Chương 106 Ngày làm việc cố ra vẻ bình thường của Phương
Sáng sớm, cửa hàng điện thoại mở cửa, ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang tràn ngập không gian, chiếu lên những kệ hàng bóng loáng và sàn gạch sạch sẽ. Tiếng máy lạnh rì rì hòa lẫn với giọng cười nói rôm rả của đám nhân viên tụ tập gần quầy thu ngân. Mùi cà phê từ máy pha gần đó thoảng trong không khí, quyện với tiếng lạch cạch của bàn phím khi một cô nhân viên nhập liệu. Đám nhân viên buôn đủ thứ chuyện, giọng hào hứng, như thể đang bóc trần bí mật của cả thế giới.
“Trời, anh diễn viên đó, đẹp trai chết người mà cặp với cả chục cô!” Lan, cô nàng tóc ngắn, cười khúc khích, tay lướt điện thoại.
“Ừ, còn ông đạo diễn kia, giả bộ đạo đức, cắm sừng vợ bao lần, giờ lộ hết!” Minh, anh chàng đeo kính, chen vào.
“Bà vợ chắc khổ, biết mà vẫn im, sợ mất mặt,” một cô tóc xoăn thêm vào, giọng đầy phán xét.
Phương đứng cách đó vài bước, bên bàn làm việc nhỏ ở góc cửa hàng, tay lướt trên laptop, kiểm tra báo cáo doanh thu. Cô mặc áo sơ mi trắng ôm sát, tóc buộc cao, dáng vẻ sắc sảo của một quản lý quyền uy. Nhưng bên trong, cô là một mớ hỗn độn. Ký ức đêm qua bùng cháy trong đầu cô. Cô cố ép mình tập trung vào con số trên màn hình, nhưng cơ thể phản bội, lồn cô âm ỉ, nóng ran, như vẫn cảm nhận anh bên trong.
Đột nhiên, giọng đám nhân viên sắc nét hơn, đâm thẳng vào tai cô.
“Trời đất, ổng đó nổi tiếng mà dám hiếp nhỏ kia!” Lan hét khẽ, giọng kinh ngạc.
“Tao nghe ổng bắt nhỏ đó phục vụ, sai khiến kiểu nô lệ luôn!” Minh tiếp lời, giọng tò mò.
“Kinh khủng thật, giờ bị lộ, đi tù chắc luôn!” cô tóc xoăn thêm vào.
“Mà nhỏ đó cũng ngu, sao không chạy, để ổng muốn làm gì thì làm?” một giọng khác chen vào.
“Chắc sợ, hoặc bị đe dọa gì đó, ai chịu nổi kiểu sai khiến bệnh hoạn vậy,” Lan nói, giọng nhỏ lại.
Phương khựng lại, tay cầm bút run nhẹ, tim đập thình thịch như muốn vỡ ra. Những lời đó như lưỡi dao, cắt vào ký ức đêm qua – cô quỳ, môi cô ôm lấy cặc Tuấn, lồn cô ướt át dưới cú nhấp của Nam, và khoái cảm mãnh liệt cô không thể phủ nhận. Mặt cô nóng ran, như thể cả cửa hàng biết chuyện, như thể cô bị lột trần trước mọi người. Tụi nó biết sao? cô tự nhủ, nhưng hơi thở rối loạn, lý trí lung lay. Cô liếc đám nhân viên, ánh mắt sắc lạnh, che giấu cơn hoảng loạn đang cuộn trào.
“Đủ rồi!” cô quát, giọng cao vút, mang quyền uy của người quản lý. “Mấy người rảnh quá hay sao mà đứng đó nói chuyện thiên hạ? Lan, đi kiểm tra hàng! Minh, quét dọn quầy sạch sẽ!”
Đám nhân viên giật mình, quay lại nhìn cô, mắt đầy ngạc nhiên.
“Dạ, tụi em làm liền, chị Phương!” Lan lúng túng, vội cất điện thoại.
“Xin lỗi chị, tụi em làm ngay!” Minh cúi đầu, kéo cô tóc xoăn đi.
Họ tản ra, thì thầm với nhau khi rời khỏi quầy.
“Ủa, chị Phương bình thường đâu có nạt mình, hôm nay sao kỳ vậy?” Minh lẩm bẩm. “Chắc mệt hay gì đó, kệ đi, đừng nói nữa,” Lan đáp, liếc nhanh về phía Phương.
