cặp vú căng mọng đung đưa, lồn co bóp dưới cú nhấp của anh hiện lên, khiến cặc anh khẽ động trong quần. Nhưng Nam giữ vẻ bình thản, chỉ phì cười, rít thêm hơi thuốc, như chẳng quan tâm.

Tuấn ngồi một góc, im lặng, tay bấu chặt mép ghế. Cậu vừa gặp Phương sáng nay, khi cô bước vào cửa hàng, ánh mắt kiêu kỳ lướt qua cậu như không tồn tại. Không một lời, không một cái liếc, như thể cái đêm định mệnh – khi môi cô ôm lấy cặc cậu, lưỡi cô liếm mút khiến cậu đê mê – chỉ là giấc mơ. Tuấn cúi đầu, lòng rối bời. Chị ấy làm lơ mình rồi… Chẳng lẽ chị ấy ghét mình? Cậu nhớ lại ánh mắt dâm đãng của Phương, tiếng rên khe khẽ khi cô quỳ, và cả sự bất lực của mình trước Nam. Giấc mơ ấy quá thật, nhưng giờ đây, Phương lại xa cách, khiến cậu vừa khao khát vừa tự ti.

Trong cửa hàng, Phương đứng sau quầy, kiểm tra sổ sách, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lướt về phía kho, nơi Nam đang ngồi. Cô cảm giác khó chịu, như có gai đâm vào lòng. Hắn ta ban ngày sao thờ ơ thế? Như thể đêm qua chưa từng xảy ra. Hình ảnh Nam bước đi, bỏ lại cô trần truồng trên tấm bìa, khiến cô vừa bực tức vừa khao khát. Cô muốn anh nhìn cô, muốn anh chú ý, dù chỉ là ánh mắt sắc lạnh như đêm qua. Nhưng Nam chẳng thèm xuất hiện, chẳng thèm liếc cô một cái. Càng nghĩ, Phương càng bực mình, trút giận lên đám nhân viên. “Sao chậm chạp thế? Lau kệ sạch vào, bẩn thế này để khách thấy à?” Cô quát, giọng gay gắt, khiến cả đám giật mình, vội vàng làm việc.

Linh dù thân với Phương, cũng không thoát khỏi cơn thịnh nộ. Cô mặc áo thun xanh nhạt, chân váy ngắn, dáng vẻ trong trẻo, đang lau kệ máy, mồ hôi lấp lánh trên trán. Phương chỉ tay: “Linh, sắp xếp lại bàn trưng bày đi, lộn xộn quá. Nhanh lên!” Linh gật đầu, chạy tới chạy lui, không dám cãi. Nhưng trong lòng cô, suy nghĩ lại hướng về Nam. Cô nhớ buổi tối bên bờ sông, món bò lá lốt thơm lừng mà Nam từng đưa cô đi ăn. Hôm nay mình rủ anh ấy đi ăn bò lá lốt nữa nhỉ? Linh mỉm cười, tưởng tượng cảnh ngồi cạnh Nam, trò chuyện vui vẻ.

Phương đứng đó, tay siết chặt bút, ánh mắt lại bất giác lướt về phía kho. Cô tự nhủ phải giữ vẻ kiêu kỳ, phải quên Nam, nhưng lồn cô âm ỉ nóng, như nhắc nhở về những mệnh lệnh dâm dục đêm qua. Cô cắn môi, cố tập trung vào công việc, nhưng hình ảnh Nam – cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc lạnh, và con cặc gân guốc – cứ hiện lên, khiến cô rối bời. Hắn nghĩ mình dễ khuất phục lần nữa sao? Phương tự hỏi, nhưng cơ thể cô lại khao khát, muốn anh xuất hiện, muốn anh sai khiến cô thêm lần nữa.

Trong kho, Nam đứng dậy, dụi tàn thuốc, mắt quét qua đám nhân viên. Anh vỗ vai Tí, cười khàn: “Tán gái thì mạnh dạn lên, chứ ngồi đây nói sướng mồm à?” Cả đám cười ầm, không ai biết anh đang nghĩ gì. Nam bước ra khỏi kho, dáng ung dung, áo thun đen bó sát lộ cơ bắp săn chắc. Khi đi ngang quầy, anh liếc nhanh Phương, ánh mắt thoáng ý vị, như kẻ săn mồi nhận ra con mồi đang rối loạn. Phương bắt gặp ánh mắt ấy, tim đập mạnh, tay siết chặt bút, nhưng cô vội quay đi, vờ kiểm tra sổ sách. Nam cong môi, nụ cười ẩn ý, rồi bước ra ngoài, để lại Phương với cơn sóng cảm xúc không thể kiểm soát.

Chiều tà, ánh nắng vàng nhạt trải dài trên con đường trước cửa hàng điện thoại, nhuộm mọi thứ trong sắc màu ấm áp. Nam vừa giao xong một lô điện thoại cho khách, mồ hôi lấm tấm trên trán, áo thun đen bó sát bám chặt cơ bắp săn chắc, lộ ra đường nét rắn rỏi của một gã đàn ông bụi bặm nhưng đầy sức hút. Anh dựng chiếc xe máy đen cũ kỹ bên lề, lau mồ hôi bằng mu bàn tay, ánh mắt lơ đãng quét qua khung cảnh nhộn nhịp. Đúng lúc đó, Linh tung tăng chạy ra, dáng vẻ trong trẻo như làn gió mát giữa chiều oi ả. Ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, làn da trắng hồng rạng rỡ, đôi mắt to tròn lấp lánh. Linh dừng lại trước Nam, nghiêng người, ghé sát tai anh, giọng trong trẻo pha chút nũng nịu: “Anh Nam, anh dẫn em đi ăn chỗ bò lá lốt hôm bữa được không? Em thèm quá đi à!”

Nam quay lại, ánh mắt thoáng ý vị, khóe môi cong lên thành nụ cười hiền từ hiếm hoi. Anh trêu: “Ủa, em nhớ chỗ đó mà? Trong danh sách người theo đuổi em, lựa đại một anh dẫn đi ăn có phải sướng hơn không?” Giọng anh khàn khàn, vừa đùa cợt vừa như thăm dò.

Linh phồng má, giả vờ giận, đấm nhẹ vào vai anh: “Xì, em không có danh sách gì hết á! Em chỉ muốn anh Nam dẫn đi thôi, mấy người khác em không thèm.” Cô ngẩng mặt, mắt ánh lên sự chân thành, má ửng hồng vì ngượng, nhưng vẫn cố tỏ ra tự tin.

Nam bật cười, lắc đầu, dáng vẻ ung dung: “Thôi được, cô gái nhỏ đòi thì anh chiều. Mấy giờ em xong ca?”

Linh reo lên, vỗ tay như đứa trẻ: “Dạ, 5 giờ chiều em hết ca! Anh nhớ đợi em nha, không được trễ đó!” Cô nháy mắt, nụ cười rạng rỡ, rồi quay người chạy vào cửa hàng, mái tóc đung đưa, dáng vẻ nhẹ nhàng như một cơn gió xuân.

Trong cửa hàng, Phương ngồi trước màn hình máy tính, tay gõ lạch cạch, nhưng ánh mắt cô không hoàn toàn tập trung. Cô liếc ra ngoài, bắt gặp cảnh Linh tung tăng nói chuyện với Nam, nụ cười rạng rỡ của cô gái trẻ và ánh mắt hiền từ của Nam dành cho cô. Một cơn khó chịu vô cớ trào lên trong lòng Phương. Tại sao với mình hắn lại lạnh lùng, sắc lạnh như kẻ săn mồi, còn với Linh thì hiền từ, nhẹ nhàng thế kia? Cô nhớ lại ánh mắt Nam đêm qua, sắc bén như lưỡi dao, gọi cô là “con đĩ”, sai khiến cô quỳ, khiến cô vừa nhục nhã vừa đê mê. Nhưng giờ đây, nhìn Nam cười với Linh, ánh mắt dịu dàng như một người đàn ông bình thường, Phương khẽ cau mày. Mình đang ghen à? Ý nghĩ đó khiến cô giật mình, lắc đầu để tỉnh táo, cố ép mình tập trung vào bảng số liệu trên màn hình. Nhưng khi bóng Nam lướt qua cửa kính, bước vào kho, cô không kìm được, ánh mắt lén lút dõi theo, lòng rối bời. Hắn nghĩ đêm qua là trò đùa sao? Lồn cô âm ỉ nóng, ký ức về những cú nhấp mạnh bạo của anh hiện lên, khiến cô cắn môi, tay siết chặt chuột máy tính.

Linh, sau khi rủ Nam xong, tâm trạng nhẹ nhàng như vừa trút được gánh nặng. Cô bước vào cửa hàng, vừa đi vừa cười mỉm Chiều nay đi ăn với anh Nam, vui quá! Cô lẩm bẩm, đầu óc xoay vòng với hàng tá suy nghĩ ngây ngô: Chiều nên mặc gì nhỉ? Bộ đồ này ổn không, hay về tắm rồi thay bộ váy trắng hôm trước? Ăn nhiều hay ít nhỉ, không lẽ ăn nhiều anh Nam thấy mình tham ăn? Linh bật cười với chính mình, tay vô thức vuốt tóc, bước chân nhẹ nhàng như đang nhảy múa. Dù trong lòng còn chút do dự – những lời cảnh báo của Phương về Nam, ký ức đau đớn đêm anh hiếp cô – Linh gạt đi hết. Tuổi trẻ mà, sống cho cảm xúc chẳng bao giờ sai, cô tự nhủ, ôm lấy niềm vui giản đơn

Trong kho, Nam ngồi xuống ghế gỗ, đám nhân viên vẫn đang bàn tán ầm ĩ. Anh rút điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi dài, khói bay lượn trong không khí bụi bặm. Anh nghe Linh rủ đi ăn, thấy cô hồn nhiên, trong trẻo, và thoáng rung động. Nhưng khi nghĩ đến Phương – ánh mắt khao khát, cơ thể dâm đãng đêm qua – anh cong môi, nụ cười đầy toan tính. Nam nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh, chờ đến 5 giờ để gặp Linh, nhưng trong đầu, kế hoạch với Phương vẫn âm thầm triển khai, như một trò chơi quyền lực chưa có hồi kết.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 129 Bình yên

Chiều tà, ánh nắng vàng cam nhạt dần trên những con đường thành phố, nhuộm mọi thứ trong sắc màu ấm áp. Linh, cả buổi chiều trông ngóng, vừa thấy đồng hồ điểm 5 giờ, lập tức chạy ra ngoài, ánh mắt lấp lánh như đứa trẻ chờ quà. Cô mặc áo sơ mi trắng bó sát, ôm lấy thân hình thon thả, lộ đường cong ngực tròn trịa, chân váy bút chì ngắn tôn lên bờ mông căng mọng và cặp đùi trắng mịn. Mái tóc buộc cao đung đưa, vài sợi lòa xòa trên gò má hồng hào, khiến cô càng thêm trong trẻo, rạng rỡ. Nam đủng đỉnh từ kho bước ra, áo thun đen bám chút bụi, cơ bắp săn chắc nổi rõ dưới ánh nắng, mùi thuốc lá thoảng quanh người. Linh khịt mũi, nhăn mặt, giọng nũng nịu: “Anh Nam, toàn mùi thuốc lá không à, em không thích mùi này tí nào!”

Nam bật cười khàn, ánh mắt thoáng ý vị, rít một hơi thuốc cuối rồi dụi tàn dưới gót giày. “Ồ, cô gái nhỏ kén chọn ghê. Mùi đàn ông thế này không hợp gu em à?” Anh nháy mắt, giọng trêu đùa nhưng dịu dàng.

Linh phồng má, giả vờ giận: “đàn ông gì mà khói thuốc bay mù mịt! Lần sau anh bỏ thuốc đi nha, em thích mùi… cà phê hơn.” Cô cười khúc khích, không giấu được sự phấn khích.

Nam lắc đầu, dáng ung dung, dắt chiếc xe máy đen cũ kỹ ra. Yên xe sờn bạc, vài vết xước loang lổ, nhưng anh vẫn phẩy bụi trên yên sau, đùa: “Xinh đẹp thế này mà cứ đòi đi xe cũ của anh hoài. Chọn đại một anh chàng xe xịn trong đám theo đuổi em đi, sướng hơn không?”

Linh leo lên yên sau, ngồi nghiêng, váy hơi xê dịch lộ cặp đùi thon thả. Cô đấm nhẹ vai anh, giọng trong trẻo: “Em không thèm xe xịn đâu! Đi với anh Nam vui hơn, xe cũ mới có… phong cách!” Cô nháy mắt, cười rạng rỡ, rồi khẽ ôm nhẹ hông anh, má áp sát lưng anh, cảm nhận hơi ấm qua lớp áo mỏng.
ce9d1209db65f15ca3556704537140aa.jpg


Cả hai cười vang, chiếc xe máy phóng đi trong ánh chiều tà, hòa vào dòng người tấp nập của thành phố. Đường phố nhộn nhịp nhưng bình yên, những học sinh mặc áo trắng đạp xe đạp điện, cười đùa rôm rả. Phụ huynh chở con trên xe máy, đứa trẻ ôm chặt lưng mẹ, miệng líu lo kể chuyện trường lớp. Dân văn phòng tan ca, vest phẳng phiu, vội vã lướt qua trên những chiếc SH, Air Blade. Tiếng còi xe, tiếng rao hàng, và mùi khói bụi hòa quyện, tạo nên nhịp sống chậm rãi, quen thuộc. Linh ngồi sau, lơ đễnh ngắm đường phố, gió chiều thổi tóc cô bay, lòng bình yên lạ lùng. Sống thế này, đơn giản mà vui, tốt biết mấy, cô nghĩ, nụ cười nở trên môi, tạm quên những do dự về Nam.

Bỗng, bụng Linh vang lên tiếng “ọt ọt” rõ to. Nam bật cười, ngoảnh lại, ánh mắt trêu chọc: “Ủa, làm gì mà đói dữ vậy em? Bụng kêu to hơn còi xe anh luôn kìa!”

Linh đỏ mặt, ôm bụng, lẩm bẩm: “Tại… tại em chưa ăn trưa mà! Anh đừng cười nữa, xấu hổ chết!” Cô đấm lưng anh, nhưng môi vẫn cười, ánh mắt lấp lánh.

Nam lắc đầu, giọng đùa cợt: “Đói thế đừng ăn luôn người ta đó. Anh nghèo, không đủ sức nuôi em đâu!” Anh nhấn ga, chiếc xe lướt nhanh hơn, gió mát rượi thổi qua.

