NHỮNG CHUYỆN TÌNH CỦA TAO TỪ KHI CẤP 3 ĐẾN LÚC TRƯỞNG THÀNH CÓ GIA ĐÌNH RIÊNG

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Tao cũng đỏ mặt, một phần vì thấy mình hơi quá lố, một phần vì cái tát và một phần vì tự ái nổi lên. Im lặng thêm một hồi chị đứng dậy đi tìm gì đó, và sụt sịt mũi – chị đang khóc. Quay lại phòng khách, ngó nghiêng xung quanh , tao nhấc cái áo và mũ, lấy gói giấy rút cho chị một tờ
- Chị xin, đưa chị tờ nữa
Chị lau nước mắt và khóc toáng lên như trẻ con ăn vạ, nhưng tao không bối rối lắm, đưa chị tờ giấy nữa rồi tao từ từ nói chuyện, lúc này trở đi chị bắt đầu ngại và có phần sợ tao
- Chị à, em xin lỗi vì ăn nói tùy tiện không suy nghĩ, cũng chỉ vì chị em vui vẻ cởi mở nên em cũng buột miệng thôi chứ không có ý gì , nên cái này em xin lỗi và mong chị bỏ qua, dù sao em cũng nhỏ tuổi, lại là con trai nên không tế nhị như chị là con gái
- Xin lỗi gì, như thế là xúc phạm người khác , nói xong lại còn đòi xin lỗi mà dc à
- Thì em cũng bảo rồi, nên chị bỏ qua hay không thì cũng là quyền của chị mà, còn em thì chỉ biết nói thế chứ làm gì bây giờ - chị dừng khóc và lau mặt, còn tao thì nhìn thẳng mặt chị mà nói :
- Em sai thì chị cứ bảo để em sửa, và em không để bụng vì chị đánh vào mặt em đâu, em thấy như thế cũng xứng đáng vì trước nay chỉ bố mẹ em đánh em chứ em chưa để ai ra tay với em như thế. Chị xìu mặt xuống, nhìn vết đỏ trên má tao, có vẻ hơi áy náy
- Còn việc xóm trọ hay nhà riêng, em nghĩ nó cũng khác nhau nhiều thật đấy, xóm trọ thì hầu như là cho đối tượng tỉnh lẻ như em lên ăn học, và môi trường có người nọ người ia xong không phải chỗ nào cũng kém văn hóa và xấu xa như chị nghĩ, nên chị không phải kỳ thị đâu, người ở trọ họ dù thiếu thốn khó khăn nhưng họ cũng có danh dự, tự trọng và cũng dc đi học văn hóa, người đi làm thợ hồ ở cùng người đi học, ít nhiều họ cũng dc hấp thu một phần của văn hóa chung, nhưng không phải ai cũng tệ, xấu xa như chị nghĩ.
- Bản thân em cũng tự ý thức vị trí của mình, tuy nhiên em cũng không cho phép ai xúc phạm hay kỳ thị vì mình là người ở trọ, người có nhà riêng chắc gì họ đã có văn hóa tốt, chị gặp đầy rẫy hàng ngày chị cũng thấy thôi. Nên chị giận hay nghĩ gì em cũng chấp nhận hết, xong em thấy sang hay hèn thì bước chân ra ngoài xã hội mới thấy, giá trị của mỗi người nó không hoàn toàn có từ xuất thân…

- Tiện đây, thì em xin phép gửi chị tiền chị cho em vay đăng ký xe, không có chị thì em cũng khó khăn hơn hẳn, nhưng em thấy việc này em cần làm và em thích rạch ròi tiền nong, đỡ để lúc nào đó lại lăn tăn lấn cấn – cám ơn bữa trưa của chị, nếu có dịp và chị cho phép, hôm nào em mòi chị đi Tống Duy Tân ăn tôi, nói đến đây chị chột dạ và trùng người xuống, không nhìn thẳng vào tao
Tao nói xong lấy ra phong bì 2tr dán sẵn, ghi vỏ bên ngoài hai tay lịch sự đưa cho chị - chị lắc đầu rồi dúi lại vào tay tao nhưng tao nhất quyết trả lại, cùng 100k ban nãy để trên bàn rồi cầm mũ áo chìa khóa xe ra về.
Đeo giày đang với tay mở cửa thì chị lao ra chặn lại, và xoay khóa, tựa lưng vào cửa không cho tao với tay khóa, và chị nhìn tao chằm chằm rồi cúi mặt xuống. Gạt chị qua để tao mở cửa nhưng chị lại sấn vào cản tay tao, lúc này khoảng cách hai chị em gần như chạm sát người nhau, chị thở dài rồi ôm chặt lấy tao, đấm lưng tao thùm thụp, khóc nức nở.
- Tránh ra để em về, chị nghỉ ngơi đi. Mùi nước hoa của chị em không quen và bạn em lại hiểu sai em đấy. Nhưng chị ôm chặt hơn, và lắc đầu khi đang khóc nấc thành tiếng to, kèm những cái ho vì sặc và nói xin lỗi,, em xin lôi….
Tao nói và tay lôi ra túi tiền xu để lên trên kệ giày sát mép cửa, gỡ tay chị ra tao mở cửa ra về, vì lúc này tao rất bực và tự ái – sau này em sẽ cho chị thấy em rất nhiều nhà ở HN, chị cứ chờ xem em nói và làm như nào.
 

