Var đồng nghiệp của anh trai

leedzung75

Yếu sinh lý
Hồi đó là khoảng cuối hè 2022. Thời điểm mà người ta dễ yếu lòng nhất – khi nắng chưa kịp tắt hẳn, mà gió thu thì mới chỉ vừa chớm.

Tôi vừa chia tay người yêu cũ, lòng rỗng như vỏ lon bia nằm lăn lóc. Anh Hoàng – anh họ tôi – gọi điện rủ lên Hà Nội nhậu với hội bạn thân và đồng nghiệp. Tôi làm ở Hải Phòng, cuối tuần rảnh nên chẳng nghĩ nhiều, vội vàng tắm rửa, xịt tí nước hoa rồi leo lên chuyến limousine.

Chúng tôi ăn tối ở Quán Nhỏ trên phố Lê Văn Thiêm. Tôi đến nơi thì mọi người cũng vừa tới. Trong số đó, có chị Thảo – người khiến tôi từng âm thầm rung động từ hồi sinh viên.

Chị ấy nhỏ người, chắc chưa tới mét sáu, nhưng dáng thì chuẩn, săn chắc, mông tròn, eo thon. Làn da trắng, đeo kính, ánh mắt sâu và miệng thì hay cười. Hôm đó chị mặc váy ôm body, nhìn là biết người có ý thức giữ dáng và tự tin.

Không biết là vô tình hay cố ý, anh Hoàng lại sắp cho tôi ngồi cạnh chị Thảo.

Chúng tôi uống rượu thay vì bia. Chị thích nghe chuyện công việc của tôi. Tôi nói, chị chăm chú lắng nghe, ánh mắt lúc nào cũng đong đầy điều gì đó khó giải thích. Rồi men bắt đầu ngấm. Cả bàn bắt đầu rôm rả, tôi cũng dần quên mất mình đang giữ khoảng cách.

Đến một lúc nào đó, chị Thảo kéo ghế lại sát hơn. Tay chị đặt lên đùi tôi, nhẹ nhàng vuốt từ đầu gối lên. Tôi cứng người – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Sau vài lần cụng ly nữa, tôi hỏi:
– Tí chị đi gì về?
– Xe máy, để ở công ty gần đây thôi.

Tôi ghé sát tai chị, thì thầm:
– Để em đưa chị về nhé.

Không nói gì, chị cầm tay tôi kéo đứng dậy. Ra khỏi quán, chị vẫn nắm tay tôi. Tới công ty, chị bảo tôi lên cùng lấy đồ. Rồi trong thang máy đi xuống hầm, chị quay sang ôm tôi. Môi chúng tôi chạm nhau. Hơi men. Mùi nước hoa. Tiếng thở nhẹ. Tôi ôm chị, tay vuốt qua vòng mông tròn của chị. Cơ thể chị mềm mại và nóng rực.

Tôi dắt chiếc SH ra, chị lên xe, ôm tôi từ phía sau, đầu gục vào lưng:
– Chở chị về nhà nhé.

Nhưng thay vì về nhà chị, tôi rẽ vào một khách sạn gần trường Amsterdam. Chị chỉ nhìn, rồi hỏi:
– Vào đây làm gì thế?

Tôi đáp:
– Em mệt, nghỉ một lát thôi.

Lên phòng. Cửa đóng lại. Chúng tôi đứng đó. Không ai nói gì. Rồi tôi ôm chị. Chị đẩy nhẹ, khẽ bảo:
– Đừng làm thế, chị em mình bao nhiêu năm rồi...

Tôi nhìn chị. Không nói. Tôi hôn chị. Tay vuốt từ eo lên lưng. Chị run lên, nhưng không né. Tôi cởi váy chị. Váy rơi xuống sàn, lộ ra cơ thể mà tôi từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần. Thon, mịn, trắng. Quần lót mỏng. Ẩm.

Tôi quỳ xuống. Lưỡi tôi lần tìm sự mềm mại giữa hai đùi chị. Hương chị thơm. Ngọt. Tinh khiết đến kỳ lạ. Chị rên nhẹ. Rồi cong người.

Tôi không đợi thêm. Tôi vào – không che chắn, bản năng dẫn lối. Cảm giác ấm, khít, sống động đến mức làm tôi gần như nghẹt thở. Tôi đưa chị qua đủ tư thế. Giường. Tường. Bế lên. Rồi cuối cùng là doggy – nơi tôi bắn lên tấm lưng đang ướt mồ hôi của chị.

Chị ngồi thở, đầu gục xuống. Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên vai chị:
– Em xin lỗi...

Chị thở dài, rồi cười nhẹ:
– Quên đêm nay đi nhé...

Nửa năm sau, tôi quay lại Hà Nội – lần này là để gặp một em sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm. Tôi đang tán em ấy nên chẳng nghĩ gì đến chị Thảo nữa. Nhưng sau khi hẹn hò với em kia, tôi về chỗ anh Hoàng thì thấy điện thoại hiện tên chị Thảo gọi đến.

Giọng chị phê phê:
– Em đang ở Hà Nội à? Qua đón chị được không?

