Không cần tiền. Chỉ thử xem làm thuê sau 12 năm làm chủ nó ra sao.
Tôi bịa một cái CV: 2 năm kinh nghiệm, kỹ năng tàm tạm, tuổi 30 – bị loại. “Lớn tuổi, không phù hợp team Gen Z”.
Ok, chơi lớn. Lần này tôi ghi đúng: 12 năm chạy ads, từng làm chủ, lead team, có kinh nghiệm cả sạch lẫn bùng, đủ mặt trận.
Phỏng vấn thì như đi xem tấu hài. Sếp ấp úng, nhân viên non mà thích vặn. Mấy công ty nhỏ lẻ, bản lĩnh không đủ, nhưng cái tôi lại cao hơn mặt bằng văn phòng.
Mà buồn cười nhất là: không dám nhận tôi, sợ tôi “đè vía”, nhưng sau đó vẫn nhắn hỏi đi cà phê “giao lưu học hỏi”.
Ờ thì đi. Tôi không nói thẳng gì, chỉ rải nhẹ vài cái lý thuyết nghe có vẻ xịn, nội dung rỗng ruột nhưng ngôn từ bóng bẩy. Họ hí hửng ghi chép. Tôi biết: nếu áp dụng vào thật, chắc nội bộ tán loạn vài tháng chưa xong.
Tôi không ác. Chỉ không thích bị coi thường rồi quay sang xin xỏ. Kiến thức không phải thứ để ăn xin theo kiểu "trà đá hỏi bí kíp".
Hóa ra đi xin việc bây giờ, còn phải diễn cho vừa tầm người phỏng vấn.
Giả nghèo thì bị chê. Khai thật thì bị sợ. Mà hiểu thì không ai đủ để hiểu hết những gì mình từng trải.
Mà khổ nhất là sếp – chủ cty thì nhìn nghèo rớt mồng tơi, nhà không có, xe không có, tài sản chẳng thấy đâu, nhưng vẫn gồng mình lên tạo cảm giác đang “làm chủ”. Câu nói ra còn lắp bắp, kiến thức không tròn, nhưng cứ ngồi vắt chân phỏng vấn người khác như thể tay to lắm.
Tôi đứng trước mặt mà buồn cười. Không lẽ tôi nói thật tôi từng có trợ lý chở đi họp, có team vận hành riêng thì mấy ông chủ này chắc ngồi không vững nổi ghế.
Thôi, nghỉ.
Trò “giả nghèo thử đời” đúng là vui – nhưng đủ rồi. Giờ chỉ thấy hơi tội nghiệp tụi nhỏ.
Tôi bịa một cái CV: 2 năm kinh nghiệm, kỹ năng tàm tạm, tuổi 30 – bị loại. “Lớn tuổi, không phù hợp team Gen Z”.
Ok, chơi lớn. Lần này tôi ghi đúng: 12 năm chạy ads, từng làm chủ, lead team, có kinh nghiệm cả sạch lẫn bùng, đủ mặt trận.
Phỏng vấn thì như đi xem tấu hài. Sếp ấp úng, nhân viên non mà thích vặn. Mấy công ty nhỏ lẻ, bản lĩnh không đủ, nhưng cái tôi lại cao hơn mặt bằng văn phòng.
Mà buồn cười nhất là: không dám nhận tôi, sợ tôi “đè vía”, nhưng sau đó vẫn nhắn hỏi đi cà phê “giao lưu học hỏi”.
Ờ thì đi. Tôi không nói thẳng gì, chỉ rải nhẹ vài cái lý thuyết nghe có vẻ xịn, nội dung rỗng ruột nhưng ngôn từ bóng bẩy. Họ hí hửng ghi chép. Tôi biết: nếu áp dụng vào thật, chắc nội bộ tán loạn vài tháng chưa xong.
Tôi không ác. Chỉ không thích bị coi thường rồi quay sang xin xỏ. Kiến thức không phải thứ để ăn xin theo kiểu "trà đá hỏi bí kíp".
Hóa ra đi xin việc bây giờ, còn phải diễn cho vừa tầm người phỏng vấn.
Giả nghèo thì bị chê. Khai thật thì bị sợ. Mà hiểu thì không ai đủ để hiểu hết những gì mình từng trải.
Mà khổ nhất là sếp – chủ cty thì nhìn nghèo rớt mồng tơi, nhà không có, xe không có, tài sản chẳng thấy đâu, nhưng vẫn gồng mình lên tạo cảm giác đang “làm chủ”. Câu nói ra còn lắp bắp, kiến thức không tròn, nhưng cứ ngồi vắt chân phỏng vấn người khác như thể tay to lắm.
Tôi đứng trước mặt mà buồn cười. Không lẽ tôi nói thật tôi từng có trợ lý chở đi họp, có team vận hành riêng thì mấy ông chủ này chắc ngồi không vững nổi ghế.
Thôi, nghỉ.
Trò “giả nghèo thử đời” đúng là vui – nhưng đủ rồi. Giờ chỉ thấy hơi tội nghiệp tụi nhỏ.