Kể về lộc địt của các bác đi

daikhainhuthe

Yếu sinh lý
Lúc chưa vợ thì đong gái lâu, 2 3 nốt mới nện được. Giờ có vợ rồi đéo hiểu đong gái tài vl. Toàn lần đầu gặp gỡ rồi nện được luôn. Nhiều k nhớ hết tên. Riệu nhiều nhớ mỗi mặt, tên tuổi quê quán thì chịu
 

Jerry Bim

Yếu sinh lý
à cái kiểu địt nhanh này hồi trước tao cũng thi thoảng gặp này

Em gì ấy quên mẹ tên rồi, học NEU năm 2. Tối nằm mất ngủ 12h lên tinder quẹt phát thì trúng, nói chuyện đâu đấy chừng nửa tiếng thì đong đưa đến cái đoạn là trời lạnh này em trọ 1 mình ko lạnh à :))) xong n bảo lạnh n mới mất ngủ nói chuyện đến giờ. Nghĩ lúc ấy nửa đêm cũng lười lười nma nhớ ra là sáng hôm sau làm remote, 1h30 phi qua đón ở chỗ Kim Giang, em bé đội cái mũ len to sụ nhìn đáng yêu vl :)))

1 em tên Hằng ở chỗ Pháo Đài Láng. Nói chuyện đâu đấy đc vài hôm, em ấy bảo muốn làm bạn bè thôi thì cũng ok vì đợt ấy tao cũng rảnh. Hôm ấy đi uống bia với mấy th bạn say vcl nứng lên mới nhắn là đi ôm nhau ngủ ko em thì em n cũng đang uống với bạn cũng say giống tao =)). Xong em ấy chấm chấm lúc thì ok hẹn 10h, tao phi qua n bảo ơ anh sao nhìn cao thế nhỉ. Qua cái ks chỗ hồ Ngọc Khánh tao nằm say vắt lưỡi ngủ mất lúc quay qua thấy em ngon quá thế là lao vào, nma say mắt mờ quá đ cởi đc cái váy ra, tuột mạnh quá xé mẹ cái váy ra. Đang hăng hái thì cơn say n lại ập đến tiếp tao nôn mẹ vào chân em ấy =)) Sáng dậy đưa về thì tao có bảo để tao đền cái váy mới nma em ấy vẫn block tao :))

Kiểu con gái mỗi tháng n có mấy ngày tự nhiên nứng lol cao độ ấy. Mày khá khá tí nói chuyện đúng cái tầm ấy thì lên giường chỉ tính bằng nốt nhạc :)))
 

Brian Tèo

Yếu sinh lý
Quen qua app, tối 11h e alo bảo qua quán nhậu đưa e về kẻo e sợ k dám đi với ai ở đấy. Hỏi đưa về đâu thì giả vờ say quá không nói gì... chuyện gì đến cũng đến thôi :)))
1753456110965.png
 

leedzung75

Yếu sinh lý
Tôi với thằng Duy là bạn thân gần 10 năm. Cái kiểu thân không phải vì có chung chí hướng cao siêu gì, mà vì đã từng nắm tay nhau từ những ngày nghèo rách, nhịn đói sau giờ học để dành tiền chơi net, từng dầm mưa, từng ngủ chung giường, từng chửi nhau thậm tệ rồi lại rủ nhau đi ăn mì gói lúc 1 giờ sáng.

Duy thương người yêu nó thật lòng. Nhỏ tên Nhi – một con bé xinh xắn, nhẹ nhàng và có phần hơi bướng. Tôi không phải gu của nhỏ, mà cũng chẳng bao giờ có ý định chen vào. Bởi vì tôi biết luật bất thành văn: người yêu bạn thân, đụng vô là mất tư cách làm người.

Vậy mà, cái đêm đó, tôi vẫn trượt.


---

Chiều hôm đó, Duy nhắn tin cho tôi:

> “Nó ghen vô lý vãi. Cãi nhau to. Mày rảnh không, đi nhậu cho tao xả.”



Tôi đang bận nên bảo để tối. Không lâu sau, chính Nhi nhắn cho tôi:

> “Anh rảnh không? Em muốn đi uống vài ly, đầu em như muốn nổ.”