Tôi hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý. Tôi đón chị ở một quán rượu nhỏ trên Láng Hạ, bạn chị về hết, còn mình chị đứng đó, váy ngắn, môi đỏ, ánh mắt lấp lánh. Tôi chở chị về. Lần này khác. Chị đã không còn sống với bố mẹ. Chị ở cùng vợ chồng em gái, một căn hộ gần Hồ Văn Quán.

Tôi không có ý định gì, thật. Nhưng chị ngồi sau xe, tay luồn vào áo tôi, sờ ngực, rồi nắn nhẹ "cậu nhỏ". Tôi phải gạt tay chị ra mấy lần. Máu nóng bắt đầu sôi lên, nhưng tôi giữ bình tĩnh.

Đến sảnh chung cư, chị bảo:
– Lên nhà ngồi nói chuyện tí không?

Tôi ngập ngừng. Nhưng rồi cũng theo chị. Vào phòng – ánh đèn dịu, hương thơm tinh dầu nhẹ nhàng. Chị thay đồ, mặc váy ngủ hai dây, ren mỏng. Cơ thể chị lấp ló dưới lớp vải. Tôi nuốt nước bọt, vẫn cố giữ cái đầu tỉnh.

– Không cởi đồ à? – Chị hỏi, cười.
– Em ngoan hơn hôm trước mà – tôi đùa.

Tôi đề nghị massage cho chị. Lúc tôi vuốt tinh dầu lên chân, lên đùi, rồi đến mông, tôi nhận ra chị không mặc gì bên trong. Cơ thể chị ướt đẫm – không phải mồ hôi, mà là ham muốn. Tôi vờn, vuốt, rồi thọc tay vào. Chị cong người, rên khẽ. Phòng phải bật nhạc để át tiếng thở dốc của chị.

Rồi tôi lật chị lại, hôn nồng nàn, vuốt ve hai bầu ngực vừa tay. Chị mút nhẹ, rồi đẩy tôi xuống. Tôi thọc vào miệng chị. Không bao cao su. Lần nữa, lại chơi trần. Tôi đặt chị ngồi lên đùi, để chị tự nhún. Tiếng da thịt va chạm vang lên. Chị bịt miệng, rên trong nghẹn ngào.

Tôi đưa chị sang tư thế khác, cuối cùng đứng, nhấp từ phía sau, rồi bắn vào miệng chị. Chị ho nhẹ, nhưng vẫn cười. Chúng tôi ôm nhau ngủ – không lời hứa, không ràng buộc.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy chị nằm nghiêng, chân mở hờ, tấm chăn mỏng vắt ngang bụng. Dưới đó, nơi tôi từng hôn và liếm, lại hiện lên như một lời mời gọi. Tôi nhẹ nhàng trèo lên. Không lời nào. Không tiếng nói. Chỉ là tiếng thở, tiếng thân thể. Tôi bắn lên bụng chị, lau sạch cho chị, rồi mặc đồ.

Trước khi rời khỏi, tôi khẽ nói:
– Em phải đi đây...

Chị chỉ gật đầu, mắt vẫn nhắm.

Từ đó đến nay, tôi chưa gặp lại chị Thảo.
 

leedzung75

Yếu sinh lý
Chị Thảo hỏi anh Hoàng về chỗ tôi ở. Giọng chị khi đó – theo lời anh kể lại – nghe như pha chút tò mò, chút sốt ruột… và nhiều hơn hết là một thứ gì đó rất bản năng, rất đàn bà.

> “Cậu ấy ở đâu? Cho chị xin số điện thoại…”

Không đầy nửa tiếng sau, tôi nhận được tin nhắn:
“Chị đang ở khách sạn XX, gần chỗ em. Đến đi, chị không chờ được nữa rồi…”

Không màu mè. Chỉ vậy thôi mà máu trong người tôi như bị lôi tuột xuống dưới rốn.

Tôi gõ cửa. Cánh cửa mở khẽ. Trong ánh đèn vàng dịu, chị đã đứng sẵn – hoàn toàn trần trụi.

Mắt chị dán chặt vào tôi, cơ thể trắng hồng không mảnh che đậy, đường cong lồ lộ như muốn thiêu đốt tôi bằng chính cái im lặng khát thèm ấy. Không nói một lời, chị lùi lại, từng bước như mời gọi. Tấm lưng cong lên trên giường. Đôi mắt chị nhắm hờ, cánh môi hé mở như thở, như khẽ gọi.

> “Em đứng đó làm gì vậy… lại đây… xé chị ra đi…”

Tôi chưa kịp hoàn hồn, chị đã quỳ dậy, ngón tay kéo lấy áo tôi, rồi thô bạo lột xuống từng lớp. Môi chị áp vào cổ tôi, hơi thở gấp gáp, nóng rực như tỏa ra từ lồng ngực đang căng tức. Mùi hương cơ thể chị xộc thẳng vào tôi – không phải nước hoa, mà là mùi da thịt thật – mặn, nồng, và gợi dục.

