The gioi dia nguc
Yếu sinh lý
AI thì con nào viết truyện hay nhất nhỉ. T đang có ý tưởng viết truyện ngôn tình
Chiều nay nhéAnh Chí hnay đăng truyện bên nào
Tiếp đi ChíCh7. Yêu? Về quê.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, nhưng nó đã kết thúc với Chi, em xin phép trở về trước, ông Danh muốn cử người đưa cô về nhưng cô nói không cần và chủ động bắt taxi. Về đến căn phòng trọ, sự lặng lẽ ập đến, rồi như một cái kén nó bao chặt lấy em. Chỉ còn tiếng giày cao gót bỏ lại ngổn ngang bên cửa và tiếng sột soạt của tà áo dài nhàu nhĩ nằm trên thành ghế chỏng chơ. Thứ duy nhất cô nâng niu và đặt ngay ngắn trên giường là chiếc áo vest, cô nhẹ nhàng mong sao hơi ấm đó đừng tan đi.
Cô đến bên chiếc gương rồi nhìn mình trong đó, gương mặt vẫn chưa kịp rửa trôi son phấn, vệt nước mắt mới khô giờ đã thêm từng giọt mới nối theo dòng. Bàn tay run rẩy siết chặt vào nhau như cố kìm sự trực trào từ nội tâm của cơn uất nghẹn.Xem nội dung: 436976 Nhưng rồi mọi thứ vẫn vỡ òa.
Chi lao vào nhà tắm, cánh cửa vừa khép đã nghe tiếng gạt nước. Cô cúi xuống, đôi mắt lướt qua từng phần da thịt còn in hằn cảm giác của gã đàn ông xa lạ. Đôi tay nắm lấy từng lớp vải còn sót lại trên cơ thể mà bứt ra như chối bỏ tất cả những thứ tên kia từng chạm vào.
Nước ào ra từ vòi sen, mát lạnh nhưng không làm dịu được nỗi sợ và cả sự ghê tởm. Cô đứng đó, khóc, rồi kỳ cọ như một sự ám ảnh.
Bắt đầu từ cần cổ cao trắng ngần, nơi mà mẹ cô gọi là “cổ kiêu ba ngấn” rồi khen sang. Nơi đây tên dâm ô cầm thú ấy đã hôn đã dụi mặt vào. Tiếp theo là đôi bờ mông treo cao, dáng mông tròn vo, làn da trơn mát, đây là nơi cô luôn tự hào, chăm chút. Vậy mà bàn tay bẩn thỉu của hắn dám len qua 2 vạt áo dài rồi úp lên, quá trâng tráo.
Đây nữa cái khuôn ngực vun tròn, không to không bé, núng nính vừa tay có hai núm vú đỏ tươi như hai trái cherry mọng nước. Chính là nơi đại diện cho sự nữ tính của cô, khiến cô khoe trọn được ra nét thanh xuân quý giá. Nhưng hắn cũng đã xoa, còn định xé áo em ra đòi nhìn hết. Cuối cùng, em vuốt nhẹ đám lông ngắn lơ thơ trên mu bướm khum khum của mình mà uất ức. Nơi đây đây là đức hạnh, phẩm giá của em, nơi mà em luôn tâm niệm giữ gìn và chỉ trao gửi cho ý trung nhân, như để chứng minh sự toàn tâm toàn ý của mình. Vậy mà hôm nay hắn đã xâm phạm.
Cô căm ghét hắn, ghê tởm cái cảm giác còn đọng lại những nơi hắn ta từng chạm vào. Cô trút hết cả chai sữa tắm lên người rồi bắt đầu dùng tay kỳ mạnh. Bọt ngàu lên trắng xóa, hai bàn tay cô miết mạnh trên da không chút nương tình. Mười phút trôi qua toàn thân cô gần như che kín những vệt đỏ mờ, rát bỏng, nhưng cảm giác kia vẫn không trôi đi.
Cô bất lực ngồi sụp xuống. Nước vẫn chảy, nhưng Chi chỉ ôm lấy hai gối của mình mà nức nở, đôi vai rung rung từng tiếng nấc nghẹn ngào. Em không gào lên, cũng không gọi tên ai, chỉ ngồi run rẩy như con thú bị thương tội nghiệp. Cảm giác nhơ nhớp, làm cơn phẫn uất cuộn trào, cô thấy mình như đã bị bôi bẩn, không chỉ trên da thịt, mà từ tận ruột gan, sâu trong trái tim vốn còn non nớt. Một cô gái ngoan hiền, chưa từng yêu, chưa từng để ai chạm vào... vậy mà trải nghiệm đầu tiên với đàn ông lại là một sự cưỡng đoạt thô bạo và chỉ đem lại cho cô ghê tởm và nhục nhã.
Cô không biết mình đã ngồi bao lâu trong làn nước lạnh, chỉ nhớ rằng cơn uất nghẹn nghẹn dịu xuống khi cô nghĩ đến hình ảnh ông Danh. Ông không cần nói nhiều, chỉ một cú đạp tung cửa, ánh mắt sắc lạnh, khí phách đanh thép, đã đủ là đốm sáng của cô giữa màn đêm tuyệt vọng. Cô vẫn nhớ đôi vai ông khi ấy to lớn đến lạ, từng bước chân ông tiến lại, đã vững vàng đạp tan nỗi bất lực của cô.
Tim cô thực sự đã hẫng nhịp lúc ông khoác tấm áo lên vai cô. Ánh mắt thoáng qua ấy không thương hại, không soi xét mà chan chứa dịu dàng và xót xa. Cô thấy được nâng niu, được dịu dàng bảo vệ, đấy là thứ một đứa trẻ vắng cha ít được cảm nhận nhất trên đời. Tấm áo vest của ông lúc ấy... sao mà ấm thế?
Chi bỗng mở cửa nhà tắm, thân thể vẫn còn ẩm ướt không một mảnh vải che thân, cô lao ra ngoài, đi tìm tấm áo vest mà cô vừa nãy đã để gọn trên giường. Cô ngồi xuống, tay run run mở ra, khẽ áp mặt vào lớp vải mềm thơm mùi gỗ đàn hương, mùi trà Sen, mùi trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành... mùi của ông. Quen thuộc, dịu dàng, an tâm.
Cô vòng tay ôm lấy chiếc áo, ép chặt vào ngực như thể đang được chính ông ôm. Trong cơn hoảng loạn vừa qua, sau những tiếp xúc với đàn ông lần đầu cô chỉ muốn biến mất. Nhưng giờ đây, trong cái ôm tưởng tượng, cô lại chẳng muốn rời đi. Những hồi ức đen tối làm cô uất ức, dần nhường chỗ cho những hình ảnh và cảm giác khiến cô vui. Cô nhớ nụ cười rất ngắn mà ông Danh trao khi vẫy cô đến bên cạnh…cô nhớ cái chạm vai khi cùng ông đứng một góc riêng nhìn ra bữa tiệc…nhớ cái nhìn từ đôi mắt sâu như muốn hút cô vào. Và hơn hết cô nhớ cái chạm tay lên vai ấy, cái chạm nhẹ khi ông vừa đến giải cứu cô như một vị anh hùng.
Cô nhìn xuống vuốt nhẹ tay lên vải áo. Nếu đây là da thịt ông thì mọi sự đụng chạm cũng giống tên kia, nhưng sao… cô lại không ghê tởm. Cô miết cần cổ mình trên cổ áo, thật êm dịu khiến mắt cô lim dim. Cô lấy ống tay áo đặt trên eo, trượt xuống… “uhm” cô ngân khẽ, toàn thân nổi da gà. Ngực cô bắt đầu phập phồng, hai má đỏ, chỉ là tưởng tượng thôi sao trong lòng cô nhộn nhạo thế này. Chiếc áo đại diện cho ông nó như có ma lực, mỗi vùng nó đi qua đều tạo ra những kích thích lạ lùng. Cô giấu đi nhưng thâm tâm cô biết rõ, trước ngực cô hai điểm nhỏ cương lên, và giữa hai chân râm ran ngứa.
Chi đập đập gối, mặt nóng ran, cô bật cười khúc khích như con gái mới lớn giấu nụ cười trong gối khi nhớ đến người mình thương. Đúng vậy không, cô đang yêu?
-Không đâu… ông là sếp, là thầy mà… với lại ông lớn hơn mình gần ba mươi tuổi.
Cô tự nhủ, nhưng rồi chính mình lại cười khúc khích như một đứa trẻ. Có gì sai đâu nếu mình cảm mến một người đàn ông tử tế và bản lĩnh. Có gì xấu nếu mình thấy tim đập nhanh khi đứng cạnh người từng dìu dắt mình qua từng giai đoạn trưởng thành.
Và đêm đó, Chi đã ngủ quên trong chiếc áo vest rộng thùng thình, nhưng lại vừa vặn đến kỳ lạ với một trái tim vừa lần đầu hé mở.
Ông Danh hiểu rằng sau chuyện như vậy xảy ra Chi cần một quãng thời gian để bình ổn. Ông cho cô được nghỉ một tuần, hoặc có thể hơn nếu cô vẫn còn u uất. Chi cũng thấy mình chưa sẵn sàng đối diện với tất cả lúc này, cô cần đi đến một nơi xa tạm bỏ lại sau lưng những chuyện không mong muốn. Chi nghĩ đến mẹ, và gần như không chút do dự cô đặt vé xe trở về luôn.
Chuyến xe cuối cùng ngày hôm ấy dừng ở vùng quê nghèo lúc trời đã nhá nhem. Trời tháng 10 gió nhẹ và mưa lất phất, cái lạnh như len qua từng lớp áo, buốt nhẹ ở đầu ngón tay và thấm dần vào lòng.
Lúc bà Lệ mở cửa, bà thấy ngay bóng dáng mảnh khảnh mà mình đợi mong mỗi ngày. Vẫn cái ôm nhõng nhẽo, vẫn nụ cười lí lắc trên môi nhưng sâu trong đôi mắt của đứa con gái bà yêu nhất mực đã không chỉ còn là sự trong trẻo đơn thuần nữa.
Bà vụng nói, cũng không tưởng tượng hết được những khúc mắc của con để vỗ về, bà chỉ biết mở rộng hết lòng mình để ủ ấm cho con.
-Vào đi, mưa này dễ ốm lắm, cất đồ đi rồi ra mẹ pha cho cốc trà gừng.
-Con thích trà xanh hơn, nhấm nháp với vải khô là tuyệt nhất. Vải khô năm nay chắc nhiều mẹ ha, cho con nhiều thêm mấy quả, thèm quá, trên kia con có mua mấy lần để ăn mà toàn sâu cuống.
-Cứ cất đồ đi, ra đây rồi khắc có.
Căn nhà nhỏ mái bằng đã khác hơn cái hồi cô mới rời đi. Tường trắng mới sơn lối đi từ bếp ra chuồng gà đã được lợp tôn chắc chắn, tránh cho bà phải chịu khổ nhọc những ngày nắng mưa. Chi gật gù nhấp ly trà xanh vẫn còn nghi ngút khói, cô nhìn khoảng sân lặng rồi hưởng thụ sự bình yên.
