Ông Tập Cận Bình là con trai trong gia đình có 5 anh chị em của nguyên Phó thủ tướng Tập Trọng Huân, người từng bị bức hại trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa. Tên gọi khi mới sinh của ông Tập Trọng Huân là Tập Trung Huân, tự Tương Cận.
Ông Tập Trọng Huân (15-10-1913 – 24-5-2002) sinh ra trong một trang trại ở huyện Phú Bình, tỉnh Thiểm Tây. Nhưng tổ phụ của ông Tập Trọng Huân lại ở hai nơi, một là thành phố Trịnh Châu, tỉnh Hà Nam, hai là thành phố Cát An, tỉnh Giang Tây.
Cuối đời nhà Thanh, chiến tranh li tán, gia đình họ Tập phải chuyển tới huyện Phú Bình, tỉnh Thiểm Tây. Trong thời kỳ đó, ông Tập Trọng Huân là một trong những nhà lãnh đạo của khu Thiểm Bắc, là người sáng lập chính căn cứ địa cách mạng khu vực Thiểm Cam.
Trước khi gia nhập Đảng cơm sườn Trung Quốc (1928), ông Tập Trọng Huân gia nhập Liên đoàn Thanh niên cơm sườn (tháng 5-1926).
Trong thập niên 30 của thế kỷ trước, ông Tập Trọng Huân hoạt động tích cực tại khu vực Tây Bắc, Thiểm Bắc, Thiểm Cam và được cử giữ nhiều chức vụ quan trọng. Tới tháng 10-1935, ông Tập Trọng Huân hội quân với Chủ tịch Mao Trạch Đông.
Ngày 28-4-1944, ông Tập Trọng Huân kết hôn với bà Tề Tâm và sinh được 5 người con, trong đó có Phó chủ tịch nước Tập Cận Bình (15-6-1953). Tháng 6-1945, ông Tập Trọng Huân được bầu làm Ủy viên dự khuyết Trung ương (bổ sung). Chỉ 2 tháng sau (tháng 8-1945), ông Tập Trọng Huân được cử làm Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương.
Ông Tập được coi là một trong những người thuộc thế hệ lãnh đạo đầu tiên của Trung Quốc nên sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập (1-10-1949), được cử làm Trưởng ban Tổ chức Trung ương (tháng 9-1952), Phó chủ tịch Ủy ban Văn hóa - Giáo dục Trung ương. Vì được đánh giá là người có khả năng nên tháng 4-1959, ông Tập được cử làm Phó thủ tướng, phụ trách công tác hàng ngày của chính phủ kiêm Tổng thư ký Quốc vụ viện.
Nhưng đến cuối tháng 9-1962 Tập Trọng Huân bị mất chức Phó thủ tướng vì bị coi là phần tử chống đảng, chống lại Chủ tịch Mao Trạch Đông. Người khiến ông Tập Trọng Huân mất ghế Phó thủ tướng là trùm mật vụ Khang Sinh với cáo buộc: “Tập đoàn phản đảng Tập Trọng Huân”, “Tập đoàn phản đảng Tây Bắc”.
Hội nghị Bắc Đới Hà khai mạc ngày 25-7-1962 đã thảo luận nhiều vấn đề như nông nghiệp, lương thực, tài chính, thương nghiệp. Trong 2 ngày 5 và 6-8/-962, Chủ tịch Mao Trạch Đông tới phát biểu tại tổ Hoa Đông và tổ Hoa Trung. Khi đó, Phó thủ tướng Tập Trọng Huân không tham dự hội nghị Bắc Đới Hà bởi ông bận chủ trì hội nghị công nghiệp toàn quốc tại Bắc Kinh (từ 30-7 đến 24-8-1962) theo sự phân công của Thủ tướng Chu Ân Lai.
Sau khi kết thúc hội nghị công nghiệp toàn quốc, Phó thủ tướng Tập Trọng Huân tới Bắc Đới Hà nghỉ ngơi 2 ngày theo dặn dò của Thủ tướng Chu Ân Lai. Đúng thời điểm Phó thủ tướng Tập Trọng Huân tới Bắc Đới Hà nghỉ ngơi thì hội nghị Bắc Đới Hà cũng kết thúc. Phó thủ tướng Tập Trọng Huân không thể ngờ mình trở thành một trong những người bị Khang Sinh, khi đó là Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị, Tổ phó tổ “Văn giáo Trung ương” hãm hại. Khang Sinh vu cáo Phó thủ tướng Tập Trọng Huân có liên quan tới cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” - muốn lật lại những quyết định của Trung ương đối với Cao Cương.