Linh bĩu môi, lẩm bẩm nhỏ đủ để anh nghe: “Ăn được là ăn luôn á…” Rồi cô bật cười, má hồng rực, ôm anh chặt hơn, lòng rạo rực hạnh phúc. Cuộc trò chuyện cứ thế trôi đi, tự nhiên và ấm áp, như hai người yêu nhau đang tận hưởng một buổi chiều bình dị.

Trong cửa hàng, Phương ngồi trước màn hình máy tính, tay gõ lạch cạch, nhưng ánh mắt không kìm được, lén lút dõi theo cảnh Linh tung tăng chạy ra nói chuyện với Nam. Cô thấy nụ cười rạng rỡ của Linh, ánh mắt hiền từ của Nam, và cách họ cười đùa thân mật. Một cơn khó chịu dâng lên, như gai nhọn đâm vào ngực. Cô siết chặt chuột máy tính, môi mím lại, ánh mắt thoáng bực bội. Linh cứ quấn lấy hắn, mình chẳng làm gì được. Khi Nam dắt xe, dáng ung dung, và Linh leo lên ngồi sau, Phương cảm giác như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ. Cô nhớ đêm qua, ánh mắt sắc lạnh của Nam, giọng anh sai khiến, và cơ thể cô run rẩy dưới anh. Nhưng giờ đây, hắn lại dịu dàng với Linh, như hai người hoàn toàn khác. Phương cau mày, tay gõ mạnh hơn, cố dìm cơn khó chịu xuống, nhưng khi bóng Nam và Linh khuất dần trên con đường, cô không kìm được, thở hắt ra, ánh mắt vẫn dán vào khoảng không ngoài cửa kính.

Chiếc xe dừng lại bên hàng bò lá lốt quen thuộc, nằm khiêm tốn trên vỉa hè, khói nghi ngút từ bếp than. Dì bán hàng, dáng người nhỏ nhắn, khăn đội đầu lấm tấm mồ hôi, thấy Nam thì ánh mắt sáng lên: “Trời, lâu lắm mới thấy khách quen ghé nha!” Rồi dì nhìn Linh, cười rạng rỡ: “Ủa, con bé dễ thương hôm bữa nữa nè! Lại đi với anh đẹp trai này hả?”

Linh ngại ngùng, cúi đầu, má đỏ ửng, lí nhí: “Dạ… con thèm bò lá lốt của dì á…” Cô lén liếc Nam, thấy anh cười hiền, lòng càng rạo rực.

Nam kéo ghế nhựa cho Linh, dáng ung dung: “Ngồi đi, công chúa. Hai phần như bình thường nha, dì!” Anh gọi món, rồi ngồi đối diện Linh, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi, như thể bản năng săn mồi tạm thời ngủ yên.


Hàng bò lá lốt nghi ngút khói, mùi thơm quyến rũ lan tỏa trong không khí chiều tà. Dì bán hàng, dáng nhỏ nhắn, nhanh nhẹn mang ra hai đĩa bò lá lốt nóng hổi, thịt bò cuộn lá lốt nướng vàng ươm, bóng mỡ, điểm xuyết chút rau thơm và đậu phộng rang. Dì đặt đĩa xuống, nhìn Linh, cười rạng rỡ: “Mặc đồ đi làm mà cũng xinh thế này, Nam con có phước quá trời đó!”

Nam bật cười khàn, lắc đầu: “Thôi dì, trêu hoài em nó ngại, sau không tới nữa là dì mất khách đó!” Anh nháy mắt với Linh, dáng ung dung, tay gõ nhè nhẹ lên bàn nhựa.

Linh đỏ mặt, cúi đầu, má hồng rực, lí nhí: “Dì nói quá rồi ạ…” Nhưng mùi bò lá lốt thơm nức khiến cô không kìm được. Cô cầm đũa, gắp một miếng bò nướng, cắn nhẹ, vị thịt mềm ngọt, lá lốt thơm lừng tan trong miệng. Linh ăn ngon lành, mắt sáng rỡ, thỉnh thoảng xuýt xoa vì nóng, môi bóng mỡ lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cô cuốn thêm rau sống, chấm mắm nêm cay nồng, ăn một cách tự nhiên, hồn nhiên, như quên hết mọi ngại ngùng. “Ngon quá dì ơi!” Linh reo lên, nụ cười rạng ngời, khiến cả dì và Nam bật cười.

Nam ngồi đối diện, ánh mắt trìu mến hiếm hoi, không phải ánh mắt sắc lạnh của kẻ săn mồi mà là sự dịu dàng bất ngờ. Anh không động đũa, chỉ nhìn Linh ăn, rồi đẩy đĩa còn lại về phía cô, giọng trầm: “Nè, em ăn nốt luôn đi. Nhìn em ăn anh no rồi.”

Linh ngừng nhai, mắt tròn xoe, hơi ngại ngùng, tay giữ miếng bò lơ lửng: “Ơ, anh không ăn hả? Em ăn hết chắc anh nghĩ em ham ăn quá!” Cô bĩu môi, ánh mắt long lanh, nửa đùa nửa thật.

Nam cười khẽ, lắc đầu: “Tưởng em phải thích mấy chỗ như gà rán, lẩu hay Hàn Quốc gì chứ, ai ngờ lại chui vào cái quán vỉa hè này!”

Linh phồng má, giọng trong trẻo: “mấy chỗ đó bình thường! Chỗ này đúng là số một, bò lá lốt ngon nhất em từng ăn luôn!” Cô gắp thêm một miếng, cười tươi, ánh mắt rạng ngời niềm vui.

Nam gật đầu, ánh mắt lướt qua đường phố: “Anh ăn ở đây từ hồi còn đi học, quen vị rồi.” Giọng anh trầm, như gợi lại ký ức xa xôi.

Linh tò mò, gắp một miếng bò, chìa về phía anh: “Ủa, anh Nam ở đây lâu vậy rồi hả? Nhưng sao anh không làm gì khác mà làm shipper, cực thế?” Cô hỏi, giọng hồn nhiên, ánh mắt chân thành.

Nam im lặng một lúc, ánh mắt xa xăm nhìn dòng xe cộ lướt qua, gương mặt thoáng nét uể oải. “Ừ, thì… có vài chuyện.” Giọng anh trầm xuống, như chạm vào một góc ký ức không muốn nhắc đến. Anh nhấp ngụm trà đá, tay siết nhẹ ly nhựa.

Linh cảm nhận được sự nặng nề, không hỏi thêm. Cô lặng lẽ gắp một miếng bò lá lốt, chìa đũa trước mặt anh, giọng vui vẻ: “Này, anh ăn đi! Không ăn em giận đó, ngon thế mà bỏ phí!” Cô phồng má, giả vờ giận, ánh mắt rạng rỡ tinh nghịch.

Nam bật cười, lắc đầu, đón lấy miếng bò từ đũa cô, cắn một miếng: “Được rồi, công chúa ra lệnh thì anh nghe. Nhưng ăn xong đừng réo bụng nữa nha!” Anh nháy mắt, giọng đùa cợt, làm Linh khúc khích cười, má lại hồng rực.

Linh nhấp ngụm nước, nhìn Nam, ánh mắt sáng ngời: “Tí anh Nam đưa em tới chỗ nào hóng mát nhé, nay trời nóng quá, ăn xong ngồi đây chắc em chảy thành nước mất!”

Nam ngẫm nghĩ, gật đầu: “Ừ, có một chỗ chắc em chưa biết. Xong ăn anh chở đi.” Anh nhấp thêm ngụm trà, ánh mắt dịu dàng, tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi bên Linh.

Quán ăn tuy nhỏ, chỉ vài chiếc bàn nhựa xếp trên vỉa hè, khói bếp than nghi ngút, tiếng xèo xèo từ chảo thịt nướng hòa với tiếng cười nói của khách, nhưng với Linh và Nam, không gian ấy lại ấm áp lạ lùng. Linh ăn ngon lành, thỉnh thoảng gắp cho Nam, cười đùa tự nhiên. Nam nhìn cô, ánh mắt thoáng rung động, như bị sự hồn nhiên của Linh kéo ra khỏi lớp vỏ săn mồi. Cả hai trò chuyện, cười vang, như một cặp đôi trẻ tận hưởng hạnh phúc giản dị giữa dòng đời hối hả.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 130 Ngọn đồi

Ăn xong, Linh xoa bụng, nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt hồng hào. “No quá đi!” Cô xuýt xoa, ánh mắt sáng ngời nhìn Nam, giọng trong trẻo: “Vậy mình đi đâu đây anh?”

Nam nở nụ cười ẩn ý: “Bí mật.” Anh đứng dậy, vỗ nhẹ yên xe, ra hiệu cho Linh leo lên.

Linh tò mò, ánh mắt rạng ngời hồi tưởng về lần Nam đưa cô lên sân thượng chung cư cũ, ngắm thành phố lung linh. Cô phấn khích, lòng rạo rực khi nghĩ đến một nơi mới lạ sắp được khám phá. “Anh đừng chở em đi xa quá nha” Cô leo lên yên sau, ôm nhẹ hông anh, giọng đùa cợt.

Nam bật cười khàn, nhấn ga, chiếc xe máy đen cũ kỹ lướt đi: “Yên tâm, anh không chở em đi bán qua Campuchia đâu. Mà nếu bán, em xinh thế này chắc được giá lắm!” Anh ngoảnh lại, nháy mắt, ánh mắt thoáng tinh nghịch.

Linh phồng má, đấm lưng anh: “anh dám bán em là em báo công an bắt anh luôn! Nhưng mà đi đâu thiệt đó, nói em nghe đi!” Cô cười khúc khích, má hồng rực, áp sát lưng anh, tận hưởng cảm giác gió chiều thổi qua.

Nam lắc đầu, giọng trầm: “Từ từ, tới nơi em khắc biết. Nhõng nhẽo hoài, anh đổi ý chở về giờ!” Anh nhấn ga mạnh hơn, làm Linh reo lên, ôm anh chặt hơn, tiếng cười vang trong gió.

Chiếc xe dần rời xa trung tâm, xe cộ thưa thớt, nhịp sống hối hả của thành phố bị bỏ lại phía sau. Những tòa nhà cao tầng nhường chỗ cho hàng cây xanh mướt, ánh đèn đường mờ dần, chỉ còn ánh trăng nhạt và sao trời lấp lánh. Linh ngắm cảnh vật lướt qua, lòng bình yên, như thể mọi lo toan tan biến. “Đẹp quá anh ơi, cứ như đi đâu xa lắm ấy!” Cô reo lên, giọng hồn nhiên.

Nam chỉ cười, tập trung lái xe, đưa Linh đến một ngọn đồi nhỏ ở ngoại ô thành phố. Thảm cỏ xanh mướt trải rộng dưới ánh trăng, mềm mại như tấm thảm tự nhiên, điểm xuyết vài khóm hoa dại trắng li ti rung rinh trong gió. Những cây cổ thụ sừng sững, tán lá xòe rộng, rễ cây uốn lượn lộ ra trên mặt đất, như những nét vẽ kỳ bí của thiên nhiên. Từ đỉnh đồi, thành phố hiện ra xa xa, một biển ánh đèn lấp lánh như những viên ngọc rải rác, hòa quyện với đường chân trời tím thẫm. Không khí trong lành, thoảng mùi cỏ tươi, đất trời và chút hương hoa dại ngọt ngào, tách biệt hoàn toàn khỏi khói bụi đô thị. Linh chưa từng biết đến nơi này, ánh mắt cô sáng rực, ngỡ ngàng: “Trời ơi, đẹp quá anh Nam! Sao anh tìm được chỗ này hay thế?”

Nam dừng xe, dựng chân chống, dáng ung dung: “Hồi trước hay lên đây nghĩ linh tinh. Thấy hợp để hóng mát, chở em lên thử.” Anh bước lên đồi, Linh tung tăng theo sau, chân dẫm lên thảm cỏ êm dịu, mát rượi dưới bàn chân. “Mát quá, cỏ mềm ơi là mềm!” Linh reo lên, cười khúc khích, rồi nằm dài xuống cỏ, hai tay dang rộng, ngắm bầu trời đêm.

Bầu trời rộng lớn, trong vắt, không một gợn mây, như một tấm lụa đen thẳm rải đầy những viên kim cương lấp lánh. Hàng ngàn ngôi sao nhỏ lấp lánh, xen lẫn vài ngôi sao lớn sáng rực, như những ngọn đèn trời dẫn lối. Dải ngân hà mờ ảo vắt ngang, như một con sông ánh sáng chảy lặng lẽ. Linh ngắm say mê, ánh mắt sáng ngời, cảm giác tự do và thoải mái tràn ngập lồng ngực. Gió đêm thổi qua, mát rượi, mang theo hơi thở của cỏ cây, làm tóc cô bay nhẹ, nụ cười hồn nhiên như hòa vào ánh sao. “Anh Nam, sao đẹp quá, em thấy mình nhỏ xíu luôn!” Cô thì thầm, giọng trong trẻo, lòng nhẹ nhàng như được gột rửa mọi muộn phiền. Váy cô hơi xê dịch, để lộ cặp đùi thon thả, áo sơ mi bó sát làm nổi bật bộ ngực căng tràn, nhưng Linh chẳng để ý, chỉ đắm mình trong vẻ đẹp của trời đêm.

Nam ngồi cạnh, dựa vào gốc cây, ánh mắt lướt qua Linh – bộ ngực đầy đặn sau lớp áo, cặp đùi trắng nõn dưới ánh trăng. Nhưng anh chẳng để tâm nhiều, cảm xúc này với anh thư thái, dễ chịu hơn những toan tính săn mồi thường ngày. Anh nhấp ngụm trà đá mang theo, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi, như hòa vào không gian yên bình của đêm.

Linh nằm dài trên thảm cỏ mềm mại, tận hưởng từng làn gió đêm mát rượi thổi qua, như kéo trôi mọi mệt mỏi thường ngày. Gió mang theo mùi cỏ tươi, đất trời, và chút hương hoa dại ngọt ngào, làm cô cảm thấy nhẹ nhõm, như được gột rửa mọi lo toan. Bầu trời đêm trong vắt, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh như kim cương, dải ngân hà mờ ảo vắt ngang như một con sông ánh sáng. Linh ngắm say mê, ánh mắt sáng ngời, lòng tự do và thoải mái, như thể cả thế giới chỉ còn cô và vẻ đẹp của trời đêm. Cô quay sang Nam, đang ngồi dựa vào gốc cây cổ thụ, ánh trăng chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, ánh mắt trầm tư. Linh mỉm cười, giọng trong trẻo, pha chút tò mò: “Anh Nam, hồi đó anh học giỏi không? Chắc hồi đó đẹp trai, nhiều người theo lắm hả?”