Bữa cơm chỉ hai mẹ con nhưng tiếng cười không dứt, Chi dường như cũng đã bỏ quên những bộn bề ở thành phố phía sau. Chỉ đến khi bữa cơm xong xuôi, mẹ đi xét cửa chuồng lợn chuồng gà, nhốt con Milu và khóa cổng, Chi rửa bát xong thì thẫn thờ ngồi một mình. Cô chỉ lặng thinh nhìn vô định, trời tạnh ráo, trăng cao nhưng chỉ hé một nửa non, Chi ôm gối thỉnh thoảng cau mày nhưng rồi lại cười và vùi mặt sâu vào giữa 2 bàn tay.
Bà Lệ đi và vào nhìn thấy hết, bà không giấu được một cái nhếch môi rồi ghẹo con.
-Gì mà cười tủm tỉm vậy? Mắt thì lơ ngơ… yêu rồi hả.
Chi quay sang, nhăn mặt. Nhưng nụ cười kia lại nở rộng hơn, lấp lánh một thứ gì đó không thể giấu nổi. Cô chối, nhưng chối lấy lệ.
-Hư, yêu gì mà yêu chứ, mẹ lại trêu con.
-Còn chối, cô là con gái mẹ, mẹ không hiểu thì ai hiểu? Giấu được ai chứ giấu mẹ được à.
Chi không nói gì, một lúc sau, đợi mẹ ngồi xuống, cô khẽ tựa đầu trên vai bà, lúc này cô mới nói khẽ.
-Con cũng không chắc là gì nữa mẹ à. Chỉ là… có một người khiến con thấy lòng mình khác đi. Không phải như mấy cảm nắng hồi sinh viên. Nó sâu hơn, yên lặng hơn nhưng lại rất rõ ràng mẹ ạ.
Bà Lệ không chen ngang, chỉ quay lại nhìn con gái. Ánh đèn điện chiếu qua hiên khắc nửa khuôn mặt Chi lên đoạn tường trắng, em ngước đầu lên nhưng không thật sự biết mình nhìn gì. Cô nói tiếp.
-Người ấy không hay nói ngọt, không cười nhiều, ít khen. Nhưng cái cách họ bước đi, cái cách họ lặng lẽ quan sát, cái cách họ chăm chú lắng nghe... khiến con thấy bản thân mình được để tâm, được công nhận. Có những lần con tưởng mình không chịu đựng nổi, sẽ sụp đổ ngay tức thì, nhưng chỉ cần người ấy đặt tay lên vai, xoa nhẹ… con lại thấy mình kiên cường hẳn lên.
Rồi cô ngước lên đôi mắt long lanh như đang có một dấu hỏi.
-Đấy có phải… yêu không hả mẹ.
Bà lệ trầm ngâm như đang tua lại một kỉ niệm, rồi giọng bà buồn buồn nói.
-Mẹ cũng đâu khác gì con, đã kịp yêu đâu thì bố con đột ngột mất. Mẹ mới chỉ kịp có danh phận chứ chưa được cảm nhận thứ tình cảm thiêng liêng kia nhiều, từ đó mẹ cũng không rung động thêm lần nào nữa. Thế nên chuyện tình yêu, mẹ chẳng biết phải khuyên con thế nào.
-Con không mong người ấy biết hay đáp lại, cũng không muốn chiếm giữ bất kể điều gì. Con chỉ muốn… giữ cảm xúc này lại là của riêng con, được bên cạnh người ta để tiến bộ hàng ngày và tự do xao xuyến. Vậy có nên không.
-Vậy thì giữ lại đi. Cái gì khiến mình tiến bộ hơn, can đảm hơn… thì nên giữ lại.
Chi khẽ gật đầu. Trong lòng cô, hình ảnh người đàn ông ấy lại hiện ra, không rõ ràng, không cụ thể, nhưng đủ để ánh mắt cô mềm xuống, hơi mơ màng. Cô không kể gì thêm, chỉ để những mảnh ký ức vụn vặt lặng lẽ lướt qua trong đầu. Tất cả, như từng đợt gió thoảng, không đủ mạnh để cô chao đảo, nhưng đủ để kéo thành vệt cười trên môi.
Ngoài trời, gió đêm vẫn thổi khe khẽ, hai mẹ con ngồi cạnh nhau ngả nghiêng theo giai điệu một câu hát. Cả hai đều đang nghĩ trong đầu một điều gì đó thiêng liêng, một cảm xúc không cần gọi tên, chỉ cần để im cho nó tồn tại.
Buổi sáng hôm sau, một buổi sáng tuyệt vời để làm mới lại toàn bộ mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng. Chi đứng vươn vai nhìn ra vườn. Mẹ cô đang từ chuồng gà đi vào, tay xách xô thức ăn đã trống. Thế nhưng điều Chi chú ý là biểu cảm trên gương mặt của bà, rất nhăn nhó. Chốc chốc bà lại dừng, tay chống sau lưng làm ra vẻ rất đau. Chi vội vàng chạy ra đỡ mẹ.
-Mẹ sao thế ạ.
-Mẹ không sao, chỉ đau lưng thông thường thôi vài ba giây là hết.
Chi đỡ mẹ ngồi xuống rồi chạy đi lấy nước, thế nhưng tình huống càng lúc càng tệ thêm. Mặt bà trở lên tái mét, nhiệt độ cơ thể tăng trong khi mồ hôi rịn ra từng giọt rồi chảy nối đuôi nhau thành dòng. Chi bắt đầu thấy lo, cô đỡ mẹ vào giường nằm rồi tức tốc gọi taxi.
-Không cần lo đâu con, chỉ là đau lưng một chút mà thôi, hư hư…cho mẹ xin cái chăn.
-Sức khỏe là không thể qua loa, mẹ đang sốt đấy. Để con đưa mẹ lên bệnh viện khám ngay.
Mất nửa tiếng sau để hai mẹ con lên được bệnh viện huyện. Cuối tuần, phòng cấp cứu ít nhân viên nên bà phải đợi ít lâu, đến khi bác sĩ ra đến nơi thì tình hình đã trở nên rất tệ. Bà Lệ nằm co ro, cơ thể lịm đi vì đau và sốt. Điều không may cho hai mẹ con là ngày nghỉ, hệ thống cận lâm sàng ngừng hoạt động chỉ có một ông bác sĩ già nhìn từ các triệu chứng lâm sàng rồi đưa ra lời khuyên.
-Các xét nghiệm cận lâm sàng chỉ có siêu âm là có thể cho ra kết quả ngay, tôi đang cầm đây rồi. Qua hình ảnh ghi lại thì kích thước thận thu nhỏ đáng kể chỉ còn lại từ 7,2 đến 7,5 cm, vỏ thận mỏng..vv… cộng thêm với các dấu hiệu lâm sàng rõ rệt như đau thắt lưng, sốt, phù chân và huyết áp có dấu hiệu tăng. Theo kinh nghiệm của tôi mẹ cháu rất có thể đang bị suy thận mãn tính giai đoạn sau. Tốt nhất cháu nên cho mẹ chuyển viện kịp thời để làm các xét nghiệm kỹ hơn mới có được kết quả chính xác và sớm nhất.
Nghe đến đây Chi thấy trời đất như quay cuồng, mẹ là người thân còn lại duy nhất của cô, là nơi tránh gió an toàn, chốn bình yên cho cô thoải mái trút bầu tâm sự. Cô không thể để mất mẹ, không thể để bà ấy rời xa mình…bằng mọi giá.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Gay cấn hơn rồiCh7. Yêu? Về quê.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, nhưng nó đã kết thúc với Chi, em xin phép trở về trước, ông Danh muốn cử người đưa cô về nhưng cô nói không cần và chủ động bắt taxi. Về đến căn phòng trọ, sự lặng lẽ ập đến, rồi như một cái kén nó bao chặt lấy em. Chỉ còn tiếng giày cao gót bỏ lại ngổn ngang bên cửa và tiếng sột soạt của tà áo dài nhàu nhĩ nằm trên thành ghế chỏng chơ. Thứ duy nhất cô nâng niu và đặt ngay ngắn trên giường là chiếc áo vest, cô nhẹ nhàng mong sao hơi ấm đó đừng tan đi.
Cô đến bên chiếc gương rồi nhìn mình trong đó, gương mặt vẫn chưa kịp rửa trôi son phấn, vệt nước mắt mới khô giờ đã thêm từng giọt mới nối theo dòng. Bàn tay run rẩy siết chặt vào nhau như cố kìm sự trực trào từ nội tâm của cơn uất nghẹn.Xem nội dung: 436976 Nhưng rồi mọi thứ vẫn vỡ òa.
Chi lao vào nhà tắm, cánh cửa vừa khép đã nghe tiếng gạt nước. Cô cúi xuống, đôi mắt lướt qua từng phần da thịt còn in hằn cảm giác của gã đàn ông xa lạ. Đôi tay nắm lấy từng lớp vải còn sót lại trên cơ thể mà bứt ra như chối bỏ tất cả những thứ tên kia từng chạm vào.
Nước ào ra từ vòi sen, mát lạnh nhưng không làm dịu được nỗi sợ và cả sự ghê tởm. Cô đứng đó, khóc, rồi kỳ cọ như một sự ám ảnh.
Bắt đầu từ cần cổ cao trắng ngần, nơi mà mẹ cô gọi là “cổ kiêu ba ngấn” rồi khen sang. Nơi đây tên dâm ô cầm thú ấy đã hôn đã dụi mặt vào. Tiếp theo là đôi bờ mông treo cao, dáng mông tròn vo, làn da trơn mát, đây là nơi cô luôn tự hào, chăm chút. Vậy mà bàn tay bẩn thỉu của hắn dám len qua 2 vạt áo dài rồi úp lên, quá trâng tráo.
Đây nữa cái khuôn ngực vun tròn, không to không bé, núng nính vừa tay có hai núm vú đỏ tươi như hai trái cherry mọng nước. Chính là nơi đại diện cho sự nữ tính của cô, khiến cô khoe trọn được ra nét thanh xuân quý giá. Nhưng hắn cũng đã xoa, còn định xé áo em ra đòi nhìn hết. Cuối cùng, em vuốt nhẹ đám lông ngắn lơ thơ trên mu bướm khum khum của mình mà uất ức. Nơi đây đây là đức hạnh, phẩm giá của em, nơi mà em luôn tâm niệm giữ gìn và chỉ trao gửi cho ý trung nhân, như để chứng minh sự toàn tâm toàn ý của mình. Vậy mà hôm nay hắn đã xâm phạm.
Cô căm ghét hắn, ghê tởm cái cảm giác còn đọng lại những nơi hắn ta từng chạm vào. Cô trút hết cả chai sữa tắm lên người rồi bắt đầu dùng tay kỳ mạnh. Bọt ngàu lên trắng xóa, hai bàn tay cô miết mạnh trên da không chút nương tình. Mười phút trôi qua toàn thân cô gần như che kín những vệt đỏ mờ, rát bỏng, nhưng cảm giác kia vẫn không trôi đi.
