Ngoại truyện 3.
Vy cầm trên tay quyết định thuyên chuyển công tác vào chi nhánh Miền Nam mà lòng vui như mở hội. Sau cuộc ly hôn chóng vánh với Thuận cô thấy mình không mất mà còn được rất nhiều. Trước đây ban quản trị tập đoàn nhìn ra năng lực của cô nhưng vì lo thế lực của gia đình chồng cô quá mạnh mà không dám giao trọng trách quá lớn vào tay cô. Nhưng giờ khác xưa, cô có năng lực và khát khao cống hiến, lại còn trở thành thành viên Hội đồng quản trị vừa hay khu vực trong Nam đang khát người, cô lập tức lên đường nhận công tác. Nhắc lại vụ chuyển nhượng cổ phần của lão Sang cho Vy, những tưởng mọi thứ sẽ gặp trăm ngàn khó khăn, Thuận sẽ chất vấn rồi gây đủ mọi khó dễ nhưng may sao luật sư đã hướng dẫn cho cô một nước đi tuyệt vời.
Cả cô và lão Sang sau khi nghe xong đều lập tức đồng ý ngay. Thay vì chỉ chuyển nhượng một nửa cổ phần như ban đầu sẽ khiến Thuận nghi ngờ rồi điều tra dẫn đến ảnh hưởng tới lão Sang. Giờ đây để lão Sang viết giấy ủy quyền cho Vy đại diện nắm giữ toàn bộ số cổ phần, đồng thời viết thêm một hợp đồng chuyển nhượng một nửa sau 3 năm. Giấy ủy quyền thì công khai còn hợp đồng chuyển nhượng kèm theo điều kiện không kiện cáo vụ hiếp dâm và thỏa thuận phân chia cổ tức thì do luật sư nắm giữ. Như thế để Vy xây dựng nền tảng vững chắc hơn, đến khi cổ phần về tay là tận 3 năm sau Thuận chắc cũng không còn gì điều tra nữa.
Mọi thứ như lật sang một trang mới sáng sủa, thú vị với nhiều thử thách hơn ở phía trước rất hợp ý cô. Vy nắm tay cậu con trai nhỏ bước vào sân bay với khí thế hừng hực và đầy lòng tự tin như khi xưa mới bước vào công ty. Chức danh giám đốc kinh doanh khu vực Miền Nam là một thử thách và cũng là sự tưởng thưởng xứng đáng với bao nỗ lực của cô.
***
Trong lúc này có một người trước đây Vy từng mang nợ cũng đang sống một cuộc đời rất vui. Khánh đã rời thành phố, về quê cùng bố mẹ để xây một thiên đường mới cho các con anh. Khoảng đất rộng thênh thang đằng trước là mặt hồ mênh mông, đằng sau là rừng núi xanh mát mắt. Khánh đang gấp rút xây dựng một khu phức hợp vừa để ở, vừa để kinh doanh homestay gần gũi với thiên nhiên.
Công việc bận rộn giúp anh không có thời gian nhớ đến chuyện buồn khi trước, điều may mắn nhất là các con anh cũng vơi đi nỗi nhớ mẹ. Để có được điều này có lẽ anh nên cảm ơn một cô gái khác, một cô gái cũng từng phải trốn thành phố đi chữa lành như anh.
Châu Anh vẫn thường xuyên ở đây làm khách, mới đầu vì không gian tuyệt đẹp ở nơi này và tiếng cười của các con anh làm vơi đi nỗi buồn của người bị phản bội, rồi sau nữa khi biết lão Quảng có ý hãm hại anh cô tới lui nhiều hơn cho lão sợ. Nhưng đến cuối cùng, khi từng ngày chứng kiến sự hiếu thảo của anh với bố mẹ, sự chu toàn bảo bọc dành cho các con cô dần xao xuyến trước người đàn ông ấy.
Thời gian thấm thoắt trôi, cô quên đi cái tên Khanh từ lúc nào cô còn chẳng biết, cô không cần chữa lành nhưng vẫn muốn đến đây. Vì cô thấy nhớ anh, muốn làm việc gì đó gần anh và đôi khi bày trò để nghe anh mắng. Mới thời gian trước thôi cô còn nghe anh nói là nếu ai yêu anh thật lòng anh sẽ đáp lại bằng tình cảm của tất cả những người xưa cộng lại. Vì thế cô vẫn ngày ngày cho anh thấy sự chân thành của cô.
