Điều tôi muốn nói không chỉ là việc đòi quyền lợi mà còn là việc nhận thức trách nhiệm của các bên trong mọi hành động. Tôi đồng ý rằng người sống cần rút ra bài học để tránh những trường hợp tương tự, nhưng bài học không chỉ dừng lại ở việc tránh va chạm hay bảo vệ bản thân. Bài học còn là làm sao để xây dựng một xã hội công bằng hơn, nơi trách nhiệm được đặt đúng chỗ, và mọi người đều tuân thủ nguyên tắc giao dịch.
Còn về cách 'không cho ai vay' hay 'không cho khách nợ', đó là một giải pháp phòng ngừa hợp lý, nhưng nó không phải lúc nào cũng khả thi trong thực tế. Nghề shipper không giống như việc cho vay tài sản, mà là một dịch vụ. Khách hàng đã đặt hàng thì việc thanh toán đúng hạn là điều cơ bản và hợp lý. Nếu khách hàng không thực hiện đúng nghĩa vụ của mình, công ty và pháp luật cần có chế tài rõ ràng để bảo vệ shipper.
Về phần công ty vận hành, họ cũng cần xây dựng quy trình chặt chẽ hơn:
1. Không để shipper tự đối mặt với các tình huống căng thẳng mà không có sự hỗ trợ.
2. Đưa ra chế tài cho khách bom hàng, chậm trả hoặc có hành vi bất hợp tác.
3. Tăng cường các biện pháp đảm bảo thanh toán trước khi giao hàng hoặc có cơ chế cọc phù hợp.
Điều này không phải là 'lý thuyết suông', mà là yêu cầu cần thiết để bảo vệ người lao động trong ngành dịch vụ. Nếu mỗi người đều chỉ chấp nhận thực tế xã hội và không yêu cầu thay đổi, thì các vấn đề này sẽ tiếp diễn mãi.
Về việc 'đòi như thế nào để không bị nguy hiểm', tôi đồng ý rằng an toàn luôn phải được đặt lên hàng đầu. Chúng ta cần pháp luật bảo vệ những người làm ăn chân chính, và chính quyền cũng cần đóng vai trò tích cực hơn trong việc giải quyết các vấn đề này.