Nam bật cười nhạt, ánh mắt lướt qua cô, thoáng ý vị. Anh nhấp ngụm trà đá, giọng trầm: “Hồi đó à? Cũng năng động, nghịch phá, học thì… đủ qua môn. Có ước mơ lớn, nghĩ mình làm được gì đó ghê gớm.” Anh ngừng lại, ánh mắt xa xăm, như chạm vào một góc ký ức đã bụi phủ. “Còn gái theo, chắc cũng có, nhưng anh chẳng để ý.” Anh nhún vai, nụ cười nhạt mang chút tự giễu.

Linh ngồi dậy, váy xê dịch lộ cặp đùi trắng mịn, ánh mắt sáng ngời, cố khơi gợi để anh mở lòng. “Vui ghê, vậy sau đó thì sao anh? Ra trường rồi làm gì nữa?” Cô nghiêng đầu, giọng hồn nhiên, chân thành, như muốn kéo Nam ra khỏi lớp vỏ lạnh lùng.

Nam trầm ngâm, tay siết nhẹ ly trà, ánh mắt dán vào thành phố lấp lánh xa xa. “Thì… có vài chuyện anh không muốn kể.” Anh im lặng một lúc, giọng trầm xuống, như thể mỗi từ đều nặng nề. “Đời dạy anh không tin ai, nên giờ cứ sống vậy, khỏe hơn.” Anh nhấp thêm ngụm trà, ánh mắt thoáng uể oải, như muốn khép lại câu chuyện.

Linh nghe, lòng khẽ chùng xuống, không biết đáp sao. Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, trong đầu hiện lên những suy nghĩ rối bời. Chắc anh Nam gặp chuyện gì đó lớn lắm, mới khiến anh thay đổi, mới biến anh thành… Cô nhớ lại đêm muộn ở cửa hàng, khi Nam như một con thú săn mồi, hiếp cô, để lại trong cô nỗi đau xen lẫn cảm giác kỳ lạ. Nhưng giờ đây, Linh không còn hận anh. Càng tiếp xúc, cô càng thấy Nam không chỉ là kẻ lạnh lùng ấy. Anh quan tâm cô theo cách riêng, mang đến những bất ngờ thú vị, như quán bò lá lốt, như ngọn đồi này. Linh cảm nhận được một Nam khác, ẩn sau lớp vỏ gai góc, một người từng có ước mơ, từng bị tổn thương.

Cô dậy, ngồi sát bên Nam, khẽ nắm lấy tay anh, lòng bàn tay anh thô ráp nhưng ấm áp. “Giờ anh có em mà, em không để anh buồn đâu!” Linh mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, cố làm không khí nhẹ nhàng. Giọng cô trong trẻo, chân thành, như làn gió xuân xoa dịu không gian tĩnh lặng.

Nam quay sang, ánh mắt thoáng rung động, nhưng anh nhanh chóng che giấu bằng nụ cười nhạt. “Cô gái nhỏ, nói ngọt thế, cẩn thận anh tin thật đấy.” Anh siết nhẹ tay cô, giọng đùa cợt, nhưng ánh mắt vẫn giữ chút xa cách.

Không gian chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng gió khẽ lùa qua tán cây. Nam nhìn thành phố hối hả phía xa, ánh đèn lấp lánh như những mảnh ký ức vụn vỡ, ánh mắt anh xa xăm, chứa đựng nhiều nỗi lòng thầm kín. Linh ngồi bên, tay vẫn nắm tay anh, ngắm sao trời, lòng bình yên nhưng thoáng lo lắng. Cô muốn hiểu anh hơn, muốn bước vào thế giới của anh, nhưng cũng cảm nhận được bức tường vô hình anh dựng lên.
 

khoaito33

Yếu sinh lý
Hồi cấp 3 đọc truyện sex nứng vãi. Giờ đọc đéo thấy cảm giác gì luôn :))
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 131 Nụ hôn trên đồi cỏ

Linh ôm lấy cánh tay Nam, tựa đầu vào vai anh, mái tóc mềm mại chạm vào cổ anh, mang theo hương thơm nhẹ của dầu gội. Giọng cô nhỏ nhẹ, trong trẻo, như làn gió đêm: “Anh Nam, em thích anh, thật đó. Ở cạnh anh em thấy vui lắm.” Cô ngượng, má hồng rực dưới ánh trăng, nhưng ánh mắt chân thành, long lanh như những ngôi sao trên bầu trời. Rồi, như một xung động hồn nhiên, cô kiễng chân, khẽ hôn lên má anh, một cử chỉ vừa ngây thơ vừa táo bạo. Nụ hôn để lại hơi ấm thoảng mùi son môi dâu tây, khiến không gian trên đồi cỏ thêm phần dịu dàng.

Nam thoáng sững người, ánh mắt rung động trước sự chân thành của Linh. Trong khoảnh khắc, trái tim anh như bị kéo ra khỏi lớp vỏ gai góc, nhưng bản năng kiểm soát, thứ đã định hình anh qua những tổn thương, vẫn giữ anh lại. Một cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra – giữa sự ấm áp từ Linh và con thú săn mồi trong anh. Anh quay sang, nụ cười nửa đùa nửa thật nở trên môi: “Thích gì, anh có nhiều bí mật lắm, em mà biết chắc hết thích nổi.” Giọng anh trầm, vừa trêu đùa vừa như thử lòng cô, ánh mắt sắc lạnh thoáng hiện, nhưng nhanh chóng tan đi khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Linh.

Mùi hương nam tính từ Nam – mồ hôi xen chút khói thuốc, hơi bụi đường và sức mạnh của cơ bắp – làm Linh dao động. Hương thơm ấy như một luồng nhiệt, cuốn lấy cô, khiến lòng cô rạo rực, tim đập nhanh hơn. Linh mạn dạn hơn, rời khỏi cánh tay, cô ôm lấy cơ thể Nam, áp sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cơ thể anh nóng ran, cơ bắp săn chắc nổi lên dưới lớp áo mỏng, như một bức tường sống động, khiến Linh đê mê, cảm giác như bị cuốn vào một cơn lốc cảm xúc. Môi cô tìm đến môi Nam, trao anh một nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi, mang theo mùi hương son môi dịu dàng và sự chân thành của cô. Nụ hôn như một lời thì thầm không lời, rung lên trong không khí yên tĩnh, mát mẻ của ngọn đồi, nơi chỉ có tiếng côn trùng rả rích và gió lùa qua tán cây cổ thụ.

Nam cảm nhận hơi ấm từ môi Linh, mùi son dâu tây ngọt ngào hòa cùng cảm xúc mãnh liệt cô dành cho anh. Trong khoảnh khắc, anh thoáng xúc động, như thể lớp vỏ lạnh lùng bị nứt ra, để lộ một Nam từng khao khát những điều giản dị, chân thật. Anh ôm lấy cô, siết chặt, rồi hôn lại, mạnh dạn hơn, môi anh chiếm lĩnh, mang theo sự khao khát bị kìm nén bấy lâu. Nụ hôn của anh sâu, mãnh liệt, như muốn nuốt trọn Linh, nhưng vẫn giữ một chút dịu dàng, như sợ làm tổn thương cô. Linh tận hưởng nụ hôn, tay cô vuốt ve da anh, những ngón tay nhỏ nhắn lướt trên cánh tay săn chắc, rồi xuống ngực, như muốn kích thích anh, khơi dậy ngọn lửa trong anh. Mỗi cử chỉ của cô đều mang theo sự khao khát, nhưng vẫn giữ nét ngây thơ, hồn nhiên, khiến Nam vừa bị cuốn theo vừa đấu tranh để giữ kiểm soát.

Tay Nam, như một thói quen, vuốt xuống ngực Linh, cảm nhận bộ ngực phập phồng sau lớp áo bó sát, mềm mại như mời gọi. Bộ ngực cô căng tràn, rung lên theo nhịp thở gấp gáp, làm anh thoáng chao đảo. Linh hôn anh mạnh hơn, môi cô áp chặt, lưỡi khẽ chạm, như thể đã lâu lắm không được gần anh, không được chạm vào anh. Cảm xúc trong cô bùng cháy, mạnh bạo hơn, như một ngọn lửa âm ỉ giờ được giải phóng. Cô siết chặt Nam, cơ thể áp sát, hơi thở gấp hòa cùng nhịp tim dồn dập. “Anh Nam…” Linh thì thầm giữa nụ hôn, giọng run run, ánh mắt long lanh, như muốn nói điều gì nhưng bị cảm xúc nhấn chìm. Cô vuốt ve ngực anh, tay lướt xuống eo, mỗi cử chỉ đều mang theo sự khao khát mãnh liệt, nhưng vẫn giữ nét ngây thơ đặc trưng của cô.

Dưới ánh trăng, trên thảm cỏ xanh mướt, nụ hôn của họ trở nên nồng nàn, như một điệu nhảy của cảm xúc và dục vọng. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió lùa qua tán cây, tiếng côn trùng rả rích, và hơi thở hòa quyện của cả hai. Linh cảm nhận sức mạnh từ Nam, cơ bắp căng cứng dưới lớp áo, hơi nóng từ da anh như thiêu đốt cô. Cô ngẩng lên, ánh mắt long lanh, đôi môi ướt át vì nụ hôn, thì thầm: “Anh Nam, em không sợ anh đâu… Em chỉ muốn ở bên anh, thế này thôi.” Giọng cô nhẹ, nhưng chứa đựng sự chân thành, như một lời hứa giản dị, khiến Nam thoáng sững sờ.

Linh kéo Nam lại, môi cô tìm môi anh, nụ hôn bùng cháy, pha trộn giữa tình yêu trong trẻo và ham muốn mãnh liệt. Nụ hôn của cô sâu, nóng bỏng, như muốn hòa quyện cả hai thành một. Môi cô mềm mại, mang theo hương son dâu tây ngọt ngào, khiến Nam cảm nhận rõ sự chân thành và khao khát từ cô. Linh rời môi anh, hôn xuống cổ, môi lướt trên làn da thô ráp, cảm nhận mùi hương nam tính quen thuộc – mồ hôi xen chút khói thuốc, hơi bụi đường, và sức mạnh của cơ bắp. Hương thơm ấy như một luồng nhiệt, làm tim cô đập rộn ràng, cơ thể rạo rực, như bị cuốn vào một cơn lốc cảm xúc. Tay Linh chạm vào đũng quần anh, cảm nhận khối căng cứng bên dưới qua lớp vải. Cô xoa nhẹ, ngón tay lướt chậm rãi, kích thích anh, khiến hơi thở Nam trở nên gấp gáp, ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên, lóe lên một tia dục vọng.

Nam ngỡ ngàng trước sự chủ động của Linh. Cô gái nhỏ thường ngây thơ, giờ đây lại táo bạo, như một ngọn lửa bất ngờ bùng lên trong đêm. Trong anh, sự háo hức xen lẫn với bản năng săn mồi, muốn xem cô sẽ đi xa đến đâu. Linh luồn tay vào quần anh, chạm vào cặc anh qua lớp quần lót mỏng. Nó nóng hổi, căng cứng, giựt giựt dưới bàn tay cô. Linh bóp nhẹ, cảm nhận sức sống mãnh liệt của nó, lòng cô vừa ngượng ngùng vừa phấn khích. Giọng cô nhỏ nhẹ, pha chút tinh nghịch: “Của anh cứng rồi nè.” Lời nói vừa ngây thơ vừa khiêu khích khiến Nam khẽ nhếch môi, ánh mắt anh tối lại, dục vọng trỗi dậy như một cơn sóng.

Linh kéo áo Nam lên, tham lam khám phá cơ thể anh. Môi cô lướt trên ngực anh, hôn lên làn da săn chắc, cảm nhận cơ bắp rắn rỏi dưới đầu lưỡi. Cô vân vê ngực anh, như thèm khát đã lâu, như muốn chiếm lấy từng inch cơ thể anh. Mỗi nụ hôn của cô đều mang theo sự khao khát, nhưng vẫn giữ nét ngây thơ đặc trưng, làm Nam vừa bị cuốn theo vừa đấu tranh để giữ kiểm soát. Tay kia của Linh sờ hẳn vào cắc Nam, cảm nhận đầu khấc rỉ chút dịch ướt át. Cô vuốt ve, bóp nhẹ, động tác chậm rãi nhưng đầy kích thích, khiến Nam khẽ kiễng người, hơi thở phả ra gấp gáp, mang theo tiếng rên kìm nén. Trong đầu anh thoáng nghĩ: Cô bé này, phải để mình kiểm soát chứ. Dục vọng trong anh bùng lên, không thể để Linh dẫn dắt lâu hơn.

Vừa nghĩ xong, Nam đẩy Linh nằm xuống thảm cỏ mềm mại, ánh mắt anh lướt từ trên xuống dưới, như một kẻ săn mồi ngắm nhìn con mồi. Linh nằm đó, ánh trăng chiếu lên cơ thể cô, phủ một lớp bạc lấp lánh. Mái tóc đen dài xõa trên cỏ, vài sợi bám vào má hồng, đôi môi ướt át khẽ hé, ánh mắt long lanh vừa ngây thơ vừa khao khát. Áo sơ mi bó sát ôm lấy bộ ngực căng tràn, núm vú nhỏ nhô lên qua lớp vải mỏng, phập phồng theo nhịp thở gấp. Váy bút chì ngắn xê dịch, lộ cặp đùi trắng mịn, thon thả, cong cong như mời gọi. Cơ thể cô toát lên vẻ gợi cảm tự nhiên, như một bông hoa vừa hé nụ, vừa mong manh vừa đầy sức sống, khiến Nam không thể rời mắt. Trong anh, dục vọng bùng cháy. Linh nằm trên cỏ, cảm nhận ánh mắt Nam lướt qua cơ thể mình, như một ngọn lửa thiêu đốt. Cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, nhưng ánh mắt không né tránh, chỉ có khao khát và tình cảm dành cho anh. Cô cảm nhận rõ hơi mát của cỏ dưới lưng, ánh trăng dịu dàng trên da, và hơi nóng từ Nam, như một sự hòa quyện giữa thiên nhiên và dục vọng. Trong lòng cô, sự ngượng ngùng xen lẫn phấn khích, như một cô gái đang khám phá những cảm xúc mới, nhưng vẫn giữ niềm tin mãnh liệt vào Nam. Cô thì thầm trong lòng: Anh Nam, dù anh có là ai, em cũng muốn ở bên anh. Sự táo bạo của cô không chỉ là ham muốn, mà còn là cách cô muốn chạm vào trái tim anh, muốn anh mở lòng với cô.

