Chương 144 Chơi xấu
Sáng sớm, NAm bước vào kho hàng, không khí ngột ngạt với mùi bụi bám trên các thùng hàng cũ, ánh đèn neon mờ ảo chiếu lên sàn bê tông xám xịt. Dáng cao lớn, áo thun đen bó sát, tóc bù xù còn vương hơi sương, Nam lật danh sách đơn hàng, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng dòng. Hôm nay, mười đơn cần giao, nhưng ngay từ đầu, anh đã nhíu mày khi thấy vài địa chỉ mơ hồ: “Ngõ 45/2, gần cây xăng” hay “Chung cư X, tầng 7, hỏi bảo vệ.” Viết kiểu gì kỳ vậy? anh nghĩ, nhưng gạt đi, cho rằng chỉ là lỗi đánh máy. Anh buộc thùng hàng lên chiếc xe máy đen cũ kỹ, phóng ra đường, sẵn sàng cho một ngày dài.
Nhưng ngày đó nhanh chóng trở thành cơn ác mộng. Nam chạy lòng vòng cả tiếng ở một khu dân cư chằng chịt ngõ nhỏ, cố tìm “Ngõ 45/2, gần cây xăng.” Hỏi người dân, ai cũng lắc đầu, chỉ trỏ lung tung. Mồ hôi nhễ nhại, cổ họng khô khốc, anh cuối cùng tìm ra địa chỉ, nhưng khách hàng, một ông trung niên mặt cau có, đã đứng chờ sẵn. “Giao gì mà lâu thế? Tôi đợi cả buổi sáng, cửa hàng kiểu gì vậy?” ông càu nhàu, giật lấy gói hàng. Nam giữ giọng bình tĩnh: “Dạ, xin lỗi bác, địa chỉ hơi khó tìm, lần sau con sẽ cẩn thận hơn.” Ông khách lườm anh, đóng sầm cửa. Nam thở dài, leo lên xe, thoáng khó chịu. Nhưng đó chưa phải kết thúc. Các đơn hàng còn lại cũng đầy vấn đề: địa chỉ sai lệch, thiếu số nhà, hoặc ghi nhầm khu phố. Cả ngày, Nam chạy bở hơi tai, mồ hôi ướt đẫm áo, chân mỏi nhừ, nhưng vẫn không kịp tiến độ.
Những ngày tiếp theo, tình hình càng tệ. Hôm thì đơn hàng sai số lượng, giao thiếu một chiếc điện thoại, khiến khách gọi lên cửa hàng réo ầm ĩ. “Cậu giao hàng kiểu gì thế? Tôi đặt hai máy, sao chỉ có một? Cửa hàng này làm ăn vớ vẩn!” một bà khách quát qua điện thoại. Nam xin lỗi, giọng trầm nhưng lòng nóng như lửa: “Dạ, em sẽ kiểm tra lại, chị thông cảm.” Hôm khác, anh gặp khách khó tính, đòi mở hộp kiểm tra từng chi tiết, bắt anh đứng chờ cả tiếng dưới nắng. Có ngày, địa chỉ sai hoàn toàn, dẫn anh vào một con hẻm cụt, mất thêm thời gian quay ra. Mỗi lần trở về kho, Nam đều nghe anh em bàn tán: “Nam, khách phàn nàn dữ lắm, bảo mày giao trễ, coi chừng sếp mắng!” Một gã tóc dài, tay cầm điếu thuốc, nói thêm: “Hôm nay có ông khách gọi lên, chửi um sùm vì chờ cả buổi.”
Nam nhíu mày, kể lại: “Lạ lắm, địa chỉ toàn sai, số lượng cũng lệch. Chắc ai đánh máy nhầm.” Nhưng trong lòng, anh bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt sắc lạnh lóe lên khi nghĩ đến Kiên. Mày được lắm, Kiên, anh nghĩ, môi cong lên một nụ cười lạnh lùng. Anh đoán gã tân binh đó đứng sau, cố ý gây khó để hạ uy tín của anh, nhưng không có bằng chứng, Nam chỉ có thể nuốt cơn giận, tiếp tục chạy xe dưới cái nắng gay gắt.