Nhưng không biết có phải cách thể hiện vụng về quá không hay vì nỗi đau người xưa để lại chưa nguôi ngoai mà cô còn chưa được anh chấp nhận. Hay có lẽ tình cảm của hai người cần một phép thử mạnh hơn.
-Lạnh quá anh nhỉ.
-Ừ, thế nên anh bảo đừng theo anh làm gì, rác trên mặt hồ đâu có mấy đâu, anh dọn một lúc thôi là sạch hết. Em chưa đi thuyền bao giờ ngồi không quen ngã ra lại khổ.
-Hì hì, em thấy huy chương bơi lội hội khỏe Phù Đổng trong nhà của anh rồi, em ngã thì đã có anh cứu em, em chẳng sợ.
-Ngang ngược, lớn đầu mà khó bảo còn hơn Fa, Mi. Đến lúc ngã thật thì mới biết.
Châu Anh bị anh mắng vẫn nhởn nha, cô cầm một thanh gỗ dài cố vươn ra thật xa khều những bao nilon, cùng rác thải nổi trên mặt nước vứt lên thuyền. Công việc có vẻ bẩn thỉu và không hợp với thân phận một tiểu thư nhưng cô rất thích, đôi lúc lại còn hát vu vơ.
Khánh chậm chậm chèo con thuyền nhỏ, đôi khi anh mỉm cười thật nhẹ, lắc đầu bất lực với sự nghịch ngợm của cô. Cũng đôi khi tim anh lạc nhịp khi nghe tiếng cười như chuông bạc, hoặc là khi cô làm những hành động dễ thương hay lúc cô đến sát bên anh thì thầm một câu gì đó. Khánh hiểu Châu Anh cũng có ý với mình cả bố mẹ anh cùng 2 bé Fa, Mi cũng đều rất thích. Anh cũng đâu phải đá sỏi đâu mà không rung động, nhưng nỗi đau cũ mới chỉ vừa nguôi ngoai, vết sẹo mới lành đôi khi vẫn còn thấy nhói. Anh tự tạo một vách chắn vô hình của mình với cô, vì anh sợ vội vàng sẽ làm tổn thương cô ấy.
-Thôi muộn rồi, mặt nước cũng sạch sẽ không còn rác nữa rồi, mình vào đi thôi, thôi nào Châu Anh, đừng cố rướn nữa, bớt một cái cũng đâu hơn được gì.
-Nhưng nó ngay trước mắt, không khều đi nhìn khó chịu…ối… tùm…Khánh… cứu em…
Mọi thứ quá nhanh, Khánh nhìn thấy Châu Anh ngã xuống hồ mà không kịp giữ lại, chỉ đến khi Châu Anh nổi lên lần nữa anh mới lao xuống hồ mà bơi về phía cô. Người đuối nước vớ được phao cứu mạng sẽ túm chặt lấy cái phao rồi ghì cho thật chắc. Châu Anh cũng thế, vừa chạm được tay Khánh là cô vội níu lấy ngay, cô cuống cuồng bám thật chặt vào anh ghì lấy anh như thể sợ anh đi mất.
Khánh dù bơi rất giỏi nhưng lúc này cũng bị cơn hoảng loạn của cô làm cho luống cuống, dẫn đến uống mấy ngụm nước hồ. Cô cố áp chặt vào anh bằng cả tay lẫn chân, vì trong lúc này chỉ có anh là thứ duy nhất có thể giữ cô lại trên mặt nước. Cơ thể run lên cầm cập, hơi thở dồn dập không thành nhịp, mặt cô tái nhợt đi vì lạnh và sợ. Mái tóc dài ướt sũng, bám vào gò má và mắt che mất đi tầm nhìn khiến cô càng mất phương hướng.
-Châu Anh, thả lỏng ra nào… anh đây, có anh rồi…đừng sợ!