Nam cúi xuống, tay anh lướt trên má Linh, ngón tay thô ráp chạm vào làn da mịn màng, ấm áp. Ánh mắt anh tối lại, dục vọng và cảm xúc đan xen, như một cơn bão bị kìm nén. Anh không nói gì, chỉ cúi xuống, hôn Linh lần nữa, nụ hôn sâu và mãnh liệt, như muốn khẳng định rằng khoảnh khắc này thuộc về cả hai. Môi anh chiếm lĩnh, lưỡi quấn lấy lưỡi Linh, mang theo sự khao khát và một chút dịu dàng.

Linh đáp lại, tay cô ôm lấy cổ anh, kéo anh sát hơn, cơ thể cong lên, áp vào ngực anh. Hơi thở cô gấp gáp, hòa cùng nhịp tim dồn dập, như muốn hòa quyện với anh. Linh cảm nhận sức mạnh từ anh, cơ bắp căng cứng, hơi nóng từ da anh như thiêu đốt cô. Trong khoảnh khắc, cô quên đi mọi thứ – những tổn thương, những bí mật của Nam, chỉ còn anh và cô, trên thảm cỏ dưới ánh trăng. Nam, dù bị cuốn vào ngọn lửa của Linh, vẫn cảm nhận được một tia sáng từ cô, một thứ cảm xúc anh đã lâu không chạm tới. Nhưng bản năng săn mồi trong anh vẫn rình rập, khiến anh đấu tranh giữa việc chiếm lấy cô và giữ lại khoảnh khắc chân thành này.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 132 Ngực

Nam đẩy hai tay Linh ra, ánh mắt anh sắc bén, như một kẻ săn mồi sẵn sàng chiếm lĩnh. Anh cúi xuống, ngón tay thô ráp cởi từng nút áo sơ mi của cô, chậm rãi muốn kéo dài khoảnh khắc đầy khao khát. Bộ ngực Linh dần hiện ra, ôm trọn trong chiếc áo lót trắng mỏng manh, lấp ló dưới ánh trăng. Cặp vú căng tròn, trắng mịn, như hai quả đào chín mọng, núm vú hồng nhạt nhô lên qua lớp vải, phập phồng theo nhịp thở gấp gáp. Làn da cô lấp lánh dưới ánh bạc, như được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng, vừa thuần khiết vừa gợi cảm không thể cưỡng lại. Bộ ngực cô, dù che bởi áo lót, vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên, đầy đặn, làm Nam cảm nhận dục vọng dâng trào, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
43cda062f769102f3df000ccc50d516e.jpg


Linh nằm trên thảm cỏ, nhìn Nam, ánh mắt đê mê xen lẫn một tia khiêu khích. Đôi môi cô hé mở, ướt át, đỏ mọng mời gọi, khiến anh không thể rời mắt. Trong lòng cô, sự ngượng ngùng đã tan biến, nhường chỗ cho ham muốn mãnh liệt, hòa quyện với tình cảm chân thành dành cho anh. Cô cảm nhận ánh mắt Nam lướt qua cơ thể mình, như một ngọn lửa thiêu đốt, làm cơ thể cô nóng ran, tim đập thình thịch. Sự chủ động của cô hôm nay khiến chính cô cũng bất ngờ – cô gái nhỏ thường rụt rè, giờ đây lại bạo dạn, như muốn chứng minh rằng cô sẵn sàng bước vào thế giới của anh, dù nó đầy bí ẩn.

Nam, nhìn cách Linh mời gọi, ánh mắt long lanh và đôi môi khẽ run, không nhịn nổi nữa. Dục vọng trong anh bùng lên như một cơn bão, xóa tan mọi kìm nén. Anh cúi xuống, môi lướt trên ngực cô, hôn lên làn da mềm mại qua lớp áo lót mỏng, cảm nhận sự ấm áp và mùi hương ngọt ngào của cơ thể cô – một chút hương nước hoa nhẹ hòa quyện với mùi da thịt tự nhiên, như một liều thuốc kích thích. Nụ hôn của anh chậm rãi, nhưng đầy chiếm hữu, khiến Linh khẽ rên, cơ thể cong lên, hơi thở gấp gáp. Tiếng rên của cô như một bản nhạc, vừa ngây thơ vừa gợi tình, vang lên trong không gian tĩnh lặng của ngọn đồi, làm Nam càng thêm kích thích.

Nam vòng tay ra sau, ngón tay khéo léo cởi khóa áo lót. Chiếc áo lót rơi xuống, để lộ cặp vú trần dưới ánh trăng. Chúng căng tròn, trắng ngần, như hai viên ngọc lấp lánh trong ánh bạc, núm vú hồng nhạt dựng lên, nhỏ nhắn nhưng đầy mời gọi. Nam bóp nhẹ, cảm nhận sự mềm mại, đàn hồi dưới bàn tay, như đang chạm vào một món quà quý giá. Anh vân vê núm vú, ngón tay lướt nhẹ, rồi cúi xuống, mút lấy, môi anh bao quanh, lưỡi xoay tròn, mút mạnh. Vị giác của Nam bùng nổ – làn da cô mang một chút mặn mà của mồ hôi, hòa quyện với vị ngọt tự nhiên giác quan của anh. Mỗi lần lưỡi anh lướt qua núm vú, anh cảm nhận sự mềm mại, ấm áp, và một chút căng cứng của nó làm anh không thể dừng lại.

Linh không chịu nổi khoái cảm, cơ thể cô phản ứng mãnh liệt. Mỗi cái liếm của Nam như một dòng điện, chạy từ ngực xuống khắp cơ thể, làm cô run rẩy, da nổi gai ốc. Khi lưỡi anh xoay tròn quanh núm vú, cô cảm nhận từng đợt sóng khoái cảm dâng trào, như muốn nhấn chìm cô. Cô cong người, ngực ưỡn lên muốn dâng hiến cho anh, đôi tay luồn vào tóc anh, ngón tay bấu chặt, đẩy đầu anh sát hơn vào ngực. “Sướng quá, anh Nam…” Giọng cô rên khe khẽ, vừa hồn nhiên vừa dâm dục không thể kìm nén. Nhất là khi Nam cắn nhẹ vào đầu vú, một cảm giác vừa đau vừa sướng khiến Linh ưỡn người mạnh hơn, miệng bật ra tiếng rên dâm dục, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Cơ thể cô như tan chảy, đầu óc trống rỗng, chỉ còn khoái cảm và sự khao khát dành cho anh. Mỗi cái chạm của lưỡi anh, mỗi lần anh mút mạnh, làm cô run lên, đùi khẽ khép chặt, như muốn kìm nén ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể.

Nam, bị cuốn vào tiếng rên của Linh, cảm nhận dục vọng trong anh trỗi dậy mãnh liệt. Mỗi cử động cong người của cô, mỗi tiếng rên khe khẽ, như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong anh. Vị ngọt mặn của da cô, sự mềm mại của ngực cô dưới môi, và tiếng rên dâm dục của cô, tất cả như một liều độc dược, khiến anh không thể dừng lại. Nhưng sâu trong anh, sự chân thành của Linh vẫn như một ánh sáng, làm anh thoáng chao đảo, như sợ làm tổn thương cô, sợ phá hủy khoảnh khắc đẹp đẽ này. Dù vậy, bản năng săn mồi trong anh vẫn chiếm thế, thúc đẩy anh tiếp tục, muốn chiếm lấy cô, muốn để lại dấu ấn của mình trên cơ thể cô.

Ánh trăng mát lạnh chiếu xuống hai người, như một tấm lụa bạc phủ lên cơ thể họ, làm nổi bật từng đường nét. Thảm cỏ xanh mướt ôm lấy họ, gió đêm lùa qua, mang theo hương hoa dại và tiếng côn trùng rả rích, như một bản giao hưởng của thiên nhiên. Linh nằm đó, ngực trần lấp lánh, ánh mắt đê mê của nàng thơ dưới ánh trăng, vừa thuần khiết vừa gợi cảm. Nam, với cơ bắp săn chắc, ánh mắt sắc bén. Khoảnh khắc ấy, như một bức tranh nghệ thuật, nơi tình yêu và ham muốn hòa quyện, được ánh trăng chứng giám, trong không gian tĩnh lặng của ngọn đồi ngoại ô.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 133 Hôn

Linh nằm trên thảm cỏ, cơ thể run rẩy dưới những nụ hôn và cái liếm đầy ma thuật của Nam. Mỗi lần lưỡi anh lướt quanh núm vú, cô cảm nhận từng đợt sóng khoái cảm lan tỏa, làm cô cong người, rên khe khẽ, “Sướng quá, anh Nam…” Tiếng rên dâm dục của cô vang lên, hòa vào không gian tĩnh lặng. Khi anh cắn nhẹ đầu vú, cảm giác vừa đau vừa sướng khiến cô ưỡn ngực, ngón tay bấu chặt vào tóc anh, như muốn anh tiếp tục mãi. Cơ thể cô như tan chảy, đầu óc trống rỗng, chỉ còn dục vọng và tình cảm mãnh liệt dành cho anh.

Linh đưa tay khám phá cơ thể Nam, ngón tay lướt trên làn da rắn chắc, cảm nhận cơ bắp săn chắc dưới đầu ngón tay. Ngực anh rộng, cơ ngực căng cứng, từng đường nét như được tạc từ đá, làm cô thèm thuồng, ham muốn dâng cao. Cô vuốt xuống bụng anh, cảm nhận cơ bụng săn chắc, từng múi nổi rõ. Mỗi cái chạm làm cô rạo rực, như chạm vào một ngọn lửa, kích thích cô muốn đi xa hơn, muốn chiếm lấy anh hoàn toàn. Linh nhìn Nam, ánh mắt đê mê, thấy anh mải mê hôn ngực mình, môi anh lướt trên làn da cô. Nhưng cô còn muốn hơn thế, muốn cả hai hòa quyện trong ngọn lửa dục vọng.
czQi0.md.jpeg

Linh khẽ đẩy Nam ra, ánh mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng hé mở, cất tiếng khe khẽ, dâm dục: “Chờ em cởi váy đã.” Giọng cô run run, vừa ngượng ngùng vừa khiêu khích, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Cô ngồi dậy, chậm rãi cởi chiếc váy bút chì ngắn, để lộ cơ thể chỉ còn chiếc quần lót mỏng tang ôm lấy phần dưới. Làn da trắng mịn, cặp đùi thon thả cong cong, và chiếc quần lót trắng bó sát, phác họa đường nét gợi cảm của cô. Nam, như hiểu ý, ánh mắt tối lại vì dục vọng. Anh cúi xuống, ngón tay lướt qua eo cô, rồi tuột luôn chiếc quần lót còn sót lại, để Linh hoàn toàn trần trụi dưới ánh trăng.

Cơ thể Linh hiện ra, mu cao căng mọng, rỉ nước ướt át, như một bông hoa vừa chớm nở, đầy sức sống và mời gọi. Làn da quanh đó mịn màng, hơi hồng lên vì kích thích, và chút dịch ướt át lấp lánh, như giọt sương dưới ánh trăng. Vẻ đẹp ấy vừa thuần khiết vừa gợi tình, làm Nam không thể rời mắt. Anh nhìn Linh nằm dưới mình, không cần bạo lực hay uy hiếp, là tự cô trao cho anh, ánh mắt long lanh, đôi môi hé mở, và cơ thể đang mời gọi. Cảm giác của kẻ chiến thắng trỗi dậy trong anh, nhưng không phải sự chiếm đoạt lạnh lùng, mà là niềm vui sướng khi thấy cô tự nguyện dâng hiến. Dục vọng trong anh bùng cháy, nhưng sự chân thành của Linh khiến anh cảm nhận một tia ấm áp, như một ánh sáng len lỏi vào tâm hồn gai góc của anh.

Nam cúi xuống, hai tay nâng chân Linh lên cao, để lộ phần dưới của cô hoàn toàn. Anh vục mặt vào bướm Linh, hít hà, cảm nhận mùi hương đặc trưng – một chút mặn mà của mồ hôi, hòa quyện với mùi cơ thể ngọt ngào và chút ướt át của dịch kích thích mọi giác quan. Làn da cô ấm áp, mềm mại, và chút lông mịn màng chạm vào mũi anh, làm anh càng thêm say mê. Linh xấu hổ, cơ thể khẽ co lại, giọng run run: “Đừng mà anh, cả ngày đi làm em còn chưa tắm, nó… hôi lắm.” Cô đỏ mặt ngượng ngùng, không ngờ Nam lại hôn chỗ đó.

Nam ngẩng lên, nụ cười nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch: “Hôi gì, mùi của em làm anh điên đây này.” Giọng anh khàn khàn, mang theo sự trêu chọc, nhưng cũng đầy chiếm hữu muốn xóa tan sự ngượng ngùng của cô. “Nằm yên, để anh thưởng thức nào.” Anh nói, rồi cúi xuống, lưỡi anh lướt qua bướm Linh, liếm nhẹ từ ngoài vào trong, cảm nhận sự ướt át và ấm áp. Lưỡi anh chậm rãi, khám phá từng nếp gấp, lướt qua mép ngoài, rồi sâu hơn, chạm vào phần nhạy cảm nhất. Mỗi cái liếm của anh đều chính xác, như một nghệ sĩ đang vẽ nên khoái cảm trên cơ thể cô. Anh mút nhẹ, cảm nhận chút dịch ngọt mặn rỉ ra, vị của nó làm anh nghĩ thầm: Ngon quá, mùi hòa quyện thế này, sao mà cưỡng nổi.

Linh ưỡn người vì sướng, cơ thể cô run rẩy, đùi khép chặt theo bản năng, nhưng tay Nam giữ chân cô, không cho cô né tránh. Khi lưỡi anh lướt sâu bên trong, khám phá mọi ngóc ngách, cô cảm nhận từng đợt sóng khoái cảm dâng trào muốn nhấn chìm cô. Nhất là khi Nam mút mạnh một cái, lưỡi anh xoay tròn quanh điểm nhạy cảm, Linh rên lên theo bản năng, tiếng rên dâm dục vang vọng: “Anh Nam… sướng quá…” Hơi thở cô dốc, ngực phập phồng, ánh mắt mờ đi vì khoái cảm. Cơ thể cô cong lên muốn dâng hiến hoàn toàn, ngón tay bấu chặt vào cỏ muốn tìm điểm tựa giữa cơn sóng dục vọng.

Linh thở gấp, cơ thể nóng ran, như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa Nam khơi dậy. Lưỡi anh lướt qua điểm nhạy cảm, mút lấy chút dịch ướt át, làm cô ngập trong khoái cảm mãnh liệt. Cỏ mềm mát chạm vào lưng cô, như một cái ôm dịu dàng của đất trời, nhưng cơ thể cô lại bùng cháy, như thể đối lập với sự thanh tịnh của đêm. Khoái cảm dâng cao, làm cô không kìm nổi, giọng run run, đam mê và dâm dục, vang lên giữa không gian tĩnh lặng: “Làm em sướng đi anh… Em thèm cặc anh.” Lời nói của cô như một tia lửa, đốt cháy lớp kiểm soát của Nam, khiến ánh mắt anh tối lại, dục vọng trỗi dậy như một cơn bão.