Cứ thế, ngày qua ngày, Nam chật vật với những đơn hàng rối rắm, khách phàn nàn, và ánh mắt dò xét của anh em trong kho. Anh chạy khắp thành phố, từ những con hẻm nhỏ đến chung cư cao tầng, mồ hôi thấm ướt áo, đôi lúc phải dừng xe bên đường để thở, cổ họng khô cháy. Nhưng điều khiến anh khó chịu nhất không phải là mệt mỏi, mà là cảm giác bị chơi xấu. Nam không phải kẻ dễ bỏ cuộc, nhưng sự bất công này làm anh sôi máu. Anh tự nhủ phải tìm bằng chứng, phải khiến Kiên lộ mặt, nhưng hiện tại, anh chỉ có thể cắn răng, làm việc gấp đôi để bù lại những sai sót không phải lỗi của mình. Trong lòng, anh nghĩ đến Linh – ánh mắt long lanh, nụ cười trong trẻo – và tự hứa sẽ không để gã Kiên đắc ý quá lâu.
Trong khi đó, Kiên, từ quầy bán hàng, chứng kiến Nam chạy bở hơi tai, lòng hả hê. Mỗi lần thấy Nam trở về kho, áo ướt mồ hôi, mặt mệt mỏi, Kiên mỉm cười, nụ cười má lúm đồng tiền giờ đây đầy toan tính. Hắn cố ý giao những đơn hàng phức tạp, chọn địa chỉ mơ hồ hoặc khách khó tính để khiến Nam chật vật. Với Kiên, đây là một nước cờ để hạ bệ Nam, khiến gã shipper bụi bặm mất điểm trong mắt Phương và cả cửa hàng. Hắn muốn Linh thấy Nam không đáng tin, để cô dần nghiêng về phía mình, và muốn Phương nhận ra hắn mới là người xứng đáng dẫn đầu.
Cuối tuần, cửa hàng đóng sớm để họp tổng kết doanh số. Ánh nắng nhạt chiếu qua cửa kính, không khí trong phòng họp căng thẳng. Phương đứng trước mọi người, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người, giọng rõ ràng: “Tháng này doanh số tăng, cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ.” Kiên, ngồi ở hàng đầu, ánh mắt nâu sáng lóe lên, đứng dậy, giả vờ quan tâm: “Chị Phương, em thấy dạo này khách phàn nàn về giao hàng nhiều, chắc khâu vận chuyển có vấn đề. Em nghĩ nên kiểm tra lại, để đảm bảo uy tín cửa hàng.” Giọng hắn trơn tru, pha chút lo lắng, nhưng ánh mắt đầy thách thức. Một cô nhân viên tóc ngắn gật gù: “Đúng đó, tuần rồi tui nghe khách gọi lên, nói giao trễ cả ngày.” Phương nhíu mày, ánh mắt thoáng dao động: “Ừ, để chị gặp Nam. Cảm ơn Kiên đã nhắc.” Nhưng trong đầu cô, ký ức về đêm trong kho hàng lướt qua – khoảnh khắc đê mê khi cô và Nam quấn lấy nhau, hơi thở nóng bỏng, cái chạm khiến cô run rẩy. Từ hôm đó, Nam bơ cô, không còn những ánh mắt cháy bỏng hay cái chạm kín đáo. Sự lạnh lùng của anh khiến cô khó chịu, và lời của Kiên càng khiến cô nghi ngờ. Nam đang làm gì mà để mọi thứ rối vậy? cô nghĩ.
Linh ngồi ở góc phòng, nghe Kiên nói, lòng chợt rối bời. Nam không có mặt trong cuộc họp, có lẽ đang ở kho hoặc giao đơn gấp. Ánh mắt long lanh của cô thoáng lo lắng, tim đập nhanh khi nghĩ đến anh. Cô biết Nam làm việc chăm chỉ, chạy khắp thành phố, mồ hôi ướt áo mỗi ngày. Nếu khách phàn nàn, chắc chắn có lý do. Anh Nam không phải người cẩu thả, cô nghĩ, cắn môi, ánh mắt lướt qua Kiên. Cô nhớ buổi nhậu, sự quan tâm của Kiên, và ánh mắt anh khi Nam xuất hiện. Một linh cảm mơ hồ trỗi dậy, nhưng cô không dám chắc. Linh không biết Kiên đang giở trò, chỉ cảm thấy bất an, muốn chạy đến kho, hỏi Nam mọi chuyện, muốn nghe giọng trầm khàn của anh trấn an cô. Kiên, từ hàng ghế đầu, quan sát phản ứng của mọi người, lòng hả hê. Hắn thấy ánh mắt nghi ngờ của Phương, sự lo lắng của Linh, và biết rằng kế hoạch của mình đang đi đúng hướng. Với hắn, đây chỉ là bước đầu. Hắn sẽ tiếp tục đẩy Nam vào thế khó, khiến anh mất vị trí trong cửa hàng, và khi đó, Linh sẽ không còn lý do để bám víu vào gã shipper đó.