TâyĐộc

Chim TO
Tao cũng đỏ mặt, một phần vì thấy mình hơi quá lố, một phần vì cái tát và một phần vì tự ái nổi lên. Im lặng thêm một hồi chị đứng dậy đi tìm gì đó, và sụt sịt mũi – chị đang khóc. Quay lại phòng khách, ngó nghiêng xung quanh , tao nhấc cái áo và mũ, lấy gói giấy rút cho chị một tờ
- Chị xin, đưa chị tờ nữa
Chị lau nước mắt và khóc toáng lên như trẻ con ăn vạ, nhưng tao không bối rối lắm, đưa chị tờ giấy nữa rồi tao từ từ nói chuyện, lúc này trở đi chị bắt đầu ngại và có phần sợ tao
- Chị à, em xin lỗi vì ăn nói tùy tiện không suy nghĩ, cũng chỉ vì chị em vui vẻ cởi mở nên em cũng buột miệng thôi chứ không có ý gì , nên cái này em xin lỗi và mong chị bỏ qua, dù sao em cũng nhỏ tuổi, lại là con trai nên không tế nhị như chị là con gái
- Xin lỗi gì, như thế là xúc phạm người khác , nói xong lại còn đòi xin lỗi mà dc à
- Thì em cũng bảo rồi, nên chị bỏ qua hay không thì cũng là quyền của chị mà, còn em thì chỉ biết nói thế chứ làm gì bây giờ - chị dừng khóc và lau mặt, còn tao thì nhìn thẳng mặt chị mà nói :
- Em sai thì chị cứ bảo để em sửa, và em không để bụng vì chị đánh vào mặt em đâu, em thấy như thế cũng xứng đáng vì trước nay chỉ bố mẹ em đánh em chứ em chưa để ai ra tay với em như thế. Chị xìu mặt xuống, nhìn vết đỏ trên má tao, có vẻ hơi áy náy
- Còn việc xóm trọ hay nhà riêng, em nghĩ nó cũng khác nhau nhiều thật đấy, xóm trọ thì hầu như là cho đối tượng tỉnh lẻ như em lên ăn học, và môi trường có người nọ người ia xong không phải chỗ nào cũng kém văn hóa và xấu xa như chị nghĩ, nên chị không phải kỳ thị đâu, người ở trọ họ dù thiếu thốn khó khăn nhưng họ cũng có danh dự, tự trọng và cũng dc đi học văn hóa, người đi làm thợ hồ ở cùng người đi học, ít nhiều họ cũng dc hấp thu một phần của văn hóa chung, nhưng không phải ai cũng tệ, xấu xa như chị nghĩ.
- Bản thân em cũng tự ý thức vị trí của mình, tuy nhiên em cũng không cho phép ai xúc phạm hay kỳ thị vì mình là người ở trọ, người có nhà riêng chắc gì họ đã có văn hóa tốt, chị gặp đầy rẫy hàng ngày chị cũng thấy thôi. Nên chị giận hay nghĩ gì em cũng chấp nhận hết, xong em thấy sang hay hèn thì bước chân ra ngoài xã hội mới thấy, giá trị của mỗi người nó không hoàn toàn có từ xuất thân…

- Tiện đây, thì em xin phép gửi chị tiền chị cho em vay đăng ký xe, không có chị thì em cũng khó khăn hơn hẳn, nhưng em thấy việc này em cần làm và em thích rạch ròi tiền nong, đỡ để lúc nào đó lại lăn tăn lấn cấn – cám ơn bữa trưa của chị, nếu có dịp và chị cho phép, hôm nào em mòi chị đi Tống Duy Tân ăn tôi, nói đến đây chị chột dạ và trùng người xuống, không nhìn thẳng vào tao
Tao nói xong lấy ra phong bì 2tr dán sẵn, ghi vỏ bên ngoài hai tay lịch sự đưa cho chị - chị lắc đầu rồi dúi lại vào tay tao nhưng tao nhất quyết trả lại, cùng 100k ban nãy để trên bàn rồi cầm mũ áo chìa khóa xe ra về.
Đeo giày đang với tay mở cửa thì chị lao ra chặn lại, và xoay khóa, tựa lưng vào cửa không cho tao với tay khóa, và chị nhìn tao chằm chằm rồi cúi mặt xuống. Gạt chị qua để tao mở cửa nhưng chị lại sấn vào cản tay tao, lúc này khoảng cách hai chị em gần như chạm sát người nhau, chị thở dài rồi ôm chặt lấy tao, đấm lưng tao thùm thụp, khóc nức nở.
- Tránh ra để em về, chị nghỉ ngơi đi. Mùi nước hoa của chị em không quen và bạn em lại hiểu sai em đấy. Nhưng chị ôm chặt hơn, và lắc đầu khi đang khóc nấc thành tiếng to, kèm những cái ho vì sặc và nói xin lỗi,, em xin lôi….
Tao nói và tay lôi ra túi tiền xu để lên trên kệ giày sát mép cửa, gỡ tay chị ra tao mở cửa ra về, vì lúc này tao rất bực và tự ái – sau này em sẽ cho chị thấy em rất nhiều nhà ở HN, chị cứ chờ xem em nói và làm như nào.
Chắc gì đã tha
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Bước ra đến gần chiếu nghỉ cầu thang, ngó qua lỗ thoáng mới biết là đang mưa từ bao giờ, và khá lạnh, tao nghĩ đến chị của tao về nhà nhưng lại không mặc áo khoác dày, việc đâu tiên khi về xóm trọ là bảo chị Giang gói cái áo để hôm tới mang ra bến xe đón chị.
- Chờ đã, có tiếng gọi vọng đằng sau, vẳng lẫn suy nghĩ của tao nên tao cũng chả để ý đấy là tiếng ai.
Chị chạy nhanh xuống khi tao đang ở chiếu nghỉ, và chị bước hụt ngã bổ nhào đập đầu vào tường đánh bộp một cái, cú va khá mạnh và đau, đã thế trời lại lạnh, tao quay lại đỡ chị đúng lúc chị ngã lăn ra sàn, trán chảy máu và sưng tím, lật một móng tay , cái áo mưa và đôi găng tay len còn nguyên mác văng ra. Đỡ chị dậy đưa chị lên nhà rồi tao quay lại nhặt đồ bị rơi
Trở lại đóng cửa thì thấy máu chảy dành vệt trên mặt chị, cùng ngón tay bị lật móng cũng đang chảy máu. Lấy giấy ăn nắm chặt ngón tay và lau vết máu đang chảy xuống đến cổ áo chị, lúc này chị gần như không khóc dược mà mặt tái mét – sau này mới biết chị nhìn thấy máu là có thể bị ngất lịm , dấu hiệu của người hội chứng bệnh tim.
Ra khu bếp tìm xem có cồn hay bông băng nhưng chả phải nhà mình nên chỗ nào cũng phải bới lục, cái bếp lung tung beng đồ đạc mà không thấy thứ cần tìm.
- Nhà chị không có cồn hay thuốc gì à – chị cúi mặt ôm trán và lắc đầu
- Đợi em vài phút em quay lại
Tao đội mũ chạy ra Nghĩa Tân tìm hiệu thuốc mua mấy thứ, quay về thì cũng ướt hết áo khoác và đất dính bắn hết lên giày và ống quần nhưng kệ, lo cái này đã,
Vào nhà thì thấy chị đã ngã lăn ra nền nhà còn máu thì chảy xuống cổ áo thun, ngón tay thì dính máu xuống nệm sofa và sàn nhà.
Đỡ dậy nhưng chân chị gần như không đứng nổi, tao phải bế lên ghế rồi lau chùi máu trên mặt, ngón tay. Trên trán chị bây giờ vẫn còn vết sẹo mờ mờ của vụ ngã năm đó
Chả nghĩ một cú ngã có thế thôi mà máu me chảy ròng ròng như cắt tiết vịt. Lau chùi sàn nhà bằng cồn, pha cho bà chị cốc nước gừng tươi , dựng ngồi dậy cho uống từng ngụm rồi chị dần khá hơn.
- Đưa chị vào phòng thay cái áo, máu dính và tanh quá
Đỡ chị vào, tao tính khép cửa ra ngoài thì chị ngồi trên giường ôm đầu và bảo tao mở tư lấy cái này, lấy cái kia. Xong, bảo cái nào lấy cái đó rồi tao lại quay ra thì chị kéo tao lại

