Xuân Hạ
Khổ vì bướm
Chờ em
Tôi phải đợi chờ cho tới bao giờ
Sao tôi phải đắng cay?
Có thể tiếp tục nữa không
Có thể tiếp tục một giấc mơ xưa và ngã gục
Bây giờ em lại cất bước ra đi
Giờ thì đã hết, thì đã chết
Giờ thì chỉ còn nỗi nhớ trong căn phòng vắng
Bao tháng ngày đã xa thật rồi
Hết thật rồi.
Tôi phải đợi chờ cho tới bao giờ
Sao tôi phải đắng cay?
Có thể tiếp tục nữa không
Có thể tiếp tục một giấc mơ xưa và ngã gục
Bây giờ em lại cất bước ra đi
Giờ thì đã hết, thì đã chết
Giờ thì chỉ còn nỗi nhớ trong căn phòng vắng
Bao tháng ngày đã xa thật rồi
Hết thật rồi.