Video + ảnh Riêng tao thấy tụi dân xứ việt còn sống sướng hơn lũ chó hán nô ở trung cẩu gấp 10 lần . Tại sao ?

Cà Chớn

中国
1. Tự do cá nhân ở Trung Quốc

Người dân TQ có thể nói thoải mái về đời sống, tình cảm, tôn giáo cá nhân, triết học, thậm chí chửi quan chức địa phương… nếu không đụng tới các chủ đề được xem là an ninh quốc gia, chính trị trung ương, chủ quyền, lãnh đạo cấp cao.

Ví dụ: bạn có thể lên mạng phàn nàn về tham nhũng ở một huyện, nhưng đừng kêu gọi lật đổ chế độ hay bàn chuyện Đài Loan độc lập.

Thành ra, “vùng cấm” ở TQ tuy hẹp nhưng rõ ràng, dễ đoán. Người dân chỉ cần tránh vài chủ đề “mấu chốt” thì phần còn lại khá tự do.


👉 Nói cách khác: hạn chế ít nhưng cứng rắn.


---

2. Tự do cá nhân ở Mỹ

Nghe thì tuyệt đối: bạn có thể nói bất cứ điều gì. Nhưng trên thực tế:

Pháp luật: nhiều lĩnh vực dễ dính kiện tụng (vu khống, xúc phạm, phân biệt chủng tộc, kích động hận thù).

Xã hội: văn hóa “cancel” (đấu tố, tẩy chay) khiến người Mỹ phải tự kiểm duyệt rất nhiều. Một câu nói lỡ lời có thể mất việc, mất danh dự, bị cô lập.

Chính trị: dù được gọi là đa đảng, nhưng nói điều ngược dòng (ví dụ ủng hộ Nga, phản đối Israel, phủ nhận LGBT, chống vắc-xin) thường bị đẩy ra ngoài “dòng chảy chính thống”, có khi bị FBI “mời uống trà”.


Nên dân Mỹ tuy có quyền hiến định, nhưng nói năng luôn trong trạng thái lo lắng: sợ pháp luật, sợ đồng nghiệp, sợ dư luận.


👉 Nói cách khác: hạn chế nhiều nhưng mềm mại, giăng khắp nơi.


---

3. So sánh tổng thể

Trung Quốc: ít vùng cấm nhưng chạm vào thì “bay màu” ngay. Người dân quen cách “né”.

Mỹ: trên lý thuyết tự do tuyệt đối, nhưng thực tế bị trói buộc bởi pháp luật rắc rối + sức ép xã hội vô hình. Người dân lúc nào cũng trong thế “nói thì sợ sai”.



---

4. Kết luận

Ở TQ: tự do theo chiều ngang – nhiều lĩnh vực đời thường, văn hóa, khoa học, cá nhân được buông.

Ở Mỹ: tự do theo chiều dọc – lý thuyết cao siêu, khẩu hiệu dân chủ, nhưng trong thực tế lại bị bóp nghẹt bởi luật lệ và dư luận.


Nên nếu xét cảm giác tự do của con người trong đời sống thường nhật thì đôi khi dân TQ lại… thoải mái hơn dân Mỹ.
 

Cà Chớn

中国
Tự do thông tin kiểu Mỹ thực chất là bá quyền thông tin.


---

1. Mỹ xuất khẩu thông tin như một loại vũ khí

Toàn bộ hạ tầng truyền thông toàn cầu (CNN, Reuters, AP, Facebook, Google, Twitter/X…) đều là sản phẩm Mỹ hoặc do Mỹ kiểm soát.

Vì thế, “thông tin Mỹ” = dòng chảy mặc định của thế giới.

Nước nào không theo, lập tức bị dán nhãn: “không có tự do báo chí”, “chế độ độc tài”, “chống lại dân chủ”.

Rồi Mỹ dùng chính nhãn này để hợp thức hóa trừng phạt (cấm vận, cô lập).


👉 Nghĩa là Mỹ không chỉ “xuất bản báo chí”, mà còn biến nó thành chuẩn mực toàn cầu.