Nam ngẩng lên, nụ cười nhếch môi, giọng khàn khàn đầy chiếm hữu: “Cô bé, em nói thế, anh chiều em ngay đây.” Anh siết nhẹ đùi Linh, cảm nhận làn da mịn màng, ấm áp dưới bàn tay thô ráp, như chạm vào một tác phẩm nghệ thuật sống động. “Muốn anh, thì rên to lên nào.” Lời anh vừa trêu chọc vừa ra lệnh, ánh mắt lướt qua cơ thể cô – từ đôi môi đỏ mọng hé mở, cặp vú căng tròn lấp lánh, đến mu cao ướt át muốn khắc sâu từng đường nét vào tâm trí. Tiếng nói của anh hòa vào tiếng gió, vang vọng, làm Linh càng thêm rạo rực, tim đập thình thịch, cơ thể run lên vì khao khát.

Nam đứng dậy, nhanh chóng cởi bung quần, để lộ cặc anh căng cứng, nóng hổi, đầu khấc rỉ chút dịch. Nó sừng sững, như một biểu tượng của sức mạnh nam tính, làm Linh say đắm ngắm nhìn, ánh mắt đê mê, như bị thôi miên bởi sự mạnh mẽ của anh. Linh đưa tay, ngón tay nhỏ nhắn chạm vào, nâng niu, vuốt ve nhẹ nhàng, cảm nhận sự cứng rắn và hơi nóng dưới đầu ngón tay. Cặc anh giựt giựt đáp lại cái chạm của cô, làm Linh càng thêm khao khát, cơ thể cô nóng ran, tim đập dồn dập. Xúc giác từ làn da anh, hơi thô ráp nhưng nóng bỏng, làm cô thèm thuồng, như chạm vào một ngọn lửa sống động. Cô thì thầm, giọng khe khẽ, dâm dục: “Anh Nam… em muốn nó… ngay bây giờ…” Lời nói của cô như một lời mời gọi mãnh liệt, khiến Nam không thể kìm chế thêm.

Nam quỳ xuống, đẩy chân Linh ra, để cô hoàn toàn mở ra trước anh. Anh giữ cặc mình, lướt đầu khấc qua bướm cô, cảm nhận sự ướt át và ấm áp, như một cánh cửa dẫn vào thiên đường. Linh run rẩy, hơi thở gấp gáp, ánh mắt long lanh nhìn anh, vừa khao khát vừa ngượng ngùng. Nam từ từ đẩy vào, đầu khấc chạm vào, rồi dần tiến sâu, cảm nhận sự chặt chẽ và nóng bỏng của cô. Linh rên lên, tiếng rên dâm dục vang lên, hòa vào tiếng gió đêm: “Anh Nam… ư… sướng quá…”

Khi cặc anh vào sâu hơn, Linh cảm nhận sự đầy đặn, lấp đầy mọi khoảng trống trong cơ thể cô. Tâm lý Linh là một cơn lốc cảm xúc – khoái cảm mãnh liệt xen lẫn tình cảm sâu đậm dành cho anh. Cô cảm nhận anh đang chiếm lĩnh cô, không chỉ cơ thể, mà cả trái tim, như một sự hòa quyện hoàn hảo giữa dục vọng và tình yêu. Xúc giác từ cặc anh, nóng hổi, cứng rắn, cọ xát bên trong cô, làm cô đê mê, cơ thể run rẩy, ngực phập phồng, núm vú hồng nhạt dựng lên dưới ánh trăng.

Nam hăng máu, mỗi cái thúc của anh mạnh mẽ, sâu, như muốn khắc dấu ấn của mình lên cơ thể Linh. Anh cúi xuống, hôn môi Linh, môi anh chiếm lĩnh, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, mang theo vị mặn mà của mồ hôi và chút ngọt ngào từ son môi dâu tây của cô. Nụ hôn sâu, mãnh liệt muốn nuốt trọn hơi thở của cô. Anh rời môi cô, hôn xuống ngực, môi lướt trên làn da mềm mại, mút lấy núm vú, lưỡi xoay tròn, cắn nhẹ, làm Linh rên to hơn: “Anh Nam… sướng…” Tay anh bóp vú cô, cảm nhận sự mềm mại, đàn hồi, như đang cầm một món quà quý giá, làm cô cong người, ngực ưỡn lên dâng hiến hoàn toàn. Mỗi cái thúc của anh làm cô cảm nhận từng đợt sóng khoái cảm, như một cơn lũ cuốn cô đi. Cô ôm lấy vai anh, ngón tay bấu chặt vào cơ bắp săn chắc, cảm nhận sự rắn rỏi và hơi nóng dưới đầu ngón tay, như muốn níu giữ anh, muốn anh không bao giờ dừng lại.

Nam nhìn khuôn mặt Linh dưới ánh trăng, đẹp mê hồn, đôi môi đỏ mọng hé mở, ánh mắt đê mê, má hồng rực vì khoái cảm. Cô gái nhí nhảnh, hay chu mỏ khi nói chuyện với anh, hôm nay lại khác, bạo dạn và gợi tình, như một nàng thơ trong cơn say dục vọng. Nam cười hài lòng, nụ cười mang chút kiêu hãnh của kẻ chiến thắng, nhưng cũng có chút dịu dàng, muốn trân trọng khoảnh khắc này. “Rên nữa đi, Linh… Anh muốn nghe em.” Anh thì thầm, giọng khàn khàn, vừa chiếm hữu vừa chân thành, làm Linh càng thêm chìm đắm.

Linh rên rỉ, tiếng rên của cô như một bản nhạc, lúc khe khẽ, lúc cao vút, hòa cùng nhịp thúc của Nam. “Anh Nam… mạnh nữa đi… em sướng…” Cô rên, giọng dâm dục, không còn kiểm soát, như để mặc bản năng dẫn dắt. Mỗi cái đẩy của anh làm cô cảm nhận từng nhịp, từng cái thúc, như một điệu nhảy đầy đam mê. Cỏ mềm mát chạm vào lưng cô, nhưng cơ thể cô lại nóng bỏng, như một ngọn lửa đối lập. Xúc giác từ cặc anh, cọ xát mạnh mẽ bên trong cô. Linh cảm nhận tình cảm mãnh liệt dành cho Nam, như một ngọn lửa không thể dập tắt, dù biết anh là một bí ẩn đầy gai góc.

Gió mát hiu hiu lùa qua, mang theo hương hoa dại và tiếng côn trùng rả rích, một bản nhạc nền cho khoảnh khắc của hai người. Đường phía dưới vắng tanh, không một bóng người, chẳng ai làm phiền đến hai con người đang chìm trong sung sướng trên ngọn đồi.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 134 Ngồi lên trên

Linh nằm trần trụi trên thảm cỏ, cơ thể lấp lánh dưới ánh trăng, làn da trắng mịn ánh lên như ngọc trai, cặp vú căng tròn phập phồng, núm vú hồng nhạt dựng đứng, mu cao ướt át toát lên vẻ gợi tình. Không gian ngọn đồi ngoại ô tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở gấp gáp của cả hai và âm thanh ướt át từ nhịp làm tình, như nhịp tim của đêm. Cỏ mềm mát chạm vào da, mang lại cảm giác dễ chịu, như một cái nệm tự nhiên, nhưng cơ thể Linh và Nam nóng bỏng, bừng cháy trong khoái cảm mãnh liệt. Ánh trăng bạc phủ lên họ, như một tấm lụa mỏng, làm nổi bật từng đường nét cơ thể, một bức tranh sống động được vẽ bằng ánh sáng và dục vọng.

(m=eaSaaTbaAaaaa)(mh=qbTJmzk6Afk8Xz5q)16.jpg


Linh trong lòng ngập tràn khoái cảm và niềm vui, mỗi nhịp làm tình với Nam làm cô run rẩy, nhưng điều khiến cô đê mê là sự dâng hiến tự nguyện. Khác với những lần bị ép buộc trước kia, lần này cô trao thân bằng cả trái tim, cảm nhận sự hòa quyện sâu sắc qua từng cái chạm, từng tiếng rên. Nội tâm cô là một cơn lốc cảm xúc – cô thấy mình thuộc về anh, như một phần mãi mãi của anh, và cô muốn anh cảm nhận tình yêu mãnh liệt của mình, qua ánh mắt đê mê, qua cách cô đáp lại anh. Linh vuốt nhẹ mặt Nam, ngón tay lướt qua làn da lấm tấm mồ hôi, cảm nhận hơi nóng và sự rắn rỏi của gương mặt góc cạnh, như đang chạm vào một bức tượng sống. Ánh mắt cô long lanh, giọng khe khẽ, đam mê xen chút tinh nghịch: “Để em lên trên anh nha…”

Nam nằm ngửa trên cỏ, tay gối sau đầu, nụ cười kiêu hãnh: “Lên đi cô bé, cho anh thấy em làm được gì.” Giọng anh khàn khàn, vừa trêu chọc vừa đầy chờ đợi, ánh mắt sắc bén ánh lên dục vọng, như một kẻ săn mồi nhường quyền kiểm soát nhưng vẫn giữ sự áp đảo. Linh mỉm cười, ánh mắt đê mê, cô từ từ rút cặc Nam ra, cảm nhận sự trống rỗng khi nó rời lồn cô, làm cô càng khao khát, lồn cô co bóp, như thúc giục cô hành động. Cô xoay người đứng dậy, ánh trăng chiếu lên cơ thể cô, làm làn da trắng mịn lấp lánh, cặp vú căng tròn rung nhẹ, bờ eo thon gọn uốn cong, như một đường nét được vẽ bằng ánh bạc. Con cặc Nam vừa thoát ra, sừng sững, bóng nhẫy chất lỏng ướt át, lấp lánh dưới ánh trăng, như một biểu tượng mạnh mẽ của dục vọng, khiến Linh tim đập thình thịch, cơ thể nóng ran.

Linh từ từ ngồi xuống, tay nắm nhẹ cặc anh, căn chỉnh vị trí. Cô hạ hông chậm rãi, đầu khấc chạm vào lồn cô, rồi trượt sâu, một tiếng “thụp” nhẹ vang lên trong đêm tĩnh lặng. Linh cảm nhận cặc anh lấp đầy lồn cô, từng đường gân cọ xát vào thành lồn, chạm vào điểm nhạy cảm, mang lại khoái cảm mãnh liệt. Cặc anh đâm sâu, chạm đến tử cung, tạo cảm giác đầy đặn, trơn tru nhờ dâm thủy chảy ra. Mỗi ma sát, mỗi cái cọ vào điểm nhạy cảm, làm cô run rẩy, lồn co bóp chặt quanh cặc anh, như muốn giữ anh mãi trong cô. Cô rên lên: “Anh Nam… sâu quá… sướng…” Linh bắt đầu nhấp, hông uốn lượn chậm rãi, như muốn cảm nhận từng chi tiết của cặc anh, rồi nhanh hơn, đẩy cặc anh sâu vào lồn, làm điểm nhạy cảm cọ mạnh, khiến cô cong người, ngực rung lên, tiếng rên dâm dục vang lên: “Anh… em sướng quá…”

Cách Linh làm tình đầy đam mê, cô nhấp hông đều đặn, lúc nâng lên để cặc anh gần rút ra, chỉ còn đầu khấc trong lồn, làm cô cảm nhận sự trống rỗng thoáng qua, rồi hạ mạnh xuống, để cặc anh đâm sâu, chạm tử cung, làm lồn cô co bóp, chất lỏng nóng bỏng ướt át tràn ra. Cô uốn cong lưng, ngực ưỡn ra, cặp vú căng tròn rung nhẹ, như mời gọi Nam chạm vào. Cô nắm tay anh, đặt lên vú mình, ánh mắt đê mê, như muốn anh tham gia vào nhịp điệu của cô. Mỗi nhịp nhấp, lồn cô ôm chặt cặc anh, ma sát mạnh mẽ, làm cô cảm nhận sự nóng hổi, cứng rắn của anh, lấp đầy cô, hòa quyện cả hai thành một. Linh nghiêng người, hôn môi Nam, môi cô mềm mại, lưỡi quấn lấy lưỡi anh, mang theo vị mặn mà của mồ hôi và chút ngọt ngào từ son môi dâu tây, như một nụ hôn kéo dài nhịp điệu dục vọng.

Nam nằm ngửa, tận hưởng, ánh mắt đắm đuối ngắm Linh. Cặp vú cô đẩy lên xuống theo nhịp nhấp, căng tròn, núm vú hồng nhạt lấp lánh dưới ánh trăng, rung động như hai đóa hoa hé nụ trong ánh bạc. Bờ eo thon gọn uốn cong, mịn màng, như một đường nét hoàn hảo, làm anh không thể rời mắt. Anh không để Linh tự nhấp lâu, hai tay ôm lấy eo cô, bàn tay rắn chắc siết chặt, cảm nhận làn da mịn màng, ấm áp. Anh đẩy hông lên, cặc anh đâm sâu vào lồn cô, chạm tử cung, làm Linh rên to: “Anh Nam… sâu… sướng…” Cặc anh ra vào, ma sát mạnh mẽ, lấp đầy lồn cô, cọ xát điểm nhạy cảm, làm lồn cô ướt át, chất lỏng nóng bỏng chảy ra, tạo âm thanh ướt át “phạch phạch”, như nhịp tim của dục vọng. Mỗi cái đâm sâu, cặc anh cọ xát thành lồn, chạm điểm nhạy cảm, làm lồn cô co bóp, mang lại khoái cảm mãnh liệt cho cả hai.

Linh sướng đến mức đầu óc trống rỗng, tay cô bấu chặt vào ngực Nam, ngón tay cào nhẹ trên cơ bắp săn chắc. “Anh… mạnh nữa đi… em chịu không nổi…” Giọng cô dâm dục, run run, để mặc bản năng dẫn dắt. Cô nhấp nhanh hơn, hông lắc mạnh, lồn cô ôm chặt cặc anh, làm cô cảm nhận từng ma sát, từng cái đâm sâu, như anh đang chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể cô. Nam tiếp tục nhịp đều, mỗi cái đẩy mạnh mẽ, sâu, làm lồn cô co bóp, ẩm ướt hơn. Hai tay anh xoa, bóp cặp vú Linh, mềm mại, đàn hồi, ngón tay vân vê núm vú, rồi bóp mạnh, làm Linh cong người, ngực ưỡn ra, rên to: “Anh Nam… sướng…” Anh cúi lên, hôn môi cô, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, như muốn nuốt trọn hơi thở của cô. Anh rời môi, hôn xuống ngực, mút lấy núm vú, lưỡi xoay tròn, cắn nhẹ, làm Linh rên dâm dục, lồn co bóp mạnh hơn quanh cặc anh.

