• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88

Có ảnh Truyện sex do AI viết

thienthai12

Yếu sinh lý
Chúng mày đọc nhé
P 1 tôi và minh anh

câu chuyện về chuyến đi định mệnh đó, về Minh Anh... và cái hòn đảo hoang đó.
Minh Anh, em ấy vừa về từ Mỹ. 19 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của con gái. Hơn nữa, mấy năm bên kia em ấy tập gym điên cuồng. Body săn chắc kinh khủng, múi bụng lấp ló, đùi mật ong săn chắc, nhìn là muốn cắn. Đặc biệt, em ấy có cái nét gì đó rất "Mỹ", rất thoáng đãng và bạo dạn. Vừa gặp lại, em ấy đã ôm chầm lấy tôi, thì thầm vào tai: "Nhớ anh muốn chết, nhớ cả cái ấy của anh nữa..." Làm tôi cứng đơ người ngay lúc đó.
Quyết định đi du lịch biển cùng nhau là ý của em ấy. Em bảo muốn xả hơi sau những ngày học hành căng thẳng bên Mỹ, và muốn "tận hưởng" cùng tôi. Nghe em nói thế, đầu óc tôi chỉ toàn hình ảnh em trong bộ bikini bé xíu nằm dài trên cát.
Chuyến đi bắt đầu êm đềm lắm. Trên thuyền, em cứ dựa vào vai tôi, ngón tay nghịch nghịch lồng ngực tôi. Em mặc cái váy hai dây mỏng tang, để lộ tấm lưng ong nuột nà và hai khe ngực sâu hun hút. Tôi không kiềm chế được, cúi xuống hôn nhẹ lên vai em. Em khẽ rùng mình, cười khúc khích: "Anh muốn làm gì em à? Nhìn cái bản mặt dâm của anh là em biết rồi đấy."
Tôi ghé vào tai em, giọng khàn đặc: "Muốn đè em ra đây, cởi hết đồ em ra và địt em ngay trên boong thuyền này. Cái body gym của em nhìn phát là cái cặc anh chịu không nổi."
Em nghe xong, mặt đỏ bừng nhưng mắt lại long lanh. "Anh dám không? Ở đây bao nhiêu người đấy nhé..." Em nói thế thôi chứ tay đã luồn xuống dưới của tôi, chạm nhẹ vào đùi tôi. Tôi biết, em chỉ trêu thôi.
Đêm đó, bão ập đến bất ngờ. Thuyền chìm. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tôi tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên một bãi cát lạ hoắc. Đảo hoang. Xung quanh chỉ có cây cối, tiếng sóng biển và Minh Anh nằm cách đó không xa.
Minh Anh cũng tỉnh dậy ngay sau đó. Chúng tôi nhìn nhau, nhận ra tình thế của mình. Lạc rồi. Trên một hòn đảo không biết tên.
Ban đầu là sự hoảng loạn. Nhưng khi màn đêm buông xuống, cái hoảng loạn đó dần tan biến, thay vào đó là một thứ cảm xúc khác. Cảm giác cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Chỉ còn lại hai con người, bản năng nguyên thủy trỗi dậy.
Chúng tôi tìm được một hang đá để trú ẩn. Ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng. Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt và thân hình của Minh Anh. Em ngồi bó gối, trông vừa sợ sệt lại vừa... gợi tình một cách lạ lùng. Chiếc váy rách bươm không che hết được những đường cong chết người.
"Sợ không em?" Tôi hỏi.
Em ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh lửa. "Sợ chứ anh. Nhưng... em thấy mình cũng hơi... hưng phấn."
"Hưng phấn?" Tôi nhướng mày.
"Ừm... Kiểu như... không có ai ở đây cả. Không có quy tắc, không có giới hạn... Chỉ có hai đứa mình thôi." Em nói, giọng khẽ dần. "Anh... cái của anh... nó dựng lên rồi kìa..."
Tôi nhìn xuống, đúng vậy. Cái cảm giác bí bách, sự cô lập và vẻ gợi tình của em đã làm thằng nhỏ của tôi cứng như đá. Tôi cười khẽ: "Em cũng có kém gì đâu. Nhìn chỗ kia của em đi..." Tôi chỉ vào cái váy đang dính chặt vào đùi em, nơi ẩn chứa cái thứ ngọt ngào mà tôi thèm khát.
Em nhìn theo ngón tay tôi, mặt lại đỏ bừng. "Đồ dâm dê..." Em mắng yêu, nhưng tay lại đặt lên đùi tôi, từ từ trượt lên trên.
Trong hang đá, dưới ánh lửa bập bùng, chúng tôi không nói gì thêm bằng lời. Cơ thể tự lên tiếng. Tôi kéo em lại gần, hôn ngấu nghiến. Cái vị mặn của biển, vị ngọt của đôi môi em hòa quyện vào nhau. Tay tôi xé toạc chiếc váy vướng víu trên người em. Em cũng không ngần ngại, cởi phăng chiếc quần đã rách của tôi.
Lần đầu tiên tôi được nhìn rõ toàn bộ cơ thể Minh Anh dưới ánh lửa. Từng thớ cơ săn chắc, làn da mịn màng. Và đặc biệt... cái lồn của em. Nó không có một sợi lông nào cả, hồng hào, căng mọng, như một bông hoa e ấp mời gọi. Cái chi tiết này làm tôi phát điên.
"Lồn em... sạch sẽ thật đấy..." Tôi khẽ thì thầm, ngón tay miết nhẹ lên mép lồn trơn tuột của em.
Em thở dốc: "Em không thích để lông... Anh thích không?"
"Thích! Thích chết mẹ!" Tôi không kìm được, cúi xuống vùi mặt vào giữa hai chân em, ngửi lấy mùi hương đặc trưng của em, liếm mút cái lồn không lông đang ướt đẫm. Em rên lên sung sướng, tay vò tóc tôi.
Cái cảm giác được khám phá cái lồn non tơ, trơn tuột, không vướng bận lông lá gì nó kích thích hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tôi liếm sâu vào bên trong, lưỡi khuấy đảo cái hột le đang cương cứng của em. Em co giật, rên rỉ không thành tiếng.
"Đụ em đi anh... Nhanh lên... Em muốn cái cặc của anh..."
Nghe em cầu xin như thế, tôi chịu không nổi nữa. Tôi tr trần, đặt thằng nhỏ đang cứng như sắt của mình vào cửa huyệt của em. Nó trơn tuột, mướt mát, dễ dàng đi vào sâu bên trong.
"Aaaaa... Sướng quá anh ơi!" Em hét lên sung sướng.
Tôi bắt đầu nhấp. Cú nào cú nấy mạnh bạo, dứt khoát. Tiếng da thịt va vào nhau, tiếng rên rỉ của chúng tôi vang vọng trong hang đá. Cái lồn không lông của em mút chặt lấy thằng nhỏ của tôi, cảm giác đỉnh điểm. Tôi cảm thấy mình như một thằng đàn ông nguyên thủy, đang chiếm hữu con mồi của mình trên cái đảo hoang này.
Chúng tôi làm tình điên cuồng. Hết tư thế này đến tư thế khác. Trên nền cát trong hang, ngoài bãi biển dưới ánh trăng... Cơ thể hòa quyện, mồ hôi nhễ nhại, miệng không ngừng nói những lời dâm đãng, khích lệ nhau. "Đụ mạnh vào anh! Đụ lún lồn em đi!" "Cái lồn không lông của em sướng quá! Anh muốn bóp nát nó!"
Ba ngày trôi qua như một giấc mơ hoang dã. Chúng tôi chỉ ăn trái cây dại, uống nước suối, và làm tình. Làm tình không ngừng nghỉ. Bản năng kiểm soát mọi thứ.
Vào chiều ngày thứ tư, khi chúng tôi đang trần truồng ôm nhau trên bãi biển sau một hiệp làm tình kiệt sức, bỗng nhiên một chiếc trực thăng bay đến. Nó hạ cánh cách đó không xa. Vài người đàn ông mặc vest bước xuống.
Chúng tôi nhìn nhau, vừa mừng vừa hụt hẫng. Hết rồi sao?
Nhưng rồi, tôi thấy Minh Anh mỉm cười. Một nụ cười lạ lùng. Không phải nụ cười của người được giải cứu.
Một trong những người đàn ông mặc vest bước về phía chúng tôi. Ông ta cúi đầu chào Minh Anh một cách cung kính.
"Chào mừng tiểu thư trở về. Màn thử thách đã hoàn thành."
Tôi chết lặng. Thử thách?
Minh Anh đứng dậy, nhặt tạm chiếc khăn rách quấn quanh người. Em quay sang nhìn tôi, ánh mắt không còn chút gì là sự hoang dã, sợ hãi hay ham muốn của ba ngày trước. Chỉ còn lại sự lạnh lùng và một chút... thích thú.
"Anh nghĩ sao về bài kiểm tra của em?" Em hỏi, giọng đều đều. "Anh đã bộc lộ hết con người thật của mình đấy. Rất bản năng, rất thô tục... và rất... dâm đãng."
"Em... em nói gì vậy?" Tôi lắp bắp.
"Hòn đảo này không hoang đâu anh." Em mỉm cười, nụ cười đó làm tôi rợn sống lưng. "Nó là tài sản của gia đình em. Chuyến đi này... vụ chìm thuyền... tất cả đều nằm trong kế hoạch. Em muốn xem khi đẩy anh vào bước đường cùng, anh sẽ hành xử như thế nào. Và xem ra, anh là một con vật rất dễ sai khiến bởi bản năng đấy."
Tôi đứng như trời trồng, nhìn Minh Anh bước lên trực thăng. Cái lồn không lông mà tôi đã say sưa liếm mút, cái thân hình mà tôi đã chiếm hữu điên cuồng trong ba ngày qua... tất cả chỉ là một phần của "bài kiểm tra" quái đản của em ấy.
