có thằng nào hiểu về trận điện biên phủ có thể giải thích tao có cần phải nướng nhiều quân thế ko ?

bkchicken

Yếu sinh lý
Hiệp định Giơ ne vơ là Pháp & TQ
Phe Bắc Việt lúc đó ngoài Mao Tàu công nhận ra thì chưa có 1 nc nào thừa nhận
Nên tư cách vẫn chỉ là phiến quân nổi dậy
Nó có cho đặt bút kí đâu
Và thằng đại diện phía Pháp cũng chỉ hàm thiếu tướng
Mấy thằng tung hô chiến thắng ĐBP nếu nhìn tổng thể sẽ ngạc nhiên ngơ ngác
1 chiến thắng đốt nhiều mạng người
Đổi lại đc gì chỉ là cái forward kết quả đàm phán của Mao Tàu & Pháp
Nhục như chó
bổ sung thêm cái nó lừa kí tít tận vùng nông thôn Genever chứ đéo phải Ba lê hoa lệ năm 72
 

Leo69er

Tao là gay
Nhìn lại, hoàn toàn rõ ràng rằng người Pháp ở Điện Biên Phủ đã có một khuyết điểm chí mạng: sự ngạo mạn .

Họ mang một loạt máy ủi và vài bao xi măng đến một thung lũng hẻo lánh, xây dựng một đường băng, xây dựng một số boongke kiên cố và sau đó gọi nhóm vị trí quá căng này là “một pháo đài dường như bất khả xâm phạm và không thể tấn công”. Chính sự ngạo mạn đã khiến người Pháp ở Điện Biên Phủ đánh giá thấp địch (Việt Minh), sự tháo vát, kiến thức quân sự và quyết tâm chiến đấu đến cùng của họ. Người Pháp thậm chí còn không thèm chiếm giữ những vùng đất cao xung quanh thung lũng. Để làm gì, phải không? Một nhóm nông dân châu Á hốc hác và mù chữ có thể làm gì để chống lại một đội quân chuyên nghiệp với xe tăng, pháo, boongke kiên cố và máy bay? Không có cách nào Việt Minh có thể mang bất kỳ loại vũ khí hạng nặng nào xuyên qua rừng rậm và núi dốc đến Điện Biên Phủ. Hoặc họ nghĩ vậy.

main-qimg-17c02b6d1b09f2aa257530ff5636a964-pjlq

Trên thực tế, Điện Biên Phủ bị bao vây bởi 5 sư đoàn Việt Minh được trang bị súng dã chiến, rocket và súng cối hạng nặng. Các khẩu đội Việt Minh được ngụy trang khéo léo trên khắp các ngọn đồi xung quanh có thể nhìn thẳng vào họng quân Pháp và bắn phá chúng một cách chính xác và không bị trừng phạt. Trận chiến diễn ra được hai ngày, chỉ huy pháo binh Pháp, Trung tá Charles Piroth, quẫn trí vì không thể bắn trả vào súng của Việt Minh, đã đi vào hầm đào và tự sát bằng lựu đạn cầm tay.

Việc tiếp tế từ trên không cũng không thể thực hiện được vì các đường bay ra vào thung lũng đã bị chặn bởi một số lượng lớn súng phòng không Việt Minh đủ cỡ. Điện Biên Phủ là một cái bẫy chết chóc đối với 16.200 quân Pháp đóng ở đó.

Như vậy hiển nhiên để người Pháp chiếm ưu thế ở Điện Biên Phủ, họ cần phải có:

  1. Giữ vững các vùng đất cao xung quanh thung lũng, đồn trú những tiền đồn đó với những người lính dày dạn kinh nghiệm
  2. Đã đánh bại kẻ thù. Quân Pháp ở 'pháo đài bất khả công' DBP chỉ có 6 khẩu đội pháo 105mm và 1 khẩu pháo 155mm, ít thảm hại.
  3. Giữ cầu tiếp tế trên không, tiếp tế cho quân đội nhiên liệu, lương thực và đạn dược cần thiết.
Tất cả những điều này không chỉ là một lý thuyết viển vông được viết bởi một vị tướng ngồi bành nào đó, nó đã được thử nghiệm và kiểm nghiệm trong Trận Khe Sanh.

Đầu năm 1968, Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ tại Căn cứ Chiến đấu Khe Sanh ở miền Nam Việt Nam đã bị tấn công bởi bộ binh và pháo binh Bắc Việt được huấn luyện bài bản. Tuy nhiên, Mỹ đã học được bài học của DBP và không mắc phải sai lầm tương tự.

  1. Những ngọn đồi xung quanh Khe Sanh bị tranh giành gay gắt. Không một ai bị bỏ cuộc mà không chiến đấu. Mỹ thậm chí còn chiếm lại Đồi 881 Nam và Đồi 861 từ tay quân Bắc Việt, buộc pháo binh của quân Bắc Việt phải bố trí xa căn cứ hơn rất nhiều.
  2. Khe Sanh được hỗ trợ bởi số lượng lớn pháo binh, bao gồm cả pháo tự hành tầm xa M107 175 mm đáng sợ từ các căn cứ hỏa lực Rockpile và Camp Carroll gần đó. Nhưng hiệu quả nhất là các cuộc không kích không ngừng nghỉ của Mỹ, đặc biệt là ném bom rải thảm do B-52 thực hiện. Trong 77 ngày, 115.000 tấn bom kinh hoàng đã được thả xuống để hỗ trợ căn cứ Thủy quân lục chiến - cuộc tấn công trên không lớn nhất vào mục tiêu chiến thuật trong lịch sử chiến tranh.
  3. Khe Sanh nhận được 18.000 tấn tiếp tế trên không trong trận chiến kéo dài 77 ngày, trong khi trong 167 ngày quân Pháp ở lại DBP (trận chiến chỉ kéo dài 56 ngày), họ chỉ nhận được 4.000 tấn.
Một biện pháp bổ sung khác đã được đích thân Tổng thống Mỹ Lyndon Johnson trực tiếp áp dụng: ông yêu cầu toàn bộ Tham mưu trưởng Liên quân ký bằng máu một tuyên bố rằng họ sẽ giữ Khe Sanh bằng mọi giá (đoán là người Pháp chưa thử điều đó, duh) .