Ngón tay chị trượt dọc ngực tôi, kéo theo cả chiếc quần xuống, chạm vào nơi nhạy cảm như một lời tuyên bố:

“Của chị… hôm nay em là của chị, nghe chưa…”



Chị kéo tôi lên giường. Cơ thể chị mềm, nóng, như một tấm lụa ướt rịn đang chờ được bóp nát. Chị nằm ngửa, hai chân hé mở – không vội vàng, mà đầy cố ý – như thể đã luyện hàng trăm lần động tác ấy chỉ để quyến rũ tôi.

> “Nhìn chị đi… nhìn kỹ vào… rồi muốn làm gì, thì làm…”



Đôi chân chị móc lấy hông tôi, kéo tôi sát xuống. Tôi có thể nghe được tiếng nhịp tim chị đập dồn – không chỉ trong lồng ngực, mà lan ra khắp làn da, run rẩy dưới tay tôi.

Tôi cúi xuống. Lưỡi tôi mơn trớn từng đường cong trên bụng, ngực, rồi trượt sâu hơn nữa… Chị khẽ cong người lên, cắn môi, thì thầm trong hơi thở nặng trĩu:

> “Đúng rồi… chậm thôi… đừng dừng lại… chị muốn nhiều hơn thế nữa…”


Tôi cúi xuống, áp môi lên phần da bụng chị. Da chị mịn như tơ, nhưng nóng hầm hập như vừa được rót mật ong đun sôi. Mỗi lần lưỡi tôi lướt qua, chị lại khẽ cong người lên, như một con mèo nhỏ bị cù đúng chỗ ngứa.

Chị thở gấp, tay bóp lấy vai tôi:

> “Chậm thôi... đừng vội... chị muốn cảm từng milimet..."



Tôi hôn lên khe ngực chị, đầu lưỡi miết chậm quanh rìa bầu vú, rồi bất ngờ ngoạm lấy, nhẹ thôi – đủ khiến chị nấc nhẹ trong cổ họng.

> “A... như thế… như thế nữa đi…”



Giọng chị khàn hẳn, không còn là lời nói mà như tiếng rên bị nén chặt giữa hai hàng răng.

Bàn tay tôi lần dần xuống dưới, chạm vào phần da nơi hông. Chị co chân lên, hai đùi mở rộng hơn nữa, như đang trao toàn bộ mình cho tôi mà không chút do dự.

Tôi liếc lên. Mắt chị nhắm hờ, môi hé mở, khuôn mặt đỏ bừng, tóc xõa rối trên gối trắng. Thứ khoảnh khắc đó – đàn bà, trần trụi, khao khát – khiến tôi không còn giữ nổi bản thân.

Tôi cúi xuống giữa hai chân chị. Mùi cơ thể chị đậm, ướt át, ngai ngái mùi da thịt và thứ ham muốn sống sượng. Tôi lướt lưỡi dọc đùi trong, từng chút một, khiến chị siết chặt tay vào ga giường, rên bật thành tiếng:

> “Ôi… em ơi… chị chịu không nổi nữa rồi…”



Tôi mơn trớn nơi nhạy cảm của chị bằng đầu lưỡi. Mỗi chuyển động nhẹ, chị lại gồng người, chân móc chặt sau lưng tôi, như muốn ép tôi sâu thêm, mạnh hơn, hoang dại hơn.

> “Mút đi… liếm sâu vào… chị ướt hết rồi đấy…”



Giọng chị vỡ vụn, không còn giữ thể diện hay ngại ngùng. Cơ thể chị run lên từng đợt, như những cơn sóng nhỏ đánh dạt vào bờ, ướt mềm và dữ dội.

Tôi cảm nhận cơ thể chị co rút lại từng nhịp, như muốn níu kéo khoái cảm đến cùng cực. Tay chị ghì đầu tôi chặt hơn. Tôi cảm thấy hơi thở chị dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội.

> “Chị ra rồi… đừng dừng… nữa đi…”



Mỗi lời chị nói như một mệnh lệnh dâm tính nhưng ngọt ngào đến nghẹt thở. Tôi ngẩng lên, môi ướt rịn. Chị nhìn tôi, đôi mắt long lanh đầy nước, môi run run, tay vẫy gọi:

> “Giờ đến lượt em... lên đây... để chị nuốt trọn…”

Chị không đợi tôi bước lên, mà chủ động kéo tôi nằm xuống, như thể lần này chị là người khát khao quyền kiểm soát. Cơ thể chị, trần trụi, bóng mồ hôi, nhưng căng tràn ham muốn. Ánh mắt chị nhìn tôi – không phải là ánh nhìn của một người đàn bà đang yêu, mà là ánh của một con thú đã chọn được con mồi.