- Cởi giúp chị cái áo này với – tao đi về sau lưng chị tính để chị giơ hai tay lên để tao kéo cái áo thun thì chị giơ tay lên và vẫn quay người hướng về phía tao, thở nhẹ và có vẻ đang rất choáng. Tao lột dc cái áo ra, khả năng là không dùng lại dc vì vết máu ngấm vào,lúc này thì chị lộ toàn nửa thân trên chỉ còn lại mỗi áo che ngực, mặc lại cho chị cái khác xong, tao cũng mang áo kia ra wc tính xả nước ngâm cho sạch máu thì chị gọi
- Cứ để đấy chiều chị tự làm. Chị chỉnh lại cái áo rồi chậm chậm bước ra phòng khách
- Chị nằm nghỉ đi, nếu đau quá không chịu dc thì đi viện hoặc gọi xe, em về đây
- Gọi em chứ sao lại gọi xe, chị mỉm cười rồi mở tủ giày lấy ra cái túi nilon , bỏ ra một cái áo mưa và đôi găng tay len kiểu nam còn nguyên mác
- Mặc vào không mưa lạnh, cầm đôi găng tay nay đeo vào nữa, chị lấy kéo cắt mác rồi đưa cho tao. Xe em sáng nay chị không thấy có áo mưa đâu, thì ra áo mưa chị Giang lấy hôm trước chưa trả lại.
Tao nhận áo và găng tay rồi chào chị ra về, em đừng đóng cửa, ra đến cửa chị vẫn đứng đấy nhìn theo tao đi ra đến cầu thang mới đóng cửa lại.
Tao đi về, dưới lúc mưa lạnh, nghĩ ngời lung tung về cuộc nói chuyện sau bữa cơm ban nãy, và tao nhớ lại câu nói với chị về chuyện có nhiều nhà, gần như tao gim nó lại trong đầu cho mãi sau này vẫn nhớ nó.
Đến xóm trọ, thì anh Minh lại gọi rủ đi uống rượu ở chỗ ông ấy ở, có cả mấy đứa làm cùng nhóm tại quán bia
 

tuxi

Yếu sinh lý
bối cảnh, diễn biến những trận địt nhau với người yêu tầm 10 năm trước là tôi đã không thể nhớ nổi, mặc dù trí nhớ tôi tốt nhé. Thế mà ông này nhớ rõ tất cả tình tiết từ hơn 20 năm trước.
Cũng có thể vì tôi địt nhiều như gà, còn ông này thời đấy thiếu thốn, mượn được trọ ai hoặc đi du lịch thì mới địt được nên trân quý và nhớ rất dai.
Không nhớ được không phải vì quên, mà vì cách não lưu ký ức. Nếu ông nhớ theo mạch, theo hoàn cảnh, địa điểm thì dễ hơn nhiều, giống ông thớt, thường kể đi chơi ở đâu rồi chịch.
Kiểu cung điện ký ức để ghi nhớ, một số ngừoi giỏi bẩm sinh. Nhưng ông thớt cũng thuộc loại dị nhân, đéo ai hơn 20 tuổi đầu mà suy nghĩ như 30.
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Không nhớ được không phải vì quên, mà vì cách não lưu ký ức. Nếu ông nhớ theo mạch, theo hoàn cảnh, địa điểm thì dễ hơn nhiều, giống ông thớt, thường kể đi chơi ở đâu rồi chịch.
Kiểu cung điện ký ức để ghi nhớ, một số ngừoi giỏi bẩm sinh. Nhưng ông thớt cũng thuộc loại dị nhân, đéo ai hơn 20 tuổi đầu mà suy nghĩ như 30.
Kể cũng khó tin, nhưng tôi quen kiểu nhớ sự việc và hội thoại này đc đến 95-97% từ bé. Nếu bây giờ đưa tôi về quê, đến vị trí cái nhà mẫu giáo nơi tôi học 2 năm trước khi lên lớp 1. Tôi nhớ như in và có thể tả lại dc toàn bộ khung cảnh con người ngày đó ( cách đây 35-36 năm )
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Trong lúc đợi nốt tí việc rồi chạy về hn, tao kể thêm một tí cho anh em nghe.

