Bs Lâm tự sướng

Lâm336

Yếu sinh lý
Chương 1: Hạ cánh nơi thiên đường

Tao tên Lâm, ba mươi ba tuổi, bác sĩ chuyên khoa I ngành Vật lý trị liệu. Sau mấy năm cày cuốc đủ các thể loại bệnh viện từ tuyến huyện tới trung ương, cuối cùng tao cũng "hạ cánh" về Viện P.Y – chốn được đồn là “thiên đường có thật” cho mấy ông bác sĩ lười mổ mê gái đẹp.

Mới sáng sớm, tao vác cái vali về khoa Vật lý trị liệu. Áo blouse mới tinh, tóc vuốt keo thơm phức, bước đi tao đúng kiểu “bác sĩ có học mà nhìn là muốn hiến thân”.

Cửa phòng khoa mở ra. Tao đập ngay vào mắt ba đứa con gái đang ngồi bên quầy trực.

Đứa đầu tiên là Vân, sinh năm 2003. Tóc xoăn nhẹ, nhuộm nâu hạt dẻ, da trắng bóc, môi đỏ như cherry Mỹ. Mặc bộ đồng phục điều dưỡng mà nó bẻ cổ áo hơi trễ, vú phập phồng nhìn mà... tim tao muốn ngừng đập cmnl. Tao liếc sơ là biết con này từng trải, biết chơi, không phải dạng gà mờ.

Đứa thứ hai là Phương, sinh năm 2005, kiểu bánh bèo ngoan hiền. Tóc đen dài, mặt baby, dáng người nhỏ nhắn mà cong cong. Cái mông nhìn thôi cũng muốn xin vé “vật lý trị liệu tay chân” gấp. Nó cười chào tao trước:

– Dạ, anh là bác sĩ mới về khoa mình ạ?

Tao gật đầu, cười lại:

– Ừ, anh là Lâm, bác sĩ vật lý trị liệu mới về. Nhìn mấy em là thấy dễ làm việc rồi đó.

Phương đỏ mặt cười nhẹ. Trời ơi, tao thấy non thế này mà ngoan là dễ lên bờ xuống ruộng lắm.

Đứa cuối là Giáng Anh, cũng 2005, gương mặt sắc lạnh kiểu gái Bắc, dáng cao, ngực nhỏ, mông cao – nhìn phát biết hàng ngon khó nhằn. Nó liếc tao đúng một cái, không cười, rồi cúi xuống nhắn điện thoại. Nhưng... ánh mắt đó như dao lam. Đụng được con này là kiểu gì cũng nghiện.

Tao bước tới, lên tiếng:

– Chào mấy em, anh mới chuyển về viện, mong được mấy em chỉ bảo thêm.

Vân vẫn im, môi nhếch nhẹ kiểu nửa khinh nửa thú vị. Phương thì lễ phép:

– Dạ, anh yên tâm. Ở đây tụi em hiền lắm.

Tao cười:

– Hiền quá là anh sợ đó nha.

Phương cười khúc khích. Con Vân liếc tao thêm cái nữa, sát thương tăng lên 200%.


---

Buổi họp đầu tiên của tao ở khoa, mọi người đã có mặt. Chủ nhiệm là bác sĩ Sơn, SN 1976, cao to, nói ít nhưng nghiêm. Gật đầu giới thiệu:

– Đây là bác sĩ Lâm, chuyên khoa I ngành vật lý trị liệu, mới được điều về viện. Mọi người hỗ trợ nhau nhé.

Tao đứng lên, cười đúng chuẩn người lịch sự mà vẫn có tí "đểu ngầm":

– Dạ, em là Lâm. Trước em công tác ở Hà Nội, mới chuyển về P.Y. Mong được làm việc lâu dài cùng mọi người.

Cả phòng vỗ tay xã giao. Nhưng trong lúc ấy, tao cảm nhận rõ ánh mắt của ba con nhỏ kia – tụi nó đang... soi hàng tao từ đầu tới cuối.

Xong họp, tao bước xuống phòng tập cùng Phương. Con nhỏ đi sát bên, nói:

– Ở đây tụi em ít bác sĩ nam lắm. Giờ có anh là vui rồi.

Tao giả ngu:

– Vui là vì có người chia việc hay... chia thời gian?

Phương bật cười, e ấp:

– Cả hai...

Con Vân đi ngang, nói với qua:

– Vui thì làm gì cũng thấy nhẹ. Nhất là làm với người có tay nghề...

Tao liếc nó, nhếch mép:

– Tay anh cứng lắm. Em cứ thử thì biết.