Chị trèo lên người tôi, chân quỳ hai bên hông, đôi ngực đong đưa nhẹ nhàng trước mặt. Mái tóc dài xõa xuống, vướng vào cổ tôi, lòa xòa một cách cố ý. Chị thì thầm, giọng run run, nhưng ánh mắt lại thách thức:

> “Nằm yên... để chị làm em phát điên…”



Chị cúi xuống, dùng ngực cọ nhẹ lên mặt tôi, trêu đùa từng vệt da, từng hơi thở. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim chị, đập gấp, loạn và ẩm ướt. Miệng chị chạm tai tôi, hơi thở nóng rực phả vào thùy tai:

> “Ngửi mùi da chị đi… Chị biết em nghiện mùi này…”



Chị đẩy mông ra sau, hạ thấp cơ thể xuống. Phần da thịt của chị cạ vào tôi – không nhanh, mà nhịp chậm, nhịp nhàng, như đang mài một thanh kiếm lửa vào lớp lụa mỏng.

> “Em thấy chưa... chị sẵn sàng rồi đấy…”



Tôi rùng mình.

Chị bắt đầu nhún. Mỗi cú hạ người xuống, da thịt chạm nhau ướt rượt, phát ra âm thanh dính chặt vừa gợi dục vừa bản năng. Tiếng “phạch phạch” khe khẽ vang lên theo mỗi cú chị dằn xuống, đều đặn như tiếng trống thúc dục bản năng nguyên sơ nhất.

> “Ôi... ôi... đúng rồi... em cho chị hết đi... hết sạch vào trong chị…”



Chị rên rỉ nhưng không hét – đó là thứ âm thanh nghẹn nơi cổ họng, như đang bị thiêu cháy mà không ai cứu. Bàn tay chị chống vào ngực tôi, móng tay bấm mạnh vào da, để lại những vệt đỏ rõ ràng.

Chị ngửa cổ, tóc đổ dài ra sau lưng, lưng cong lên thành hình cánh cung, bầu ngực nảy theo từng cú hạ người mạnh bạo. Nhịp chị tăng dần, tiếng thịt va vào nhau rõ hơn, ướt át và trần trụi.

> “Nhanh nữa... mạnh nữa... đừng dừng lại, đừng thương chị... cứ hành hạ chị đi…”



Tôi không thể nằm yên. Tay tôi bám lấy eo chị, chủ động dập ngược lại. Cả hai chúng tôi như hai ngọn sóng đập vào nhau không thương tiếc, vỡ oà trong từng tiếng rên nghẹn, từng giọt mồ hôi lăn qua bụng và ngực, từng hơi thở đầy mùi dục vọng.

> “Em ơi… em sắp…?”



> “Ừ… cùng chị… bây giờ…”



Cả hai dập người lần cuối, gồng cứng, như thể toàn bộ vũ trụ co rút lại chỉ còn một điểm – nơi thân xác và linh hồn va chạm trong hoan lạc cực độ.

Chị đổ gục lên tôi, ngực đè lên ngực, tim đập loạn nhịp. Mùi tóc, mùi mồ hôi, mùi khoái cảm trộn vào nhau, tạo nên một dư vị không thể gọi tên – chỉ có thể cảm nhận bằng chính xác thịt đang rã rời, và trái tim đang run lên như vừa rơi khỏi vách đá khao khát.
 

leedzung75

Yếu sinh lý
Chị Thảo nằm đè nửa người lên tôi, da thịt trần trụi chạm nhau, ấm và mềm như tấm lụa vừa được hong nắng. Cánh tay chị vắt ngang ngực tôi, bàn tay mảnh mai khẽ vuốt vuốt mấy sợi lông ngực còn dính mồ hôi. Hơi thở chị vẫn chưa đều, nhưng đôi môi cong nhẹ, mím như thể đang cất giấu một nụ cười bí mật.Chị cũng vẫn để ở trong không cho rút ra.chi co thắt cho tôi cứng lại mỗi khi tôi mềm xuống.

Tôi không biết phải nói gì, chỉ nhìn trần nhà và buông một câu nửa thật nửa đùa:

> “Ừm… chuyện vừa nãy… có thể xem như chỉ để giải tỏa, đúng không chị?”



Chị không trả lời ngay. Mắt chị nhắm hờ, cằm khẽ tựa lên ngực tôi, một tay vẫn thong thả vuốt ve như đang vỗ về thú cưng sau khi cho nó ăn no. Rồi chị bật cười khẽ – tiếng cười như tiếng bạc rơi, không hẳn là vui, cũng chẳng hẳn là buông.

> “Chị nghĩ… mình nên giữ mọi thứ ở đúng vị trí của nó. Không tình cảm. Không dây dưa. Chỉ… là nhu cầu.”



Tôi gật đầu, dù trong lòng có chút gì đó hơi trống trải. Nhưng cảm giác ấy vừa lóe lên đã bị đè xuống bằng một ý nghĩ táo bạo hơn. Tôi xoay người, thì thầm sát tai chị, giọng khàn:

> “Vậy… lần sau… chị có muốn thử với ba người không? Em rủ luôn anh Hoàng?”



Chị khựng lại một giây.

Tôi nhìn sang, chờ đợi một phản ứng từ chị. Nhưng thay vì sốc hay phản đối, chị chỉ nheo mắt, miệng nhếch lên thành một đường cong nham hiểm. Không nói gì cả. Chị cúi xuống hôn nhẹ lên cổ tôi, rồi nằm lại ôm sát tôi như một con mèo hoang vừa được vuốt đúng chiều lông.