Cuối cùng, sau khi bị thương vong nặng nề, quân Bắc Việt rút lui khỏi Khe Sanh. Thủy quân lục chiến Mỹ cũng bỏ căn cứ một thời gian sau đó nhưng rõ ràng nó chưa bao giờ bị tràn ngập như Điện Biên Phủ.

main-qimg-fddcfec641bacede6434bd9dfa15cb39-pjlq
 

Tăng Minh Phụng

Tao là gay
Nếu hỏi thật thì trả lời nghiêm túc này, tao không phải bò đỏ hay bò vàng, chỉ là thích tìm hiểu lịch sử thôi.

Bối cảnh lịch sử: Pháp quay lại Đông Dương. Ở đoạn này thì SGK VN có đánh tráo một khái niệm là "thực dân Pháp" quay lại Đông Dương, cái này thì không đúng. Sau WWII thì không còn thực dân Pháp nữa, nếu ông nào đọc sử thì sẽ biết là tụi Phú đũy bị Đức đấm cho 1 cái vỡ mõm ngay trong 1 tháng, lúc đó thì chính quyền chia đôi: 1 là chính phủ Vichy (État Français) và 1 là Phú đũy tự do (France Libre et les Forces françaises libres) lưu vong tại Anh. Sau này được ae Đồng Minh cứu thì mới ngáp ngáp quay lại được và trở thành nền cộng hòa thứ 4. Sau WWII thì các nước tiến đến một hình thức mới là chia phe (tư bản vs. cơm sườn) và sẽ phi thuộc địa hóa, nghĩa là sẽ từ bỏ thuộc địa hoặc là biến nó thành một phần trong khối thịnh vượng chung. Nhưng mà Pháp lúc này đang hồi phục lại sau WWII nên cũng không có nhiều tiền, vừa hay tụi Mẽo lại giàu, nên hỗ trợ (vì Mẽo cũng không thích một quốc gia cơm sườn mới xuất hiện). Nếu nhìn khách quan, thì mục đích của Phú đũy không phải là biến VN thành thuộc địa lần nữa, mà là biến VN thành một quốc gia phi cơm sườn và thân phương tây (chắc giống kiểu U cà hiện nay), nếu được thì trở thành một quốc gia phụ thuộc càng tốt.

Tại sao lại là Điện Biên Phủ: sau năm 45 thì ông Hồ cướp chính quyền của Trần Trọng Kim, thủ tiêu các đảng phái đối lập như Quốc Dân Đảng, Duy Dân Đảng... (kể cả những hành động cực đoan như ám sát hoặc thủ tiêu) rồi sau đó vươn mình trở thành đảng duy nhấtBắc Bộ. Phú đũy và Mẽo thấy Việt Minh có màu CS nên không thích, vì vậy phải đánh, loại bỏ nhóm này. Nhưng mà lúc này thì ĐCS của ông Hồ lên như diều gặp gió, ai cũng theo ổng, nên cho dù Phú đũy tiến vào HN thì cũng chưa đạt được mục tiêu, vì ông Hồ lên Pác Bó rồi. Kế hoạch của Việt Minh lúc này là đánh phân tán, bao gồm Tây Bắc, trung và hạ Lào, đồng bằng bắc bộ (lúc nhỏ có học bài thơ tây tiến là sẽ nghe rất nhiều địa danh của Lào và vùng núi phía bắc là vì vậy)... nếu thành công thì sẽ men theo Lào đánh xuống Tây Nguyên rồi miền nam (lúc này Pháp đang có ưu thế ở đây). Vậy là cần một nơi mà có thể chặn được cái mũi đưa quân của Việt Minh, kiểu lập chốt chặn ấy, thì chỉ có 1 vị trí hợp lý nhất là Điện Biên Phủ.

