Chương 1: Hạ cánh nơi thiên đường
Tao tên Lâm, ba mươi ba tuổi, bác sĩ chuyên khoa I ngành Vật lý trị liệu. Sau mấy năm cày cuốc đủ các thể loại bệnh viện từ tuyến huyện tới trung ương, cuối cùng tao cũng "hạ cánh" về Viện P.Y – chốn được đồn là “thiên đường có thật” cho mấy ông bác sĩ lười mổ mê gái đẹp.
Mới sáng sớm, tao vác cái vali về khoa Vật lý trị liệu. Áo blouse mới tinh, tóc vuốt keo thơm phức, bước đi tao đúng kiểu “bác sĩ có học mà nhìn là muốn hiến thân”.
Cửa phòng khoa mở ra. Tao đập ngay vào mắt ba đứa con gái đang ngồi bên quầy trực.
Đứa đầu tiên là Vân, sinh năm 2003. Tóc xoăn nhẹ, nhuộm nâu hạt dẻ, da trắng bóc, môi đỏ như cherry Mỹ. Mặc bộ đồng phục điều dưỡng mà nó bẻ cổ áo hơi trễ, vú phập phồng nhìn mà... tim tao muốn ngừng đập cmnl. Tao liếc sơ là biết con này từng trải, biết chơi, không phải dạng gà mờ.
Đứa thứ hai là Phương, sinh năm 2005, kiểu bánh bèo ngoan hiền. Tóc đen dài, mặt baby, dáng người nhỏ nhắn mà cong cong. Cái mông nhìn thôi cũng muốn xin vé “vật lý trị liệu tay chân” gấp. Nó cười chào tao trước:
– Dạ, anh là bác sĩ mới về khoa mình ạ?
Tao gật đầu, cười lại:
– Ừ, anh là Lâm, bác sĩ vật lý trị liệu mới về. Nhìn mấy em là thấy dễ làm việc rồi đó.
Phương đỏ mặt cười nhẹ. Trời ơi, tao thấy non thế này mà ngoan là dễ lên bờ xuống ruộng lắm.
Đứa cuối là Giáng Anh, cũng 2005, gương mặt sắc lạnh kiểu gái Bắc, dáng cao, ngực nhỏ, mông cao – nhìn phát biết hàng ngon khó nhằn. Nó liếc tao đúng một cái, không cười, rồi cúi xuống nhắn điện thoại. Nhưng... ánh mắt đó như dao lam. Đụng được con này là kiểu gì cũng nghiện.
Tao bước tới, lên tiếng:
– Chào mấy em, anh mới chuyển về viện, mong được mấy em chỉ bảo thêm.
Vân vẫn im, môi nhếch nhẹ kiểu nửa khinh nửa thú vị. Phương thì lễ phép:
– Dạ, anh yên tâm. Ở đây tụi em hiền lắm.
Tao cười:
– Hiền quá là anh sợ đó nha.
Phương cười khúc khích. Con Vân liếc tao thêm cái nữa, sát thương tăng lên 200%.
---
Buổi họp đầu tiên của tao ở khoa, mọi người đã có mặt. Chủ nhiệm là bác sĩ Sơn, SN 1976, cao to, nói ít nhưng nghiêm. Gật đầu giới thiệu:
– Đây là bác sĩ Lâm, chuyên khoa I ngành vật lý trị liệu, mới được điều về viện. Mọi người hỗ trợ nhau nhé.
Tao đứng lên, cười đúng chuẩn người lịch sự mà vẫn có tí "đểu ngầm":
– Dạ, em là Lâm. Trước em công tác ở Hà Nội, mới chuyển về P.Y. Mong được làm việc lâu dài cùng mọi người.
Cả phòng vỗ tay xã giao. Nhưng trong lúc ấy, tao cảm nhận rõ ánh mắt của ba con nhỏ kia – tụi nó đang... soi hàng tao từ đầu tới cuối.
Xong họp, tao bước xuống phòng tập cùng Phương. Con nhỏ đi sát bên, nói:
– Ở đây tụi em ít bác sĩ nam lắm. Giờ có anh là vui rồi.
Tao giả ngu:
– Vui là vì có người chia việc hay... chia thời gian?
Phương bật cười, e ấp:
– Cả hai...
Con Vân đi ngang, nói với qua:
– Vui thì làm gì cũng thấy nhẹ. Nhất là làm với người có tay nghề...
Tao liếc nó, nhếch mép:
– Tay anh cứng lắm. Em cứ thử thì biết.
Nó không trả lời. Chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi, cái mông lắc như muốn khiêu khích. Tao thề, nếu không phải đang ở viện, tao đã kéo nó vô phòng trực rồi.
---
Tối đó, tao nằm trong phòng trực, bật Zalo mò nick tụi nó. Thấy Phương để ảnh đại diện là hình mặt nghiêng, môi cười tươi, mắt long lanh. Tao kết bạn cái, được chấp nhận ngay.
Tao nhắn:
> “Hôm nay cảm ơn em nhé. Gặp em đầu tiên, anh thấy nhẹ cả người.”
Phương rep liền:
> “Anh đừng dẻo quá nha. Coi chừng bị ghét đó.”
Tao bật cười, nhắn lại:
> “Ghét mà cứ nhìn anh hoài thì sao?”
> “Ai nhìn... Ai bảo vậy…”
Nó né tránh nhưng tin nhắn vẫn tới đều đều. Tao biết, con này đã cắn câu.
Nhưng tao chưa vội. Tao thả thính cho Phương, nhử Vân, còn Giáng Anh... để dành. Đời bác sĩ vật lý trị liệu tao mới bắt đầu, mà tao thấy cái khoa này... đúng kiểu “trị liệu cả thân lẫn tâm”.