Tao bảo chị Giang là không ăn cơm, thường khi có tao với chị ấy ở nhà, thì một là tao không sang ăn cơm hoặc tao nấu rồi mời chị sang phòng tao ăn cùng hoặc rủ thằng nào đó tao không ghét sang ăn cùng.
Chị không đi đâu nên tao lấy xe wave đi cho nhẹ.
Ra quán chỗ Trung Yên, đoạn gần Vũ Phạm Hàm bây giờ, cả bọn đang bắt đầu ngồi ăn, anh Minh thì rất quý, và khi tao tạm nghỉ mấy tháng trước anh còn giới thiệu khách mua điện thoại các loại rồi phụ kiện tao đổ về quê anh ấy cho các cửa hàng, cũng nhăt nhạnh dc một hai triệu mỗi tháng từ chỗ này , nên cuộc sống của tao ổn lắm. Khi tao trở lại làm bây giờ, bọn tao mới bán kèm thuốc lá trong quán , ít thôi, chậm túc tắc mà không bị lộ.
- Nay chú uống hăng thế, bia thì anh thấy rồi nhưng uống rượu thì nay mới thấy. Đang có tâm sự gì , kể dc anh nghe ko? Tao uống khá nhiều, mấy đứa kia thì chủ yếu rót rượu cho tao với ông anh, loanh quanh cuối bữa thì cả bọn cũng đá hết 1 chai to và 1 chai bé.
- Không có gì anh ạ, thời tiết này uống cũng thích mà, em cũng chả mấy khi uống.
- Chị chú bị ngã, hôm nào anh với chú và con bé qua thăm nó chút
- Tao ngạc nhiên: sao thế anh, chị ấy ngã ở đâu ạ?
- Thấy bảo đuổi chuột ngã ở cầu thang , bị vỡ đầu , lật móng và trật khớp cổ tay
- Haiz, thế hôm nào đi anh nhắn em nhé,
- Làm ăn thế nào, Tết có nghỉ sớm hay ở lại làm với anh em vài ngày, để anh bố trí, nếu ở lại thì 28 hãy về nhé. Tao ok luôn.
- Em còn vài cái máy, anh xem có ai giới thiệu hộ em, em thu lại vốn trả nợ cho ông anh em cho vay, độ này em cũng bí. Vậy là tuần này tao clear dc mấy con 6610, 6220,6230 và mấy con đầu 7 , toàn hàng ngoài bán lướt kiếm vài chục hoặc hơn trăm một cái, bán cho người dùng nó thế, bán cho thợ thì chỉ dc 5 chục. Phụ kiện với pin là tao ưng hơn cả.
Ngà ngà hơi men, anh có điện thoại rồi quay lại bảo tao:
- Thế con bé nó tình ý vậy mà chú cứ lạnh nhạt mãi ah, anh mà như chú là anh cho lên đường ngay
- Anh cho luôn đi , bảo em làm gì
- Đùa ông em, mày lạ gì anh nữa, nhúc nhích là chết
- Chứng tỏ anh để ý chị ấy rất kỹ mà cũng cố kìm nén , tao cười vô tri xem ông anh thế nào

- Không hẳn, anh có nơi có chốn trước khi biết nó, và để ý thì cũng chỉ treei hoặc nhìn chứ anh không có ý gì, tin ko tùy chú. Chú ngon giai, lại mồm mép đanh gọn, sinh viên mà đĩnh đạc hơn cả bọn anh lớn tuổi, nó thích lắm, Con nhà nề nếp bài bản, ông bố và anh nó làm quan nhưng kín khéo lắm, nó biết trước biết sau. Mà nó hơn chú có 1 tuổi quan trọng mẹ gì, thời này đéo ai nghi chuyện hơn kém tuối, nó học cao đẳng cũng Thương Mại cũng dc mà, bằng cấp ko làm ra tiền thì cũng để treo tường cho ruồi nó bám thôi ông em.
- Em thực không hiểu sao anh lại nói chuyện này với em, vì anh thấy có con sói nào chia mồi cho đối thủ tiềm ẩn đâu, tao lại cười hồn nhiên , chị ấy hay kể chuyện với anh hay sao?
- Không ,mày tin hay ntn tùy, anh thì tâm sự thế thôi, kiếm tiền anh còn chia sẻ mối, không nhận mày nghìn nào, mày bán máy anh mua không mặc cả, nên cái này anh cũng chả có gì mà giữ, mà anh thì đóng đinh buộc chặt một chỗ rồi nên không ý hướng lắm
- Anh kiếm dc mối làm thuốc ba số, và Marllboro, ít rượu và vang, khéo anh với chú nhặt nhạnh tí, ok thì làm dài không thì sì tóp
Tao gật gù , coi như biết đến đó. Nhưng trong lúc tao và ông anh cù cưa chén tạc chén thù, mấy thằng ranh kia thì tíu tít thì con bé em đi cùng nó cũng hay bắt chuyện – sinh viên trường Lao động xã hội, quê Thái Bình, sinh năm 88. Tát nhiên tao chỉ nói chuyện bình thường không có ấn tượng gì thêm. Sau này nó học đến môn Kinh tế vi mô và Vĩ mô, tao phải phụ đạo nó để thi.
Vậy là cuộc rượu hôm đó, tao cũng vỡ lẽ ra mấy thứ , ngoài việc clear thêm hàng, thì thông tin làm ăn thêm cùng chị Ninh Bình là tao thu thập thêm dc nhiều thứ có giá trị, tình cảm và tiền về sau này.
Nhận thấy anh Minh là người có thể chơi dài và sâu dc
Trong khi đó, lúc về đến nhà tao nhận một tá tin nhắn, của chị Ninh Bình rồi chị của tao đang ở quê nhắn xuống, tối mai chị xuống đến HN và bảo tao ra đón.
 

TâyĐộc

Chim TO
Trong lúc đợi nốt tí việc rồi chạy về hn, tao kể thêm một tí cho anh em nghe.