Diễn biến cụ thể của trận đánh thì trong SGK nói đúng rồi, nhưng vấn đề ở đây là sẽ bàn đến chiến thuật và lý do sử dụng cách đánh đó của Việt Minh:
- Pháp lập cứ điểm căng cực tại Điện Biên Phủ, Việt Minh muốn thực hiện kế hoạch thì phải đi ngang qua đó. Ý định của Pháp là thu hút hết quân của Việt Minh vào để tiêu diệt, như kiểu chơi game thủ thành ấy. Còn Việt Minh thì không thể đi vòng qua được, vì Tây Bắc quá nhiều núi, đi vòng núi thì quá xa, kiểu vậy. Nên chắc chắn là phải có va chạm ở đây.
- Việt Minh có 2 điều làm mình thấy sáng tạo trong trận này: vận chuyển pháo hạng nặng lên các cao điểm để giã vào mặt Phú đũy, và đào hào chia cắt rồi vây lấn rồi tiêu diệt.
+ Pháo hạng nặng thì ngay cả các chỉ huy của Phú đũy lẫn cố vấn Mẽo cũng không ngờ được, bởi vì tụi này bị lối mòn tư duy là pháo hạng nặng phải được di chuyển bằng các phương tiện hạng nặng như kiểu xe bánh xích, nhưng mà Việt Minh lúc này chỉ có xe đạp. Tất nhiên là việc di chuyển bằng sức người sẽ gây thiệt hại nhân mạng và đòi hỏi một lượng dân công cực nhiều. Tạm lấy số liệu của tụi wiki thì có thể thấy là dân công vận tải lên đến hơn 260.000 người, lưu ý ở đây là, đây là lực lượng hỗ trợ chứ không tham chiến, vì chiến tranh VN là chiến tranh toàn dân nên đàn bà, trẻ con, người già... đều có thể trở thành lực lượng hỗ trợ.
+ Tiếp theo là chiến thuật đào hào xâm lấn, mấy ông nhõi cứ nghĩ cầm cái cuốc cào cào đất 1 lát là sẽ có hào cho mấy ông chạy tới chạy lui, giờ cho cây cuốc ra ngoài vườn cuốc 3 luống rau là thở thấy mẹ rồi. Ban ngày thì trao đổi chiêu thức bằng pháo, ban đêm thì đưa bộ đội lên đào hào. Cách đào cụ thể thì đầu tiên cầm cái xẻng quân dụng, nằm sát đất rồi đào, đào được một tí thì ngồi xuống đào, thêm tí nữa mới được đứng thẳng người mà đào. Đứa nào mà hỏi tại sao không đứng lên đào từ đầu cho thoải mái, thì lính Pháp cầm súng để làm cảnh đấy phỏm. Và tất nhiên tụi Pháp cũng không phải ngồi yên chờ Việt Minh đào tới để giết, vậy nên là sẽ bắn hỏa châu, giã pháo, gọi máy bay rải bom... lúc đầu thì còn hiệu quả vì 2 bên còn cách xa nhau, nên Việt Minh giai đoạn này thương vong khá nhiều, sau khi rút ngắn về còn 500-600m thì pháo và bom không hiệu quả nữa, vì có thể bắn nhầm đồng đội nên Phú đũy sẽ phải cử người ra giao tranh và lấp hào. Lúc này thì sẽ thương vong cho cả 2 phía. Thật ra chiến tranh bằng hào không mới, ở WWI sử dụng rất nhiều, nhưng từ khi xuất hiện xe tăng thì chiến hào lại vô dụng, nên từ WWII trở lui không thấy ai dùng, sĩ quan Pháp lúc thấy khá "lạ", binh sĩ Pháp thì không được đào tạo cho chiến tranh chiến hào. Sau khi đào hào xung quanh một cứ điểm, thì chất thuốc nổ ở dưới, thổi tung cứ điểm lên, rồi lại lao lên chiến, cứ như vậy lần lượt cho đến cứ điểm cuối cùng.
- Lý do "nướng" nhiều quân: thật sự, mình không nghĩ là nhiều khi đánh trận này. Lúc đầu, khi đào hào và vận chuyển pháo thì có thể chết nhiều, lý do như mình nói là vì Phú đũy có thể gọi phi - pháo hỗ trợ, lúc này tỉ lệ có thể là 1 Pháp : 20 Việt Minh hoặc hơn. Nhưng càng ngày, khi vòng vây càng được khép chặt thì phi - pháo sẽ mất tác dụng. Lúc này thì chuyển sang giáp lá cà trong chiến hào, nhưng hào là của Việt Minh đào thì ưu thế lúc này lại là sân nhà của Việt Minh. Tưởng tượng bạn là một lính Legion Pháp, buổi tối mất ngủ vì nghe xung quanh nhà có thằng nó cầm cuốc đào lọc cọc, bạn biết đối phương ngoài đó, nhưng nếu chạy ra vào ban đêm thì chết chắc, vì xunh quanh tối om. Sáng sớm, chỉ huy bắt bạn chạy ra ngoài đi lấp mấy cái hào đó, và nhảy xuống đó bắn nhau với đối thủ, thiếu ăn, thiếu ngủ, rồi nhảy vào cái hào của người ta đào thì đánh đấm được không? Thêm nữa, quân Pháp đồn trú ở đây là quân dù, không mang theo nhiều nhu yếu phẩm, thường được máy bay rải xuống rồi ra nhặt vào ăn. Lúc đầu thì còn thoải mái, sau này, Việt Minh chiếm được các cao điểm, đưa pháo phòng không vào, máy bay không thể hạ độ cao, nên phải rải hàng tùy tiện, vòng vây bị siết chặt, chạy ra lấy thì bị bắn lén chết. Theo mình đọc được ở một bài báo, thì ở sau cuộc chiến, chỉ có 1/10 số hàng được giao đến tay quân Pháp, còn lại là Việt Minh lấy hết. Mất ngủ + thiếu ăn + mệt mỏi + dịch bệnh, lúc này giao tranh trong chiến hào thì gần như là giáp lá cà hoặc tầm gần, mình nghĩ tỉ lệ thương vong sẽ là 3 Pháp : 1 Việt Minh. Nhưng mà nên nhớ một chuyện, giao tranh trong chiến hào của Việt Minh, nếu VM bị thương thì sẽ được cứu chữa, nếu lính Pháp bị thương thì sẽ bị bỏ lại trong hào, tỉ lệ chết là 100%. Nên mình mạnh dạn nâng lên 5 Pháp : 1 Việt Minh.