Ngực chị kề sát ngực tôi, nhịp tim dần đều trở lại. Ngón tay vẫn vẽ những vòng tròn chậm rãi quanh rốn tôi. Mỗi cái vuốt nhẹ đều như một lời hứa chưa thốt thành lời.

Và rồi…

Chị tủm tỉm cười.

> “Em hư quá…”
 

leedzung75

Yếu sinh lý
Vài ngày sau, tôi nhắn chị: “Khách sạn cũ. Phòng cũ. Giờ cũ. Nhưng lần này… sẽ không chỉ là hai người.”

Chị chỉ gửi lại một biểu tượng chấm ba: “...” rồi thêm dòng sau: “Chị sẽ tới trước.”

Buổi chiều Sài Gòn mờ nắng, đường kẹt xe như thường lệ. Tôi và anh Hoàng đi chung xe. Anh nói sẽ ghé qua quán cà phê gần đó ngồi một lát, để tôi lên trước. Tất cả đã được chuẩn bị.

Khách sạn nhỏ nằm khuất sau một dãy nhà cũ kỹ, nhưng phòng 401 vẫn như xưa – nơi mọi khởi đầu đều chảy tràn bằng những cơn rùng mình. Cửa không khóa. Tôi đẩy nhẹ, bước vào.

Chị Thảo đang nằm nghiêng trên giường, váy ngủ lụa màu hồng nhạt mỏng tan, ôm sát lấy cơ thể mềm mại. Mắt chị khẽ liếc nhìn tôi, nửa chờ đợi, nửa giấu giếm bối rối. Một bên dây váy đã tuột khỏi vai, làn da trắng lộ ra dưới ánh đèn dịu nhẹ, bóng loáng và thơm thoảng mùi sữa tắm quen thuộc.

Tôi bước đến, ngồi xuống mép giường. Chị nhổm dậy, chống tay nhìn tôi cười:

– Sao hôm nay lại cho chị chờ?

– Vì hôm nay... chị là nhân vật chính mà.

Tôi không để chị nói thêm, cúi xuống hôn lên cổ, luồn tay vào mép váy. Chị thở khẽ, ngửa cổ lên để tôi có thêm không gian, những ngón tay mảnh khảnh bấu nhẹ vào vai tôi. Chiếc váy được kéo xuống, trượt khỏi cơ thể chị một cách nhẹ nhàng như thể chính nó cũng mong chờ.

Tôi đẩy chị ngã xuống giường, mơn trớn cơ thể chị bằng môi, bằng tay, bằng cả hơi thở đang nóng dần lên. Chị rướn người theo từng nhịp, ánh mắt khép hờ, run run.

– Hôm nay… chị muốn chủ động.

– Vậy thì chị cứ làm điều mình muốn.

Chị trèo lên người tôi, thẳng lưng như một kỵ sĩ. Những chuyển động đầu tiên chậm rãi, như thể chị đang đo từng nhịp phản hồi từ cơ thể tôi. Ánh đèn mờ phản chiếu lên làn da bóng mồ hôi, gò ngực chị đung đưa theo chuyển động, đôi môi hé mở phát ra những tiếng rên khẽ. Tôi ngồi dậy, vòng tay ôm lấy eo chị, cùng chị hòa vào điệu nhịp trầm bổng như bản nhạc không lời.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi với tay lấy điện thoại, bấm số quen thuộc, áp vào tai:

– Lên đi. Phòng không khóa.

Chị khựng lại một chút. Đôi mắt mở to, ánh nhìn dội sang tôi như muốn xác nhận. Tôi không nói thêm, chỉ nhìn chị, tay vẫn ôm lấy eo, giữ nhịp cho những chuyển động không bị gián đoạn.

Một phút sau, tiếng cửa mở. Anh Hoàng bước vào.

Chị quay lại, ánh mắt bối rối, tay chạm lên ngực che lại bản năng. Nhưng rồi, chị hít một hơi thật sâu, nhìn tôi lần nữa. Như đã dặn từ trước, tôi khẽ gật đầu:

– Không sao… chị cứ tiếp tục. Em muốn anh ấy thấy chị đẹp thế nào.

Chị đỏ mặt, nhưng thay vì dừng lại, chị dần lấy lại bình tĩnh. Một tay chống lên ngực tôi, một tay vuốt nhẹ xuống bụng dưới, rồi tiếp tục nhịp chuyển động. Cảm xúc bị gián đoạn giờ được nối lại bằng một sợi dây táo bạo hơn, liều lĩnh hơn. Anh Hoàng đứng cạnh giường, ánh mắt dán chặt vào từng đường cong chuyển động. Tôi quay sang, kéo nhẹ tay anh:

– Ngồi xuống đi. Đừng đứng nhìn mãi vậy.

Anh ngồi cạnh, đặt tay lên đùi chị. Chị giật nhẹ, nhưng rồi không gạt ra. Tay tôi và anh Hoàng cùng đặt lên eo chị, như hai lực dẫn đưa chị vào sâu hơn nữa trong khoái cảm. Chị cong người, rên lên khi cả hai cùng mơn trớn khắp cơ thể. Không khí trong phòng trở nên đặc quánh, chỉ còn tiếng thở, tiếng rên, và tiếng lòng đang dần bung ra khỏi ranh giới cũ kỹ.