Nam, trong cơn hoan lạc, cảm nhận sự chặt chẽ và ướt át của lồn Linh, mỗi nhịp nhấp của cô làm anh đắm chìm trong khoái cảm. Tiếng rên dâm dục, cách cô uốn hông, và ánh mắt chân thành của cô khiến anh không chỉ thấy cô như một cơ thể để chiếm lấy. Anh cảm nhận một sự gắn kết sâu sắc, như Linh đang kéo anh ra khỏi lớp vỏ lạnh lùng. Trong khoảnh khắc này, anh không chỉ muốn thỏa mãn dục vọng, mà còn muốn làm cô hạnh phúc, muốn đưa cô lên đỉnh khoái cảm, như một cách đáp lại sự tự nguyện của cô. Anh nghĩ thầm, Linh là người khiến anh muốn sống thật với cảm xúc, dù chỉ là một khoảnh khắc, muốn giữ cô bên mình, dù trái tim anh vẫn đầy vết sẹo.
 

Luconcu

Yếu sinh lý
Tml nghỉ lễ lâu thế, đi xem diễu binh xong về bị teo chym à?
Chương 127 Nô lệ
Trong kho hàng ngột ngạt, ánh sáng neon mờ nhạt chiếu lên cơ thể trần truồng của Phương, nằm rã rời trên tấm bìa carton sờn cũ. Đầu gối cô đỏ ửng, dấu vết của cuộc nhục dục mãnh liệt với Nam vẫn còn in hằn trên da thịt. Mồ hôi lấp lánh trên ngực cô, cặp vú căng mọng phập phồng theo từng nhịp thở gấp, lồn hồng hào vẫn ướt át, đầy tinh và dâm thủy, như minh chứng cho sự khuất phục của cô trước anh. Nam, dáng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn dưới áo thun đen bó sát, đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như kẻ săn mồi vừa chiến thắng. Anh hất hàm, giọng trầm khàn: “Còn gì nữa?”

b218c3ec8fddce449f9dc72069dce33e.jpg


Phương ngước lên, ánh mắt nhục nhã xen khao khát, mái tóc rối bời bết mồ hôi dính trên trán. Cô cắn môi, tự trọng gào thét trong lòng, nhưng cơ thể phản bội, lồn cô co bóp khi nhìn dáng anh cao lớn, mùi mồ hôi nam tính hòa quyện với khói thuốc lá thoảng quanh anh. Cô lí nhí, giọng run run: “Em muốn… bị anh đụ, em muốn cảm giác sung sướng đó nữa.” Lời nói như xé toạc lớp kiêu kỳ cô cố giữ, nhưng cô dừng lại, không dám thốt ra câu “Hãy coi em như nô lệ tình dục của anh”. Nói ra, cô sợ mình sẽ mất hết, trở thành con điếm hoàn toàn trong tay anh. Phương lấp lửng, thêm một câu, gần như van xin: “Hãy sai khiến em nữa…”

Nam cong môi, nụ cười khẽ đầy toan tính. Đúng như anh dự đoán, Phương đã rơi vào bẫy, trở thành con mồi không thể thoát khỏi vòng xoáy dục vọng anh giăng ra. Anh không đáp, chỉ nhìn cô lần cuối, ánh mắt xoáy sâu như muốn khắc vào tâm trí cô hình ảnh kẻ nắm quyền. Rồi anh lạnh lùng nói: “Mặc đồ vào đi, quản lý. Trễ rồi.” Không một lời an ủi, không một cử chỉ dịu dàng, Nam quay lưng, bước ra khỏi kho. Bóng anh cao lớn khuất dần sau màn đêm, tiếng giày cộp cộp vang vọng trên nền bê tông, để lại Phương nằm lẻ loi giữa không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quạt trần rít lên từng nhịp.

Phương nằm đó, cơ thể kiệt sức, đầu óc trống rỗng. Cái cách Nam bỏ đi, không đáp lại lời van xin của cô, khiến cô khó chịu, như bị khước từ, nhưng đồng thời lại khơi dậy khao khát mãnh liệt hơn. Hắn muốn gì? Muốn mình quỳ xin thêm sao? Cô tự hỏi, lòng giằng xé giữa tự trọng và bản năng dâm đãng mà Nam đã đánh thức. Cô ghét chính mình, ghét cái cách lồn cô vẫn nóng ran, vẫn nhớ từng cú nhấp mạnh bạo của anh, từng mệnh lệnh sắc lạnh khiến cô tan chảy. Phương run rẩy ngồi dậy, tay vơ vội áo sơ mi trắng nhàu nhĩ và váy bút chì rơi lăn lóc. Cô mặc lại, từng nút áo như một nỗ lực lấy lại vẻ kiêu kỳ, nhưng đôi chân vẫn run, đầu gối nhức nhối, lồn âm ỉ đau như nhắc cô về sự khuất phục vừa qua.

Cô vơ cuốn sổ ghi chép trên bàn, tay siết chặt như cố bám vào chút lý trí còn sót lại. Bước ra khỏi kho, không gian tối om của cửa hàng khiến cô rùng mình. Đã khuya, đường phố vắng tanh, Phương không còn sức đi. Cô gọi taxi, ngồi thụp xuống ghế sau, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa kính. Ánh đèn đường lướt qua, phản chiếu gương mặt cô – vẫn xinh đẹp, nhưng ẩn sau lớp kiêu kỳ là sự rối loạn. Mình là ai? Quản lý Phương hay con đĩ của Nam? Cô tự hỏi, tay vô thức siết chặt váy, cảm giác dâm thủy vẫn rỉ ra khiến cô xấu hổ. Cô muốn quên, muốn xóa sạch ký ức đêm nay, nhưng cơ thể phản bội, lồn cô co bóp khi nhớ đến giọng Nam, ánh mắt anh, và con cặc gân guốc lấp đầy cô. Phương cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi, không phải vì đau, mà vì cô biết mình đã nghiện anh, nghiện sự sai khiến và khoái cảm anh mang lại.

Trong khi đó, Nam phóng xe máy đen cũ kỹ qua những con đường vắng, gió đêm lạnh buốt thổi qua má. Anh mỉm cười, đắc thắng. Mọi toan tính của anh đều đúng – Phương, cô quản lý kiêu kỳ với cặp vú căng mọng và cặp mông săn chắc, giờ đây chỉ là con mồi thèm khát anh, sẵn sàng quỳ xin để được đụ. Anh đã đưa cô vào bẫy, từng bước phá tan lớp vỏ tự trọng, khiến cô nghiện sự kiểm soát của mình. “Lần sau ư?” Nam lẩm bẩm, mắt lấp lánh ý vị. “Lần sau, em sẽ biết thế nào là nô lệ thực sự.” Anh tưởng tượng những trò mới, những cách mới để đẩy Phương sâu hơn vào vực thẳm nhục dục, khiến cô không chỉ khuất phục mà còn tự nguyện dâng hiến mọi thứ.

Xe anh dừng trước căn nhà, Nam nằm xuống giường, điếu thuốc cháy đỏ trên môi. Hơi thở anh hòa với khói, tâm trí lướt qua hình ảnh Phương – ánh mắt khao khát, tiếng rên dâm dục, và cơ thể run rẩy dưới anh. Nhưng thoáng chốc, hình ảnh Linh hiện lên – nụ hôn ngọt ngào, nụ cười trong trẻo, và sự chân thành khiến anh chùn bước. Nam nhíu mày, gạt ý nghĩ đó đi. Linh là ánh sáng, nhưng anh là kẻ săn mồi, và Phương mới là con mồi hoàn hảo để anh thỏa mãn bản năng. Anh rít một hơi thuốc dài, mỉm cười, chìm vào giấc ngủ với những toan tính mới.

Phương về đến chung cư, bước chân nặng nề trên hành lang tối. Cô mở cửa phòng, ném mình xuống giường, không buồn tắm rửa. Mùi tinh và mồ hôi của Nam vẫn bám trên da, như lời nhắc nhở về sự khuất phục của cô. Cô ôm mặt, khóc nức nở, tự trách mình yếu đuối, nhưng lồn cô lại co bóp, nóng ran khi nhớ đến mệnh lệnh “con đĩ” của anh. Cô ghét Nam, ghét cái cách anh bỏ đi không ngoảnh lại, nhưng lại khao khát anh quay lại, sai khiến cô, đụ cô thêm lần nữa. Phương lẩm bẩm: “Mày điên rồi, Phương ơi…” Cô chìm vào giấc ngủ bất an, giấc mơ tràn ngập hình ảnh Nam, cơ thể anh, và khoái cảm khiến cô rên rỉ ngay cả trong vô thức.
tml nghỉ lễ lâu thế, đi xem diễu binh xong về mất cảm hứng à
 

zinzin6996

Tao là gay
Chuyển thể loại hiếp dâm hay là some Linh với phương cho kích thích thêm tí nữa đi m
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 135 Hòa quyện

Linh nhún nhảy trên Nam, hông uốn lượn, mỗi nhịp nhấp làm cô rên dâm dục, khoái cảm dâng trào. Sau một hồi, mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở gấp gáp, cô thấm mệt, cơ thể vừa kiệt sức vừa ngập trong sướng khoái. Linh chậm rãi rút cặc Nam ra, cảm giác trống rỗng thoáng qua khiến lồn cô co bóp, như lưu luyến sự đầy đặn vừa rời đi. Cô nằm ngửa ra bãi cỏ, cỏ mềm mát chạm vào lưng, mang lại cảm giác dễ chịu. Linh quay sang ôm lấy Nam, ngón tay cô lướt trên ngực anh, vuốt ve cơ bắp săn chắc, thấm hơi nóng và sự rắn rỏi dưới đầu ngón tay. Ánh mắt cô long lanh, giọng khe khẽ, vừa mệt mỏi vừa dâm dục: “Mệt mà sướng quá anh…”

Nam nhếch môi, ánh mắt cháy bỏng: “Sướng thế mà nghỉ hả? Anh chưa để em dừng đâu, cô bé.” Giọng anh khàn khàn, đầy chiếm hữu, như một lời trêu ghẹo đầy thách thức. Anh chồm lên, con cặc anh vẫn nóng hổi, cứng ngắc, bóng nhẫy chất lỏng ướt át, như sẵn sàng tiếp tục. Linh nằm ngửa, ánh trăng chiếu lên cơ thể cô, làm làn da trắng mịn, cặp vú căng tròn phập phồng, núm vú hồng nhạt dựng đứng, mu cao ướt át mời gọi. Nam đút cặc vào lồn cô, đầu khấc trượt vào dễ dàng nhờ sự ẩm ướt, rồi đâm sâu, lấp đầy lồn cô, chạm đến tử cung. Anh nhấp liên hồi, hông chuyển động mạnh mẽ, cặc anh ra vào, lồn cô ôm chặt, mỗi cái đâm làm Linh rên lên: “Anh… sâu quá…” Anh đẩy nhanh, cặc anh lấp đầy lồn cô, chạm điểm nhạy cảm, làm cô run rẩy, lồn co bóp, chất lỏng nóng bỏng tràn ra, tạo âm thanh ướt át “phạch phạch”, như nhịp tim của dục vọng.
(m=eaSaaTbWx)(mh=-IRJvAiZQGNSrPvS)16.jpg


Nam mơn trớn đùi Linh, bàn tay rắn chắc lướt trên làn da mịn màng, như đang vuốt ve một món quà quý giá. Anh cúi xuống, thì thầm dâm dục bên tai cô: “Lồn em khít thế này, anh điên mất, Linh ơi…” Lời khen của anh, vừa thô tục vừa đầy mê hoặc, làm Linh đỏ mặt, nhưng khoái cảm càng dâng cao. Cô rên đáp lại, giọng run run: “Anh… nói thế em sướng thêm đấy…” Linh chỉ biết rên, tiếng rên dâm dục hòa cùng nhịp thở dốc, như một bản nhạc không lời. Cô cong người, tay bấu chặt vào cỏ, ngón tay siết chặ. Trong đầu Linh, suy nghĩ lướt qua: Mỗi cái đâm, con cặc Nam, cách anh mơn trớn, cách anh nhìn làm mình sướng quá, không chịu nổi. Cô nghĩ, anh không chỉ làm cô sướng, mà ánh mắt anh, như ngọn lửa, khiến cô cảm thấy mình là trung tâm của thế giới anh, làm cô chìm đắm trong tình cảm và khoái cảm.

Nam nhấp nhanh hơn. Anh đổi nhịp, lúc chậm để cặc anh lướt nhẹ trong lồn cô, lúc nhanh, đâm mạnh, khiến Linh cong người, rên to: “Anh Nam… sướng… sâu nữa đi…” Anh nắm hông cô, kéo cô sát hơn, cặc anh đâm sâu, như muốn khắc dấu ấn của mình. “Em đẹp quá, Linh… lồn em làm anh không dừng được,” anh thì thầm, giọng dâm dục, ánh mắt khóa chặt vào mắt cô, làm cô càng chìm trong khoái cảm. Linh đáp lại, giọng dâm dục: “Anh… làm em sướng chết mất…” Cô vòng tay ôm cổ anh, kéo anh sát hơn muốn hòa quyện cả hai thành một.

Sau một hồi nhấp, Linh không chịu được, lồn cô co bóp nhanh hơn, ấm nóng, ôm chặt cặc Nam, như muốn giữ anh mãi trong cô. Nam ngẩng lên, giọng dâm dục: “Lồn em bóp chặt thế, Linh ơi, anh chịu không nổi rồi…”

Linh mỉm cười, ánh mắt đê mê: “Anh… em sướng quá… ra đi anh…”

Linh ưỡn hông lên, để cặc anh đâm sâu hơn làm khoái cảm dâng đến đỉnh điểm. Cơ thể Linh giật nhẹ, lồn co bóp mạnh, như một cơn sóng lớn, cô rên to, tiếng rên dâm dục vang lên, hòa cùng nhịp thở gấp gáp, như cô đang chạm đến thiên đường. Nam cũng không chịu nổi, khoái cảm dâng trào. Anh nhấp mạnh và nhanh hơn, rồi xuất tinh, tinh dịch nóng hổi phun ra, lấp đầy lồn cô, như một dòng suối nóng chảy vào cô. Anh rên khàn, cơ thể rung lên, ngập trong khoái cảm mãnh liệt, như chạm đến đỉnh cao của dục vọng.