Phương thở hắt ra, ngồi xuống ghế, tay siết chặt mép bàn để ngừng run. Nếu tụi nó biết chuyện đêm qua, mình xong đời, cô nghĩ, giọng nội tâm như thì thầm trong bóng tối. Cô mở laptop, cố tập trung, nhưng ký ức về Nam tràn về – lưỡi anh liếm lồn cô, tay anh bóp vú cô, và cách anh khiến cô rên rỉ, van xin. “Mạnh mẽ lên, Phương,” cô tự nhủ, cắn môi, nhưng mắt cô mờ đi, như sắp khóc. Chỉ là một đêm. Quên đi. Nhưng cơ thể cô không chịu nghe phản bội mọi nỗ lực của cô.
Tuấn đẩy cửa bước vào, ánh sáng từ ngoài tràn theo, chiếu lên gương mặt cậu, vẫn còn chút ngượng ngùng. Áo thun xanh, ba lô lệch vai, cậu liếc nhanh Phương rồi cúi đầu, như sợ ánh mắt cô thiêu đốt. “Chào chị Phương… em vào làm đây,” cậu nói, giọng nhỏ, vội chạy vào phòng giám sát, bước chân hấp tấp như đang trốn. Trong phòng, Tuấn ngồi trước màn hình camera, nhưng mắt cậu lạc lõng. Cậu nghĩ về Phương – cặp ngực cô dưới tay cậu, môi cô trên cặc cậu – và khoái cảm cậu chưa từng biết. Nhưng rồi Nam hiện lên, ánh mắt anh như dao, khiến cậu thấy mình nhỏ bé, chỉ là quân cờ trong trò chơi của anh. Tuấn siết tay, thì thầm: “Chị ấy chắc hận mình lắm,” giọng đầy tự trách.
Phương chỉ khẽ gật đầu khi Tuấn chào, ánh mắt lướt qua cậu, không biết nên giận hay làm ngơ. Cô muốn giả vờ như chưa có đêm qua, như cô chưa từng quỳ, chưa từng để cậu chạm vào mình trước mặt Nam. Nhưng sâu trong lòng, cô biết mọi thứ đã vỡ tan. Người cô sợ gặp nhất là Nam – kẻ đã biến cô từ nữ hoàng thành kẻ dâm đãng, rên rỉ dưới từng cú nhấp của anh. May mắn thay, Nam không có mặt, đang bận giao hàng đâu đó. Cô thở phào, nhẹ nhõm, như vừa thoát khỏi ánh mắt anh, ánh mắt như nhìn thấu cô. Chỉ cần anh không đến, mình sẽ ổn, cô nghĩ.
Ngoài kia, Nam phóng xe qua những con đường đông đúc, gió táp vào mặt, ánh nắng chiếu lên áo khoác đen của anh. Mũ bảo hiểm che nửa mặt, nhưng mắt anh sáng rực, đầy toan tính. Anh nghĩ về Phương. Anh cười khẽ, cảm giác đắc thắng tràn ngập, như kẻ vừa chinh phục một con mồi bất khả kháng. “Cô ấy sẽ không quên đâu,” anh lẩm bẩm, giọng trầm, biết rõ Phương đang giằng xé, nhưng phần dâm đãng trong cô đã bị anh đánh thức, và anh sẽ kéo cô trở lại, khiến cô quỳ thêm lần nữa.
Phương đứng dậy, bước ra quầy thu ngân, kiểm tra máy tính tiền, hỏi Linh: “Hàng mới nhập sáng nay xong chưa?”
“Dạ, xong rồi chị, em đang nhập số liệu,” Linh đáp, giọng nhanh nhẹn, nhưng mắt cô lén nhìn Phương, như muốn hiểu sao cô khác lạ.
Phương gật đầu, quay lại bàn, nhưng lòng cô không yên. Phải mạnh mẽ. Không để ai nghi ngờ, cô tự nhủ, ánh mắt lướt ra cửa kính, nơi ánh nắng rực rỡ. Nhưng trong cô, bóng tối đêm qua vẫn bám chặt như lời khẳng định rằng cô không thể thoát, không thể phủ nhận khoái cảm Nam đã khắc sâu vào cơ thể cô.