Khánh nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh và dịu dàng, nhưng cô chẳng nghe thấy gì, mắt cô mở to nhưng bị che đi vì mái tóc, cô chỉ biết vùi mặt vào vai anh, tay thì vẫn siết lấy cổ anh càng chặt. Khánh cảm thấy thân thể Châu Anh lạnh toát và run rẩy như một con chim non rơi vào mưa bão. Bàn tay anh lướt nhẹ qua lưng cô, vừa để giữ cô nổi, vừa trấn an.
-Nhìn anh đi, Châu Anh… nhìn vào mắt anh nào!
Khánh thì thầm, tay vén tóc cô và gương mặt ghé sát vào cô. Cô ngước lên, ánh mắt mờ lệ và vô định. Trong khoảnh khắc ấy, Khánh thấy rõ sự hốt hoảng, mong manh và yếu đuối trong đôi mắt cô. Không phải là sự ngang ngược quen thuộc, cũng chẳng phải nét nhí nhảnh thường ngày, mà là sự chới với không điểm tựa và nỗi sợ cái chết đang đến gần.
Anh biết, cô đang cần một sự yên tâm không phải bằng lời nói, mà bằng nhịp thở và hơi ấm. Không kịp suy nghĩ, anh cúi xuống, môi anh nhẹ nhàng chạm lên môi cô trong một nụ hôn thật sâu và rất ấm.
Không phải kiểu hôn vội vã cuống quýt, mà là một nụ hôn truyền dưỡng khí, vừa dịu dàng vừa vững chãi. Anh ổn định hơi thở cho cô và dạy cô cách bình tâm giữa cơn hoảng loạn.
Châu Anh vẫn trong cơn luống cuống, làn môi ấy đến cô còn không định hình được đó là cái gì, cô cắn môi anh đến rướm máu, để hồi nhận ra sự ấm áp cùng những dẫn dắt dịu dàng của anh. Hơi thở hỗn loạn dần nhường chỗ cho nhịp thở nhẹ hơn. Cô không còn siết anh chặt như trước nữa, mà dần dần để vòng tay trên vai nhẹ nhàng như ôm ấp, nước mắt nóng ấm tuôn rơi không còn vì sợ hãi mà vì xúc động nhiều hơn.
-Không sao đâu em…chỉ một chút nữa thôi, chúng ta sắp vào đến bờ rồi.
Châu Anh không trả lời, cô chỉ vùi đầu trong cổ anh, không phải vì sợ mà hoàn toàn do bẽn lẽn. Nếu biết anh lo lắng cho mình đến thế, nếu biết rằng khi mình hoảng loạn anh sẽ hôn thì có lẽ cô đã nhảy xuống cái hồ này từ lâu.
Khánh không biết cái ý nghĩ kỳ cục ấy của cô, anh ôm chặt lấy cô bằng một tay ,tay kia bám chặt vào mạn thuyền còn chân vẫn tiếp tục khua nước hướng về phía bờ. Khi chân anh chạm đất có thể bước đi Châu Anh vẫn không chịu xuống mà vẫn bám lấy anh, cô nói lí nhí.
-Cứ để nguyên như vậy đi, em vẫn còn lạnh lắm.
-Ừ, anh cũng lạnh, như thế này thì ấm hơn.
Buổi tối hôm đó Châu Anh sốt, nhưng cô chẳng chút nào uể oải mà liên tục tươi cười. Cô ăn cháo, uống sữa rồi uống thuốc như một đứa trẻ ngoan. Đêm đến khi người nhà ngủ hết cô chùm một chiếc chăn nhỏ rồi lặng lẽ bước ra sân.
Khánh đang ngồi ở đó, một đống lửa nhỏ bập bùng cháy trước mặt anh, xua tan cái lạnh giá của sương đêm vùng núi. Nghe thấy tiếng động anh mới ngoái đầu lại thì nhìn thấy Châu Anh đang co ro bước lại.
-Sao em không ngủ đi, ngoài này lạnh lắm, sợ sẽ làm em sốt lại đấy.
