thienthai12
Yếu sinh lý
Chúng mày đọc nhé
P 1 tôi và minh anh
câu chuyện về chuyến đi định mệnh đó, về Minh Anh... và cái hòn đảo hoang đó.
Minh Anh, em ấy vừa về từ Mỹ. 19 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của con gái. Hơn nữa, mấy năm bên kia em ấy tập gym điên cuồng. Body săn chắc kinh khủng, múi bụng lấp ló, đùi mật ong săn chắc, nhìn là muốn cắn. Đặc biệt, em ấy có cái nét gì đó rất "Mỹ", rất thoáng đãng và bạo dạn. Vừa gặp lại, em ấy đã ôm chầm lấy tôi, thì thầm vào tai: "Nhớ anh muốn chết, nhớ cả cái ấy của anh nữa..." Làm tôi cứng đơ người ngay lúc đó.
Quyết định đi du lịch biển cùng nhau là ý của em ấy. Em bảo muốn xả hơi sau những ngày học hành căng thẳng bên Mỹ, và muốn "tận hưởng" cùng tôi. Nghe em nói thế, đầu óc tôi chỉ toàn hình ảnh em trong bộ bikini bé xíu nằm dài trên cát.
Chuyến đi bắt đầu êm đềm lắm. Trên thuyền, em cứ dựa vào vai tôi, ngón tay nghịch nghịch lồng ngực tôi. Em mặc cái váy hai dây mỏng tang, để lộ tấm lưng ong nuột nà và hai khe ngực sâu hun hút. Tôi không kiềm chế được, cúi xuống hôn nhẹ lên vai em. Em khẽ rùng mình, cười khúc khích: "Anh muốn làm gì em à? Nhìn cái bản mặt dâm của anh là em biết rồi đấy."
Tôi ghé vào tai em, giọng khàn đặc: "Muốn đè em ra đây, cởi hết đồ em ra và địt em ngay trên boong thuyền này. Cái body gym của em nhìn phát là cái cặc anh chịu không nổi."
Em nghe xong, mặt đỏ bừng nhưng mắt lại long lanh. "Anh dám không? Ở đây bao nhiêu người đấy nhé..." Em nói thế thôi chứ tay đã luồn xuống dưới của tôi, chạm nhẹ vào đùi tôi. Tôi biết, em chỉ trêu thôi.
Đêm đó, bão ập đến bất ngờ. Thuyền chìm. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tôi tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên một bãi cát lạ hoắc. Đảo hoang. Xung quanh chỉ có cây cối, tiếng sóng biển và Minh Anh nằm cách đó không xa.
Minh Anh cũng tỉnh dậy ngay sau đó. Chúng tôi nhìn nhau, nhận ra tình thế của mình. Lạc rồi. Trên một hòn đảo không biết tên.
Ban đầu là sự hoảng loạn. Nhưng khi màn đêm buông xuống, cái hoảng loạn đó dần tan biến, thay vào đó là một thứ cảm xúc khác. Cảm giác cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Chỉ còn lại hai con người, bản năng nguyên thủy trỗi dậy.
Chúng tôi tìm được một hang đá để trú ẩn. Ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng. Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt và thân hình của Minh Anh. Em ngồi bó gối, trông vừa sợ sệt lại vừa... gợi tình một cách lạ lùng. Chiếc váy rách bươm không che hết được những đường cong chết người.
"Sợ không em?" Tôi hỏi.
Em ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh lửa. "Sợ chứ anh. Nhưng... em thấy mình cũng hơi... hưng phấn."
"Hưng phấn?" Tôi nhướng mày.
"Ừm... Kiểu như... không có ai ở đây cả. Không có quy tắc, không có giới hạn... Chỉ có hai đứa mình thôi." Em nói, giọng khẽ dần. "Anh... cái của anh... nó dựng lên rồi kìa..."
Tôi nhìn xuống, đúng vậy. Cái cảm giác bí bách, sự cô lập và vẻ gợi tình của em đã làm thằng nhỏ của tôi cứng như đá. Tôi cười khẽ: "Em cũng có kém gì đâu. Nhìn chỗ kia của em đi..." Tôi chỉ vào cái váy đang dính chặt vào đùi em, nơi ẩn chứa cái thứ ngọt ngào mà tôi thèm khát.