Chiếc trực thăng cất cánh, bỏ lại tôi một mình trên bãi biển. Cát vẫn nóng rực dưới chân, sóng vẫn vỗ vào bờ. Nhưng cái cảm giác hoang dã, tự do lúc trước đã biến mất hoàn toàn. Chỉ còn lại sự trơ trọi và một nỗi nhục nhã khó tả.
Minh Anh... Em thật là... tàn nhẫn. Nhưng cái lồn không lông của em... và những lời dâm đãng đó... chắc cả đời tôi cũng không quên được.
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 2
Tôi đứng đó, nhìn chiếc trực thăng cất cánh, mang theo Minh Anh và cái bí mật tàn nhẫn của em ấy. Cảm giác bị chơi khăm, bị lợi dụng nó sôi lên trong lòng. Con mẹ nó, ba ngày qua mình như một thằng hề vậy sao?
Nhưng cái suy nghĩ đó chưa kịp định hình rõ ràng thì... ẦM!!!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên từ phía biển. Tôi giật mình ngước nhìn. Chiếc trực thăng bỗng dưng mất lái, xoay vòng vài cái rồi lao thẳng xuống biển, cách bờ không xa lắm. Khói đen bốc lên nghi ngút.
Tai nạn thật! Lần này không phải kịch bản của Minh Anh nữa rồi!
Bản năng mách bảo tôi phải hành động. Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, tôi lao xuống biển. Bơi hết sức về phía nơi chiếc trực thăng rơi. Nước biển nổi váng dầu, mảnh vỡ khắp nơi. Khung cảnh hỗn loạn kinh hoàng.
Tôi lặn xuống, cố gắng tìm kiếm. Khói và dầu làm cay mắt. Rồi tôi thấy em. Minh Anh. Mắc kẹt trong đống đổ nát, nhưng may mắn chưa chìm hẳn. Khuôn mặt em tái mét, vài vết cắt nhỏ trên trán và má, máu rỉ ra. Mái tóc ngắn bết vào mặt. Chiếc khăn quấn tạm đã tuột ra, cơ thể săn chắc, trần trụi của em phơi bày dưới nước. Cái lồn không lông hồng hào tôi vẫn ám ảnh giờ trông thật mong manh trong đống sắt vụn. Dù trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh, nhìn thấy cơ thể em như vậy, một tia ham muốn vẫn thoáng qua trong đầu tôi. Thật điên rồ!
Tôi cố gắng gỡ em ra khỏi ghế. Mấy người đàn ông mặc vest đi cùng em... chắc chết hết rồi. Minh Anh còn sống, thở yếu ớt. Tôi dùng hết sức kéo em lên mặt nước, bơi dìu em vào bờ.
Khi dạt vào bãi cát, tôi kiệt sức. Minh Anh cũng vậy, nằm vật ra thở hổn hển. Tôi kiểm tra người em, may mắn không có vết thương nghiêm trọng nào, chỉ xây xát nhẹ. Cái body gym này chắc cũng giúp em chịu đựng va đập tốt hơn. Tôi vuốt nhẹ lên cái bụng phẳng lì, lên cái đùi săn chắc của em. Dù đang nguy hiểm, tôi vẫn không thể không cảm thán về cơ thể em.
Nhìn quanh, tôi thấy vài mảnh vỡ lớn của trực thăng dạt vào bờ. Hy vọng tìm được gì đó hữu dụng. Lục lọi trong đống đổ nát, tôi may mắn tìm được một cái túi nhỏ chống nước. Bên trong có vài thứ: một chai nước suối còn nguyên, một bộ bật lửa chống thấm, một con dao găm, và... khẩu súng lục cá nhân của tên vệ sĩ nào đó, kèm theo một băng đạn. Tuyệt vời! Súng cá nhân! Có thứ này, cảm giác an toàn hơn hẳn.
Tôi đưa Minh Anh chai nước. Em uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt dần lấy lại sự tỉnh táo. Nhìn tôi, ánh mắt em phức tạp lắm. Có sự biết ơn, có sự sợ hãi, và cả... sự xấu hổ? Hay là sự nhận ra?
"Anh... tại sao anh lại cứu em?" Em hỏi, giọng khàn đặc.
Tôi ngồi xuống cạnh em, nhìn thẳng vào mắt em. "Em nghĩ sao? Mặc dù em chơi khăm tôi một vố đau điếng, nhưng tôi không thể bỏ mặc em chết được." Tôi dừng lại một chút. "Hơn nữa... tôi còn chưa địt nát cái lồn không lông lừa đảo của em một cách thật sự mà không phải là kịch bản nữa."
Em nghe xong, mặt đỏ bừng, không phải vì xấu hổ nữa, mà là tức giận... xen lẫn một chút gì đó khác. "Anh! Anh đúng là đồ chỉ biết nghĩ đến hạ thân!"
"Ờ đấy, tôi chỉ biết nghĩ đến hạ thân đấy." Tôi cười khẩy. "Và giờ thì cả hai chúng ta lại đang ở đây. Lần này không phải kịch bản nào cả. Thuyền chìm thật, trực thăng rơi thật, và đảo hoang... lần này chắc là thật rồi."
Nhìn xung quanh, khung cảnh giống y hệt cái "đảo hoang" trong ba ngày trước. Chỉ khác là không có đám bạn mặc vest nào cả.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Em hỏi, giọng bớt gay gắt hơn.
"Làm gì ư?" Tôi đứng dậy, vỗ vỗ khẩu súng trong túi. "Lần trước là kịch bản. Lần này là sinh tồn thật. Chúng ta sẽ sống sót. Và khám phá cái đảo chết tiệt này." Tôi nhìn em từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở cái lồn trơn tuột của em. "Và trong quá trình sinh tồn đó... tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể... duy trì nòi giống một cách rất 'bản năng' như em nói lúc trước nhỉ? Lần này không có máy quay hay khán giả đâu. Chỉ có hai chúng ta, trên cái đảo này, và những gì cơ thể muốn làm thôi."
Em không nói gì, chỉ nhìn tôi. Nhưng ánh mắt em đã bắt đầu lấp lánh trở lại. Cái vẻ "Mỹ", bạo dạn mà tôi biết, dường như đang quay lại.
Chúng tôi bắt đầu khám phá hòn đảo. Nó lớn hơn tôi nghĩ. Rừng cây rậm rạp, có vẻ có suối nước ngọt. Bãi biển dài và vắng tanh. Cầm khẩu súng trên tay, tôi cảm thấy tự tin hơn hẳn. Minh Anh đi theo sát phía sau tôi, đôi khi vấp ngã vì chân còn yếu. Mỗi lần như vậy, tôi lại đỡ em dậy, tay chạm vào eo, vào đùi em, cảm nhận cái độ săn chắc đó. Sự tức giận lúc trước dần bị thay thế bởi cảm giác cần phải bảo vệ em, và cả ham muốn lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết trong cái hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt này.
Buổi tối đầu tiên, chúng tôi tìm được một hang đá khá kín đáo. Dùng bật lửa nhóm lửa. Ăn tạm ít trái cây hái được. Không có chăn màn gì cả. Chỉ có hai cơ thể trần trụi nằm cạnh nhau, hơi ấm truyền sang nhau.
"Lạnh không em?" Tôi hỏi, tay vuốt nhẹ lên eo em.
"Không... không lạnh lắm..." Giọng em run run. "Nhưng... hơi trống trải."
"Trống trải à?" Tôi cười khẽ. "Anh có thể làm cho em bớt trống trải mà."
Tay tôi trượt xuống dưới, tìm đến cái lồn không lông quen thuộc. Lần này, không có sự diễn kịch nào cả. Cái lồn em co lại, ướt đẫm ngay lập tức khi ngón tay tôi chạm vào.
"Anh... chúng ta đang lạc thật đấy..." Em thì thầm, nhưng hông lại nhích nhẹ lên.
"Ừ, lạc thật." Tôi đáp, ngón tay bắt đầu vân vê cái hột le của em. "Nhưng điều đó có nghĩa là không ai nhìn thấy chúng ta đâu. Muốn làm gì cũng được."
Em rên lên khe khẽ khi tôi day mạnh hơn vào điểm nhạy cảm đó. "Em... em muốn..."
"Muốn gì nào?" Tôi cúi xuống, hôn lên môi em.
"Muốn... muốn anh đụ em... ngay bây giờ..."
Dưới ánh lửa trại bập bùng trong hang đá trên hòn đảo hoang thật sự này, tôi lại chiếm lấy cơ thể Minh Anh. Lần này, cảm giác hoàn toàn khác. Không có sự tức giận hay bị lừa dối nào nữa. Chỉ còn lại hai con người khao khát nhau trong hoàn cảnh khắc nghiệt. Tiếng rên rỉ của em, tiếng thở dốc của tôi, tiếng da thịt va vào nhau... tất cả đều là thật. Cái lồn không lông của em mút chặt lấy thằng nhỏ của tôi, như muốn giữ lấy thứ duy nhất còn lại của văn minh trong cái thế giới hoang dã này.
Cú twist nghiệt ngã của số phận đã đưa chúng tôi trở lại đây. Nhưng lần này, chúng tôi sẽ không chỉ sống sót. Chúng tôi sẽ khám phá mọi ngóc ngách của cái đảo này, và khám phá cả giới hạn của bản thân mình nữa... trong những đêm dài hoang dã sắp tới. Và tôi chắc chắn rằng, cái lồn không lông của Minh Anh sẽ là thứ được "khám phá" nhiều nhất.
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
P 4
Chúng tôi đã ở trên cái đảo này được vài ngày rồi. Cái cảm giác sinh tồn thật sự nó khác hẳn với cái "bài kiểm tra" chết tiệt của Minh Anh. Chúng tôi phải săn bắt, hái lượm, xây dựng một cái lán tạm bợ. Mệt mỏi, đói khát, nhưng cái sự gắn kết giữa hai đứa nó lại càng mạnh mẽ hơn. Và dĩ nhiên, đi kèm với sự gắn kết đó là những lần làm tình điên cuồng.