Cô bất lực ngồi sụp xuống. Nước vẫn chảy, nhưng Chi chỉ ôm lấy hai gối của mình mà nức nở, đôi vai rung rung từng tiếng nấc nghẹn ngào. Em không gào lên, cũng không gọi tên ai, chỉ ngồi run rẩy như con thú bị thương tội nghiệp. Cảm giác nhơ nhớp, làm cơn phẫn uất cuộn trào, cô thấy mình như đã bị bôi bẩn, không chỉ trên da thịt, mà từ tận ruột gan, sâu trong trái tim vốn còn non nớt. Một cô gái ngoan hiền, chưa từng yêu, chưa từng để ai chạm vào... vậy mà trải nghiệm đầu tiên với đàn ông lại là một sự cưỡng đoạt thô bạo và chỉ đem lại cho cô ghê tởm và nhục nhã.
Cô không biết mình đã ngồi bao lâu trong làn nước lạnh, chỉ nhớ rằng cơn uất nghẹn nghẹn dịu xuống khi cô nghĩ đến hình ảnh ông Danh. Ông không cần nói nhiều, chỉ một cú đạp tung cửa, ánh mắt sắc lạnh, khí phách đanh thép, đã đủ là đốm sáng của cô giữa màn đêm tuyệt vọng. Cô vẫn nhớ đôi vai ông khi ấy to lớn đến lạ, từng bước chân ông tiến lại, đã vững vàng đạp tan nỗi bất lực của cô.
Tim cô thực sự đã hẫng nhịp lúc ông khoác tấm áo lên vai cô. Ánh mắt thoáng qua ấy không thương hại, không soi xét mà chan chứa dịu dàng và xót xa. Cô thấy được nâng niu, được dịu dàng bảo vệ, đấy là thứ một đứa trẻ vắng cha ít được cảm nhận nhất trên đời. Tấm áo vest của ông lúc ấy... sao mà ấm thế?
Chi bỗng mở cửa nhà tắm, thân thể vẫn còn ẩm ướt không một mảnh vải che thân, cô lao ra ngoài, đi tìm tấm áo vest mà cô vừa nãy đã để gọn trên giường. Cô ngồi xuống, tay run run mở ra, khẽ áp mặt vào lớp vải mềm thơm mùi gỗ đàn hương, mùi trà Sen, mùi trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành... mùi của ông. Quen thuộc, dịu dàng, an tâm.
Cô vòng tay ôm lấy chiếc áo, ép chặt vào ngực như thể đang được chính ông ôm. Trong cơn hoảng loạn vừa qua, sau những tiếp xúc với đàn ông lần đầu cô chỉ muốn biến mất. Nhưng giờ đây, trong cái ôm tưởng tượng, cô lại chẳng muốn rời đi. Những hồi ức đen tối làm cô uất ức, dần nhường chỗ cho những hình ảnh và cảm giác khiến cô vui. Cô nhớ nụ cười rất ngắn mà ông Danh trao khi vẫy cô đến bên cạnh…cô nhớ cái chạm vai khi cùng ông đứng một góc riêng nhìn ra bữa tiệc…nhớ cái nhìn từ đôi mắt sâu như muốn hút cô vào. Và hơn hết cô nhớ cái chạm tay lên vai ấy, cái chạm nhẹ khi ông vừa đến giải cứu cô như một vị anh hùng.
Cô nhìn xuống vuốt nhẹ tay lên vải áo. Nếu đây là da thịt ông thì mọi sự đụng chạm cũng giống tên kia, nhưng sao… cô lại không ghê tởm. Cô miết cần cổ mình trên cổ áo, thật êm dịu khiến mắt cô lim dim. Cô lấy ống tay áo đặt trên eo, trượt xuống… “uhm” cô ngân khẽ, toàn thân nổi da gà. Ngực cô bắt đầu phập phồng, hai má đỏ, chỉ là tưởng tượng thôi sao trong lòng cô nhộn nhạo thế này. Chiếc áo đại diện cho ông nó như có ma lực, mỗi vùng nó đi qua đều tạo ra những kích thích lạ lùng. Cô giấu đi nhưng thâm tâm cô biết rõ, trước ngực cô hai điểm nhỏ cương lên, và giữa hai chân râm ran ngứa.
Chi đập đập gối, mặt nóng ran, cô bật cười khúc khích như con gái mới lớn giấu nụ cười trong gối khi nhớ đến người mình thương. Đúng vậy không, cô đang yêu?
-Không đâu… ông là sếp, là thầy mà… với lại ông lớn hơn mình gần ba mươi tuổi.
Cô tự nhủ, nhưng rồi chính mình lại cười khúc khích như một đứa trẻ. Có gì sai đâu nếu mình cảm mến một người đàn ông tử tế và bản lĩnh. Có gì xấu nếu mình thấy tim đập nhanh khi đứng cạnh người từng dìu dắt mình qua từng giai đoạn trưởng thành.
Và đêm đó, Chi đã ngủ quên trong chiếc áo vest rộng thùng thình, nhưng lại vừa vặn đến kỳ lạ với một trái tim vừa lần đầu hé mở.
Ông Danh hiểu rằng sau chuyện như vậy xảy ra Chi cần một quãng thời gian để bình ổn. Ông cho cô được nghỉ một tuần, hoặc có thể hơn nếu cô vẫn còn u uất. Chi cũng thấy mình chưa sẵn sàng đối diện với tất cả lúc này, cô cần đi đến một nơi xa tạm bỏ lại sau lưng những chuyện không mong muốn. Chi nghĩ đến mẹ, và gần như không chút do dự cô đặt vé xe trở về luôn.
Chuyến xe cuối cùng ngày hôm ấy dừng ở vùng quê nghèo lúc trời đã nhá nhem. Trời tháng 10 gió nhẹ và mưa lất phất, cái lạnh như len qua từng lớp áo, buốt nhẹ ở đầu ngón tay và thấm dần vào lòng.
Lúc bà Lệ mở cửa, bà thấy ngay bóng dáng mảnh khảnh mà mình đợi mong mỗi ngày. Vẫn cái ôm nhõng nhẽo, vẫn nụ cười lí lắc trên môi nhưng sâu trong đôi mắt của đứa con gái bà yêu nhất mực đã không chỉ còn là sự trong trẻo đơn thuần nữa.
Bà vụng nói, cũng không tưởng tượng hết được những khúc mắc của con để vỗ về, bà chỉ biết mở rộng hết lòng mình để ủ ấm cho con.
-Vào đi, mưa này dễ ốm lắm, cất đồ đi rồi ra mẹ pha cho cốc trà gừng.
-Con thích trà xanh hơn, nhấm nháp với vải khô là tuyệt nhất. Vải khô năm nay chắc nhiều mẹ ha, cho con nhiều thêm mấy quả, thèm quá, trên kia con có mua mấy lần để ăn mà toàn sâu cuống.
-Cứ cất đồ đi, ra đây rồi khắc có.
Căn nhà nhỏ mái bằng đã khác hơn cái hồi cô mới rời đi. Tường trắng mới sơn lối đi từ bếp ra chuồng gà đã được lợp tôn chắc chắn, tránh cho bà phải chịu khổ nhọc những ngày nắng mưa. Chi gật gù nhấp ly trà xanh vẫn còn nghi ngút khói, cô nhìn khoảng sân lặng rồi hưởng thụ sự bình yên.
Bữa cơm chỉ hai mẹ con nhưng tiếng cười không dứt, Chi dường như cũng đã bỏ quên những bộn bề ở thành phố phía sau. Chỉ đến khi bữa cơm xong xuôi, mẹ đi xét cửa chuồng lợn chuồng gà, nhốt con Milu và khóa cổng, Chi rửa bát xong thì thẫn thờ ngồi một mình. Cô chỉ lặng thinh nhìn vô định, trời tạnh ráo, trăng cao nhưng chỉ hé một nửa non, Chi ôm gối thỉnh thoảng cau mày nhưng rồi lại cười và vùi mặt sâu vào giữa 2 bàn tay.
Bà Lệ đi và vào nhìn thấy hết, bà không giấu được một cái nhếch môi rồi ghẹo con.
-Gì mà cười tủm tỉm vậy? Mắt thì lơ ngơ… yêu rồi hả.
Chi quay sang, nhăn mặt. Nhưng nụ cười kia lại nở rộng hơn, lấp lánh một thứ gì đó không thể giấu nổi. Cô chối, nhưng chối lấy lệ.
-Hư, yêu gì mà yêu chứ, mẹ lại trêu con.
-Còn chối, cô là con gái mẹ, mẹ không hiểu thì ai hiểu? Giấu được ai chứ giấu mẹ được à.
Chi không nói gì, một lúc sau, đợi mẹ ngồi xuống, cô khẽ tựa đầu trên vai bà, lúc này cô mới nói khẽ.
-Con cũng không chắc là gì nữa mẹ à. Chỉ là… có một người khiến con thấy lòng mình khác đi. Không phải như mấy cảm nắng hồi sinh viên. Nó sâu hơn, yên lặng hơn nhưng lại rất rõ ràng mẹ ạ.
Bà Lệ không chen ngang, chỉ quay lại nhìn con gái. Ánh đèn điện chiếu qua hiên khắc nửa khuôn mặt Chi lên đoạn tường trắng, em ngước đầu lên nhưng không thật sự biết mình nhìn gì. Cô nói tiếp.
-Người ấy không hay nói ngọt, không cười nhiều, ít khen. Nhưng cái cách họ bước đi, cái cách họ lặng lẽ quan sát, cái cách họ chăm chú lắng nghe... khiến con thấy bản thân mình được để tâm, được công nhận. Có những lần con tưởng mình không chịu đựng nổi, sẽ sụp đổ ngay tức thì, nhưng chỉ cần người ấy đặt tay lên vai, xoa nhẹ… con lại thấy mình kiên cường hẳn lên.
Rồi cô ngước lên đôi mắt long lanh như đang có một dấu hỏi.
-Đấy có phải… yêu không hả mẹ.
Bà lệ trầm ngâm như đang tua lại một kỉ niệm, rồi giọng bà buồn buồn nói.
-Mẹ cũng đâu khác gì con, đã kịp yêu đâu thì bố con đột ngột mất. Mẹ mới chỉ kịp có danh phận chứ chưa được cảm nhận thứ tình cảm thiêng liêng kia nhiều, từ đó mẹ cũng không rung động thêm lần nào nữa. Thế nên chuyện tình yêu, mẹ chẳng biết phải khuyên con thế nào.
-Con không mong người ấy biết hay đáp lại, cũng không muốn chiếm giữ bất kể điều gì. Con chỉ muốn… giữ cảm xúc này lại là của riêng con, được bên cạnh người ta để tiến bộ hàng ngày và tự do xao xuyến. Vậy có nên không.
-Vậy thì giữ lại đi. Cái gì khiến mình tiến bộ hơn, can đảm hơn… thì nên giữ lại.