Tao bảo chị Giang là không ăn cơm, thường khi có tao với chị ấy ở nhà, thì một là tao không sang ăn cơm hoặc tao nấu rồi mời chị sang phòng tao ăn cùng hoặc rủ thằng nào đó tao không ghét sang ăn cùng.
Chị không đi đâu nên tao lấy xe wave đi cho nhẹ.
Ra quán chỗ Trung Yên, đoạn gần Vũ Phạm Hàm bây giờ, cả bọn đang bắt đầu ngồi ăn, anh Minh thì rất quý, và khi tao tạm nghỉ mấy tháng trước anh còn giới thiệu khách mua điện thoại các loại rồi phụ kiện tao đổ về quê anh ấy cho các cửa hàng, cũng nhăt nhạnh dc một hai triệu mỗi tháng từ chỗ này , nên cuộc sống của tao ổn lắm. Khi tao trở lại làm bây giờ, bọn tao mới bán kèm thuốc lá trong quán , ít thôi, chậm túc tắc mà không bị lộ.
- Nay chú uống hăng thế, bia thì anh thấy rồi nhưng uống rượu thì nay mới thấy. Đang có tâm sự gì , kể dc anh nghe ko? Tao uống khá nhiều, mấy đứa kia thì chủ yếu rót rượu cho tao với ông anh, loanh quanh cuối bữa thì cả bọn cũng đá hết 1 chai to và 1 chai bé.
- Không có gì anh ạ, thời tiết này uống cũng thích mà, em cũng chả mấy khi uống.
- Chị chú bị ngã, hôm nào anh với chú và con bé qua thăm nó chút
- Tao ngạc nhiên: sao thế anh, chị ấy ngã ở đâu ạ?
- Thấy bảo đuổi chuột ngã ở cầu thang , bị vỡ đầu , lật móng và trật khớp cổ tay
- Haiz, thế hôm nào đi anh nhắn em nhé,
- Làm ăn thế nào, Tết có nghỉ sớm hay ở lại làm với anh em vài ngày, để anh bố trí, nếu ở lại thì 28 hãy về nhé. Tao ok luôn.
- Em còn vài cái máy, anh xem có ai giới thiệu hộ em, em thu lại vốn trả nợ cho ông anh em cho vay, độ này em cũng bí. Vậy là tuần này tao clear dc mấy con 6610, 6220,6230 và mấy con đầu 7 , toàn hàng ngoài bán lướt kiếm vài chục hoặc hơn trăm một cái, bán cho người dùng nó thế, bán cho thợ thì chỉ dc 5 chục. Phụ kiện với pin là tao ưng hơn cả.
Ngà ngà hơi men, anh có điện thoại rồi quay lại bảo tao:
- Thế con bé nó tình ý vậy mà chú cứ lạnh nhạt mãi ah, anh mà như chú là anh cho lên đường ngay
- Anh cho luôn đi , bảo em làm gì
- Đùa ông em, mày lạ gì anh nữa, nhúc nhích là chết
- Chứng tỏ anh để ý chị ấy rất kỹ mà cũng cố kìm nén , tao cười vô tri xem ông anh thế nào

- Không hẳn, anh có nơi có chốn trước khi biết nó, và để ý thì cũng chỉ treei hoặc nhìn chứ anh không có ý gì, tin ko tùy chú. Chú ngon giai, lại mồm mép đanh gọn, sinh viên mà đĩnh đạc hơn cả bọn anh lớn tuổi, nó thích lắm, Con nhà nề nếp bài bản, ông bố và anh nó làm quan nhưng kín khéo lắm, nó biết trước biết sau. Mà nó hơn chú có 1 tuổi quan trọng mẹ gì, thời này đéo ai nghi chuyện hơn kém tuối, nó học cao đẳng cũng Thương Mại cũng dc mà, bằng cấp ko làm ra tiền thì cũng để treo tường cho ruồi nó bám thôi ông em.
- Em thực không hiểu sao anh lại nói chuyện này với em, vì anh thấy có con sói nào chia mồi cho đối thủ tiềm ẩn đâu, tao lại cười hồn nhiên , chị ấy hay kể chuyện với anh hay sao?
- Không ,mày tin hay ntn tùy, anh thì tâm sự thế thôi, kiếm tiền anh còn chia sẻ mối, không nhận mày nghìn nào, mày bán máy anh mua không mặc cả, nên cái này anh cũng chả có gì mà giữ, mà anh thì đóng đinh buộc chặt một chỗ rồi nên không ý hướng lắm
- Anh kiếm dc mối làm thuốc ba số, và Marllboro, ít rượu và vang, khéo anh với chú nhặt nhạnh tí, ok thì làm dài không thì sì tóp
Tao gật gù , coi như biết đến đó. Nhưng trong lúc tao và ông anh cù cưa chén tạc chén thù, mấy thằng ranh kia thì tíu tít thì con bé em đi cùng nó cũng hay bắt chuyện – sinh viên trường Lao động xã hội, quê Thái Bình, sinh năm 88. Tát nhiên tao chỉ nói chuyện bình thường không có ấn tượng gì thêm. Sau này nó học đến môn Kinh tế vi mô và Vĩ mô, tao phải phụ đạo nó để thi.
Vậy là cuộc rượu hôm đó, tao cũng vỡ lẽ ra mấy thứ , ngoài việc clear thêm hàng, thì thông tin làm ăn thêm cùng chị Ninh Bình là tao thu thập thêm dc nhiều thứ có giá trị, tình cảm và tiền về sau này.
Nhận thấy anh Minh là người có thể chơi dài và sâu dc
Trong khi đó, lúc về đến nhà tao nhận một tá tin nhắn, của chị Ninh Bình rồi chị của tao đang ở quê nhắn xuống, tối mai chị xuống đến HN và bảo tao ra đón.
Càng ngày càng gay nha
 

