• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88

Kiến thức Thấu hiểu tâm lý phụ nữ ...?

alvar

Yếu sinh lý
Mày đa nhân cách à tml, chửi thằng Hồng Trần như chó trong khi lại copy bài giảng của nó về đọc :v
Tao nhớ lần nào nó lập cái thớt gì chửi thằng HT súc vật lên giọng thượng đẳng giờ nó liếm vội bãi cức thằng HT nó ỉa ra hài vãi :v:v.
 

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
Chúng mày đừng để bị lừa
Đàn ông ít nói, nếu nói sẽ bị định kiến xã hội dìm chết kụ chúng mày, cho nên chỉ có đàn bà luôn mồm lải nhải về sự bội bạc của đàn ông, mấy thằng sữa sữa nghe riết đâm ra ám ảnh đéo hề có phản kháng về mặt tư duy.

Tao cho rằng đàn ông mới là giống chung tình, khi chúng mày địt trần xuất trong bất cứ con nào, thì ngay khi xuất tinh xong sẽ có cảm giác yêu thương con đàn bà dưới háng cho dù đéo thực sự thích nó lắm. Đặt trong giả định rằng đàn ông luôn luôn nứng cặc thèm địt mỗi ngày, thì 1 con đàn bà lười ngu xấu láo, tức phẩm chất đéo có gì tốt, cũng có thể trói buộc 1 thằng đàn ông nó muốn chỉ với việc đơn giản là ngửa lồn ra cho địt. Trong khi đó 1 thằng đàn ông muốn trói buộc 1 con đàn bà cần rất nhiều thứ phức tạp hơn, nguy hiểm ở chỗ tất cả đéo theo logic cụ thể nào như ở trên đã nói

Đàn bà luôn có xu hướng mang tình dục ra đánh đổi lấy tình yêu -> Khi mày đéo địt nó nữa thì nó cũng hiểu là mày đéo yêu nó mấy.

-> Chính vì vậy, để biết chắc đàn bà có yêu hay ko hoặc yêu tới mức độ nào thì điều tối thượng của chúng mày là phải duy trì năng lực tình dục cao. Khi mày luôn đòi hỏi, thì mức độ đáp ứng ngược lại sẽ cho biết chính xác con đàn bà của mày lòng dạ tới đâu

Tao biết tâm lý chung của lũ chúng mày đối với vợ/người yêu luôn mong muốn phái nữ chủ động chiều chuộng, hành động đòi địt được xem như "hạ đẳng", chỉ đáng dành cho lũ "phàm phu tục tử". Sự ngu si kèm thái độ vênh váo, bằng 1 cách thần kì đã biến chúng mày thành 1 lũ đực đần độn hay "dỗi địt", dẫn tới phản ứng tiêu cực @ láo lếu của đàn bà.

Phim sex JAV bây giờ đã làm hỏng cả thế hệ đàn ông rồi. Chúng mày xem lắm quá hỏng não, thằng nào cũng đặt kì vọng vợ/người yêu thành thục như diễn viên, phơi dái ra đợi nó tụt quần BJ rồi cầm cặc nhét vào lồn chắc?

Nếu muốn được như vậy, thì việc của chúng mày là mạnh mẽ lên, cặc dái phải cứng ngắc rắn đanh nảy tanh tách trong quần, xong đè ngửa con đàn bà của mày ra mà hiếp đúng nghĩa đen, rồi chắc chắn nó sẽ cầu xin để được hiếp thêm lần nữa. Chứ đéo phải cái thói dái thì xìu ỉu nằm 1 đống như chó thở xong đòi hỏi sự ân cần nâng niu bìu dái, có cái lồn đứa nào nó chấp nhận. Thà mày dái cửng suốt ngày rình rình lang chạ nhưng địt nó nhiều nhất, sẽ tốt hơn nhiều so với "chung tình" nhưng dái yếu.

Tóm lại: Đéo có con đàn bà nào cần 1 thằng phải chung thủy mà dái yếu hết, nhớ kĩ vào cho tao.
Khái niệm "chung tình" của đàn bà chính là việc địt nó thỏa mãn đấy, đéo dễ đâu mấy tml yếu sinh lý tội nghiệp. Khi được lên đỉnh, đàn bà sẽ cảm thấy được yêu thương hết nấc, ngược lại nếu đéo lên được hoặc chỉ thấy nhột nhột ko mấy cảm giác, thì mày có yêu nó tới mức chặt buồi tặng nó được cũng đéo ăn thua. Mấy thằng ngu chúng mày luôn có xu hướng đánh giá thấp năng lực địt bọp của đàn bà, tao nói kể cả những con bị lãnh cảm, nhu cầu ít, cả năm đéo địt cũng đéo sao, nhưng khi làm nó sướng 1 lần thì cái gì nó cũng cho mày được hết nhé. Tao chẳng cần bí quyết cặc gì cao siêu, tao chỉ cần địt cho lũ mái sướng tơi bời, đứa nào cũng cảm thấy được tao yêu thật lòng chứ lồn gì đâu. Con bồ nghĩ nó mới là chân ái, lần đéo nào cũng 2 shot ngập lồn mà nhỉ. Con vợ thì nghĩ con kia chẳng qua thi thoảng được shot tuổi đéo gì so với chị mày ngày nào cũng BJ cho lão. Tao chỉ còn mỗi việc rót vào tai chúng nó rằng "em rất khác biệt, ko ai so sánh được" là xong, đứa nào cũng biết thừa tao đang bốc phét, mà đéo phiền gì lắm haha.
 

Đính kèm

  • mitasakura.fs-20230917-0001.jpg
    mitasakura.fs-20230917-0001.jpg
    201.1 KB · Xem: 5
  • _sophie.30-20230916-0001.jpg
    _sophie.30-20230916-0001.jpg
    190.5 KB · Xem: 5

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
mày dở vl
Học sư phụ mày mấy chục page rồi còn dính cái văn này
Sao lại là "rảnh thì đi ăn?". Ơ địt mẹ con gái người ta lồn dát vàng mà lại là đối tượng mày gạ đi ăn khi nào rảnh thì dở. Vẫn biết là thế nhưng tuyệt đối ko bao giờ có cái suy nghĩ "rảnh" hoặc "tiện thể", cái thái độ tiếp cận của mày ngu vl ấy

Mày phải thể hiện việc đi ăn với nó là 1 sự kiện hay ho, mày luôn mong chờ và đặt ưu tiên hơn các thứ khác, chứ đéo phải chuyện làm khi rảnh, có cũng được không có cũng được.

Nếu con đấy nó ưng mày ngay từ đầu thì được mày rủ nó đã ướt quần luôn rồi, lúc đó sao cũng được. Nhưng đời đéo phải phim đâu, hầu hết con gái chưa thể ướt ngay được, nên mày phải là đứa chủ động đẩy. Rút kinh nghiệm nhé

Kèo của mày thì chưa tụt đâu, hiện tại mày liên lạc với nó kiểu gì? Lần sau tuyệt đối tránh hành động kiểu rủ rê tiện thể đi nhé, nó có phải bạn bè chiến hữu lồn đâu mà mày định tạo sự thân mật theo cách đó? Phải địt xong đã chuyển qua giai đoạn yêu sâu rồi thì mới dùng kiểu đó được, toàn làm ngược
Mày tập thói quen nghĩ ngược lại đối với mỗi vấn đề đi
Mày nhắn cho nó là "mai đi ăn", thì mày nghĩ ngược lại luôn, nghĩ xem nếu mày là nó, mày trả lời như nào thì hợp? Nghĩ có thấy cấn cấn ko? Thế là bình thường chẳng có đéo gì, mày là nó thì mày rep như nào được?
 

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
Phò thì nói làm gì

Mày phải có con nào nó thích mày thật, xong nó cướp mày khỏi tay con vợ mày mới có tác dụng.

Luận ngữ viết rõ "Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán"
Đàn bà khó dạy dỗ, gần tất láo, xa tất oán

Mày gần gũi chăm lo chu đáo, tất lẽ sinh ra bố láo coi thường, nhưng mày xa cách bỏ bê, tất nó oán trách mày bạc bẽo

Nó sẽ bắt đầu coi những hành động yêu thương của mày là lẽ đương nhiên, ban đầu nó thích thú, rồi đến coi thường, đỉnh điểm sẽ tỏ thái độ phiền phức. Định kiến xã hội và cả media liên tục tiêm nhiễm vào đầu toàn thể xã hội rằng đàn ông là lũ bội bạc, địt được rồi sẽ quay ra chán nản để đi tìm con khác thỏa mãn thú vui mới lạ. Cặc, lũ đàn bà mới là thứ nhanh chán, và chắc chắn đòi hỏi ngày càng nhiều đéo bao giờ thỏa mãn

Sự "láo" này đến rất tự nhiên, đàn bà khi chưa được yêu sẽ làm đủ cách để được yêu, nhưng được rồi bắt đầu láo dần, cho nên có câu đéo gì tình chỉ đẹp.... Kệ con mẹ nó cho tao, mày cứ làm giống tao :

1. Mày phải thể hiện rõ ràng mày muốn những gì. Rõ ràng tới mức trần trụi luôn. Nói luôn 1 tuần ít nhất phải địt 3 phát trở lên, ngoài ra còn phải thơm tho mày ôm ấp, đéo thích thì thôi ko ép
2. Tách nó ra. Vác chiếu rải xuống sàn nằm phòng khác luôn
3. Tất nhiên có cái lồn con nào nó chịu xuống nước với mày. Tiếp tục kệ con mẹ nó, mày sống đúng như 1 thằng độc thân, từng bước cắt mọi liên kết, nhớ là từng bước để nó cảm thấy rõ sự tình đang tiến triển. Như tao thì tự nấu ăn, rồi tự rửa bát,...
4. Tới lúc nó bắt đầu thái độ, trách móc mày thay đổi, lôi tâm lý nạn nhân ra kể lể với người khác. Là lúc mày nắm phần thắng rồi đó. Tiếp tục đi sớm về khuya, chú trọng hình thức nhiều lên, tuyệt đối đéo được làm ra vẻ chán nản sầu đời là ngu đấy.
5. Bất ngờ quay ra quan tâm ngọt ngào với nó hết nấc như thằng haivcl1234 từng làm

Cách trị đàn bà tốt nhất là tạo ra xa cách đủ tới mức oán trách ra mặt thì quay ngược lại nhét ku vào mồm, nó bú mày tóp dái ngay nếu nó yêu mày thực sự, còn nếu ko thì mày cần nó làm lồn gì nữa
 

Đính kèm

  • siko.jk-20230917-0001.jpg
    siko.jk-20230917-0001.jpg
    131.7 KB · Xem: 0

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
Cách đây vừa đúng 40 năm, một chiếc máy bay tiêm kích đánh chặn MiG 25 do phi công Viktor Belenko điều khiển, xuất phát từ sân bay quân sự Sokolovka ở thành phố Vladivostok, tỉnh Primorsky, thuộc miền Viễn Đông Liên bang Xô Viết đã bất ngờ hạ cánh xuống sân bay Hakodate, đảo Hokkaido, Nhật Bản rồi tuyên bố rằng mình vừa đào tẩu khỏi Liên bang XôViết.
Báo CAND

Mở lại hồ sơ về cuộc đào tẩu của chiếc MiG 25: Từ miền viễn Đông Liên Xô​


Thứ Hai, 10/10/2016, 15:01
Cách đây vừa đúng 40 năm, một chiếc máy bay tiêm kích đánh chặn MiG 25 do phi công Viktor Belenko điều khiển, xuất phát từ sân bay quân sự Sokolovka ở thành phố Vladivostok, tỉnh Primorsky, thuộc miền Viễn Đông Liên bang Xô Viết đã bất ngờ hạ cánh xuống sân bay Hakodate, đảo Hokkaido, Nhật Bản rồi tuyên bố rằng mình vừa đào tẩu khỏi Liên bang XôViết.



Vụ đào tẩu của Belenko đã khiến Không quân Mỹ "mừng hơn bắt được vàng" bởi lẽ trước đó, Mig 25 là nỗi ám ảnh kinh hoàng của các phi công quân sự Mỹ, kể cả phi công máy bay trinh sát SR 71 nổi tiếng bay cao đến độ "không gì có thể với tới được".
Bay “mù” để đào tẩu
14 giờ ngày 6-9-1976, một số người dân trên đảo Hokkaido, phía bắc Nhật Bản nhìn thấy một chiếc máy bay phản lực xuất hiện sau những đám mây. Hầu như chẳng ai ngạc nhiên bởi lẽ ở Hokkaido có sân bay Hakodate, và chuyện máy bay lên xuống là chuyện thường ngày.
ae1081b3-26f3-407c-8a4c-932e7ebee35e.jpg
Belenko lúc hạ cánh xuống sân bay Hakodate.
Ông Namura, làm việc tại tháp kiểm soát không lưu Hakodate nhớ lại: "Khi nó đến gần, tôi nhận ra đó là loại máy bay 2 động cơ phản lực, đặt dọc theo hai bên thân, sơn màu xám quân sự. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là cánh đuôi của nó in hình cờ Liên Xô. Không hề có bất cứ một liên lạc nào giữa phi công với tháp kiểm soát. Và khi tôi chưa kịp phản ứng thì nó đã đáp xuống".
Do đường cất hạ cánh không đủ dài nên chiếc máy bay chạy thêm gần 300m nữa trên đoạn đất trống trước khi dừng lại rồi chỉ vài giây, một phi công mở nắp buồng lái bước ra, rút khẩu súng ngắn đeo bên hông, chĩa lên trời nổ 2 phát như muốn tạo sự chú ý.
Mấy phút sau, hai chiếc xe hơi chở một số nhân viên sân bay Hakodate chạy đến. Từ trước tới giờ, họ chưa hề nhìn thấy loại máy bay nào tương tự như chiếc vừa đáp xuống. Rất nhanh chóng, viên phi công tự giới thiệu bằng tiếng Anh, rằng mình là Viktor Ivanovich Belenko, 29 tuổi, thuộc Sư đoàn không quân số 11, Liên Xô lái chiếc Mig 25 đào tẩu khỏi Liên bang Xô Viết.
Theo Belenko, sáng ngày 6-9, anh ta cùng một phi đội MiG 25 không mang theo vũ khí, tiến hành một chuyến bay huấn luyện. Theo kế hoạch, họ sẽ thực hiện những bài tập không chiến trên vịnh Petra Velikogo rồi vòng lại căn cứ. Tất cả những chiếc MiG đều được đổ đầy nhiên liệu, có thể bay được 1.730km trong lúc cự ly huấn luyện chỉ khoảng 1.200km...
9 phút sau khi cất cánh, lợi dụng những đám mây mù, Belenko cho máy bay tách khỏi đội hình rồi nhắm hướng Nhật Bản tiến tới. Belenko kể: "Để tránh radar của cả Liên Xô lẫn Nhật Bản, tôi phải bay rất thấp, khoảng 30m trên mặt nước biển. Nhìn bản đồ và khi đoán là đã vào không phận Nhật, tôi cho máy bay lên cao 6.000m để người Nhật phát hiện".
Lúc này, ở sân bay quân sự Chitose trên đảo Hokkaido, bộ phận trinh sát đường không thuộc Cục Phòng vệ Nhật Bản đã phát hiện chiếc máy bay lạ trên màn hình radar. Ngay lập tức, họ tìm cách liên lạc với nó qua hệ thống vô tuyến nhưng không thể nào thực hiện được vì không đúng tần số. Vài phút sau đó, Nhật điều 2 chiến đấu cơ F4 Phantom lên ngăn chặn nhưng phi công trên 2 chiếc F4 lại chẳng nhìn thấy chiếc máy bay "lạ" ở đâu, radar cũng mất dấu nó.
Hóa ra, nhằm đề phòng sự đào tẩu vì MiG 25 lúc ấy vẫn còn là bí mật tuyệt đối, bản đồ bay do Sư đoàn Không quân số 11 cung cấp cho phi công tập luyện chỉ giới hạn đến thành phố Konyushkovo ở phía đông và Uemuyskiy về phía tây nên lúc vào không phận Nhật Bản, Belenko phải bay "mù".
Ý định của Belenko là hạ cánh xuống sân bay quân sự Chitosan nhưng vì trời quá nhiều mây nên anh ta phải xuống thấp để tìm sân bay bằng mắt thường. Và cũng vì mây mù nên khi nhìn thấy sân bay Hakodate, Belenko quyết định đáp xuống mặc dù anh ta biết đường băng của nó không đủ cho chiếc MiG 25.
Những bí mật của “con quái vật trên bầu trời”
MiG 25 là tên gọi tắt của chiến đấu cơ tiêm kích đánh chặn Mikoyan-Gurevich 25 (phương Tây định danh là Foxbat), do Tập đoàn Mikoyan-Gurevich chế tạo, bay thử nghiệm năm 1964 và đưa vào phục vụ trong Không quân Liên Xô năm 1970. Nó gồm 2 động cơ phản lực Tumansky R-15 B-300, có thể đạt tốc độ tối đa 3.470km/giờ và bay cao đến 20.700m - là chiến đấu cơ bay cao nhất, nhanh nhất hồi ấy.
c0e0f577-a287-4581-a022-ef80302df873.jpg
Thẻ căn cước quân nhân của Belenko hiện trưng bày tại bảo tàng Cơ quan tình báo Mỹ CIA.
Được trang bị 4 tên lửa không đối không R 40 và 2 tên lửa không đối đất R 23, tầm bắn 60km, dẫn đường bằng tia hồng ngoại, MiG 25 là nỗi kinh hoàng của phi công chiến đấu Mỹ trên những chiếc Phantom F4, Thunderchief F105, F-8 Crusader, F-5 Freedom và kể cả chiếc "cánh cụp cánh xòe" F 111.
Khi chiếc MiG 25 bắt đầu đi vào thử nghiệm, các vệ tinh do thám của Mỹ, chuyên theo dõi các sân bay Liên Xô đã chụp được ảnh nó nhưng các chuyên gia phân tích vẫn chưa rõ nó là loại máy bay gì, tính năng ra sao. Họ chỉ biết đặt tên cho nó là Foxbat - nghĩa là con dơi cáo. Tình báo Không quân, tình báo Hải quân, tình báo Quốc phòng và cả CIA, Mỹ, ra sức thu thập mọi thông tin về nó nhưng hầu như không hề có một manh mối nào. Tháng 3-1971, radar Israel phát hiện nó trên bầu trời Trung Đông mà chẳng làm gì được vì nó bay nhanh gấp ba lần tốc độ âm thanh, ở độ cao gần 20km.
Vài ngày sau đó, họ lại thấy nó nhưng các chiến đấu cơ Phantom F4 của Israel chỉ "ngửi khói" bởi lẽ tốc độ của F4 không thể tới gần nó. Đến tháng 11-1971, Israel đã bắn một tên lửa lúc phát hiện nó nhưng vì nó bay quá nhanh nên khi tên lửa nổ thì nó đã mất dạng tự lúc nào. Trong một cuộc họp, các chỉ huy cao cấp của Không quân Mỹ đều thừa nhận rằng họ đang phải đối đầu với "một con quái vật bay nhanh khủng khiếp".
Trong khi ấy, Liên Xô cũng thừa biết Mỹ đang tìm cách săn lùng nó nên ngay từ năm 1973, chỉ huy các đơn vị biên phòng và lực lượng phòng không Liên Xô đã nhận được một bức điện từ Bộ Chỉ huy tối cao Hồng quân có nội dung: Phương Tây đang chuẩn bị những kế hoạch nhằm đánh cắp chiếc MiG 25. Bức điện yêu cầu các cấp chỉ huy bằng mọi cách ngăn chặn loại máy bay ấy nếu nó cố tình vượt qua biên giới mà không có lệnh trực tiếp từ tổng tham mưu.
Thế nên, lúc phi công Belenko hạ cánh chiếc MiG 25 còn nguyên vẹn xuống sân bay Hakodate thì người Mỹ "mừng hơn bắt được vàng". Chỉ 1 ngày sau khi phía Nhật Bản thông báo cho đơn vị không quân Mỹ trú đóng ở sân bay Chitosan biết về lai lịch viên phi công cùng chiếc MiG 25, một nhóm chuyên gia hàng không quân sự đã từ Okinawa bay đến Hokkaido.
Tiếp theo, nhiều nhóm khác đến từ bang Nevada, nơi Không quân Mỹ đặt căn cứ thử nghiệm những loại chiến đấu cơ thế hệ mới. So sánh chiếc máy bay ở sân bay Hakodate với hình ảnh chụp từ vệ tinh và hình ảnh do radar Israel quét được, người Mỹ nhận ra cả hai là một: Nó chính là chiếc MiG 25, được thiết kế nhằm đáp trả những chiến đấu cơ Mỹ, kể cả pháo đài bay B52 và máy bay trinh sát SR 71.
Không để phí một giây nào, ngày 25-9-1976, một máy bay vận tải Galaxy C5 đưa chiếc MiG 25 từ sân bay Hakodate đến căn cứ không quân Hyakuri - cũng nằm trên đất Nhật Bản. Tại đây, các chuyên gia Mỹ lập tức tháo rời nó thành từng mảnh và tiến hành phân tích.
Về hình thể, nó to gần bằng chiếc máy bay ném bom Lancaster dùng trong Thế chiến II. Hai động cơ phản lực R-15 có khả năng tạo ra 22,4 tấn lực đẩy. Trong lúc phần thân chiếc SR 71 được người Mỹ chế tạo bằng vật liệu titanium, có khả năng chịu được nhiệt độ rất cao thì thân chiếc MiG 25 lại chỉ được làm bằng thép, ghép với nhau một cách thủ công.
Bên cạnh đó, hệ thống radar cùng các thiết bị điện tử cũng kém tối tân hơn nếu so với những loại máy bay Mỹ nhưng thiết kế phần cánh của chiếc MiG 25 chính là yếu tố giúp nó đạt tốc độ gấp 3 lần vận tốc âm thanh. Từ những phát hiện này, các kỹ sư hàng không Mỹ đã phác thảo ra những loại chiến đấu cơ thế hệ mới, đủ sức đương đầu với "con quái vật Foxbat MiG 25", trong đó có chiếc F15 vẫn được dùng đến tận ngày nay.
Số phận phi công Viktor Belenko
Sinh ngày 15-2-1947 tại Nalchik, nước Cộng hòa Ukraine, Belenko gia nhập Không quân Xôviết năm 18 tuổi. Khi đào tẩu cùng chiếc MiG 21, anh ta mang hàm trung úy, phục vụ trong Trung đoàn máy bay tiêm kích 513, Sư đoàn Không quân số 11 đóng ở vùng Viễn Đông Liên Xô.
ce27a69d-5107-4f24-ad3c-5fcdaef49e9e.jpg
Chiếc MiG 25 được người Mỹ bọc cẩn thận trước khi chuyển đến căn cứ Hyakuri để nghiên cứu.
Khi cuộc hôn nhân giữa Belenko và người vợ Nga có nguy cơ tan vỡ, anh ta trở nên suy sụp. Mặc dù đến nay nguyên nhân khiến Belenko lái chiếc MiG 25 hạ cánh xuống Nhật Bản vẫn được giữ kín nhưng người ta tin rằng Belenko đào tẩu là vì chuyện gia đình, chứ không phải anh ta là điệp viên Mỹ nằm vùng hoặc bị người Mỹ mua chuộc.
Sau vụ đào tẩu thành công, cuối năm 1976, Belenko đến Mỹ. Từ năm 1977 đến 1980, Belenko "ở ẩn" trong một căn cứ không quân Mỹ, viết lại sơ đồ tổ chức của Trung đoàn máy bay chiến đấu 513, Sư đoàn Không quân số 11 cùng số lượng, chủng loại máy bay và các phương thức hoạt động của Không quân Liên Xô.
Ngày 14-10-1980, Quốc hội Mỹ ban hành điều luật S. 2961, cho phép Belenko trở thành công dân Mỹ. Đích thân Tổng thống Jimmy Carter trao giấy chứng nhận quốc tịch cho anh ta. Vài năm sau đó, Belenko - khi ấy là kỹ sư hàng không đồng thời là nhà tư vấn cho Không lực Mỹ, kết hôn với Coral, một giáo viên âm nhạc ở bang North Dakota. Họ sinh được 2 người con trai. Giữa năm 1990, Belenko ly dị bà vợ Mỹ nhưng ông ta không bao giờ ly dị người vợ Nga của mình.
Ngày 2-10-1976, trước yêu cầu của Liên Xô, đòi phải trả lại chiếc MiG 25, phía Nhật Bản đã đưa tất cả những bộ phận của nó vào trong 30 chiếc thùng, kèm theo đó là một hóa đơn đề nghị Liên Xô bồi thường 40.000USD cho dịch vụ đóng thùng và những thiệt hại của sân bay Hakodate. Trước đó, Liên Xô đã thương lượng với Chính phủ Nhật, cho phép 1 máy bay vận tải Antonov An-22 cùng các chuyên gia hạ cánh xuống Hyakuri để kiểm tra và đưa những chiếc thùng ấy về Vladivostok nhưng phía Nhật từ chối.
Ngày 11-11, 30 thùng chứa các thành phần của chiếc MiG 25 được chuyển từ căn cứ không quân Hyakuri đến cảng Hitachi trên một đoàn xe kéo. Tại đây, chuyên gia kỹ thuật Liên Xô sau khi kiểm tra đã phát hiện mất 20 bộ phận, mà toàn là những bộ phận quyết định tính năng của MiG 25.
Ngày 15-11-1976, tàu chở hàng Taigonos của Liên Xô chất tất cả lên rồi khởi hành đi Vladivostok. Tiếp theo, Liên Xô buộc Nhật Bản bồi thường 10 triệu USD vì sự mất mát 20 bộ phận nói trên nhưng cuối cùng, cả Nhật lẫn Liên Xô chẳng ai trả cho ai một đồng nào hết!
 