Nó không trả lời. Chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi, cái mông lắc như muốn khiêu khích. Tao thề, nếu không phải đang ở viện, tao đã kéo nó vô phòng trực rồi.


---

Tối đó, tao nằm trong phòng trực, bật Zalo mò nick tụi nó. Thấy Phương để ảnh đại diện là hình mặt nghiêng, môi cười tươi, mắt long lanh. Tao kết bạn cái, được chấp nhận ngay.

Tao nhắn:

> “Hôm nay cảm ơn em nhé. Gặp em đầu tiên, anh thấy nhẹ cả người.”



Phương rep liền:

> “Anh đừng dẻo quá nha. Coi chừng bị ghét đó.”



Tao bật cười, nhắn lại:

> “Ghét mà cứ nhìn anh hoài thì sao?”



> “Ai nhìn... Ai bảo vậy…”



Nó né tránh nhưng tin nhắn vẫn tới đều đều. Tao biết, con này đã cắn câu.

Nhưng tao chưa vội. Tao thả thính cho Phương, nhử Vân, còn Giáng Anh... để dành. Đời bác sĩ vật lý trị liệu tao mới bắt đầu, mà tao thấy cái khoa này... đúng kiểu “trị liệu cả thân lẫn tâm”.
 

Lâm336

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 2: Cái eo con Phương làm tao muốn phạm pháp

Đã gần một tuần tao làm việc ở khoa Vật lý trị liệu của Viện P.Y. Ở ngoài đời, chắc chả ai biết trong cái khoa nghe thì hiền như cục tẩy này lại là thiên đường hậu cung ngầm. Không ồn ào, không vội vàng, nhưng gái trẻ thì đập vào mắt liên tục, mỗi đứa mỗi vẻ, nhưng đứa nào cũng có cái gì đó khiến cu tao tự vươn vai mỗi khi lỡ liếc qua.

Mà nổi bật nhất là con Phương, nhỏ tuổi nhất khoa – mới sinh năm 2005, mới vào nghề được vài tháng. Vừa non, vừa tươi, vừa có cái kiểu "ngây thơ muốn học hỏi" – món ngon cho mấy thằng cáo già như tao.

Tao thì không vội. Đời dạy rồi: muốn ăn thịt sống thì phải để nó tự nằm lên thớt.


---

Sáng thứ Hai, tao ghé phòng tập vận động sớm. Con Phương đang lụi cụi xếp đồ nghề – áo đồng phục bó sát, cổ áo hơi trễ, mông thì cong như quả đào Nhật. Nó lom khom nhặt máy siêu âm, mà cái thế đó… một nửa thằng Lâm trong tao muốn chạy tới giúp, nửa còn lại thì muốn chổng mông nó lên cái giường điều trị luôn.

Tao bước tới, tay vẫn đút túi áo, làm giọng nghiêm chỉnh:

– Em để cái máy này lên giường đi, đừng để dưới thấp dễ đau lưng lắm.

Nó quay lại, mắt long lanh:

– Dạ, tại em thấy giường kia đang có bệnh nhân...

Tao liếc quanh. Phòng trống trơn, chỉ có tao với nó.

– Có ai đâu? Anh còn chưa dám nằm thì ai dám vô.

Nó cười, lúm đồng tiền nhỏ xíu. Mà lúm thì nhỏ, vú thì không. Đứng gần mới thấy cái ngực nó không phải dạng vừa. Căng, tròn, nhô lên khỏi lớp áo như muốn văng cúc áo ra ngoài.

Tao đứng bên, giả bộ chỉ nó cách xếp dây điện:

– Dây này đừng quấn kiểu đó, dễ đứt. Em đưa tay ra, để anh làm mẫu cho.

Tay tao nắm tay nó, nhẹ như sờ tơ. Rồi “vô tình” đụng khẽ vô eo. Mềm. Mịn. Ấm. Tao dính tê một giây.

– Nhột quá anh – nó cười cười, rụt người.

Tao giả bộ tỉnh rụi:

– Cái này gọi là phản xạ thần kinh. Để anh kiểm tra thêm xem... có vấn đề gì không.

Nó nguýt tao, nhưng vẫn đứng đó. Không né. Không sợ. Tao thừa biết, đứa con gái mà để yên cho đàn ông chạm vô người, là đứa đang mở cửa chuồng cho sói tự vào.


---

Trưa, tao lên phòng trực. Vừa gác chân chưa được 5 phút thì tin nhắn đến:

> “Anh ăn chưa?”



Tao gõ liền:

> “Chưa. Thèm cơm, nhưng có em nhắn là đỡ đói rồi.”