tuxi

Yếu sinh lý
Kể cũng khó tin, nhưng tôi quen kiểu nhớ sự việc và hội thoại này đc đến 95-97% từ bé. Nếu bây giờ đưa tôi về quê, đến vị trí cái nhà mẫu giáo nơi tôi học 2 năm trước khi lên lớp 1. Tôi nhớ như in và có thể tả lại dc toàn bộ khung cảnh con người ngày đó ( cách đây 35-36 năm )
Tôi không nhớ chi tiết, nhưng hồi 1 tuổi đã có ký ức rồi.
Nhớ tốt quá đôi khi là gánh nặng.
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Tất cả tin nhắn của chị Ninh Bình tao đọc xong xóa luôn, ko rep tin nào, vì tao khi đó như bị ai chọc vào cái tôi của mình, sau này mới biết ra thì mỗi tháng tao kiếm ra luôn nhiều hơn thu nhập của chị, và kém chị mỗi căn nhà với cái hộ khẩu Hà Nội.
Còn môn nữa tao thi nốt là chờ nghỉ Tết, nên thời gian tao khá thoáng, học hành năm thứ 3 trở đi tao thấy thú vị hơn, mỗi môn tiếng Anh là tao kém nhất và khó học, còn lại các môn chuyên nghành đối với tao cũng chỉ như bài tập về nhà hồi phổ thông, may là tao dc học những thầy cô gạo cội , họ giỏi, dạy trong trường và đi làm ngoài nên chia sẻ kiến thức thực chiến, không hoàn toàn là hàn lâm căn bản.
Khi nhận và trả lời các tin nhắn của chị, tao đánh giá được tương lai của bọn tao sau một hai tháng nữa, khả năng bọn tao sẽ phải rời xa nhau vì trên nhà chị bố mẹ chị đã sắp xếp đâu vào đó rồi. Xa nhau thì chỉ vất vả khâu đi lại, và cảm xúc cũng như cảm giác cơ thể nó bị ít và hụt hẫng đi, tao tự thấy thế. Và tao đã tự cho mình buộc phải quen dần và vượt qua nó, để khắc phục tinh thần, đại khái tao không cho phép bản thân bị yếu đuối khi xa người mình yêu một cách chân thành , say đắm.
- Mai anh đón em nhé, em gọi trước 30p và mang cho em cái áo khoác
- Ok em, trên nhà tình hình thế nào, nói qua anh nghe rồi xuống đây kể chi tiết
- Không thế nào cả, em về và bố mẹ dẫn em đi gặp vợ chồng hai bác kia, chỗ thân quen bố mẹ em nhờ xin việc ở sở Tư pháp.
- Chúc mừng em đã có tương lai rõ ràng, bố mẹ em sẽ không lo lắng em phải tạm bợ công việc và tương lai vô định
- Chúc cái gì mà chúc, anh làm như em thích thú lắm ấy
- Thì không thích nhưng em đâu có vùng lên thay đổi quan điểm của bố mẹ em
- Thế anh bảo giờ em nên ntn
- Nếu là anh thì anh sẽ không về, vì anh thích dưới này, nhiều cơ hôi bươn chải, nhiều trải nghiệm cuộc sống, và dc ở bên cạnh người yêu mình đó là điều cần nhất, mong muốn nhất, chấp nhận đánh đổi và quyết tâm hơn, khẳng định quyết định của mình là đúng. Nhưng em không vượt qua được điều đó, cái này anh hiểu. còn nếu em quyết tâm thì chắc chắn anh sẽ luôn đồng hành bên em, và anh sẽ chứng minh cho bố mẹ em thấy, với anh khó khăn cỡ mấy cũng qua được hết.
- Em khó xử quá, thực sự rất mông lung, em sợ…

- Em sợ gì, có bố mẹ và gia đình, có công việc rõ ràng, thêm bằng thạc sĩ của em coi như mọi thứ hoàn chỉnh ở thời điểm này
- Em sợ anh không còn và sẽ dần không muốn yêu em nữa, em sợ anh buông tay em ra
- Em lo quá làm gì, thực sự là câu này anh định nói trước, vì sao em biết không?
- Vì sao anh?
- Đơn giản thôi mà, em nghĩ đến chưa anh ko rõ, nhưng anh thấy thế này:
- Thứ nhất môi trường công việc nó sẽ cuốn em , điều đó đương nhiên, vì làm việc mà, không còn đc như lúc này nữa,
- Thứ 2 là em có những mối quan hệ xung quanh, đồng nghiệp, lãnh đạo, rồi chỗ này chỗ kia, nói thật nó cũng tiềm ẩn những phát sinh, cho nên anh cũng không muốn nói thêm ra, cái chính là ở em thôi.
- ở em thôi, anh cứ làm như là, anh nói thế mà không nghĩ ngược lại chính anh khi anh ở một mình dưới HN sao?
- Anh chỉ nghĩ một điều trước mắt và làm thường xuyên là lên đó với em và bắt cóc em những hôm anh lên đó, tuy nhiên sẽ khó cho em là em lấy lý do gì để đi khi công việc với bố mẹ em ở ngay đó. Nhỉ?
- Rồi còn bố mẹ em, cách nhìn nhận của hai bác về anh nũa, chưa có gì rõ ràng, chưa thấy tương lai như các cụ mong muốn kỳ vọng, lo ngại con gái phải khổ, phải vất vả, gia đình anh lại thuần nông, thì bố mẹ anh chắc chắn không có định hướng như nhà em.
Tóm lại thì cái chính là ở em thôi, anh ngủ đây, nay uống rượu buồn ngủ quá và lạnh nữa, em ngủ đi, hôn em.
23h tối tháng 11
 