Châu Anh chỉ cười rồi ngồi xuống bên anh, cô mở rộng chiếc chăn của mình rồi cùng anh chia sẻ. Khánh mới đầu hơi ngại nhưng rồi cũng bằng lòng quàng nó qua vai. Chiếc chăn với một người thì rộng nhưng khi có 2 người thì họ phải nép sát đến khi vai kề vai thì mới đủ, Khánh và Châu Anh đang ngồi như thế, hơi ấm cơ thể của họ quyện chặt với nhau. Rồi Châu Anh làm một hành động mà Khánh không thể ngờ, cô ngả đầu sang vai anh, hoàn toàn tự nhiên và cực kỳ tình cảm. Rồi cô nói một câu làm anh như chết lặng trong phút chốc.
-Anh tỏ tình với em đi, em sẽ đồng ý đấy, không sợ mất mặt đâu.
Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt Châu Anh lấp lánh một nét rạng rỡ pha chút nhu mì ít thấy, nhưng trong ánh mắt lại là một nỗi chờ đợi rất thật, rất chắc chắn. Khánh im lặng, tim như khựng lại trong lồng ngực. Lời cô vừa nói nhẹ nhàng, trực tiếp, rất đơn sơ nhưng lại khiến anh như nghe trong lòng mình đang bật lên tiếng nhạc, tiếng nhạc hân hoan của rung động trái tim.
Anh không nhìn cô ngay mà ngước lên trời. Vành trăng non trên cao, cong như một nét cười khích lệ, cơn gió thoảng qua se lạnh như hối thúc họ sát lại với nhau. Anh kéo cô sát hơn, giữ cho cô ấm thêm chút nữa. Rồi anh quay sang nhìn cô, đôi mắt dịu dàng đã có sẵn câu trả lời.
-Anh đã tỏ tình với em từ lâu rồi… nhưng chỉ trong im lặng.
Châu Anh hơi nghiêng đầu, đôi mày cau nhẹ, miệng mím lại như không hiểu.
-Là những lần em đến đây, bày trò rồi bị anh mắng. Là những khi em hát nhảm còn anh giả vờ bịt tai nhưng lại lẩm nhẩm theo từng chữ. Là mỗi buổi sáng khi anh dậy sớm nấu cháo cho các con, nhưng lại để phần riêng cho em… cay hơn một chút vì anh biết em thích vậy.
Giọng anh trầm ấm như tiếng than hồng âm ỉ, mắt anh nhìn vào mắt cô không hề né tránh nữa.
-Anh sợ… nếu nói ra sớm, tình yêu này sẽ vội vã như cơn gió. Nhưng hôm nay, cái cảm giác ôm em vào người, được che chở cho em khiến anh như tìm lại được một phần đã mất của bản thân.
Anh nhẹ nhàng chạm vào gò má cô, ngón tay anh lướt thật chậm như thể đang dò tìm từng xúc cảm trên làn da ấy.
-Anh yêu em, Châu Anh… không phải vì em đến đúng lúc, mà vì em đã chọn ở lại. Em xứng đáng với điều đó.
Cô nhìn anh, không nói gì, chỉ cười, nụ cười không còn giấu giếm. Rồi cô chủ động nắm lấy tay anh, áp vào má mình như muốn giữ lại hơi ấm anh trao.
Khánh nghiêng người, chậm rãi cúi xuống. Môi anh khẽ chạm lên môi cô, không chỉ truyền cho cô hơi thở hay sự ấm áp, mà để lan tỏa và hòa quyện sự rung động của con tim.
Môi chạm môi, nhịp tim hòa cùng nhịp thở. Gió lặng đi, trăng như tan vào đêm. Chỉ còn lại họ, và khoảnh khắc này nơi tình yêu không cần thêm bất cứ lời nào nữa để khẳng định.
Khi họ rời nhau ra, Châu Anh áp trán vào trán anh, mắt vẫn nhắm, hơi thở vẫn còn vương chút run run.
-Hôm nay, có khi em lại sốt thật... nhưng không phải vì nước lạnh đâu. Mà vì mấy lời kia của anh đấy… sến quá.
Khánh bật cười khẽ, bên tai anh thoáng nghe hai chữ “yêu anh”, thêm một vòng tay nhỏ vòng qua eo, không vội vã nhưng nồng nàn và rất chắc chắn. Đống lửa trước mặt như sáng thêm một chút, để mừng cho hai kẻ đã đi hết một quãng dài cô đơn, cuối cùng cũng tìm thấy nhau, theo cách dịu dàng nhất.