> “Anh hay thả thính mấy nhỏ trong viện kiểu vậy hả?”



> “Thường thì anh không thả. Nhưng em là ngoại lệ.”



Nó gửi cái sticker mặt đỏ. Tao cười, biết ngay đứa này từng có người tán nhưng chưa ai đủ lì để ăn gọn.

Tao gửi thêm một tin:

> “Anh không thích nói nhiều. Nhưng nếu em đồng ý, anh có thể rủ em đi uống cafe tối nay.”



Một lúc sau mới thấy nó nhắn lại:

> “Tối em bận. Nhưng em sẽ suy nghĩ.”



Nửa từ chối, nửa thả thính. Tao nghĩ: Con này còn trẻ, còn sợ. Nhưng cũng đang tò mò. Mồi kiểu vậy là ngon, đỡ mất thời gian đấm gió dài dòng.


---

Chiều, trong ca điều trị, tao cố tình xuống phòng tập trễ vài phút, để con Phương xử lý bệnh nhân một mình. Khi tao xuống, nó vừa cắm máy, vừa quệt mồ hôi trán.

Tao bước tới, cầm khăn giấy đưa cho nó:

– Để anh. Điều trị bệnh nhân đã mệt, đừng để em kiệt sức sớm.

Nó cầm lấy, khẽ gật đầu, giọng nhỏ xíu:

– Cảm ơn anh….
Cuối giờ dọn đồ, máy móc, tao đứng cạnh, tay lại vô tình chạm hông nó một cái nhẹ. Nó nhìn tao, mắt hơi dài ra, miệng cười không thành nét.

– Anh hay đụng chạm người khác vậy hả?

Tao thở nhẹ, không cười:

– Không. Với em thì không phải “người khác”...

Nó im. Tao im. Cả hai đứng sát bên giường điều trị, không khí đậm mùi "muốn mà không dám".

Tao cúi sát tai nó:

– Anh hôn em được không?

Nó ngẩng lên, nhìn tao – không gật, không lắc, chỉ nhắm mắt. Tao hiểu: Đèn xanh.

Tao đặt môi lên môi nó. Mềm. Ngọt. Mùi son nhè nhẹ, hơi bạc hà. Lúc đầu nó còn hơi run, nhưng chỉ vài giây sau đã thở hổn hển, tay bấu nhẹ vai tao.

Tao đẩy nó nhẹ sát giường. Tay lần ra sau lưng. Cảm giác dưới lớp áo là một cái lưng trơn mịn. Eo nó bé tới mức một tay tao ôm trọn.

– Anh... làm gì vậy…

– Kiểm tra độ căng cơ vùng thắt lưng.

Nó cười nấc, mặt đỏ rực. Nhưng không hề đẩy tao ra. Tao biết, chỉ cần thêm vài lần như vậy, đứa này sẽ tự leo lên giường tao mà rên.


---

Tối đó, tao nằm lướt Zalo thì thấy nick con Vân cũng đang sáng. Tò mò, tao vào xem ảnh đại diện – ảnh selfie trong phòng điều trị, mặc đồ điều dưỡng bó sát, cái cổ áo kéo nhẹ để lộ nửa vòng ngực. Tao thì thầm:

– Nhìn thế này thì đéo đợi được đến tháng sau…

Vừa nghĩ tới đó, thì tin nhắn từ Giáng Anh bay tới:

> “Mai trực chung hả bác sĩ Lâm?”



Tao cười: Bàn tiệc này... đang dọn sẵn từng món. Việc của tao là từ từ… mà xơi.
 

Lâm336

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 3: Cái hẹn dưới mưa và ánh mắt của Vân

Sau cái hôn hôm đó với con Phương, tao thấy lòng mình như trúng số. Không phải vì được hôn, mà vì nó không đẩy tao ra. Đó là đèn xanh rõ ràng. Một thằng đàn ông từng trải như tao, chỉ cần thế là đủ để lên kế hoạch cho cú “bẻ lái” tiếp theo.

Nhưng tao không vội. Khoa thì nhỏ, miệng đời thì dài, mới nhấc chân đã nghe tiếng tụng kinh, nên tao phải diễn vai "người anh tốt bụng", cho nó trọn bộ.


---

Chiều hôm sau, trời mưa lất phất. Tao trực đêm, xuống phòng điều trị thì thấy Phương đang dọn đồ. Vẫn cái dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc cao, mông vẫn cong, ngực vẫn căng – nhìn phát ngứa mắt luôn.

– Mưa đó, em mang áo mưa chưa? – tao hỏi, giọng tỉnh bơ.