Lúc đó, chúng tôi đang làm tình ngay trên bãi cát. Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời và mặt biển. Minh Anh nằm dưới tôi, hai chân quấn chặt lấy eo tôi. Từng thớ cơ săn chắc của em nổi lên dưới lớp mồ hôi nhễ nhại. Cái lồn không lông của em ướt át, mút chặt lấy thằng nhỏ của tôi sau mỗi cú thúc.
"Đụ mạnh nữa đi anh... Sâu nữa đi..." Em rên rỉ, móng tay cào nhẹ vào lưng tôi. "Em thích cảm giác này... Hoang dã... Anh làm em như một con điếm vậy..."
"Em chính là con điếm hoang dã của riêng anh trên cái đảo này!" Tôi gầm gừ đáp lại, thúc mạnh vào sâu bên trong em. Tiếng da thịt va đập chan chát, tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.
Mắt tôi lơ đãng nhìn về phía xa, nơi rừng cây bắt đầu tối dần. Bỗng dưng, tôi thấy một chấm đỏ nhỏ nhấp nháy trong lùm cây cách đó không xa. Nhỏ lắm, nhưng trong cái ánh sáng nhá nhem của hoàng hôn, nó lại nổi bật một cách kỳ lạ.
"Cái gì kia?" Tôi dừng nhấp, mắt dán chặt vào chấm đỏ.
Minh Anh đang lên đỉnh, bị ngắt ngang thì khó chịu. "Cái gì cơ anh? Kệ nó đi! Đụ em tiếp đi!" Em rên lên, hông nhấp mời gọi.
"Không... Đợi đã." Tôi tụt ra khỏi người em, đứng dậy, mắt vẫn không rời chấm đỏ. Cầm lấy khẩu súng lục đã để sẵn cạnh đó.
Minh Anh thấy tôi căng thẳng, cũng gượng dậy ngồi theo, tay che lấy cái lồn đang ướt sũng. "Có chuyện gì vậy anh?"
Tôi tiến lại gần lùm cây đó, súng giơ thẳng về phía trước. Càng đến gần, cái chấm đỏ càng rõ. Không phải mắt con vật gì cả. Nó là... một chiếc máy quay!
Một chiếc máy quay kỹ thuật số nhỏ gọn, đặt trên một hòn đá, ống kính chĩa thẳng về phía bãi biển... nơi chúng tôi vừa làm tình! Và cái chấm đỏ đó... là đèn báo đang quay!
Con mẹ nó! Ai? Ai đã đặt cái máy quay này ở đây? Lẽ nào... cái đảo này không hoang thật sao? Lại một cú lừa nữa à?
Minh Anh cũng đi đến cạnh tôi, nhìn thấy chiếc máy quay thì tái mặt. "Cái gì thế này?"
Tôi cẩn thận nhặt chiếc máy quay lên. Bụi bặm bám đầy, chứng tỏ nó đã ở đây được một thời gian rồi. Mở máy lên xem. Pin vẫn còn. Màn hình nhỏ bật sáng.
Trong thẻ nhớ có vài đoạn video. Đoạn đầu là cảnh một nhóm khách du lịch, có cả Tây cả ta, đang vui vẻ cắm trại, cười đùa trên bãi biển này. Họ có vẻ là dân phượt. Khung cảnh rất bình yên, giống y hệt những ngày đầu tiên của chúng tôi trên đảo "kịch bản".
Chúng tôi thở phào. À, chắc họ làm rơi máy quay thôi.
Nhưng rồi, những đoạn video tiếp theo thì khác hẳn. Bắt đầu từ cảnh đêm. Hình ảnh rung lắc dữ dội. Tiếng thở hổn hển, tiếng bước chân chạy thình thịch. Khuôn mặt của những người trong đoạn video biến sắc vì sợ hãi. Họ đang chạy! Chạy trối chết vào trong rừng!
"Có cái gì đó! Chạy đi!" Một người trong video hét lên bằng tiếng Anh.
Ánh đèn pin chiếu lung tung, chỉ thấy lướt qua những gốc cây, bụi rậm. Rồi camera quay về phía sau. Hình ảnh mờ nhạt, chỉ thấy loáng thoáng một cái bóng đen, to lớn, di chuyển rất nhanh trong bóng tối. Không rõ là con gì, hay là cái gì. Nhưng cái cách họ hoảng loạn chạy trốn, và tiếng thở dốc đầy kinh hoàng... nó làm chúng tôi rợn tóc gáy.
Đoạn video cuối cùng càng đáng sợ hơn. Hình ảnh ngã nhào xuống đất, camera lăn vài vòng. Nghe tiếng hét thất thanh, tiếng gầm gừ không rõ ràng. Rồi chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc, tiếng lá cây xào xạc, và cuối cùng là... im lặng. Cái chấm đỏ nhấp nháy của máy quay vẫn hoạt động thêm một lúc nữa, chỉ ghi lại hình ảnh màn đêm và âm thanh tĩnh mịch đáng sợ của khu rừng. Rồi đoạn video kết thúc.
Chúng tôi đứng lặng người nhìn nhau. Cái cảm giác sinh tồn lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nỗi sợ hãi lạnh lẽo bò dọc sống lưng. Cái đảo này... không chỉ là hoang. Nó còn có thứ gì đó... sống ở đây. Thứ gì đó đã khiến cả nhóm phượt kinh nghiệm kia phải chạy trốn trong kinh hoàng... và có vẻ như đã gặp chuyện không hay.
Chúng tôi đã làm tình ngay trên bãi biển, không hề hay biết có một con mắt điện tử đang quay lại tất cả. Và quan trọng hơn... cái "thế lực" mà nhóm phượt kia chạy trốn... có thể vẫn còn ở đây. Ngay trên hòn đảo này. Cùng với chúng tôi.
Bây giờ thì chúng tôi không chỉ phải đấu tranh để sinh tồn với thiên nhiên nữa rồi. Chúng tôi còn phải đối mặt với một thứ gì đó... bí ẩn và chết chóc. Cái lồn không lông và thằng cặc của chúng tôi... có lẽ không phải là thứ duy nhất sắp sửa được "khám phá" trên cái đảo chết tiệt này. Và lần này, không có kịch bản nào cả. Tất cả là thật.
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
P4
Cái cảm giác sợ hãi sau khi xem đoạn video nó bám chặt lấy chúng tôi như sam. Hòn đảo này không chỉ có thiên nhiên hoang dã và hai đứa tôi. Nó còn có... thứ gì đó khác. Thứ gì đó đã khiến nhóm phượt kia phải chạy trốn trong kinh hoàng.
Chúng tôi quyết định phải tìm hiểu. Phải biết mình đang đối mặt với cái gì. Cầm chắc khẩu súng trong tay, tôi cùng Minh Anh tiến sâu hơn vào khu rừng rậm rạp. Khác với ba ngày "kịch bản" trước đó, mỗi bước chân vào rừng lúc này đều đầy căng thẳng. Tiếng chim kêu, tiếng lá cây xào xạc đều làm chúng tôi giật mình.
Chúng tôi đi theo hướng mà nhóm phượt kia đã chạy vào trong video. Càng đi sâu, khu rừng càng tối tăm và ẩm thấp. Ánh sáng mặt trời khó lòng xuyên qua tán lá dày đặc. Chúng tôi tìm thấy vài dấu vết lạ trên đường đi. Những cành cây bị bẻ gãy một cách cố ý, những ký hiệu lạ khắc trên thân cây... Không giống dấu hiệu của động vật. Giống... con người. Nhưng là loại người nào?
Sau khoảng một giờ đi bộ căng thẳng, chúng tôi ngửi thấy một mùi lạ. Mùi khét, kèm theo mùi gì đó tanh tanh, khó chịu lắm. Mùi thịt cháy? Nhưng không giống mùi thịt động vật bình thường.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, chúng tôi cẩn thận đi theo hướng mùi phát ra. Rồi, chúng tôi dừng lại. Trước mắt là một khoảng đất trống nhỏ nằm khuất trong rừng. Ở giữa là một đống tro tàn, than củi còn âm ấm. Xung quanh là... xương. Rất nhiều xương. Xương động vật... và cả xương người.
Cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt khiến Minh Anh hét lên một tiếng thất thanh, bịt miệng lại nôn khan. Tôi cũng cứng đơ người, máu trong huyết quản như ngừng chảy. Đó là một cái bếp lửa nguyên thủy. Và trên đống xương người vương vãi kia, chúng tôi nhận ra vài thứ: một chiếc giày leo núi rách nát, một mảnh vải của chiếc áo phượt... Đó là đồ của nhóm khách du lịch trong video!
Họ đã bị giết. Và bị ăn thịt!
Thứ mà nhóm phượt kia chạy trốn... là một bộ lạc. Một bộ lạc ăn thịt người!
Nỗi sợ hãi lạnh lẽo ban nãy giờ biến thành sự kinh hoàng tột độ. Chúng tôi không chỉ lạc trên đảo hoang. Chúng tôi lạc trong lãnh thổ của một bộ lạc ăn thịt người! Khẩu súng trong tay tôi bỗng trở nên bé nhỏ và vô dụng trước cái sự thật tàn khốc này.
Chúng tôi lùi lại thật chậm, cố gắng không gây ra tiếng động nào. Quay lưng và chạy. Chạy thục mạng xuyên qua khu rừng tối tăm, bỏ lại phía sau cái bếp lửa và những bộ xương ghê rợn. Chúng tôi chạy không ngừng nghỉ cho đến khi kiệt sức, ngã vật xuống dưới gốc cây.
Minh Anh run rẩy không ngừng, nước mắt giàn giụa. "Bọn... bọn chúng... là người ăn thịt người..."
Tôi ôm chặt lấy em, bản thân cũng sợ chết khiếp. Cái cảm giác bị săn đuổi bởi những sinh vật khát máu, man rợ... nó khủng khiếp hơn bất cứ cơn bão hay tai nạn nào.