---

2. Trung Quốc thì ngược lại

Trung Quốc kiểm soát trong nước rất chặt (Great Firewall), nhưng không bắt nước khác phải nghe báo chí TQ.

CGTN, Tân Hoa Xã, China Daily có tiếng nói, nhưng chủ yếu để “giải thích” lập trường TQ, chứ chưa bao giờ đặt ra tiêu chuẩn toàn cầu như Mỹ.

Ví dụ: nếu một nước không đọc báo TQ → cũng không bị gọi là “chống tự do”, cũng không bị cấm vận.


👉 Nói nôm na: TQ giữ sân nhà, Mỹ bắt cả thế giới đá theo luật của mình.


---

3. Hệ quả

Khi bạn đọc báo Mỹ, bạn không chỉ “tiếp nhận thông tin” mà còn chịu định hình tư duy theo khung mà Mỹ dựng sẵn (ví dụ: Nga = xâm lược, Mỹ = giải phóng; TQ = độc tài, Mỹ = dân chủ).

Cả châu Âu, Nhật, Hàn… đều thành “nô lệ thông tin” ở mức độ nào đó. Họ không dám tạo hệ thống truyền thông đối lập, chỉ lặp lại tiếng Mỹ.

Ai cố thoát (như Nga với RT, Iran với PressTV, Trung Quốc với CGTN, hay thậm chí Al Jazeera của Qatar) đều bị Mỹ đánh nhãn “tuyên truyền” và bóp tầm ảnh hưởng.



---

4. Nghịch lý “tự do ngôn luận”

Mỹ: tuyên bố “ai cũng có quyền nói”, nhưng thực tế chỉ có quyền nói nếu phù hợp chuẩn Mỹ.

TQ: công khai “có kiểm soát”, nhưng không ép nước khác phải chấp nhận chuẩn của mình.


👉 Vậy nên mới có chuyện:

Một nước hạn chế truyền thông Mỹ → bị gọi là “độc tài, mất tự do”.

Nhưng Mỹ cấm TikTok, Huawei, CGTN, RT → lại được gọi là “bảo vệ an ninh quốc gia”. 🤔
 

reinhardt

Yếu sinh lý
Vn sống còn sướng chán. Tao nói thật. Ai đi TQ rồi sẽ biết pháp luật TQ nghiêm túc và nghiêm khắc đến thế nào.
Tao ví dụ đi xe khách thôi nhé, 100% thắt dây an toàn. Nếu ko thắt thì bản thân thằng đó phạt 200 tệ, tuy nhiên cả xe bị lôi vào đồn học luật giao thông 4 tiếng. Rồi thì hệ thống chấm điểm của TQ nó ko chỉ ảnh hưởng đến bản thân thằng đó mà còn 3 đời nhà đó: bố mẹ, vợ chồng, con cái.
Nhưng ở khía cạnh khác, với 1 đất nước 1,5 tỉ dân thì như thế là cần thiết. Những cái tự do mà đi ngược với ý chí chung của cả xã hội thì cái "tự do" đó không nên tồn tại.
 

Cà Chớn

中国
1. “Chuẩn mực toàn cầu” = Sự cai trị nô lệ kiểu mới

Trên thực tế, chuẩn mực này không do Liên Hợp Quốc hay một cơ chế trung lập nào đặt ra, mà chủ yếu từ Washington + truyền thông Mỹ.

Ví dụ: “tự do báo chí”, “dân chủ”, “nhân quyền”… → nghe thì phổ quát, nhưng cách định nghĩa đều do Mỹ viết.

Thế giới chỉ có hai lựa chọn: hoặc học thuộc lòng chuẩn Mỹ, hoặc bị loại khỏi cuộc chơi.



---

2. Nô lệ thông tin

Khi một quốc gia chấp nhận để báo chí Mỹ dẫn dắt, thì tự nhiên trở thành nô lệ tư tưởng:

Mỹ nói Nga là xấu → báo chí nước đó lặp lại.

Mỹ nói Trung Quốc là độc tài → báo chí nước đó không dám phản biện.

Mỹ đưa tin “Mỹ can thiệp vì dân chủ” → y nguyên được đăng như sự thật.