– Không… Em tính đợi ngớt rồi chạy về.

Tao ngó ra sân. Mưa kiểu này có mà đợi tới sáng mai. Thế là tao rút chìa khóa xe:

– Anh đưa về. Đừng cãi, bệnh thì khỏi điều trị, chứ ngu thì anh bó tay.

Nó cười, lấy tay che miệng. Vẫn cái lúm đồng tiền khiến tim tao nhói cái đùng. Mà lần này không phải vì yêu, mà vì... muốn liếm từ má xuống bẹn.

Tao chở nó trên xe, trời mưa nhẹ, nhưng gió mát lạnh. Nó ngồi sau, hai tay siết nhẹ hông tao, không quá chặt, nhưng đủ để tao cảm nhận được… “điện chạy dọc sống lưng”.

Tới đầu hẻm, nó bảo:

– Em xuống đây được rồi, nhà ngay trong kia.

– Vậy mai có đi làm không?

– Có chứ, nhưng ca chiều.

Tao gật đầu:

– Mai trưa qua viện sớm. Anh mua cà phê, ngồi nghỉ chút.

Nó nhìn tao, ánh mắt kiểu nửa nghi ngờ, nửa hứng thú:

– Không phải anh đang dụ dỗ em đó chớ?

Tao nhếch môi:

– Nếu là anh khác, chắc là dụ. Nhưng anh là bác sĩ, anh kê đơn.

Nó cười khúc khích, rồi xuống xe. Tao ngồi lại, ngắm dáng nó lướt vào trong con hẻm, tim tao nhảy tưng tưng như con thỏ bị bỏ đói.


---

Về phòng trực, tao đang định nằm nghỉ thì nghe tiếng mở cửa. Ngước lên thì thấy con Vân – nhỏ điều dưỡng 2003, tóc ngang vai, da trắng, mắt hơi sắc – đứng ngay cửa phòng.

– Em đem sổ thuốc lên nộp cho bác Sơn, mà không thấy ảnh đâu. Em để đây nha?

– Ừ, để đó. Mà tiện ngồi chơi chút đi, mưa ngoài kia đó.

Nó ngần ngừ, rồi kéo ghế ngồi. Cái mông đè lên ghế da tạo ra tiếng “xẹp” mềm oặt. Tao khẽ liếc – váy điều dưỡng ngắn, ngồi xuống thì lộ gần tới gốc đùi.

– Mưa thế này có ai chở về không? – tao hỏi, tay vẫn giả bộ gõ máy.

– Không. Em tính ngủ lại trực luôn.

Tao ngó lên, cố làm mặt "anh trai tốt bụng":

– Vậy mai mệt đấy. Em hay trực đêm à?

– Không... nhưng em thấy có mùi gì đó thơm ở đây nên ghé chơi chút.

Tao quay sang, cười nhẹ:

– Mùi gì?

– Mùi cà phê... hay mùi anh thì em chưa biết nữa.

Tao giật nhẹ. Con này khác con Phương. Nó không ngây thơ. Nó có vẻ từng trải – mà cái kiểu từng trải pha tò mò mới khiến tao nổi máu chinh phục.

Tao cười:

– Vậy ngửi thêm lát nữa đi. Khi nào nghiện thì nói anh, anh cho ngửi sát hơn.

Nó cười, nhưng không né. Chỉ nhìn tao, cái nhìn... nguy hiểm vãi.


---

Sau khi nó đi, tao ngồi một mình mà đầu căng như dây đàn. Một bên là con Phương – non, mềm, đang mở cửa từng chút. Một bên là con Vân – sắc, lạnh, nhưng rõ là đang vờn tao.

Tao cầm điện thoại, định nhắn cho Phương thì thấy nó vừa gửi ảnh. Tấm ảnh chụp quyển sổ tay y học, nhưng góc dưới lại dính nửa bầu ngực.

Tao cười. Đời tao bắt đầu vui từ đây.
 

Lâm336

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Rồi, tới chương 5, tao đẩy đúng tiến độ cốt chuyện: Lâm bắt đầu "ăn" được Phương sau vài ngày thả thính, nhưng còn nhiều trò hay

Chương 5: Đêm đầu xơi nhẹ – mà phê như múc mỡ

Hai ngày sau cú "liếm nhẹ" trong phòng trị liệu, Phương đổi ca trực với Giáng Anh. Tối đó, chỉ còn mình nó với tao ở viện.

Tao đang lướt điện thoại trong phòng trực thì thấy nó nhắn:

> “Em ngán mì ly quá. Tối nay bác sĩ có gì cho em ăn không?”