Đây là những gì mình tìm hiểu được về trận Điện Biên Phủ, có thể đúng, có thể sai, mình không ở đó để chứng kiến nên sẽ không nói chắc. Bên nào đưa ra tư liệu thì cũng nâng bi bản thân lên và dìm hàng đối thủ xuống. Nhưng kết quả cuối cùng là, tổng chỉ huy trận đó của Pháp đầu hàng, chỉ huy trưởng pháo binh vào trận gáy sớm "bố mày có nhiều pháo, bố mày bắn chết mẹ nhà mày" thì sau khi thấy pháo binh Việt Minh giã vào mặt thì xấu hổ tự sát. Trận này mình thấy khá hay, nó định hình lại lịch sử Đông Dương sau đó. Nhiều ông được giáo dục với tư duy chống Cộng cực đoan thì cứ bảo là "nướng" quân, cứ xua lính lên là có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng mà từ rất lâu thì phương tây đã biết sử dụng súng máy để chống bộ binh xông lên rồi, ví dụ trận Somme đi, quân Anh xông lên, quân Đức dùng súng máy bắn, trong ngày đầu tiên quân Anh chết hơn 19 ngàn, bị thương hơn 35 ngàn, thì theo các ông là chiến thuật "biển người" thật sự hiệu quả?


Xem nội dung: 161240
Định hình đéo gì
Cuộc chiến với Pháp, Mỹ sau này nó chỉ là hệ quả của cái trước đó
2 mốc lịch sử quan trọng nhất thời kỳ cận đại đó là:
- 1945: sau khi Nhật đầu hàng phe đồng minh, Nhật rút về lúc đó VN rơi vào trạng thái vô chính phủ. Thằng nào nhanh tay thì ngồi ngai Vương.
- 1950: nội chiến TQ kết thúc với phần thắng thuộc về Mao Tàu. Đéo có Mao Tàu thì đám 8 keo chả có vẹo gì
Phần còn lại sau này chỉ là cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa CS & Tư bản
 

Nhungngaydaqua1

Tao là gay
Nhìn lại, hoàn toàn rõ ràng rằng người Pháp ở Điện Biên Phủ đã có một khuyết điểm chí mạng: sự ngạo mạn .

Họ mang một loạt máy ủi và vài bao xi măng đến một thung lũng hẻo lánh, xây dựng một đường băng, xây dựng một số boongke kiên cố và sau đó gọi nhóm vị trí quá căng này là “một pháo đài dường như bất khả xâm phạm và không thể tấn công”. Chính sự ngạo mạn đã khiến người Pháp ở Điện Biên Phủ đánh giá thấp địch (Việt Minh), sự tháo vát, kiến thức quân sự và quyết tâm chiến đấu đến cùng của họ. Người Pháp thậm chí còn không thèm chiếm giữ những vùng đất cao xung quanh thung lũng. Để làm gì, phải không? Một nhóm nông dân châu Á hốc hác và mù chữ có thể làm gì để chống lại một đội quân chuyên nghiệp với xe tăng, pháo, boongke kiên cố và máy bay? Không có cách nào Việt Minh có thể mang bất kỳ loại vũ khí hạng nặng nào xuyên qua rừng rậm và núi dốc đến Điện Biên Phủ. Hoặc họ nghĩ vậy.

main-qimg-17c02b6d1b09f2aa257530ff5636a964-pjlq

Trên thực tế, Điện Biên Phủ bị bao vây bởi 5 sư đoàn Việt Minh được trang bị súng dã chiến, rocket và súng cối hạng nặng. Các khẩu đội Việt Minh được ngụy trang khéo léo trên khắp các ngọn đồi xung quanh có thể nhìn thẳng vào họng quân Pháp và bắn phá chúng một cách chính xác và không bị trừng phạt. Trận chiến diễn ra được hai ngày, chỉ huy pháo binh Pháp, Trung tá Charles Piroth, quẫn trí vì không thể bắn trả vào súng của Việt Minh, đã đi vào hầm đào và tự sát bằng lựu đạn cầm tay.

Việc tiếp tế từ trên không cũng không thể thực hiện được vì các đường bay ra vào thung lũng đã bị chặn bởi một số lượng lớn súng phòng không Việt Minh đủ cỡ. Điện Biên Phủ là một cái bẫy chết chóc đối với 16.200 quân Pháp đóng ở đó.

Như vậy hiển nhiên để người Pháp chiếm ưu thế ở Điện Biên Phủ, họ cần phải có:

  1. Giữ vững các vùng đất cao xung quanh thung lũng, đồn trú những tiền đồn đó với những người lính dày dạn kinh nghiệm
  2. Đã đánh bại kẻ thù. Quân Pháp ở 'pháo đài bất khả công' DBP chỉ có 6 khẩu đội pháo 105mm và 1 khẩu pháo 155mm, ít thảm hại.
  3. Giữ cầu tiếp tế trên không, tiếp tế cho quân đội nhiên liệu, lương thực và đạn dược cần thiết.
Tất cả những điều này không chỉ là một lý thuyết viển vông được viết bởi một vị tướng ngồi bành nào đó, nó đã được thử nghiệm và kiểm nghiệm trong Trận Khe Sanh.

Đầu năm 1968, Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ tại Căn cứ Chiến đấu Khe Sanh ở miền Nam Việt Nam đã bị tấn công bởi bộ binh và pháo binh Bắc Việt được huấn luyện bài bản. Tuy nhiên, Mỹ đã học được bài học của DBP và không mắc phải sai lầm tương tự.