Tôi khựng lại vài giây. Tự dưng thấy lạ. Thường thì cô ấy chẳng bao giờ chủ động nhắn kiểu đó với tôi. Nhưng rồi… tôi cũng đồng ý. Một phần vì tò mò. Một phần vì trong lòng có gì đó nhói nhẹ khi thấy tin nhắn.


---

21h, tôi đến trước quán. Nhi đã ngồi đó, ánh mắt đỏ hoe, môi cắn nhẹ như đang cố kìm nén.

> “Họp hành xong chưa anh?” – cô hỏi, giọng nhẹ tênh nhưng đầy u uất.



Tôi ngồi xuống, gọi hai chai soju. Tụi tôi uống nhanh, không vòng vo, không khách sáo. Giống như cả hai đều biết, đêm nay sẽ không chỉ đơn thuần là một buổi nhậu.

Nhi nói về Duy. Về việc bị kiểm soát, bị nghi ngờ. Về cảm giác như mình chỉ là một phần tài sản, không còn là một người yêu. Tôi nghe. Không biện minh giùm thằng bạn, cũng không vỗ vai an ủi như thường lệ. Tôi chỉ ngồi đó, đối diện một người con gái đang lạc lối.

Và tôi… cũng bắt đầu lạc theo.


---

23h30 – Quán vắng dần, chai thứ ba cạn sạch. Mắt tôi lờ đờ, người hơi choáng. Nhi ngả đầu lên vai tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ mùi tóc cô ấy – thoang thoảng mùi bưởi, xen lẫn chút mùi rượu nhẹ và vị gì đó… rất đàn bà.

> “Anh có nghĩ em tệ không?” – cô hỏi.



Tôi im lặng. Mọi lý trí lúc đó đều tan biến.


---

Và rồi… tôi nắm tay cô ấy. Nhẹ thôi. Cô ấy không rút ra. Ngược lại, siết nhẹ.

Tôi biết, cái chạm tay đó đã là một cú trượt. Nhưng thay vì dừng lại, tôi bước tiếp. Đến vách đá.


---

00h30 – Tôi và Nhi vào khách sạn. Không một lời hứa. Không ai chủ động. Nhưng tất cả đều hiểu.

Quần áo vứt vội trên sàn. Môi chạm môi. Da chạm da. Cả hai như thú hoang bị kìm nén quá lâu. Không còn đúng – sai, không còn Duy – bạn thân. Chỉ còn nhục cảm và bản năng.

4 lần trong đêm. Mỗi lần là một cơn sóng dồn dập. Không chỉ thể xác, mà còn là những tiếng rên khe khẽ, là hơi thở gấp gáp, là những ánh mắt tìm nhau như muốn nuốt trọn từng giây phút ngắn ngủi.


---

06h sáng – Tôi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Nhi nằm nghiêng, lưng trần lộ ra dưới tấm chăn mỏng. Cô ấy vẫn đẹp. Nhưng trong ánh sáng sớm mờ mờ, cái đẹp ấy pha lẫn sự lạnh lùng đến rợn người.

> “Anh có thấy tội lỗi không?” – cô hỏi, mắt không nhìn tôi.



Tôi thở dài. Không trả lời. Vì nếu nói “có”, thì tôi là thằng khốn nạn.
Mà nếu nói “không”… tôi còn tệ hơn cả khốn nạn.


---

Tôi đưa cô ấy về. Không ai nói gì thêm. Trên đường về, tin nhắn của Duy hiện lên:

> “Cảm ơn mày vì đã nghe nó. Tao sai thật.”



Tôi thấy tim mình co lại.

Tôi muốn phóng xe thật nhanh, bỏ lại mọi thứ. Nhưng quá muộn rồi.


---

Tôi đã ngủ với người yêu bạn thân. Không vì yêu. Chỉ vì sai lầm. Nhưng cái sai đó... không có cách nào gột sạch.


---

Kết:

Tôi không liên lạc lại với Nhi. Cô ấy cũng không nhắn thêm gì.
Tôi vẫn đi nhậu với Duy, vẫn cười như không có chuyện gì. Nhưng sâu trong lòng, tôi biết
 

Halflife

Yếu sinh lý
Bên trên