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt

Vũ khí - Quân sự

Vụ đào tẩu chấn động khiến Mỹ và Liên Xô phải cách mạng hóa máy bay chiến đấu​

HƯƠNG GIANG - Chủ nhật, 11/12/2016 10:05 (GMT+7)
Khi phi công quân sự Viktor Belenko đào tẩu cách nay 40 năm, anh ta đã bay trên một máy bay chiến đấu bí ẩn của Liên Xô mà Mỹ cùng phương Tây khao khát muốn biết rõ về nó: Chiếc MiG-25.
Vụ đào tẩu chấn động khiến Mỹ và Liên Xô phải cách mạng hóa máy bay chiến đấu
MiG-25 đã từng là nỗi khiếp sợ của Mỹ và phương Tây.
Hai phát súng từ chiếc máy bay bí ẩn
Trong ngày 6.9.1976, một chiếc máy bay đã lượn ra khỏi mây ở gần thành phố Hakodate của Nhật Bản, nằm tại phía Bắc đảo Hokkaido. Đó là một chiếc máy bay phản lực 2 động cơ, nhưng không phải dạng máy bay chở khách tầm ngắn mà dân Hakodate thường nhìn thấy. Chiếc máy bay này có thân hình to lớn, kềnh càng, với một ngôi sao đỏ - biểu tượng của Liên Xô - được sơn nổi bật trên đó. Chưa ai ở phương Tây từng nhìn thấy chiếc máy bay này trước kia.
Máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng duy nhất ở Hakodate nhưng hóa ra nó không đủ dài. Kết quả là máy bay đã chạy khỏi đường băng thêm cả trăm mét nữa trước khi có thể dừng lại. Từ khoang lái máy bay, một viên phi công nhô ra và rút súng ngắn nổ liền hai phát đạn chỉ thiên. Phải mất vài phút, các lực lượng từ sân bay Hakodate mới có thể tiếp cận với anh.
Chỉ khi đó, viên phi công 29 tuổi, Trung úy phi công Viktor Ivanovich Belenko của Lực lượng phòng không Liên Xô, mới tuyên bố rằng anh ta muốn đào tẩu. Quan trọng hơn, chiếc máy bay mà Belenko điều khiển là mẫu MiG-25. Đây là chiếc máy bay bí mật nhất mà Liên Xô từng chế tạo. Có lẽ là như thế cho tới khi Belenko mang theo một chiếc khi đào tẩu.
Phương Tây lần đầu biết tới MiG-25 vào khoảng năm 1970. Vệ tinh gián điệp dò la quanh các sân bay của Liên Xô phát hiện một chiếc máy bay đang được bí mật thử nghiệm. Chiếc máy bay này rất to, với một đôi cánh cực lớn.
Một đôi cánh lớn thường mang tới nhiều lợi ích cho chiếc máy bay chiến đấu. Nó giúp làm tăng lực nâng, khiến máy bay trở nên nhanh nhẹn, dễ xoay vòng hơn. Chiếc máy bay bí mật dường như kết hợp những đặc điểm trên với một cặp động cơ cực lớn. Nó có thể bay nhanh tới đâu? Liệu Không lực Mỹ có thứ gì đủ sức bắt kịp và đối phó với nó?
Dần dần phương Tây đã được nếm mùi MiG-25, đầu tiên là tại khu vực Trung Đông. Đó là tháng 3.1971, Israel đã phát hiện một chiếc máy bay mới trông rất lạ mắt, với tốc độ bay nhanh gấp 3,2 lần tốc độ âm thanh (Mach 3,2) và bay ở trần cao gần 20km. Người Israel và các cố vấn tình báo Mỹ, chưa từng thấy thứ gì như vậy.
Chuyến bay thứ hai diễn ra chỉ sau đó vài ngày và người Israel điều máy bay chiến đấu lên ngăn chặn. Nhưng các máy bay này đã không thể tới gần máy bay của Liên Xô.
Tháng 11.1971, người Israel tìm cách phục kích một trong những chiếc máy bay bí ẩn này. Họ bắn nhiều quả tên lửa chặn đầu từ độ cao 10km ở phía dưới. Đó là một nỗ lực vô ích. Mục tiêu bí ẩn kia lao như tên bắn trên bầu trời, với tốc độ nhanh gấp 3 lần âm thanh. Nó bay quá nhanh, tới mức đã rời hoàn toàn khỏi khu vực nguy hiểm vào thời điểm tên lửa bắn chặn phát nổ.
Lầu Năm Góc, sau khi tổng hợp các sự kiện, tin rằng họ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng thực sự trong Chiến tranh Lạnh. Họ đánh giá chiếc máy bay bí ẩn mà Israel phát hiện cũng chính là những chiếc đã được vệ tinh do thám ghi hình. Họ đột nhiên phải đối diện với khả năng Liên Xô có một chiếc máy bay chiến đấu có thể bay nhanh hơn, xoay vòng nhanh hơn bất kỳ loại máy bay nào khác có trong trang bị của Mỹ.
Phương tiện vượt rào cản về tốc độ bay
Quả thực, những hình ảnh vệ tinh do thám Mỹ đã thấy và radar của Israel đã bám theo được chỉ là các phiên bản khác nhau của cùng một chiếc máy bay MiG-25. Nó được chế tạo như một phản ứng trước việc Mỹ chuẩn bị đưa một loạt máy bay mới vào hoạt động trong những năm 190, từ các chiến đấu cơ F-108 cho tới máy bay do thám SR-71 Blackbird và máy bay ném bom cỡ lớn B-70. Những máy bay này đều có một điểm giống nhau duy nhất: Chúng có thể bay nhanh gấp 3 lần tốc độ âm thanh.
Trong những năm 1950, Liên Xô đã bắt kịp với phương Tây thông qua những tiến bộ nhảy vọt trong công nghệ hàng không. Họ có những chiếc máy bay ném bom có thể bay nhanh và cao như mẫu B-52 của Mỹ. Các chiến đấu cơ của họ, với nhiều chiếc do đội thiết kế MiG tạo ra, hoàn toàn có thể sánh với những đối thủ tới từ Mỹ, dù hệ thống radar và điện tử không hiện đại bằng.
Nhưng khoảng trống công nghệ cần phải vượt qua để đưa máy bay từ tốc độ Mach 2 lên Mach 3 là một thách thức khổng lồ. Và các nhà thiết kế Liên Xô phải khỏa lấp khoảng trống này nhanh nhất có thể, để bắt kịp với Mỹ.
Nằm dưới sự lãnh đạo của nhà thiết kế tài năng Rostislav Belyakov, đội thiết kế của MiG đã vào cuộc. Để bay với tốc độ cao, chiếc máy bay sẽ cần tới các động cơ mới, có khả năng tạo ra lực đẩy khổng lồ. Động cơ được xem xét là mẫu R-15 do Tumansky, nhà thiết kế động cơ hàng đầu của Liên Xô, chế tạo ra. Động cơ này ban đầu được thiết kế để phục vụ một dự án tên lửa hành trình hoạt động ở độ cao lớn. Nhưng người ta đã lắp nó lên MiG-25 và máy bay cần tới 2 động cơ này, với mỗi chiếc đủ sức tạo ra 11 tấn lực đẩy.
Một thách thức nữa khi bay quá nhanh là nhiệt cực lớn sẽ xuất hiện, do máy bay ma sát với các phân tử khí. Khi Lockheed chế tạo chiếc SR-71 Blackbird, họ đã dùng vật liệu titanium, vốn có thể chịu được nhiệt độ cực cao. Nhưng titanium rất đắt đỏ và là vật liệu khó làm việc cùng. Vậy là thay vì dùng titanium, MiG dùng thép - rất nhiều thép. Vỏ chiếc MiG-25 đã được người ta hàn lại từ nhiều mảnh thép, một cách thủ công.
Sản phẩm cuối cùng là một chiếc máy bay vô cùng to lớn. Với chiều dài lên tới 19,5 mét, nó chỉ ngắn hơn một chút so với chiếc máy bay ném bom Lancaster nổi tiếng có từ thời Thế chiến thứ 2. Khung máy bay phải lớn như vậy để chứa các động cơ và lượng nhiên liệu khổng lồ nuôi động cơ. Được biết mỗi lần bay, MiG-25 có thể mang theo tới 13.600kg nhiên liệu. Thân máy bay to lớn cũng là lý do để MiG-25 có đôi cánh to ngoại cỡ. Đôi cánh này không dùng để giúp MiG-25 không chiến quần vòng tốt hơn, mà chỉ để giữ nó bay trên trời.
MiG-25 được thiết kế để cất cánh và tăng tốc lên Mach 2.5. Nó được các trạm radar cỡ lớn dưới mặt đất dẫn đường đi tới mục tiêu. Khi ở cách mục tiêu 80km, máy bay mới bật hệ thống radar gắn trên nó. Do có kích cỡ khổng lồ nên máy bay cũng bắn đi những quả tên lửa có chiều dài tới 6 mét.
Để có vũ khí sánh ngang với chiếc Blackbird, MiG cũng chế tạo một phiên bản trinh sát của chiếc MiG-25. Mẫu này không có vũ khí nhưng lại mang nhiều máy ghi hình và các cảm biến khác. Do không phải mang theo những quả tên lửa nặng nề cùng radar xác định mục tiêu, phiên bản này nhẹ hơn và có thể bay tới tốc độ Mach 3,2. Đây cũng chính là phiên bản mà Israel phát hiện được vào năm 1971.
Đầu những năm 1970, các lãnh đạo quân sự Mỹ không biết gì về khả năng của MiG-25. Trừ phi có thể đặt tay vào một chiếc MiG-25, người Mỹ vẫn sẽ xem đây như một mối đe dọa bí ẩn. Và vận may đã tới với họ nhờ một phi công nổi loạn.
Sự thay đổi của một “công dân kiểu mẫu”
Viktor Belenko đã là một công dân Liên Xô kiểu mẫu, sinh ngay sau Thế chiến thứ hai, đi nghĩa vụ quân sự và đạt tiêu chuẩn là một phi công chiến đấu. Dù được hưởng nhiều lợi ích hơn người nhưng Belenko quyết định đào tẩu.
Belenko đóng quân ở Căn cứ không quân Chuguyevka, gần thành phố Vladivostok. Nhật Bản chỉ cách đó có 644km. Ngày 6.9.1976, Belenko cất cánh cùng các đồng đội để tham gia nhiệm vụ huấn luyện và không một chiếc MiG nào được vũ trang. Trong lúc huấn luyện, Belenko phá đội hình và chỉ mất có vài phút đã bay trên các con sóng, hướng về phía Nhật Bản. Để tránh khỏi sự phát hiện của radar Liên Xô và Nhật Bản, ban đầu Belenko phải bay thấp, chỉ cách khoảng 30m so với mực nước biển.
Khi cảm thấy đã bay đủ sâu vào trong không phận Nhật Bản, anh ta mới nâng độ cao của chiếc MiG lên 6.000 mét, để phía Nhật phát hiện. Trong suốt thời gian này, Belenko đã bay bằng cách đoán mò, dựa trên trí nhớ về các bản đồ mà anh ta đã nghiên cứu rất kỹ trước khi cất cánh. Belenko có ý định bay tới căn cứ không quân Chitose. Nhưng do nhiên liệu cạn dần, anh ta đành phải hạ cánh xuống nơi gần nhất có thể và sân bay đó là Hakdodate.
Nhật Bản chỉ biết rằng mình đang phải xử lý vấn đề nào khi chiếc MiG hạ cánh và CIA thì không thể tin nổi vận may vừa tới với họ. Chiếc MiG đã được kéo tới một căn cứ không quân gần đó và mổ xẻ kỹ càng. Thông qua việc tháo gỡ MiG-25 và kiểm tra từng mảnh của máy bay trong vài tuần, người ta cuối cùng đã hiểu ra nó có những khả năng gì.
Người Liên Xô không chế tạo một siêu máy bay mà Lầu Năm Góc đã lo sợ. Thay vì thế, đó chỉ là một chiếc máy bay không hề cơ động, nhưng có khả năng làm một nhiệm vụ hết sức đặc biệt là bay nhanh nhất có thể.
MiG-25 là sản phẩm không hoàn thiện. Bay ở tốc độ Mach 3 trở lên gây áp lực khủng khiếp cho các động cơ. Chiếc SR-71 của Lockheed xử lý vấn đề này bằng cách đặt các mũ hình chóp trước động cơ và qua đó giảm tốc độ dòng chảy không khí để không ảnh hưởng tới linh kiện của động cơ. Không khí sau đó tiếp tục bị ép ra phía sau động cơ để giúp tạo thêm lực đẩy.
Trong khi đó, các động cơ phản lực của MiG tạo lực đẩy thông qua việc hút không khí vào để đốt nhiên liệu. Tuy nhiên ở tốc độ 3.200 km/h, lực tác động khổng lồ từ không khí đã khiến các bơm xăng quá tải và càng lúc chúng càng xả nhiều nhiên liệu vào động cơ, khiến tốc độ tăng thêm và vấn đề trở nên trầm trọng hơn. Các máy nén khí của động cơ dần tạo ra lực tác động lớn tới mức nó bắt đầu “nuốt chửng” những linh kiện khác trong động cơ. Nói một cách khác thì chiếc MiG đã bắt đầu tự ăn thịt chính nó trong khi bay.
Các phi công MiG-25 được cảnh báo không bao giờ bay quá tốc độ Mach 2.8. Chiếc MiG bị Israel theo dõi được khi bay với tốc độ Mach 3.2 vào năm 1971 về cơ bản đã tự hủy hoại các động cơ của nó trong quá trình bay và chỉ nhờ may mắn mới có thể trở lại căn cứ.
Động lực thúc đẩy cho thế hệ máy bay mới
Chỉ khi nhìn tận mắt, chiếc MiG từng khiến phương Tây rất đỗi lo lắng hóa ra chỉ là một con hổ giấy. Hệ thống radar khổng lồ của nó rất lạc hậu so với các máy bay Mỹ, bởi thay vì dùng các mạch bán dẫn, nó lại dùng các ống chân không cổ lỗ. Hai động cơ cỡ lớn cần quá nhiều nhiên liệu tới mức chiếc MiG chỉ có tầm bay ngắn tới mức đáng kinh ngạc. Nó có thể cất cánh rất nhanh và bay thẳng đủ nhanh để bắn tên lửa, hoặc phục vụ hoạt động chụp ảnh khoe thành tích. Nhưng chiếc máy bay cũng chỉ làm được có thế mà thôi.
Chiếc MiG-25 mà Liên Xô giữ bí mật với thế giới trong vài năm sau đó đã được lắp ráp lại một phần và đưa trở lại Liên Xô. Chỉ khi có được chiếc MiG này, phương Tây mới nhận ra rằng nó không thể ngăn chặn được chiếc máy bay do thám SR-71 của Mỹ.
Những hạn chế này không ngăn cản Liên Xô chế tạo hơn 1.200 chiếc MiG-25. Nó trở thành một công cụ tuyên truyền đáng gờm của Liên Xô, trong vai trò chiếc máy bay nhanh thứ hai trên Trái đất. Có tin nói Algeria và Syria vẫn dùng MiG-25 cho tới tận giờ. Ấn Độ thì sử dụng mẫu MiG-25 do thám và thu được rất nhiều thành công trong 25 năm trời. Họ mới chỉ cho nó nghỉ hưu vào năm 2006 vì thiếu phụ tùng thay thế.
belenko_whov.jpg
Viktor Belenko, viên phi công đã mang MiG-25 tới cho Mỹ và phương Tây.
Dù MiG-25 không hoàn hảo nhưng nó vẫn mang tới nhiều lợi ích cho Liên Xô, trong đó việc khiến phương Tây khiếp sợ là tác động ấn tượng nhất. Cho tới năm 1976, Mỹ không biết rằng MiG-25 không có khả năng ngăn chặn SR-71 nên đã giữ các máy bay do thám của mình ở ngoài không phận Liên Xô suốt thời gian đó.
Nỗi ám ánh từ MiG-25 đã khiến Mỹ phải triển khai một dự án máy bay mới, giúp tạo ra F-15 Eagle, chiếc chiến đấu cơ được thiết kế để vừa bay nhanh vừa cực kỳ cơ động, giống như người Mỹ đã tưởng tượng về MiG-25.
Những hạn chế của MiG-25 và sự ra đời của F-15 cũng mang tới tác động thúc đẩy tích cực cho người Liên Xô. Các nhà thiết kế máy bay ở đây đã sáng tạo ra một loạt mẫu mới, trong đó thành công nhất là loạt máy bay Su-27 của Sukhoi. Đây chính là mẫu máy bay mà người Mỹ từng lo ngại vào thời kỳ đầu những năm 1070 - bay nhanh và cực kỳ cơ động. Với việc Su-27 liên tục được cải tiến, các mẫu máy bay mới nhất của dòng này được giới chuyên gia đánh giá là thuộc hàng tốt nhất thế giới hiện nay.
Câu chuyện của MiG-25 không dừng hoàn toàn ở đây. Thiết kế máy bay này đã được thay đổi rất nhiều để tạo ra MiG-31, một chiếc chiến đấu cơ trang bị các cảm biến hiện đại, radar cực mạnh và các động cơ tốt hơn nhiều. “MiG-31 và sự hiện thực hóa những mục tiêu mà MiG-25 lẽ ra phải làm”, Stephen Trimble, Tổng Biên tập tờ Flightglobal, cho biết.
Chiếc MiG-31 đi vào phục vụ chỉ vài năm trước khi kết thúc Chiến tranh Lạnh và hàng trăm chiếc hiện vẫn tuần tra biên giới rộng lớn của Nga. Các nhà quan sát phương Tây đã có hàng trăm cơ hội ngắm MiG-31 tại các triển lãm hàng không, nhưng chỉ có thể đoán mò về những gì có trong nó.
Sau rốt thì không giống vụ MiG-25, chẳng phi công Nga nào muốn chạy trốn khỏi đất nước rộng lớn này bằng cách lái chiếc MiG-31 hạ cánh xuống một sân bay nước ngoài.
 