  1. Những ngọn đồi xung quanh Khe Sanh bị tranh giành gay gắt. Không một ai bị bỏ cuộc mà không chiến đấu. Mỹ thậm chí còn chiếm lại Đồi 881 Nam và Đồi 861 từ tay quân Bắc Việt, buộc pháo binh của quân Bắc Việt phải bố trí xa căn cứ hơn rất nhiều.
  2. Khe Sanh được hỗ trợ bởi số lượng lớn pháo binh, bao gồm cả pháo tự hành tầm xa M107 175 mm đáng sợ từ các căn cứ hỏa lực Rockpile và Camp Carroll gần đó. Nhưng hiệu quả nhất là các cuộc không kích không ngừng nghỉ của Mỹ, đặc biệt là ném bom rải thảm do B-52 thực hiện. Trong 77 ngày, 115.000 tấn bom kinh hoàng đã được thả xuống để hỗ trợ căn cứ Thủy quân lục chiến - cuộc tấn công trên không lớn nhất vào mục tiêu chiến thuật trong lịch sử chiến tranh.
  3. Khe Sanh nhận được 18.000 tấn tiếp tế trên không trong trận chiến kéo dài 77 ngày, trong khi trong 167 ngày quân Pháp ở lại DBP (trận chiến chỉ kéo dài 56 ngày), họ chỉ nhận được 4.000 tấn.
Một biện pháp bổ sung khác đã được đích thân Tổng thống Mỹ Lyndon Johnson trực tiếp áp dụng: ông yêu cầu toàn bộ Tham mưu trưởng Liên quân ký bằng máu một tuyên bố rằng họ sẽ giữ Khe Sanh bằng mọi giá (đoán là người Pháp chưa thử điều đó, duh) .

Cuối cùng, sau khi bị thương vong nặng nề, quân Bắc Việt rút lui khỏi Khe Sanh. Thủy quân lục chiến Mỹ cũng bỏ căn cứ một thời gian sau đó nhưng rõ ràng nó chưa bao giờ bị tràn ngập như Điện Biên Phủ.

main-qimg-fddcfec641bacede6434bd9dfa15cb39-pjlq
Bớt xài AI lại đi bồ
 

Leo69er

Tao là gay
Tất cả những gì bọn mày thắc mắc và nghi vấn hiện tại tới tiếp diễn, nó đã có câu trả lời của một thằng nghiên cứu sinh mả mẹ nào đó vào 10 năm trước trên không gian mạng
Bớt xài AI lại đi bồ

sử dụng cái đầu của mày và đơn giản hóa những kiến thức tiếp thu
 

bkchicken

Yếu sinh lý
Nhìn lại, hoàn toàn rõ ràng rằng người Pháp ở Điện Biên Phủ đã có một khuyết điểm chí mạng: sự ngạo mạn .

Họ mang một loạt máy ủi và vài bao xi măng đến một thung lũng hẻo lánh, xây dựng một đường băng, xây dựng một số boongke kiên cố và sau đó gọi nhóm vị trí quá căng này là “một pháo đài dường như bất khả xâm phạm và không thể tấn công”. Chính sự ngạo mạn đã khiến người Pháp ở Điện Biên Phủ đánh giá thấp địch (Việt Minh), sự tháo vát, kiến thức quân sự và quyết tâm chiến đấu đến cùng của họ. Người Pháp thậm chí còn không thèm chiếm giữ những vùng đất cao xung quanh thung lũng. Để làm gì, phải không? Một nhóm nông dân châu Á hốc hác và mù chữ có thể làm gì để chống lại một đội quân chuyên nghiệp với xe tăng, pháo, boongke kiên cố và máy bay? Không có cách nào Việt Minh có thể mang bất kỳ loại vũ khí hạng nặng nào xuyên qua rừng rậm và núi dốc đến Điện Biên Phủ. Hoặc họ nghĩ vậy.

main-qimg-17c02b6d1b09f2aa257530ff5636a964-pjlq

Trên thực tế, Điện Biên Phủ bị bao vây bởi 5 sư đoàn Việt Minh được trang bị súng dã chiến, rocket và súng cối hạng nặng. Các khẩu đội Việt Minh được ngụy trang khéo léo trên khắp các ngọn đồi xung quanh có thể nhìn thẳng vào họng quân Pháp và bắn phá chúng một cách chính xác và không bị trừng phạt. Trận chiến diễn ra được hai ngày, chỉ huy pháo binh Pháp, Trung tá Charles Piroth, quẫn trí vì không thể bắn trả vào súng của Việt Minh, đã đi vào hầm đào và tự sát bằng lựu đạn cầm tay.

Việc tiếp tế từ trên không cũng không thể thực hiện được vì các đường bay ra vào thung lũng đã bị chặn bởi một số lượng lớn súng phòng không Việt Minh đủ cỡ. Điện Biên Phủ là một cái bẫy chết chóc đối với 16.200 quân Pháp đóng ở đó.

Như vậy hiển nhiên để người Pháp chiếm ưu thế ở Điện Biên Phủ, họ cần phải có:

  1. Giữ vững các vùng đất cao xung quanh thung lũng, đồn trú những tiền đồn đó với những người lính dày dạn kinh nghiệm
  2. Đã đánh bại kẻ thù. Quân Pháp ở 'pháo đài bất khả công' DBP chỉ có 6 khẩu đội pháo 105mm và 1 khẩu pháo 155mm, ít thảm hại.
  3. Giữ cầu tiếp tế trên không, tiếp tế cho quân đội nhiên liệu, lương thực và đạn dược cần thiết.
Tất cả những điều này không chỉ là một lý thuyết viển vông được viết bởi một vị tướng ngồi bành nào đó, nó đã được thử nghiệm và kiểm nghiệm trong Trận Khe Sanh.

Đầu năm 1968, Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ tại Căn cứ Chiến đấu Khe Sanh ở miền Nam Việt Nam đã bị tấn công bởi bộ binh và pháo binh Bắc Việt được huấn luyện bài bản. Tuy nhiên, Mỹ đã học được bài học của DBP và không mắc phải sai lầm tương tự.

