leedzung75
Yếu sinh lý
Hồi đó là khoảng cuối hè 2022. Thời điểm mà người ta dễ yếu lòng nhất – khi nắng chưa kịp tắt hẳn, mà gió thu thì mới chỉ vừa chớm.
Tôi vừa chia tay người yêu cũ, lòng rỗng như vỏ lon bia nằm lăn lóc. Anh Hoàng – anh họ tôi – gọi điện rủ lên Hà Nội nhậu với hội bạn thân và đồng nghiệp. Tôi làm ở Hải Phòng, cuối tuần rảnh nên chẳng nghĩ nhiều, vội vàng tắm rửa, xịt tí nước hoa rồi leo lên chuyến limousine.
Chúng tôi ăn tối ở Quán Nhỏ trên phố Lê Văn Thiêm. Tôi đến nơi thì mọi người cũng vừa tới. Trong số đó, có chị Thảo – người khiến tôi từng âm thầm rung động từ hồi sinh viên.
Chị ấy nhỏ người, chắc chưa tới mét sáu, nhưng dáng thì chuẩn, săn chắc, mông tròn, eo thon. Làn da trắng, đeo kính, ánh mắt sâu và miệng thì hay cười. Hôm đó chị mặc váy ôm body, nhìn là biết người có ý thức giữ dáng và tự tin.
Không biết là vô tình hay cố ý, anh Hoàng lại sắp cho tôi ngồi cạnh chị Thảo.
Chúng tôi uống rượu thay vì bia. Chị thích nghe chuyện công việc của tôi. Tôi nói, chị chăm chú lắng nghe, ánh mắt lúc nào cũng đong đầy điều gì đó khó giải thích. Rồi men bắt đầu ngấm. Cả bàn bắt đầu rôm rả, tôi cũng dần quên mất mình đang giữ khoảng cách.
Đến một lúc nào đó, chị Thảo kéo ghế lại sát hơn. Tay chị đặt lên đùi tôi, nhẹ nhàng vuốt từ đầu gối lên. Tôi cứng người – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Sau vài lần cụng ly nữa, tôi hỏi:
– Tí chị đi gì về?
– Xe máy, để ở công ty gần đây thôi.
Tôi ghé sát tai chị, thì thầm:
– Để em đưa chị về nhé.
Không nói gì, chị cầm tay tôi kéo đứng dậy. Ra khỏi quán, chị vẫn nắm tay tôi. Tới công ty, chị bảo tôi lên cùng lấy đồ. Rồi trong thang máy đi xuống hầm, chị quay sang ôm tôi. Môi chúng tôi chạm nhau. Hơi men. Mùi nước hoa. Tiếng thở nhẹ. Tôi ôm chị, tay vuốt qua vòng mông tròn của chị. Cơ thể chị mềm mại và nóng rực.
Tôi dắt chiếc SH ra, chị lên xe, ôm tôi từ phía sau, đầu gục vào lưng:
– Chở chị về nhà nhé.
Nhưng thay vì về nhà chị, tôi rẽ vào một khách sạn gần trường Amsterdam. Chị chỉ nhìn, rồi hỏi:
– Vào đây làm gì thế?
Tôi đáp:
– Em mệt, nghỉ một lát thôi.
Lên phòng. Cửa đóng lại. Chúng tôi đứng đó. Không ai nói gì. Rồi tôi ôm chị. Chị đẩy nhẹ, khẽ bảo:
– Đừng làm thế, chị em mình bao nhiêu năm rồi...
Tôi nhìn chị. Không nói. Tôi hôn chị. Tay vuốt từ eo lên lưng. Chị run lên, nhưng không né. Tôi cởi váy chị. Váy rơi xuống sàn, lộ ra cơ thể mà tôi từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần. Thon, mịn, trắng. Quần lót mỏng. Ẩm.
Tôi quỳ xuống. Lưỡi tôi lần tìm sự mềm mại giữa hai đùi chị. Hương chị thơm. Ngọt. Tinh khiết đến kỳ lạ. Chị rên nhẹ. Rồi cong người.