Trong lúc sợ hãi tột độ, một thứ bản năng khác lại trỗi dậy. Bản năng sinh tồn, và cả bản năng duy trì nòi giống trong nguy hiểm. Chúng tôi đang đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào. Và trong khoảnh khắc đó, cái ham muốn nhục dục, cái sự khao khát được kết nối, được giải thoát bản năng nó lại bùng lên mạnh mẽ một cách điên cuồng.
Minh Anh nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ nhưng ánh nhìn lại đầy mãnh liệt. Em ôm chặt lấy cổ tôi, kéo tôi lại gần.
"Anh... em sợ quá..." Em thì thầm. "Làm ơn... làm ơn đừng bỏ em lại..."
"Không bao giờ!" Tôi đáp, giọng khàn đặc. "Chúng ta sẽ cùng nhau sống sót."
"Và... và làm tình với em đi anh..." Em đột ngột nói, giọng run run nhưng đầy dứt khoát. "Trong cái hoàn cảnh này... em chỉ muốn... muốn được anh địt thật mạnh..."
Tôi hiểu. Đó là cách em đối phó với nỗi sợ. Biến cái sự sợ hãi thành một thứ bản năng khác. Tôi cũng vậy. Thằng nhỏ của tôi đã cứng lên từ lúc nhìn thấy những bộ xương kia rồi. Cái cảm giác adrenaline và sợ hãi hòa quyện với nhau, tạo nên một thứ kích thích bệnh hoạn.
Ngay dưới gốc cây trong khu rừng chết chóc này, nơi có thể có những con mắt man rợ của bộ lạc ăn thịt người đang rình rập, chúng tôi lại làm tình. Không có lời dâm đãng nào cả, chỉ có tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ bị kìm nén, và tiếng da thịt va vào nhau. Tôi đụ Minh Anh một cách mạnh bạo, như muốn trút hết cái sợ hãi, cái phẫn nộ vào trong cơ thể em. Em cũng ôm chặt lấy tôi, cắn nhẹ vào vai tôi, rên lên từng đợt. Cái lồn không lông của em nóng bỏng và ướt át, như muốn nuốt chửng lấy thằng nhỏ của tôi.
Làm tình trong sợ hãi, trong nguy hiểm... nó mang lại một cảm giác vừa ghê tởm, vừa kích thích đến tột đỉnh. Mỗi cú thúc đều là một lời thách thức gửi đến cái chết đang rình rập.
Khi xong việc, cả hai đều thở hổn hển, nằm vật ra cạnh nhau. Cái sợ vẫn còn đó, nhưng tạm thời bị cái khoái cảm và sự kiệt sức lấn át.
Bây giờ, vấn đề không còn là làm thế nào để thoát khỏi đảo nữa. Vấn đề là làm thế nào để sống sót qua đêm nay, và tránh khỏi nanh vuốt của bộ lạc ăn thịt người đó. Khẩu súng chỉ có một băng đạn. Chúng tôi cần một kế hoạch. Một kế hoạch để... tồn tại. Trên hòn đảo chết chóc này.
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Nỗi sợ hãi về bộ lạc ăn thịt người khiến chúng tôi không dám ngủ ngon giấc. Sau đêm làm tình trong hoảng loạn dưới gốc cây, cái cảm giác run rẩy vẫn còn đó. Nhưng bụng réo. Chúng tôi cần ăn. Sinh tồn là ưu tiên hàng đầu, ngay cả khi cái chết rình rập dưới hình dạng con người.
Chúng tôi rời khỏi hang đá lúc trời tờ mờ sáng, hướng ra phía bờ biển. Có lẽ tìm hải sản hoặc đánh cá sẽ an toàn hơn là vào rừng sâu, nơi chúng tôi đã thấy những bộ xương. Tôi đi trước, khẩu súng cá nhân giấu kỹ trong cạp quần, cảnh giác cao độ. Minh Anh đi theo sau, bước chân vẫn còn hơi run. Cái vẻ mạnh mẽ của "body gym" giờ đây ẩn chứa sự mệt mỏi và sợ hãi tột độ.
Đi dọc bãi biển một đoạn, rồi rẽ vào một lùm cây sát mép rừng để tránh bị phát hiện từ xa. Chúng tôi đang tìm kiếm thứ gì đó ăn được – cua đá, ốc biển, hay bất cứ loại quả nào trông an toàn. Tôi nhìn thấy vài bụi cây dại có quả mọng, định bước tới kiểm tra.
Đúng lúc đó... Rắc!
Chân tôi đột nhiên hụt xuống. Một tiếng "ách" bật ra khỏi miệng. Tôi rơi tõm xuống một cái hố được ngụy trang khéo léo bằng cành cây và lá khô. Không sâu lắm, nhưng đủ để kẹt cứng. Đây là... một cái bẫy!
"Anh! Anh có sao không?" Minh Anh hoảng hốt gọi từ phía trên.
Tôi ngẩng lên, thấy Minh Anh đang cúi xuống nhìn tôi, vẻ mặt sợ hãi tột độ. Vừa lúc đó, từ trong lùm cây xung quanh, những bóng người thấp thoáng xuất hiện. Họ im lặng, cầm theo những ngọn giáo thô sơ và cung tên. Da họ sẫm màu, đóng khố bằng vỏ cây, đầu đội những chiếc mũ kết bằng xương và lông chim. Ánh mắt họ nhìn chúng tôi... đầy sự tò mò, cảnh giác... và cả sự thèm khát.
Bộ lạc!
Tôi biết ngay. Đây là bẫy của chúng. Và tôi đã sập bẫy! Khẩu súng trong cạp quần... chưa kịp rút ra.
"Chạy đi Minh Anh!" Tôi gào lên.
Nhưng quá muộn. Vài tên bộ lạc đã nhanh chóng tiếp cận Minh Anh từ phía sau. Em cố gắng chống cự, giãy giụa, nhưng sức của một cô gái làm sao lại được đám đàn ông man rợ kia. Chúng tóm lấy em, kéo mạnh. Chiếc áo rách bươm tuột ra, để lộ tấm lưng trần, bộ ngực săn chắc. Minh Anh la hét, giãy đạp, nhưng vô vọng.
Tôi cố gắng trèo ra khỏi hố, tay cuống cuồng rút khẩu súng. Nhưng một tên bộ lạc đã nhanh hơn, dùng ngọn giáo đập mạnh vào tay tôi. Khẩu súng văng ra xa. Tôi đau điếng, ngã trở lại xuống hố.
Bị khống chế hoàn toàn, tôi chỉ có thể nhìn Minh Anh bị đám bộ lạc lôi đi. Em khóc nức nở, đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía tôi. Cái thân hình gym đẹp đẽ, săn chắc của em... giờ đây trong mắt bọn chúng chỉ là một miếng thịt tươi ngon. Cái lồn không lông mà tôi yêu thích... liệu chúng có đối xử với nó như thế nào? Ý nghĩ đó làm tôi ghê tởm và tức giận tột độ, nhưng không làm gì được.
Vài tên bộ lạc nhảy xuống hố, dùng dây thừng bằng vỏ cây trói chặt chân tay tôi. Chúng nói thứ ngôn ngữ kỳ lạ, những âm thanh guttural, thô thiển. Chúng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dò xét, như đang đánh giá một con vật.
Một tên dùng ngọn giáo chọc nhẹ vào bụng tôi, rồi lại liếc nhìn sang Minh Anh đang bị trói gô ở gần đó. Hắn nói gì đó bằng thứ tiếng của chúng, rồi cười khan. Nụ cười đó khiến tôi rợn tóc gáy. Tôi hiểu ý hắn. Hắn đang đánh giá chất lượng "thịt" của chúng tôi. Đặc biệt là "miếng thịt" Minh Anh, trông có vẻ ngon mắt với chúng hơn. Cái body gym của em... giờ lại trở thành điểm thu hút chết người.
Bị trói chặt, không vũ khí, không lối thoát. Chúng tôi đã bị bắt. Bị bắt bởi bộ lạc ăn thịt người.
Những lời nói dâm đãng, những lần làm tình hoang dã trên bãi biển lúc trước... giờ đây nghĩ lại thấy cay đắng vô cùng. Cái tự do, cái bản năng mà chúng tôi nghĩ mình đã tìm thấy trên đảo hoang... chỉ là ảo ảnh. Giờ đây, bản năng sinh tồn của chúng tôi bị đặt vào một thử thách tàn khốc nhất. Thử thách làm sao để không trở thành bữa ăn tiếp theo của bộ lạc man rợ này.
Đám bộ lạc kéo tôi ra khỏi hố. Chúng đẩy chúng tôi đi, hướng sâu hơn vào trong rừng. Minh Anh bị trói chặt, bước chân lảo đảo. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Chúng tôi biết mình đang đi đâu. Đi về làng của chúng. Đi về nơi những bộ xương kia đã được tìm thấy. Đi về... lò mổ của chúng.
Chết tiệt! Cái lồn không lông của em... và cái cặc của tôi... sắp sửa thành món khai vị cho bữa tiệc man rợ rồi sao?
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chúng tôi bị đám bộ lạc giải về làng của chúng. Làng nằm sâu trong rừng, là một bãi đất trống lớn với những túp lều lụp xụp dựng tạm bợ. Giữa làng là một đống lửa trại khổng lồ đang cháy rừng rực. Xung quanh lửa, đám bộ lạc đang nhảy múa, reo hò một cách man rợ. Tiếng trống dồn dập, những âm thanh kỳ quái vang vọng khắp khu rừng.
Cảnh tượng đó làm tôi chết sững. Đây là thế giới của chúng. Thế giới của những kẻ ăn thịt người. Và chúng tôi... là bữa tối của chúng.
Chúng tôi bị lôi đến gần đống lửa. Đám đông vây quanh, nhìn chúng tôi như nhìn con vật. Da họ sẫm màu, gần như đen, chỉ có những người trẻ thì da ngăm hơn một chút. Đàn ông đóng khố bằng lá cây hoặc da thú, để trần nửa thân trên. Đàn bà mặc những chiếc váy ngắn bằng vỏ cây hoặc vải thô, cũng hở hang, để lộ gần hết bộ ngực và cặp đùi. Không ai mặc đồ lót. Cơ thể họ vạm vỡ, rắn chắc, trông rất nguyên thủy.