Tôi xoay người, đẩy chị nằm xuống giường, còn anh Hoàng quỳ bên mép giường, hôn lên đùi chị. Chị khẽ cắn môi, nhắm mắt, cơ thể như rung lên bởi hai luồng cảm giác trái chiều nhưng hòa quyện. Chị không còn ngượng, mà đã dần trở thành trung tâm của một vũ điệu hoan lạc, được cả hai người đàn ông cùng lúc nâng niu và dẫn dắt.

Tôi hôn lên môi chị, còn anh Hoàng lướt xuống, từng chuyển động của lưỡi anh khiến chị cong người, tay siết chặt lấy tôi. Mọi thứ không còn giới hạn, chỉ còn nhịp thở, mồ hôi, và bản năng thuần khiết nhất.

Chị thì thầm trong tiếng thở đứt quãng:

– Hai người… đang khiến chị phát điên đấy…

– Cứ điên đi… vì chị xứng đáng được như vậy.

Căn phòng mờ sáng, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên ba thân thể quấn lấy nhau. Một vở kịch không có lời thoại, chỉ có âm thanh của da thịt, của hoan lạc và những xúc cảm bị đè nén quá lâu. Và ở giữa tất cả, là chị – người phụ nữ đang tan chảy vì được cả hai chúng tôi thỏa mãn theo cách riêng biệt nhưng hòa hợp.

...Chị bị kẹp giữa, như trôi nổi giữa hai dòng cảm giác – một nóng bỏng, một mềm mại, cả hai cùng hoà quyện thành nhục cảm không tên. Lưng chị cong lên theo từng cú nhấp mạnh mẽ của tôi từ phía sau, miệng mở hé để rên, nhưng lại bị anh Hoàng bịt lại bằng một nụ hôn sâu, ướt át.


Mỗi cái liếc mắt, mỗi cú siết tay đều là sự đồng thuận im lặng – không cần nói thành lời, chúng tôi hiểu vai trò của nhau. Tôi giữ chặt eo chị, cảm nhận cơ thể ấy co thắt từng đợt, từng nhịp như không kìm được nữa. Anh Hoàng áp sát ngực vào chị, vừa hôn vừa thì thầm:


– Chị muốn nữa không?


Chị không trả lời bằng lời, chỉ gật mạnh đầu, mắt nhòe nước vì quá nhiều khoái cảm. Tôi tăng tốc, cơ thể đập mạnh vào mông chị, tạo ra những âm thanh đầy nhục tính. Anh Hoàng nắm lấy tay chị, dẫn chúng lên ngực anh, để chị cùng cảm nhận, cùng khám phá.


Chúng tôi xoay vòng, đổi vị trí, thay đổi nhịp độ liên tục, không ai giành phần chủ động, nhưng cũng không ai bị động. Đó là một điệu nhảy ba người, nóng rực và đồng điệu đến kinh ngạc. Đôi khi tôi dừng lại để nhìn, để lưu giữ hình ảnh chị – trần truồng, đẫm mồ hôi, đôi môi hé mở, bầu ngực phập phồng theo nhịp thở, và ánh mắt long lanh vừa sợ vừa ham muốn khi nhìn cả hai người đàn ông đang cùng mình vượt ngưỡng cấm kỵ.


Chị không còn là người phụ nữ kín đáo ngày thường – chị như lột xác, táo bạo và điên rồ hơn bao giờ hết. Có lúc chị chủ động cưỡi lên anh Hoàng, mắt vẫn nhìn tôi như đang mời gọi. Tôi bước lại, đứng cạnh giường, để chị quay sang bú mút tôi trong khi hông vẫn nhấp đều trên người anh. Những âm thanh chị tạo ra – ướt át, nóng bỏng – khiến tất cả bùng nổ.


Không ai nói gì về đạo đức, không ai thắc mắc điều đúng sai. Chúng tôi đang sống trong một khoảnh khắc thật – nơi bản năng được thừa nhận, nơi ham muốn được đáp lại, và không ai phải che giấu chính mình. Cơn cực khoái kéo dài như không dứt. Chị lên đỉnh không chỉ một, mà hai, ba lần. Mỗi lần là một phiên bản khác nhau của chị – hoang dại hơn, nồng nhiệt hơn, và cuồng loạn hơn.


Cuối cùng, khi tất cả mồ hôi và hơi thở đều lắng xuống, ba người nằm lặng trên giường, tay vẫn đan lấy nhau. Tôi nhìn sang chị, vuốt tóc chị ra sau tai, hỏi khẽ:


– Có hối hận không?


Chị nhìn tôi, rồi quay sang nhìn anh Hoàng. Một nụ cười rất nhẹ, rất thật nở trên môi chị:


– Không. Chị chưa bao giờ thấy mình thật như bây giờ...