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
Nắng nhẹ mùa thu đẹp tuyệt vời
Bao cô thôn nữ địt toác lồn
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ mang bầu bỏ cuộc chơi
 

Đính kèm

  • IMG_1051.jpeg
    IMG_1051.jpeg
    200.8 KB · Xem: 9
  • 1680335916372.jpeg
    1680335916372.jpeg
    231.5 KB · Xem: 9
  • 78272580-C2D5-4973-B564-1C73E18E7F66.jpeg
    78272580-C2D5-4973-B564-1C73E18E7F66.jpeg
    71.6 KB · Xem: 10
  • B26C462F-57DA-47F8-9F3E-67DEC4CCFCCD.jpeg
    B26C462F-57DA-47F8-9F3E-67DEC4CCFCCD.jpeg
    131 KB · Xem: 9
  • wonnibe_-20230918-0002.jpg
    wonnibe_-20230918-0002.jpg
    331.7 KB · Xem: 9
  • wonnibe_-20230918-0001.jpg
    wonnibe_-20230918-0001.jpg
    331.7 KB · Xem: 9
  • obolzr_-20230918-0001.jpg
    obolzr_-20230918-0001.jpg
    354.9 KB · Xem: 9
  • 12.18_xox-20230918-0004.jpg
    12.18_xox-20230918-0004.jpg
    178 KB · Xem: 7
  • 12.18_xox-20230918-0003.jpg
    12.18_xox-20230918-0003.jpg
    164.9 KB · Xem: 8
  • onayoung_-20230918-0001.jpg
    onayoung_-20230918-0001.jpg
    239.6 KB · Xem: 7
  • wntjflszzang-20230918-0001.jpg
    wntjflszzang-20230918-0001.jpg
    233.7 KB · Xem: 8
  • wntjflszzang-20230918-0002.jpg
    wntjflszzang-20230918-0002.jpg
    221.5 KB · Xem: 9
  • kymabrow-20230918-0001.jpg
    kymabrow-20230918-0001.jpg
    201.8 KB · Xem: 8
  • 12.18_xox-20230918-0002.jpg
    12.18_xox-20230918-0002.jpg
    342.1 KB · Xem: 8
  • 12.18_xox-20230918-0001.jpg
    12.18_xox-20230918-0001.jpg
    402 KB · Xem: 8
  • ibs2ng-20230918-0003.jpg
    ibs2ng-20230918-0003.jpg
    237.5 KB · Xem: 8
  • ibs2ng-20230918-0001.jpg
    ibs2ng-20230918-0001.jpg
    180.3 KB · Xem: 8
  • ibs2ng-20230918-0002.jpg
    ibs2ng-20230918-0002.jpg
    283 KB · Xem: 8
  • ar.mong-20230918-0001.jpg
    ar.mong-20230918-0001.jpg
    434.4 KB · Xem: 7
  • hiann_-20230918-0002.jpg
    hiann_-20230918-0002.jpg
    167.7 KB · Xem: 9
Chỉnh sửa lần cuối:

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
Đoàn đại biểu Ban Chấp hành Trung ương Đảng do đồng chí Trương Thị Mai dẫn đầu vào viếng đồng chí Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh.
 

Đính kèm

  • qt2.jpg
    qt2.jpg
    367.2 KB · Xem: 0
  • 4.jpg
    4.jpg
    408.4 KB · Xem: 0
  • ctn2.jpg
    ctn2.jpg
    318.7 KB · Xem: 0
  • ctn1.jpg
    ctn1.jpg
    313 KB · Xem: 0
  • ctn.jpg
    ctn.jpg
    307.7 KB · Xem: 0
  • mai.jpg
    mai.jpg
    297.2 KB · Xem: 0

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
Đêm đầu tiên mày rủ nó hôm sau đi ăn xong nó im
Sáng hôm sau mày lại nhắn nó cũng im
Tới trưa mới nhận kèo, xong lại kéo con chị họ đi

Con gái nó có mấy trò đó thôi, mày đéo nhận ra là nó ko thích mày nhưng ko muốn tuột mối ngay à? Nó cũng đang giống mày thôi, tức là nó cũng được giới thiệu, gặp mày cũng thấy tạm được, lý trí nó thấy mày cũng ổn ko thấy có gì phản cảm, nhưng cảm xúc thì nó đéo nứng tí nào.

Mày có hiểu cái kiểu của đàn bà là hay thích "lo hộ" người khác ko? Ví dụ khi đi siêu thị, thấy nó bán món đồ hợp lý giá cả ok, nhưng ở nhà có quá nhiều rồi, thì đàn bà hay có suy nghĩ cái này phù hợp với ai đó nó quen -> Dí cho người đó. Đàn bà đéo bao giờ cho không ai cái gì hết trừ khi nó tìm được món tốt hơn muốn đẩy cái hiện tại đi.

Nếu con em thấy mày ngon và bắt đầu tưởng tượng ra tương lai trong đó có mày, thì đéo bao giờ nó dắt con chị họ đi theo. Khi 2 đứa con gái đi cùng nhau mà 1 đứa chủ động mở lời, thì tất nhiên đứa còn lại đã ngầm đồng ý rồi, thậm chí 2 đứa nó còn bàn nhau từ trước. Mày non lắm, ngu như này dễ bị đàn bà xỏ mũi sau lưng rồi lại khổ vãi lồn

Vậy tao mới nói muốn có chân tình thì phải địt tầm chục con trước. Khi mày đã hiểu lòng dạ đàn bà ở mức độ nào đó, mày sẽ tìm ra chân tình chứ ko phải ảo giác yêu đương.
Tiền và gái là 2 thứ cao nhất trên đời
Hỏi kiếm gái ở đâu khác lồn gì hỏi kiếm tiền cách nào?

Ra đường đòi ngang hàng với thiên hạ thì chỉ có nhặt cứt mà bỏ vào mồm chứ đéo ai chỉ cách cho mày kiếm tiền hay tìm gái hả thằng ngu ?
Mày ko cần phí lời
Tao được đào tạo bài bản và thành danh ngoài xã hội nhờ khả năng đọc vị người khác qua vài lời nói hoặc hành động đơn giản
Những con chó ngu nhưng thái độ ngông nghênh mất dạy nó tự bộc lộ qua lời nói hết mà bản thân nó đéo biết luôn. Bọn đấy tao auto block đỡ bẩn mắt.
Con em nó dí mày cho con chị họ nó đấy chứ lồn gì nữa mà thắc mắc

Tao thấy con chị họ mới là con tử tế đấy, còn con em khả năng cao nó đang cuốn cái buồi khác rồi đéo phải mày đâu. Nó vẫn đi xem mắt, vẫn làm như open cho thằng khác bơi vào, nhưng là trong khi chờ đợi thằng bỏ mẹ nào đó thôi

Tao ngửi cũng ra tình huống này, vì tao nhiều lần ở trong mấy case như này rồi, nhưng là trong vai thằng bí ẩn ấy.
 

Đính kèm

  • IMG_20230918_175344.jpg
    IMG_20230918_175344.jpg
    234.6 KB · Xem: 6
  • minmin9601-20230918-0001.jpg
    minmin9601-20230918-0001.jpg
    166.6 KB · Xem: 6
  • lybra.lybikini-20230918-0007.jpg
    lybra.lybikini-20230918-0007.jpg
    141.7 KB · Xem: 6
  • lybra.lybikini-20230918-0006.jpg
    lybra.lybikini-20230918-0006.jpg
    141 KB · Xem: 7
  • lybra.lybikini-20230918-0005.jpg
    lybra.lybikini-20230918-0005.jpg
    107.1 KB · Xem: 6
  • lybra.lybikini-20230918-0003.jpg
    lybra.lybikini-20230918-0003.jpg
    120.6 KB · Xem: 6
  • lybra.lybikini-20230918-0004.jpg
    lybra.lybikini-20230918-0004.jpg
    123.7 KB · Xem: 5
  • lybra.lybikini-20230918-0002.jpg
    lybra.lybikini-20230918-0002.jpg
    131.5 KB · Xem: 5
  • lybra.lybikini-20230918-0001.jpg
    lybra.lybikini-20230918-0001.jpg
    120 KB · Xem: 6

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
THIẾU TƯỚNG TÌNH BÁO ĐẶNG TRẦN ĐỨC, NƯỚC MẮT NGÀY ĐOÀN TỤ

Ngày nhận danh hiệu anh hùng, ông Ba Quốc đã mang tấm huy hiệu về đeo trước ngực bà Thanh,
vợ lớn của ông, và nói với các con rằng: Mẹ các con mới là người xứng đáng được đeo tấm huy
hiệu anh hùng này.

Thời điểm cuối năm 1974 đầu năm 1975, trên hành trình ra Bắc, ông Ba Quốc - người điệp viên
huyền thoại của lưới tình báo A36 - mang một tâm trạng rất khó tả. Một bên là niềm vui được gặp
lại một gia đình mà ông đã phải rời xa từ 21 năm trước để vào Nam hoạt động theo sự phân công
của tổ chức. Một bên là nỗi lo về hoàn cảnh của gia đình ở trong Nam khi ông bị lộ, phải ra đi vội
vàng...

Vợ kế ngồi tù, con nhỏ bơ vơ…

Không bắt được ông, mật vụ và chính quyền Sài Gòn liền bắt và tống giam bà Xuân (người vợ sau)
và anh Đặng Trần Vũ - con trai thứ của ông và bà Xuân. Các thành viên còn lại trong gia đình ông
Ba Quốc đều bị giám sát chặt chẽ, nghiêm ngặt 24/24 giờ. Họ hàng, anh em, bạn bè không ai dám
tới nhà, vì ai tới thì đều bị theo dõi cả.

Về hồ sơ vụ việc của ông Ba Quốc, Phủ Đặc ủy Trung ương tình báo Sài Gòn kết luận: “Đương sự
là Nguyễn Văn Tá, do bất mãn vì không được khôi phục nguyên cấp bậc cũ, đã bỏ nhiệm sở đi đâu
chưa rõ. Có thể đã ra bưng biền theo vịt con. Chưa rõ có phải điệp viên do cơm sườn Bắc Việt cài
vào hay không... Việc tiếp tục giám sát tư gia của đương sự cần phải được tiến hành”.

Những ngày cha vào chiến khu (rồi ra Bắc), mẹ ngồi tù, các em còn nhỏ, con trai lớn của ông Ba
Quốc khi đó đang học lớp 12 phải đi dạy thêm để kiếm tiền lo cho các em. Đời sống vô cùng cơ
cực và thiếu thốn, người em út phải đi nhặt rác kiếm sống.

Lúc này tổ chức đã cử một cán bộ cơ sở đem tiền đến giúp đỡ gia đình ông Ba Quốc nhưng ông
này sợ bị lộ và bị bắt nên đem tiền về gói kỹ treo trên nóc nhà, cho đến ngày đất nước thống nhất
mới đem đến đưa cho gia đình.

Về phần hai mẹ con bà Xuân, hai tháng sau khi vào tù, mẹ con bà bị chuyển về Bộ Tư lệnh Cảnh
sát, bị tra tấn, ngược đãi. Nhưng nhờ thống nhất lời khai theo dặn dò của ông Ba Quốc trước ngày
ông ra đi, mật vụ Sài Gòn đã không tìm thấy mâu thuẫn trong hai khẩu cung, họ đành trả tự do cho
hai mẹ con bà sau gần sáu tháng giam giữ...

Hơn 7.000 ngày xa cách

Về phần ông Ba Quốc, khi ra đến Bắc, buổi sum họp đầu tiên của gia đình ông có quá nhiều tâm
trạng. Ông bố sau bao nhiêu năm chờ đợi, mong ngóng tin tức con đã đem bao thương nhớ gửi
vào những đòn roi đánh ông Ba Quốc một trận vì đứa con ra đi biền biệt, không một dòng tin nhắn
gửi lại. Hai đứa con mà ngày ông ra đi, đứa lớn còn chưa biết gì, đứa nhỏ hãy còn trong nôi, giờ
cảm thấy xa lạ, bỡ ngỡ với chính người bố ruột của mình.

Chị Đặng Thị Chính Giang, con gái của ông Ba Quốc và bà Thanh (người vợ đầu), kể: “Tôi không
thể tưởng tượng bố tôi như thế. Tôi cảm thấy đó là một người đàn ông xa lạ lắm. Trong trí tưởng
tượng của tôi, bố tôi là một người thanh mảnh, nhẹ nhõm và ngọt ngào, chứ tôi không nghĩ rằng
ông cụ trông nghiêm khắc và trông sợ đến thế. Và tôi không có cảm giác đấy là bố mình. Đến năm
1976, cụ ra tôi vẫn chưa quen. Đến năm 1977, tôi mới có cảm giác rằng đấy là người bố của
mình”.

Còn người vợ, niềm vui gặp lại chồng sau bao nhiêu năm xa cách bỗng chốc mặn môi khi bà hay
tin ông đã có bốn con với người vợ sau…

Khi ông Ba Quốc hỏi: “Trong hơn 20 năm qua, em và các con đã sống như thế nào?”, bà nghẹn
ngào. Câu chuyện về một người đàn bà có chồng bỏ vào Nam với lai lịch không rõ ràng, phải mang
theo hai đứa con nhỏ lên vùng rừng núi Phú Thọ, sống âm thầm trong một nông trường quốc
doanh với những người công nhân cải tạo khai hoang, vỡ đất, phải một mình đương đầu với gian
nan, đói khổ với những lời đàm tiếu thị phi, để lặng lẽ sống, lặng lẽ nuôi con khôn lớn và chờ đợi...
bà không đủ sức kể trong một, hai ngày. Bà đành hẹn ông khi nào thư thả sẽ kể cho ông nghe từng
ngày một trong hơn 7.000 ngày xa cách ấy...