Tao tên Lâm, ba mươi ba tuổi, bác sĩ chuyên khoa I ngành Vật lý trị liệu. Sau mấy năm cày cuốc đủ các thể loại bệnh viện từ tuyến huyện tới trung ương, cuối cùng tao cũng "hạ cánh" về Viện P.Y – chốn được đồn là “thiên đường có thật” cho mấy ông bác sĩ lười mổ mê gái đẹp.
Mới sáng sớm, tao vác cái vali về khoa Vật lý trị liệu. Áo blouse mới tinh, tóc vuốt keo thơm phức, bước đi tao đúng kiểu “bác sĩ có học mà nhìn là muốn hiến thân”.
Cửa phòng khoa mở ra. Tao đập ngay vào mắt ba đứa con gái đang ngồi bên quầy trực.
Đứa đầu tiên là Vân, sinh năm 2003. Tóc xoăn nhẹ, nhuộm nâu hạt dẻ, da trắng bóc, môi đỏ như cherry Mỹ. Mặc bộ đồng phục điều dưỡng mà nó bẻ cổ áo hơi trễ, vú phập phồng nhìn mà... tim tao muốn ngừng đập cmnl. Tao liếc sơ là biết con này từng trải, biết chơi, không phải dạng gà mờ.
Đứa thứ hai là Phương, sinh năm 2005, kiểu bánh bèo ngoan hiền. Tóc đen dài, mặt baby, dáng người nhỏ nhắn mà cong cong. Cái mông nhìn thôi cũng muốn xin vé “vật lý trị liệu tay chân” gấp. Nó cười chào tao trước:
– Dạ, anh là bác sĩ mới về khoa mình ạ?
Tao gật đầu, cười lại:
– Ừ, anh là Lâm, bác sĩ vật lý trị liệu mới về. Nhìn mấy em là thấy dễ làm việc rồi đó.
Phương đỏ mặt cười nhẹ. Trời ơi, tao thấy non thế này mà ngoan là dễ lên bờ xuống ruộng lắm.
Đứa cuối là Giáng Anh, cũng 2005, gương mặt sắc lạnh kiểu gái Bắc, dáng cao, ngực nhỏ, mông cao – nhìn phát biết hàng ngon khó nhằn. Nó liếc tao đúng một cái, không cười, rồi cúi xuống nhắn điện thoại. Nhưng... ánh mắt đó như dao lam. Đụng được con này là kiểu gì cũng nghiện.
Tao bước tới, lên tiếng:
– Chào mấy em, anh mới chuyển về viện, mong được mấy em chỉ bảo thêm.
Vân vẫn im, môi nhếch nhẹ kiểu nửa khinh nửa thú vị. Phương thì lễ phép:
– Dạ, anh yên tâm. Ở đây tụi em hiền lắm.
Tao cười:
– Hiền quá là anh sợ đó nha.
Phương cười khúc khích. Con Vân liếc tao thêm cái nữa, sát thương tăng lên 200%.
---
Buổi họp đầu tiên của tao ở khoa, mọi người đã có mặt. Chủ nhiệm là bác sĩ Sơn, SN 1976, cao to, nói ít nhưng nghiêm. Gật đầu giới thiệu:
– Đây là bác sĩ Lâm, chuyên khoa I ngành vật lý trị liệu, mới được điều về viện. Mọi người hỗ trợ nhau nhé.
Tao đứng lên, cười đúng chuẩn người lịch sự mà vẫn có tí "đểu ngầm":
– Dạ, em là Lâm. Trước em công tác ở Hà Nội, mới chuyển về P.Y. Mong được làm việc lâu dài cùng mọi người.
Cả phòng vỗ tay xã giao. Nhưng trong lúc ấy, tao cảm nhận rõ ánh mắt của ba con nhỏ kia – tụi nó đang... soi hàng tao từ đầu tới cuối.
Xong họp, tao bước xuống phòng tập cùng Phương. Con nhỏ đi sát bên, nói:
– Ở đây tụi em ít bác sĩ nam lắm. Giờ có anh là vui rồi.
Tao giả ngu:
– Vui là vì có người chia việc hay... chia thời gian?
Phương bật cười, e ấp:
– Cả hai...
Con Vân đi ngang, nói với qua:
– Vui thì làm gì cũng thấy nhẹ. Nhất là làm với người có tay nghề...
Tao liếc nó, nhếch mép:
– Tay anh cứng lắm. Em cứ thử thì biết.
Nó không trả lời. Chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi, cái mông lắc như muốn khiêu khích. Tao thề, nếu không phải đang ở viện, tao đã kéo nó vô phòng trực rồi.
---
Tối đó, tao nằm trong phòng trực, bật Zalo mò nick tụi nó. Thấy Phương để ảnh đại diện là hình mặt nghiêng, môi cười tươi, mắt long lanh. Tao kết bạn cái, được chấp nhận ngay.
Tao nhắn:
> “Hôm nay cảm ơn em nhé. Gặp em đầu tiên, anh thấy nhẹ cả người.”
Phương rep liền:
> “Anh đừng dẻo quá nha. Coi chừng bị ghét đó.”
Tao bật cười, nhắn lại:
> “Ghét mà cứ nhìn anh hoài thì sao?”
> “Ai nhìn... Ai bảo vậy…”
Nó né tránh nhưng tin nhắn vẫn tới đều đều. Tao biết, con này đã cắn câu.
Nhưng tao chưa vội. Tao thả thính cho Phương, nhử Vân, còn Giáng Anh... để dành. Đời bác sĩ vật lý trị liệu tao mới bắt đầu, mà tao thấy cái khoa này... đúng kiểu “trị liệu cả thân lẫn tâm”.