  1. Những ngọn đồi xung quanh Khe Sanh bị tranh giành gay gắt. Không một ai bị bỏ cuộc mà không chiến đấu. Mỹ thậm chí còn chiếm lại Đồi 881 Nam và Đồi 861 từ tay quân Bắc Việt, buộc pháo binh của quân Bắc Việt phải bố trí xa căn cứ hơn rất nhiều.
  2. Khe Sanh được hỗ trợ bởi số lượng lớn pháo binh, bao gồm cả pháo tự hành tầm xa M107 175 mm đáng sợ từ các căn cứ hỏa lực Rockpile và Camp Carroll gần đó. Nhưng hiệu quả nhất là các cuộc không kích không ngừng nghỉ của Mỹ, đặc biệt là ném bom rải thảm do B-52 thực hiện. Trong 77 ngày, 115.000 tấn bom kinh hoàng đã được thả xuống để hỗ trợ căn cứ Thủy quân lục chiến - cuộc tấn công trên không lớn nhất vào mục tiêu chiến thuật trong lịch sử chiến tranh.
  3. Khe Sanh nhận được 18.000 tấn tiếp tế trên không trong trận chiến kéo dài 77 ngày, trong khi trong 167 ngày quân Pháp ở lại DBP (trận chiến chỉ kéo dài 56 ngày), họ chỉ nhận được 4.000 tấn.
Một biện pháp bổ sung khác đã được đích thân Tổng thống Mỹ Lyndon Johnson trực tiếp áp dụng: ông yêu cầu toàn bộ Tham mưu trưởng Liên quân ký bằng máu một tuyên bố rằng họ sẽ giữ Khe Sanh bằng mọi giá (đoán là người Pháp chưa thử điều đó, duh) .

Cuối cùng, sau khi bị thương vong nặng nề, quân Bắc Việt rút lui khỏi Khe Sanh. Thủy quân lục chiến Mỹ cũng bỏ căn cứ một thời gian sau đó nhưng rõ ràng nó chưa bao giờ bị tràn ngập như Điện Biên Phủ.

main-qimg-fddcfec641bacede6434bd9dfa15cb39-pjlq
bài viết sâu sắc đấy, nhưng mày dùng GG dịch à
 

quanduiaoso

Yếu sinh lý
Gần 100 năm bảo hộ An Nam, Pháp đã đầu tư rất nhiều tiền vào đây, biến An Nam từ rừng hoang thành nơi văn minh nhất thế giới, buồn thay người Tàu đã thành công chiếm lại thuộc địa của họ
 

Leo69er

Tao là gay
bài viết sâu sắc đấy, nhưng mày dùng GG dịch à
tao lấy bài luận của 1 thằng mả mẹ trên 1 diễn đàn lịch sử về 1 phần lịch sử đông dương.

bọn xàm cặc ở đây nó ngu tới mức độ như thời kì tao 9 tuổi vào quán net lấy bút ghi địa chỉ web sex trên tay
 

atlas01

Tiến sĩ
nhiều sạn quá
- Ông Hồ theo CN dân tộc, bản thân lúc đầu cũng muốn nghiêng theo Mẽo nhưng mẽo đéo, chơi với Fap hay hơn
- fap nhẩy vào lần 2 ông Hồ lên pac bó làm lìn gì -_-,
Pháp vào lần hai vì nam kỳ là lãnh thổ hải ngoại của nó.
Bắc trung kỳ là xứ bảo hộ của nó
Tất cả có văn bản giấy trắng mực đen giữa đại diện Việt Nam và đại diện Pháp ký.
Cho nên nó hoàn toàn có quyền quay lại hợp pháp
 

Tăng Minh Phụng

Tao là gay
Gần 100 năm bảo hộ An Nam, Pháp đã đầu tư rất nhiều tiền vào đây, biến An Nam từ rừng hoang thành nơi văn minh nhất thế giới, buồn thay người Tàu đã thành công chiếm lại thuộc địa của họ
Pháp trước tiên ra tạo ra bộ chữ viết cho VN
Tiếp là quy hoạch VN 1 cách bài bản về mọi mặt
Giao thông đường sắt đến thời nay vẫn 98% từ thời Pháp
Các nhà thờ lớn, nhà hát lớn, viện bảo tàng, biệt thự lớn từ thời Pháp đến h vẫn ngon
Tự do truyền thông, Záp lùn trc đi theo 8 keo chả suốt ngày viết báo chửi Pháp, kích động dân
Đặc biệt là Pháp ko phá các công trình cổ trc đó của ng Việt
CCRĐ CS đập nhiệt tình
Kinh tế tư nhân đc khuyến khích
Đm thời bao cấp từ 1975 ~ 1991 chả đói nhăn răng, ăn bobo thay cơm, lại còn thủ dâm 1 cân rau muống hàm lượn din dưỡn ngag 1 cân thịt bò
 

vuongtb01lk

Yếu sinh lý
Hiệp định Giơ ne vơ là Pháp & TQ
Phe Bắc Việt lúc đó ngoài Mao Tàu công nhận ra thì chưa có 1 nc nào thừa nhận
Nên tư cách vẫn chỉ là phiến quân nổi dậy
Nó có cho đặt bút kí đâu
Và thằng đại diện phía Pháp cũng chỉ hàm thiếu tướng
Mấy thằng tung hô chiến thắng ĐBP nếu nhìn tổng thể sẽ ngạc nhiên ngơ ngác
1 chiến thắng đốt nhiều mạng người
Đổi lại đc gì chỉ là cái forward kết quả đàm phán của Mao Tàu & Pháp
Nhục như chó
Đcm cả thế giới công nhận trận ĐBP là trận đánh kinh điển của thế giới. Chỉ có mấy con chó ngu vẫn đéo công nhận. Những thằng như m đéo thể khai sáng nổi luôn
 