Sáng đầu tuần , tiếng giày cao gót gõ đều trên sàn vang lên, phá tan không khí lộn xộn. Phương xuất hiện ở cửa kho, dáng kiêu kỳ toát lên quyền uy. Cô mặc áo sơ mi mỏng màu kem, ôm sát vòng ngực căng tròn, nút áo trên cùng hở khéo, lấp ló đường cong quyến rũ và làn da trắng mịn nơi xương quai xanh. Váy ngắn đen bó chặt, tôn lên cặp mông đầy đặn và đôi chân dài thon thả, mỗi bước đi khiến váy khẽ đung đưa, thu hút mọi ánh nhìn. Tóc cô hôm nay xõa dài, uốn lọn nhẹ, vài sợi lòa xòa trước trán, làm nổi bật gương mặt sắc sảo và đôi mắt lạnh lùng, khác với kiểu buộc cao thường ngày. Đám nhân viên kho, đang tụ tập bàn tán, lập tức tản ra, vờ chăm chỉ. Tí, gã gầy nhom tóc húi cua, thì thào với bạn: “Phương xuống, im mồm đi!” Ai nấy cúi đầu, kẻ đẩy xe hàng, kẻ kiểm đếm hộp, không khí bỗng căng thẳng, chỉ còn tiếng giày của Phương gõ nhịp.
Phương dừng lại, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào Nam, giọng cao, thể hiện quyền uy: “Anh Nam, em gặp anh bàn một số việc.” Dù giữa đông người, cô cố ý nói lớn, khẳng định vị thế quản lý. Nam, dựa vào kệ sắt, áo thun đen bó sát cơ bắp săn chắc, tóc bù xù ướt mồ hôi, cong môi cười thầm. Cũng ra dáng phết, anh nghĩ, thích thú trước vẻ kiêu kỳ của Phương, nhưng nhớ rõ cách cô từng quấn lấy anh, hơi thở nóng bỏng, tiếng rên không kìm nén. Anh đứng thẳng, giọng trầm khàn: “Em nói đi, có chuyện gì?”
Phương khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị: “Dạo này khách phàn nàn giao hàng trễ nhiều, có người nói nhận sai hàng. Anh phụ trách vận chuyển, kiểm tra cẩn thận hơn, đừng để ảnh hưởng uy tín cửa hàng.” Giọng cô sắc bén, nhưng ánh mắt thoáng dao động khi nhìn Nam – gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh, cơ bắp săn chắc lộ dưới áo ướt mồ hôi.
Nam gật đầu, giọng bình tĩnh: “Anh sẽ kiểm tra kỹ hơn. Nhưng dạo này đơn hàng ghi sai nhiều, địa chỉ cũng không rõ, chắc khâu bán hàng cần xem lại.” Anh nói, ánh mắt thăm dò. Phương nhíu mày, lòng nghi ngờ, nhưng không đáp ngay. Cô biết Nam, với sự cứng cỏi và kinh nghiệm, không phải người cẩu thả, nhưng lời Kiên trong cuộc họp khiến cô băn khoăn.
Nam nghiêng người, thì thầm đủ để Phương nghe: “Trưa nay nhé.” Giọng trầm khàn, kèm nụ cười sắc lạnh, ánh mắt sai khiến. Phương giật mình, má thoáng hồng, tim đập nhanh. Cô biết anh định làm gì. Cái cách Nam thống trị, con cặc mạnh mẽ khiến cô mê mẩn, là thứ cô không thể quên, dù lâu nay anh làm lơ, để cô vật vã trong khao khát. Nay anh nhắc khéo, cơ thể cô nóng lên, nhưng cô giữ vẻ lạnh lùng, không nói gì, quay người, giày cao gót gõ đều khi bước về phía cửa hàng. Bóng lưng cô, với vòng mông đầy đặn và mái tóc dài đung đưa, khiến vài gã trong kho nuốt nước bọt.