Rồi chúng tôi bị lôi đến một cái suối nhỏ cạnh làng. Đám đàn bà bộ lạc dùng lá cây và nước suối sạch để "tắm rửa" cho chúng tôi. Đó không phải là tắm gội bình thường. Họ chà xát mạnh vào người chúng tôi, như đang làm sạch miếng thịt trước khi đưa vào lò nướng vậy. Cái cảm giác ghê tởm tột độ. Họ lột hết quần áo rách rưới còn sót lại trên người Minh Anh, để lộ hoàn toàn cơ thể săn chắc, đầy đặn của em. Cái lồn không lông hồng hào của em phơi bày trước mắt đám đàn bà bộ lạc, và cả đám đàn ông đang đứng nhìn từ xa nữa. Một vài ánh mắt thèm thuồng, tò mò liếc nhìn vào chỗ đó. Minh Anh xấu hổ, sợ hãi, co rúm người lại.
Tôi cũng bị lột sạch. Đứng trần truồng trước mặt đám người man rợ. Thằng nhỏ của tôi, dù trong hoàn cảnh kinh hoàng này, vẫn hơi nhạy cảm khi bị nước lạnh và bàn tay thô bạo của họ chạm vào.
Sau khi bị "tắm rửa" sạch sẽ, chúng tôi bị lôi đến hai cái cột gỗ dựng sẵn gần đống lửa. Tay và chân bị trói chặt vào cột bằng dây thừng thô ráp. Chúng tôi đứng đó, trần truồng, phơi bày trước mắt toàn bộ bộ lạc. Ánh lửa rọi vào người, làm nổi bật từng đường cong, từng thớ cơ. Chúng tôi như hai món hàng được trưng bày.
Đám bộ lạc tiếp tục nhảy múa, reo hò quanh đống lửa. Chúng tôi đứng đó, bất lực, cảm nhận từng ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Cái sợ hãi về việc sẽ bị ăn thịt nó ám ảnh từng tế bào.
Rồi, đám đông bỗng im lặng. Tiếng trống nhỏ dần. Mọi ánh mắt đều hướng về phía một túp lều lớn hơn cả ở trung tâm làng. Tù trưởng!
Một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ bước ra. Cơ thể ông ta rắn chắc như đá, từng khối cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ dưới làn da sẫm màu. Ngực nở nang, bụng phẳng lì, cánh tay và chân to như cột đình. Ông ta đóng một cái khố da thú đơn giản, để lộ hoàn toàn phần thân dưới. Và đập vào mắt tôi ngay lập tức là... cái cặc của ông ta!
Một cái cặc to vật vã, dài và dày kinh khủng, thõng xuống giữa hai chân. Nó không cương cứng, nhưng kích thước khổng lồ của nó ngay cả khi mềm oặt cũng đủ khiến người ta choáng váng. Đầu khấc sẫm màu, trông xù xì và hung dữ. Cái lông lồn của ông ta rậm rạp, quăn tít, trông rất man rợ. Đây là cái cặc của một tù trưởng bộ lạc ăn thịt người! Nhìn nó mà tôi thấy ghê tởm, nhưng cũng không thể không nhận ra cái uy lực nguyên thủy của nó.
Đi sau tù trưởng là một người phụ nữ. Bà ta không to lớn như ông ta, nhưng lại rất quyến rũ một cách kỳ lạ. Làn da của bà ta sẫm màu, ngăm đen chứ không phải màu nâu thông thường. Khuôn mặt bà ta có những đường nét hài hòa, đôi mắt to và sáng, môi đầy đặn. Bà ta mặc một chiếc váy ngắn hơn cả những người phụ nữ khác trong bộ lạc, để lộ gần hết cặp đùi thon gọn và cái lồn trần trụi không mảnh vải che thân. Vòng một căng tròn, nhũ hoa sẫm màu dựng lên dưới ánh lửa. Bà ta không đeo nhiều trang sức bằng xương như những người khác, chỉ có vài chiếc vòng gỗ đơn giản. Tóc bà ta đen nhánh, dài, xõa xuống vai.
Đây chắc chắn là vợ của tù trưởng. Bà ta nhìn chúng tôi, ánh mắt không dữ tợn như những người khác, mà có vẻ... tò mò, đánh giá. Đặc biệt, ánh mắt bà ta dừng lại khá lâu trên người Minh Anh. Tôi nhớ lại thông tin nghe loáng thoáng được: vợ tù trưởng chưa có con. Liệu bà ta có ghen tị với Minh Anh, hay có ý định gì khác?
Tù trưởng và vợ đứng trước mặt chúng tôi. Ông ta nhìn chúng tôi từ đầu đến chân, ánh mắt như xuyên thấu. Rồi ông ta lại nhìn sang Minh Anh, ánh mắt dừng lại ở cái lồn không lông của em lâu hơn một chút, rồi lại nhìn sang cái cặc khổng lồ của mình. Ông ta nói gì đó với vợ bằng thứ tiếng của họ, rồi cả hai cùng cười.
Cái cười đó không hề vui vẻ. Nó là cái cười của kẻ săn mồi nhìn con mồi. Chúng tôi biết số phận của mình đang nằm trong tay hai con người này. Tù trưởng và vợ của ông ta. Kẻ cai trị bộ lạc ăn thịt người.
Chúng tôi đứng đó, trần truồng, trói chặt vào cột, đối diện với ánh lửa, đám bộ lạc đang nhảy múa, và hai con người đáng sợ kia. Cái lồn không lông của Minh Anh, cái cặc của tôi... giờ đây chỉ là những miếng thịt chờ được phán xét. Sống hay chết... là do ý muốn của họ. Và ý muốn đó... rất có thể là... ăn thịt.
Nỗi sợ hãi dâng lên đến đỉnh điểm. Chúng tôi chỉ có thể chờ đợi. Chờ đợi sự phán quyết của tù trưởng và người vợ xinh đẹp, da ngăm, không có con của ông ta. Số phận của chúng tôi... và số phận của cái lồn không lông kia... hoàn toàn phụ thuộc vào họ.
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chúng tôi đứng trơ trọi bên cột, cảm nhận từng ánh mắt man rợ của bộ lạc vây quanh. Tiếng trống vẫn đều đặn vang lên, nhưng giờ đây, trong đầu tôi chỉ còn là nỗi sợ hãi và sự bất lực. Cái chết dường như đang đến rất gần, và có lẽ còn tàn khốc hơn chúng tôi tưởng.
Một người phụ nữ lớn tuổi trong bộ lạc, trông có vẻ như một thầy mo hay pháp sư, bước tới gần chúng tôi. Bà ta cầm một cái bát gỗ cũ kỹ, bên trong đựng thứ nước sánh đặc, màu xanh lá cây kỳ lạ, bốc lên mùi ngai ngái khó chịu. Bà ta đưa bát nước cho tôi trước. Tôi cố gắng quay mặt đi, nhưng vài tên bộ lạc giữ chặt lấy đầu tôi, ép tôi phải mở miệng. Thứ nước lạnh lẽo, đắng ngắt và hơi nhớt trôi xuống cổ họng. Tiếp theo là Minh Anh. Em cũng giãy giụa kịch liệt, nhưng rồi cũng bị ép uống hết bát nước đó.
Uống xong thứ nước đó, cơ thể tôi bắt đầu mềm nhũn ra, đầu óc quay cuồng. Chân tay nặng như chì, không còn sức chống cự hay nhúc nhích nữa. Minh Anh cũng vậy, em ngã khuỵu xuống cột, chỉ còn cái dây thừng giữ em đứng vững. Cơ thể chúng tôi hoàn toàn tê liệt, nhưng lạ lùng thay, ý thức lại hoàn toàn tỉnh táo.
Và rồi, điều kỳ diệu (hay kinh khủng?) xảy ra. Những âm thanh guttural, thô thiển mà đám bộ lạc phát ra lúc trước... bỗng trở nên có nghĩa! Tôi bắt đầu nghe và hiểu được thứ ngôn ngữ của chúng!
Đám bộ lạc đang nói về chúng tôi.
"Nhìn con cái xem, ngon lành chưa!" Một tên đàn ông cười nói, chỉ vào Minh Anh. "Thịt chắc nịch, mỡ màng thế kia, nướng lên thì phải gọi là tuyệt đỉnh!"
"Tao thích thằng đực hơn!" Một tên khác gầm gừ, nhìn về phía tôi. "Trông nó vạm vỡ, chắc gân cốt lắm đây!"
"Để cho tù trưởng quyết định đã!" Một người khác nói, giọng đầy kính cẩn. "Bọn này là lễ vật mà thần rừng ban cho chúng ta!"
Tôi nghe hết. Từng lời nói ghê tởm, từng câu bình phẩm về cơ thể chúng tôi như những miếng thịt chờ làm bữa. Nỗi sợ hãi lúc nãy đã khủng khiếp, giờ đây khi hiểu rõ chúng đang nói gì, nó còn nhân lên gấp bội. Minh Anh cũng nghe thấy. Em run bần bật, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng nhìn tôi.
Rồi, tù trưởng bước tới gần hơn. Ông ta nói, giọng vang vọng, đầy quyền uy. Và tôi hiểu từng lời ông ta nói.
"Lễ vật này rất tốt!" Ông ta nói, ánh mắt dừng lại trên người Minh Anh. "Đặc biệt là con cái này. Cơ thể nó rất đẹp, rất mạnh mẽ."
Ông ta quay sang đám bộ lạc, giơ tay lên cao. "Trước khi chia sẻ thịt của chúng với các ngươi, ta sẽ hưởng thụ con cái này trước!"
Cả bộ lạc reo hò tán thưởng. Tiếng trống lại dồn dập hơn.
Tôi hiểu. Tù trưởng muốn đụ Minh Anh! Ngay tại đây! Trước mặt cả bộ lạc! Và trước mặt tôi! Đó là cách ông ta thể hiện quyền lực tuyệt đối của mình. Ông ta có quyền định đoạt mọi thứ, kể cả cơ thể của những kẻ bị bắt.