Garuda

Yếu sinh lý
Định hình đéo gì
Cuộc chiến với Pháp, Mỹ sau này nó chỉ là hệ quả của cái trước đó
2 mốc lịch sử quan trọng nhất thời kỳ cận đại đó là:
- 1945: sau khi Nhật đầu hàng phe đồng minh, Nhật rút về lúc đó VN rơi vào trạng thái vô chính phủ. Thằng nào nhanh tay thì ngồi ngai Vương.
- 1950: nội chiến TQ kết thúc với phần thắng thuộc về Mao Tàu. Đéo có Mao Tàu thì đám 8 keo chả có vẹo gì
Phần còn lại sau này chỉ là cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa CS & Tư bản
Chính xác rồi
 

Garuda

Yếu sinh lý
Đcm cả thế giới công nhận trận ĐBP là trận đánh kinh điển của thế giới. Chỉ có mấy con chó ngu vẫn đéo công nhận. Những thằng như m đéo thể khai sáng nổi luôn
Thế giới của mày tạo ra à
 

atlas01

Tiến sĩ
Đcm cả thế giới công nhận trận ĐBP là trận đánh kinh điển của thế giới. Chỉ có mấy con chó ngu vẫn đéo công nhận. Những thằng như m đéo thể khai sáng nổi luôn
Vâng ĐBP là trận đánh kinh điển thế giới
Kết quả nó mang lại là Chu Ân lai là người quyết định vĩ tuyến khi chia ranh giới trong hiệp định giơ ne vơ
Kết quả Việt Nam đánh Điện Biên Phủ để tàu nó làm đạo diễn ở giơ ne vơ
 

Tăng Minh Phụng

Tao là gay
nhiều sạn quá
- Ông Hồ theo CN dân tộc, bản thân lúc đầu cũng muốn nghiêng theo Mẽo nhưng mẽo đéo, chơi với Fap hay hơn
- fap nhẩy vào lần 2 ông Hồ lên pac bó làm lìn gì -_-,
Ai bảo m thế
8 keo viết 10 bức thư cho Mỹ, lúc đầu cho tổng thống sau cho ngoại trưởng
Mỹ nó cho đặc vụ điều tra gốc gác 8 keo, nó kết luận lão ko phải người đáng tin nên từ chối kết nối
Còn về phía Pháp
Ban đầu Pháp nhắm 8 keo, 8 keo chả sang tận Pháp họp hành các thứ đó thôi nhưng sau đó 8 keo sd chiêu gửi công hàm con dấu thật nhưng chữ ký giả. Pháp nó mới tra lại nhân thân lão này, khui ra cả vụ lão bán đứng Phán B Chấu bên tàu trc đó. Nó chốt ko hợp tác với lão mà quay xe móc nối với Bảo Đại
Về mặt giấy tờ pháp lý thì VN là thuộc địa của Pháp, cái này có văn bản kí kết từ thời nhà Nguyễn. Luật quốc tế chứ có phải như xứ thiên đường dẫm lên luật sống đâu. Nên nó quay lại VN là đương nhiên
Tuy nhiên 1950 Pháp có văn bản trao trả độc lập cho VN . Nếu ko có bọn 8 keo thì xứ này từ 1950 đã độc lập mẹ rồi.
Cùng thời đó ĐNA các nc khát nó độc lập hết cmnl
 

Uber

Yếu sinh lý
Nhìn lại, hoàn toàn rõ ràng rằng người Pháp ở Điện Biên Phủ đã có một khuyết điểm chí mạng: sự ngạo mạn .

Họ mang một loạt máy ủi và vài bao xi măng đến một thung lũng hẻo lánh, xây dựng một đường băng, xây dựng một số boongke kiên cố và sau đó gọi nhóm vị trí quá căng này là “một pháo đài dường như bất khả xâm phạm và không thể tấn công”. Chính sự ngạo mạn đã khiến người Pháp ở Điện Biên Phủ đánh giá thấp địch (Việt Minh), sự tháo vát, kiến thức quân sự và quyết tâm chiến đấu đến cùng của họ. Người Pháp thậm chí còn không thèm chiếm giữ những vùng đất cao xung quanh thung lũng. Để làm gì, phải không? Một nhóm nông dân châu Á hốc hác và mù chữ có thể làm gì để chống lại một đội quân chuyên nghiệp với xe tăng, pháo, boongke kiên cố và máy bay? Không có cách nào Việt Minh có thể mang bất kỳ loại vũ khí hạng nặng nào xuyên qua rừng rậm và núi dốc đến Điện Biên Phủ. Hoặc họ nghĩ vậy.

main-qimg-17c02b6d1b09f2aa257530ff5636a964-pjlq

Trên thực tế, Điện Biên Phủ bị bao vây bởi 5 sư đoàn Việt Minh được trang bị súng dã chiến, rocket và súng cối hạng nặng. Các khẩu đội Việt Minh được ngụy trang khéo léo trên khắp các ngọn đồi xung quanh có thể nhìn thẳng vào họng quân Pháp và bắn phá chúng một cách chính xác và không bị trừng phạt. Trận chiến diễn ra được hai ngày, chỉ huy pháo binh Pháp, Trung tá Charles Piroth, quẫn trí vì không thể bắn trả vào súng của Việt Minh, đã đi vào hầm đào và tự sát bằng lựu đạn cầm tay.

Việc tiếp tế từ trên không cũng không thể thực hiện được vì các đường bay ra vào thung lũng đã bị chặn bởi một số lượng lớn súng phòng không Việt Minh đủ cỡ. Điện Biên Phủ là một cái bẫy chết chóc đối với 16.200 quân Pháp đóng ở đó.