Tôi không đợi thêm. Tôi vào – không che chắn, bản năng dẫn lối. Cảm giác ấm, khít, sống động đến mức làm tôi gần như nghẹt thở. Tôi đưa chị qua đủ tư thế. Giường. Tường. Bế lên. Rồi cuối cùng là doggy – nơi tôi bắn lên tấm lưng đang ướt mồ hôi của chị.
Chị ngồi thở, đầu gục xuống. Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên vai chị:
– Em xin lỗi...
Chị thở dài, rồi cười nhẹ:
– Quên đêm nay đi nhé...
Nửa năm sau, tôi quay lại Hà Nội – lần này là để gặp một em sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm. Tôi đang tán em ấy nên chẳng nghĩ gì đến chị Thảo nữa. Nhưng sau khi hẹn hò với em kia, tôi về chỗ anh Hoàng thì thấy điện thoại hiện tên chị Thảo gọi đến.
Giọng chị phê phê:
– Em đang ở Hà Nội à? Qua đón chị được không?
Tôi hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý. Tôi đón chị ở một quán rượu nhỏ trên Láng Hạ, bạn chị về hết, còn mình chị đứng đó, váy ngắn, môi đỏ, ánh mắt lấp lánh. Tôi chở chị về. Lần này khác. Chị đã không còn sống với bố mẹ. Chị ở cùng vợ chồng em gái, một căn hộ gần Hồ Văn Quán.
Tôi không có ý định gì, thật. Nhưng chị ngồi sau xe, tay luồn vào áo tôi, sờ ngực, rồi nắn nhẹ "cậu nhỏ". Tôi phải gạt tay chị ra mấy lần. Máu nóng bắt đầu sôi lên, nhưng tôi giữ bình tĩnh.
Đến sảnh chung cư, chị bảo:
– Lên nhà ngồi nói chuyện tí không?
Tôi ngập ngừng. Nhưng rồi cũng theo chị. Vào phòng – ánh đèn dịu, hương thơm tinh dầu nhẹ nhàng. Chị thay đồ, mặc váy ngủ hai dây, ren mỏng. Cơ thể chị lấp ló dưới lớp vải. Tôi nuốt nước bọt, vẫn cố giữ cái đầu tỉnh.
– Không cởi đồ à? – Chị hỏi, cười.
– Em ngoan hơn hôm trước mà – tôi đùa.
Tôi đề nghị massage cho chị. Lúc tôi vuốt tinh dầu lên chân, lên đùi, rồi đến mông, tôi nhận ra chị không mặc gì bên trong. Cơ thể chị ướt đẫm – không phải mồ hôi, mà là ham muốn. Tôi vờn, vuốt, rồi thọc tay vào. Chị cong người, rên khẽ. Phòng phải bật nhạc để át tiếng thở dốc của chị.
Rồi tôi lật chị lại, hôn nồng nàn, vuốt ve hai bầu ngực vừa tay. Chị mút nhẹ, rồi đẩy tôi xuống. Tôi thọc vào miệng chị. Không bao cao su. Lần nữa, lại chơi trần. Tôi đặt chị ngồi lên đùi, để chị tự nhún. Tiếng da thịt va chạm vang lên. Chị bịt miệng, rên trong nghẹn ngào.
Tôi đưa chị sang tư thế khác, cuối cùng đứng, nhấp từ phía sau, rồi bắn vào miệng chị. Chị ho nhẹ, nhưng vẫn cười. Chúng tôi ôm nhau ngủ – không lời hứa, không ràng buộc.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy chị nằm nghiêng, chân mở hờ, tấm chăn mỏng vắt ngang bụng. Dưới đó, nơi tôi từng hôn và liếm, lại hiện lên như một lời mời gọi. Tôi nhẹ nhàng trèo lên. Không lời nào. Không tiếng nói. Chỉ là tiếng thở, tiếng thân thể. Tôi bắn lên bụng chị, lau sạch cho chị, rồi mặc đồ.
Trước khi rời khỏi, tôi khẽ nói:
– Em phải đi đây...