Trong bức thư gửi Chủ nhiệm Văn phòng Trung ương Dương Thượng Côn, Khang Sinh viết: Cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” không đơn giản là một tác phẩm văn học bởi có khuynh hướng chính trị, kiến nghị xử lý vấn đề này. Điều đáng nói là Khang Sinh không đọc cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan”, chỉ nghe báo cáo sau đó ra quyết định kể trên.
Phó thủ tướng Tập Trọng Huân quay trở lại Bắc Kinh để tham dự hội nghị trù bị cho Hội nghị Trung ương 10 khóa 8 và không hề hay biết đang bị Khang Sinh đưa vào tầm ngắm.
Sau khi thảo luận xong 2 văn kiện và tình hình quốc tế, ngày 6 và 7-9-1962, hội nghị trù bị tiến hành phê phán Bành Đức Hoài, cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” và Phó thủ tướng Tập Trọng Huân lập tức trở thành đối tượng phê phán mới. Phó thủ tướng Tập Trọng Huân ban đầu bị coi là chủ trì, sau đó là “tác giả thứ nhất” của cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan”, bị liệt vào “tập đoàn phản đảng Bành Đức Hoài, Cao Cương, Tập Trọng Huân” và cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” là cương lĩnh chống đảng của tập đoàn này.
Trong cuốn “Tập Trọng Huân: Những hoài niệm không thể quên” và “Văn tuyển Tập Trọng Huân” xuất bản tháng 12-1995 có ghi: Đây là những lời buộc tội khiến mọi người không thể hiểu. Sở dĩ nói như vậy vì Phó thủ tướng Tập Trọng Huân là người không đồng ý cho viết và xuất bản cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan”.
|
Ông Tập Trọng Huân cùng 2 con trai. |
Ngày 13-9-1962, Phó thủ tướng Tập Trọng Huân viết thư gửi Trung ương, kiên quyết phủ nhận là người chủ trì viết cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan”, cũng như phản đối những cáo buộc của Khang Sinh đối với mình. Mặc dù Phó thủ tướng Tập Trọng Huân đã đưa ra những kiến giải, nhưng đều bị coi là “không trung thực”, “chống đối đảng”. Trước tình hình kể trên, Phó thủ tướng Tập Trọng Huân quyết định gặp Thủ tướng Chu Ân Lai để xin phép không tham dự Hội nghị Trung ương 10 khóa 8.
Ngày 24-9-1962, khi Chủ tịch Mao Trạch Đông phát biểu tại Hội nghị Trung ương 10 khóa 8, Khang Sinh đã gửi một mẩu giấy trong đó ghi: Việc lợi dụng cuốn tiểu thuyết “Lưu Chí Đan” để loại trừ các hoạt động chống đảng là một phát minh lớn. Cũng trong ngày 24-9-1962, Khang Sinh đã kiến nghị và được Hội nghị Trung ương 10 khóa 8 thông qua. Theo đó, Bành Đức Hoài, Tập Trọng Huân, Trương Văn Thiên, Hoàng Khắc Thành, Chu Tiểu Đan là những người phải bị điều tra.
Chiều 27-9-1962, Hội nghị Trung ương 10 khóa 8 quyết định thành lập 2 ủy ban điều tra đối với Bành Đức Hoài và Tập Trọng Huân. Ủy ban điều tra Tập Trọng Huân do Khang Sinh làm trưởng ban, An Tử Văn, Trương Đạt Chí, Vương Ân Mậu, Trương Đức Sinh, Dương Tĩnh Nhân, Vương Thế Thái làm ủy viên.
Ngay sau khi nhận “ấn kiếm”, Khang Sinh lập tức yêu cầu ủy ban điều tra tập trung làm rõ toàn bộ hoạt động của “Tập đoàn chống đảng Tập Trọng Huân”. Thủ tướng Chu Ân Lai và Nguyên soái Trần Nghị sau khi được Chủ tịch Mao Trạch Đông căn dặn đã tới khuyên giải ông Tập Trọng Huân. Nhưng sau khi nghe Thủ tướng Chu Ân Lai và Nguyên soái Trần Nghị khuyên giải, ông Tập Trọng Huân tuyên bố: “Tôi không làm những việc người ta nói. Tôi đã chuẩn bị về nông thôn làm nông dân”.