Như vậy hiển nhiên để người Pháp chiếm ưu thế ở Điện Biên Phủ, họ cần phải có:

  1. Giữ vững các vùng đất cao xung quanh thung lũng, đồn trú những tiền đồn đó với những người lính dày dạn kinh nghiệm
  2. Đã đánh bại kẻ thù. Quân Pháp ở 'pháo đài bất khả công' DBP chỉ có 6 khẩu đội pháo 105mm và 1 khẩu pháo 155mm, ít thảm hại.
  3. Giữ cầu tiếp tế trên không, tiếp tế cho quân đội nhiên liệu, lương thực và đạn dược cần thiết.
Tất cả những điều này không chỉ là một lý thuyết viển vông được viết bởi một vị tướng ngồi bành nào đó, nó đã được thử nghiệm và kiểm nghiệm trong Trận Khe Sanh.

Đầu năm 1968, Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ tại Căn cứ Chiến đấu Khe Sanh ở miền Nam Việt Nam đã bị tấn công bởi bộ binh và pháo binh Bắc Việt được huấn luyện bài bản. Tuy nhiên, Mỹ đã học được bài học của DBP và không mắc phải sai lầm tương tự.

  1. Những ngọn đồi xung quanh Khe Sanh bị tranh giành gay gắt. Không một ai bị bỏ cuộc mà không chiến đấu. Mỹ thậm chí còn chiếm lại Đồi 881 Nam và Đồi 861 từ tay quân Bắc Việt, buộc pháo binh của quân Bắc Việt phải bố trí xa căn cứ hơn rất nhiều.
  2. Khe Sanh được hỗ trợ bởi số lượng lớn pháo binh, bao gồm cả pháo tự hành tầm xa M107 175 mm đáng sợ từ các căn cứ hỏa lực Rockpile và Camp Carroll gần đó. Nhưng hiệu quả nhất là các cuộc không kích không ngừng nghỉ của Mỹ, đặc biệt là ném bom rải thảm do B-52 thực hiện. Trong 77 ngày, 115.000 tấn bom kinh hoàng đã được thả xuống để hỗ trợ căn cứ Thủy quân lục chiến - cuộc tấn công trên không lớn nhất vào mục tiêu chiến thuật trong lịch sử chiến tranh.
  3. Khe Sanh nhận được 18.000 tấn tiếp tế trên không trong trận chiến kéo dài 77 ngày, trong khi trong 167 ngày quân Pháp ở lại DBP (trận chiến chỉ kéo dài 56 ngày), họ chỉ nhận được 4.000 tấn.
Một biện pháp bổ sung khác đã được đích thân Tổng thống Mỹ Lyndon Johnson trực tiếp áp dụng: ông yêu cầu toàn bộ Tham mưu trưởng Liên quân ký bằng máu một tuyên bố rằng họ sẽ giữ Khe Sanh bằng mọi giá (đoán là người Pháp chưa thử điều đó, duh) .

Cuối cùng, sau khi bị thương vong nặng nề, quân Bắc Việt rút lui khỏi Khe Sanh. Thủy quân lục chiến Mỹ cũng bỏ căn cứ một thời gian sau đó nhưng rõ ràng nó chưa bao giờ bị tràn ngập như Điện Biên Phủ.

main-qimg-fddcfec641bacede6434bd9dfa15cb39-pjlq
Thực tế là Pháp nó đánh nhau với Cả VN, TQ và một cánh rừng nhiệt đới.
 

atlas01

Tiến sĩ
Ai bảo m thế
8 keo viết 10 bức thư cho Mỹ, lúc đầu cho tổng thống sau cho ngoại trưởng
Mỹ nó cho đặc vụ điều tra gốc gác 8 keo, nó kết luận lão ko phải người đáng tin nên từ chối kết nối
Còn về phía Pháp
Ban đầu Pháp nhắm 8 keo, 8 keo chả sang tận Pháp họp hành các thứ đó thôi nhưng sau đó 8 keo sd chiêu gửi công hàm con dấu thật nhưng chữ ký giả. Pháp nó mới tra lại nhân thân lão này, khui ra cả vụ lão bán đứng Phán B Chấu bên tàu trc đó. Nó chốt ko hợp tác với lão mà quay xe móc nối với Bảo Đại
Về mặt giấy tờ pháp lý thì VN là thuộc địa của Pháp, cái này có văn bản kí kết từ thời nhà Nguyễn. Luật quốc tế chứ có phải như xứ thiên đường dẫm lên luật sống đâu. Nên nó quay lại VN là đương nhiên
Tuy nhiên 1950 Pháp có văn bản trao trả độc lập cho VN . Nếu ko có bọn 8 keo thì xứ này từ 1950 đã độc lập mẹ rồi.
Cùng thời đó ĐNA các nc khát nó độc lập hết cmnl
Tất cả do anh Đại ngu và cái chết của Duy Tân
Đại ngu tự nhiên đầu hàng thoái vị làm tay sai cho Việt Minh khi mà quân trong tay còn đủ và có thể nhờ người Nhật giữ trị an trước khi bàn giao cho Tưởng
Và tự nhiên vua Duy Tân chết khiến cho Pháp mất hết người đại diện cho Việt Nam có thể điều đình với Pháp.
Nên nó phải quay sang ông H.
Tất cả bởi vì Mỹ.
Nó bắt Pháp phải trả tự do cho xứ Đông Dương thì nó mới thuyết phục được lưỡng viện đầu tư tiền cho Pháp.
Có thể đó là số phận của An nam nhưng nó có thể cũng không khác khi Mao thắng Tưởng
Đó mới là án tử chí mạng cho cái xứ này
Mao sẽ vĩnh viễn không bao giờ buông xứ An nam vì tuyến đường biển của Tàu phụ thuộc vào đó
 
Bên trên