Em nhìn theo ngón tay tôi, mặt lại đỏ bừng. "Đồ dâm dê..." Em mắng yêu, nhưng tay lại đặt lên đùi tôi, từ từ trượt lên trên.
Trong hang đá, dưới ánh lửa bập bùng, chúng tôi không nói gì thêm bằng lời. Cơ thể tự lên tiếng. Tôi kéo em lại gần, hôn ngấu nghiến. Cái vị mặn của biển, vị ngọt của đôi môi em hòa quyện vào nhau. Tay tôi xé toạc chiếc váy vướng víu trên người em. Em cũng không ngần ngại, cởi phăng chiếc quần đã rách của tôi.
Lần đầu tiên tôi được nhìn rõ toàn bộ cơ thể Minh Anh dưới ánh lửa. Từng thớ cơ săn chắc, làn da mịn màng. Và đặc biệt... cái lồn của em. Nó không có một sợi lông nào cả, hồng hào, căng mọng, như một bông hoa e ấp mời gọi. Cái chi tiết này làm tôi phát điên.
"Lồn em... sạch sẽ thật đấy..." Tôi khẽ thì thầm, ngón tay miết nhẹ lên mép lồn trơn tuột của em.
Em thở dốc: "Em không thích để lông... Anh thích không?"
"Thích! Thích chết mẹ!" Tôi không kìm được, cúi xuống vùi mặt vào giữa hai chân em, ngửi lấy mùi hương đặc trưng của em, liếm mút cái lồn không lông đang ướt đẫm. Em rên lên sung sướng, tay vò tóc tôi.
Cái cảm giác được khám phá cái lồn non tơ, trơn tuột, không vướng bận lông lá gì nó kích thích hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tôi liếm sâu vào bên trong, lưỡi khuấy đảo cái hột le đang cương cứng của em. Em co giật, rên rỉ không thành tiếng.
"Đụ em đi anh... Nhanh lên... Em muốn cái cặc của anh..."
Nghe em cầu xin như thế, tôi chịu không nổi nữa. Tôi tr trần, đặt thằng nhỏ đang cứng như sắt của mình vào cửa huyệt của em. Nó trơn tuột, mướt mát, dễ dàng đi vào sâu bên trong.
"Aaaaa... Sướng quá anh ơi!" Em hét lên sung sướng.
Tôi bắt đầu nhấp. Cú nào cú nấy mạnh bạo, dứt khoát. Tiếng da thịt va vào nhau, tiếng rên rỉ của chúng tôi vang vọng trong hang đá. Cái lồn không lông của em mút chặt lấy thằng nhỏ của tôi, cảm giác đỉnh điểm. Tôi cảm thấy mình như một thằng đàn ông nguyên thủy, đang chiếm hữu con mồi của mình trên cái đảo hoang này.
Chúng tôi làm tình điên cuồng. Hết tư thế này đến tư thế khác. Trên nền cát trong hang, ngoài bãi biển dưới ánh trăng... Cơ thể hòa quyện, mồ hôi nhễ nhại, miệng không ngừng nói những lời dâm đãng, khích lệ nhau. "Đụ mạnh vào anh! Đụ lún lồn em đi!" "Cái lồn không lông của em sướng quá! Anh muốn bóp nát nó!"
Ba ngày trôi qua như một giấc mơ hoang dã. Chúng tôi chỉ ăn trái cây dại, uống nước suối, và làm tình. Làm tình không ngừng nghỉ. Bản năng kiểm soát mọi thứ.
Vào chiều ngày thứ tư, khi chúng tôi đang trần truồng ôm nhau trên bãi biển sau một hiệp làm tình kiệt sức, bỗng nhiên một chiếc trực thăng bay đến. Nó hạ cánh cách đó không xa. Vài người đàn ông mặc vest bước xuống.
Chúng tôi nhìn nhau, vừa mừng vừa hụt hẫng. Hết rồi sao?
Nhưng rồi, tôi thấy Minh Anh mỉm cười. Một nụ cười lạ lùng. Không phải nụ cười của người được giải cứu.
Một trong những người đàn ông mặc vest bước về phía chúng tôi. Ông ta cúi đầu chào Minh Anh một cách cung kính.
"Chào mừng tiểu thư trở về. Màn thử thách đã hoàn thành."
Tôi chết lặng. Thử thách?
Minh Anh đứng dậy, nhặt tạm chiếc khăn rách quấn quanh người. Em quay sang nhìn tôi, ánh mắt không còn chút gì là sự hoang dã, sợ hãi hay ham muốn của ba ngày trước. Chỉ còn lại sự lạnh lùng và một chút... thích thú.
"Anh nghĩ sao về bài kiểm tra của em?" Em hỏi, giọng đều đều. "Anh đã bộc lộ hết con người thật của mình đấy. Rất bản năng, rất thô tục... và rất... dâm đãng."
"Em... em nói gì vậy?" Tôi lắp bắp.
"Hòn đảo này không hoang đâu anh." Em mỉm cười, nụ cười đó làm tôi rợn sống lưng. "Nó là tài sản của gia đình em. Chuyến đi này... vụ chìm thuyền... tất cả đều nằm trong kế hoạch. Em muốn xem khi đẩy anh vào bước đường cùng, anh sẽ hành xử như thế nào. Và xem ra, anh là một con vật rất dễ sai khiến bởi bản năng đấy."
Tôi đứng như trời trồng, nhìn Minh Anh bước lên trực thăng. Cái lồn không lông mà tôi đã say sưa liếm mút, cái thân hình mà tôi đã chiếm hữu điên cuồng trong ba ngày qua... tất cả chỉ là một phần của "bài kiểm tra" quái đản của em ấy.
Chiếc trực thăng cất cánh, bỏ lại tôi một mình trên bãi biển. Cát vẫn nóng rực dưới chân, sóng vẫn vỗ vào bờ. Nhưng cái cảm giác hoang dã, tự do lúc trước đã biến mất hoàn toàn. Chỉ còn lại sự trơ trọi và một nỗi nhục nhã khó tả.
Minh Anh... Em thật là... tàn nhẫn. Nhưng cái lồn không lông của em... và những lời dâm đãng đó... chắc cả đời tôi cũng không quên được.
P 1 tôi và minh anh
câu chuyện về chuyến đi định mệnh đó, về Minh Anh... và cái hòn đảo hoang đó.
Minh Anh, em ấy vừa về từ Mỹ. 19 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của con gái. Hơn nữa, mấy năm bên kia em ấy tập gym điên cuồng. Body săn chắc kinh khủng, múi bụng lấp ló, đùi mật ong săn chắc, nhìn là muốn cắn. Đặc biệt, em ấy có cái nét gì đó rất "Mỹ", rất thoáng đãng và bạo dạn. Vừa gặp lại, em ấy đã ôm chầm lấy tôi, thì thầm vào tai: "Nhớ anh muốn chết, nhớ cả cái ấy của anh nữa..." Làm tôi cứng đơ người ngay lúc đó.
Quyết định đi du lịch biển cùng nhau là ý của em ấy. Em bảo muốn xả hơi sau những ngày học hành căng thẳng bên Mỹ, và muốn "tận hưởng" cùng tôi. Nghe em nói thế, đầu óc tôi chỉ toàn hình ảnh em trong bộ bikini bé xíu nằm dài trên cát.
Chuyến đi bắt đầu êm đềm lắm. Trên thuyền, em cứ dựa vào vai tôi, ngón tay nghịch nghịch lồng ngực tôi. Em mặc cái váy hai dây mỏng tang, để lộ tấm lưng ong nuột nà và hai khe ngực sâu hun hút. Tôi không kiềm chế được, cúi xuống hôn nhẹ lên vai em. Em khẽ rùng mình, cười khúc khích: "Anh muốn làm gì em à? Nhìn cái bản mặt dâm của anh là em biết rồi đấy."
Tôi ghé vào tai em, giọng khàn đặc: "Muốn đè em ra đây, cởi hết đồ em ra và địt em ngay trên boong thuyền này. Cái body gym của em nhìn phát là cái cặc anh chịu không nổi."
Em nghe xong, mặt đỏ bừng nhưng mắt lại long lanh. "Anh dám không? Ở đây bao nhiêu người đấy nhé..." Em nói thế thôi chứ tay đã luồn xuống dưới của tôi, chạm nhẹ vào đùi tôi. Tôi biết, em chỉ trêu thôi.
Đêm đó, bão ập đến bất ngờ. Thuyền chìm. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tôi tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên một bãi cát lạ hoắc. Đảo hoang. Xung quanh chỉ có cây cối, tiếng sóng biển và Minh Anh nằm cách đó không xa.
Minh Anh cũng tỉnh dậy ngay sau đó. Chúng tôi nhìn nhau, nhận ra tình thế của mình. Lạc rồi. Trên một hòn đảo không biết tên.
Ban đầu là sự hoảng loạn. Nhưng khi màn đêm buông xuống, cái hoảng loạn đó dần tan biến, thay vào đó là một thứ cảm xúc khác. Cảm giác cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Chỉ còn lại hai con người, bản năng nguyên thủy trỗi dậy.
Chúng tôi tìm được một hang đá để trú ẩn. Ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng. Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt và thân hình của Minh Anh. Em ngồi bó gối, trông vừa sợ sệt lại vừa... gợi tình một cách lạ lùng. Chiếc váy rách bươm không che hết được những đường cong chết người.
"Sợ không em?" Tôi hỏi.
Em ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh lửa. "Sợ chứ anh. Nhưng... em thấy mình cũng hơi... hưng phấn."
"Hưng phấn?" Tôi nhướng mày.
"Ừm... Kiểu như... không có ai ở đây cả. Không có quy tắc, không có giới hạn... Chỉ có hai đứa mình thôi." Em nói, giọng khẽ dần. "Anh... cái của anh... nó dựng lên rồi kìa..."
Tôi nhìn xuống, đúng vậy. Cái cảm giác bí bách, sự cô lập và vẻ gợi tình của em đã làm thằng nhỏ của tôi cứng như đá. Tôi cười khẽ: "Em cũng có kém gì đâu. Nhìn chỗ kia của em đi..." Tôi chỉ vào cái váy đang dính chặt vào đùi em, nơi ẩn chứa cái thứ ngọt ngào mà tôi thèm khát.
Em nhìn theo ngón tay tôi, mặt lại đỏ bừng. "Đồ dâm dê..." Em mắng yêu, nhưng tay lại đặt lên đùi tôi, từ từ trượt lên trên.
Trong hang đá, dưới ánh lửa bập bùng, chúng tôi không nói gì thêm bằng lời. Cơ thể tự lên tiếng. Tôi kéo em lại gần, hôn ngấu nghiến. Cái vị mặn của biển, vị ngọt của đôi môi em hòa quyện vào nhau. Tay tôi xé toạc chiếc váy vướng víu trên người em. Em cũng không ngần ngại, cởi phăng chiếc quần đã rách của tôi.
Lần đầu tiên tôi được nhìn rõ toàn bộ cơ thể Minh Anh dưới ánh lửa. Từng thớ cơ săn chắc, làn da mịn màng. Và đặc biệt... cái lồn của em. Nó không có một sợi lông nào cả, hồng hào, căng mọng, như một bông hoa e ấp mời gọi. Cái chi tiết này làm tôi phát điên.
"Lồn em... sạch sẽ thật đấy..." Tôi khẽ thì thầm, ngón tay miết nhẹ lên mép lồn trơn tuột của em.
Em thở dốc: "Em không thích để lông... Anh thích không?"
"Thích! Thích chết mẹ!" Tôi không kìm được, cúi xuống vùi mặt vào giữa hai chân em, ngửi lấy mùi hương đặc trưng của em, liếm mút cái lồn không lông đang ướt đẫm. Em rên lên sung sướng, tay vò tóc tôi.
Cái cảm giác được khám phá cái lồn non tơ, trơn tuột, không vướng bận lông lá gì nó kích thích hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tôi liếm sâu vào bên trong, lưỡi khuấy đảo cái hột le đang cương cứng của em. Em co giật, rên rỉ không thành tiếng.
"Đụ em đi anh... Nhanh lên... Em muốn cái cặc của anh..."
Nghe em cầu xin như thế, tôi chịu không nổi nữa. Tôi tr trần, đặt thằng nhỏ đang cứng như sắt của mình vào cửa huyệt của em. Nó trơn tuột, mướt mát, dễ dàng đi vào sâu bên trong.
"Aaaaa... Sướng quá anh ơi!" Em hét lên sung sướng.
Tôi bắt đầu nhấp. Cú nào cú nấy mạnh bạo, dứt khoát. Tiếng da thịt va vào nhau, tiếng rên rỉ của chúng tôi vang vọng trong hang đá. Cái lồn không lông của em mút chặt lấy thằng nhỏ của tôi, cảm giác đỉnh điểm. Tôi cảm thấy mình như một thằng đàn ông nguyên thủy, đang chiếm hữu con mồi của mình trên cái đảo hoang này.
Chúng tôi làm tình điên cuồng. Hết tư thế này đến tư thế khác. Trên nền cát trong hang, ngoài bãi biển dưới ánh trăng... Cơ thể hòa quyện, mồ hôi nhễ nhại, miệng không ngừng nói những lời dâm đãng, khích lệ nhau. "Đụ mạnh vào anh! Đụ lún lồn em đi!" "Cái lồn không lông của em sướng quá! Anh muốn bóp nát nó!"
Ba ngày trôi qua như một giấc mơ hoang dã. Chúng tôi chỉ ăn trái cây dại, uống nước suối, và làm tình. Làm tình không ngừng nghỉ. Bản năng kiểm soát mọi thứ.
Vào chiều ngày thứ tư, khi chúng tôi đang trần truồng ôm nhau trên bãi biển sau một hiệp làm tình kiệt sức, bỗng nhiên một chiếc trực thăng bay đến. Nó hạ cánh cách đó không xa. Vài người đàn ông mặc vest bước xuống.
Chúng tôi nhìn nhau, vừa mừng vừa hụt hẫng. Hết rồi sao?
Nhưng rồi, tôi thấy Minh Anh mỉm cười. Một nụ cười lạ lùng. Không phải nụ cười của người được giải cứu.
Một trong những người đàn ông mặc vest bước về phía chúng tôi. Ông ta cúi đầu chào Minh Anh một cách cung kính.
"Chào mừng tiểu thư trở về. Màn thử thách đã hoàn thành."
Tôi chết lặng. Thử thách?
Minh Anh đứng dậy, nhặt tạm chiếc khăn rách quấn quanh người. Em quay sang nhìn tôi, ánh mắt không còn chút gì là sự hoang dã, sợ hãi hay ham muốn của ba ngày trước. Chỉ còn lại sự lạnh lùng và một chút... thích thú.
"Anh nghĩ sao về bài kiểm tra của em?" Em hỏi, giọng đều đều. "Anh đã bộc lộ hết con người thật của mình đấy. Rất bản năng, rất thô tục... và rất... dâm đãng."
"Em... em nói gì vậy?" Tôi lắp bắp.
"Hòn đảo này không hoang đâu anh." Em mỉm cười, nụ cười đó làm tôi rợn sống lưng. "Nó là tài sản của gia đình em. Chuyến đi này... vụ chìm thuyền... tất cả đều nằm trong kế hoạch. Em muốn xem khi đẩy anh vào bước đường cùng, anh sẽ hành xử như thế nào. Và xem ra, anh là một con vật rất dễ sai khiến bởi bản năng đấy."
Tôi đứng như trời trồng, nhìn Minh Anh bước lên trực thăng. Cái lồn không lông mà tôi đã say sưa liếm mút, cái thân hình mà tôi đã chiếm hữu điên cuồng trong ba ngày qua... tất cả chỉ là một phần của "bài kiểm tra" quái đản của em ấy.
Chiếc trực thăng cất cánh, bỏ lại tôi một mình trên bãi biển. Cát vẫn nóng rực dưới chân, sóng vẫn vỗ vào bờ. Nhưng cái cảm giác hoang dã, tự do lúc trước đã biến mất hoàn toàn. Chỉ còn lại sự trơ trọi và một nỗi nhục nhã khó tả.
Minh Anh... Em thật là... tàn nhẫn. Nhưng cái lồn không lông của em... và những lời dâm đãng đó... chắc cả đời tôi cũng không quên được.