Độ đọc hiểu ngu của bản đồ:
Phong chưởng nhau toàn với đối thủ gà hơn mình, chỉ duy nhất 1 thằng trình Đăng phong tạo cực thì bệnh sml gần bộc phát. ~~> chỉ so về chưởng pháp thì cmt trên của mày phán tao nói Phong ngang Triệu Tiền Tôn
Phong vs Huyền Tịch ~~> Phong bị hụt hơi
Phong vs Công Dã Càn ~~> 2 chưởng đầu ngang, chưởng 3 thắng
Phong vs Triệu Tiền Tôn ~~> ngang ngửa, Phong nghĩ bụng "thằng lồn này ghê quá, tao k xem thường nó dc" ~~> tao còn thả thòng thêm câu sau để người ta thấy được chỉ ngang trong pha chưởng đó. Chứ tao k hề chốt là cả hai ngang hoàn toàn.
Phong chấp Huyền tịch huyền nạn triệu tiền tôn đàm công đàm bà trưởng lão cái bang..mấy chục đứa xông lên nhé.
Trong đó triệu tiền tôn đàm công đàm bà mỗi người 1 chiêu là nằm nhé.
Huyền Nạn, Huyền Tịch lấy hai địch một mà vẫn thủ nhiều công ít. Huyền Nạn thấy Thái Tổ Trường Quyền của mình chiêu nào cũng bị khống chế, trói chân trói tay không thi triển được, đến lúc Huyền Tịch xông vào tấn công lập tức biến đổi quyền pháp sang La Hán Quyền của phái Thiếu Lâm.
Kiều Phong cười nhạt nói: “La Hán Quyền cũng do người Hồ Thiên Trúc đem sang. Để xem võ công người Hồ lợi hại hay võ công Đại Tống lợi hại.” Chàng vừa nói vừa liên tiếp đánh ra mấy đòn Thái Tổ Trường Quyền nghe vù vù. Mọi người đều không biết phải cãi thế nào. Quần hào đến vây đánh chỉ vì đối phương là người Hồ, thế nhưng bên mình thì lại dùng võ công gốc tích Phiên bang, còn chính y lại sử dụng trường quyền do Thái Tổ bản triều sáng tạo.
Bỗng nghe Triệu Tiền Tôn lớn tiếng hò hét: “Gã này giết cha, giết mẹ, giết thầy, sử dụng quyền pháp gì thì cũng đáng chết. Tất cả mọi người cùng tiến lên đi.” Y miệng thì la, chính mình cũng xông vào đầu tiên. Kế đó Đàm công, Đàm bà, Từ trưởng lão, Trần trưởng lão của Cái Bang rồi cha con nhà Thiết Diện Phán Quan họ Đơn… tất cả đến mấy chục người cùng ùa lên. Những người đó đều là hảo thủ võ công cao cường, đông mà không loạn, người này lên thì kẻ kia xuống chẳng khác gì xa luân chiến.
Kiều Phong múa chưởng đánh ra, vừa đánh vừa nói: “Các vị bảo ta là người Khất Đan, thế thì Kiều Tam Hòe phu phụ có phải cha mẹ ta đâu. Chưa nói tới chuyện ta cực kỳ kính ái hai vị lão nhân gia tuyệt không có ý gia hại, mà dù ta có giết thì cũng không thể đổ lên đầu ta cái tội giết cha, giết mẹ được. Huyền Khổ đại sư là thu nghiệp ân sư của ta, nếu buộc tội ta giết thầy, thì Kiều mỗ phải là đệ tử Thiếu Lâm, các vị sao lại vây đánh một đệ tử Thiếu Lâm?”
Huyền Tịch hừ một tiếng, nói: “Ngươi chỉ giành phần phải về mình, cưỡng từ đoạt lý.” Kiều Phong đáp trả ngay: “Nếu đã giành được phần phải thì không thể gọi là cưỡng từ đoạt lý. Nếu các vị không thừa nhận ta là đệ tử Thiếu Lâm thì không thể đổ cái tội giết thầy lên đầu ta được. Các vị muốn giết ta thì cứ quang minh lỗi lạc ra tay, việc gì phải đổ lên đầu ta vô số tội ác? Thế mới là cưỡng từ đoạt lý” Chàng miệng nói hùng hồn mà tay chân không ngừng chút nào, tay đấm Đơn Thúc Sơn, chân đá Triệu Tiền Tôn, khuỷu thúc một đại hán áo xanh chưa gặp, chưởng đánh một ông già râu bạc quên mất tên, vừa nói vừa đánh luôn bốn người. Kiều Phong biết những người này không phải là phường gian ác nên hạ thủ vẫn lưu tình, đã mười bảy mười tám người trúng đòn nhưng không ai đến nỗi chí mạng. Còn với huynh đệ Cái Bang thì lại càng lịch sự, Từ trưởng lão vừa xông đến, chàng liền né ra chỗ khác. Thế nhưng đối phương đông người quá, đánh ngã mười người thì lại có một chục đầy sinh lực xông vào thay thế. Một lát sau Kiều Phong nghĩ thầm: “Nếu cứ đánh mãi thế này trước sau gì mình cũng kiệt sức, tìm cách chạy trước đi là hơn.” Chàng vừa ra chiêu vừa tìm đường đào tẩu.
Triệu Tiền Tôn đang nằm dưới đất không cử động được, nhưng vẫn phát hiện ra ý định của Kiều Phong.
Cho nên tao nói hãy đọc trận chiến tụ hiền trang đi đã