TâyĐộc

Chim TO
Tất cả tin nhắn của chị Ninh Bình tao đọc xong xóa luôn, ko rep tin nào, vì tao khi đó như bị ai chọc vào cái tôi của mình, sau này mới biết ra thì mỗi tháng tao kiếm ra luôn nhiều hơn thu nhập của chị, và kém chị mỗi căn nhà với cái hộ khẩu Hà Nội.
Còn môn nữa tao thi nốt là chờ nghỉ Tết, nên thời gian tao khá thoáng, học hành năm thứ 3 trở đi tao thấy thú vị hơn, mỗi môn tiếng Anh là tao kém nhất và khó học, còn lại các môn chuyên nghành đối với tao cũng chỉ như bài tập về nhà hồi phổ thông, may là tao dc học những thầy cô gạo cội , họ giỏi, dạy trong trường và đi làm ngoài nên chia sẻ kiến thức thực chiến, không hoàn toàn là hàn lâm căn bản.
Khi nhận và trả lời các tin nhắn của chị, tao đánh giá được tương lai của bọn tao sau một hai tháng nữa, khả năng bọn tao sẽ phải rời xa nhau vì trên nhà chị bố mẹ chị đã sắp xếp đâu vào đó rồi. Xa nhau thì chỉ vất vả khâu đi lại, và cảm xúc cũng như cảm giác cơ thể nó bị ít và hụt hẫng đi, tao tự thấy thế. Và tao đã tự cho mình buộc phải quen dần và vượt qua nó, để khắc phục tinh thần, đại khái tao không cho phép bản thân bị yếu đuối khi xa người mình yêu một cách chân thành , say đắm.
- Mai anh đón em nhé, em gọi trước 30p và mang cho em cái áo khoác
- Ok em, trên nhà tình hình thế nào, nói qua anh nghe rồi xuống đây kể chi tiết
- Không thế nào cả, em về và bố mẹ dẫn em đi gặp vợ chồng hai bác kia, chỗ thân quen bố mẹ em nhờ xin việc ở sở Tư pháp.
- Chúc mừng em đã có tương lai rõ ràng, bố mẹ em sẽ không lo lắng em phải tạm bợ công việc và tương lai vô định
- Chúc cái gì mà chúc, anh làm như em thích thú lắm ấy
- Thì không thích nhưng em đâu có vùng lên thay đổi quan điểm của bố mẹ em
- Thế anh bảo giờ em nên ntn
- Nếu là anh thì anh sẽ không về, vì anh thích dưới này, nhiều cơ hôi bươn chải, nhiều trải nghiệm cuộc sống, và dc ở bên cạnh người yêu mình đó là điều cần nhất, mong muốn nhất, chấp nhận đánh đổi và quyết tâm hơn, khẳng định quyết định của mình là đúng. Nhưng em không vượt qua được điều đó, cái này anh hiểu. còn nếu em quyết tâm thì chắc chắn anh sẽ luôn đồng hành bên em, và anh sẽ chứng minh cho bố mẹ em thấy, với anh khó khăn cỡ mấy cũng qua được hết.
- Em khó xử quá, thực sự rất mông lung, em sợ…

- Em sợ gì, có bố mẹ và gia đình, có công việc rõ ràng, thêm bằng thạc sĩ của em coi như mọi thứ hoàn chỉnh ở thời điểm này
- Em sợ anh không còn và sẽ dần không muốn yêu em nữa, em sợ anh buông tay em ra
- Em lo quá làm gì, thực sự là câu này anh định nói trước, vì sao em biết không?
- Vì sao anh?
- Đơn giản thôi mà, em nghĩ đến chưa anh ko rõ, nhưng anh thấy thế này:
- Thứ nhất môi trường công việc nó sẽ cuốn em , điều đó đương nhiên, vì làm việc mà, không còn đc như lúc này nữa,
- Thứ 2 là em có những mối quan hệ xung quanh, đồng nghiệp, lãnh đạo, rồi chỗ này chỗ kia, nói thật nó cũng tiềm ẩn những phát sinh, cho nên anh cũng không muốn nói thêm ra, cái chính là ở em thôi.
- ở em thôi, anh cứ làm như là, anh nói thế mà không nghĩ ngược lại chính anh khi anh ở một mình dưới HN sao?
- Anh chỉ nghĩ một điều trước mắt và làm thường xuyên là lên đó với em và bắt cóc em những hôm anh lên đó, tuy nhiên sẽ khó cho em là em lấy lý do gì để đi khi công việc với bố mẹ em ở ngay đó. Nhỉ?
- Rồi còn bố mẹ em, cách nhìn nhận của hai bác về anh nũa, chưa có gì rõ ràng, chưa thấy tương lai như các cụ mong muốn kỳ vọng, lo ngại con gái phải khổ, phải vất vả, gia đình anh lại thuần nông, thì bố mẹ anh chắc chắn không có định hướng như nhà em.
Tóm lại thì cái chính là ở em thôi, anh ngủ đây, nay uống rượu buồn ngủ quá và lạnh nữa, em ngủ đi, hôn em.
23h tối tháng 11
Cái khúc này lúc trẻ thì như m nói... Nhưng lớn lên đứng trên cương vị ba mẹ lại là 1 truyện khác suy nghĩ khác
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Cái khúc này lúc trẻ thì như m nói... Nhưng lớn lên đứng trên cương vị ba mẹ lại là 1 truyện khác suy nghĩ khác
Khác lứa tuổi, tầm nhìn và tư duy sẽ khác nhau thôi, tuy nhiên với tao, từ khi đi học đến giờ, chưa bao giờ tao có khái niệm bỏ tiền ra xin chạy việc này nọ. Tao thích mọi thứ tự thân vận động, vì khi ra ngoài đời, xã hội nó sẽ điều chỉnh tất cả. Tao dám đối mặt với những khó khăn của cuộc sống khi đó
Nói thật là khi ấy tao rơi vào trạng thái bất lực, vì tao ko có cơ sở gì giũ chân người yêu ở lại với tao, dù tao là sinh viên nhưng tao kiếm dc tiền, tao tự tin với chính mình về cuộc sống sau này; một phần là cô ấy không đủ can đảm và quyết liệt với bố mẹ.
Ngoài ra , ngầm ý của bố mẹ cô ấy là ko muốn cô ấy đi vào mối quan hệ quá sâu với một thằng con nhà nông, ko có tiền đề gì cho tương lai.
 

