tao đây chứ đâu, 36 tuổi đi xin việc bị chê già ko phù hợp genz xong hẹn rủ anh em đi trà đá hỏi han moi móc, hài vl, nhưng tao vẫn phải kiếm chỗ làm vì tao đéo phù hợp để làm chủKhông cần tiền. Chỉ thử xem làm thuê sau 12 năm làm chủ nó ra sao.
Tôi bịa một cái CV: 2 năm kinh nghiệm, kỹ năng tàm tạm, tuổi 30 – bị loại. “Lớn tuổi, không phù hợp team Gen Z”.
Ok, chơi lớn. Lần này tôi ghi đúng: 12 năm chạy ads, từng làm chủ, lead team, có kinh nghiệm cả sạch lẫn bùng, đủ mặt trận.
Phỏng vấn thì như đi xem tấu hài. Sếp ấp úng, nhân viên non mà thích vặn. Mấy công ty nhỏ lẻ, bản lĩnh không đủ, nhưng cái tôi lại cao hơn mặt bằng văn phòng.
Mà buồn cười nhất là: không dám nhận tôi, sợ tôi “đè vía”, nhưng sau đó vẫn nhắn hỏi đi cà phê “giao lưu học hỏi”.
Ờ thì đi. Tôi không nói thẳng gì, chỉ rải nhẹ vài cái lý thuyết nghe có vẻ xịn, nội dung rỗng ruột nhưng ngôn từ bóng bẩy. Họ hí hửng ghi chép. Tôi biết: nếu áp dụng vào thật, chắc nội bộ tán loạn vài tháng chưa xong.
Tôi không ác. Chỉ không thích bị coi thường rồi quay sang xin xỏ. Kiến thức không phải thứ để ăn xin theo kiểu "trà đá hỏi bí kíp".
Hóa ra đi xin việc bây giờ, còn phải diễn cho vừa tầm người phỏng vấn.
Giả nghèo thì bị chê. Khai thật thì bị sợ. Mà hiểu thì không ai đủ để hiểu hết những gì mình từng trải.
Mà khổ nhất là sếp – chủ cty thì nhìn nghèo rớt mồng tơi, nhà không có, xe không có, tài sản chẳng thấy đâu, nhưng vẫn gồng mình lên tạo cảm giác đang “làm chủ”. Câu nói ra còn lắp bắp, kiến thức không tròn, nhưng cứ ngồi vắt chân phỏng vấn người khác như thể tay to lắm.
Tôi đứng trước mặt mà buồn cười. Không lẽ tôi nói thật tôi từng có trợ lý chở đi họp, có team vận hành riêng thì mấy ông chủ này chắc ngồi không vững nổi ghế.
Thôi, nghỉ.
Trò “giả nghèo thử đời” đúng là vui – nhưng đủ rồi. Giờ chỉ thấy hơi tội nghiệp tụi nhỏ.
t thì đang làm chủ cũng chả thiếu tiền nên đi chơi cho vui là chính nhưng rải cv thấy nát quátao đây chứ đâu, 36 tuổi đi xin việc bị chê già ko phù hợp genz xong hẹn rủ anh em đi trà đá hỏi han moi móc, hài vl, nhưng tao vẫn phải kiếm chỗ làm vì tao đéo phù hợp để làm chủ
1 câu chuyện xàm lồn dc bịa từ 1 thằng bệnh ảo tưởng
Mày rảnh quá thì dạy tao làm chủ đi, tao có đủ hậu tạ mày
trên này đăng được ảnh mà m
ngã 4 nhổn hnChu tich sông o miền nào. Co nhận đệ tử ko. Xin viec mà có thăng trợ lý đi theo mới oách. Hahahaha
1 câu chuyện xàm lồn dc bịa từ 1 thằng bệnh ảo tưởng
Bác có tuyển nvien k a, cho e xin 1 chân kiếm tí bỉm tí sữa cho con![]()
Kiếm 500-700tr/ tháng thì cũng dạng tinh hoa r. Mày show Doanh thu cho ae đc mờ) chủ tịch thì k nhưng cty t tháng cũng lãi đc tầm 5-700 nhà xe đầy đủ mấy cty kia thì chỗ đỗ ô tô còn k có làm t đi xe máy p vấn nắng mệt vl đang mơ đến cảnh như phim địt mấy e nhân viên thì đến cò quay mất hết cả thời gian
Vậy thì lỗi ở mày chứ ko phải ng ta, có thể nó là SV mới ra trường, nhưng ít ra nó cũng có ý chí làm chủ, cũng như mày 12 năm trước, có khi nói cũng chả ra câu, mày xin cv lương 5trieu thì như vậy là đúng rồi, mày cứ xin cv lương 30-50triệu sẽ khác, hoặc 50-100tr lại khác nữa. Lương tầm nào thì mây tầm đó thôi, việc gì cứ phải chê bai...Không cần tiền. Chỉ thử xem làm thuê sau 12 năm làm chủ nó ra sao.
Tôi bịa một cái CV: 2 năm kinh nghiệm, kỹ năng tàm tạm, tuổi 30 – bị loại. “Lớn tuổi, không phù hợp team Gen Z”.
Ok, chơi lớn. Lần này tôi ghi đúng: 12 năm chạy ads, từng làm chủ, lead team, có kinh nghiệm cả sạch lẫn bùng, đủ mặt trận.
Phỏng vấn thì như đi xem tấu hài. Sếp ấp úng, nhân viên non mà thích vặn. Mấy công ty nhỏ lẻ, bản lĩnh không đủ, nhưng cái tôi lại cao hơn mặt bằng văn phòng.
Mà buồn cười nhất là: không dám nhận tôi, sợ tôi “đè vía”, nhưng sau đó vẫn nhắn hỏi đi cà phê “giao lưu học hỏi”.
Ờ thì đi. Tôi không nói thẳng gì, chỉ rải nhẹ vài cái lý thuyết nghe có vẻ xịn, nội dung rỗng ruột nhưng ngôn từ bóng bẩy. Họ hí hửng ghi chép. Tôi biết: nếu áp dụng vào thật, chắc nội bộ tán loạn vài tháng chưa xong.
Tôi không ác. Chỉ không thích bị coi thường rồi quay sang xin xỏ. Kiến thức không phải thứ để ăn xin theo kiểu "trà đá hỏi bí kíp".
Hóa ra đi xin việc bây giờ, còn phải diễn cho vừa tầm người phỏng vấn.
Giả nghèo thì bị chê. Khai thật thì bị sợ. Mà hiểu thì không ai đủ để hiểu hết những gì mình từng trải.
Mà khổ nhất là sếp – chủ cty thì nhìn nghèo rớt mồng tơi, nhà không có, xe không có, tài sản chẳng thấy đâu, nhưng vẫn gồng mình lên tạo cảm giác đang “làm chủ”. Câu nói ra còn lắp bắp, kiến thức không tròn, nhưng cứ ngồi vắt chân phỏng vấn người khác như thể tay to lắm.
Tôi đứng trước mặt mà buồn cười. Không lẽ tôi nói thật tôi từng có trợ lý chở đi họp, có team vận hành riêng thì mấy ông chủ này chắc ngồi không vững nổi ghế.
Thôi, nghỉ.
Trò “giả nghèo thử đời” đúng là vui – nhưng đủ rồi. Giờ chỉ thấy hơi tội nghiệp tụi nhỏ.
Uhm nhậu với 3 anh em tao không, bao say và lên đỉnh sung sướng, mày ko cần tiền nhưng anh em tao mến mày thuốc lá) chủ tịch thì k nhưng cty t tháng cũng lãi đc tầm 5-700 nhà xe đầy đủ mấy cty kia thì chỗ đỗ ô tô còn k có làm t đi xe máy p vấn nắng mệt vl đang mơ đến cảnh như phim địt mấy e nhân viên thì đến cò quay mất hết cả thời gian
Bốc phét thành thần.) t đính chính lại cty t tự động hoá r t ngồi chơi tháng cũng có 500 t đi trải nghiệm 1 tý vs cũng để tránh chạm mặt con vợ tao ở nhà chứ k t đi ăn sgbb con vợ t nó hỏi đi đâu t biết tl thế nào cho nhà cửa yên ấm nhưng đéo ngờ xin vc 5tr đéo nổi âm binh vl
VN mình bọn dốt lại thích câu từ bóng bẩy và khó hiểu, nói càng khó hiểu càng tỏ vẻ cao siêuKhông cần tiền. Chỉ thử xem làm thuê sau 12 năm làm chủ nó ra sao.
Tôi bịa một cái CV: 2 năm kinh nghiệm, kỹ năng tàm tạm, tuổi 30 – bị loại. “Lớn tuổi, không phù hợp team Gen Z”.
Ok, chơi lớn. Lần này tôi ghi đúng: 12 năm chạy ads, từng làm chủ, lead team, có kinh nghiệm cả sạch lẫn bùng, đủ mặt trận.
Phỏng vấn thì như đi xem tấu hài. Sếp ấp úng, nhân viên non mà thích vặn. Mấy công ty nhỏ lẻ, bản lĩnh không đủ, nhưng cái tôi lại cao hơn mặt bằng văn phòng.
Mà buồn cười nhất là: không dám nhận tôi, sợ tôi “đè vía”, nhưng sau đó vẫn nhắn hỏi đi cà phê “giao lưu học hỏi”.
Ờ thì đi. Tôi không nói thẳng gì, chỉ rải nhẹ vài cái lý thuyết nghe có vẻ xịn, nội dung rỗng ruột nhưng ngôn từ bóng bẩy. Họ hí hửng ghi chép. Tôi biết: nếu áp dụng vào thật, chắc nội bộ tán loạn vài tháng chưa xong.
Tôi không ác. Chỉ không thích bị coi thường rồi quay sang xin xỏ. Kiến thức không phải thứ để ăn xin theo kiểu "trà đá hỏi bí kíp".
Hóa ra đi xin việc bây giờ, còn phải diễn cho vừa tầm người phỏng vấn.
Giả nghèo thì bị chê. Khai thật thì bị sợ. Mà hiểu thì không ai đủ để hiểu hết những gì mình từng trải.
Mà khổ nhất là sếp – chủ cty thì nhìn nghèo rớt mồng tơi, nhà không có, xe không có, tài sản chẳng thấy đâu, nhưng vẫn gồng mình lên tạo cảm giác đang “làm chủ”. Câu nói ra còn lắp bắp, kiến thức không tròn, nhưng cứ ngồi vắt chân phỏng vấn người khác như thể tay to lắm.
Tôi đứng trước mặt mà buồn cười. Không lẽ tôi nói thật tôi từng có trợ lý chở đi họp, có team vận hành riêng thì mấy ông chủ này chắc ngồi không vững nổi ghế.
Thôi, nghỉ.
Trò “giả nghèo thử đời” đúng là vui – nhưng đủ rồi. Giờ chỉ thấy hơi tội nghiệp tụi nhỏ.
Cách viết văn của mày đủ thấy trình mày thế nào rồi , cần đéo gì gặp mày cho mất thời gian.)) ghen tị thèm khát tự thấy bản thân thấp kém n tràn ra khỏi màn hình r kìa hốt lại đi
Kiếm 500-700tr/ tháng thì cũng dạng tinh hoa r. Mày show Doanh thu cho ae đc mờ