Đám nhân viên kho tụ lại, bàn tán rôm rả. Tí vỗ vai Nam: “Nam, coi chừng nha mày, để Phương xuống tận kho nhắc nhở là căng đó! Mày giao hàng kiểu gì mà khách réo um sùm?”
Nam cười khẩy: “Tao giao đúng đơn, đơn sai thì tao chịu sao nổi. Có thằng giở trò, để tao tìm ra.” Gã tóc dài chen vào, giọng thèm thuồng: “Mà Phương ngon thật, quản lý gì như người mẫu, dáng đó ai chịu nổi!” Gã khác cười hô hố: “Mơ đi mày, Phương mà thèm nhìn tụi mình? Tao cá cổ chỉ để ý thằng giàu thôi!” Nam nghe, chỉ cười, không đáp. Anh nghĩ đến Phương – ánh mắt dao động, cơ thể run rẩy dưới tay anh. Trưa nay, anh muốn gặp cô riêng, không chỉ để bàn chuyện giao hàng, mà để nhắc cô rằng giữa họ vẫn có sợi dây không cắt đứt. Nhìn bóng Phương khuất dần, con cặc Nam dựng đứng lên, ham muốn trỗi dậy, hòa lẫn với ý định tìm hiểu kẻ đứng sau chuỗi rắc rối của mình.
Tại quầy bán hàng, không khí nhộn nhịp với tiếng chuông điện thoại reo, tiếng khách hỏi giá, và tiếng cười nói của đám nhân viên nữ vây quanh Kiên. Hắn đứng đó, áo sơ mi trắng xắn tay, nụ cười má lúm đồng tiền rạng rỡ, ánh mắt nâu sáng lấp lánh sự tự tin. Kiên vừa nghe tin Phương xuống kho nhắc nhở Nam, môi hắn cong lên, nụ cười hài lòng. Tốt lắm, Nam, cứ để mày chật vật, hắn nghĩ, lòng hả hê khi kế hoạch đẩy Nam vào rắc rối đang đi đúng hướng. Đám nhân viên nữ, từ Hạnh tóc ngắn đến vài cô mới vào, ríu rít bên hắn, kẻ hỏi chuyện doanh số, kẻ trêu hắn về vụ bao nhậu. “Anh Kiên, tuần này phá kỷ lục doanh số nữa hả? Kể bí quyết đi!” Hạnh cười, ánh mắt sáng rực.
Kiên đáp qua loa, giọng trơn tru: “Bí quyết gì, cứ chịu khó là được!” Nhưng trong lòng, hắn bực bội: Thật ồn ào rách việc. Với Kiên, đám con gái này chỉ là những quân cờ nhỏ, không đáng để hắn phí tâm sức. Chỉ có hai người khiến hắn khao khát chinh phục: Linh, cô gái ngây thơ với ánh mắt trong veo, và Phương, quản lý kiêu kỳ với dáng vẻ quyến rũ. Cả hai đều không bao giờ vây quanh hắn như đám nhân viên nữ kia, điều đó vừa thách thức vừa kích thích hắn. Hắn muốn họ thuộc về mình, không chỉ để thỏa mãn dục vọng, mà để khẳng định vị thế trong cửa hàng.
Kiên lướt mắt qua quầy, thấy Linh đứng một mình, ánh mắt trong veo thoáng buồn, tay lật catalogue điện thoại nhưng tâm trí dường như không ở đó. Hắn biết sáng nay Nam bận chạy giao hàng, không mua cà phê sữa – món Linh yêu thích – như thường lệ. Cơ hội đến, Kiên tiến lại, nụ cười rạng rỡ, giọng trầm ấm: “Linh, sáng nay thiếu cà phê sữa hả? Nhìn em buồn buồn, để anh mời một ly, quán góc phố pha ngon lắm!” Linh ngẩng lên, thoáng bất ngờ, má hồng nhẹ. Cô lúng túng, giọng trong trẻo: “Dạ, không cần đâu anh Kiên, em… chỉ hơi mệt chút thôi.” Kiên không bỏ cuộc, dựa sát quầy, ánh mắt khóa chặt: “Thôi mà, uống ly cà phê sữa cho tỉnh, anh mời, không từ chối được đâu! Với lại, anh muốn hỏi em về mấy chuyện đi chơi. Nghe nói em thích du lịch, mà chưa đi phượt bao giờ đúng không? Anh mê phượt lắm, chạy xe lên Đà Lạt, Tam Đảo, gió mát, cảnh đẹp, tự do kinh khủng. Em chưa thử, để anh kể cho mà nghe!”
