đúng thiệt là m sai lầm từ lúc cưới xin , kiểu k tìm hiểu kĩ người bạn đời . còn như m nói về vợ m thì t thấy những cái đó khá là nhỏ nhặc vẫn có thể bỏ qua hết được mà sống chung . con cái thực sự nó k phải cần ai chăm nó kĩ hơn đâu, mà nó cần là cần tình yêu của cả bố và mẹ ( cái này t nghiệm trong quá trình sống chung với vợ tao- vì vợ tao bố mẹ cũng li dị từ nhỏ ) . k phải cứ bên nào chăm nó kĩ hơn là bên đó đc quyền nuôi- và cái đáng nói là đừng nên bắt trẻ con chọn lựa giữa bố và mẹ - ai chả có cái tôi riêng, cãi nhau m thắng hay vợ cũ của m thắng thì đứa chịu thiệt cũng chỉ có con m . nếu như có điều kiện t nghĩ m thử hàn gắn với vợ m - còn nếu k đc thì m tìm cách ở gần con m hơn ( hoặc 2 người tìm cách trung hoà 1 chút để con nó sống kiểu vừa có tình yêu của cả bố và mẹ ) - sau nó lớn nó muốn ở với bố hay với mẹ là tuỳ quyền của nó ( đừng hỏi - chỉ đơn giản cho nó chọn muốn ở đâu ) - rồi sau này nó lớn chút thì m cho nó hiểu lý do m phải li dị ( kiểu k thế sống với 1 người mình k yêu cả đời ) . chứ t thấy những đứa thiếu bố thiếu mẹ thường có 1 cái tâm lý nó khác người bt lắm . điển hình như vợ m ( phá thai từ cấp 3 , và sau đó khi chia tay m vẫn quen 1 người khác ngay lập tức ) . m nên cân nhắc kĩ về con m hơn. đừng để nó chịu thêm tổn thương .