Sáng sớm, cửa hàng điện thoại mở cửa, ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang tràn ngập không gian, chiếu lên những kệ hàng bóng loáng và sàn gạch sạch sẽ. Tiếng máy lạnh rì rì hòa lẫn với giọng cười nói rôm rả của đám nhân viên tụ tập gần quầy thu ngân. Mùi cà phê từ máy pha gần đó thoảng trong không khí, quyện với tiếng lạch cạch của bàn phím khi một cô nhân viên nhập liệu. Đám nhân viên buôn đủ thứ chuyện, giọng hào hứng, như thể đang bóc trần bí mật của cả thế giới.
“Trời, anh diễn viên đó, đẹp trai chết người mà cặp với cả chục cô!” Lan, cô nàng tóc ngắn, cười khúc khích, tay lướt điện thoại.
“Ừ, còn ông đạo diễn kia, giả bộ đạo đức, cắm sừng vợ bao lần, giờ lộ hết!” Minh, anh chàng đeo kính, chen vào.
“Bà vợ chắc khổ, biết mà vẫn im, sợ mất mặt,” một cô tóc xoăn thêm vào, giọng đầy phán xét.
Phương đứng cách đó vài bước, bên bàn làm việc nhỏ ở góc cửa hàng, tay lướt trên laptop, kiểm tra báo cáo doanh thu. Cô mặc áo sơ mi trắng ôm sát, tóc buộc cao, dáng vẻ sắc sảo của một quản lý quyền uy. Nhưng bên trong, cô là một mớ hỗn độn. Ký ức đêm qua bùng cháy trong đầu cô. Cô cố ép mình tập trung vào con số trên màn hình, nhưng cơ thể phản bội, lồn cô âm ỉ, nóng ran, như vẫn cảm nhận anh bên trong.
Đột nhiên, giọng đám nhân viên sắc nét hơn, đâm thẳng vào tai cô.
“Trời đất, ổng đó nổi tiếng mà dám hiếp nhỏ kia!” Lan hét khẽ, giọng kinh ngạc.
“Tao nghe ổng bắt nhỏ đó phục vụ, sai khiến kiểu nô lệ luôn!” Minh tiếp lời, giọng tò mò.
“Kinh khủng thật, giờ bị lộ, đi tù chắc luôn!” cô tóc xoăn thêm vào.
“Mà nhỏ đó cũng ngu, sao không chạy, để ổng muốn làm gì thì làm?” một giọng khác chen vào.
“Chắc sợ, hoặc bị đe dọa gì đó, ai chịu nổi kiểu sai khiến bệnh hoạn vậy,” Lan nói, giọng nhỏ lại.
Phương khựng lại, tay cầm bút run nhẹ, tim đập thình thịch như muốn vỡ ra. Những lời đó như lưỡi dao, cắt vào ký ức đêm qua – cô quỳ, môi cô ôm lấy cặc Tuấn, lồn cô ướt át dưới cú nhấp của Nam, và khoái cảm mãnh liệt cô không thể phủ nhận. Mặt cô nóng ran, như thể cả cửa hàng biết chuyện, như thể cô bị lột trần trước mọi người. Tụi nó biết sao? cô tự nhủ, nhưng hơi thở rối loạn, lý trí lung lay. Cô liếc đám nhân viên, ánh mắt sắc lạnh, che giấu cơn hoảng loạn đang cuộn trào.
“Đủ rồi!” cô quát, giọng cao vút, mang quyền uy của người quản lý. “Mấy người rảnh quá hay sao mà đứng đó nói chuyện thiên hạ? Lan, đi kiểm tra hàng! Minh, quét dọn quầy sạch sẽ!”
Đám nhân viên giật mình, quay lại nhìn cô, mắt đầy ngạc nhiên.
“Dạ, tụi em làm liền, chị Phương!” Lan lúng túng, vội cất điện thoại.
“Xin lỗi chị, tụi em làm ngay!” Minh cúi đầu, kéo cô tóc xoăn đi.
Họ tản ra, thì thầm với nhau khi rời khỏi quầy.
“Ủa, chị Phương bình thường đâu có nạt mình, hôm nay sao kỳ vậy?” Minh lẩm bẩm. “Chắc mệt hay gì đó, kệ đi, đừng nói nữa,” Lan đáp, liếc nhanh về phía Phương.