Vậy nên “đọc báo Mỹ” = chấp nhận làm người truyền giáo miễn phí cho nước Mỹ.



---

3. Trung Quốc khác ở chỗ nào?

Trung Quốc cũng muốn có tiếng nói, nhưng họ chưa bao giờ đòi cả thế giới phải nghe báo TQ mới là chuẩn mực.

Họ dựng tường lửa để bảo vệ dân họ, chứ không dựng chuẩn “ai không đọc báo TQ thì là phản dân chủ”.

Vì thế, nếu nhìn khách quan: Mỹ biến thế giới thành nô lệ thông tin, còn TQ chỉ giữ chủ quyền thông tin cho mình.
 

Cà Chớn

中国
Vn sống còn sướng chán. Tao nói thật. Ai đi TQ rồi sẽ biết pháp luật TQ nghiêm túc và nghiêm khắc đến thế nào.
Tao ví dụ đi xe khách thôi nhé, 100% thắt dây an toàn. Nếu ko thắt thì bản thân thằng đó phạt 200 tệ, tuy nhiên cả xe bị lôi vào đồn học luật giao thông 4 tiếng. Rồi thì hệ thống chấm điểm của TQ nó ko chỉ ảnh hưởng đến bản thân thằng đó mà còn 3 đời nhà đó: bố mẹ, vợ chồng, con cái.
Nhưng ở khía cạnh khác, với 1 đất nước 1,5 tỉ dân thì như thế là cần thiết. Những cái tự do mà đi ngược với ý chí chung của cả xã hội thì cái "tự do" đó không nên tồn tại.
những thằng ăn cắp sợ nhất 1 quốc gia ko có ăn cắp và luôn mồm chửi TQ là ăn cắp.

Nạn trộm cắp móc túi hay cuớp cạn ko hề có ở TQ hiện tại.

Thử đeo dây chuyền vàng ở SG, ở New York, Paris xem...
 

reinhardt

Yếu sinh lý
những thằng ăn cắp sợ nhất 1 quốc gia ko có ăn cắp và luôn mồm chửi TQ là ăn cắp.

Nạn trộm cắp móc túi hay cuớp cạn ko hề có ở TQ hiện tại.

Thử đeo dây chuyền vàng ở SG, ở New York, Paris xem...
Ăn cắp thì tao ko biết. Nhưng tao hay sang đó du lịch. Có vụ 1 đoàn vn để quên điện thoại ở quán lẩu. Xong lúc quay lại thì ko thấy. Conan TQ nó trích xuất camera xong nó quét phát ra luôn tên tuổi số điện thoại địa chỉ nhà thằng cầm. Thực ra thằng đó cũng chả rõ có ý chôm cái điện thoại, nó bảo cầm xong ai gọi đến thì nó trả. Cơ mà Conan gọi trực tiếp bắt nó trong 30 phút phải đến tận ks con kia đưa tận tay :)) Nên an ninh của bọn TQ công nhận là tốt, dân chúng nó cũng ngại va chạm, va nhau trên đường cụp mắt đi tiếp chứ ko sừng sộ.
À còn thêm quả giao thông, 1 năm có 12 điểm như VN. Phạm lỗi giao thông trừ điểm đã đành. Cuối năm mà còn tầm 2 điểm nó bắt đi học, ko bắt đi thi lại. Nó cho vào 1 phòng ngồi xem clip tai nạn giao thông 8 tiếng 1 ngày, liên tiếp 10 ngày :)) Bọn này nghĩ ra lắm trò giáo dục hay phết :))
 

xuannongthi

Tiến sĩ
Ở miền trung Ukraine, nơi thành phố Kryvyi Rih trải dài trên mảnh đất công nghiệp xám màu thép, ngày 25 tháng 1 năm 1978, một đứa trẻ ra đời. Đứa trẻ ấy không phải hoàng tử, cũng chẳng thuộc về dòng dõi quyền lực. Cha là người dạy học, mẹ là kỹ sư, gia đình bình dị. Nhưng trong đôi mắt sáng của cậu bé Volodymyr Zelensky, đã có mầm mống của khát vọng khác thường.