Ước nguyện đơn sơ

Niềm vui đoàn tụ kéo dài chưa quá hai ngày thì ông Ba Quốc nhận được lệnh trở vào Nam ngay để
tiếp quản Phủ Đặc ủy Trung ương tình báo vì lúc này Sài Gòn đã được giải phóng. Khi ông lên
đường vào Nam thì cũng là lúc người cha không thể chịu đựng thêm nỗi đau cha con xa cách, ông
cụ đã khóc mù cả đôi mắt…

Với bà Thanh, ông Ba Quốc hứa sẽ sớm trở về gặp bà. Thế nhưng cuộc chiến tranh biên giới Tây
Nam lại tiếp tục cuốn ông đi mãi. 21 năm dài chờ đợi theo suốt chiều dài cuộc kháng chiến chống
Mỹ, giờ đây bà lại tiếp tục đợi chồng.

Hơn một năm sau, ông trở lại. Nhưng ông cũng chỉ sống được với bà vỏn vẹn có năm ngày chồng
vợ, rồi một chuyến công tác đặc biệt lại kéo ông lên đường đi tiếp. Bà ở lại một mình. Rồi một cơn
bão lớn ập đến, căn nhà bà ở bị đổ sập. Một bức tường đè lên khiến bà bị liệt nửa người. Thế là
hết. Bà không còn khả năng làm vợ nữa.

Số phận đã áp vào cuộc đời khắc nghiệt của bà và bà âm thầm chịu đựng nó.

Chị Nguyễn Thị Hiên, con gái nuôi của ông Ba Quốc và bà Thanh, kể nguyện ước lớn nhất của mẹ
nuôi mình là được sống với cha nuôi trong những ngày ngắn ngủi còn lại của cuộc đời. “Con ơi,
nếu bố con về hưu thì bố mở tiệm sửa xe, mẹ bán nước, để hai người sống cùng nhau”. Chị nhắc
lại lời của mẹ nuôi trong nước mắt. Và đây là những vần thơ xúc động của chị viết về tình yêu của
bố mẹ nuôi: “Bố ngồi bên giường lặng yên nghe mẹ thở/ Mà trong lòng nức nở nỗi thương đau/
Năm mươi lăm năm có dài đâu/ Mà như thấy trước, thấy sau một đời.

Cuộc đời là mấy mươi năm/ Đắng cay khổ cực âm thầm chia ly/ Bảy mươi lăm tuổi mẹ già đi/
Nhưng tình yêu mẹ vẫn thì xuân xanh/ Dịu dàng tiếng mẹ gọi anh/ Yêu thương tiếng bố thì thầm
em ơi...”.

Sum họp và thống nhất

Ngày được tuyên dương danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân, ông Ba Quốc đã mang
tấm huy hiệu về đeo trước ngực bà Thanh và nói với các con rằng: “Mẹ các con mới là người xứng
đáng được đeo tấm huy hiệu anh hùng này”. Nhưng ít ai biết rằng đằng sau câu chuyện này, bên
cạnh bản báo cáo thành tích gửi tổ chức, ông Ba Quốc còn viết riêng một bản báo cáo công trạng
của mình và trân trọng ký tên, gửi riêng cho vợ - bà Thanh.

Chị Chính Giang chỉ được mẹ tiết lộ về việc bố có gia đình thứ hai vào đúng ngày chị nghe tin bố
trở về. Tương tự, chị Đặng Thị Hữu Hạnh, con gái ông Ba Quốc - bà Xuân, cũng được bố giải thích
những thắc mắc về tờ giấy khai sinh của mình (ghi mẹ là vợ kế của cha) ngay trong ngày đoàn tụ
với gia đình thứ hai, sau 1975.

Hai cuộc đoàn tụ diễn ra trong chưa đầy một tuần lễ, ở hai địa điểm cách nhau hàng ngàn cây số
với nhiều cảm xúc và suy tư.

Chị Hạnh chia sẻ: “Mẹ tôi nói là chúng tôi phải ra thăm mẹ lớn. Vì trong cuộc chiến tranh này, mất
mát thì đã nhiều rồi, bây giờ gia đình được đoàn tụ như vậy thì không còn gì hơn. Tức là bố tôi còn
sống, mẹ lớn còn sống, chúng tôi còn đầy đủ nguyên vẹn thì không còn gì quý hơn. Khi ra Hà Nội,
tôi gặp mẹ lớn với tình trạng cơ thể bị liệt, tôi đã rất xúc động. Tôi ôm chầm lấy bà và bà cũng ôm
tôi… Hai người mẹ của mình đều phải gánh chịu những khổ cực, đắng cay và hy sinh, mất mát
như thế thì mẹ lớn cũng như là mẹ ruột mình thôi”.

Và rồi một năm sau ngày ông Ba Quốc được phong tặng danh hiệu anh hùng (1977), cuộc sum
họp đại gia đình đã được tổ chức tại miền Bắc, gồm bố ông, gia đình ngoài Bắc và gia đình trong
Nam. Sau rất nhiều những trở ngại, băn khoăn và day dứt, cuối cùng ông Ba Quốc cũng được
hưởng một ngày vui sum họp gia đình trọn vẹn trong niềm vui hòa bình, thống nhất của dân tộc.

Mỗi người chỉ có một cuộc đời

Những ngày cuối đời, có người hỏi ông Ba Quốc: “Cái sợ nhất khi hoạt động tình báo lâu ngày
trong lòng địch là gì?”. Ông trả lời không do dự: “Là nỗi cô đơn ghê gớm khi không liên lạc được
với tổ chức”. “Vậy nỗi buồn lớn nhất khi hoạt động tình báo lâu ngày trong lòng địch là gì?”. Ông
trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Là mỗi khi nhìn thấy đồng chí, đồng đội của mình bị bắt bớ,
giam cầm, khảo tra mà mình không thể làm gì được”. Hỏi: “Ông đánh giá như thế nào về nghề tình
báo?”. Ông trả lời: “Tình báo chưa bao giờ là nghề của tôi”. Lại hỏi: “Nếu như được phép lựa chọn
thì ông có thêm một lần nữa lựa chọn nhiệm vụ của một người chiến sĩ tình báo?”. Ông Ba Quốc:
“Nhưng con người ta chỉ có một cuộc đời, không thể có một cuộc đời thứ hai. Vì thế, không thể có
chữ “nếu”. Với lý tưởng cũng như với tình yêu, người ta chỉ được phép lựa chọn một lần cho mãi
mãi…”.

Ảnh Thiếu tướng tình báo Đặng Trần Đức (Ba Quốc) và gia đình
 

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
Ông Trần Văn Danh sinh năm 1923, tên thật là Trần Văn Bá, là con của một nhà hoạt động cách mạng. Từ khi 12 tuổi, Trần Văn Bá đã được cha sai đi rải truyền đơn bí mật, kêu gọi ủng hộ Đảng cơm sườn Đông Dương. Tháng 7-1945, ông tham gia tổ chức bí mật Thanh niên Cứu quốc. Trong Cách mạng Tháng Tám-1945, ông tham gia giành chính quyền ở Hóc Môn. Một thời gian ngắn sau đó, thực dân Pháp núp dưới bóng quân Anh, tái chiếm Nam Bộ. Trần Văn Bá đăng ký gia nhập Đội trinh sát Quân khu 7, chiến đấu ở miền Đông Nam Bộ. Nhờ đó, ông nắm chắc địa bàn miền Đông, đặc biệt là thuộc lòng từng kênh rạch, con hẻm khu Sài Gòn-Chợ Lớn. Khi kết nạp vào đảng Đảng cơm sườn, Trần Văn Bá ông đổi tên thành Trần Văn Danh (bí danh Ba Trần).

Thiếu tướng Trần Văn danh, tức Ba trần.
Năm 1949, ông được đề bạt làm Tham mưu phó kiêm Trưởng ban quân báo tỉnh Thủ-Biên. Năm 1954, Ba Trần đã trở thành Phó Chính ủy kiêm Bí thư Trung đoàn ủy của Trung đoàn 556, một đơn vị bộ đội nổi tiếng với những chiến công đánh Pháp ở miền Đông Nam Bộ.
Thực hiện Hiệp định Giơ-ne-vơ, ông Trần Văn Danh tập kết ra Bắc, được phong quân hàm thiếu tá và đi học văn hóa lẫn nghiệp vụ chuyên môn tình báo. Đến tháng 12-1960, ông được tổ chức giao nhiệm vụ trở về miền Nam chiến đấu. Ông Nguyễn Văn Linh gặp ông và thông báo, Trung ương Cục quyết định thành lập Ban Quân sự Miền, do ông Trần Văn Quang làm trưởng ban, ông được phân công làm trưởng ban tình báo chiến lược trực thuộc Ban Quân sự Miền, về sau được đề bạt làm Phó tham mưu trưởng Miền phụ trách công tác tình báo, đặc công, biệt động.
Lúc đó, lực lượng tình báo của ta bị tổn thất rất nặng. Chính quyền Ngô Đình Diệm với chính sách “tố cộng, diệt cộng” đã triệt phá, bắn giết và bỏ tù hàng loạt cán bộ tình báo. Vì vậy, ông Trần Văn Danh và các đồng chí của ông phải bắt tay xây dựng lại ngành tình báo. Nhiều cán bộ tình báo từ Trung ương được tăng cường. Lợi dụng địch mâu thuẫn nội bộ, phía ta đã giải thoát nhiều cán bộ tình báo đang bị tù đày, bố trí hoạt động trở lại. Từ đó, các điệp viên của ta lại len vào các cơ quan đầu não của địch như: Tòa Đại sứ Mỹ, Phủ Tổng thống, Bộ Tổng tham mưu, Phủ Đặc ủy Trung ương tình báo…
Điển hình nhất là vụ giải cứu ông Trần Quốc Hương (Mười Hương, nguyên Bí thư Trung ương Đảng, nguyên Trưởng ban An ninh T4) thoát khỏi nhà tù. Lợi dụng tình hình rối ren sau cuộc đảo chính Ngô Đình Diệm tháng 11-1963, ông Mai Chí Thọ chỉ thị bằng mọi cách phải giải cứu ông Mười Hương. Khi địch chuyển từ nhà tù Huế vào tổng nha cảnh sát Sài Gòn để phúc tra. Ông Ba Trần cử ông Tư Cang phối hợp với ông Phạm Xuân Ẩn giải cứu thành công và đưa ông Mười Hương về căn cứ cụm tình báo A.18 tại Bến Đình, Củ Chi.
Ông Ba Trần rất giỏi trong mưu lược và nhạy bén với tình hình trên chiến trường. Lực lượng tình báo, đặc công, biệt động của quân giải phóng đã lập được những chiến công vang dội dưới tài chỉ huy và tổ chức của ông. Năm 1965, Cục tham mưu Miền được thành lập, ông là phó tham mưu phụ trách về công tác tình báo, đặc công biệt động của quân giải phóng do thượng tướng Trần Văn Trà làm tư lệnh. Sau này đổi tên thành Bộ tham mưu Miền B2. Lực lượng biệt động thành Sài Gòn-Gia Định lúc đó do tướng Trần Hải Phụng, Tư Chu, Bảy Sơn chỉ đạo trực tiếp.
Dấu ấn của ông và các cán bộ tình báo nội thành đã khai thác rất nhiều thông tin tối mật của địch như các kế hoạch: Maccarr, Hackin, Mcnamara, bình định nông thôn, Việt Nam hóa chiến tranh và các âm mưu chuyển hướng chiến lược của cơ quan đầu não CIA Mỹ, chính quyền Sài Gòn, cơ quan đặc phủ trung ương tình báo VNCH… kịp thời báo cáo cho Bộ Tư lệnh Miền, Trung ương Cục và Trung ương Đảng tại Hà Nội có những chủ trương, quyết sách đúng đắn làm tan rã các âm mưu, thủ đoạn chiến tranh của địch. Năm 1965, quân Mỹ và chư hầu tổ chức trận càn Jonhson City vào Bắc Tây Ninh với quy mô lớn chưa từng có: 45.000 quân, 775 xe tăng, thiết giáp, 160 máy bay các loại cùng 2 sư đoàn, 3 lữ đoàn… Nhờ công tác tình báo chính xác, nắm chắc kế hoạch và âm mưu địch, Trung ương Cục đã chỉ đạo dời tránh an toàn căn cứ địa, bày bố trận địa đập tan mưu đồ của địch một cách thảm hại khi vừa đặt chân vào căn cứ Tây Ninh.
Về phát triển tư tưởng tình báo hành động, ông Ba Trần đã chỉ huy nhiều trận đánh đặc công nổi tiếng. Có thể nói những chiến công vang dội của Trung Đoàn 10 đặc công Rừng sác đều có sự lãnh đạo của Cục tham mưu Miền và người trực tiếp là ông Ba Trần. Cuối năm 1972, Quân ủy Miền chỉ thị Ba Trần tập trung nghiên cứu, trinh sát tập kích kho bom thành Tuy Hạ (Đồng Nai). Đây là nơi dự trữ bom đạn chiến lược của Mỹ phục vụ chiến tranh Đông Dương. Kho bom được bảo vệ bằng hàng chục lớp rào kẽm gai cao 3m, bên trong có hào sâu, đập cao, thả các loại chó béc-giê, ngỗng và nhiều bót canh phát hiện xâm nhập từ xa. Ông Ba Trần chỉ đạo cho Đại đội 32, Đoàn 10 Đặc công Rừng Sác vào trận đánh quyết tử này.
Rạng sáng 12-11-1972, tổ đặc công gồm 4 chiến sỹ do Nguyễn Hữu Hòa chỉ huy mang 32 khối thuốc nổ đã phá hủy 15 kho bom CBU, 17 kho đạn pháo 105 li cùng 10.000 tấn bom đạn, hủy diệt toàn bộ 33 nhà kho làm thương vong hàng trăm tên địch. Đúng 1 tháng sau, vào 2h sáng ngày 12/12/1972, Đội 5, Đoàn 10 Đặc công Rừng Sác bí mật áp sát kho bom một lần nữa phá hủy 80 dãy nhà kho, chứa gần 18.057 tấn bom đạn. Kho bom Tuy Hạ cháy nổ suốt 3 ngày đêm khiến cho Mỹ và chính quyền Sài Gòn khiếp sợ, kinh hoàng.
Tiếp tục kế hoạch phá hủy phương tiện, nhiên liệu phục vụ chiến tranh của địch, Ba Trần chỉ huy các lực lượng Đặc công Rừng Sác, trinh sát tập kích kho xăng dầu Nhà Bè, gây chấn động dư luận trong nước và thế giới vào đêm ngày 2, rạng sáng 3/12/1973…
Nói về tài chỉ huy sáng tạo của ông Ba Trần, ông Tư Cang (Đại tá tình báo Nguyễn Văn Tàu), nguyên cụm trưởng cụm tình báo quân sự H63 kể, “anh Ba là người phát triển tư tưởng tình báo hành động, có nghĩa là tình báo kết hợp với đặc công để luồn sâu đánh hiểm, tiêu diệt sinh lực địch. Nhớ lại trong năm 1969 sau trận Mậu thân, Trung ương Cục và các đơn vị chủ lực của ta phải rút về đóng sâu trên đất Campuchia cách đường biên giới với Việt Nam. Năm 1970, Mỹ giật dây Lonol làm đảo chính Xihanuc. Tình hình hết sức khó khăn, ta bị kẹp ở thế hai gọng kìm, dưới này thì tụi Mỹ đánh lên, bên trong thì Lonol đánh xuống để đuổi chúng ta về phía biên giới. Anh Năm Ngà (thượng tướng Nguyễn Minh Châu) tham mưu trưởng đã gọi anh Ba ra hỏi ý kiến, giờ chúng ta phải tính sao ? Kiểu này chúng sẽ tiêu diệt chúng ta mất? Chúng cắt mất đường tiếp vận của chúng ta từ ngoài Bắc vô trong này rồi, anh Ba? Anh Ba trả lời, không lẽ ngồi yên để chúng đánh? Nhưng đánh bằng cách nào? Phải dùng những nhóm nhỏ tinh nhuệ để đánh tiêu diệt, phá thế bị bao vây. Lấy tình báo làm nòng cốt, đó là tình báo vũ trang kết hợp với đặc công tinh nhuệ của chúng ta hình thành cách đánh kiểu tình báo hành động. Do đó, phòng tình báo Miền thành lập ngay đoàn O22B do anh Mười Cơ, phó phòng tình báo Miền phụ trách. Trên cơ sở này, bộ tham mưu Miền ra quyết định thành lập đoàn 367 đặc công biệt động kết hợp với tình báo tiêu diệt bè lũ Lonol ở Campuchia, nối lại đường tiếp tế từ ngoài miền Bắc vào, giải vây cho cơ quan đầu não của Trung ương Cục đóng trên đất Campuchia. Năm 1970, Đoàn 367 được tuyên dương danh hiệu AHLLVTND với những thành tích đặc biệt xuất sắc do anh Mười Cơ chỉ huy đã xoá sổ binh chủng không quân của Lonol bằng trận đánh sân bay Pochenton, phá hủy hơn 100 máy bay, kho bom, kho vũ khí của địch, xoá sổ lực lượng thiết giáp của chúng. Năm 1974, anh Ba cũng đề xuất cho thành lập lữ đoàn đặc công biệt động 316 do tình báo chỉ huy theo mô hình đoàn 367 để chuẩn bị lực lượng cho chiến dịch giải phóng Sài Gòn. Lữ đoàn 316 lại được giao cho anh Mười Cơ làm lãnh đạo.
Tháng 4/1975, khi Quân giải phóng chuẩn bị mở chiến dịch Uncle Lake để giải phóng Sài Gòn, Lữ đoàn 316 là đơn vị đi đầu, đánh lót ổ các cơ quan đầu não của địch và bảo vệ các cây cầu trọng yếu để đại quân tiến vào. Dự kiến những trận đánh của 316 sẽ diễn ra trên các con phố của nội thành sẽ rất ác liệt, khi ấy tôi và anh Sáu Trí đang theo học lớp chính trị và quân sự cao cấp ở Hà Nội được Bộ tham mưu miền điện ra xin trở về gấp để tham gia chiến dịch lịch sử. Người đề xuất việc này chính là anh Ba. Anh Sáu Trí về trước tôi mấy hôm. Tôi được anh Ba giao làm chính ủy cánh Bắc (thay anh Tư Được) của lữ đoàn 316 cùng với anh Mười Cơ . Nhớ lại cách anh Ba giao nhiệm vụ năm đó, giờ không thể quên. Ngày 22/4/1975 tôi về tới phòng tình báo Miền B2, thông báo cho anh Ba biết để chờ chỉ thị. Anh Ba kêu điện thoại nói:
– Tư Cang về rồi hả?
– Dạ, tôi về tới nơi rồi.
– Khỏe không? Có đánh giặc được ngay không?
– Dạ, khoẻ re. Đánh giặc được liền.
– Vậy nghe tui dặn nè: anh nói giao liên đưa anh xuống ngay cánh Bắc của lữ đoàn 316 chỗ Mười Cơ. Anh thay anh Tư Được làm chính ủy. Công việc gấp gáp lắm rồi đó. Tôi đã dặn anh em dưới đó rồi.
– Dạ, báo cáo rõ! Nhưng phải có văn bản quyết định cụ thể chứ anh Ba?
– Trời, giờ này không cần văn bản gì hết! Cứ vậy mà làm!
– Rõ!