Không còn lời nào nữa. Chúng tôi chỉ nằm yên, giữa căn phòng khách sạn cũ ấy – nơi mọi giới hạn từng tồn tại, đã bị bóc trần hoàn toàn.
 

aquadu69

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Vài ngày sau, tôi nhắn chị: “Khách sạn cũ. Phòng cũ. Giờ cũ. Nhưng lần này… sẽ không chỉ là hai người.”

Chị chỉ gửi lại một biểu tượng chấm ba: “...” rồi thêm dòng sau: “Chị sẽ tới trước.”

Buổi chiều Sài Gòn mờ nắng, đường kẹt xe như thường lệ. Tôi và anh Hoàng đi chung xe. Anh nói sẽ ghé qua quán cà phê gần đó ngồi một lát, để tôi lên trước. Tất cả đã được chuẩn bị.

Khách sạn nhỏ nằm khuất sau một dãy nhà cũ kỹ, nhưng phòng 401 vẫn như xưa – nơi mọi khởi đầu đều chảy tràn bằng những cơn rùng mình. Cửa không khóa. Tôi đẩy nhẹ, bước vào.

Chị Thảo đang nằm nghiêng trên giường, váy ngủ lụa màu hồng nhạt mỏng tan, ôm sát lấy cơ thể mềm mại. Mắt chị khẽ liếc nhìn tôi, nửa chờ đợi, nửa giấu giếm bối rối. Một bên dây váy đã tuột khỏi vai, làn da trắng lộ ra dưới ánh đèn dịu nhẹ, bóng loáng và thơm thoảng mùi sữa tắm quen thuộc.

Tôi bước đến, ngồi xuống mép giường. Chị nhổm dậy, chống tay nhìn tôi cười:

– Sao hôm nay lại cho chị chờ?

– Vì hôm nay... chị là nhân vật chính mà.

Tôi không để chị nói thêm, cúi xuống hôn lên cổ, luồn tay vào mép váy. Chị thở khẽ, ngửa cổ lên để tôi có thêm không gian, những ngón tay mảnh khảnh bấu nhẹ vào vai tôi. Chiếc váy được kéo xuống, trượt khỏi cơ thể chị một cách nhẹ nhàng như thể chính nó cũng mong chờ.

Tôi đẩy chị ngã xuống giường, mơn trớn cơ thể chị bằng môi, bằng tay, bằng cả hơi thở đang nóng dần lên. Chị rướn người theo từng nhịp, ánh mắt khép hờ, run run.

– Hôm nay… chị muốn chủ động.

– Vậy thì chị cứ làm điều mình muốn.

Chị trèo lên người tôi, thẳng lưng như một kỵ sĩ. Những chuyển động đầu tiên chậm rãi, như thể chị đang đo từng nhịp phản hồi từ cơ thể tôi. Ánh đèn mờ phản chiếu lên làn da bóng mồ hôi, gò ngực chị đung đưa theo chuyển động, đôi môi hé mở phát ra những tiếng rên khẽ. Tôi ngồi dậy, vòng tay ôm lấy eo chị, cùng chị hòa vào điệu nhịp trầm bổng như bản nhạc không lời.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi với tay lấy điện thoại, bấm số quen thuộc, áp vào tai:

– Lên đi. Phòng không khóa.

Chị khựng lại một chút. Đôi mắt mở to, ánh nhìn dội sang tôi như muốn xác nhận. Tôi không nói thêm, chỉ nhìn chị, tay vẫn ôm lấy eo, giữ nhịp cho những chuyển động không bị gián đoạn.

Một phút sau, tiếng cửa mở. Anh Hoàng bước vào.

Chị quay lại, ánh mắt bối rối, tay chạm lên ngực che lại bản năng. Nhưng rồi, chị hít một hơi thật sâu, nhìn tôi lần nữa. Như đã dặn từ trước, tôi khẽ gật đầu:

– Không sao… chị cứ tiếp tục. Em muốn anh ấy thấy chị đẹp thế nào.

Chị đỏ mặt, nhưng thay vì dừng lại, chị dần lấy lại bình tĩnh. Một tay chống lên ngực tôi, một tay vuốt nhẹ xuống bụng dưới, rồi tiếp tục nhịp chuyển động. Cảm xúc bị gián đoạn giờ được nối lại bằng một sợi dây táo bạo hơn, liều lĩnh hơn. Anh Hoàng đứng cạnh giường, ánh mắt dán chặt vào từng đường cong chuyển động. Tôi quay sang, kéo nhẹ tay anh:

– Ngồi xuống đi. Đừng đứng nhìn mãi vậy.

Anh ngồi cạnh, đặt tay lên đùi chị. Chị giật nhẹ, nhưng rồi không gạt ra. Tay tôi và anh Hoàng cùng đặt lên eo chị, như hai lực dẫn đưa chị vào sâu hơn nữa trong khoái cảm. Chị cong người, rên lên khi cả hai cùng mơn trớn khắp cơ thể. Không khí trong phòng trở nên đặc quánh, chỉ còn tiếng thở, tiếng rên, và tiếng lòng đang dần bung ra khỏi ranh giới cũ kỹ.