Thuở thiếu thời, Zelensky không đi theo con đường gươm súng, mà chọn tiếng cười, nghệ thuật và sân khấu. Ông dựng lên Kvartal 95, biến tiếng cười thành ngọn lửa soi chiếu nỗi niềm người dân Ukraine. Và trong bộ phim “Đầy tớ của Nhân dân”, ông hóa thân thành vị tổng thống giả tưởng – một thầy giáo dám đứng lên chống tham nhũng. Không ai ngờ, vai diễn ấy là lời tiên tri cho số phận chính trị của chính ông.

Năm 2019, khi dân chúng đã mỏi mệt trước những hứa hẹn dang dở và những vết nứt quyền lực, Zelensky – người chưa từng bước vào nghị trường – đã tiến ra chính trường như một luồng gió mới. Ông thắng cử với 73% phiếu bầu, một chiến thắng không chỉ của cá nhân, mà là tiếng gầm của nhân dân khát vọng đổi thay.

Nhưng định mệnh không để ông chỉ là một nhà cải cách trong thời bình. Ngày 24 tháng 2 năm 2022, tiếng bom rền vang trên bầu trời Kiev, quân đội Nga tràn vào biên giới. Ukraine lâm nguy. Trong giờ phút đen tối, nhiều lãnh đạo đã chọn đường thoát thân, nhưng Zelensky đứng giữa thủ đô, gửi đi lời bất tử:
“Tôi cần đạn dược, không cần xe để chạy trốn.”

Từ giây phút ấy, hình ảnh ông vượt khỏi biên giới Ukraine. Ông không còn là diễn viên, không chỉ là tổng thống – mà trở thành biểu tượng của ý chí bất khuất. Zelensky mặc áo lính giản dị, xuất hiện qua màn hình trước nghị viện thế giới, không phải để cầu xin, mà để hiệu triệu. Ông biến Ukraine thành tiền tuyến của tự do, biến bản thân thành tiếng nói của một dân tộc không khuất phục.

Trong cơn lửa đạn, ông không đơn độc. Bên cạnh ông là Đệ nhất phu nhân Olena Zelenska, người bạn đời và người đồng chí, chia sẻ cùng ông gánh nặng của một quốc gia trong thử thách sinh tử.

Và thế là, từ một nghệ sĩ bình thường, Zelensky đã khắc tên mình vào lịch sử như một anh hùng sử thi hiện đại. Ông không sinh ra để làm vua, nhưng thời cuộc đã chọn ông làm kẻ cầm cờ. Hành trình ấy, vẫn còn đang viết tiếp, nhưng mỗi trang đều thấm đẫm mồ hôi, máu và lòng kiên cường của cả một dân tộc.

Tên ông nay đã vượt khỏi biên giới Ukraine, khắc vào sử sách cùng những lãnh tụ từng gánh trên vai vận mệnh dân tộc. Trước bão giông thời đại, ông là ngọn đuốc soi đường; giữa tro tàn đổ nát, ông là lời thề sống còn của một dân tộc quyết không quỳ gối.

Người dân Ukraine nhìn vào ông như nhìn vào chính bản thân mình – một dân tộc nhỏ bé nhưng quả cảm, một đất nước bị thử thách nhưng không chịu khuất phục. Từng ngôi làng, từng mái nhà, từng cánh đồng lúa mì cháy đỏ dưới bom đạn vẫn thì thầm một khúc ca bất diệt: “Chúng ta còn đứng đây, và chúng ta sẽ chiến thắng.”

Và dù mai này lịch sử sẽ viết tiếp bằng máu hay bằng hòa bình, tên Zelensky vẫn sẽ được nhắc như một người con của nhân dân, kẻ dám đứng ở tuyến đầu khi cả thế giới còn ngập ngừng. Ông là minh chứng rằng:

Không cần ngai vàng mới thành anh hùng,

Không cần gươm giáo mới giữ được non sông,

Chỉ cần một trái tim biết gắn mình với vận mệnh đồng bào.
Như một lời thề khắc vào đá, như một ngọn cờ cắm giữa bão tố, câu chuyện về Volodymyr Zelensky sẽ còn vang vọng mãi:
Một dân tộc không chết, một đất nước không mất, và một nhà lãnh đạo sẽ đi cùng lịch sử như huyền thoại của thời đại chúng ta.
 