Đấy, anh Ba là người như thế, quyết liệt lắm, tướng chỉ huy phải mạnh mẽ vậy. Tụi tôi lính lác, chấp hành cái một rồi vào trận!
Anh Sáu Trí được anh Ba giao nhiệm vụ đặc biệt của tình báo trở vào trong thành và ảnh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cùng với đồng đội tác động Dương Văn Minh tuyên bố hạ vũ khí, giữ cho Sài Gòn còn nguyên vẹn, đã không phải đổ máu vô ích, tiếp quản và bảo vệ trọn vẹn tài liệu hồ sơ của địch tại tổng nha cảnh sát, phủ đặc ủy trung ương tình báo nguỵ. Lữ đoàn 316 của tụi tôi cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, chiếm được các mục tiêu được giao, đã có hy sinh rất nhiều, đặc biệt là trận đánh chiếm và giữ cầu Rạch Chiếc ở cửa ngõ Sài Gòn đã hy sinh 52 chiến sĩ. Cả phòng tình báo Miền B2 và Lữ đoàn 316 sau đó đều được tuyên dương AHLLVTND. Vẫn biết, công lao là của tập thể, nhưng công lao, đóng góp của người chỉ huy như anh Ba là rất to lớn”.
Trở lại công tác tình báo, Fran Snepp chuyên gia phân tích thông tin tình báo của CIA tại Sài Gòn đã viết trong cuốn sách ” Cuộc tháo chạy tán loạn 1975 ” của mình đã xếp ông Ba Trần là một trong 4 nhà tình báo giỏi nhất của vịt con trong chiến tranh Việt Nam. Nhưng trên tất cả ông Ba Trần là người chỉ huy tình báo đặc biệt xuất sắc trong những thời điểm khó khăn của cuộc chiến.
Ông Sáu Trí luôn ca ngợi sự chỉ đạo sắc bén của ông Ba Trần sau khi lưới tình báo A.22 của ông Vũ Ngọc Nhạ bị vỡ. Trong thời điểm khó khăn đó, nếu không tỉnh táo thì hàng loạt lưới tình báo sẽ bị đổ vỡ, thiệt hại sẽ vô cùng to lớn. Ưu tiên hàng đầu là phải bảo vệ an toàn cho điệp viên, phải chấp nhận rút vào căn cứ những người có nguy cơ bị lộ, nhờ đó mới bảo vệ được an toàn cho điệp viên. Cô Tám Thảo cụm H.63 đang phát huy rất hiệu quả trong hoạt động của mình tại bộ chỉ huy tình báo Hải quân Mỹ đã được yêu cầu rút ngay về căn cứ để bảo vệ an toàn cho cho X6, Phạm Xuân Ẩn ; rút cụm trưởng A.36 về căn cứ để bảo vệ an toàn cho ông Ba Quốc (thiếu tướng Đặng Trần Đức); rút ông Tư Bốn về căn cứ,…tất cả những chỉ đạo của ông Ba Trần cho phòng tình báo Miền đều rất chính xác khi thực tế sau đó chứng minh.
FB_IMG_1683364229261-1.jpg
Hiệp định Paris được ký kết tháng 3 năm 1973, ông được cử làm Phó trưởng Đoàn đại biểu Quân sự Chính phủ cách mạng miền Nam Việt Nam trong Ban Liên hiệp Quân sự bốn bên ở Trại Đa-vít Tân Sơn Nhất
Hiệp định Paris được ký kết tháng 3 năm 1973, ông được cử làm Phó trưởng Đoàn đại biểu Quân sự Chính phủ cách mạng miền Nam Việt Nam trong Ban Liên hiệp Quân sự bốn bên ở Trại Đa-vít Tân Sơn Nhất thực thi Hiệp định Pa-ri. Đại diện cho Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam tại Trại Davis khu vực sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất là trung tướng Trần Văn Trà, Trưởng đoàn và các phó trưởng đoàn gồm đại tá Võ Đông Giang, đại tá Đặng Văn Thu (Đoàn Huyện), đại tá Trần Quốc Minh (chính là ông Ba Trần, Phó trưởng đoàn kiêm Trưởng tiểu ban hai bên) cùng các ủy viên như Nguyễn Văn Sĩ, Nguyễn Văn Hoàn, Dương Đình Thảo, Nguyễn Văn Tòng, Nguyễn Văn Tư…
ed0b48e0d85794e5bedb17c0a5d09f7f.jpg
Đoàn đại biểu Quân sự Chính phủ cách mạng miền Nam Việt Nam trong Ban Liên hiệp Quân sự bốn bên ở Trại Đa-vít Tân Sơn Nhất. (Ông Ba Trần ngồi hàng đầu nhìn từ bên phải qua)
Đến Chiến dịch Phước Long, ông lại được giao nhiệm vụ chỉ huy trận đánh chiếm núi Bà Đen ở Tây Ninh, một trung tâm viễn thông chiến lược quốc tế, thu tin mã thám và là điểm chỉ đường cho B52 cùng các loại máy bay của địch. Lực lượng do ông chỉ huy còn thu hút hỏa lực của Lữ đoàn Biệt kích dù 81 của ngụy, kiềm chế Sư đoàn 25 bộ binh ngụy; ngăn chặn không cho địch yểm trợ Phước Long khi ta tiến công. Chiến dịch Phước Long là chiến dịch mà lần đầu tiên ta giải phóng hoàn toàn một tỉnh, lại ở ngay gần Sài Gòn, qua đó thăm dò chiến lược khả năng của quân ngụy và giúp ta phát hiện rằng Mỹ không dám đưa can thiệp trở lại Việt Nam.
07113de3-6d6b-474d-b3ab-448f67138ef0.jpg
Thiếu tướng Ba Trần với các lãnh đạo Bộ Chỉ huy Chiến dịch Uncle Lake
Trong chiến dịch Uncle Lake, ông Ba Trần có nhiệm vụ chỉ huy lực lượng đặc công, biệt động bí mật chiếm giữ trước và bảo vệ an toàn 16 cây cầu dẫn vào Sài Gòn để mở đường cho đại quân miền Bắc tiến vào trung tâm thành phố và ngăn chặn không cho Quân lực Việt Nam Cộng hòa phá hoại những mục tiêu quan trọng như: Đài phát thanh, kho xăng, nhà máy điện, nhà máy cấp nước, kho tàng, hồ sơ lưu trữ. Các chiến sĩ tình báo, đặc công, biệt động thành dưới sự chỉ huy của ông Ba Trần đã chiếm và bảo vệ cầu Rạch Chiếc, Sài Gòn, Bình Lợi, Bình Triệu, Bình Điền… trước giờ giải phóng Sài Gòn để quân chủ lực tiến vào.
Gần một giờ đêm 30 tháng 4 năm 1975, ngay lúc Sài Gòn vừa được giải phóng, ông Phạm Hùng – Bí thư Trung ương Cục miền Nam đã công bố quyết định của Đảng và Nhà nước trong trường hợp đặc biệt: phong Đại tá Trần Văn Danh hàm Thiếu tướng, nhận nhiệm vụ Phó Chủ tịch Ủy ban Quân quản thành phố về an ninh quốc phòng kiêm Tư lệnh Bộ Tư lệnh thành phố Sài Gòn – Gia Định. Một phần thưởng vô cùng xứng đáng cho một quân nhân với những cống hiến tuyệt vời trong thời khắc lịch sử đó của đất nước.
Ông Tư Cang kể tiếp: “Lúc đó sau giải phóng được mấy hôm, lực lượng tình báo miền vẫn đang đóng quân trong thành phố, anh Ba Trần cho gọi tôi lên rồi nói : giờ tui về đây, đường xá cũng không rành, tình hình an ninh ở thành phố trong buổi đầu còn rất lộn xộn. Tui muốn anh về giúp cho tui một tay. Anh lái xe giỏi, thông thạo đường phố Sài Gòn, bắn súng 2 tay giỏi lại viết báo cáo, tổng hợp rất nhanh. Anh giúp tui thời gian đầu nghen? Nghe anh Ba nói vậy, là cấp dưới, tôi sao dám từ chối. Thế là tôi vừa là tài xế cho anh Ba, vừa là người bảo vệ, lại kiêm luôn thư ký ghi chép giúp việc cho ảnh. Được khoảng hơn hai tuần, anh Ba lại trao đổi: anh giúp việc cho tui quá tốt rồi. Nhưng để trung tá như anh lái xe cho tui, thấy kỳ quá? Hay anh kiếm cậu lính nào trong đoàn J22 về lái xe giúp tui được không? Tôi cũng hiểu ý của anh Ba, kiếm được cậu lính ở đoàn J22 về lái xe cho ảnh, còn tôi thì trở về đơn vị. Đó, cuộc đời binh nghiệp của anh Ba sáng chói vậy đó, hơn ba mươi năm đi qua hai cuộc chiến và có những đóng góp to lớn vào thắng lợi cuối cùng của cách mạng.
Có chi tiết cũng cần nhắc lại, anh Ba là phó đoàn quân sự của chính phủ cách mạng lâm thời Cộng Hoà Miền Nam-Việt Nam trong ban liên hợp quân sự 4 bên thi hành hiệp định Paris đóng ở trại Davis (sân bay Tân Sơn Nhất). Hôm xuống sân bay, tụi CIA soi kỹ các thành viên của đoàn, anh Ba lấy tên Trần Quốc Minh. Tụi nó cũng nhận ra đó là trùm tình báo Ba Trần, cũng may do nhạy cảm của công tác tình báo, anh Ba đã thông báo để tổ chức kịp đưa ngay vợ con anh Ba đang ở Sài Gòn vào thẳng căn cứ, suýt chút nữa thì chúng bắt được vợ con anh Ba ngay giữa Sài Gòn”.
Cũng như mọi quân nhân sau khi chiến tranh khép lại, họ buông súng để trở về đời thường. Năm 1978, ông Ba Trần được giao trọng trách phó chủ tịch UBND TP.Uncle Lake dưới thời bí thư thành ủy Võ Văn Kiệt (Sáu Dân). Trong một lần nghiên cứu hồ sơ quy hoạch cũ của chế độ VNCH, ông Ba Trần thấy có đề án khảo sát làm nhà máy thủy điện ở khu vực Trị An, hạ lưu sông Đồng Nai. Tình hình thiếu điện ở thành phố lúc đó cho sản xuất và sinh hoạt rất trầm trọng. Ông Ba Trần đã đề xuất phương án khảo sát làm nhà máy thủy điện ở đây để giải quyết điện năng không chỉ cho thành phố mà còn cho cả vùng Đông Nam bộ. Ông Sáu Dân và tập thể thành ủy tán thành đề xuất này của ông Ba Trần, dự án khảo sát nhanh chóng được thông qua.
Được trở về chiến khu D thời đánh giặc, nay với cương vị lãnh đạo, ông Ba Trần lại khoác ba lô cùng với anh em đi tìm điện năng làm giàu cho đất nước. Dự án xây dựng nhà máy thủy điện ở Trị An công suất 400MW được nhà nước thông qua với phần thiết kế và thiết bị do Liên xô giúp đỡ (dạng cho vay có hoàn lại). Phía Việt Nam phải tổ chức thi công với sự giúp đỡ của chuyên gia Liên xô.
Ông Sáu Dân đã cho mời ông Ba Trần lên làm việc rồi nói, giờ phải xây dựng nhà máy thủy điện này, chúng tôi cũng kiếm hoài mà chưa ra người chỉ huy trưởng chỉ đạo công trình này. Hay anh Ba làm chỉ huy trưởng được không? Công trình này phải huy động sự góp sức của mọi tầng lớp nhân dân thành phố, Nhà nước và nhân dân cùng làm. Chậm một ngày phát điện là chậm sự hồi sinh và phát triển của thành phố, đời sống của người dân còn gặp nhiều khó khăn lắm? Đây là trận đánh lớn, anh phải là người chỉ huy, chúng tôi đứng sau lưng, anh không phải lo.
Vậy là ông Ba Trần phải nhận nhiệm vụ mới của chính phủ, thôi chức phó chủ tịch UBND TP, được bổ nhiệm làm thứ trưởng Bộ Năng lượng, Chỉ huy trưởng Công trình xây dựng thủy điện Trị An. Ở tuổi 60, tướng Ba Trần lại vào trận, dựa vào dân, huy động sức người, sức của của nhân dân để ngày đêm vượt qua bao khó khăn, thiếu thốn thi công công trình. Từng ký gạo, từng gói mỳ, từng ký thịt, ký cá được nhân dân thành phố chia sẻ với những người thợ xây dựng ở công trường theo tiếng gọi của người chỉ huy tài ba cả trong chiến đấu và trong công cuộc xây dựng phát triển đất nước.
FB_IMG_1683364187606.jpg
Với nỗ lực phi thường của nhân dân, dưới sự chỉ huy quyết liệt của tướng trận Ba Trần, công trình đã đưa tổ máy số 1 phát điện trước 1,5 năm so với kế hoạch.
Dù có sai sót do thiết kế của phía bạn, nhưng mọi thứ đều được xử lý thật nhanh để đất nước đón chờ dòng điện từng ngày của nhà máy. Với nỗ lực phi thường của nhân dân, dưới sự chỉ huy quyết liệt của tướng trận Ba Trần, công trình đã đưa tổ máy số 1 phát điện trước 1,5 năm so với kế hoạch, tiết kiệm được rất nhiều nguyên vật liệu trong xây dựng. Trong hoàn cảnh khó khăn thiếu thốn như thế lại vướng cơ chế quan liêu bao cấp, nhưng ông Ba Trần đã động viên được những đóng góp to lớn của người dân là một kỳ tích để đưa công trình về đích.
FB_IMG_1683364162669-rotated.jpg
Ngày tổ máy cuối cùng phát điện năm 1990 thì cũng là ngày ông Ba Trần được Nhà nước vinh dự trao tặng danh hiệu Anh hùng lao động.
Ngày tổ máy cuối cùng phát điện năm 1990 thì cũng là ngày ông Ba Trần được Nhà nước vinh dự trao tặng danh hiệu Anh hùng lao động. ông Sáu Dân đã ôm hôn ông Ba Trần ngày trao danh hiệu anh hùng lao động cho ông, người ta đã nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên cả hai khuôn mặt, không khác gì thời khắc họ ôm nhau ở sở chỉ huy chiến dịch Uncle Lake hơn 15 năm trước khi nghe tin tổng thống Dương Văn Minh đọc tuyên bố đầu hàng vô điều kiện trên đài phát thanh. Nước mắt của ngày chiến thắng, kết thúc chiến tranh, nước mắt cho dòng điện Trị An bừng sáng đánh thức kinh tế cả một khu vực năng động nhất của cả nước, nước mắt của một vị tướng tình báo cám ơn Đảng, cám ơn nhân dân, cám ơn đồng đội đã cho ông được cống hiến trọn đời cho lý tưởng cơm sườn mà ông đã mãi đặt nó trong con tim của mình giống như những bậc tiền bối cơm sườn đã tham gia cuộc khởi nghĩa Nam kỳ trên quê hương mười tám thôn vườn trầu Hóc Môn của ông. Năm 2003, ông Ba Trần đã ra đi, hưởng thọ 80 tuổi.
FB_IMG_1683364165851.jpg
Tháng 1/2022 , ông Ba Trần đã được Nhà nước truy tặng danh hiệu AHLLVTND.

FB_IMG_1683364156751.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
Ông Ba Quốc tên thật là Đặng Trần Đức, sinh năm 1922 trong một gia đình nông dân nghèo ở Thanh Trì, một làng cổ nằm cạnh bờ đê sông Hồng, Hà Nội. Ông được biết đến với bí danh 3Q, một trong bốn con át chủ bài chiến lược trong các lưới tình báo hoạt động trước năm 1975 tại miền Nam (ba người còn lại là Thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn, Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ, Đại tá Phạm Ngọc Thảo).