Linh đồng thời lên đỉnh cơ thể giật nhẹ, tiếng rên dâm dục vang lên, như một bản nhạc cao trào. Khuôn mặt cô ửng hồng, ánh mắt gợi tình đê mê, long lanh như chứa đựng cả bầu trời đêm. Đôi môi đỏ mọng hé mở, hơi thở gấp gáp. Linh ngập trong khoái cảm, ánh mắt mờ đi, cơ thể mềm nhũn, chìm trong sự thỏa mãn.

Trong lòng Linh, khoái cảm và tình cảm hòa quyện, như một bản hòa ca hoàn hảo. Cô nghĩ thầm, khoảnh khắc này, khi cô và Nam cùng lên đỉnh, là minh chứng cho tình yêu mãnh liệt của cô, cho sự dâng hiến tự nguyện mà cô dành cho anh. Cô muốn anh mãi là của cô, dù anh là một bí ẩn đầy gai góc. Nam, trong cơn hoan lạc, cảm nhận lồn Linh ôm chặt cặc anh, như một thiên đường anh không muốn rời bỏ, sự tự nguyện của Linh, ánh mắt chân thành, và cách cô rên tên anh khiến anh cảm nhận một sự gắn kết sâu sắc.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 136 Bình yên

Linh nằm nghỉ mệt trên thảm cỏ, cơ thể còn vương dư âm khoái cảm, hơi thở dần đều lại, nhưng trái tim vẫn đập nhanh vì sự mãnh liệt vừa qua. Cô kéo chiếc áo sơ mi mỏng đắp tạm lên người, che đi làn da trắng mịn, tránh cái se lạnh của đêm. Ánh trăng bạc phủ lên cô một lớp ánh sáng dịu dàng, làm chiếc áo sơ mi ánh lên như lụa, phác họa đường nét cơ thể mềm mại. Linh ngước mắt ngắm bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh như những viên ngọc nhỏ rải rác trên tấm thảm đen thẳm, trăng tròn vành vạnh lơ lửng. Cô khẽ nói, giọng mơ màng: “Bầu trời đêm đẹp quá anh, lâu lắm rồi em mới được ngắm lại.”

Nam nằm bên cạnh, tay gối sau đầu, ánh mắt cũng hướng lên trời. Anh mỉm cười, giọng trầm ấm: “Cảm giác thoải mái đúng không? Lên đây, chẳng ai quấy rầy, chỉ có mình và trời đất, như thể mọi thứ xô bồ ngoài kia chẳng còn tồn tại.”

Linh quay sang nhìn anh, ánh mắt mang theo chút hoài niệm và sự chân thành. “Giống quay về tuổi thơ, anh ạ. Hồi nhỏ, em hay nằm ở sân nhà ngắm sao, tưởng tượng mỗi ngôi sao là một giấc mơ. Khi ấy chẳng lo nghĩ gì, chỉ thấy mọi thứ thật bình yên.” Giọng cô nhẹ nhàng, như mở ra một góc nhỏ trong tâm hồn, nơi những ký ức trong trẻo vẫn còn nguyên vẹn. Nội tâm Linh tràn ngập cảm giác bình yên, như thể thời gian ngừng trôi, và khoảnh khắc này, bên Nam, dưới bầu trời đêm, là một món quà quý giá mà cô muốn giữ mãi. Cô nghĩ thầm, những giây phút thế này làm cô thấy mình sống thật, không còn bị cuốn vào vòng xoáy mệt mỏi của thành phố, và Nam, người đàn ông gai góc bên cạnh cô, là lý do khiến đêm nay trở nên đặc biệt.

Nam gật đầu, ánh mắt dịu lại. “Ừ, ở đây chẳng có khói bụi, chẳng có tiếng còi xe inh ỏi. Chỉ có em và anh.” Anh ngừng một chút, giọng thấp hơn, như đang chia sẻ một điều hiếm hoi: “Anh cũng thích những chỗ thế này, nó làm mình quên đi mấy thứ nặng nề. Có em ở đây, anh thấy… nhẹ lòng hơn.” Lời anh chân thành, mang theo một tia mở lòng hiếm thấy, như thể ánh trăng đã làm mềm đi lớp vỏ lạnh lùng của anh. Trong lòng Nam, cảm giác bình yên lan tỏa, không chỉ vì không gian tĩnh lặng, mà còn vì Linh – cô gái nhỏ bé nhưng đầy sức sống, đang khiến anh cảm nhận một sự gắn kết mà anh đã lâu không dám chạm tới. Anh nghĩ, có lẽ Linh là người duy nhất khiến anh muốn dừng lại, muốn sống thật với cảm xúc, dù chỉ là trong khoảnh khắc này.

Linh mỉm cười, ánh mắt cô ấm áp, như muốn nói rằng cô hiểu anh, hiểu cả những điều anh không nói ra. “Anh mà cũng biết nói ngọt thế à? Em tưởng anh chỉ thích trêu em thôi.” Cô trêu lại, giọng tinh nghịch, nhưng trong lòng, lời anh như một dòng suối mát, làm trái tim cô rung lên. Cô quay lại ngắm bầu trời, bàn tay vô thức đan vào tay Nam, ngón tay nhỏ nhắn lướt nhẹ trên mu bàn tay anh, thấm hơi ấm từ làn da anh. “Ở đây, em thấy mình nhỏ bé, nhưng cũng thật tự do. Anh có bao giờ nghĩ, nếu cuộc sống chỉ đơn giản thế này, chẳng cần lo toan, thì sẽ thế nào không?” Giọng cô mơ màng.

Nam siết nhẹ tay cô, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, nơi ánh trăng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng và ánh mắt long lanh. “anh nghĩ cuộc sống như em nói cũng đáng sống lắm.” Anh nói, giọng trầm, nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt anh lại nghiêm túc, như đang hứa một điều gì đó. Trong lòng anh, Linh không chỉ là một người tình, mà là một người khiến anh muốn thử tin vào những điều tốt đẹp, dù trái tim anh đã quen với những vết sẹo. Anh nghĩ thầm, có lẽ đêm nay, bên cô, anh đang tìm lại một phần của chính mình, phần mà anh đã đánh mất trong những năm tháng gai góc.

Cả hai nằm im, tận hưởng không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng hơi thở đều đặn và sự mát lạnh của cỏ chạm vào da. Không gian ngọn đồi như một thế giới riêng, tách biệt khỏi những mệt mỏi, áp lực của cuộc sống thành phố. Linh thấm cái yên bình này, lòng nhẹ nhõm, trút bỏ mọi lo toan, từ những ngày dài làm việc đến những đêm mất ngủ vì căng thẳng. Cô nghĩ, những khoảnh khắc thế này, dù giản dị, lại là những viên ngọc quý trong trái tim cô, làm cô thấy đời đáng sống hơn. Nam cũng chìm trong sự tĩnh lặng, ánh mắt lướt qua bầu trời, nhưng tâm trí anh lại xoay quanh Linh – cô gái nhỏ đang nằm bên, khiến anh cảm thấy một sự an toàn hiếm có, như thể cô là nơi anh có thể nghỉ ngơi sau những trận chiến vô hình của cuộc đời.

Bất chợt, tiếng xe máy văng vẳng từ dưới chân đồi vọng lên, kèm theo ánh đèn xe leo lét, quét qua bóng tối. Linh giật mình, chợt nhớ ra mình gần như trần truồng, chỉ đắp mỗi chiếc áo sơ mi mỏng. Cô vội ngồi dậy, luống cuống kéo áo che kín ngực, rồi nhanh chóng mặc lại chiếc váy ngắn, ngón tay lóng ngóng chỉnh lại tóc tai, ánh mắt thoáng hoảng hốt. “Trời ơi, có người à? Lỡ ai thấy thì chết em!” Cô lẩm bẩm, giọng vừa lo vừa ngượng, tim đập thình thịch.

Nam nhìn cô, bật cười khẽ: “Trên này ít ai biết đường lên lắm. Ở dưới nhìn lên cũng chưa chắc thấy gì đâu. Em quýnh quáng thế làm anh buồn cười quá.” Anh ngồi dậy, chống tay lên cỏ, ánh trăng chiếu lên gương mặt góc cạnh, làm nổi bật nụ cười trêu chọc.

Linh đỏ mặt, vừa mặc váy vừa lườm anh: “Anh cứ nói thế! Lỡ có ai thấy thì em biết trốn đâu? Lần trước ở công viên, may mà không ai quay phim, không là em chui xuống đất luôn rồi!” Cô nghĩ lại khoảnh khắc làm tình ở công viên, tim vẫn đập nhanh, vừa ngượng vừa buồn cười, một ký ức táo bạo mà cô sẽ không bao giờ quên. Nội tâm cô là một hỗn hợp của sự ngượng ngùng và hạnh phúc – cô thích những khoảnh khắc điên rồ bên Nam, nhưng cái tính hay lo của cô luôn khiến cô phải cảnh giác.

Nam cười to “Thì tại em quyến rũ quá, anh mới không kìm được, cứ muốn làm ngoài trời. Chỗ nào có em, chỗ đó thành thiên đường mà.” Anh nháy mắt, giọng vừa dâm dục vừa trêu chọc, làm Linh đỏ mặt, tim đập nhanh hơn.

Linh đấm nhẹ vào ngực anh, giọng trách yêu: “Cứ làm khó người ta, cứ thích làm ngoài trời, hại em lo sốt vó! Lần sau anh mà thế nữa, em không chiều đâu!” Nhưng cô không giấu được nụ cười, đang tận hưởng sự trêu ghẹo của anh. “Mà anh này, lần sau chọn chỗ nào kín kín chút đi, em sợ lắm!” Linh nói thêm, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng trong lòng, cô biết mình sẽ lại mềm lòng nếu anh muốn.

Nam vươn tay, ôm nhẹ Linh, kéo cô vào lòng. “Thôi, ngoan nào, có anh đây, chẳng ai làm gì được em đâu,” anh thì thầm, giọng trầm ấm. Linh rúc vào ngực anh, chạm vào hơi ấm và sự rắn chắc của cơ bắp, như tìm thấy một nơi trú ẩn an toàn. Cô ngả đầu vào ngực anh, nghe nhịp tim đều đặn, lòng bình yên lạ lùng. “Anh nói thế, em tin đấy nhé. Nhưng mà… em thích ở đây, bên anh, thế này thôi.” Cô nói, thì thầm chỉ dành cho anh. Đối với Linh, đêm nay là một đêm hạnh phúc, chẳng cần cao sang, hoa mỹ, chẳng cần những thứ phù phiếm của thành phố. Chỉ cần nằm đây, bên Nam, dưới ánh trăng, trong vòng tay anh, là đủ.

Nam siết nhẹ cô, ánh mắt lướt qua gương mặt cô. “Ừ, anh cũng thích thế này. Có em, anh thấy đủ rồi.” Lời anh đơn giản, nhưng mang theo sự chân thành hiếm có, như thể anh đang mở lòng, dù chỉ là một chút. Trong lòng anh, Linh là một tia sáng, làm anh muốn sống chậm lại, muốn trân trọng những khoảnh khắc giản dị mà cô mang đến. Anh nghĩ thầm, có lẽ cô là người duy nhất khiến anh muốn tin vào một tương lai tốt đẹp hơn, dù anh vẫn sợ trái tim mình chưa sẵn sàng.

Linh mỉm cười, ngón tay khẽ vẽ những vòng tròn trên ngực anh, “Anh Nam, sau này mình hay lên đây nhé? Chỉ để nằm ngắm sao, nói chuyện, không cần… làm gì đâu.” Cô cười khúc khích, giọng tinh nghịch, nhưng ánh mắt cô lại nghiêm túc. Trong lòng cô, những khoảnh khắc thế này là những viên ngọc quý, làm cô thấy đời đáng sống, và Nam, dù là một bí ẩn, là người cô muốn cùng chia sẻ những viên ngọc ấy. Cô nghĩ, chỉ cần có anh bên cạnh, dù là trên ngọn đồi này hay bất cứ đâu, cô sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 137 Bình yên 2

Linh nằm rúc vào ngực Nam, hơi ấm từ anh như một nơi trú ẩn giữa cái se lạnh của đêm, trái tim Linh vẫn đập nhanh, không muốn khoảnh khắc này trôi qua. Nam siết nhẹ cô, ánh mắt lướt qua bầu trời lấp lánh sao, nhưng tâm trí anh xoay quanh Linh – cô gái nhỏ đang khiến anh cảm thấy một sự bình yên hiếm có.
294b85e7747a1b0b395198fe36124bed.jpg


Nam khẽ động, ngồi dậy, giọng trầm trầm: “Trễ rồi. Anh đưa em về, không thì có anh nào đó khác lo thì sao .” Anh nói, nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt anh dịu dàng, như muốn kéo dài thêm chút nữa trước khi rời đi.

Linh ngẩng lên, ánh mắt thoáng tiếc nuối, môi mím nhẹ. “Đã trễ đâu anh, em muốn ở đây thêm chút nữa, với anh.” Giọng cô nhỏ, mang theo sự lưu luyến. Trong lòng Linh, thời gian bên Nam như một viên ngọc quý, cô muốn níu giữ, sợ rằng khi trở về thành phố, mọi thứ sẽ lại bị cuốn vào guồng quay xô bồ. Cô nghĩ thầm, chỉ cần ở bên anh, dù là trên ngọn đồi này hay bất cứ đâu, cô đều thấy hạnh phúc, như thể anh là mảnh ghép cô đã tìm kiếm bấy lâu.

Nam bật cười, lắc đầu: “Cô bé, nghe lời đi, hôm nào lại đi tiếp.” Anh vươn tay, xoa nhẹ đầu cô dỗ dành, nhưng trong lòng anh, một tia ấm áp lan tỏa. Anh không quen hứa hẹn, nhưng với Linh, anh thấy mình muốn giữ lời. Anh đứng dậy, kéo cô lên, giọng trêu chọc: “Lên xe đi, không là anh bế em xuống đồi đấy.”

Linh bĩu môi, nhưng cũng đứng dậy, ánh mắt vẫn luyến lưu nhìn bầu trời đêm. Cô chỉnh lại chiếc váy ngắn, kéo áo sơ mi mỏng. Nam dắt tay cô xuống đồi, con đường tối om, chỉ có ánh trăng mờ nhạt soi lối. Khi lên đồi, Linh háo hức, tim đập rộn ràng vì sự táo bạo và tình cảm dành cho Nam, nhưng giờ xuống đồi, bóng tối bao quanh khiến cô hơi sợ. Cô nép sát vào Nam, bàn tay nhỏ nắm chặt tay anh, cảm nhận sự rắn chắc và hơi ấm từ lòng bàn tay thô ráp. “Tối quá, anh đi chậm thôi, em sợ ma quỷ nó đuổi.” Cô nói, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt lấm lét nhìn quanh, như thể bóng tối đang giấu điều gì đó.

