Năm 1278, vua Trần Thánh Tông có gửi 1 tờ biểu cho Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt, trong đó có đoạn :
"….Thể thống của Bệ Hạ, to như bầu trời, tôi thờ Bệ Hạ cũng như thờ trời, tuy rằng trông lên thăm thẳm chín lớp xanh xanh, mà sự kính sợ oai trời, chưa khi nào dám lờn dễ, như tuồng cách mặt chỉ trong thước tấc, mà ơn của vua, khi nào cũng ghi chạm trong lòng. Xưa làm tôi nhà Thành Chu qua mấy lần thông ngôn tới triều cống, đời vua Hán Võ Đế thì bỏ qua không quan tâm, vì thương nước nhỏ, ở chỗ đường sá xa xuôi, núi sông cách trở, cho nên tha thứcả. Ngày nay, Bệ Hạ trị vì, bất cứ nơi nào mà xe đò đi tới được, sương móc xuống được, có mặt trời mặt trăng chiếu bóng xuống, thì thảy đều qui phục, so với đời Chu, đời Hán lúc xưa, đã hơn đến mấy trăm vạn phần, từ khai thiên lập địa đến nay, chưa hề có một thời kỳ nào nhất thống thiên hạ to lớn như ngày nay.
Bệ Hạ thi hành nhân chính, trước hết ắt là thương những người quan, quả, cô, độc, kịp đến sâu bọ cỏ cây cũng nhờ ơn vua mà yên sự sinh sống. Tôi là người có tội với trời, chỉ sợ rằng không thấm nhuần được nhân đức của Bệ Hạ. Chính trị của Bệ Hạ hay hơn nhà Chu, nhân đức sâu hơn nhà Hán. Tôi cúi đầu trông mong Bệ Hạ thương đứa Cô Thần hèn yếu, xét chỗ tiểu quốc xa xôi, cho tôi được ngang hàng với hạng người quan, quả, cô, độc giữ yên tánh mạng, để thờ Bệ Hạ tròn niềm chung thuỷ, ấy là sự may mắn của tôi, mà toàn dân tiểu quốc cũng được hưởng đại phúc vậy
Năm 1293, vua Trần Nhân Tông gửi cho Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt:
"…. Tôi cúi đầu trông Hoàng đế Bệ Hạ suy lòng cha mẹ, mở lượng đất trời, dung nạp hạng người ô uế, giúp thương những kẻ sinh tồn, làm cho mọi người thành tâm qui thuận và cho tôi một đạo sắc phong kế nghiệp như trước, để cho tôi đối với trên, được thờ trời hết dạ trung thành, đối với dước được thừa kế chí hướng tổ tôn, há có phải một mình vì thần được kéo thêm hơi thừa sống sót, mà tất cả muôn ngàn sinh mạng đều được hưởng đại đức hiếu sinh của trời đất. Phận hèn chó ngựa, kêu gào đến bực Thánh Minh, dầu xuống suối vàng thịt nát xương tan cũng không đủ báo đáp Thánh ân
Dến năm 1295, Trần Anh Tông có gửi 1 biểu văn xin nhà Nguyên ban cho kinh Đại Tạng, lời lẽ cũng đầy vẻ "nịnh bợ tâng bốc":
"...Xin nghĩ đến tiểu bang không có Kinh Đại Tạng. Nếu chẳng cầu xin trên Đại Quốc lấy gì giác ngộ dưới quần sinh. Khâm duy Hoàng đế Bệ Hạ:
Là vua Ngu Thuấn đương thời; Là Phật Thích Ca tái thế.
Giàu lòng tế độ; Rộng đức nhân từ.
May mà ban tiếng ngọc vàng; Mong được mở kho quí báu
Từ của trời rơi xuống, xin cho một vạn năm ngàn quyển Kinh;
Theo đường bể đưa sang, để cứu ức triệu nhân dân khốn khổ.
Công đức ấy hơn công đức trước, rộng lớn không bờ;
Thánh nhân nay tức thánh nhân xưa, lưu truyền tại đó.
(Lúc ấy quan Trung Thư vâng lời chiếu chỉ cho đưa Kinh sang)