Những năm tháng sôi nổi

Trước khi bắt đầu hoạt động tình báo, con đường tham gia cách mạng của ông Ba Quốc được tóm lược như sau: tháng 5-1945, khi 23 tuổi, ông bắt đầu tham gia phong trào Việt Minh tại khu Hàng Trống, Hà Nội. Cách mạng Tháng Tám thành công, ông được bầu làm chủ tịch UBND Cách mạng lâm thời xã Thanh Trì (Hà Nội). Tháng 12-1945, ông tham gia vào Đoàn thanh niên cứu quốc. Tháng 4-1946, ông vào Đội công an xung phong phụ trách truy nã, trấn áp những kẻ phản động. Thời kỳ kháng chiến toàn quốc, ông làm trung đội trưởng công an xung phong ở mặt trận Khâm Thiên, sau đó là khu trưởng Đức Hòa trong Ủy ban di cư Thanh Sơn, phụ trách và hướng dẫn đồng bào tản cư từ Hà Nội về Khu 4.​
https://www.youtube.com/channel/UCp6PchFsCg582xw6gEjpzVA


Phía sau người anh hùng - Bài 1: Tháo hoa tai cho chồng cưới vợ kế​

30/07/2012 0:42
Đằng sau uẩn khúc này là một câu chuyện dài thấm đẫm nước mắt về sự hy sinh cao cả của gia đình ông…
Ông Ba Quốc tên thật là Đặng Trần Đức, sinh năm 1922 trong một gia đình nông dân nghèo ở Thanh Trì, một làng cổ nằm cạnh bờ đê sông Hồng, Hà Nội. Ông được biết đến với bí danh 3Q, một trong bốn con át chủ bài chiến lược trong các lưới tình báo hoạt động trước năm 1975 tại miền Nam (ba người còn lại là Thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn, Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ, Đại tá Phạm Ngọc Thảo).
Những năm tháng sôi nổi
Trước khi bắt đầu hoạt động tình báo, con đường tham gia cách mạng của ông Ba Quốc được tóm lược như sau: tháng 5-1945, khi 23 tuổi, ông bắt đầu tham gia phong trào Việt Minh tại khu Hàng Trống, Hà Nội. Cách mạng Tháng Tám thành công, ông được bầu làm chủ tịch UBND Cách mạng lâm thời xã Thanh Trì (Hà Nội). Tháng 12-1945, ông tham gia vào Đoàn thanh niên cứu quốc. Tháng 4-1946, ông vào Đội công an xung phong phụ trách truy nã, trấn áp những kẻ phản động. Thời kỳ kháng chiến toàn quốc, ông làm trung đội trưởng công an xung phong ở mặt trận Khâm Thiên, sau đó là khu trưởng Đức Hòa trong Ủy ban di cư Thanh Sơn, phụ trách và hướng dẫn đồng bào tản cư từ Hà Nội về Khu 4.​
Phía sau người anh hùng - Bài 1: Tháo hoa tai cho chồng cưới vợ kế ảnh 1

(Từ trái qua)Thiếu tướng Đặng Trần Đức (tức Ba Quốc), Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ và Thiếu tướng Phạm Xuân Ẩn. (Ảnh tư liệu của đạo diễn Lê Phong Lan)
Sát cánh bên ông Ba Quốc trong những ngày đất nước mới giành được độc lập, tham gia bảo vệ chính quyền cách mạng non trẻ trong lực lượng công an xung phong tại Hà Nội, rồi vật lộn với cuộc tản cư lớn từ thành thị ra chiến khu những ngày đầu toàn quốc kháng chiến là người nữ đồng chí và sau là vợ ông, bà Phạm Thị Thanh.
Bà sinh năm 1922, người huyện Phú Xuyên, Hà Nội. Có lẽ những năm tháng tản cư ngắn ngủi thời tuổi trẻ sôi nổi này lại là đoạn đời hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà. Đó là thời gian bà được sống gần chồng nhiều nhất trong suốt cuộc đời hơn mấy chục năm làm vợ.
Niềm vui hạnh phúc lứa đôi vừa chớm nở, đứa con đầu lòng chào đời chưa đầy một tháng thì ông Ba Quốc nhận được quyết định từ Sở Công an Hà Nội để vào thành hoạt động tình báo. Vì nhiệm vụ mới, tháng 5-1950, ông Ba Quốc được tổ chức đưa về Hà Nội (bấy giờ địch đang chiếm đóng) với danh nghĩa hồi cư, tìm vợ con bị thất lạc. Tổ chức bố trí cùng đi với ông còn có một người tên Đặng Văn Hàm, con rể của ông Đàm Y - Quận trưởng quận 1 (khu Hàng Trống).
Người đàn bà “chửa hoang”
Thông qua nhân vật Đàm Y, ông trở thành công an viên trong bộ máy chiếm đóng của Pháp ở Hà Nội, bắt đầu quá trình tạo vỏ bọc, chuẩn bị cho hoạt động tình báo lâu dài của mình. Nhờ thiết lập được mối quan hệ thân tình đặc biệt với ông Đàm Y, ông Ba Quốc gặp thuận lợi trong việc khai lý lịch và làm thẻ căn cước mới với một cái tên mới. Trong lý lịch ông khai ở Nha Cảnh sát và Công an Bắc Việt, tên mới của ông là Nguyễn Văn Tá. Thời gian này, ông mất liên lạc với tổ chức và đã nhiều lần liều lĩnh tìm cách bắt liên lạc lại. Nhưng phải đợi đến ba năm sau, qua ba lần bố trí người liên hệ, khi làm đồn trưởng Công an Từ Sơn, ông Ba Quốc mới móc nối được với tổ chức.​
Phía sau người anh hùng - Bài 1: Tháo hoa tai cho chồng cưới vợ kế ảnh 2
Chân dung ông Ba Quốc.
Phía sau người anh hùng - Bài 1: Tháo hoa tai cho chồng cưới vợ kế ảnh 3
Bà Phạm Thị Thanh, vợ đầu của ông Ba Quốc.
Khi ông Ba Quốc nối lại liên lạc với tổ chức cũng là lúc ông nhận được tin vợ con ông đã được tổ chức bố trí đưa vào sống ở nội thành Hà Nội. Cuộc trùng phùng diễn ra với rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Hai người đã là vợ chồng hợp pháp từ năm 1947, đã có với nhau một mặt con nhưng trong hoàn cảnh này, ông đành ngậm ngùi nói với bà rằng họ chỉ có thể gặp nhau trong bí mật, lén lút chứ không thể sống hợp pháp, công khai.
Vì thương chồng, bà Thanh gật đầu chấp nhận, không một lời than, chỉ cốt mong sao chồng mình được bình yên, thân phận không bị lộ để hoàn thành công tác tổ chức giao phó.
Rồi xóm lao động nhỏ bình yên, nơi vợ con ông Ba Quốc trú ngụ trong một con hẻm sâu hun hút ở Hà Nội bắt đầu có những lời bàn tán xôn xao. Cô Thanh hàng xén tần tảo nuôi con ngày nào trong mắt họ giờ bỗng chốc trở thành một người đàn bà không đứng đắn, “không chồng mà chửa”. Mặc kệ những lời ong tiếng ve, bà Thanh vẫn âm thầm hạnh phúc với mái ấm riêng của mình, vẫn không thôi nhắn nhủ chồng hãy yên tâm công tác, đừng bận lòng đến mẹ con bà.
Đứa con trai thứ hai của ông Ba Quốc chào đời không bao lâu thì chiến dịch Điện Biên Phủ bùng nổ. Cả nước sống trong không khí náo nức của ngày vui đại thắng. Cùng lúc này, bên cạnh việc báo cáo tin tức về tình hình chính trị ở Hà Nội, ông Ba Quốc được lệnh của cấp trên chuẩn bị để theo đoàn người di cư vào Nam tiếp tục hoạt động, trước nguy cơ đất nước bị chia cắt lâu dài. Vỏ bọc của ông Ba Quốc cho đến giờ phút này là khá hoàn hảo nếu không kể đến một sơ sẩy bất ngờ và nguy hiểm trước đó.
Món quà cưới cho chồng
Khi cùng giao thông viên trên đường trở về chiến khu để học tập và nhận chỉ thị mới, đến vùng giáp ranh, cả hai dẫm phải bãi mìn và bị thương, được đưa vào điều trị tại BV Nhã Nam 14 ngày. Lúc trở về Hà Nội, ông bị Vũ Đình Lý - Trưởng Công an Hà Nội nghi ngờ nhưng vì nể ông Đàm Y nên không ra lệnh bắt. Vũ Đình Lý cho lập hồ sơ nghi vấn ông là nhân viên công an Việt Minh được phái vào thành hoạt động, giao cho cấp dưới tiếp tục theo dõi… Vào thời khắc này, nếu đơn thương độc mã vào Nam, ông Ba Quốc có nguy cơ bị lộ tung tích, vì hồ sơ nghi vấn ông là Việt Minh vẫn chưa được giải quyết. Trong khi đó, vợ chồng Đàm Y - Quận trưởng quận 1, Hà Nội lại có ý gá nghĩa ông với người cháu gái của họ để chuẩn bị cho cuộc di cư vào Nam đang sắp sửa bắt đầu.
Trong tình hình đó, tổ chức đề nghị ông Ba Quốc nên thuận theo sắp xếp của ông Đàm Y để giải quyết tận gốc hồ sơ “Việt Minh nằm vùng” của mình, đồng thời củng cố vỏ bọc vững chắc cho chặng đường hoạt động gian nan và lâu dài phía trước.
Sau nhiều ngày đắn đo, ông Ba Quốc quyết định nói thật với vợ mình. Điều ông không ngờ là vợ của ông đã quyết định đặt quyền lợi đất nước lên trên cả hạnh phúc lứa đôi. Khi nghe chồng chia sẻ về nhiệm vụ mà tổ chức giao vào Nam hoạt động, phải lấy vợ khác để tạo vỏ bọc tốt nhất, bà Thanh đã lặng lẽ gật đầu nhưng với điều kiện: Ông Ba Quốc phải trao lại đôi hoa tai (quà cưới trước đây của bà) cho người vợ sau và phải ghi trên giấy tờ vợ sau là vợ kế...
Chúng tôi đã từng phỏng vấn tất cả người thân trong gia đình ông Ba Quốc khi làm bộ phim tài liệu Con đường bí ẩn về ông. Đây là những lời tâm sự của chị Đặng Thị Hữu Hạnh, con gái ông Ba Quốc với người vợ sau: “Trước năm 1975, khi nhìn tờ khai sanh của mình, tôi thấy dòng cuối, phần ghi là vợ chính thức hay vợ kế, bố tôi ghi là vợ kế. Tôi có hỏi bố tại sao gọi là vợ kế khi bố chỉ có một mình mẹ. Bố tôi nói khi nào con lớn lên thì bố sẽ nói cho nghe... Sau 1975, bố tôi mới lấy tờ khai sanh ra và nói rằng: Hồi trước con Hạnh có hỏi bố tại sao ở đây ghi là vợ kế mà không ghi là vợ chính thức thì bố giải thích luôn, bố hoạt động như thế này nên do điều kiện, bố đã có hai người vợ...”.
Trở lại câu chuyện dang dở trên đây, từ cái gật đầu đồng ý của bà Phạm Thị Thanh, ông Ba Quốc đã nén lòng cưới người vợ sau theo lời đề nghị của tổ chức rồi cùng người vợ sau vào Nam với vỏ bọc mới để hoạt động tình báo.​
 

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
https://www.youtube.com/channel/UCp6PchFsCg582xw6gEjpzVA


Phía sau người anh hùng - Bài 2: Nỗi oan nghiệt của người ở lại​

31/07/2012 0:15
Ngày tiễn ông Ba Quốc lên đường vào Nam hoạt động, bà Thanh, vợ đầu của ông, đang là công nhân tại Nhà máy in Tiến Bộ. Một ngày tháng 12-1954, người phụ nữ tên Tuyết Mai được Cục Tình báo cử đến gặp bà Thanh. Người này thông báo rằng để xóa mọi dấu vết và bảo vệ bí mật cùng sự an toàn cho chồng, bà và các con cần phải rời Hà Nội lên sinh sống tại Nông trường Vân Lĩnh - một vùng rừng núi xa xôi, hẻo lánh ở Phú Thọ.
Không một chút do dự, bà Thanh gật đầu ra đi, dù không biết tương lai sẽ như thế nào.
15 lần chuyển nhà để né sự miệt thị
Một nách hai con, cùng với người mẹ già yếu đuối, bà Thanh lên Nông trường Vân Lĩnh, bắt đầu một cuộc sống mới ở vùng đất khó khăn và xa lạ, chỉ với duy nhất số điện thoại tối mật của Cục Tình báo để liên hệ đơn tuyến khi cần thiết với một phụ nữ mà bà chỉ biết mỗi cái tên là Tuyết Mai.
Với đôi bàn tay mảnh mai chưa quen việc nặng, bà Thanh tự mình chặt cây làm nhà. Khởi đầu, mọi chuyện tuy có vất vả nhưng cũng khá suôn sẻ, thậm chí bà còn được đề nghị kết nạp Đảng ở nông trường. Thế nhưng khi bản lý lịch của bà được lật đi lật lại thì tai họa ập đến. Mọi người xa lánh, công việc bị mất, trợ cấp bị cắt.
Để sinh sống, chăm sóc các con và mẹ già, bà không từ chối bất kỳ công việc nặng nhọc nào. Đã bao lần, khi bà gầy dựng xong một công việc tốt đẹp thì lại bị điều đi làm việc khác, chỉ với lý do duy nhất được nhắc đi nhắc lại là bà có chồng theo giặc vào Nam. Từ năm 1959 đến năm 1973, mẹ con bà Thanh đã có đến 15 lần chuyển nhà theo sự thay đổi công việc và sự miệt thị của người đời. Lần cuối cùng là một căn nhà vách lá trống trước hở sau nằm trơ trọi giữa khu đồi rộng lớn.​
Phía sau người anh hùng - Bài 2: Nỗi oan nghiệt của người ở lại ảnh 1
Vợ chồng ông Ba Quốc-bà Thanh. Ảnh: PHONG LAN
Người ta những tưởng sự chịu đựng của một người đàn bà yếu đuối như thế đã là khủng khiếp. Nhưng nỗi đau của bà Thanh lại bị đẩy lên đến cao trào, day dứt hết lần này đến lần khác. Khi mẹ qua đời, bà tha thiết mong nông trường giúp lo tang lễ chu đáo, có nghi thức đọc điếu văn để tạ ơn đấng sinh thành. Người ta bảo sẽ làm với điều kiện là bà không được để khăn tang của chồng sau linh cữu mẹ vì chồng bà theo giặc. Bà nuốt lệ, tự an táng mẹ mình ngay trên khu đồi cạnh nhà.
Không được biệt đãi vì sợ lộ
Khi các con bà không được học hành tử tế như bao đứa trẻ bình thường khác vì có cha theo địch, bà âm thầm gõ cửa từng nơi để xin cho con nhưng không được giải quyết. Lời giải thích từ cấp trên rằng nếu con bà được biệt đãi thì thân phận của chồng bà sẽ gặp hiểm nguy, bởi kẻ thù rất nham hiểm! Nỗi đau ấy, bà đành nuốt lệ vào lòng và càng lặng lẽ hơn...
Chúng tôi đã có dịp cùng chị Đặng Thị Chính Giang, con gái lớn của bà Thanh và ông Ba Quốc, trở lại thăm Nông trường Vân Lĩnh, Phú Thọ, nơi gắn liền với những ký ức đau thương một thời của mẹ con chị. Khi nhắc lại tuổi thơ đầy giông bão của mình, chị Giang nức nở, nghẹn ngào: “Cho đến năm tôi học lớp 6, thấy mẹ tôi phải đi vay mượn nhiều. Có lúc người ta đưa mẹ tôi ra họp phụ nữ, người ta phê bình là tại sao hai mẹ con lại mặc chung một cái quần. Mẹ tôi nói bởi vì quá nghèo nên hai mẹ con chỉ mua chung được một cái quần. Khi khai giảng thì con tôi mặc, khi đi họp thì tôi mặc. Về nhà, mẹ tôi khóc. Đến lúc đó tôi mới biết nhà tôi rất nghèo…”.
Còn anh Trần Sơn - chồng chị Giang, vốn là người lính từng đóng quân cách nơi ở của mấy mẹ con bà Thanh không xa - hồi tưởng lại: “Nhà mẹ tôi cách nhà dân khác đến bốn, năm trăm mét. Ở giữa khu đồi đó có một cây đa, mẹ làm một cái túp lều bằng phên tranh. Muốn vào lối nào thì nhấc cái phên tranh ấy lên là vào được. Trong nhà, ngoài vài cái bát đĩa ra không có một cái gì cả. Ở thì chỉ kê được một cái giường và đi đi lại lại một tí thôi chứ không kê nổi bàn ghế gì cả. Không có gì cả”.
Ông Huỳnh Gì, một người hàng xóm năm xưa của bà Thanh, ngậm ngùi nói: “Tôi nhớ mãi hình ảnh một người đàn bà yếu đuối cùng bà mẹ già và hai đứa con ở cái nhà nhỏ ngoài kia. Cứ nhìn bà mẹ già đó thấy què quặt, khổ sở lắm… Tôi chưa thấy hình ảnh nào như thế, người đàn bà lúc nào cũng công việc, lúc nào cũng lo cho mẹ và cho con...”.​
Phía sau người anh hùng - Bài 2: Nỗi oan nghiệt của người ở lại ảnh 2
Chị Đặng Thị Chính Giang, con gái ông Ba Quốc và bà Thanh, bên ngôi nhà xưa ở Nông trường Vân Lĩnh, Phú Thọ. Ảnh: PHONG LAN
“Mẹ ngồi như hóa đá”
Không biết bằng sức lực nào mà bà Thanh có thể chịu đựng sự giày vò, cơ cực như thế trong ngần ấy năm trời mà không một lời san sẻ hay tiết lộ bất cứ một thông tin nào về người chồng với bất kỳ ai, cho dù là với chính những người con ruột thịt của mình! Tất cả người thân và quen biết cũ đều chỉ nhận thấy ở người đàn bà này một sự im lặng, chịu đựng đến tái tê lòng.
Nỗi cơ cực và buồn tủi của mẹ con bà Thanh ở Nông trường Vân Lĩnh được con gái nuôi của bà là chị Nguyễn Thị Hiên luôn mang theo những ấn tượng day dứt, bí ẩn không thể quên. Suốt những năm tháng ấu thơ, chị là bạn học của chị Giang, con gái bà Thanh. Cả hai cùng vượt qua quãng đường dài 10 cây số, trong trời rét căm căm của mùa đông miền Bắc để đến trường lúc 4 giờ sáng, cùng chia sẻ bữa đói bữa no và những câu chuyện ở Nông trường Vân Lĩnh.
“Tôi cứ nhớ một hình ảnh không bao giờ quên được. Mẹ mặc chiếc áo bà ba trắng với cái quần đen, xách cái túi, mang đôi dép mòn cũ đã đứt quai, lưng thì gù gù, đi một mình trên những con đường xa lắm. Cứ lặng lẽ, lặng lẽ như thế, lặng lẽ với con, lặng lẽ với gia đình rồi lặng lẽ với xã hội. Không bao giờ mẹ kêu khổ, không bao giờ mẹ nói vất vả, không bao giờ mẹ kêu ca…” - chị Hiên kể về người mẹ nuôi đặc biệt của mình.
Khi các con bà Thanh, vì điều kiện không được đi học tiếp, phải lựa chọn đi học nghề ở xa để sớm phụ giúp mẹ, chỉ còn duy nhất người con gái nuôi là chị Hiên ở lại nông trường, thỉnh thoảng ghé lại thăm bà. “Đến khi Giang học hết cấp 2 thì Giang đi trung cấp. Thành cũng đi nốt, chỉ còn tôi ở lại với mẹ. Thỉnh thoảng buổi tối tôi lên với mẹ. Hồi đó tôi viết thư cho Giang rằng mẹ ngồi như hóa đá chị à, mẹ ngồi lặng lẽ như hóa đá. Em đến tận nơi em nhìn thấy mẹ. Mẹ vẫn ngồi lặng lẽ, không nói, không gì cả. Em mới chạy tới ôm lấy mẹ, mẹ ngồi như hóa đá chị ơi. Khi nào em lên thì mẹ cười, mẹ nói, còn không thì mẹ ngồi một mình. Đó là những năm tháng Giang và Thành đều đi hết” - chị Hiên kể.​
Tướng tình báo “3 trong 1”
Với tên gọi là Nguyễn Văn Tá, dưới vỏ bọc nhân viên của Sở Nghiên cứu chính trị và Phủ Đặc ủy Trung ương Tình báo Việt Nam Cộng hòa, Thiếu tướng Đặng Trần Đức (Ba Quốc) đã tung hoành ngang dọc trong hàng ngũ kẻ thù, cung cấp nhiều nguồn tin quan trọng, tối mật, giúp cho Bộ Chính trị và Trung ương Đảng xử lý kịp thời, góp phần vào thắng lợi chung. Ông còn trở thành “người tin cẩn” của các ông trùm tình báo phía đối phương, từng vượt qua cuộc kiểm tra “lòng trung thành với chế độ” bằng máy phát hiện nói dối để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một điệp viên chiến lược.
Khi chiến tranh kết thúc, ông là điệp viên duy nhất tiếp tục tham gia hoạt động trong ngành tình báo với nhiệm vụ là cán bộ tình báo và sau này là chỉ huy tình báo. Ở vị trí nào ông cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, lập được nhiều chiến công to lớn mà đến tận bây giờ người ta vẫn chưa thể công bố vì chính tầm quan trọng của nó.
Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng, từng phát biểu rằng: “Ngành tình báo thường có ba loại nghề. Loại nghề thứ nhất là điệp viên, loại nghề thứ hai là cán bộ tình báo và loại nghề thứ ba là chỉ huy tình báo. Rất ít trường hợp, dù là những cây đại thụ trong ngành tình báo quốc phòng, cùng lúc làm được cả ba nghề này. Ông Ba Quốc là một trường hợp đặc biệt. Ông là một điệp viên giỏi. Sau giải phóng, ông trở thành một cán bộ tình báo và sau này là người lãnh đạo, chỉ huy tình báo giỏi. Trong cả ba vai trò ông ấy đều làm tốt”.​
 