Chị chỉ gật đầu, mắt vẫn nhắm.
Từ đó đến nay, tôi chưa gặp lại chị Thảo.
Tôi vừa chia tay người yêu cũ, lòng rỗng như vỏ lon bia nằm lăn lóc. Anh Hoàng – anh họ tôi – gọi điện rủ lên Hà Nội nhậu với hội bạn thân và đồng nghiệp. Tôi làm ở Hải Phòng, cuối tuần rảnh nên chẳng nghĩ nhiều, vội vàng tắm rửa, xịt tí nước hoa rồi leo lên chuyến limousine.
Chúng tôi ăn tối ở Quán Nhỏ trên phố Lê Văn Thiêm. Tôi đến nơi thì mọi người cũng vừa tới. Trong số đó, có chị Thảo – người khiến tôi từng âm thầm rung động từ hồi sinh viên.
Chị ấy nhỏ người, chắc chưa tới mét sáu, nhưng dáng thì chuẩn, săn chắc, mông tròn, eo thon. Làn da trắng, đeo kính, ánh mắt sâu và miệng thì hay cười. Hôm đó chị mặc váy ôm body, nhìn là biết người có ý thức giữ dáng và tự tin.
Không biết là vô tình hay cố ý, anh Hoàng lại sắp cho tôi ngồi cạnh chị Thảo.
Chúng tôi uống rượu thay vì bia. Chị thích nghe chuyện công việc của tôi. Tôi nói, chị chăm chú lắng nghe, ánh mắt lúc nào cũng đong đầy điều gì đó khó giải thích. Rồi men bắt đầu ngấm. Cả bàn bắt đầu rôm rả, tôi cũng dần quên mất mình đang giữ khoảng cách.
Đến một lúc nào đó, chị Thảo kéo ghế lại sát hơn. Tay chị đặt lên đùi tôi, nhẹ nhàng vuốt từ đầu gối lên. Tôi cứng người – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Sau vài lần cụng ly nữa, tôi hỏi:
– Tí chị đi gì về?
– Xe máy, để ở công ty gần đây thôi.
Tôi ghé sát tai chị, thì thầm:
– Để em đưa chị về nhé.
Không nói gì, chị cầm tay tôi kéo đứng dậy. Ra khỏi quán, chị vẫn nắm tay tôi. Tới công ty, chị bảo tôi lên cùng lấy đồ. Rồi trong thang máy đi xuống hầm, chị quay sang ôm tôi. Môi chúng tôi chạm nhau. Hơi men. Mùi nước hoa. Tiếng thở nhẹ. Tôi ôm chị, tay vuốt qua vòng mông tròn của chị. Cơ thể chị mềm mại và nóng rực.
Tôi dắt chiếc SH ra, chị lên xe, ôm tôi từ phía sau, đầu gục vào lưng:
– Chở chị về nhà nhé.
Nhưng thay vì về nhà chị, tôi rẽ vào một khách sạn gần trường Amsterdam. Chị chỉ nhìn, rồi hỏi:
– Vào đây làm gì thế?
Tôi đáp:
– Em mệt, nghỉ một lát thôi.
Lên phòng. Cửa đóng lại. Chúng tôi đứng đó. Không ai nói gì. Rồi tôi ôm chị. Chị đẩy nhẹ, khẽ bảo:
– Đừng làm thế, chị em mình bao nhiêu năm rồi...
Tôi nhìn chị. Không nói. Tôi hôn chị. Tay vuốt từ eo lên lưng. Chị run lên, nhưng không né. Tôi cởi váy chị. Váy rơi xuống sàn, lộ ra cơ thể mà tôi từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần. Thon, mịn, trắng. Quần lót mỏng. Ẩm.
Tôi quỳ xuống. Lưỡi tôi lần tìm sự mềm mại giữa hai đùi chị. Hương chị thơm. Ngọt. Tinh khiết đến kỳ lạ. Chị rên nhẹ. Rồi cong người.