Những ngày sau Châu Anh thường ở lại hơn, đôi khi là vài ngày cho đến khi bố mẹ cô gọi lên giục giã cô mới chịu về. Khánh cũng như tìm lại được nguồn năng lượng mới, anh cười nhiều hơn, nụ cười rạng rỡ hơn và từ sâu trong đáy mắt đã vơi đi những nỗi niềm.
Khánh trở nên như vậy khiến bố mẹ anh và 2 đứa trẻ cũng vui lây, hai ông bà già như thêm con, còn Fa, Mi cũng như tìm được mẹ mới. Gia đình ấy đã từng lung lay rồi khiếm khuyết, cơn bão qua đi giờ nó lại tròn đầy.
Khoảng sân lớn cứ đến bữa cơm lại rộn rã tiếng cười, những buổi tiệc nhỏ tổ chức với hai người đàn bà đứng bếp hai người đàn ông dọn dẹp còn những đứa trẻ chạy lăng xăng. Tình yêu mới chớm mà đã lớn thật nhanh Khánh và Châu Anh đều thấy cần nhau hơn và họ sống vì nhau thêm mỗi ngày.
Một buổi trưa như rất nhiều buổi trưa khác, Châu Anh đã ở đây liên tiếp 3 ngày, điện thoại cô đổ chuông không ngớt, nếu hôm nay cô không về, khả năng cao bố mẹ nàng sẽ lên.
-Anh ơi, trưa nay em nỡ uống một chút rượu rồi, em không lái xe được, tẹo nữa anh chở em về Hà Nội nhé.
Khánh hơi ngần ngừ, nửa năm rồi anh chưa về lại đất thủ đô, có việc gì hầu như anh chỉ gọi điện thoại quan trọng quá thì người công ty tìm lên trên này. Nhưng đó chỉ là ngày tháng cũ, lòng anh giờ đã nhẹ nhõm, với anh mọi chuyện đã ngủ yên, trở về chốn ấy cũng không có gì phải ngại.
-Ừ, lâu rồi anh cũng chưa đi đá bóng với rủ mấy anh em đi uống bia, cũng thấy hơi nhớ mùa thu Hà nội rồi. Để anh nói bố mẹ và hai đứa nhỏ một câu.
Con đường từ Thái Nguyên về Hà Nội hôm nay với 2 người thật ngắn, suốt cả chuyến đi trên xe chẳng khi nào ngớt tiếng cười. Tuy đây cũng là một chuyến về lại chốn cũ từng chất chồng nhiều đau thương nhưng với cả anh và cô đều nhẹ nhõm. Có lẽ họ đều đã quên hoặc cả hai đều ưu tiên cho tương lai mà chọn không nhìn về quá khứ.
Khánh thuê khách sạn rồi để Châu Anh tự đi xe về, vì anh vẫn chưa sẵn sàng gặp bố mẹ của cô, chính xác hơn chưa muốn đưa ra một lời hứa xa xôi khi anh còn chưa bắt đầu lại. Anh muốn trở thành một phiên bản hoàn thiện và tốt hơn của chính mình trước khi chính thức đến với cô.
Hà Nội và những người bạn chào đón anh bằng sự nồng nhiệt và mến yêu như trước kia đã từng. Anh đã có một buổi chiều vui hết nấc, trời tối hẳn anh mới một mình cuốc bộ trở về khách sạn. Từng chiếc lá xào xạc dưới bước chân, và trong gió là mùi thơm nồng của hoa sữa, đây chính là những nét đậm chất thu Hà Nội mà nhiều người cứ nhớ mãi không quên. Một chút cô đơn khi bước một mình nhưng trong lòng anh lại rõ ràng về phương hướng, từng bước chân chậm chạp nhưng kiên định. Đổ vỡ, khó khăn chỉ có thể khiến anh mạnh mẽ, vững vàng hơn.
Từ xa anh thấy bóng hình tướt tha đang chìa tay ra vẫy, ánh điện sáng của khách sạn chiếu lên người em khiến em nổi bật và lung linh. Tương lai của anh đấy, tươi sáng tốt đẹp và xứng đáng để nâng niu từng ngày.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.