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
https://www.youtube.com/channel/UCp6PchFsCg582xw6gEjpzVA

THỜI SỰ


CHÍNH TRỊ

Phía sau người anh hùng - Bài 3: Giải cứu Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh​

01/08/2012 0:30
Tại sao Hà Nội biết trước Mỹ sẽ đánh bom B52 miền Bắc...? Câu trả lời nằm ở những chiến công của điệp viên Ba Quốc.
Khi vào Nam, ông Ba Quốc (với tên mới là Nguyễn Văn Tá) vào làm kế toán viên tại Nha Công an Nam phần. Nhưng vị trí mới không giúp ích nhiều cho công tác tình báo của một điệp viên. Vì vậy, qua điều tra và quan sát, mọi sự chú ý của ông đều tập trung vào một nhân vật đặc biệt là Trần Kim Tuyến. Đây là một người có quyền lực lớn, chỉ đứng sau gia đình họ Ngô và là giám đốc Sở Nghiên cứu chính trị, một cơ quan mật vụ chống cộng khét tiếng do chính quyền họ Ngô lập nên.
Tiếp cận trùm mật vụ Sài Gòn
Sau thời gian tiếp xúc với đủ các giới ở Sài Gòn, trong bối cảnh tranh tối tranh sáng chuyển giao giữa Pháp và Mỹ, ông Ba Quốc đã nắm được thông tin có một chuyến tàu chuyển vàng lậu về nước Pháp, do trưởng phòng nhì Pháp Ginard tiết lộ. Ông quyết định sử dụng thông tin này làm món quà đặc biệt ra mắt trùm mật vụ Trần Kim Tuyến.
Ngay lập tức, một chỉ thị mật được ban hành, biệt phái ông từ Nha Công an Nam phần về Ban Công tác đặc biệt phủ tổng thống, đặc trách điệp vụ săn vàng. Nào ngờ, sự việc mới chỉ bắt đầu thì bất ngờ ông bị bắt đột ngột, không rõ lý do. Khi bình tĩnh suy xét và quan sát, ông mới biết mình là nạn nhân của cuộc tranh giành quyền lực giữa hai phe phái của hai anh em Ngô Đình Nhu và Ngô Đình Cẩn, mà tay sai là Trần Kim Tuyến (phe Ngô Đình Nhu) và Lý Thái Như (phe Ngô Đình Cẩn).​
Phía sau người anh hùng - Bài 3: Giải cứu Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh ảnh 1

Đại tướng Lê Văn Dũng (trái) và tướng tình báo Đặng Trần Đức (Ba Quốc). Ảnh: PHONG LAN​
Tương kế tựu kế, ông Ba Quốc đã dựng lên một vở kịch nhỏ, đứng về phía Trần Kim Tuyến, khiến Lý Thái Như bị cách chức, còn ông nghiễm nhiên trở thành nhân viên chính thức của Sở Nghiên cứu chính trị, bắt đầu từ năm 1957. Điệp vụ vàng thất bại thế nhưng ông Ba Quốc lại đạt được mục đích của mình, trở thành người tin cẩn của trùm mật vụ Trần Kim Tuyến.
Không lâu sau đó, ông tiếp tục “ghi điểm” với Trần Kim Tuyến qua việc khéo léo dẫn độ Trịnh Quốc Khánh, nhân vật quan trọng của lực lượng Hòa Hảo, về Sài Gòn mà không xảy ra bất kỳ sai sót nào. Chính vì thế, Trần Kim Tuyến đã đặc biệt tin tưởng, giao cho ông đặc trách việc theo dõi và truy bắt mười yếu nhân trong Đặc khu ủy Sài Gòn - Gia Định từ tên chỉ điểm Huỳnh Kim Hiệp.
Thử thách sinh tử
Ở cương vị là nhân viên Sở Nghiên cứu chính trị, ông Ba Quốc đã nắm được mọi thông tin và hoạt động của 10 nhân vật quan trọng của Đặc khu ủy, đặc biệt là với Trình Văn Thanh (tức Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh), lúc đó là Bí thư Đặc khu ủy, thợ sửa radio ở tiệm Nguyễn Văn Ba trên đường Nguyễn Trãi.
Vào lúc này, ông Ba Quốc đã mất liên lạc với tổ chức, không biết báo cáo tin tức tối mật này cho ai. Trong lúc đó, cố vấn Ngô Đình Nhu lại hạ lệnh cho ông phải phối hợp với bên an ninh quân đội để cất một mẻ lưới, tóm gọn những “tên vịt con quan trọng”.
Ngày giờ hành động đã được ấn định. Tình thế đã nguy cấp. Một thử thách sinh tử được đặt ra với điệp viên Ba Quốc.
Ông quyết định phá vỡ nguyên tắc giữ bí mật. Lợi dụng khoản hở giữa giờ giao ban trước cuộc bố ráp với bên an ninh quân đội, ông đi thẳng đến tiệm sửa radio của Nguyễn Văn Ba, gặp Trình Văn Thanh và thông báo ngắn gọn: “Huỳnh Kim Hiệp đã phản bội. Các anh sắp sửa bị bắt. Xử lý gấp”. Rồi ông vội vã bước ra khỏi tiệm.​
Phía sau người anh hùng - Bài 3: Giải cứu Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh ảnh 2

Nơi đây ngày xưa là tiệm sửa radio Nguyễn Văn Ba, nơi Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, với tên là Trình Văn Thanh, từng làm việc và hoạt động. Ảnh: PHONG LAN​
7 giờ sáng ngày diễn ra cuộc vây ráp, từ vị trí quan sát, ông Ba Quốc chợt giật mình khi thấy Trình Văn Thanh từ trong tiệm dắt xe bước ra. Khắp khu vực xung quanh, từ cự ly 30-100 m, người của bên an ninh quân đội đã bố trí dày đặc các loại xe máy và ô tô túc trực sẵn để tiến hành “bắt cóc” đối tượng ngay giữa đường.
Ông Ba Quốc kể: “Tôi thấy Trình Văn Thanh từ tiệm radio lù lù xuất hiện ngay giữa đường, dắt xe máy ra. Tôi nghĩ bụng, quái, cái thằng cha này điên hay sao... Anh này mới dựng chân chống xe lên, đạp máy cho nó nổ rồi bình tĩnh dắt xe xuống chuẩn bị đi. Lúc đó anh này quay lại phía sau nhếch mép cười. Tôi nghĩ trong bụng, chắc thằng cha này có mưu mô gì đây. Xe anh này đi vọt một cái thì đến chợ An Đông. Anh nhấc xe lên vỉa hè và chạy vào chợ. Trong khi đó thì xe bao vây của an ninh quân đội vừa đuổi đến nơi và đụng vào mấy xe xích lô đậu ở ngoài chợ. Toàn bộ xe xích lô ở khu chợ vin vào cớ đó bao vây, bám lấy ô tô để bắt đền. Thế là Trình Văn Thanh chạy thoát”.
Với quyết định mạo hiểm của mình, ông Ba Quốc đã giải cứu được các yếu nhân trong tổ chức Đảng có vị trí rất quan trọng trong phong trào đấu tranh cách mạng ở miền Nam lúc bấy giờ.
Những chiến công thầm lặng
Sau cuộc giải cứu thót tim nêu trên, ông Ba Quốc lại được Sở Nghiên cứu chính trị giao phụ trách kế hoạch ám sát ông hoàng Campuchia Sihanouk cùng với Hoàng Ngọc Điệp. Vì lúc này ông hoàng Sihanouk đang theo đuổi chính sách trung lập nhưng “thân cộng”, cho miền Bắc Việt Nam mượn lãnh thổ ở vùng biên giới để chuyển quân và vận chuyển vũ khí chi viện cho chiến trường miền Nam Việt Nam, gây bất lợi lớn cho chính quyền Sài Gòn. Ông Ba Quốc đã nhanh trí sắp đặt để quả bom nổ trước giờ quy định, còn ông thì rút lui an toàn khỏi vụ việc này. Thế là ông hoàng Sihanouk thoát hiểm.
Được Trần Kim Tuyến tin tưởng và với vỏ bọc hoàn hảo, ông Ba Quốc đã tiếp xúc với rất nhiều tài liệu tối mật, trong đó có những hồ sơ quan trọng liên quan đến việc cài người vào hàng ngũ của ta, thông báo kịp thời về cho Trung ương xử lý. Ông đã bí mật lấy được tài liệu về bảy cơ sở truyền tin Mỹ cài cắm lại ở miền Bắc trước khi rút lui theo tinh thần Hiệp định Giơnevơ. Số này nằm rải rác ở Hà Nội, Hải Phòng và Nam Định và được Mỹ bàn giao lại cho Ngô Đình Diệm kết nối, sử dụng để đánh phá miền Bắc.
Sau sự kiện tết Mậu Thân 1968, hàng loạt cơ sở cách mạng trong nội thành và ở khắp nơi bị vỡ lớn. Một lần nữa, cấp trên đặt nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu với điệp viên Ba Quốc là công tác phản gián. Và ông đã tìm cách đột nhập vào phòng làm việc của Nguyễn Văn Giàu - Trưởng SOC đô thành (Sở Giao tế dân sự), sao chép trọn tập hồ sơ mật về 35 ổ gián điệp, biệt kích và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Trong câu chuyện liên quan đến tập hồ sơ này, có một nhân vật đặc biệt là Thiếu tá Nguyễn Văn Thương (Hai Thương). Hai Thương bị bắt khi đang vận chuyển tài liệu này cùng với một tài liệu tối mật khác của điệp viên X6 (Phạm Xuân Ẩn) ra chiến khu. Kết quả là ông bị CIA tra tấn, cưa chân đến sáu lần nhưng vẫn giữ sự im lặng, bảo vệ bí mật cho hai con át chủ bài của tình báo Việt Nam. Sau ngày giải phóng, gặp lại Hai Thương, ông Ba Quốc chia sẻ: “Cái tài liệu Thương giữ ngày đó rất quan trọng. Mất tài liệu đó coi như cũng mất tôi”.
Giai đoạn 1969-1974, ông Ba Quốc luôn theo sát các đối tượng như Trung tá Vũ Văn Nho - Giám đốc Trung tâm tình báo hỗn hợp Phòng 2, Thiếu tá Tổng tham mưu Nguyễn Hoàng - Phòng 3, Trung úy Vũ Văn Mùi - Trưởng ban Trận liệt và lãnh thổ... để thu thập các tin tức về quân sự. Nhiều hồ sơ về trận liệt và chiến dịch quan trọng của đối phương đã được ông nhanh chóng chuyển về cấp trên để kịp thời đối phó, đặc biệt là những thông tin về cuộc chiến tranh không quân phá hoại miền Bắc của Mỹ và ý đồ của Mỹ trên bàn đàm phán Paris…
Mọi chuyện đang tiến triển rất thuận lợi thì bỗng xảy ra một sự cố nghiêm trọng. Cuối tháng 5-1974, nữ giao liên trong lưới ông Ba Quốc bị bắt tại Hồng Ngự và có nguy cơ bị vỡ lưới. Ông Ba Quốc được lệnh phải rời vị trí ngay lập tức.
Và ông đã trở lại miền Bắc sau 21 năm bặt tin người ở lại…​
 

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
Báo CAND

Chuyện về điệp viên Ba Quốc: Gậy ông đập lưng ông​


Thứ Sáu, 30/01/2015, 07:05
1. Trở thành người của Phủ Đặc ủy tình báo trung ương Sài Gòn, ông Ba Quốc nắm giữ nhiều chức vụ. Có lúc ông là trợ lý cho Cục trưởng Cục Tình báo quốc nội, có lúc làm Trưởng ban Đoàn thể phụ trách các đảng phái chính trị. Lợi dụng những vị trí này, ông bí mật, cần mẫn tìm hiểu về bộ máy tổ chức, nhân sự, các kế hoạch cũng như sự chi phối của CIA với các kế hoạch của Phủ Đặc ủy tình báo trung ương Sài Gòn.