Tao nhếch mép. Thính tới miệng, không đớp là dở.

> “Phòng trực anh còn mì bò viên, xúc xích, với… anh.”



Bên kia seen. Rồi hiện chấm 3 chấm. Rồi không trả lời. 5 phút sau, nó đẩy cửa bước vô.

Blouse trắng mở nút hai hàng trên, lộ cổ mảnh và vạt áo thõng ra như chờ tay tao kéo. Tóc cột cao, chân đi dép trắng, tay cầm ly nước lọc.

– Mì đâu? Em đói nè.

Tao cười, đứng dậy khỏi ghế, kéo ngăn tủ lôi bịch mì Omachi, ném lên bàn. Nhưng nó không bước tới. Nó chỉ đứng nhìn.

– Em tưởng… tối nay bác sĩ cho ăn món khác?

– Em muốn món gì?

– Em muốn bị ăn.

Tao đứng hình. Rồi cười. Đi tới trước mặt nó, tay vuốt từ eo lên ngực. Da nó nóng ran. Đôi mắt ngước lên, môi khẽ hé:

– Nhưng… em sợ…

– Sợ đau, hay sợ nghiện?

Nó không nói gì. Nhưng người rướn nhẹ về phía tao, như muốn nói “đừng hỏi nữa, làm luôn đi”.

Tao khóa cửa. Tắt đèn. Còn để lại ánh đèn ngủ mờ mờ vàng vàng.

Tao đẩy nó ngồi lên bàn làm việc. Môi kề môi, rồi hôn. Hôn sâu. Hôn như đè nén ba ngày không thủ dâm.

Lưỡi nó mềm, ướt. Mùi nước hoa thoảng lên nhè nhẹ. Bàn tay nhỏ luồn vào áo tao, móng cào nhẹ vào lưng. Càng làm tao hưng phấn như bị quỷ nhập.

Tao luồn tay vào trong váy. Quần chip ướt nhẹp. Nó rùng mình, chân run.

– Anh… đừng… ai thấy…

– Phòng trực có rèm. Em cứ rên thoải mái.

Tao kéo quần lót nó xuống. Lông mượt, bím hồng, nước ra như bị dầm mưa. Mới chạm môi vô là nó rướn người, ôm đầu tao dính chặt.

– Aaaa… anh… bú nhẹ thôi… em chịu không nổi…

Nhưng tao đâu có nhẹ.

Tao liếm, hút, vét như ăn kem chảy. Nó quằn quại trên bàn, hai tay bịt miệng như sợ hét to. Bím nó co giật liên tục, nước tràn ra cả mép miệng tao.

– Mày ra rồi hả? – Tao hỏi, miệng vẫn ướt nhẹp.

Nó gật đầu lia lịa. Mắt long lanh như sắp khóc.

Tao kéo quần xuống, móc bao, xé lẹ như ninja. Đặt đầu cu lên mép bím. Chưa đút, mà nó đã run như lên đồng.

– Em… muốn nó vô hết…

Tao đẩy một phát.

– Áaaaa… aaah… aaaa…

Chật. Nóng. Căng. Phê như mở nhạc bass trong phòng kín.

Tao dập từ nhẹ tới mạnh. Mỗi nhịp nó lại bật lên, tay bấu chặt thành bàn, vú lắc lư như lò xo.

– Mạnh nữa đi! Nữa! Aaaah chết em! – Nó rên như điên.

Tao đập liên tục, nước từ bím văng ra từng nhịp như vỗ nước dưới vòi sen. Mỗi phát vô là một phát tao tự nhủ:

> “Tao đang địt con Phương… địt thật rồi…”



– Em yêu anh… aaaah đừng ngừng mà… địt nát em đi!

Cuối cùng tao cũng bắn. Bắn trong bao, nhưng bắn mà nó cũng run theo, như cùng cực khoái.

Tao nằm xuống ghế, kéo nó ngồi lên đùi, ôm sát vô lòng. Người nó mềm như bún, tóc ướt mồ hôi.

– Mai em có hối hận không?

– Không. Nhưng… đừng nói với ai. Đừng để Vân biết…

Tao nghe tới tên đó là tim đập mạnh. Sao nó lại nhắc Vân?

Nhưng chưa kịp hỏi, thì điện thoại Phương reo. Nhìn màn hình là Vân.

Nó không nghe. Chỉ nhìn tao, ánh mắt đầy lo lắng. Còn tao thì…

> "Đm… chuyện này, chưa xong đâu."




---

Hết chương 5
 
Bên trên