Chữ Trung em đặt lên đầu.
Chữ Hiếu lầm lũi bỏ lại phía sau.
Hai năm nghĩa vụ là bao.
Sao này mới thấy quạnh hiu tiu đìu.
Hoàng thành nhiệm vụ vẻ vang.
Toàn dân vui vẻ hoang nghênh tinh thần.
Rồi em lặng lẽ trở về.
Mái nhà còn đó nay mẹ đâu rồi.
Bàn thờ nghi ngút khói hương.
Di ảnh nằm đó hoang sơ lạnh người.
Vườn rau bụi chuối thở nào.
Mẹ bồng mẹ bế nuôi em từng ngày.
Muốn nghe tiếng nói mẹ ơi.
Nhưng giờ mẹ đã đi xa mất rồi.
Trước lúc lâm chung,mẹ có một mong muốn.
Mong gặp em để lời nói sau cùng.
Nhưng đời vốn dĩ thương đau.
Mẹ chờ mòn mỏi nhưng em chẳng về.
Thôi đành nhắm mắt buông xuôi.
Âm dương cách biệt chia đôi nỗi sầu....