Chi khẽ gật đầu. Trong lòng cô, hình ảnh người đàn ông ấy lại hiện ra, không rõ ràng, không cụ thể, nhưng đủ để ánh mắt cô mềm xuống, hơi mơ màng. Cô không kể gì thêm, chỉ để những mảnh ký ức vụn vặt lặng lẽ lướt qua trong đầu. Tất cả, như từng đợt gió thoảng, không đủ mạnh để cô chao đảo, nhưng đủ để kéo thành vệt cười trên môi.
Ngoài trời, gió đêm vẫn thổi khe khẽ, hai mẹ con ngồi cạnh nhau ngả nghiêng theo giai điệu một câu hát. Cả hai đều đang nghĩ trong đầu một điều gì đó thiêng liêng, một cảm xúc không cần gọi tên, chỉ cần để im cho nó tồn tại.
Buổi sáng hôm sau, một buổi sáng tuyệt vời để làm mới lại toàn bộ mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng. Chi đứng vươn vai nhìn ra vườn. Mẹ cô đang từ chuồng gà đi vào, tay xách xô thức ăn đã trống. Thế nhưng điều Chi chú ý là biểu cảm trên gương mặt của bà, rất nhăn nhó. Chốc chốc bà lại dừng, tay chống sau lưng làm ra vẻ rất đau. Chi vội vàng chạy ra đỡ mẹ.
-Mẹ sao thế ạ.
-Mẹ không sao, chỉ đau lưng thông thường thôi vài ba giây là hết.
Chi đỡ mẹ ngồi xuống rồi chạy đi lấy nước, thế nhưng tình huống càng lúc càng tệ thêm. Mặt bà trở lên tái mét, nhiệt độ cơ thể tăng trong khi mồ hôi rịn ra từng giọt rồi chảy nối đuôi nhau thành dòng. Chi bắt đầu thấy lo, cô đỡ mẹ vào giường nằm rồi tức tốc gọi taxi.
-Không cần lo đâu con, chỉ là đau lưng một chút mà thôi, hư hư…cho mẹ xin cái chăn.
-Sức khỏe là không thể qua loa, mẹ đang sốt đấy. Để con đưa mẹ lên bệnh viện khám ngay.
Mất nửa tiếng sau để hai mẹ con lên được bệnh viện huyện. Cuối tuần, phòng cấp cứu ít nhân viên nên bà phải đợi ít lâu, đến khi bác sĩ ra đến nơi thì tình hình đã trở nên rất tệ. Bà Lệ nằm co ro, cơ thể lịm đi vì đau và sốt. Điều không may cho hai mẹ con là ngày nghỉ, hệ thống cận lâm sàng ngừng hoạt động chỉ có một ông bác sĩ già nhìn từ các triệu chứng lâm sàng rồi đưa ra lời khuyên.
-Các xét nghiệm cận lâm sàng chỉ có siêu âm là có thể cho ra kết quả ngay, tôi đang cầm đây rồi. Qua hình ảnh ghi lại thì kích thước thận thu nhỏ đáng kể chỉ còn lại từ 7,2 đến 7,5 cm, vỏ thận mỏng..vv… cộng thêm với các dấu hiệu lâm sàng rõ rệt như đau thắt lưng, sốt, phù chân và huyết áp có dấu hiệu tăng. Theo kinh nghiệm của tôi mẹ cháu rất có thể đang bị suy thận mãn tính giai đoạn sau. Tốt nhất cháu nên cho mẹ chuyển viện kịp thời để làm các xét nghiệm kỹ hơn mới có được kết quả chính xác và sớm nhất.
Nghe đến đây Chi thấy trời đất như quay cuồng, mẹ là người thân còn lại duy nhất của cô, là nơi tránh gió an toàn, chốn bình yên cho cô thoải mái trút bầu tâm sự. Cô không thể để mất mẹ, không thể để bà ấy rời xa mình…bằng mọi giá.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Hôm nay thảo thế.CH8. Mẹ, mẹ nhất định phải sống.
Chuyến xe xuất phát ngay trong buổi trưa hôm đấy, tiếng còi hụ của xe cấp cứu càng làm lòng Chi rối bời đến nghẹn đi. Cô ngồi sụp ở một bên dùng cả hai tay nắm chặt tay mẹ mình như níu giữ, nỗi sợ dường như phủ kín tâm hồn cô.
-Mẹ ơi, mẹ ở lại bên con, con còn chưa kịp lớn khôn còn chưa báo đáp gì cho mẹ, còn chưa cả cho mẹ đi du lịch nước ngoài. Mẹ phải ở bên con đến khi con lấy chồng, để chúng con thay phiên chăm sóc mẹ, để bế con cho con và nghe được tiếng gọi bà ngoại của nó. Huhu.
Nước mắt cô rơi lã chã xuống mu bàn tay mẹ. Đôi mắt bà Lệ lúc mở lúc nhắm, môi mấp máy không rõ thành lời. Những lúc ấy Chi nhanh tay quệt đi dòng nước mắt, ôm lấy bà rồi nói sát bên tai.
-Mẹ ơi không sao, con đây, mẹ không sao rồi.
Vừa tới bệnh viện tuyến trên, mọi thứ diễn ra gấp gáp như một cơn bão. Một đoàn bác sĩ đẩy cáng bà Lệ vào phòng cấp cứu, Chi loạng choạng đi theo, tay vẫn bám lấy mép áo blouse trắng của một y tá. Sau vài giờ đồng hồ mà Chi tưởng chừng đã đi qua cả thế kỷ, một bác sĩ từ căn phòng trắng xóa đấy hớt hải bước ra.
-Em là con gái của cô Đặng Thị Lệ đúng không? Vào đây một chút để chị trao đổi cái này.
Nhìn thái độ gấp gáp và gương mặt không nhiều sự lạc quan của chị, Chi thấy lòng mình cũng nặng theo. Em cứ thế lủi thủi bước theo vào căn phòng sát bên. Để Chi ngồi ngay ngắn chị mới bắt đầu trình bày.
-Chúng tôi đã làm xét nghiệm máu, creatinin rất cao, ure máu vượt ngưỡng cho phép. Đấy là nguyên do tình trạng nửa tỉnh nửa mê hiện giờ. Mọi dấu hiệu cho thấy cô ấy đang bị suy thận mãn tính giai đoạn cuối, nguy cơ nhiễm độc toàn thân. Phải chạy thận gấp.
Chi nghe như có sét đánh bên tai, cô đứng bật lên tay siết trên mép bàn, cố không chao đảo, rồi hỏi.
-Phải… chạy thận… là sao bác sĩ? Có thể… khỏi được không?
-Haizz, Chạy thận nhân tạo là giải pháp duy trì sự sống. Nhưng nếu muốn điều trị dứt điểm… chỉ còn cách ghép thận. Gia đình hãy chuẩn bị thật kỹ cả về tinh thần và kinh tế, bởi việc này cần sàng lọc kỹ càng và kinh phí rất cao…
Câu chữ lướt qua tai nhưng Chi không nghe thêm được gì nữa, trong đầu cô chỉ còn ong ong những cụm từ: “duy trì sự sống” “ghép thận” “kinh phí rất cao”. Những cụm từ kia đều diễn tả một kết cục chung mà với cô là vô cùng kinh khủng: mẹ cô có thể chết.
-Ôi không mẹ ơi, không thể được mẹ với con là duy nhất là ngọn hải đăng giữa biển đời đầy bão táp này…mẹ đừng chết…xin mẹ, mẹ ơi…
Đấy là tiếng lòng gào thét của cô nhưng nào ai nghe thấy, có nghe thấy thì liệu có giúp được gì.
Mẹ cô phải chạy thận nhân tạo, phải dùng thuốc đặc trị, phải nằm viện, chạy máy..vv… những thứ đó sẽ mất tiền, rất nhiều. Sau đó cô sẽ phải tìm thận mới cho mẹ, nếu may mắn cô hợp để cho bà thì tốt, vậy phải lo tiền xét nghiệm của bà và của cô cùng tiền mổ. Nhiều lắm lắm, vậy Chi sẽ bán nhà, bán đất, chẳng sao vì em chỉ cần mẹ còn, chỉ cần ngày ngày nhìn thấy mẹ…Nhưng nếu Chi không hợp để hiến thì sao? Mua thận? Mua của ai và ở đâu, tiền bán nhà bán đất liệu có đủ mua hay không? Chọn ai để thực hiện một ca ghép rủi ro như thế để có thể hoàn toàn yên tâm? Câu chuyện không chỉ dừng ở việc cần rất nhiều tiền mà còn cần cả những mối quan hệ trên cao. Những thứ đó Chi đã thiếu cả cuộc đời, cô chưa bao giờ để chúng trở thành mối lo, nhưng đây là lần duy nhất. Vẫn biết chỉ cần mẹ em khỏe thì để Chi vào đó nằm thay cũng được, nhưng tấm lòng không đổi thành những điều thiết thực, không giúp cô vượt qua được cơn tuyệt vọng này.
Dòng nước mắt em tuôn tràn, trái tim như bị ai bóp cứng. Trước mắt Chi trở thành đen đặc, cô dựa lưng lên tường rồi dần trượt xuống, hoàn toàn xụi lơ. Chiếc điện thoại trên tay cô lúc này nhấp nháy.
Ánh đèn neon chói lóa, làm Chi tỉnh dậy, cô nheo mắt nhìn quanh thấy mình đang nằm trên một chiếc cáng ở rìa phòng cấp cứu. Cô nheo mắt nhìn đồng hồ, 1h30 sáng, cô đã ngất đi gần 7tiếng sao? Trong thời gian ấy chuyện gì đã xảy ra? Mẹ cô đâu? Bà thế nào rồi?
Chi định tung chiếc chăn đắp trên người ra thì mới biết đó là một chiếc áo vest, một hình ảnh cho cô gợi nhớ đến sự an toàn. Một tia hi vọng ánh lên, cô lảo đảo bước xuống giường đi về phòng mẹ.
-Ô em gái, tỉnh rồi a gớm em làm bọn chị lo quá, đi đến đây mà cả hai mẹ con cùng hôn mê làm chẳng biết gọi ai làm thủ tục. May nhé, có ông sếp gọi đúng lúc rồi nhiệt tình đến ngay, thế nên…
Chị y tá nói gì Chi chẳng còn nghe rõ bởi bao nhiêu sự chú ý của em đã dồn vào bóng lưng vĩ đại kia. Quen thuộc quá, vẫn tóc hoa râm lấm tấm sợi bạc, áo sơ mi trắng bên trong, áo gile xám bên ngoài cùng màu với chiếc quần ông đang mặc và chiếc áo vest trên tay cô. Cứ bất cứ khi nào sự tuyệt vọng bủa vây lấy Chi thì bóng dáng kia lại làm đập tan nó mà kéo cô ra ngoài. Sự cảm kích nào cho đủ những ân huệ to bằng trời như thế đây.