Tù trưởng cởi bỏ cái khố da thú. Cái con cặc khổng lồ của ông ta bật ra, thõng xuống đung đưa theo từng bước chân. Lần này, nó không hoàn toàn mềm oặt. Nó đã hơi cương lên, sẫm màu và trông càng thêm hung dữ dưới ánh lửa. Kích thước của nó thật đáng sợ, đủ để làm rách toạc bất cứ cái lồn nào. Lông lồn rậm rạp bao quanh gốc con cặc, càng làm tăng vẻ man rợ.
Minh Anh nhìn thấy con cặc của ông ta, em hét lên một tiếng, cố gắng giãy giụa, nhưng cơ thể bị thứ thuốc lạ làm cho bất lực. Nước mắt lại chảy dài trên má em.
Tù trưởng không nói gì thêm. Ông ta tiến đến cây cột nơi Minh Anh bị trói. Dùng tay thô bạo nâng cằm em lên. Ánh mắt ông ta đầy sự chiếm hữu và dục vọng nguyên thủy.
Ông ta dùng một tay giữ lấy eo Minh Anh, tay kia đưa con cặc khổng lồ của mình đến gần cái lồn không lông của em. Cái lồn hồng hào, căng mọng của Minh Anh giờ đây trông thật nhỏ bé và mong manh trước thứ vũ khí man rợ đó.
Ông ta không cần màn dạo đầu. Không có chút dịu dàng nào. Chỉ là sự chiếm đoạt. Ông ta nhắm thẳng vào cửa huyệt của Minh Anh, ấn mạnh con cặc của mình vào bên trong.
"Aaaaaa!!!" Minh Anh hét lên một tiếng xé lòng, đau đớn tột cùng. Cái tiếng hét đó làm tan nát tâm can tôi.
Con cặc khổng lồ của tù trưởng từ từ đi sâu vào trong cái lồn non nớt của Minh Anh. Máu rỉ ra. Em co giật kịch liệt, toàn thân run rẩy bần bật.
Tù trưởng bắt đầu nhấp. Từng cú thúc mạnh bạo, tàn nhẫn. Ông ta đụ Minh Anh như thể đang đóng một cái đinh vào tấm ván vậy. Minh Anh oằn mình trên cột, tiếng rên rỉ đau đớn và sợ hãi. Cái lồn không lông của em bị xé toạc, bị xâm chiếm một cách tàn bạo bởi con cặc khổng lồ và thô bạo của tù trưởng.
Đám bộ lạc reo hò cổ vũ. Tiếng trống càng lúc càng dồn dập. Vợ tù trưởng đứng cạnh đó, ánh mắt dõi theo cảnh tượng, không rõ bà ta đang nghĩ gì.
Còn tôi, bị trói chặt vào cột bên cạnh, chỉ có thể chứng kiến tất cả. Chứng kiến Minh Anh, người tôi đã cùng trải qua những ngày hoang dã, cùng làm tình điên cuồng, giờ đây đang bị cưỡng hiếp một cách tàn bạo ngay trước mắt mình. Sự bất lực, tức giận, và nỗi sợ hãi dâng lên đến đỉnh điểm, muốn hét lên, muốn xé xác thằng tù trưởng đó ra, nhưng cơ thể không nhúc nhích được.
Cái cảnh tượng đó... tiếng rên đau đớn của Minh Anh... con cặc khổng lồ của tù trưởng ra vào cái lồn không lông của em... và tiếng reo hò của đám bộ lạc... nó sẽ ám ảnh tôi đến hết đời. Tôi thề, nếu có cơ hội sống sót, tôi sẽ thiêu rụi cái làng chết tiệt này, và chặt nhỏ cái con cặc của thằng tù trưởng đó cho kền kền ăn!
Nhưng giờ thì... chúng tôi chỉ có thể chịu đựng. Chịu đựng sự sỉ nhục, nỗi đau đớn và sự tàn bạo của bộ lạc ăn thịt người này.
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Tù trưởng vẫn đang ra vào trong người Minh Anh một cách tàn bạo. Tiếng rên đau đớn của em hòa lẫn tiếng thở dốc nặng nề của ông ta. Cái con cặc khổng lồ của ông ta liên tục thúc sâu vào cái lồn không lông của em, dưới ánh mắt theo dõi của toàn bộ bộ lạc.
Nhưng rồi, tiếng trống bỗng thay đổi nhịp điệu, trở nên nhanh hơn, dồn dập hơn. Đám đông bộ lạc, đặc biệt là những người trẻ tuổi, bắt đầu tập trung lại. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy kích động.
Theo nhịp trống, những nam thanh nữ tú trong bộ lạc bắt đầu lột bỏ những mảnh vải thô sơ cuối cùng trên người. Họ trần truồng hoàn toàn, để lộ những cơ thể săn chắc, nguyên thủy dưới ánh lửa. Đám đàn ông con cặc thõng xuống, đàn bà cặp vú căng tròn, nhũ hoa sẫm màu. Không một ai mặc đồ lót.
Họ bắt đầu nhảy múa quanh hai cái cột nơi chúng tôi bị trói. Bước nhảy mạnh mẽ, hoang dã, đầy dục tính. Họ vung tay, dậm chân, cơ thể trần trụi lắc lư theo tiếng trống. Tiếng reo hò, tiếng hú vang lên. "Sức mạnh! Sức mạnh!" "Thần rừng ban phước!" "Thịt tươi ngon!" Chúng tôi hiểu được những lời đó, và điều đó làm nỗi kinh hoàng càng thêm tột độ. Cái nghi lễ này... nó liên quan đến việc "làm sạch" chúng tôi, "ban phước" cho chúng tôi trước khi trở thành bữa ăn của chúng.
Tù trưởng, dù đang làm tình với Minh Anh, dường như cũng bị cuốn theo cái không khí điên cuồng của nghi lễ. Ông ta hơi chậm lại nhịp độ, mắt liếc nhìn đám thanh niên đang nhảy múa. Ông ta gầm gừ gì đó, có vẻ như tán thưởng cái sự cuồng nhiệt của bọn trẻ. Cái con cặc vẫn còn ngập sâu trong người Minh Anh, nhưng sự chú ý của ông ta đã bị phân tán.
Đây rồi! Cơ hội!
Từ lúc bị trói, tôi đã cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để cắt dây. Tay tôi bị trói sau lưng cột, hơi với sang bên cạnh. May mắn làm sao, một hòn đá sắc cạnh nằm ngay tầm tay. Nhỏ thôi, nhưng hy vọng đủ bén.
Trong khi đám bộ lạc mải mê nhảy múa, reo hò, và tù trưởng đang bị phân tâm bởi cái nghi lễ cuồng loạn xung quanh, tôi bắt đầu hành động. Cố gắng hết sức, tôi vặn cổ tay, dùng cạnh viên đá cọ vào sợi dây thừng đang trói chặt. Sợi dây thừng thô ráp, làm bằng vỏ cây, rất dai. Cọ sát vào nó đau điếng, da tay rát bỏng, nhưng tôi không quan tâm. Sinh mạng của tôi... của Minh Anh... phụ thuộc vào điều này.
Tôi cắm cúi mài dây, ánh mắt liếc nhanh về phía Minh Anh. Em vẫn đang oằn mình chịu đựng sự tàn bạo của tù trưởng. Nước mắt vẫn chảy dài, miệng cắn chặt không thành tiếng. Cái con cặc của ông ta vẫn thọc sâu, ra vào nhịp nhàng theo tiếng trống, như một phần của cái nghi lễ đáng ghê tởm này. Em biết tôi đang làm gì không? Em có hy vọng không?
Tiếng trống dồn dập. Đám thanh niên trần truồng nhảy múa nhanh hơn, hoang dã hơn. Cơ thể trần trụi của họ lướt qua tầm nhìn của tôi. Những bộ ngực căng tròn, những cái con cặc đung đưa... nhưng trong đầu tôi chỉ có một hình ảnh duy nhất: sợi dây thừng đang trói mình.
Viên đá sắc cạnh cọ vào sợi dây, tạo ra âm thanh sột soạt rất khẽ, bị át đi bởi tiếng trống và tiếng reo hò. Tôi dùng toàn bộ sức lực và sự tập trung để mài. Sợi dây bắt đầu sờn ra, những sợi nhỏ đứt lìa. Từng chút, từng chút một.
Tù trưởng gầm lên một tiếng thỏa mãn, có vẻ như đã gần lên đỉnh. Ông ta thúc mạnh hơn, nhanh hơn vào người Minh Anh. Em lại hét lên đau đớn. Nhưng sự chú ý của ông ta vẫn tập trung vào cái nghi lễ đang lên đến đỉnh điểm.
Sợi dây sờn ra thêm nữa. Chỉ còn vài sợi cuối cùng. Tay tôi đau buốt, rớm máu. Mồ hôi nhễ nhại. Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sợ hãi, căng thẳng, và một tia hy vọng mong manh.
Tôi dồn hết sức lực cuối cùng, cọ mạnh viên đá vào chỗ còn lại của sợi dây. Nó đứt!
Sợi dây thừng đứt lìa! Tay tôi được giải thoát!
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tiếng trống bỗng ngừng bặt một cách đột ngột. Cả bộ lạc im lặng.
Tù trưởng ngẩng đầu lên khỏi người Minh Anh, ánh mắt sắc lẻm quét về phía tôi.
Ông ta đã nhận ra điều gì đó! Hay chỉ là do tiếng trống ngừng đột ngột làm ông ta chú ý?
Thời gian như ngừng lại. Tôi đứng đó, tay đã thoát trói, lén lút giấu viên đá vào lòng bàn tay. Toàn bộ bộ lạc, trần truồng, im lặng, nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh lửa trại rọi vào khuôn mặt họ, biến họ thành những bóng ma quỷ dữ.
Và tù trưởng... cái con cặc khổng lồ vẫn còn đang nhô ra khỏi người Minh Anh, dính đầy máu và chất nhờn... ánh mắt ông ta lạnh lẽo và chết chóc. Ông ta nhìn thẳng vào tôi.
Kế hoạch trốn thoát của tôi... liệu có bị phát hiện ngay lúc này không?
Cái mạng sống của tôi, của Minh Anh... treo trên một sợi chỉ mỏng manh hơn cả sợi dây thừng vừa đứt...
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Ánh mắt của tù trưởng sắc như dao cạo, nhìn thẳng vào tôi. Hắn đã nhận ra điều gì đó. Tôi biết chỉ còn vài giây nữa thôi là hắn sẽ ra lệnh xử lý tôi. Cơ thể vẫn còn hơi mềm nhũn vì thứ nước chết tiệt, nhưng tay đã thoát trói, và adrenaline đang bơm điên cuồng trong huyết quản.
Tù trưởng gầm lên một tiếng thô lỗ, đẩy mạnh cú cuối cùng vào người Minh Anh, rồi ra bên trong em. Cái thứ con cặc khổng lồ của hắn co giật vài cái trong cái lồn non nớt, rách nát của em. Hắn sắp rút ra! Khoảnh khắc quyết định!
Đúng lúc đó, trong tầm mắt tôi, cách đó không xa lắm, ngay cạnh gốc cây nơi tôi bị trói, tôi nhìn thấy nó! Khẩu súng lục! Nó bị văng ra lúc tôi bị bắt và nằm lẫn trong đám lá khô và bùn đất, nhưng giờ đây, dưới ánh lửa, nó hiện lên rõ ràng như một tia sáng hy vọng.
Không suy nghĩ gì cả, tôi dùng hết sức lực còn lại, vặn người, nhoài người về phía trước. Đám bộ lạc vẫn còn đang sững lại sau cú "ra" của tù trưởng và cái nhìn chằm chằm của hắn vào tôi. Vợ tù trưởng hơi nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo chồng.
Tay tôi chạm vào báng súng! Lạnh ngắt và quen thuộc. Tôi nắm chặt lấy nó, rút ra khỏi đống lá khô.
Ngay lập tức, tôi đưa súng lên, nhắm thẳng vào đầu thằng tù trưởng đang cúi thấp trên người Minh Anh. Không do dự, không chần chừ. ĐOÀNG!
Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc, át đi mọi âm thanh khác. Viên đạn găm thẳng vào đầu tù trưởng. Ông ta giật mạnh một cái, toàn thân co quắp, rồi đổ sụp xuống. Máu và óc văng tung tóe.
Cái xác tù trưởng ngã vật lên người Minh Anh. Và cảnh tượng kinh hoàng nhất đập vào mắt tôi là... cái con cặc khổng lồ của ông ta vẫn còn ngâm chặt trong lồn Minh Anh! Dù đã chết, cái thứ đó vẫn bám lì bên trong em, một sự sỉ nhục tột cùng ngay cả khi kẻ gây ra nó đã chết.
Minh Anh nằm dưới xác chết của tù trưởng, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng và trống rỗng. Em không hét lên, không khóc. Chỉ có một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng em, một tiếng nấc nghe như sự giải thoát, nhưng cũng đầy tủi nhục và tổn thương. Em sung sướng nấc lên trong tủi nhục. Cái cảm giác thoát chết đột ngột, cái sự giải thoát khỏi cái con cặc tàn bạo đó... nó trộn lẫn với nỗi kinh hoàng, sự ghê tởm và tủi nhục vì những gì vừa xảy ra.
Cả bộ lạc chết sững trong vài giây. Tù trưởng của chúng... kẻ mạnh nhất... đã chết! Chết bởi một thứ vũ khí kỳ lạ phát ra tiếng nổ và lửa. Sự sững sờ nhanh chóng biến thành hoảng loạn.
"Tù trưởng chết rồi!"
"Chạy đi!"
"Thần linh nổi giận!"
Tiếng reo hò ăn mừng ban nãy biến thành tiếng la hét sợ hãi. Đám bộ lạc, vẫn còn trần truồng hoặc mặc nửa kín nửa hở, chạy tán loạn vào rừng. Họ bỏ lại tất cả – ngọn lửa trại, những túp lều, và cả hai chúng tôi. Cái nghi lễ cuồng loạn tan vỡ chỉ trong tích tắc.
Vợ tù trưởng đứng đó, nhìn xác chồng và Minh Anh với ánh mắt không đọc được cảm xúc. Rồi bà ta cũng quay lưng, biến mất vào bóng tối của khu rừng cùng những người khác.
Chỉ còn lại tôi, một tay cầm súng, tay kia vẫn bị trói (dù đã lỏng bớt), Minh Anh nằm dưới xác chết của tù trưởng với cái con cặc vẫn còn ngâm trong lồn em, và đống lửa trại cháy bập bùng trong sự tĩnh lặng đột ngột của làng bộ lạc.
Tôi vội vàng nạy nốt sợi dây trói tay kia. Rồi lảo đảo bước tới chỗ Minh Anh. Cảnh tượng trước mắt thật khó chịu đựng. Xác tù trưởng nặng trịch đè lên em, cái con cặc dính đầy máu và chất nhờn vẫn còn cắm trong cái lồn tội nghiệp của em.
Tôi phải kéo xác hắn ra khỏi người em. Phải giải thoát em khỏi thứ kinh tởm đó. Dù ghê tởm, tôi vẫn phải làm. Cầm khẩu súng trong tay, tôi biết cuộc chiến sinh tồn của chúng tôi vẫn chưa kết thúc. Nhưng ít nhất... mối đe dọa trực tiếp nhất đã bị loại bỏ. Tên tù trưởng chết tiệt với cái con cặc khổng lồ của hắn sẽ không bao giờ làm hại ai nữa.
Bây giờ, làm thế nào để thoát khỏi đây? Và Minh Anh... em ấy sẽ thế nào sau chuyện này? Nỗi tủi nhục trong tiếng nấc của em... nó làm tôi đau lòng hơn cả những vết thương trên người.
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Sau khi trút giận lên người vợ tù trưởng, cả hai chúng tôi đều mệt lả và ghê tởm. Nhưng đây không phải lúc để suy sụp. Sự trả thù chỉ là tạm thời giải tỏa. Mối đe dọa từ bộ lạc vẫn còn đó.
"Nói! Nói cho tao biết! Còn cái gì khác trên đảo này nữa?" Tôi gằn giọng, dùng súng thúc vào sườn người vợ tù trưởng đang nằm khóc nức nở dưới đất. "Nói mau nếu không muốn chết!"
Bà ta sợ hãi nhìn tôi, rồi nhìn Minh Anh. Dù bị làm nhục và sợ chết, dường như bà ta vẫn còn chút gì đó ngoan cố.
"Tao biết mày hiểu tiếng của tao rồi!" Tôi bóp lấy cằm bà ta, ép bà ta nhìn thẳng vào mắt mình. "Nói! Có cách nào thoát khỏi đây không? Có cái gì đặc biệt trên đảo này không?"
Dưới cái nhìn chết chóc của tôi và sự hiện diện im lặng đầy tổn thương của Minh Anh, cuối cùng bà ta cũng khuất phục. Bà ta nói, giọng run run.
"Có... có một nơi... nơi thờ cúng..."
Bà ta kể về một nơi sâu trong rừng, nơi bộ lạc thờ cúng những "vị khách từ bầu trời". Nơi đó rất linh thiêng, và có một "món quà" mà các vị thần để lại.
"Món quà gì?"
"Một thứ nước... thứ nước kỳ lạ..." Bà ta nói, ánh mắt đầy sợ hãi và kính sợ. "Nó khiến cơ thể mạnh mẽ hơn, chữa lành vết thương rất nhanh... và..." Bà ta ngập ngừng, liếc nhìn Minh Anh và tôi. "...và làm cho... đàn ông cường tráng hơn... đàn bà tươi trẻ hơn..."
Tim tôi đập thình thịch. Thứ nước kỳ lạ? Mạnh mẽ hơn? Hồi phục nhanh chóng? Và... tăng cường sinh lý?
Minh Anh cũng nghe thấy. Em ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn vô hồn nữa, mà đầy sự tò mò và... hy vọng?
"Nơi thờ cúng đó ở đâu? Cái thứ nước đó ở đâu?" Tôi hỏi dồn.
Bà ta chỉ đường, miêu tả một cách mơ hồ về một hang động sâu trong rừng, có những dấu hiệu kỳ lạ trên đá.
Sau khi lấy hết thông tin cần thiết (và chắc chắn bà ta không biết thêm gì nữa), chúng tôi không giết bà ta. Để bà ta sống... có khi còn hữu dụng hơn. Nhưng không phải ở đây.
"Dẫn đường cho tao!" Tôi nói, kéo bà ta đứng dậy một cách thô bạo. "Đến cái nơi thờ cúng đó! Nếu mày dám lừa tao, tao sẽ băm xác mày cho lợn rừng ăn!"
Bà ta sợ hãi gật đầu.
Chúng tôi không quay lại làng. Cùng với người vợ tù trưởng bị trói tay, chúng tôi tiến sâu hơn vào khu rừng theo hướng bà ta chỉ. Khẩu súng vẫn nằm chắc trong tay tôi.
Tìm được nơi đó không dễ dàng. Chúng tôi phải đi bộ rất lâu, len lỏi qua những bụi cây rậm rạp, leo trèo qua những vách đá. Sự sợ hãi về bộ lạc vẫn còn đó, nhưng cái sự tò mò và hy vọng về "món quà" kia lớn hơn.
Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm thấy. Một hang động nhỏ nằm khuất trong một thung lũng hẻo lánh. Bên trong hang động có những hình khắc kỳ lạ trên tường đá, không giống bất kỳ hình vẽ của bộ lạc nào tôi từng thấy. Chúng trông... ngoài hành tinh. Và ở góc hang động, có một cái vũng nước nhỏ, phát ra ánh sáng lờ mờ kỳ lạ. Đó chắc chắn là thứ nước mà bà ta nói đến.
Người vợ tù trưởng nhìn vũng nước với ánh mắt đầy kính sợ và ham muốn. Bà ta nói thứ nước đó rất quý, chỉ tù trưởng và một vài pháp sư mới được dùng.
Tôi không ngần ngại gì cả. Tiến đến vũng nước, cúi xuống, múc một ngụm bằng tay. Thứ nước ấm ấm, không mùi vị gì đặc biệt, nhưng khi nuốt xuống, tôi cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ chạy khắp cơ thể.
"Anh! Có sao không?" Minh Anh lo lắng hỏi.
"Không sao!" Tôi đáp, cảm thấy khỏe khoắn hơn bao giờ hết. "Em uống đi!"
Minh Anh do dự một chút, rồi cũng tiến đến, múc nước uống. Em nhắm mắt lại khi nuốt xuống.
Rồi... sự biến đổi bắt đầu.
Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng ran lên. Những vết trầy xước, vết bầm tím biến mất. Cơ bắp căng lên, tràn đầy sức sống. Và... thằng nhỏ của tôi...
Nó bắt đầu cương cứng, căng phồng lên một cách lạ thường. Cứng như sắt, và... dài ra! Dài ra một cách rõ rệt! To hơn! Cái con cặc của tôi... nó đang biến thành một thứ vũ khí sinh học khổng lồ! Nó to dài một cách bất thường, mạnh mẽ và đầy sung mãn. Tôi cảm thấy một ham muốn tình dục mãnh liệt chưa từng thấy. Cả người tôi như đang rực cháy. Cái cảm giác này... thật không thể tin nổi! Tôi chưa bao giờ cảm thấy sung mãn hơn bao giờ hết như lúc này! Cái con cặc mới toanh này của tôi... nó đang đòi hỏi!
Tôi nhìn sang Minh Anh. Em cũng đang run rẩy. Khuôn mặt em đỏ bừng. Em cúi xuống nhìn vào giữa hai chân mình. Cái lồn không lông của em... nó không còn sưng tấy, rách nát nữa. Nó đã hoàn toàn hồi phục! Không chỉ hồi phục... nó còn trở nên căng mọng hơn, hồng hào hơn, như chưa từng bị tổn thương. Cái cửa huyệt co bóp nhẹ nhàng, trông thật quyến rũ, đầy sức sống. Nó... nó hồi phục lại lồn như gái 18 có khi còn đẹp hơn! Làn da xung quanh mịn màng, không tì vết. Nhìn cái lồn em lúc này, tôi không thể tin vào mắt mình. Nó hoàn hảo một cách đáng sợ!
Minh Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt em đầy sự kinh ngạc và... ham muốn. Em cũng cảm thấy điều đó. Cái năng lượng tình dục mãnh liệt từ thứ nước đó.
Cơ thể chúng tôi đã thay đổi. Chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn, và... tràn đầy dục vọng hơn. Cái thứ nước của "người ngoài hành tinh" này... nó là một món quà hay một lời nguyền đây?
Tôi nhìn người vợ tù trưởng đang sợ hãi nhìn chúng tôi. Bà ta biết về thứ nước này, nhưng có vẻ bà ta chưa bao giờ trải nghiệm nó ở mức độ như chúng tôi vừa trải qua.
Cái sự trả thù ban nãy... có lẽ vẫn chưa đủ. Đặc biệt là khi nhìn thấy cái lồn hoàn hảo trở lại của Minh Anh và cái con cặc to dài bất thường của tôi. Chúng tôi cần phải tìm hiểu thêm về nơi này. Về thứ sức mạnh mà bộ lạc này đang che giấu.
"Đi!" Tôi ra lệnh cho người vợ tù trưởng, giọng đầy uy lực. "Dẫn đường đến nơi sâu nhất của cái nơi thờ cúng này! Đến chỗ những 'vị khách từ bầu trời' đó!"
Bà ta run rẩy gật đầu, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn vào cái con cặc to dài bất thường đang cương cứng của tôi. Bà ta chắc chắn biết rằng... số phận của bà ta... và số phận của cái bộ lạc này... sắp sửa thay đổi rồi.
Chúng tôi, với sức mạnh và dục vọng mới có được từ thứ nước của người ngoài hành tinh, cùng với người vợ tù trưởng làm con tin, tiến sâu hơn vào trong hang động bí ẩn. Cái lồn hồi phục và hoàn hảo của Minh Anh, cái con cặc to dài bất thường của tôi... chúng tôi đã trở thành một thứ gì đó khác. Mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn. Và sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì đang chờ đợi chúng tôi ở phía trước... trong cái nơi thờ cúng của những kẻ ngoài hành tinh này.
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Truyện phiêu lưu dài ko hồi kết, chúng , đọc xong muốn ai viết theo hướng nào để t bảo nó viết
 

thienthai12

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Theo sự dẫn đường run rẩy của người vợ tù trưởng, chúng tôi tiến sâu vào trong hang động. Không khí bên trong lạnh lẽo và ẩm ướt, khác hẳn với cái nóng ẩm bên ngoài. Càng đi sâu, những hình khắc trên tường càng trở nên rõ ràng và phức tạp hơn. Chúng không phải là những nét vẽ nguệch ngoạc của bộ lạc. Chúng là những đường nét sắc sảo, hình khối kỳ lạ, những biểu tượng xoắn ốc, hình học phức tạp mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Chắc chắn không phải do con người trên Trái Đất tạo ra.
Hang động dẫn đến một không gian rộng lớn hơn, như một sảnh lớn nằm sâu trong lòng đất. Nơi này chắc chắn là trung tâm thờ cúng của bộ lạc. Không khí ở đây đặc quánh một thứ năng lượng kỳ lạ. Nó không phải là điện, không phải là nhiệt. Nó là một thứ gì đó... khác biệt. Nó khiến da thịt tôi hơi ngứa ran, và cái con cặc to dài bất thường của tôi dường như càng thêm cương cứng vì cái cảm giác này. Minh Anh bên cạnh cũng thở dốc, đôi mắt long lanh một cách khác thường. Cái lồn hoàn hảo của em chắc cũng đang phản ứng với năng lượng nơi này.
Giữa sảnh là một cấu trúc kỳ lạ. Không phải là bàn thờ đá thông thường. Nó là một khối vật chất màu đen tuyền, nhẵn bóng, không phản chiếu ánh sáng, như thể nó nuốt chửng mọi ánh sáng xung quanh. Khối vật chất đó có những cạnh sắc nét đến hoàn hảo, không có dấu hiệu chế tác bằng tay thô sơ. Trên bề mặt khối vật chất có những ký hiệu phát sáng lờ mờ, màu xanh lá cây. Chính là những ký hiệu trên tường hang động, nhưng ở đây chúng phát sáng và dường như đang di chuyển nhẹ nhàng.
Xung quanh khối vật chất đen là những vật phẩm cúng tế của bộ lạc. Xương động vật, sọ người (chắc chắn là của những nạn nhân xấu số), những mảnh vải thô, những vật trang sức làm bằng xương và đá. Sự man rợ của bộ lạc hòa lẫn với sự bí ẩn của thứ công nghệ ngoài hành tinh.
Phía sau khối vật chất đen, trên tường hang động, có một hình khắc khổng lồ. Đó là hình dáng của một sinh vật. Cao lớn, thân hình gầy gò, đầu to với đôi mắt đen láy, không có mũi hay miệng rõ ràng. Cái hình dáng kinh điển mà người ta vẫn mô tả về "người ngoài hành tinh". Đây là thứ mà bộ lạc này thờ cúng!
Vũng nước kỳ lạ mà chúng tôi đã uống nằm ở một góc của sảnh thờ. Nó không phải là suối, mà là một cái hố nhỏ trên nền đá, chứa đầy thứ chất lỏng phát sáng đó. Năng lượng ở đây dường như tập trung quanh cái vũng nước và khối vật chất đen kia.
Không khí trong sảnh thờ vừa trang nghiêm, vừa ghê rợn, và cả... kích thích một cách lạ thường. Cái năng lượng bí ẩn của nơi này kết hợp với thứ nước chúng tôi đã uống, khiến cơ thể tràn đầy sức sống và ham muốn. Tôi nhìn Minh Anh, nhìn cái lồn hoàn hảo của em, rồi nhìn xuống cái con cặc to dài bất thường của mình. Trong cái nơi thờ cúng của người ngoài hành tinh này, với sức mạnh mới có được, chúng tôi cảm thấy mình như... những vị thần nguyên thủy.
Người vợ tù trưởng đứng cạnh chúng tôi, run rẩy. Bà ta không dám nhìn thẳng vào khối vật chất đen hay hình khắc người ngoài hành tinh. Bà ta chỉ nhìn chằm chằm xuống đất. Bà ta sợ hãi cái nơi này, nhưng bộ lạc của bà ta lại thờ cúng nó.
Sảnh thờ này không chỉ là nơi cúng bái. Nó là nguồn gốc của sức mạnh mà bộ lạc có được. Thứ nước đó... nó là sản phẩm của công nghệ ngoài hành tinh? Hay là máu thịt của chính những "vị khách" này?
Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu. Chúng tôi đã tìm thấy nguồn gốc của sức mạnh. Nhưng chúng tôi sẽ làm gì với nó? Sử dụng nó để sống sót? Sử dụng nó để làm gì khác?
Cái con cặc to dài bất thường của tôi giật nhẹ. Cái lồn hoàn hảo của Minh Anh dường như đang co bóp. Năng lượng nơi này quá mạnh.
Chúng tôi đứng đó, giữa sự man rợ của bộ lạc và sự bí ẩn của vũ trụ, sẵn sàng khám phá những bí mật sâu kín nhất của cái nơi thờ cúng chết chóc này. Và sẵn sàng dùng sức mạnh mới có được... cho bất cứ điều gì cần thiết. Kể cả... để thống trị cái hòn đảo này. Hoặc... để làm những điều mà bản năng nguyên thủy nhất của chúng tôi mách bảo... ngay tại nơi linh thiêng này.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo