Chuyện kể rằng trong một tửu quán kia
Có cô đào tuyệt trần làm kỹ nữ
Đóa môi hồng, da nõn nà tựa sứ
Nét chần chừ, thoáng trên vẻ mặt cô.
Những con phố trong xã hội xô bồ
Bỗng lặng im khi nhìn cô bước tới
Người xầm xì, người ùa nhau chửi bới
"Loại cởi đồ, dạng há.ng lấy tiền tiêu.
Loại như cô gặp ai cũng yêu chiều
Để có ngày, mang bệnh cho chết sớm"
Đi tới đâu, cũng bảo "đồ dị hợm"
Không ăn cơm, ăn hải vị sơn hào.
Bỏ qua lời người bàn tán xôn xao
Đầu ngẩng cao, sải chân vào tửu quán
"A người đẹp, hôm qua chơi chưa chán
Nên "người bạn", hắn lại nhớ nữa rồi".
Chút men nồng, tồn đọng ở đôi môi
Giọt mồ hôi và tiếng giường kót két
Những tiếng rên cùng tâm trí mắc kẹt
Giữa trinh nguyên, hoan ái với tiền tài.
Dấu hôn hồng, còn vương vãi trên vai
Sung sướng này, có mấy ai kìm được
Người đẩy người rên, thân tàn suy nhược
Thứ độc dược khiến ai cũng thèm thuồng.
Dòng nước tuôn với cơ thể trần truồng
Làm cô nàng đẹp xinh hơn gấp bội
Cô đứng dậy, người kia:"Đừng, chớ vội
Ở với tôi, đêm nay hãy còn dài"
Cuộc đời mà, hiểu chuyện có mấy ai
Miệng truyền tai, đồn cô đi làm gái
Đã có chồng, bỏ mặc luôn con cái
Để đi theo một kiếp sống hoa hồng.
Chẳng ai cần biết đúng hay là không
Lỗi tại cô hay lỗi do người chồng
Cờ bạc rượu chè quên luôn cuộc sống
Bán cô đi rồi, lại tiếp tục lông bông.
Cô đã ngủ với bao loại đàn ông
Từ người làm công đến kẻ làm chồng
Tiền kiếm được dù có là hàng đống
Vào tay hắn chẳng còn lấy một đồng.
Mặt đối mặt với suy nghĩ mênh mông
Nên hay không, về việc mình tự vẫn
Nhớ về con, cô cũng thôi nghĩ quẩn
Nỗi khổ đau, ai mà chẳng có phần.
Sống ở đời mấy người nguyện bán thân
Làm hồng nhan tàn phai đi mấy bận
Thôi bần thần, cũng chỉ thầm trách phận
Kiếp hồng nhan, bạc phận, lẽ thường tình....