Ông Danh đang đứng nói chuyện cùng một ông bác sĩ cứng tuổi, trước khi rời đi ông ấy bắt tay ông và cười. Liệu đây là một tín hiệu tốt chăng, Chi mong quá, cô bước vội lại gần.
-Cháu chào chú, cháu lại làm phiền chú rồi phải không ạ.
Chi cúi thấp đầu cảm ơn, rồi ngước lên nhìn ông bằng đôi mắt hàm ân kèo theo cả áy náy.
-Dậy rồi à, thuốc an thần có làm cháu choáng váng không, sao không nghỉ thêm chút nữa đi.
-Cháu ổn lắm rồi chú ạ. Vừa rồi bác sĩ nói gì vậy chú, bệnh tình của mẹ cháu ra sao rồi ạ.
Ông không trả lời Chi ngay mà đặt hai tay lên vai em, vẫn là cái xoa dịu dàng khi trước rồi sau đó ông lấy chiếc áo vest em cầm khoác lên cho em.
-Cẩn thận lạnh, không sao rồi, ngồi xuống đây chú nói cho nghe.
Chi dùng hai tay siết lên mép áo để sự ấm áp của ông thấm sâu tận trong tâm hồn run rẩy của em. Em nghe lấy như nuốt từng lời ông nói.
-Trước mắt mẹ cháu không sao, sẽ tỉnh lại trong chốc lát rồi chuyển về phòng yêu cầu.
Bao nhiêu đè nén tuôn ra, rơi theo từng giọt nước mắt, Chi khóc khi môi nhoẻn miệng cười gật đầu rồi nghe ông nói tiếp.
-Sau này vẫn phải chạy thận định kỳ để duy trì sự sống, tiếp đến phải tìm nguồn thận để ghép thật nhanh. Nếu không bệnh của mẹ cháu không dứt điểm được mà ngày càng nặng thêm.
Nỗi lo vẫn còn nguyên nhưng dù sao cũng còn một đường hi vọng, Chi quệt nước mắt, ánh mắt đã trở lại quyết tâm hơn.
-Cháu sẽ làm được, nhất định cháu sẽ giữ mẹ ở lại bên cháu thật lâu. Giờ cháu sẽ đi làm xét nghiệm tương thích, nếu được cháu sẽ trực tiếp hiến cho bà.
Chi định đứng dậy thì ông Danh kéo tay cô ngồi xuống rồi vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô.
-Từ từ đã, cháu và mẹ cháu khả năng tương thích sẽ không cao, và nếu có tương thích cũng nằm trong trường hợp cần cân nhắc.
-Vì sao chứ, cháu tình nguyện cho mẹ cháu mà, cháu muốn mẹ hơn bất cứ điều gì trên đời.
-Vừa rồi cháu ngất bác sĩ đã làm xét nghiệm máu theo quy trình, cháu và mẹ khác nhóm máu nhau. Nếu đủ tương thích để ghép sẽ phải làm thêm thủ thuật đặc biệt và có nguy cơ cao. Thay vào đó chú đã đăng ký mẹ cháu chờ tạng, nếu có tạng thích hợp sẽ được cân nhắc ghép ngay.
Rồi sau khi nhìn quanh ông mới nói thêm.
-Còn một cách nữa, đấy là mua thận, nhà nước mình tuy không cho nhưng luôn có cơ chế ngầm, việc này để chú tính.
Mọi chuyện thật phức tạp, Chi sẽ lại bế tắc nếu không có người đàn ông này. Bàn tay nhỏ vẫn đang trong tay ông, ông chỉ muốn an ủi em một cách dịu dàng đâu nghĩ đã làm trong lòng em có sóng dậy.
Chưa đầy một ngày, bà Lệ được ra khỏi phòng cấp cứu và được chuyển sang phòng yêu cầu. Căn phòng không quá rộng nhưng sạch sẽ, yên tĩnh và đầy đủ thiết bị theo dõi. Nhân viên y tế ra vào thường xuyên, kiểm tra huyết áp, truyền dịch, theo dõi tình trạng từng giờ.
Không ai nói ra, nhưng Chi biết rõ đây là loại phòng mà không phải bệnh nhân nào cũng được vào ở. Và với sự chăm sóc tận tình với dàn nhân viên y tế hùng hậu như này lại càng hiếm hơn. Điều này chắc hẳn không phù hợp với hoàn cảnh của hai mẹ con Chi.
Bà Lệ tỉnh táo dần, ăn được một chút cháo trắng và có thể ngồi tựa lưng nghe bác sĩ dặn dò. Dù còn mệt, nhưng nước da đã bớt nhợt nhạt, mắt không còn mờ đục như hôm trước. Bà nhìn Chi đôi mắt trìu mến nhưng cũng chất chứa rất nhiều xót xa.
-Con gái yêu của mẹ chịu khổ rồi, mẹ xin lỗi đã làm gánh nặng của con.
-Con chẳng thấy khổ, chẳng thấy nặng mà chỉ thấy vui, mẹ phải thật khỏe để còn nhìn con gái mẹ trưởng thành, cho mẹ đi vòng quanh thế giới nữa chứ.
Chị điều dưỡng đứng một bên cười bảo.
-Con gái mẹ ngoan thế, yên tâm em sẽ thực hiện được mong ước đấy. Chúng tôi hiếm thấy bệnh nhân nào hồi phục thần tốc như mẹ em. Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, không lo.
Chi cười đáp lại cảm ơn, em siết chặt tay mẹ hơn còn trong lòng thầm cảm ơn người đã sắp xếp tất cả.
Tối hôm ấy, khi bà Lệ đã ngủ thiếp đi sau mũi tiêm, Chi ngồi bên cạnh nắm tay bà, đầu tựa nhẹ vào cạnh giường. Em không còn khóc nữa, mà biết lúc này mình phải thật kiên cường. Vì khó khăn vẫn còn đó, tiền đâu để chạy thận lâu dài, thận ở đâu để ghép…và còn phải cảm ơn người ta, người đã giúp mẹ cô còn ở đây, hồi phục như bay hằng ngày và gieo cho cô niềm hi vọng. Chi rất ngại khi phải nhận ân huệ từ ai đó, nhưng nếu là vì mẹ thì cô sẽ nhận nhưng nhất định sẽ trả dù bất cứ giá nào.
-“Con sẽ làm mọi thứ để giữ mẹ ở bên con thật lâu”.
Giọng Chi thì thầm nhưng chắc nịch, “làm mọi thứ” ở đây tức là cô đã xác định bán đi tất cả, nhà, đất thậm chí cả bản thân mình.
Vài ngày sau, bà Lệ đã tươi tỉnh hẳn, gần như không còn chút biểu hiện nào của người bệnh. Các chỉ số đã về mức bình ổn bà đã có thể tự sinh hoạt nhẹ nhàng và bắt đầu đòi về liên tục. Nhưng Chi đã rất quyết tâm, dù bà có đòi thế nào đi nữa cô vãn dứt khoát gạt đi.
-Mẹ phải ở đến khi bác sĩ cho xuất viện thì mới được ra, mà mẹ cũng không phải quan tâm đến vườn tược lợn gà làm gì nữa, con nhờ người ở quê bán hết đi rồi. Sau này mẹ sẽ ở trên này với con, con phải được chăm sóc mẹ khi mẹ đau ốm, mẹ mà bỏ về quê tức là muốn con mang danh bất hiếu cả đời.
Chi đã nói đến đây bà Lệ cũng chỉ còn cách nghe theo, bà đồng ý sẽ ở trên này đến khi bệnh đỡ hơn. Nhưng khi nghe đến việc Chi sẽ bán đất, bán nhà để cho bà chữa bệnh thì bà đã khóc rất lâu. Bà nói trong nức nở.
-Mảnh đất đấy là ông bà nội cho bố con, rồi sau này bố con khai hoang cái đồi phía sau nhà thành vườn vải. Tên con cũng từ đấy mà ra, đấy như là kỷ niệm của cha con để lại, nó thuộc về con. Vậy mà bây giờ vì mẹ mà phải bán, mẹ thấy có lỗi Chi à.
-Mẹ, bố mẹ cho con cuộc sống, cả hình hài thân xác này cũng là do bố mẹ đắp nặn lên. Bố không còn, với con không có gì quan trọng hơn sức khỏe của mẹ. Chỉ khi nào mẹ thật sự khỏe mạnh con mới có thể sống vui. Nhà đất chỉ là vật ngoài thân, mẹ con mình chỉ cần một khoảnh nhỏ đủ ở là được rồi, sống có nhau mới là điều quan trọng. Còn bố, bố sống mãi trong tim mẹ con mình, có vườn vải hay không không quan trọng.
Chi nói hết những lời từ đáy lòng, bà Lệ cũng chỉ còn biết gật đầu nghe theo, rồi cả hai mẹ con ôm nhau thút thít, nhưng rõ ràng họ đều hạnh phúc khi có nhau.
Ngoài cửa, ông Danh đã dừng lại ở đây ít lâu, thấy 2 mẹ con ôm nhau ông không vào nữa mà đi ra ngoài gọi điện.
-Alo…việc tôi bảo anh, anh cố làm thật nhanh giúp tôi…ừ nếu cần có thể hỏi bên Trung Quốc xem sao, giá nào cũng được, miễn là phải nhanh…
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Gay cấn hơn rồi.Ch7. Yêu? Về quê.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, nhưng nó đã kết thúc với Chi, em xin phép trở về trước, ông Danh muốn cử người đưa cô về nhưng cô nói không cần và chủ động bắt taxi. Về đến căn phòng trọ, sự lặng lẽ ập đến, rồi như một cái kén nó bao chặt lấy em. Chỉ còn tiếng giày cao gót bỏ lại ngổn ngang bên cửa và tiếng sột soạt của tà áo dài nhàu nhĩ nằm trên thành ghế chỏng chơ. Thứ duy nhất cô nâng niu và đặt ngay ngắn trên giường là chiếc áo vest, cô nhẹ nhàng mong sao hơi ấm đó đừng tan đi.
Cô đến bên chiếc gương rồi nhìn mình trong đó, gương mặt vẫn chưa kịp rửa trôi son phấn, vệt nước mắt mới khô giờ đã thêm từng giọt mới nối theo dòng. Bàn tay run rẩy siết chặt vào nhau như cố kìm sự trực trào từ nội tâm của cơn uất nghẹn.Xem nội dung: 436976 Nhưng rồi mọi thứ vẫn vỡ òa.
Chi lao vào nhà tắm, cánh cửa vừa khép đã nghe tiếng gạt nước. Cô cúi xuống, đôi mắt lướt qua từng phần da thịt còn in hằn cảm giác của gã đàn ông xa lạ. Đôi tay nắm lấy từng lớp vải còn sót lại trên cơ thể mà bứt ra như chối bỏ tất cả những thứ tên kia từng chạm vào.
Nước ào ra từ vòi sen, mát lạnh nhưng không làm dịu được nỗi sợ và cả sự ghê tởm. Cô đứng đó, khóc, rồi kỳ cọ như một sự ám ảnh.
Bắt đầu từ cần cổ cao trắng ngần, nơi mà mẹ cô gọi là “cổ kiêu ba ngấn” rồi khen sang. Nơi đây tên dâm ô cầm thú ấy đã hôn đã dụi mặt vào. Tiếp theo là đôi bờ mông treo cao, dáng mông tròn vo, làn da trơn mát, đây là nơi cô luôn tự hào, chăm chút. Vậy mà bàn tay bẩn thỉu của hắn dám len qua 2 vạt áo dài rồi úp lên, quá trâng tráo.
Đây nữa cái khuôn ngực vun tròn, không to không bé, núng nính vừa tay có hai núm vú đỏ tươi như hai trái cherry mọng nước. Chính là nơi đại diện cho sự nữ tính của cô, khiến cô khoe trọn được ra nét thanh xuân quý giá. Nhưng hắn cũng đã xoa, còn định xé áo em ra đòi nhìn hết. Cuối cùng, em vuốt nhẹ đám lông ngắn lơ thơ trên mu bướm khum khum của mình mà uất ức. Nơi đây đây là đức hạnh, phẩm giá của em, nơi mà em luôn tâm niệm giữ gìn và chỉ trao gửi cho ý trung nhân, như để chứng minh sự toàn tâm toàn ý của mình. Vậy mà hôm nay hắn đã xâm phạm.
Cô căm ghét hắn, ghê tởm cái cảm giác còn đọng lại những nơi hắn ta từng chạm vào. Cô trút hết cả chai sữa tắm lên người rồi bắt đầu dùng tay kỳ mạnh. Bọt ngàu lên trắng xóa, hai bàn tay cô miết mạnh trên da không chút nương tình. Mười phút trôi qua toàn thân cô gần như che kín những vệt đỏ mờ, rát bỏng, nhưng cảm giác kia vẫn không trôi đi.
Cô bất lực ngồi sụp xuống. Nước vẫn chảy, nhưng Chi chỉ ôm lấy hai gối của mình mà nức nở, đôi vai rung rung từng tiếng nấc nghẹn ngào. Em không gào lên, cũng không gọi tên ai, chỉ ngồi run rẩy như con thú bị thương tội nghiệp. Cảm giác nhơ nhớp, làm cơn phẫn uất cuộn trào, cô thấy mình như đã bị bôi bẩn, không chỉ trên da thịt, mà từ tận ruột gan, sâu trong trái tim vốn còn non nớt. Một cô gái ngoan hiền, chưa từng yêu, chưa từng để ai chạm vào... vậy mà trải nghiệm đầu tiên với đàn ông lại là một sự cưỡng đoạt thô bạo và chỉ đem lại cho cô ghê tởm và nhục nhã.
Cô không biết mình đã ngồi bao lâu trong làn nước lạnh, chỉ nhớ rằng cơn uất nghẹn nghẹn dịu xuống khi cô nghĩ đến hình ảnh ông Danh. Ông không cần nói nhiều, chỉ một cú đạp tung cửa, ánh mắt sắc lạnh, khí phách đanh thép, đã đủ là đốm sáng của cô giữa màn đêm tuyệt vọng. Cô vẫn nhớ đôi vai ông khi ấy to lớn đến lạ, từng bước chân ông tiến lại, đã vững vàng đạp tan nỗi bất lực của cô.
Tim cô thực sự đã hẫng nhịp lúc ông khoác tấm áo lên vai cô. Ánh mắt thoáng qua ấy không thương hại, không soi xét mà chan chứa dịu dàng và xót xa. Cô thấy được nâng niu, được dịu dàng bảo vệ, đấy là thứ một đứa trẻ vắng cha ít được cảm nhận nhất trên đời. Tấm áo vest của ông lúc ấy... sao mà ấm thế?
Chi bỗng mở cửa nhà tắm, thân thể vẫn còn ẩm ướt không một mảnh vải che thân, cô lao ra ngoài, đi tìm tấm áo vest mà cô vừa nãy đã để gọn trên giường. Cô ngồi xuống, tay run run mở ra, khẽ áp mặt vào lớp vải mềm thơm mùi gỗ đàn hương, mùi trà Sen, mùi trầm ấm của một người đàn ông trưởng thành... mùi của ông. Quen thuộc, dịu dàng, an tâm.
Cô vòng tay ôm lấy chiếc áo, ép chặt vào ngực như thể đang được chính ông ôm. Trong cơn hoảng loạn vừa qua, sau những tiếp xúc với đàn ông lần đầu cô chỉ muốn biến mất. Nhưng giờ đây, trong cái ôm tưởng tượng, cô lại chẳng muốn rời đi. Những hồi ức đen tối làm cô uất ức, dần nhường chỗ cho những hình ảnh và cảm giác khiến cô vui. Cô nhớ nụ cười rất ngắn mà ông Danh trao khi vẫy cô đến bên cạnh…cô nhớ cái chạm vai khi cùng ông đứng một góc riêng nhìn ra bữa tiệc…nhớ cái nhìn từ đôi mắt sâu như muốn hút cô vào. Và hơn hết cô nhớ cái chạm tay lên vai ấy, cái chạm nhẹ khi ông vừa đến giải cứu cô như một vị anh hùng.
Cô nhìn xuống vuốt nhẹ tay lên vải áo. Nếu đây là da thịt ông thì mọi sự đụng chạm cũng giống tên kia, nhưng sao… cô lại không ghê tởm. Cô miết cần cổ mình trên cổ áo, thật êm dịu khiến mắt cô lim dim. Cô lấy ống tay áo đặt trên eo, trượt xuống… “uhm” cô ngân khẽ, toàn thân nổi da gà. Ngực cô bắt đầu phập phồng, hai má đỏ, chỉ là tưởng tượng thôi sao trong lòng cô nhộn nhạo thế này. Chiếc áo đại diện cho ông nó như có ma lực, mỗi vùng nó đi qua đều tạo ra những kích thích lạ lùng. Cô giấu đi nhưng thâm tâm cô biết rõ, trước ngực cô hai điểm nhỏ cương lên, và giữa hai chân râm ran ngứa.
Chi đập đập gối, mặt nóng ran, cô bật cười khúc khích như con gái mới lớn giấu nụ cười trong gối khi nhớ đến người mình thương. Đúng vậy không, cô đang yêu?
-Không đâu… ông là sếp, là thầy mà… với lại ông lớn hơn mình gần ba mươi tuổi.
Cô tự nhủ, nhưng rồi chính mình lại cười khúc khích như một đứa trẻ. Có gì sai đâu nếu mình cảm mến một người đàn ông tử tế và bản lĩnh. Có gì xấu nếu mình thấy tim đập nhanh khi đứng cạnh người từng dìu dắt mình qua từng giai đoạn trưởng thành.
Và đêm đó, Chi đã ngủ quên trong chiếc áo vest rộng thùng thình, nhưng lại vừa vặn đến kỳ lạ với một trái tim vừa lần đầu hé mở.
Ông Danh hiểu rằng sau chuyện như vậy xảy ra Chi cần một quãng thời gian để bình ổn. Ông cho cô được nghỉ một tuần, hoặc có thể hơn nếu cô vẫn còn u uất. Chi cũng thấy mình chưa sẵn sàng đối diện với tất cả lúc này, cô cần đi đến một nơi xa tạm bỏ lại sau lưng những chuyện không mong muốn. Chi nghĩ đến mẹ, và gần như không chút do dự cô đặt vé xe trở về luôn.
Chuyến xe cuối cùng ngày hôm ấy dừng ở vùng quê nghèo lúc trời đã nhá nhem. Trời tháng 10 gió nhẹ và mưa lất phất, cái lạnh như len qua từng lớp áo, buốt nhẹ ở đầu ngón tay và thấm dần vào lòng.
Lúc bà Lệ mở cửa, bà thấy ngay bóng dáng mảnh khảnh mà mình đợi mong mỗi ngày. Vẫn cái ôm nhõng nhẽo, vẫn nụ cười lí lắc trên môi nhưng sâu trong đôi mắt của đứa con gái bà yêu nhất mực đã không chỉ còn là sự trong trẻo đơn thuần nữa.
Bà vụng nói, cũng không tưởng tượng hết được những khúc mắc của con để vỗ về, bà chỉ biết mở rộng hết lòng mình để ủ ấm cho con.
-Vào đi, mưa này dễ ốm lắm, cất đồ đi rồi ra mẹ pha cho cốc trà gừng.
-Con thích trà xanh hơn, nhấm nháp với vải khô là tuyệt nhất. Vải khô năm nay chắc nhiều mẹ ha, cho con nhiều thêm mấy quả, thèm quá, trên kia con có mua mấy lần để ăn mà toàn sâu cuống.
-Cứ cất đồ đi, ra đây rồi khắc có.
Căn nhà nhỏ mái bằng đã khác hơn cái hồi cô mới rời đi. Tường trắng mới sơn lối đi từ bếp ra chuồng gà đã được lợp tôn chắc chắn, tránh cho bà phải chịu khổ nhọc những ngày nắng mưa. Chi gật gù nhấp ly trà xanh vẫn còn nghi ngút khói, cô nhìn khoảng sân lặng rồi hưởng thụ sự bình yên.
Bữa cơm chỉ hai mẹ con nhưng tiếng cười không dứt, Chi dường như cũng đã bỏ quên những bộn bề ở thành phố phía sau. Chỉ đến khi bữa cơm xong xuôi, mẹ đi xét cửa chuồng lợn chuồng gà, nhốt con Milu và khóa cổng, Chi rửa bát xong thì thẫn thờ ngồi một mình. Cô chỉ lặng thinh nhìn vô định, trời tạnh ráo, trăng cao nhưng chỉ hé một nửa non, Chi ôm gối thỉnh thoảng cau mày nhưng rồi lại cười và vùi mặt sâu vào giữa 2 bàn tay.
Bà Lệ đi và vào nhìn thấy hết, bà không giấu được một cái nhếch môi rồi ghẹo con.
-Gì mà cười tủm tỉm vậy? Mắt thì lơ ngơ… yêu rồi hả.
Chi quay sang, nhăn mặt. Nhưng nụ cười kia lại nở rộng hơn, lấp lánh một thứ gì đó không thể giấu nổi. Cô chối, nhưng chối lấy lệ.
-Hư, yêu gì mà yêu chứ, mẹ lại trêu con.
-Còn chối, cô là con gái mẹ, mẹ không hiểu thì ai hiểu? Giấu được ai chứ giấu mẹ được à.
Chi không nói gì, một lúc sau, đợi mẹ ngồi xuống, cô khẽ tựa đầu trên vai bà, lúc này cô mới nói khẽ.
-Con cũng không chắc là gì nữa mẹ à. Chỉ là… có một người khiến con thấy lòng mình khác đi. Không phải như mấy cảm nắng hồi sinh viên. Nó sâu hơn, yên lặng hơn nhưng lại rất rõ ràng mẹ ạ.
Bà Lệ không chen ngang, chỉ quay lại nhìn con gái. Ánh đèn điện chiếu qua hiên khắc nửa khuôn mặt Chi lên đoạn tường trắng, em ngước đầu lên nhưng không thật sự biết mình nhìn gì. Cô nói tiếp.
-Người ấy không hay nói ngọt, không cười nhiều, ít khen. Nhưng cái cách họ bước đi, cái cách họ lặng lẽ quan sát, cái cách họ chăm chú lắng nghe... khiến con thấy bản thân mình được để tâm, được công nhận. Có những lần con tưởng mình không chịu đựng nổi, sẽ sụp đổ ngay tức thì, nhưng chỉ cần người ấy đặt tay lên vai, xoa nhẹ… con lại thấy mình kiên cường hẳn lên.
Rồi cô ngước lên đôi mắt long lanh như đang có một dấu hỏi.
-Đấy có phải… yêu không hả mẹ.
Bà lệ trầm ngâm như đang tua lại một kỉ niệm, rồi giọng bà buồn buồn nói.
-Mẹ cũng đâu khác gì con, đã kịp yêu đâu thì bố con đột ngột mất. Mẹ mới chỉ kịp có danh phận chứ chưa được cảm nhận thứ tình cảm thiêng liêng kia nhiều, từ đó mẹ cũng không rung động thêm lần nào nữa. Thế nên chuyện tình yêu, mẹ chẳng biết phải khuyên con thế nào.
-Con không mong người ấy biết hay đáp lại, cũng không muốn chiếm giữ bất kể điều gì. Con chỉ muốn… giữ cảm xúc này lại là của riêng con, được bên cạnh người ta để tiến bộ hàng ngày và tự do xao xuyến. Vậy có nên không.
-Vậy thì giữ lại đi. Cái gì khiến mình tiến bộ hơn, can đảm hơn… thì nên giữ lại.
Chi khẽ gật đầu. Trong lòng cô, hình ảnh người đàn ông ấy lại hiện ra, không rõ ràng, không cụ thể, nhưng đủ để ánh mắt cô mềm xuống, hơi mơ màng. Cô không kể gì thêm, chỉ để những mảnh ký ức vụn vặt lặng lẽ lướt qua trong đầu. Tất cả, như từng đợt gió thoảng, không đủ mạnh để cô chao đảo, nhưng đủ để kéo thành vệt cười trên môi.
Ngoài trời, gió đêm vẫn thổi khe khẽ, hai mẹ con ngồi cạnh nhau ngả nghiêng theo giai điệu một câu hát. Cả hai đều đang nghĩ trong đầu một điều gì đó thiêng liêng, một cảm xúc không cần gọi tên, chỉ cần để im cho nó tồn tại.
Buổi sáng hôm sau, một buổi sáng tuyệt vời để làm mới lại toàn bộ mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng. Chi đứng vươn vai nhìn ra vườn. Mẹ cô đang từ chuồng gà đi vào, tay xách xô thức ăn đã trống. Thế nhưng điều Chi chú ý là biểu cảm trên gương mặt của bà, rất nhăn nhó. Chốc chốc bà lại dừng, tay chống sau lưng làm ra vẻ rất đau. Chi vội vàng chạy ra đỡ mẹ.
-Mẹ sao thế ạ.
-Mẹ không sao, chỉ đau lưng thông thường thôi vài ba giây là hết.
Chi đỡ mẹ ngồi xuống rồi chạy đi lấy nước, thế nhưng tình huống càng lúc càng tệ thêm. Mặt bà trở lên tái mét, nhiệt độ cơ thể tăng trong khi mồ hôi rịn ra từng giọt rồi chảy nối đuôi nhau thành dòng. Chi bắt đầu thấy lo, cô đỡ mẹ vào giường nằm rồi tức tốc gọi taxi.
-Không cần lo đâu con, chỉ là đau lưng một chút mà thôi, hư hư…cho mẹ xin cái chăn.
-Sức khỏe là không thể qua loa, mẹ đang sốt đấy. Để con đưa mẹ lên bệnh viện khám ngay.
Mất nửa tiếng sau để hai mẹ con lên được bệnh viện huyện. Cuối tuần, phòng cấp cứu ít nhân viên nên bà phải đợi ít lâu, đến khi bác sĩ ra đến nơi thì tình hình đã trở nên rất tệ. Bà Lệ nằm co ro, cơ thể lịm đi vì đau và sốt. Điều không may cho hai mẹ con là ngày nghỉ, hệ thống cận lâm sàng ngừng hoạt động chỉ có một ông bác sĩ già nhìn từ các triệu chứng lâm sàng rồi đưa ra lời khuyên.
-Các xét nghiệm cận lâm sàng chỉ có siêu âm là có thể cho ra kết quả ngay, tôi đang cầm đây rồi. Qua hình ảnh ghi lại thì kích thước thận thu nhỏ đáng kể chỉ còn lại từ 7,2 đến 7,5 cm, vỏ thận mỏng..vv… cộng thêm với các dấu hiệu lâm sàng rõ rệt như đau thắt lưng, sốt, phù chân và huyết áp có dấu hiệu tăng. Theo kinh nghiệm của tôi mẹ cháu rất có thể đang bị suy thận mãn tính giai đoạn sau. Tốt nhất cháu nên cho mẹ chuyển viện kịp thời để làm các xét nghiệm kỹ hơn mới có được kết quả chính xác và sớm nhất.
Nghe đến đây Chi thấy trời đất như quay cuồng, mẹ là người thân còn lại duy nhất của cô, là nơi tránh gió an toàn, chốn bình yên cho cô thoải mái trút bầu tâm sự. Cô không thể để mất mẹ, không thể để bà ấy rời xa mình…bằng mọi giá.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
2 chap cơ àCH8. Mẹ, mẹ nhất định phải sống.
Chuyến xe xuất phát ngay trong buổi trưa hôm đấy, tiếng còi hụ của xe cấp cứu càng làm lòng Chi rối bời đến nghẹn đi. Cô ngồi sụp ở một bên dùng cả hai tay nắm chặt tay mẹ mình như níu giữ, nỗi sợ dường như phủ kín tâm hồn cô.
-Mẹ ơi, mẹ ở lại bên con, con còn chưa kịp lớn khôn còn chưa báo đáp gì cho mẹ, còn chưa cả cho mẹ đi du lịch nước ngoài. Mẹ phải ở bên con đến khi con lấy chồng, để chúng con thay phiên chăm sóc mẹ, để bế con cho con và nghe được tiếng gọi bà ngoại của nó. Huhu.
Nước mắt cô rơi lã chã xuống mu bàn tay mẹ. Đôi mắt bà Lệ lúc mở lúc nhắm, môi mấp máy không rõ thành lời. Những lúc ấy Chi nhanh tay quệt đi dòng nước mắt, ôm lấy bà rồi nói sát bên tai.
-Mẹ ơi không sao, con đây, mẹ không sao rồi.
Vừa tới bệnh viện tuyến trên, mọi thứ diễn ra gấp gáp như một cơn bão. Một đoàn bác sĩ đẩy cáng bà Lệ vào phòng cấp cứu, Chi loạng choạng đi theo, tay vẫn bám lấy mép áo blouse trắng của một y tá. Sau vài giờ đồng hồ mà Chi tưởng chừng đã đi qua cả thế kỷ, một bác sĩ từ căn phòng trắng xóa đấy hớt hải bước ra.
-Em là con gái của cô Đặng Thị Lệ đúng không? Vào đây một chút để chị trao đổi cái này.
Nhìn thái độ gấp gáp và gương mặt không nhiều sự lạc quan của chị, Chi thấy lòng mình cũng nặng theo. Em cứ thế lủi thủi bước theo vào căn phòng sát bên. Để Chi ngồi ngay ngắn chị mới bắt đầu trình bày.
-Chúng tôi đã làm xét nghiệm máu, creatinin rất cao, ure máu vượt ngưỡng cho phép. Đấy là nguyên do tình trạng nửa tỉnh nửa mê hiện giờ. Mọi dấu hiệu cho thấy cô ấy đang bị suy thận mãn tính giai đoạn cuối, nguy cơ nhiễm độc toàn thân. Phải chạy thận gấp.
Chi nghe như có sét đánh bên tai, cô đứng bật lên tay siết trên mép bàn, cố không chao đảo, rồi hỏi.
-Phải… chạy thận… là sao bác sĩ? Có thể… khỏi được không?
-Haizz, Chạy thận nhân tạo là giải pháp duy trì sự sống. Nhưng nếu muốn điều trị dứt điểm… chỉ còn cách ghép thận. Gia đình hãy chuẩn bị thật kỹ cả về tinh thần và kinh tế, bởi việc này cần sàng lọc kỹ càng và kinh phí rất cao…
Câu chữ lướt qua tai nhưng Chi không nghe thêm được gì nữa, trong đầu cô chỉ còn ong ong những cụm từ: “duy trì sự sống” “ghép thận” “kinh phí rất cao”. Những cụm từ kia đều diễn tả một kết cục chung mà với cô là vô cùng kinh khủng: mẹ cô có thể chết.
-Ôi không mẹ ơi, không thể được mẹ với con là duy nhất là ngọn hải đăng giữa biển đời đầy bão táp này…mẹ đừng chết…xin mẹ, mẹ ơi…
Đấy là tiếng lòng gào thét của cô nhưng nào ai nghe thấy, có nghe thấy thì liệu có giúp được gì.
Mẹ cô phải chạy thận nhân tạo, phải dùng thuốc đặc trị, phải nằm viện, chạy máy..vv… những thứ đó sẽ mất tiền, rất nhiều. Sau đó cô sẽ phải tìm thận mới cho mẹ, nếu may mắn cô hợp để cho bà thì tốt, vậy phải lo tiền xét nghiệm của bà và của cô cùng tiền mổ. Nhiều lắm lắm, vậy Chi sẽ bán nhà, bán đất, chẳng sao vì em chỉ cần mẹ còn, chỉ cần ngày ngày nhìn thấy mẹ…Nhưng nếu Chi không hợp để hiến thì sao? Mua thận? Mua của ai và ở đâu, tiền bán nhà bán đất liệu có đủ mua hay không? Chọn ai để thực hiện một ca ghép rủi ro như thế để có thể hoàn toàn yên tâm? Câu chuyện không chỉ dừng ở việc cần rất nhiều tiền mà còn cần cả những mối quan hệ trên cao. Những thứ đó Chi đã thiếu cả cuộc đời, cô chưa bao giờ để chúng trở thành mối lo, nhưng đây là lần duy nhất. Vẫn biết chỉ cần mẹ em khỏe thì để Chi vào đó nằm thay cũng được, nhưng tấm lòng không đổi thành những điều thiết thực, không giúp cô vượt qua được cơn tuyệt vọng này.
Dòng nước mắt em tuôn tràn, trái tim như bị ai bóp cứng. Trước mắt Chi trở thành đen đặc, cô dựa lưng lên tường rồi dần trượt xuống, hoàn toàn xụi lơ. Chiếc điện thoại trên tay cô lúc này nhấp nháy.