Phương thở hắt ra, ngồi xuống ghế, tay siết chặt mép bàn để ngừng run. Nếu tụi nó biết chuyện đêm qua, mình xong đời, cô nghĩ, giọng nội tâm như thì thầm trong bóng tối. Cô mở laptop, cố tập trung, nhưng ký ức về Nam tràn về – lưỡi anh liếm lồn cô, tay anh bóp vú cô, và cách anh khiến cô rên rỉ, van xin. “Mạnh mẽ lên, Phương,” cô tự nhủ, cắn môi, nhưng mắt cô mờ đi, như sắp khóc. Chỉ là một đêm. Quên đi. Nhưng cơ thể cô không chịu nghe phản bội mọi nỗ lực của cô.
Tuấn đẩy cửa bước vào, ánh sáng từ ngoài tràn theo, chiếu lên gương mặt cậu, vẫn còn chút ngượng ngùng. Áo thun xanh, ba lô lệch vai, cậu liếc nhanh Phương rồi cúi đầu, như sợ ánh mắt cô thiêu đốt. “Chào chị Phương… em vào làm đây,” cậu nói, giọng nhỏ, vội chạy vào phòng giám sát, bước chân hấp tấp như đang trốn. Trong phòng, Tuấn ngồi trước màn hình camera, nhưng mắt cậu lạc lõng. Cậu nghĩ về Phương – cặp ngực cô dưới tay cậu, môi cô trên cặc cậu – và khoái cảm cậu chưa từng biết. Nhưng rồi Nam hiện lên, ánh mắt anh như dao, khiến cậu thấy mình nhỏ bé, chỉ là quân cờ trong trò chơi của anh. Tuấn siết tay, thì thầm: “Chị ấy chắc hận mình lắm,” giọng đầy tự trách.
Phương chỉ khẽ gật đầu khi Tuấn chào, ánh mắt lướt qua cậu, không biết nên giận hay làm ngơ. Cô muốn giả vờ như chưa có đêm qua, như cô chưa từng quỳ, chưa từng để cậu chạm vào mình trước mặt Nam. Nhưng sâu trong lòng, cô biết mọi thứ đã vỡ tan. Người cô sợ gặp nhất là Nam – kẻ đã biến cô từ nữ hoàng thành kẻ dâm đãng, rên rỉ dưới từng cú nhấp của anh. May mắn thay, Nam không có mặt, đang bận giao hàng đâu đó. Cô thở phào, nhẹ nhõm, như vừa thoát khỏi ánh mắt anh, ánh mắt như nhìn thấu cô. Chỉ cần anh không đến, mình sẽ ổn, cô nghĩ.
Ngoài kia, Nam phóng xe qua những con đường đông đúc, gió táp vào mặt, ánh nắng chiếu lên áo khoác đen của anh. Mũ bảo hiểm che nửa mặt, nhưng mắt anh sáng rực, đầy toan tính. Anh nghĩ về Phương. Anh cười khẽ, cảm giác đắc thắng tràn ngập, như kẻ vừa chinh phục một con mồi bất khả kháng. “Cô ấy sẽ không quên đâu,” anh lẩm bẩm, giọng trầm, biết rõ Phương đang giằng xé, nhưng phần dâm đãng trong cô đã bị anh đánh thức, và anh sẽ kéo cô trở lại, khiến cô quỳ thêm lần nữa.
Phương đứng dậy, bước ra quầy thu ngân, kiểm tra máy tính tiền, hỏi Linh: “Hàng mới nhập sáng nay xong chưa?”
“Dạ, xong rồi chị, em đang nhập số liệu,” Linh đáp, giọng nhanh nhẹn, nhưng mắt cô lén nhìn Phương, như muốn hiểu sao cô khác lạ.
Phương gật đầu, quay lại bàn, nhưng lòng cô không yên. Phải mạnh mẽ. Không để ai nghi ngờ, cô tự nhủ, ánh mắt lướt ra cửa kính, nơi ánh nắng rực rỡ. Nhưng trong cô, bóng tối đêm qua vẫn bám chặt như lời khẳng định rằng cô không thể thoát, không thể phủ nhận khoái cảm Nam đã khắc sâu vào cơ thể cô.