Ở miền trung Ukraine, nơi thành phố Kryvyi Rih trải dài trên mảnh đất công nghiệp xám màu thép, ngày 25 tháng 1 năm 1978, một đứa trẻ ra đời. Đứa trẻ ấy không phải hoàng tử, cũng chẳng thuộc về dòng dõi quyền lực. Cha là người dạy học, mẹ là kỹ sư, gia đình bình dị. Nhưng trong đôi mắt sáng của cậu bé Volodymyr Zelensky, đã có mầm mống của khát vọng khác thường.
Thuở thiếu thời, Zelensky không đi theo con đường gươm súng, mà chọn tiếng cười, nghệ thuật và sân khấu. Ông dựng lên Kvartal 95, biến tiếng cười thành ngọn lửa soi chiếu nỗi niềm người dân Ukraine. Và trong bộ phim “Đầy tớ của Nhân dân”, ông hóa thân thành vị tổng thống giả tưởng – một thầy giáo dám đứng lên chống tham nhũng. Không ai ngờ, vai diễn ấy là lời tiên tri cho số phận chính trị của chính ông.
Năm 2019, khi dân chúng đã mỏi mệt trước những hứa hẹn dang dở và những vết nứt quyền lực, Zelensky – người chưa từng bước vào nghị trường – đã tiến ra chính trường như một luồng gió mới. Ông thắng cử với 73% phiếu bầu, một chiến thắng không chỉ của cá nhân, mà là tiếng gầm của nhân dân khát vọng đổi thay.
Nhưng định mệnh không để ông chỉ là một nhà cải cách trong thời bình. Ngày 24 tháng 2 năm 2022, tiếng bom rền vang trên bầu trời Kiev, quân đội Nga tràn vào biên giới. Ukraine lâm nguy. Trong giờ phút đen tối, nhiều lãnh đạo đã chọn đường thoát thân, nhưng Zelensky đứng giữa thủ đô, gửi đi lời bất tử:
“Tôi cần đạn dược, không cần xe để chạy trốn.”
Từ giây phút ấy, hình ảnh ông vượt khỏi biên giới Ukraine. Ông không còn là diễn viên, không chỉ là tổng thống – mà trở thành biểu tượng của ý chí bất khuất. Zelensky mặc áo lính giản dị, xuất hiện qua màn hình trước nghị viện thế giới, không phải để cầu xin, mà để hiệu triệu. Ông biến Ukraine thành tiền tuyến của tự do, biến bản thân thành tiếng nói của một dân tộc không khuất phục.
Trong cơn lửa đạn, ông không đơn độc. Bên cạnh ông là Đệ nhất phu nhân Olena Zelenska, người bạn đời và người đồng chí, chia sẻ cùng ông gánh nặng của một quốc gia trong thử thách sinh tử.
Và thế là, từ một nghệ sĩ bình thường, Zelensky đã khắc tên mình vào lịch sử như một anh hùng sử thi hiện đại. Ông không sinh ra để làm vua, nhưng thời cuộc đã chọn ông làm kẻ cầm cờ. Hành trình ấy, vẫn còn đang viết tiếp, nhưng mỗi trang đều thấm đẫm mồ hôi, máu và lòng kiên cường của cả một dân tộc.
Tên ông nay đã vượt khỏi biên giới Ukraine, khắc vào sử sách cùng những lãnh tụ từng gánh trên vai vận mệnh dân tộc. Trước bão giông thời đại, ông là ngọn đuốc soi đường; giữa tro tàn đổ nát, ông là lời thề sống còn của một dân tộc quyết không quỳ gối.
Người dân Ukraine nhìn vào ông như nhìn vào chính bản thân mình – một dân tộc nhỏ bé nhưng quả cảm, một đất nước bị thử thách nhưng không chịu khuất phục. Từng ngôi làng, từng mái nhà, từng cánh đồng lúa mì cháy đỏ dưới bom đạn vẫn thì thầm một khúc ca bất diệt: “Chúng ta còn đứng đây, và chúng ta sẽ chiến thắng.”
Và dù mai này lịch sử sẽ viết tiếp bằng máu hay bằng hòa bình, tên Zelensky vẫn sẽ được nhắc như một người con của nhân dân, kẻ dám đứng ở tuyến đầu khi cả thế giới còn ngập ngừng. Ông là minh chứng rằng:
Không cần ngai vàng mới thành anh hùng,
Không cần gươm giáo mới giữ được non sông,
Chỉ cần một trái tim biết gắn mình với vận mệnh đồng bào.
Như một lời thề khắc vào đá, như một ngọn cờ cắm giữa bão tố, câu chuyện về Volodymyr Zelensky sẽ còn vang vọng mãi:
Một dân tộc không chết, một đất nước không mất, và một nhà lãnh đạo sẽ đi cùng lịch sử như huyền thoại của thời đại chúng ta.