Tôi xoay người, đẩy chị nằm xuống giường, còn anh Hoàng quỳ bên mép giường, hôn lên đùi chị. Chị khẽ cắn môi, nhắm mắt, cơ thể như rung lên bởi hai luồng cảm giác trái chiều nhưng hòa quyện. Chị không còn ngượng, mà đã dần trở thành trung tâm của một vũ điệu hoan lạc, được cả hai người đàn ông cùng lúc nâng niu và dẫn dắt.

Tôi hôn lên môi chị, còn anh Hoàng lướt xuống, từng chuyển động của lưỡi anh khiến chị cong người, tay siết chặt lấy tôi. Mọi thứ không còn giới hạn, chỉ còn nhịp thở, mồ hôi, và bản năng thuần khiết nhất.

Chị thì thầm trong tiếng thở đứt quãng:

– Hai người… đang khiến chị phát điên đấy…

– Cứ điên đi… vì chị xứng đáng được như vậy.

Căn phòng mờ sáng, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên ba thân thể quấn lấy nhau. Một vở kịch không có lời thoại, chỉ có âm thanh của da thịt, của hoan lạc và những xúc cảm bị đè nén quá lâu. Và ở giữa tất cả, là chị – người phụ nữ đang tan chảy vì được cả hai chúng tôi thỏa mãn theo cách riêng biệt nhưng hòa hợp.

...Chị bị kẹp giữa, như trôi nổi giữa hai dòng cảm giác – một nóng bỏng, một mềm mại, cả hai cùng hoà quyện thành nhục cảm không tên. Lưng chị cong lên theo từng cú nhấp mạnh mẽ của tôi từ phía sau, miệng mở hé để rên, nhưng lại bị anh Hoàng bịt lại bằng một nụ hôn sâu, ướt át.


Mỗi cái liếc mắt, mỗi cú siết tay đều là sự đồng thuận im lặng – không cần nói thành lời, chúng tôi hiểu vai trò của nhau. Tôi giữ chặt eo chị, cảm nhận cơ thể ấy co thắt từng đợt, từng nhịp như không kìm được nữa. Anh Hoàng áp sát ngực vào chị, vừa hôn vừa thì thầm:


– Chị muốn nữa không?


Chị không trả lời bằng lời, chỉ gật mạnh đầu, mắt nhòe nước vì quá nhiều khoái cảm. Tôi tăng tốc, cơ thể đập mạnh vào mông chị, tạo ra những âm thanh đầy nhục tính. Anh Hoàng nắm lấy tay chị, dẫn chúng lên ngực anh, để chị cùng cảm nhận, cùng khám phá.


Chúng tôi xoay vòng, đổi vị trí, thay đổi nhịp độ liên tục, không ai giành phần chủ động, nhưng cũng không ai bị động. Đó là một điệu nhảy ba người, nóng rực và đồng điệu đến kinh ngạc. Đôi khi tôi dừng lại để nhìn, để lưu giữ hình ảnh chị – trần truồng, đẫm mồ hôi, đôi môi hé mở, bầu ngực phập phồng theo nhịp thở, và ánh mắt long lanh vừa sợ vừa ham muốn khi nhìn cả hai người đàn ông đang cùng mình vượt ngưỡng cấm kỵ.


Chị không còn là người phụ nữ kín đáo ngày thường – chị như lột xác, táo bạo và điên rồ hơn bao giờ hết. Có lúc chị chủ động cưỡi lên anh Hoàng, mắt vẫn nhìn tôi như đang mời gọi. Tôi bước lại, đứng cạnh giường, để chị quay sang bú mút tôi trong khi hông vẫn nhấp đều trên người anh. Những âm thanh chị tạo ra – ướt át, nóng bỏng – khiến tất cả bùng nổ.


Không ai nói gì về đạo đức, không ai thắc mắc điều đúng sai. Chúng tôi đang sống trong một khoảnh khắc thật – nơi bản năng được thừa nhận, nơi ham muốn được đáp lại, và không ai phải che giấu chính mình. Cơn cực khoái kéo dài như không dứt. Chị lên đỉnh không chỉ một, mà hai, ba lần. Mỗi lần là một phiên bản khác nhau của chị – hoang dại hơn, nồng nhiệt hơn, và cuồng loạn hơn.


Cuối cùng, khi tất cả mồ hôi và hơi thở đều lắng xuống, ba người nằm lặng trên giường, tay vẫn đan lấy nhau. Tôi nhìn sang chị, vuốt tóc chị ra sau tai, hỏi khẽ:


– Có hối hận không?


Chị nhìn tôi, rồi quay sang nhìn anh Hoàng. Một nụ cười rất nhẹ, rất thật nở trên môi chị:


– Không. Chị chưa bao giờ thấy mình thật như bây giờ...


Không còn lời nào nữa. Chúng tôi chỉ nằm yên, giữa căn phòng khách sạn cũ ấy – nơi mọi giới hạn từng tồn tại, đã bị bóc trần hoàn toàn.
Vl. Bác tổng hợp chuyện của em à😆 Đỉnh. Viết hẳn ra 1 câu chuyện khác luôn. Dân chuyên à
 
Bên trên