Cà Chớn

中国
Ăn cắp thì tao ko biết. Nhưng tao hay sang đó du lịch. Có vụ 1 đoàn vn để quên điện thoại ở quán lẩu. Xong lúc quay lại thì ko thấy. Conan TQ nó trích xuất camera xong nó quét phát ra luôn tên tuổi số điện thoại địa chỉ nhà thằng cầm. Thực ra thằng đó cũng chả rõ có ý chôm cái điện thoại, nó bảo cầm xong ai gọi đến thì nó trả. Cơ mà Conan gọi trực tiếp bắt nó trong 30 phút phải đến tận ks con kia đưa tận tay :)) Nên an ninh của bọn TQ công nhận là tốt, dân chúng nó cũng ngại va chạm, va nhau trên đường cụp mắt đi tiếp chứ ko sừng sộ.
À còn thêm quả giao thông, 1 năm có 12 điểm như VN. Phạm lỗi giao thông trừ điểm đã đành. Cuối năm mà còn tầm 2 điểm nó bắt đi học, ko bắt đi thi lại. Nó cho vào 1 phòng ngồi xem clip tai nạn giao thông 8 tiếng 1 ngày, liên tiếp 10 ngày :)) Bọn này nghĩ ra lắm trò giáo dục hay phết :))
Cái tao ngưỡng mộ nhất ở chính phủ TQ là cấm sóng bọn bê đê ! cấm phim đam mỹ, cấm mọi hình thức tuyên truyền về LGBT, nhưng nó không cấm LGBT !

Chã bù xứ nam tàu thì mở tivi lên là thấy bọn bê đê lê lết nó diễn ! xem qua tưởng không hại, kì thực nó hại không tưởng ! Học sinh lớn 5-6 bây giờ còn biết thế nào là bot là top và 10 đứa hết 8 có suy nghĩ lệch lạc về giới tính !

Thông thường lúc nhỏ thì lũ con gái chơi chung, con trai chơi chung, và từ truyền thông tụi nó ngầm mặc định là tụi nó thuộc giới tính thứ 3 ! Bọn mày không tin thì cứ đi kiểm chứng !
 

Cà Chớn

中国
535620443_122191994660316732_166141885380024641_n.jpg


Mồm thì lúc nào cũng sủa Thái bê đê, ít ra nó còn nhận và khoanh vùng còn lũ chó sủa thì mang cả đi thi đấu còn già mồm !
 

abuzua

Tao là gay
VN dần sẽ copy Khựa thôi
Còn về ăn chơi thì quả thật nếu có nhiều tiền thì ở VN vẫn cứ là sướng
 

Kẻ Hiếp Dâm Mập Hôi Thối

Tiến sĩ
Chủ thớt
Còn số phận lũ chó chúng mày đây =))

Trung Quốc có hệ thống kiểm duyệt Internet nghiêm ngặt, được gọi là "Vạn Lý Tường Lửa" (Great Firewall). Người dân không thể truy cập tự do các nền tảng như Google, Facebook, Twitter, hay YouTube, và các ý kiến trái chiều về chính phủ thường bị kiểm duyệt.

Hệ quả:

Khó tiếp cận thông tin khách quan từ bên ngoài.
Nhà báo, blogger hoặc người bất đồng chính kiến có thể bị bắt hoặc theo dõi.
 

Kẻ Hiếp Dâm Mập Hôi Thối

Tiến sĩ
Chủ thớt
@Cà Chớn
Hệ thống kiểm soát xã hội chặt chẽ

🔍 Giám sát và chấm điểm công dân (Social Credit System)
Trung Quốc đã triển khai một hệ thống chấm điểm công dân ở nhiều khu vực, đánh giá hành vi cá nhân như:
Thanh toán nợ đúng hạn
Hành vi trên mạng
Tuân thủ pháp luật, quy định xã hội
→ Người bị điểm thấp có thể bị cấm mua vé máy bay, tàu cao tốc, hoặc thậm chí không cho con học trường tốt.


:))
 
Bên trên