Thông qua một sĩ quan phụ trách bộ phận sản xuất tin của Ban R - Cục Tình báo quốc nội, ông biết 2/3 tin tức do Ban R trình lên Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và Hội đồng An ninh quốc gia là tin công khai lấy từ báo chí, đài phát thanh, 1/3 là hỏi cung tù binh. Những tin tức của Cục Tình báo quốc ngoại cũng y như vậy nhưng chủ yếu là tin của "cảm tình viên" chứ không phải là "nội tuyến" cài cắm trong các cơ sở cách mạng. Ông viết trong ghi chép tổng kết: "Lúc đó, cấp trên yêu cầu tôi phải lấy cho được toàn bộ hồ sơ về mạng lưới gián điệp của chính quyền Sài Gòn, kể cả ở Lào và Thái Lan". Mà muốn lấy được tài liệu này, ông phải lấy được lòng tin của thiếu tá Nguyễn Văn Giàu, Trưởng ban 7 Cục Tình báo quốc nội, kiêm Giám đốc Sở Giao tế dân sự.
Thời cơ một lần nữa lại đến với ông. Sau cuộc Tổng tiến công, nổi dậy tết Mậu Thân năm 1968, ông nắm được thông tin về mặt trận Khe Sanh lúc đó có thể sẽ biến thành một Điện Biên Phủ thứ 2, và người Mỹ đang có nhiều tính toán để gỡ bí. Một trong những cách gỡ bí là nếu không có lối thoát về quân sự, Mỹ sẽ thực hiện một cuộc đảo chính, thay chính quyền quân sự bằng một chính quyền dân sự để thương thuyết với cơm sườn".
Thông tin này đến tai trung tướng Linh Quang Viên, Tổng trưởng Quốc phòng kiêm Đặc ủy trưởng Phủ Đặc ủy tình báo trung ương. Theo "hiến kế" của ông Ba Quốc, Viên cho lập một phòng - gọi là Phòng Tình hình - nơi tập trung tất cả mọi tin tức về lĩnh vực an ninh tình báo. Ông viết: "Hằng ngày, cứ 9 giờ sáng tôi đến Phòng Tình hình để làm báo cáo. Tin tức tôi lấy từ các dân biểu Hồ Hữu Tường, Trần Văn Tuyên, Lê Trọng Quát…" - là những dân biểu đối lập với chính quyền Nguyễn Văn Thiệu.
Thực tế thì Phòng Tình hình chỉ là viên gạch lót đường dẫn ông Ba Quốc đến các tủ chứa tài liệu tuyệt mật của thiếu tá Nguyễn Văn Giàu. Ông viết tiếp trong bản ghi chép tổng kết: "Hàng ngày, cứ 7 giờ 30 sáng Giàu đến phòng làm việc, 9 giờ 30 đi uống cà phê, 10 giờ 30 trở về nhận tin hay tiếp xúc với các trưởng ban thuộc Sở Giao dịch dân sự, ký các giấy tờ công văn... cho đến hết ngày. Sáng thứ Bảy ông ta tiếp cố vấn Mỹ Tom Barret, chiều thứ Bảy nghỉ cho đến sáng thứ Hai tuần sau…".
Một buổi sáng, lúc gần đến 9 giờ 30 phút, ông Ba Quốc cầm một tập hồ sơ lên phòng Nguyễn Văn Giàu. Đến trước cửa ông dừng lại. Biết ý, Giàu hỏi: "Chắc anh cần làm việc riêng với ông Lê Liêm, anh cứ vào bàn giấy của tôi ngồi, tôi đi uống cà phê một lát".
Ông Ba Quốc cảm ơn rồi bước vào, ngồi xuống chiếc ghế của Nguyễn Văn Giàu. Đợi Giàu bước ra một hồi lâu, ông mới mở tủ và phát hiện trong đó có một tập hồ sơ với tên "Stay behind in North Vietnam - tạm dịch là: Các mạng lưới gián điệp được cài cắm lại ở miền Bắc Việt Nam". Đây chính là tập hồ sơ mà cấp trên yêu cầu ông Ba Quốc lấy cho bằng được".
28_co1439-1.jpg
Cô Bảy Anh lúc làm liên lạc cho ông Ba Quốc.
Biết Nguyễn Văn Giàu chỉ đi uống cà phê trong 1 tiếng, máy chụp hình không có nên ông Ba Quốc chỉ còn cách là… chép tay lại, mỗi lần chép một ít, vừa chép vừa nhìn đồng hồ để tính toán giờ giấc cất hồ sơ vào tủ cho sít sao. Ông viết: "Từ hôm đó trở đi, cứ mỗi lần nhìn thấy tủ hồ sơ của Nguyễn Văn Giàu hé mở là tôi lại canh đến giờ cà phê của Giàu để mang hồ sơ lên. Lần nào cũng vậy, Giàu lại nhường chỗ cho tôi. Khoảng nửa tháng, tôi chép hết 35 bộ hồ sơ của 35 ổ gián điệp cài ở miền Bắc".
Trong thời gian chép lại hồ sơ gián điệp, chỉ duy nhất một lần ông Ba Quốc bị một nữ thư ký đánh máy tài liệu mật tên là Nguyễn Thị Lệ bất ngờ bước vào và nhìn thấy ông đứng cạnh tủ tài liệu mật của Nguyễn Văn Giàu nhưng cô ta không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay có phản ứng. Theo ông Ba Quốc, có lẽ cô nhân viên này đã từng nhìn thấy ông ngồi làm việc tại bàn giấy của Nguyễn Văn Giàu nên cô ta coi việc ông đứng trước tủ hay ngồi ở bàn là chuyện tất nhiên.
Với Nguyễn Văn Giàu, tay thiếu tá Trưởng ban 7 Cục Tình báo quốc nội, kiêm Giám đốc Sở Giao tế dân sự chẳng chút mảy may nghi ngờ vì tập tài liệu tuyệt mật luôn được ông Ba Quốc đặt trả lại đúng chỗ. Bên cạnh đó, Giàu biết ông Ba Quốc đang làm những việc tối quan trọng cho Lê Liêm - là cấp trên của Giàu nên ông ta phải giữ ý tứ: "Toàn bộ 35 bộ hồ sơ gián điệp ở miền Bắc, tôi chuyển cho cơ sở gửi về cấp trên. Cả 35 nhóm gián điệp này sau đó đã bị ta bắt gọn".
2. Sau cuộc Tổng tiến công nổi dậy Tết Mậu Thân năm 1968, người Mỹ ở trong cái thế bị buộc phải ngồi vào bàn Hội nghị Paris. Lúc này, phái hiếu chiến trong giới cầm quyền Mỹ đã liên lạc với giới chính trị chống Cộng cực đoan ở Sài Gòn, tìm cách tác động Nguyễn Văn Thiệu phá hoại thương thuyết để tạo cơ hội cho đảng Cộng hòa hạ bệ Tổng thống Johnson - là người của đảng Dân chủ. Kết quả là Nguyễn Văn Thiệu viện nhiều lý do để trì hoãn, không chịu ngồi vào bàn đàm phán cho đến khi Johnson quyết định rút lui, không tái ứng cử.
Bên cạnh việc phá hoại đàm phán, Nguyễn Văn Thiệu tiến hành cải tổ Phủ Đặc ủy tình báo trung ương bằng cách đưa viên bí thư thân tín của mình là tướng Nguyễn Khắc Bình về làm Đặc ủy trưởng. Theo lệnh Thiệu, về mặt tổ chức, ngoài Văn phòng Đặc ủy trưởng, còn có 3 văn phòng phụ tá là Phòng An ninh, Phòng Điều hành và Phòng Kế hoạch. Riêng Cục Tình báo quốc nội có 3 nha, gồm: Nha Điệp báo (ban K), Nha Phản gián (ban U) và Nha Chính trị (Ban Z).
Về nhân sự, Nguyễn Khắc Bình loại hết những người của Mỹ và của Ngô Đình Diệm, Nguyễn Khánh ra khỏi các chức vụ chỉ huy từ cấp phòng trở lên. Người Mỹ chỉ quản lý được Ban Q (Trung tâm Thẩm vấn quốc gia), làm nhiệm vụ tiếp nhận tù binh từ các quân khu đưa về để thẩm tra. Các biện pháp an ninh trong Phủ Đặc ủy được bảo đảm hết sức chặt chẽ. Từ nhân viên cho đến chỉ huy ra vào cơ quan đều phải qua kiểm tra. Ngay cả các cố vấn Mỹ cũng không được tùy tiện ra vào Phủ Đặc ủy, họ chỉ được tiếp xúc với trưởng ban E, Ban K, Ban U...
28_co1439-2.jpg
Thiếu tướng Ba Quốc (thứ hai từ trái sang) và các đồng đội sau ngày giải phóng.
Theo ông Ba Quốc, một tuần trước khi Nguyễn Khắc Bình về nắm Phủ Đặc ủy, Nguyễn Văn Giàu cho ông biết là Giàu sẽ nằm trong Bộ Tham mưu của Bình để tiến hành kế hoạch cải tổ Phủ Đặc ủy. Cải tổ xong, Giàu trở thành Giám đốc Cục Tình báo quốc nội nhưng khi trò chuyện với ông Ba Quốc, Giàu cho biết mình không muốn nhận nhiệm vụ cục trưởng vì: "Nguyễn Khắc Bình đã không thực hiện đúng chức năng của một cơ quan tình báo chiến lược. Sau khi đưa đề án cho Tổng thống Thiệu phê duyệt, Bình đã biến Phủ Đặc ủy thành một cơ quan chỉ để bảo vệ Tổng thống Thiệu. Tôi không chống lại việc bảo vệ chế độ Thiệu nhưng chỉ nên dành 30% hay nhiều nhất là 50% cho công việc này. Bình không những không nghe mà còn coi tôi là phần tử chống Thiệu".
Trước tình hình ấy, ông Ba Quốc nhận ra rằng ngoại trừ các văn phòng của Đặc ủy trưởng, còn bám vào các bộ phận khác của Phủ Đặc ủy, kể cả Cục Tình báo quốc nội lẫn quốc ngoại đều không đáp ứng được yêu cầu mà cấp trên giao cho ông, là phải tiếp tục phát hiện và lấy cho được các tài liệu về mạng lưới gián điệp của địch.
Người mà ông nhắm vào là Nguyễn Đăng Khiêm, chủ sự kế hoạch của Nha Điệp báo (ban K). Khiêm là một thầy tu nhưng nửa chừng bỏ tu ra đời, không chơi bời cờ bạc hút xách và rất kín miệng. Biết Khiêm mê trồng trọt, ông Ba Quốc tiếp cận Khiêm bằng cách mỗi lần gặp nhau, ông lại nói về những vùng đất phì nhiêu, màu mỡ ở Long Khánh, thích hợp với nhiều loại cây trồng. Dần dà, ông và Khiêm trở nên thân thiết. Từ chuyện trồng trọt, ông Ba Quốc khéo léo lái sang chuyện công việc của Nha Điệp báo. Nhờ vậy, qua Nguyễn Đăng Khiêm, ông đã phát hiện 4 cán bộ của ta làm việc cho địch.
3. Tháng 5/1972, cấp trên chỉ thị cho ông Ba Quốc phải lấy bằng được hồ sơ của 2 cán bộ ta làm gián điệp cho địch ở hai tỉnh. Mặc dù đã biết là có nội gián, nhưng ta không biết cụ thể tên tuổi, chức vụ.
Với ông Ba Quốc, đây là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn chứ không đơn giản như việc đánh lừa Nguyễn Văn Giàu rồi lợi dụng lúc y đi uống cà phê để chép lại hồ sơ tài liệu: "Phủ Đặc ủy tình báo trung ương áp dụng chế độ ai làm nấy biết trong nguyên tắc bảo mật. Người của nha này, ngoài việc kình chống nhau thì họ còn giữ bí mật công việc của nha họ để lập công nên việc tìm hiểu thông tin rất khó. Tuy nhiên, chấp hành chỉ thị của cấp trên, tôi quyết định mạo hiểm vì nội gián còn nằm trong hàng ngũ ta ngày nào, ta còn phải chịu thiệt hại ngày ấy"...
Tạo được mối quan hệ thâm tình với Nguyễn Đăng Khiêm, ông Ba Quốc thường xuyên đến nhà Khiêm và vài ngày một lần, ông ghé vào phòng làm việc của Khiêm như thể tiện đường đi qua thăm hỏi. Mục đích của ông là nghiên cứu địa hình địa vật để lập kế hoạch đánh cắp tài liệu. Mỗi lần đến, ông quan sát để xác định tài liệu nằm ở tủ nào, ngăn nào, khóa gì, chìa ra sao, đồng thời theo dõi quy luật đi lại, giờ giấc của Nguyễn Đăng Khiêm.
Trong ghi chép tổng kết của mình, ông viết: "Sau khi nắm được quy luật và lấy được mẫu chìa khóa, một buổi sáng tôi vào Ban K, lúc lính gác đi uống cà phê chưa về và người tùy phái cũng vừa làm xong công việc mở cửa, lau bàn ghế cho phòng của Nguyễn Đăng Khiêm. Tôi bước nhanh tới tủ, mở khóa. Trước đó, tôi đã thử mở các tủ trong ban của tôi và mở rất tốt nhưng ác thay, nó lại không mở được tủ ông Khiêm mặc dù chìa khóa tôi làm rất đúng cỡ".
Đã không mở được mà chìa khóa lại bị kẹt trong ổ khóa, ông Ba Quốc hơi lúng túng nhưng một lát, ông cũng rút được chìa khóa ra rồi nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách. Ngay lúc đó, trung tá Tiên, Giám đốc Nha Điệp báo từ cầu thang đi lên. Thấy ông Ba Quốc, trung tá Tiên nhìn ông trừng trừng rồi hỏi ông đến đây có việc gì: "Tôi trả lời rằng tôi đến gặp ông Khiêm, hẹn ông ta Chủ Nhật đi Long Khánh. Nghe xong, trung tá Tiên lẳng lặng vào phòng làm việc của mình. Còn tôi, tôi vẫn ngồi đó, chờ cho Nguyễn Đăng Khiêm đến và rủ ông ta đi Long Khánh để chứng minh việc này có thật".
Không lấy được tài liệu, nhưng ông Ba Quốc vẫn bảo vệ được vỏ bọc của mình. Trong lúc đang tính toán kế hoạch khác thì một buổi chiều, đại úy Tâm, Trưởng ban An ninh của Nha Điệp báo đến gặp ông Ba Quốc. Trước đó, Tâm là nhân viên dưới quyền ông hồi còn ở Sở Nghiên cứu chính trị. Tâm báo cho ông biết là trung tá Tiên ra lệnh cho anh ta theo dõi ông: "Tôi báo cáo khẩn cho cấp trên và được cấp trên chỉ thị ngưng không thực hiện kế hoạch đó nữa. 10 ngày sau, đại úy Tâm lại báo cho tôi biết anh ta được lệnh ngừng theo dõi tôi. Tôi báo về trên rằng tình hình đã yên nhưng cấp trên vẫn chỉ thị không thực hiện. Mãi đến sau ngày giải phóng, khi khai thác những người chỉ huy và nhân viên Phủ Đặc ủy tình báo trung ương, ta mới nắm được danh sách 2 cán bộ nội gián".
Năm 1974, ông Ba Quốc bị lộ trong một trường hợp hoàn toàn bất ngờ. Hôm đó, ông gặp người liên lạc của mình là cô Bảy Anh tại một khu chợ đông người rồi đưa cho Bảy Anh tài liệu tình báo. Nhiệm vụ của Bảy Anh phải chuyển tài liệu này cho một nữ liên lạc để mang về căn cứ.
Không may cho cô liên lạc, cảnh sát bất ngờ chặn và khám xét tất cả những hành khách trên chiếc xe buýt đi Củ Chi để tìm kiếm một nghi phạm hình sự. Trong khi khám xét, tình cờ cảnh sát phát hiện những tài liệu tình báo trong túi xách của cô liên lạc. Vài ngày sau, Phủ Đặc ủy tình báo trung ương biết ông Ba Quốc là điệp viên do Hà Nội cài vào nhưng ông đã thoát ra căn cứ trước khi cảnh sát đến nhà để bắt ông…
 

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
VIẾT CHO NGƯỜI YÊU EM

Em hiểu mà ánh mắt của anh
Ánh mắt đã từng đốt mùa thu vàng qua ngõ
Ánh mắt nào trao em từ những ngày tóc đỏ
Bao năm rồi vẫn lặng lẽ nhìn theo

Em hiểu mà nỗi nhớ vẫn trong veo
Hiểu cả những bồi hồi xao xuyến
Có phảng phất yêu thương qua từng câu chuyện
Anh vẫn đợi chờ gì sau những tháng ngày xa....

Dẫu biết rằng chúng mình chẳng thể nào về lại hôm qua
Lời hò hẹn bỏ quên bên thềm cửa
Em quá ngu ngơ chẳng hiểu lời anh hứa
Để vọng hoài ở những hôm nay

Chắc tại chúng mình chẳng đủ cơ may
Bà Nguyệt mới se duyên nhầm kẻ khác
Em qua đò yêu để mình anh bước lạc
Trên đường tình lẻ bóng chông chênh

Đến bây giờ mới hiểu nỗi buồn tênh
Mới thầm trách lòng mình khờ dại quá
Hạnh phúc bên ai để mặc người chắp vá
Mối duyên hờ với một kẻ đến sau.

Chẳng phải vì em chẳng biết anh đau
Chẳng phải bởi em vô tâm đến thế
Em thương anh hơn những gì có thể
Nhưng cũng đành hai đứa... hai nơi.

Tự ru lòng mình vào quá khứ anh ơi!
Nhóm yêu thương cho người đàn bà bên cạnh
Đừng để cuộc đời chìm trong bất hạnh
Tận cuối cùng vẫn mãi chỉ cô đơn...

#NghinhNguyễn
Trích tập thơ “Đàn Bà và những giấc mơ”.

Tấm chân tình của một ai đó chỉ có thời gian mới trả lời được. Người thực lòng yêu bạn sẽ không tiếc thời gian để dành cả cuộc đời họ vì bạn. Kẻ không yêu bạn sẽ luôn có lý do để vứt bỏ bạn giữa dòng đời.
 

daodiemq

Tiến sĩ
Chủ thớt
Lần đầu của mọi người ra sao? Mình trước nhé 😥

Mình và anh ny bằng tuổi, quen ngót nghét từ thời lớp 10 năm cấp 3 rồi, nhưng mình khi đó cũng hiểu, cũng chưa có suy nghĩ sẽ ăn trái cấm. Mãi cho đến khi cả hai tốt nghiệp, khi đủ tuổi, tình cảm đậm hơn, mình và anh mới trao nhau cái “đầu tiên” đó.

Hôm ấy là ngày sau khi thi đại học, mình và anh đi ăn uống, xem phim (cái date của mình thường diễn ra ở mall, ăn uống, xem phim rạp, cafe rồi về). Chỉ là lần này khác biệt, mình đã rủ anh đi “phim phòng”. Nhắc lại là mình rủ nhé! Không phải là do mình tà răm đâu mọi người 😣 lý do là, ngày trước mỗi khi đi xem phim, hoặc ở đâu, ảnh muốn hôn má hay nắm tay mình ngại lắm, nên không cho. Thậm chí xem phim, ảnh muốn hôn cái chóc lên môi, thì mình cũng né. Cứ phải Sợ người ta thấy thôi 😖 Nên suốt 3 năm đi học, tụi mình nắm tay, cùng lắm là đi xe chung mình đặt tay lên thắt lưng thôi à! Lần này mình rủ chủ yếu là do cho có không gian riêng tư, không ai thấy để tụi mình có cái hôn môi đúng nghĩa.

Thì đó là lý do, không ngờ, hôm đó mình vượt hơi xa luôn. Mới đầu, vô căn phòng, có cái màn hình chiếu to ở giữa, tắt đèn tối thui, tụi mình đã chọn Annabelle nha. Mới đầu xem thì tụi mình lên cái sofa dài (tựa như cái giừong vậy) mình ôm gối, còn ảnh ngồi sát bên. Hồi ảnh mon men lại kêu là lạnh quá, sợ quá, ma kìa này nọ, rồi sát dí ôm tay mình. Xong hồi ảnh nhìn mình, mới nâng cằm mình rồi định hôn. Theo bản năng, mình né tiếp, nhưng lần này không có ai, nên ổng trực tiếp xoay mặt mình rồi ép hôn lên.

Nụ hôn đầu thì sao ta? Nó ướt ướt, nhơn nhớt, nhột nhột nữa. Lưỡi mình lần đầu, cứng đờ im re luôn, hồi ổng ngẩng lên nói “Em nhắm mắt lại đi” xong mình mới nghe lời, nhắm mắt cái đưa lưỡi loạn xạ ( bắt chước ổng nên tui cứ ngoáy lữoi) ổng thấy vậy, cười rồi kêu lên “Em hôn cùi vậy, hôn chán quá” (sau này tui nhớ quài luôn, mỗi khi hôn là tui làm ổng đê mê, sau này ổng còn giật mình vì tui hôn bạo nữa! Ai biểu kêu tui hôn chán)

Sau đó là bắt đầu tới cái tay ổng hư, sờ soạng, tui đang hôn, phải chụp tay ổng lại, tại ổng hư quá, bóp nắn lum la. Hôm đó tui mặc một cái crop-top hoodie á, với cái shorts ngắn, ống đứng hơi rộng nữa. Cái mỏ hai đứa thì vẫn hôn, mà cái tay thì như đấu vậy, ổng cứ giật tay ra rồi sờ, tui thì cứ chụp tay ổng, bắt để yên, hồi nữa không biết phải cố ý không, ổng bóp mông tui, tự nhiên tui để yên. ( này tui cũng không biết sao, dzú thì không nha, mông thì cho, chắc tại lúc đó ổng xoa tui thích quá hay sao, tui chẳng biết) ổng xoa một hồi ổng len ngón tay vô, sượt qua “con bé” đó. (Mà sau này ổng kể lúc đó nó “ướt nhẹp” nên ổng biết tui khoái rồi, biết tui d-ă-m rồi, ổng “chơi” tới luôn)

Tui bị đụng cũng hết hồn nha, ổng xoa mông cái hay giả bộ chạm nhẹ “nó” hoài luôn. Tui thì cứ chụp tay ổng mỗi lần ổng chạm.

Hồi nữa chẳng hiểu sao ổng đè lên người hồi nào không hay, giở áo tui lên nhìn, ổng xoa xoa rồi xin tui cho ổng làm em bé bú sữa mẹ ( thấy gớm) tui không nói gì nha, mà ổng cũng cúi xuống.

Tới khúc quan trọng nè, ổng mân mê một hồi cái “con bé” đó xong, ổng cởi quần định thử, tui cản, lấy tay chặn không cho, ổng nói tui là “anh cạ cạ thử thôi” xong tui cho ổng cạ, hồi tui thấy đau đau, đau nha má, tui hỏi “anh vô hả? đau vậy” ổng kêu là ổng mới vô cái đầu, khoảng nửa lóng tay, tui mới kêu đau ,cái ổng không động mà dỗ, tay dỗ dỗ kêu không sao (dỗ ngực tui nha, nắn nắn se se đồ á, chắc nghĩ tui sướng thì tui thả lỏng) xong ổng thấy ok, ổng “vô” một xí nữa, hẳn nửa cây, tui đau định la lên là ổng cúi người, hôn cho tôi ngậm họng lại, xong đút hết vào luôn. Tui đau nên cắn vô môi ổng, xong ổng để yên, tui cũng nằm yên. Hồi thì ổng lại hôn môi tiếp, chỉnh lại chân tui cho thẳng, rồi nằm lên người tui (truyền thống á, nhưng cái kia vẫn còn nằm im re nha, nhất quyết không rút ra) hồi thì Cũng đỡ, ổng kêu tui “đừng có siết, thả ra, sợ mà siết cứng vậy, là anh không kiềm được là bắn vô trong luôn á” ( rén nha😖) tui mới thả lỏng, rồi hai đứa lại hôn nhau, rồi xoa rồi nói dăm ba câu, ở dứoi cũng thích nghi. (Tui cũng sợ, lần đầu làm mà chưa kịp sướng đã đau rồi bắn là buồn lắm 😞)

Sau đó ổng mới từ từ rút cắm, đau nhưng tui chịu được, hồi là hết nha (cái cảm giác mà giống như bị vết thương sắp lành á, đụng thì đau nhưng tay cứ phải khều khều, không biết nói vậy đúng không nữa) thốn thốn, nhói nhói đâu ở bên trong á, nhưng mà thích nha! Cứ thế rồi cum ở ngoài, ổng rút ra kịp và cum.
Lần đầu thích thích, vui vui, mê nha mấy má!

Giờ thì tụi tui cũng còn quen nhen, cũng có hs, tới giờ là 5 năm rồi nè. Tui thấy mấy ông trai tinh ý xíu nha, để ý chút, mấy bà con gái “lần đầu ” mà, nên mấy ông ráng xíu dỗ dành nha, cho ngta thoải mái, chứ gấp gáp, hổng chừng mấy bả đau, mốt không cho nữa, cũng ám ảnh việc hs đó nha!

Còn mọi người thì sao? “Lần đầu” các bạn trải qua thế nào?

#sagamiskillswithspearmint
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo