CÂU CHUYỆN
NHÀ SƯ VÀ CÔ LÁI ĐÒ
Ở một bến sông nọ có cô gái lái đò đưa khách qua sông.
Cô gái này có nhan sắcrất xinh đẹp, giọng nói cử chỉ rất đáng yêu, không thể chê vào đâu được.
Chuyến đò hôm nay, ngoài những khách thông thường thì có cả một nhà sư .
Đò cập bến cô lái đò thu tiền từng người, sau cùng đến nhà sư.
Với nhà sư, cô gái đòi tiền “gấp đôi”.
Nhà Sư ngạc nhiên hỏi : Vì sao?
Cô lái mỉm cười:
Vì Sư nhìn con…..nên ngoài tiền đò, con cộng thêm tiền nhìn nữa ạ.
Nhà Sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.
Một hôm khác nhà Sư lại qua sông.
Lần này cũng gặp cô gái, và khi tới bến cô gái đòi tiền “gấp ba.”
Nhà Sư hỏi : Vì sao ?
Cô gái cười bảo:
Lần này Sư nhìn con dưới nước và tưởng con không biết, nên nhìn lâu hơn ạ.
Nhà Sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.
Lần khác nhà Sư lại qua sông.
Vừa bước lên đò, nhà Sư nhắm nghiền mắt lại và tập trung như đang thiền định.
Đò cập bến cô gái thu tiền, nhưng lần này giá lại cao hơn những lần đi trước, thu “gấp năm” lần.
Nhà Sư hỏi : Vì sao?
Cô lái đáp:
Sư không nhìn con bằng mắt, mà nhìn bằng tâm, tâm sư còn nghĩ đến con.
Nhà Sư trả tiền và lên bờ.
Sau lần này về, Sư nỗ lực dụng công, tu hành miên mật, như quán niệm thân xác vô thường, quán xác chết, quán tiến trình hoại diệt của thân,…..
Và công phu của sư sau đó tiến bộ rất nhanh, sư đã nhàm chán với sắc đẹp của nữ giới.
Và lần này nhà sư lại qua sông.
Khi bước lên đò, Sư bình thản nhìn cô gái….vẫn nhìn bình thường, giống như nhìn bao người khác mà không hề có sự thiên lệch, hay bị đắm nhiễm,….
Đò cập bến, nhà Sư mỉm cười trong ánh mắt từ bivà hỏi:
Bao nhiêu?
Cô gái đáp:
Dạ…Con xin đưa Sư qua sông, không thu tiền ạ…
Vị sư hỏi:
Vì sao vậy?
Cô lái cười đáp:
Sư nhìn mà không còn nghĩ tới con nữa…
Tâm không có sự đắm nhiễm.
Do vậy con xin đưa Sư qua sông mà thôi…