Ánh đèn neon chói lóa, làm Chi tỉnh dậy, cô nheo mắt nhìn quanh thấy mình đang nằm trên một chiếc cáng ở rìa phòng cấp cứu. Cô nheo mắt nhìn đồng hồ, 1h30 sáng, cô đã ngất đi gần 7tiếng sao? Trong thời gian ấy chuyện gì đã xảy ra? Mẹ cô đâu? Bà thế nào rồi?
Chi định tung chiếc chăn đắp trên người ra thì mới biết đó là một chiếc áo vest, một hình ảnh cho cô gợi nhớ đến sự an toàn. Một tia hi vọng ánh lên, cô lảo đảo bước xuống giường đi về phòng mẹ.
-Ô em gái, tỉnh rồi a gớm em làm bọn chị lo quá, đi đến đây mà cả hai mẹ con cùng hôn mê làm chẳng biết gọi ai làm thủ tục. May nhé, có ông sếp gọi đúng lúc rồi nhiệt tình đến ngay, thế nên…
Chị y tá nói gì Chi chẳng còn nghe rõ bởi bao nhiêu sự chú ý của em đã dồn vào bóng lưng vĩ đại kia. Quen thuộc quá, vẫn tóc hoa râm lấm tấm sợi bạc, áo sơ mi trắng bên trong, áo gile xám bên ngoài cùng màu với chiếc quần ông đang mặc và chiếc áo vest trên tay cô. Cứ bất cứ khi nào sự tuyệt vọng bủa vây lấy Chi thì bóng dáng kia lại làm đập tan nó mà kéo cô ra ngoài. Sự cảm kích nào cho đủ những ân huệ to bằng trời như thế đây.
Ông Danh đang đứng nói chuyện cùng một ông bác sĩ cứng tuổi, trước khi rời đi ông ấy bắt tay ông và cười. Liệu đây là một tín hiệu tốt chăng, Chi mong quá, cô bước vội lại gần.
-Cháu chào chú, cháu lại làm phiền chú rồi phải không ạ.
Chi cúi thấp đầu cảm ơn, rồi ngước lên nhìn ông bằng đôi mắt hàm ân kèo theo cả áy náy.
-Dậy rồi à, thuốc an thần có làm cháu choáng váng không, sao không nghỉ thêm chút nữa đi.
-Cháu ổn lắm rồi chú ạ. Vừa rồi bác sĩ nói gì vậy chú, bệnh tình của mẹ cháu ra sao rồi ạ.
Ông không trả lời Chi ngay mà đặt hai tay lên vai em, vẫn là cái xoa dịu dàng khi trước rồi sau đó ông lấy chiếc áo vest em cầm khoác lên cho em.
-Cẩn thận lạnh, không sao rồi, ngồi xuống đây chú nói cho nghe.
Chi dùng hai tay siết lên mép áo để sự ấm áp của ông thấm sâu tận trong tâm hồn run rẩy của em. Em nghe lấy như nuốt từng lời ông nói.
-Trước mắt mẹ cháu không sao, sẽ tỉnh lại trong chốc lát rồi chuyển về phòng yêu cầu.
Bao nhiêu đè nén tuôn ra, rơi theo từng giọt nước mắt, Chi khóc khi môi nhoẻn miệng cười gật đầu rồi nghe ông nói tiếp.
-Sau này vẫn phải chạy thận định kỳ để duy trì sự sống, tiếp đến phải tìm nguồn thận để ghép thật nhanh. Nếu không bệnh của mẹ cháu không dứt điểm được mà ngày càng nặng thêm.
Nỗi lo vẫn còn nguyên nhưng dù sao cũng còn một đường hi vọng, Chi quệt nước mắt, ánh mắt đã trở lại quyết tâm hơn.
-Cháu sẽ làm được, nhất định cháu sẽ giữ mẹ ở lại bên cháu thật lâu. Giờ cháu sẽ đi làm xét nghiệm tương thích, nếu được cháu sẽ trực tiếp hiến cho bà.
Chi định đứng dậy thì ông Danh kéo tay cô ngồi xuống rồi vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô.
-Từ từ đã, cháu và mẹ cháu khả năng tương thích sẽ không cao, và nếu có tương thích cũng nằm trong trường hợp cần cân nhắc.
-Vì sao chứ, cháu tình nguyện cho mẹ cháu mà, cháu muốn mẹ hơn bất cứ điều gì trên đời.
-Vừa rồi cháu ngất bác sĩ đã làm xét nghiệm máu theo quy trình, cháu và mẹ khác nhóm máu nhau. Nếu đủ tương thích để ghép sẽ phải làm thêm thủ thuật đặc biệt và có nguy cơ cao. Thay vào đó chú đã đăng ký mẹ cháu chờ tạng, nếu có tạng thích hợp sẽ được cân nhắc ghép ngay.
Rồi sau khi nhìn quanh ông mới nói thêm.
-Còn một cách nữa, đấy là mua thận, nhà nước mình tuy không cho nhưng luôn có cơ chế ngầm, việc này để chú tính.
Mọi chuyện thật phức tạp, Chi sẽ lại bế tắc nếu không có người đàn ông này. Bàn tay nhỏ vẫn đang trong tay ông, ông chỉ muốn an ủi em một cách dịu dàng đâu nghĩ đã làm trong lòng em có sóng dậy.
Chưa đầy một ngày, bà Lệ được ra khỏi phòng cấp cứu và được chuyển sang phòng yêu cầu. Căn phòng không quá rộng nhưng sạch sẽ, yên tĩnh và đầy đủ thiết bị theo dõi. Nhân viên y tế ra vào thường xuyên, kiểm tra huyết áp, truyền dịch, theo dõi tình trạng từng giờ.
Không ai nói ra, nhưng Chi biết rõ đây là loại phòng mà không phải bệnh nhân nào cũng được vào ở. Và với sự chăm sóc tận tình với dàn nhân viên y tế hùng hậu như này lại càng hiếm hơn. Điều này chắc hẳn không phù hợp với hoàn cảnh của hai mẹ con Chi.
Bà Lệ tỉnh táo dần, ăn được một chút cháo trắng và có thể ngồi tựa lưng nghe bác sĩ dặn dò. Dù còn mệt, nhưng nước da đã bớt nhợt nhạt, mắt không còn mờ đục như hôm trước. Bà nhìn Chi đôi mắt trìu mến nhưng cũng chất chứa rất nhiều xót xa.
-Con gái yêu của mẹ chịu khổ rồi, mẹ xin lỗi đã làm gánh nặng của con.
-Con chẳng thấy khổ, chẳng thấy nặng mà chỉ thấy vui, mẹ phải thật khỏe để còn nhìn con gái mẹ trưởng thành, cho mẹ đi vòng quanh thế giới nữa chứ.
Chị điều dưỡng đứng một bên cười bảo.
-Con gái mẹ ngoan thế, yên tâm em sẽ thực hiện được mong ước đấy. Chúng tôi hiếm thấy bệnh nhân nào hồi phục thần tốc như mẹ em. Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, không lo.
Chi cười đáp lại cảm ơn, em siết chặt tay mẹ hơn còn trong lòng thầm cảm ơn người đã sắp xếp tất cả.
Tối hôm ấy, khi bà Lệ đã ngủ thiếp đi sau mũi tiêm, Chi ngồi bên cạnh nắm tay bà, đầu tựa nhẹ vào cạnh giường. Em không còn khóc nữa, mà biết lúc này mình phải thật kiên cường. Vì khó khăn vẫn còn đó, tiền đâu để chạy thận lâu dài, thận ở đâu để ghép…và còn phải cảm ơn người ta, người đã giúp mẹ cô còn ở đây, hồi phục như bay hằng ngày và gieo cho cô niềm hi vọng. Chi rất ngại khi phải nhận ân huệ từ ai đó, nhưng nếu là vì mẹ thì cô sẽ nhận nhưng nhất định sẽ trả dù bất cứ giá nào.
-“Con sẽ làm mọi thứ để giữ mẹ ở bên con thật lâu”.
Giọng Chi thì thầm nhưng chắc nịch, “làm mọi thứ” ở đây tức là cô đã xác định bán đi tất cả, nhà, đất thậm chí cả bản thân mình.
Vài ngày sau, bà Lệ đã tươi tỉnh hẳn, gần như không còn chút biểu hiện nào của người bệnh. Các chỉ số đã về mức bình ổn bà đã có thể tự sinh hoạt nhẹ nhàng và bắt đầu đòi về liên tục. Nhưng Chi đã rất quyết tâm, dù bà có đòi thế nào đi nữa cô vãn dứt khoát gạt đi.
-Mẹ phải ở đến khi bác sĩ cho xuất viện thì mới được ra, mà mẹ cũng không phải quan tâm đến vườn tược lợn gà làm gì nữa, con nhờ người ở quê bán hết đi rồi. Sau này mẹ sẽ ở trên này với con, con phải được chăm sóc mẹ khi mẹ đau ốm, mẹ mà bỏ về quê tức là muốn con mang danh bất hiếu cả đời.
Chi đã nói đến đây bà Lệ cũng chỉ còn cách nghe theo, bà đồng ý sẽ ở trên này đến khi bệnh đỡ hơn. Nhưng khi nghe đến việc Chi sẽ bán đất, bán nhà để cho bà chữa bệnh thì bà đã khóc rất lâu. Bà nói trong nức nở.
-Mảnh đất đấy là ông bà nội cho bố con, rồi sau này bố con khai hoang cái đồi phía sau nhà thành vườn vải. Tên con cũng từ đấy mà ra, đấy như là kỷ niệm của cha con để lại, nó thuộc về con. Vậy mà bây giờ vì mẹ mà phải bán, mẹ thấy có lỗi Chi à.
-Mẹ, bố mẹ cho con cuộc sống, cả hình hài thân xác này cũng là do bố mẹ đắp nặn lên. Bố không còn, với con không có gì quan trọng hơn sức khỏe của mẹ. Chỉ khi nào mẹ thật sự khỏe mạnh con mới có thể sống vui. Nhà đất chỉ là vật ngoài thân, mẹ con mình chỉ cần một khoảnh nhỏ đủ ở là được rồi, sống có nhau mới là điều quan trọng. Còn bố, bố sống mãi trong tim mẹ con mình, có vườn vải hay không không quan trọng.
Chi nói hết những lời từ đáy lòng, bà Lệ cũng chỉ còn biết gật đầu nghe theo, rồi cả hai mẹ con ôm nhau thút thít, nhưng rõ ràng họ đều hạnh phúc khi có nhau.
Ngoài cửa, ông Danh đã dừng lại ở đây ít lâu, thấy 2 mẹ con ôm nhau ông không vào nữa mà đi ra ngoài gọi điện.
-Alo…việc tôi bảo anh, anh cố làm thật nhanh giúp tôi…ừ nếu cần có thể hỏi bên Trung Quốc xem sao, giá nào cũng được, miễn là phải nhanh…
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Chắc 200 đấyBao nhiu chương thế chí
Sắp địt nhau chưa mày ?Chắc 200 đấy
Đóng gạch điChắc 200 đấy
Sắp rồiĐóng gạch đi