Tôi không đợi thêm. Tôi vào – không che chắn, bản năng dẫn lối. Cảm giác ấm, khít, sống động đến mức làm tôi gần như nghẹt thở. Tôi đưa chị qua đủ tư thế. Giường. Tường. Bế lên. Rồi cuối cùng là doggy – nơi tôi bắn lên tấm lưng đang ướt mồ hôi của chị.
Chị ngồi thở, đầu gục xuống. Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên vai chị:
– Em xin lỗi...
Chị thở dài, rồi cười nhẹ:
– Quên đêm nay đi nhé...
Nửa năm sau, tôi quay lại Hà Nội – lần này là để gặp một em sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm. Tôi đang tán em ấy nên chẳng nghĩ gì đến chị Thảo nữa. Nhưng sau khi hẹn hò với em kia, tôi về chỗ anh Hoàng thì thấy điện thoại hiện tên chị Thảo gọi đến.
Giọng chị phê phê:
– Em đang ở Hà Nội à? Qua đón chị được không?
Tôi hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý. Tôi đón chị ở một quán rượu nhỏ trên Láng Hạ, bạn chị về hết, còn mình chị đứng đó, váy ngắn, môi đỏ, ánh mắt lấp lánh. Tôi chở chị về. Lần này khác. Chị đã không còn sống với bố mẹ. Chị ở cùng vợ chồng em gái, một căn hộ gần Hồ Văn Quán.
Tôi không có ý định gì, thật. Nhưng chị ngồi sau xe, tay luồn vào áo tôi, sờ ngực, rồi nắn nhẹ "cậu nhỏ". Tôi phải gạt tay chị ra mấy lần. Máu nóng bắt đầu sôi lên, nhưng tôi giữ bình tĩnh.
Đến sảnh chung cư, chị bảo:
– Lên nhà ngồi nói chuyện tí không?
Tôi ngập ngừng. Nhưng rồi cũng theo chị. Vào phòng – ánh đèn dịu, hương thơm tinh dầu nhẹ nhàng. Chị thay đồ, mặc váy ngủ hai dây, ren mỏng. Cơ thể chị lấp ló dưới lớp vải. Tôi nuốt nước bọt, vẫn cố giữ cái đầu tỉnh.
– Không cởi đồ à? – Chị hỏi, cười.
– Em ngoan hơn hôm trước mà – tôi đùa.
Tôi đề nghị massage cho chị. Lúc tôi vuốt tinh dầu lên chân, lên đùi, rồi đến mông, tôi nhận ra chị không mặc gì bên trong. Cơ thể chị ướt đẫm – không phải mồ hôi, mà là ham muốn. Tôi vờn, vuốt, rồi thọc tay vào. Chị cong người, rên khẽ. Phòng phải bật nhạc để át tiếng thở dốc của chị.
Rồi tôi lật chị lại, hôn nồng nàn, vuốt ve hai bầu ngực vừa tay. Chị mút nhẹ, rồi đẩy tôi xuống. Tôi thọc vào miệng chị. Không bao cao su. Lần nữa, lại chơi trần. Tôi đặt chị ngồi lên đùi, để chị tự nhún. Tiếng da thịt va chạm vang lên. Chị bịt miệng, rên trong nghẹn ngào.
Tôi đưa chị sang tư thế khác, cuối cùng đứng, nhấp từ phía sau, rồi bắn vào miệng chị. Chị ho nhẹ, nhưng vẫn cười. Chúng tôi ôm nhau ngủ – không lời hứa, không ràng buộc.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy chị nằm nghiêng, chân mở hờ, tấm chăn mỏng vắt ngang bụng. Dưới đó, nơi tôi từng hôn và liếm, lại hiện lên như một lời mời gọi. Tôi nhẹ nhàng trèo lên. Không lời nào. Không tiếng nói. Chỉ là tiếng thở, tiếng thân thể. Tôi bắn lên bụng chị, lau sạch cho chị, rồi mặc đồ.
Trước khi rời khỏi, tôi khẽ nói:
– Em phải đi đây...
Chị chỉ gật đầu, mắt vẫn nhắm.
Từ đó đến nay, tôi chưa gặp lại chị Thảo.