zai97

Tao là gay
Khác lứa tuổi, tầm nhìn và tư duy sẽ khác nhau thôi, tuy nhiên với tao, từ khi đi học đến giờ, chưa bao giờ tao có khái niệm bỏ tiền ra xin chạy việc này nọ. Tao thích mọi thứ tự thân vận động, vì khi ra ngoài đời, xã hội nó sẽ điều chỉnh tất cả. Tao dám đối mặt với những khó khăn của cuộc sống khi đó
Nói thật là khi ấy tao rơi vào trạng thái bất lực, vì tao ko có cơ sở gì giũ chân người yêu ở lại với tao, dù tao là sinh viên nhưng tao kiếm dc tiền, tao tự tin với chính mình về cuộc sống sau này; một phần là cô ấy không đủ can đảm và quyết liệt với bố mẹ.
Ngoài ra , ngầm ý của bố mẹ cô ấy là ko muốn cô ấy đi vào mối quan hệ quá sâu với một thằng con nhà nông, ko có tiền đề gì cho tương lai.
các cụ ngày xưa hay có cái tư duy này
 

locxamacvn

Tao là gay
Đọc đến đoạn tình đầu định xin m đứa con là tao thấy ko ổn rồi.Tình đầu có đẹp đến mấy nhưng khi đã chia tay thì nên để cho quá khứ ngủ đi trong êm đẹp.giờ m vk đẹp con khôn tội gì thêm cái chuyện cho 1 đứa con.phụ nữ là giống loài ko hiểu đc đâu.m có thể cho cô ấy 1 đứa con.cô ấy có thể bằng lòng và hạnh phúc với điều đó nhưng ai dám khẳng định những lúc cô ấy chăm con nhớ mày rồi sinh ra cảm giác tủi thân cô đơn muốn có m bên cạnh.muốn mày về với 2 mẹ con cô ấy và quan trọng nhất là 1 khi phụ nữ họ suy nghĩ tiêu cực 1 cách thái quá thì có thể làm vỡ lở bung bét hết ra vì đơn giản hiện tại cô ấy đang 1 thân 1 mình.tao cũng 1 thời trai trẻ .cũng 1 thời làm khoáng sản kiếm nhiều rất nhiều nhưng sau cũng chơi bời bốc hơi hết.tao cũng yêu 1 mối tình đầu rất đẹp và sau đó là cơ số mối tình nhưng tao thấy vk tao hiện tại là điều may mắn tao có được.tuy cuộc sống ko dư dả và kiếm được nhiều tiền như m nhưng mỗi ngày sau công việc mệt mỏi về đc chơi đùa cùng con và nói chuyện tâm sự với vk.tao thấy đó là điều hạnh phúc nhất.m nên tỉnh táo để suy xét mọi việc.ngoài 40 rồi lúc này thứ mình cần là bản lĩnh chứ ko phải cảm xúc của con tim và con kẹc nhé.hy vọng m chia sẻ hết câu chuyện của m cho ae.mỗi ngày đi làm tao đều vào theo dõi và đọc bài của m.
 

Livetolove12

Yếu sinh lý
Tranh thủ ngồi ở Ba Đồn đợi ông anh đang chạy ngược vào Quảng Bình, tao kể qua dc mấy khúc trên. Khả năng tối nay tao nghỉ lại Vinh, chạy miết mấy hôm nay mỏi hết hai vai. Rảnh và ko mệt, ko phải tiếp mấy ông bạn thì tao kể thêm.
Tks all!
Về Vinh bác ghé nhà hàng Đại Dương dùng Hải sản nhé. Vinh nếu bình dân bác nghỉ Sao Mai. K thì qua Mường Thanh nhé. Xôi Yến Thịnh bác có ăn đêm thì ở cạnh Ga Vinh. Sáng mai trước khi đi thì qua Đường nguyễn Thị định ( Phan chu trinh rẽ trái) ăn súp lươn bánh mướt rất ngon.
 

TâyĐộc

Chim TO
Khác lứa tuổi, tầm nhìn và tư duy sẽ khác nhau thôi, tuy nhiên với tao, từ khi đi học đến giờ, chưa bao giờ tao có khái niệm bỏ tiền ra xin chạy việc này nọ. Tao thích mọi thứ tự thân vận động, vì khi ra ngoài đời, xã hội nó sẽ điều chỉnh tất cả. Tao dám đối mặt với những khó khăn của cuộc sống khi đó
Nói thật là khi ấy tao rơi vào trạng thái bất lực, vì tao ko có cơ sở gì giũ chân người yêu ở lại với tao, dù tao là sinh viên nhưng tao kiếm dc tiền, tao tự tin với chính mình về cuộc sống sau này; một phần là cô ấy không đủ can đảm và quyết liệt với bố mẹ.
Ngoài ra , ngầm ý của bố mẹ cô ấy là ko muốn cô ấy đi vào mối quan hệ quá sâu với một thằng con nhà nông, ko có tiền đề gì cho tương lai.
Ý t là không có ba mẹ nào có điều kiện để con gái mình dây dưa với 1 người tương lai chưa rõ
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Về Vinh bác ghé nhà hàng Đại Dương dùng Hải sản nhé. Vinh nếu bình dân bác nghỉ Sao Mai. K thì qua Mường Thanh nhé. Xôi Yến Thịnh bác có ăn đêm thì ở cạnh Ga Vinh. Sáng mai trước khi đi thì qua Đường nguyễn Thị định ( Phan chu trinh rẽ trái) ăn súp lươn bánh mướt rất ngon.
Tôi vừa ăn đùi gà bóp nộm ở đầu Nguyễn Văn Cừ, đoạn ngã 3 Nguyễn Sỹ Sách
Mấy ông bạn rủ xuống cửa Lò cơ mà ở Cửa Việt và Lệ Thuỷ ăn mãi đồ biển nên xin phép từ chối họ.
Ra quán Điện Ảnh làm cốc cafe rồi về ngủ bác ạ. Mai đóng một mạch về Hn ko dừng nữa
 
Bên trên