Cà Chớn
中国
Lịch sử bốn nghìn mấy trăm năm của Việt Nam không có một chữ nào về phở. Hoàng Lê Nhất Thống Chí không nhắc đến phở. Đại Việt Sử Ký Toàn Thư không nhắc đến phở. Cả Hịch Tướng Sĩ và Bình Ngô Đại Cáo cũng không nhắc đến phở. Truyện Kiều của Nguyễn Du có tất cả là 22,778 chữ nhưng cũng không có chữ nào đọc lên thành chữ phở. Chữ phở chỉ mới xuất hiện trong từ điển tiếng Việt khoảng năm 1930 đổ lại đây thôi. Sau đó mới được các ông văn sĩ nghèo đói thất nghiệp tô vẽ lên thành truyền thống. Tuổi đời của nó quá ngắn ngủi để được xem là món cổ truyền của nước ta. Các bạn để ý thì thấy: Hà Nội có tất cả là 36 phố phường nhưng không có phố phường nào bán phở. Cũng chả có tiệm phở nào nổi tiếng và có thương hiệu rực rỡ đến nỗi có thể mang vào được đến trong Nam chứ đừng nói chi là đem ra nước ngoài.
Chúng ta thử xem qua ba thành phần chính yếu để nấu phở. Đó là thịt bò, bánh phở, và hương liệu.
Thịt bò
Cho đến thời Trung cổ ở bên châu Âu, những người bình dân như các bạn với tôi chưa chắc đã có ai biết đến mùi thịt bò. Cổ thư ghi lại rất rõ ràng: phần ngon nhất là của các giáo sĩ Hội Thánh. Sau đó mới đến vua quan và lãnh chúa. Sau đó nữa mới đến thương gia và con buôn nhà giàu. Sau đó nữa nữa mới đến binh sĩ. Nếu binh sĩ ăn hết những phần ngon thì phần còn lại mới được đưa đến tay dân thường.
Ở Việt Nam ta thời xưa người ta nuôi trâu bò là để làm công sinh ra thóc gạo. Không ai tự nhiên khơi khơi xẻ thịt trâu bò ra để mà ăn. Với lại bò ở Việt Nam là loại bò để kéo xe nhìn ốm nhách. Trên lưng của nó có hai cái bướu to tổ bố. Lấy thịt ra đâu mà ăn? Sau này thực dân Tây mới đưa bò bằng tàu thủy sang để làm giống nuôi lấy thịt và sữa. Nghe đâu quá nửa bị chết vì say sóng trên đường đi. (Quá nửa là quá nửa số bò giống đưa sang để làm giống, không phải là quá nửa số thực dân Tây đưa bò sang. Bọn đấy là dân đi biển chinh phục cả thế giới. Làm thế nào mà có thể bị say sóng rồi chết được?)
Nếu trong thực đơn của người Việt Nam mới có thịt bò gần đây thôi thì không có lý do gì để tin rằng họ có thể tự tìm tòi cách bào chế nấu nướng như thế nào để ăn cho ngon, hầm xương bao lâu thì đủ, luộc sách như thế nào cho trắng … vân vân. Những công thức đó chỉ có thể là từ ở bên Trung Quốc đưa sang.
------------
Còn tiếp
Chúng ta thử xem qua ba thành phần chính yếu để nấu phở. Đó là thịt bò, bánh phở, và hương liệu.
Thịt bò
Cho đến thời Trung cổ ở bên châu Âu, những người bình dân như các bạn với tôi chưa chắc đã có ai biết đến mùi thịt bò. Cổ thư ghi lại rất rõ ràng: phần ngon nhất là của các giáo sĩ Hội Thánh. Sau đó mới đến vua quan và lãnh chúa. Sau đó nữa mới đến thương gia và con buôn nhà giàu. Sau đó nữa nữa mới đến binh sĩ. Nếu binh sĩ ăn hết những phần ngon thì phần còn lại mới được đưa đến tay dân thường.
Ở Việt Nam ta thời xưa người ta nuôi trâu bò là để làm công sinh ra thóc gạo. Không ai tự nhiên khơi khơi xẻ thịt trâu bò ra để mà ăn. Với lại bò ở Việt Nam là loại bò để kéo xe nhìn ốm nhách. Trên lưng của nó có hai cái bướu to tổ bố. Lấy thịt ra đâu mà ăn? Sau này thực dân Tây mới đưa bò bằng tàu thủy sang để làm giống nuôi lấy thịt và sữa. Nghe đâu quá nửa bị chết vì say sóng trên đường đi. (Quá nửa là quá nửa số bò giống đưa sang để làm giống, không phải là quá nửa số thực dân Tây đưa bò sang. Bọn đấy là dân đi biển chinh phục cả thế giới. Làm thế nào mà có thể bị say sóng rồi chết được?)
Nếu trong thực đơn của người Việt Nam mới có thịt bò gần đây thôi thì không có lý do gì để tin rằng họ có thể tự tìm tòi cách bào chế nấu nướng như thế nào để ăn cho ngon, hầm xương bao lâu thì đủ, luộc sách như thế nào cho trắng … vân vân. Những công thức đó chỉ có thể là từ ở bên Trung Quốc đưa sang.
------------
Còn tiếp