Nam cười khẽ, siết nhẹ tay cô: “Có anh đây, ma quỷ nào dám bén mảng? Mà em nép sát thế, anh đi sao nổi?” Anh trêu, nhưng trong lòng anh, sự gần gũi của Linh làm anh thấy ấm áp, như cô là một tia sáng nhỏ trong màn đêm. Anh nghĩ thầm, cô gái này, vừa mạnh mẽ vừa mong manh, đang khiến anh muốn che chở, muốn bảo vệ cô khỏi mọi thứ, dù là bóng tối hay những cơn ác mộng của cuộc đời.

Họ xuống đến chân đồi, Nam bước đến chiếc xe máy quen thuộc, ánh trăng chiếu lên lớp sơn bạc đã sờn cũ. Anh nổ máy, tiếng động cơ gầm lên, phá tan sự tĩnh lặng của đêm, và ánh đèn xe quét một vệt sáng vàng ấm áp, làm Linh đỡ sợ hơn. Cô leo lên xe, ngồi sau, vòng tay ôm chặt eo anh, má áp vào lưng anh, cảm nhận hơi ấm qua lớp áo mỏng. “Chạy chậm thôi, anh! Đường này tối, em sợ bay màu lắm!” Cô nói, giọng trách yêu, nhưng nụ cười nở trên môi đang tận hưởng cảm giác được ở gần anh.

Nam quay đầu, nháy mắt: “Yên tâm, anh chạy từ từ, để cô bé của anh còn nguyên vẹn mà về nhà. Ôm chặt vào, không là anh tăng tốc đấy!” Anh cười lớn, giọng vui vẻ, như muốn xua tan chút lo lắng của cô. Anh kéo ga, chiếc xe lướt đi, hướng về thành phố, nơi ánh đèn neon đầy sắc màu đang chờ đón. Gió đêm lùa qua, mang theo cái mát lạnh, nhưng Linh không thấy lạnh, vì hơi ấm từ Nam và sự gần gũi của anh làm cô thấy an toàn. Cô ngồi sau, ôm chặt anh, nghĩ thầm: Anh Nam đã dần mở lòng, không còn lạnh lùng như trước. Những lời anh nói, cách anh trêu em, cách anh nắm tay em, như thể anh cũng muốn giữ em bên anh. Có lẽ anh không nói ra, nhưng em cảm nhận được, anh cũng đang tìm một nơi để trái tim mình nghỉ ngơi, và em muốn là nơi đó. Linh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, dù biết Nam là một bí ẩn, cô vẫn muốn tin rằng tình cảm của mình đang chạm đến anh, từng chút một.

Chiếc xe dừng lại ở con hẻm quen thuộc, ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên lối đi nhỏ. Linh xuống xe, chân hơi run vì cái lạnh và sự tiếc nuối. Cô quay lại nhìn Nam, ánh mắt lưu luyến, giọng nhỏ: “Về cẩn thận nhé, anh. Hôm nay… em vui lắm.” Cô mỉm cười, nhưng trong lòng, cô muốn níu anh lại, muốn nói rằng cô không muốn đêm nay kết thúc. Cô nghĩ, những khoảnh khắc bên anh, dù giản dị, là những gì cô trân trọng nhất, và cô hy vọng sẽ có nhiều đêm như thế này, nơi cô và anh có thể là chính mình, không cần che giấu.

Nam gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Ngủ ngon nhé, đừng nói mớ đó.” Anh nháy mắt, giọng trêu chọc. Linh vẫy tay, bước vào con hẻm, bóng dáng nhỏ bé dần khuất sau ánh đèn đường. Nam ngồi trên xe, nhìn theo cô, lòng thoáng trống trải. Anh nổ máy, chiếc xe lướt đi, phóng vào màn đêm yên tĩnh, ánh đèn xe quét qua những con đường vắng. Anh mải mê suy nghĩ về Linh – cô gái nhỏ với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt chân thành, và sự tự nguyện trao thân đêm nay. Có lẽ Linh là một thứ bình yên anh kiếm tìm, một nơi để trái tim gai góc của anh nghỉ ngơi sau những năm tháng lạc lối. Nhưng tình yêu, đối với Nam, vẫn là một thứ xa lạ, như một lời hứa đẹp đẽ nhưng đầy dối lừa. Anh đã thấy quá nhiều trái tim tan vỡ, quá nhiều lời thề bị phản bội, để tin rằng tình yêu có thể tồn tại. Nhưng Linh, cô gái ấy, đang khiến anh dao động, dù anh không muốn thừa nhận. Chiếc xe lao đi, hòa vào bóng tối, mang theo những suy nghĩ mông lung của anh, như thể màn đêm đang giữ lấy những bí mật mà anh chưa sẵn sàng đối diện.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 138 Lính mới

Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt len qua cửa kính, phủ lên sàn gạch bóng loáng của cửa hàng điện thoại một lớp ánh sáng dịu dàng. Linh bước vào, tâm trạng phơi phới sau một đêm hạnh phúc bên Nam. Cô đã ngủ ngon giấc, mơ màng về nụ hôn dưới ánh trăng, và sáng nay, cô cảm thấy mình như một đóa hoa mới nở. Linh diện áo sơ mi trắng ôm sát, vài nút trên cùng để hờ lộ xương quai xanh mảnh mai và làn da trắng hồng mịn màng. Chiếc váy bút chì ngắn màu đen bó chặt, tôn lên cặp đùi thon dài và vòng hông cong đầy quyến rũ. Mái tóc buộc cao đung đưa theo từng bước đi, vài lọn tóc lòa xòa trước trán càng làm nổi bật đôi mắt to tròn, long lanh như mặt hồ mùa thu. Nụ cười nhẹ trên môi cô, kết hợp với dáng vẻ vừa trong trẻo vừa gợi cảm, khiến bất kỳ ai cũng phải ngoảnh nhìn. Linh không nhận ra sức hút của mình, chỉ vô tư bước tới quầy, tay cầm chai nước, lòng vẫn lâng lâng nghĩ về Nam.

Nhưng không khí cửa hàng hôm nay khác lạ. Một nhóm nhân viên nữ tụ tập gần quầy trưng bày, thì thào bàn tán, mắt sáng lên đầy phấn khích. Tiếng cười khúc khích xen lẫn giọng nói trầm ấm của một chàng trai lạ vang lên, thu hút sự tò mò của Linh. Cô nghiêng đầu, liếc qua, thấy một anh chàng cao ráo đang đứng giữa tâm điểm, dáng vẻ tự tin như thể sinh ra để làm trung tâm chú ý. “Xin chào mọi người, mình là Kiên, vừa chuyển từ chi nhánh quận 7 về đây. Rất vui được làm việc cùng anh chị, mong mọi người chỉ bảo thêm!” Giọng Kiên trầm, rõ ràng, mỗi từ đều được nhấn nhá vừa đủ để cuốn hút. Anh mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay áo xắn nhẹ lộ cánh tay săn chắc, quần tây đen ôm vừa vặn tôn lên đôi chân dài và dáng người cân đối. Mái tóc undercut chải gọn, vài lọn tóc lòa xòa trước trán làm tăng vẻ phóng khoáng. Gương mặt Kiên sáng sủa, mũi cao, đôi môi mỏng cong lên với nụ cười để lộ má lúm đồng tiền bên phải – một chi tiết nhỏ nhưng đủ khiến các cô gái trong cửa hàng xao xuyến. Đôi mắt nâu sáng của anh ánh lên sự tự tin pha chút tinh nghịch, như thể anh luôn biết cách làm chủ mọi tình huống.

Kiên nhận ra ánh nhìn từ phía quầy, quay lại và bắt gặp Linh – một cô gái xinh đẹp với vẻ quyến rũ tự nhiên, vừa ngây thơ vừa gợi cảm. Ánh mắt anh thoáng sáng lên, nụ cười rạng rỡ hơn, như mặt trời giữa trưa hè. Anh bước tới, dáng đi ung dung nhưng đầy ý vị, đôi giày da bóng loáng khẽ kêu trên sàn. “Em là Linh mà mọi người ở đây nhắc đến đúng không? Rất vui được gặp em!” Kiên đưa tay ra, giọng ấm áp, ánh mắt khóa chặt vào cô, tự tin nhưng không phô trương. Nụ cười của anh như một liều thuốc mê, má lúm đồng tiền làm gương mặt thêm phần cuốn hút, đôi môi cong lên như mời gọi. Linh khẽ giật mình, bắt tay anh theo phản xạ, cảm nhận bàn tay rắn chắc, ấm áp. “Dạ, em là Linh. Chào anh Kiên, mong anh làm việc vui nha!” Cô đáp, giọng xã giao, nụ cười nhẹ nhưng không quá nhiệt tình. Cô nhanh chóng rút tay về, quay lại lau kệ, lòng vẫn lơ lửng nghĩ về Nam – ánh mắt sắc lạnh, cơ bắp săn chắc, và nụ hôn khiến cô tan chảy đêm qua. Với Linh, Kiên chỉ là một người lạ lịch sự, không đủ sức lay động trái tim đang tràn ngập hình bóng Nam.
c7de773d5f36627cf9d6e1e4c556ccf8.jpg


Kiên không bận tâm, ánh mắt quét qua cửa hàng, bắt gặp những ánh nhìn háo hức từ đám nhân viên nữ. Anh tuyên bố, giọng hào sảng: “Để ra mắt, hôm nay mình mời cả nhà uống cà phê hoặc trà sữa, thích gì cứ gọi, mình khao hết!” Tiếng vỗ tay rộ lên, không khí sôi động hẳn. Một cô nhân viên trẻ tên Hạnh, tóc ngắn nhuộm highlight, trêu ngay: “Anh Kiên galant thế, có bạn gái chưa mà đãi tụi em hoành tráng vậy?” Kiên bật cười, ánh mắt tinh nghịch lướt qua đám đông: “Chưa có đâu, nhưng làm ở đây vài tuần, biết đâu tìm được một cô bạn gái xinh như mấy chị em!” Câu trả lời khéo léo khiến cả đám cười phá lên, vài người liếc Linh, trêu to: “Linh ơi, ứng cử viên sáng giá đây nè, để ý đi kẻo mất!” Hạnh thêm vào, giọng đùa cợt: “Tụi tui xếp hàng sau Linh hết, Linh mà không nhận là tui nhào vô đó!” Linh đỏ mặt, lắc đầu, giả vờ cáu: “Mấy chị đừng có ghép bừa, em có người trong lòng rồi!” Câu nói vô tình của cô khiến cả đám ồ lên, tò mò hỏi “ai ai”, nhưng Linh chỉ cười, quay đi, tay siết chặt chai nước, lòng thầm nghĩ đến Nam.

Phương, từ góc quầy quản lý, quan sát mọi thứ với ánh mắt sắc lạnh. Đôi mắt cô lướt qua Kiên, phân tích từng chi tiết như một nhà chiến lược. So với Nam – gã shipper bụi bặm, cơ bắp cuồn cuộn, toát lên vẻ nam tính nguyên thủy với ánh mắt sắc lạnh như thú săn mồi – Kiên mang phong thái lịch lãm, chỉn chu, như một quý ông thành thị bước ra từ tạp chí. Cách anh nói chuyện, từ tông giọng trầm ấm đến cử chỉ nhẹ nhàng, đều toát lên sự tự tin và khéo léo, như thể anh sinh ra để làm tâm điểm. Phương nhẩm tính, với tài ăn nói, ngoại hình, và sự galant này, Kiên không chỉ là đối thủ đáng gờm trong cuộc đua doanh số, mà còn có thể làm đảo lộn thế cân bằng mong manh trong cửa hàng. Cô siết chặt bút, ánh mắt thoáng dao động khi nhớ đến Nam – gã đàn ông khiến lồn cô nóng ran mỗi khi nghĩ về những lần khuất phục nhục dục.

Bất giác, Kiên quay sang, bắt gặp ánh mắt Phương. Anh nở nụ cười, má lúm đồng tiền hiện rõ, đôi mắt nâu sáng ánh lên sự tinh nghịch pha chút thách thức, như thể nhìn thấu tâm can cô. “Chị Phương, nghe nói chị là quản lý xuất sắc nhất ở đây. Mong được chị chỉ dạy nhiều!” Giọng anh chân thành nhưng pha chút trêu đùa, ánh mắt lướt qua cô đầy ý vị, như một lời mời gọi kín đáo. Phương đứng hình, tim đập mạnh, bất ngờ trước sức hút của Kiên. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, như một mũi tên xuyên qua lớp vỏ kiêu kỳ của cô, khiến cô thoáng quên đi ký ức nhục dục với Nam. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ đạo mạo, khoanh tay, đáp lạnh lùng: “Cứ làm tốt là được, ở đây không ai dắt tay đâu. Doanh số không đùa được đâu, tân binh.” Kiên chỉ cười, gật đầu, không hề lúng túng, ánh mắt vẫn ánh lên sự tự tin, như thể đã ghi nhớ phản ứng của cô và sẵn sàng bước vào cuộc chơi.

Trong góc cửa hàng, Tuấn ngồi trước màn hình giám sát camera, ánh mắt bồn chồn. Cậu vừa nghe tin về Kiên từ đám nhân viên, và hình ảnh anh chàng lịch lãm trên màn hình khiến cậu bất an. Tuấn siết tay, nhớ lại đêm nhục dục với Phương và Nam, lòng rối bời khi thấy Phương nhìn Kiên với ánh mắt lạ lùng. Anh Nam có biết chuyện này không? Cậu tự hỏi, đứng dậy, lén lút đi tìm Nam để báo tin.

Trong khi đó, Nam vẫn chưa hay biết gì về cơn bão sắp đến. Anh ngồi ở quán cà phê đối diện cửa hàng, nhâm nhi ly đen đá quen thuộc, khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay. Áo thun đen bó sát lộ cơ bắp cuồn cuộn, quần jeans rách gối toát lên vẻ bụi bặm, mái tóc bù xù lòa xòa trước trán. Đôi mắt sắc lạnh của anh quét qua đường phố, ánh lên sự toan tính. Anh đang nghĩ về Linh – nụ hôn ngọt ngào đêm qua, sự chân thành của cô khiến anh thoáng rung động – và Phương, con mồi kiêu kỳ giờ đã nghiện sự sai khiến của anh. Nam cong môi, mỉm cười tự nhủ mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng anh chưa biết, Kiên – với sự lịch lãm, khéo léo, và tham vọng – đã xuất hiện, sẵn sàng thách thức vị trí kẻ săn mồi của anh.
 
Bên trên