Linh cắn môi, tò mò. Cô chưa từng đi phượt, chỉ hay mơ mộng qua những bức ảnh trên mạng – đồi thông xanh mướt, con đường uốn lượn, hay quán cà phê trên cao nhìn xuống thung lũng. Giọng Kiên đầy hào hứng khiến cô bị cuốn: “Dạ, em chưa đi xa kiểu vậy bao giờ, nghe anh kể thấy thích quá. Phượt chắc vui lắm, nhưng em sợ chạy xe đường dài.” Kiên cười lớn, nháy mắt: “Sợ gì, có người dẫn là ổn hết! Lên Đà Lạt, sáng chạy xe qua đồi chè, tối ngồi nhậu bên hồ, kể chuyện trên trời dưới đất. Có lần anh chạy lên Tam Đảo, lạc đường giữa rừng, gặp cả đàn khỉ, sợ muốn chết mà vui không tả nổi!” Linh bật cười má hồng rực: “Trời, lạc đường mà vui hả anh? Kể thêm đi, em tò mò quá!” Kiên thấy cô háo hức, biết cơ hội đã đến, liền ngỏ lời: “Thôi, chuyện dài lắm, để trưa nay đi ăn với anh, anh kể hết cho. Có quán phở gần đây ngon lắm, vừa ăn vừa chia sẻ kinh nghiệm phượt, em đi lần đầu là mê ngay. Đi không, cô gái thích du lịch?”
Linh ngập ngừng, mắt lướt ra cửa kho. Cô nhớ Nam, nhớ giọng trầm khàn và ly cà phê sữa anh hay đặt trước quầy, nhưng Kiên nói hồn nhiên, như chỉ là bữa ăn đồng nghiệp. Chỉ là ăn trưa, nghe chuyện phượt thôi, cô tự nhủ, rồi gật đầu miễn cưỡng: “Dạ, trưa nay cũng được, anh Kiên. Cảm ơn anh mời cà phê nữa nha.” Kiên mỉm cười đắc ý, ánh mắt lóe lên sự toan tính. Với hắn, đây là bước tiến để kéo Linh gần hơn, khiến cô quen với sự hiện diện của hắn, và tạo cơ hội để Nam ghen tuông, mất bình tĩnh.
Ở góc quầy, Phương ngồi trên ghế cao, quan sát mọi thứ. Cô vừa trở về từ kho, ký ức về câu nói của Nam vẫn ám ảnh: “Trưa nay nhé.” Giọng trầm khàn, nụ cười sắc lạnh, và ánh mắt sai khiến của anh khiến lồn cô âm ỉ, như một ngọn lửa cháy lan không dập tắt được. Phương mê mẩn Nam – với gương mặt góc cạnh, cơ bắp săn chắc, và con cặc mạnh mẽ khiến cô run rẩy mỗi lần nhớ lại. Cô thích cái cách anh thống trị, sai khiến cô trong kho đêm hôm ấy, khi cô rên rỉ, cầu xin anh, cơ thể quấn lấy anh giữa những thùng hàng cũ. Nhưng từ đó, Nam làm lơ, không còn những ánh mắt cháy bỏng hay cái chạm kín đáo, để cô vật vã trong khao khát. Nay anh nhắc khéo, như một lời mời gọi, khiến Phương vừa giật mình vừa kích thích. Cô siết chặt tay, ánh mắt sắc lạnh che giấu cơn sóng trong lòng. Anh muốn trưa nay, thì em sẽ cho anh thấy em không dễ bỏ qua, cô nghĩ, lồn cô thèm khát, cơ thể nóng ran khi tưởng tượng cái cách Nam sẽ đè cô xuống, hơi thở anh phả vào cổ cô. Kiên, từ quầy bán hàng, liếc thấy Phương ngồi một mình, ánh mắt sắc lạnh nhưng má hơi hồng. Hắn mỉm cười, nghĩ: Cả hai người đẹp, sớm muộn cũng thuộc về tao. Với hắn, Linh là mục tiêu đầu tiên, ngây thơ và dễ dao động, còn Phương là thử thách lớn hơn, kiêu kỳ và quyền lực.