Chương 76 Kế hoạch của Nam cho Tuấn
Màn hình trước mặt hiện lên hình ảnh Phương đang kiểm hàng ở quầy, váy đen bó sát ôm lấy đường cong cơ thể, cặp ngực căng tròn khẽ rung lên mỗi khi cô cúi xuống. Tuấn nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, rồi đứng phắt dậy, quyết định chạy xuống kho tìm Nam.
Cậu bước nhanh qua hành lang, đầu óc rối bời nhưng cũng đầy quyết tâm. Đến kho, Tuấn thấy Nam đang ngồi trên một thùng hàng, chân gác lên thùng khác, tay cầm điếu thuốc cháy dở. Khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt góc cạnh của anh, ánh mắt sắc lạnh như đang suy tính điều gì. Tuấn hít một hơi sâu, tiến lại gần, giọng ngập ngừng: “Anh Nam… em có chuyện muốn kể anh nghe.” Nam phả một hơi khói dài, liếc cậu, giọng trầm: “Chuyện gì? Ngồi xuống đi, đừng lóng ngóng thế.” Tuấn kéo một thùng hàng nhỏ, ngồi đối diện anh, gãi đầu ngượng ngùng: “Hôm qua… em làm được rồi anh. Lúc sửa mạng cho chị Phương, em vô tình đổ nước lên áo chị ấy. Em lau, rồi… rồi em bóp ngực chị ấy luôn. Chị ấy không giận, còn trêu em ‘Làm tới đi’, nhưng sau đó đẩy em ra. Em không ngờ chị ấy phản ứng vậy, mà giờ em rối quá, không biết làm gì tiếp theo…”
Nam nghe xong, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười gằn đầy mãn nguyện. Anh dụi điếu thuốc vào cạnh thùng, vỗ mạnh vai Tuấn, mắt lóe lên tia hài lòng: “Được lắm, thằng em! Chú mày tiến bộ nhanh hơn anh nghĩ đấy. Đàn ông phải vậy, dám làm thì mới có kết quả.” Tuấn đỏ mặt, lắp bắp: “Nhưng em sợ lắm anh… lỡ chị ấy giận thật thì sao? Em không quen mấy chuyện này.” Nam cười khẩy, giọng trầm đầy tự tin: “Sợ gì? Phương không giận là chú mày đã thắng bước một rồi. Cô ta thích được chú ý, thích kẻ táo bạo. Bây giờ muốn tiếp cận, chú em rủ Phương đi nhậu đi. Tìm lý do hợp lý – kiểu cảm ơn vì hôm qua cô ta không giận, hay mời cô ta một bữa vì đã chỉ dạy chú mày việc ở cửa hàng. Chỉ rủ mỗi cô ta thôi, đừng lằng nhằng thêm ai, để không gian riêng tư. Anh cá Phương sẽ không từ chối đâu.”
Tuấn ngập ngừng, mắt chớp chớp: “Chỉ rủ mỗi chị ấy á anh? Em chưa rủ ai đi nhậu bao giờ, lỡ chị ấy từ chối thì em quê lắm…” Nam gạt phăng, ánh mắt sắc lạnh: “Từ chối cái gì? Chú mày cứ tự tin lên, nói ngọt một chút, kiểu ‘Chị Phương, em muốn mời chị một bữa cảm ơn hôm qua, chị đừng từ chối em tội nghiệp nhé’. Cô ta mà từ chối, anh đi với chú mày luôn. Nhưng anh cá là không. Trong cuộc nhậu, tùy chú mày dẫn dắt, nhớ làm sao để hai người thoải mái với nhau. Hiểu chưa?” Tuấn gật đầu lia lịa, giọng phấn khích: “Dạ, em hiểu rồi! Vậy chiều nay em rủ luôn được không anh?” Nam gật đầu, vỗ vai cậu lần nữa: “Được, làm ngay đi. Đừng nhát nữa, cơ hội không đợi đâu.”
Lời khuyên của Nam như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Tuấn. Cậu cảm thấy tự tin hơn hẳn, đầu óc bắt đầu xoay chuyển với đủ mưu kế. Cậu tưởng tượng cảnh chiều nay rủ Phương đi nhậu, chỉ hai người trong một quán nhỏ, ánh đèn mờ ảo, cô uống bia say say, để cậu gần gũi hơn, chạm vào cô lần nữa, thậm chí đi xa hơn những gì cậu dám làm hôm qua. Nghĩ đến đó, mặt Tuấn nóng bừng, tay siết chặt, lòng ngập tràn quyết tâm: “Chiều nay mình sẽ làm luôn!”
Còn Nam, anh ngồi đó, mắt nhìn xa xăm qua cánh cửa kho, nhưng trong đầu lại hiện lên những hình ảnh đầy nhục cảm về Phương. Anh tưởng tượng cô nằm dưới anh, áo sơ mi bung cúc để lộ cặp ngực căng mọng, váy ngắn bị kéo lên tận eo, đôi chân dài trắng mịn quấn chặt lấy hông anh. Anh mường tượng từng tư thế – đè cô xuống bàn, tay anh nhào nặn cặp vú mềm mại, hay để cô quỳ trước anh, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy con cặc anh, mắt cô mơ màng nhìn lên đầy kích thích. Anh còn nghĩ đến cảnh anh đút vào cô từ phía sau, tiếng “phạch phạch” vang lên khi anh nhấp mạnh, cơ thể cô rung lên theo từng nhịp, tiếng rên rỉ của cô hòa cùng hơi thở gấp gáp của anh. Nhưng Nam kiềm chế, tự nhủ: “Chưa phải lúc. Để thằng Tuấn mở đường đã. Anh sẽ xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, khi Phương đã sẵn sàng rơi vào tay mình.”
Ngay lúc đó, điện thoại Nam rung lên. Anh lấy ra xem, một tin nhắn từ Linh hiện trên màn hình: “Anh Nam, tối nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh…” Nam nhìn dòng chữ, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, lòng thoáng dao động. Anh chưa trả lời ngay, bỏ điện thoại xuống thùng hàng, châm thêm một điếu thuốc khác. Hơi khói trắng lại lượn lờ, anh nhắm mắt, để tâm trí chìm vào những suy nghĩ sâu thẳm về Linh.
Thứ tình cảm mà Linh dành cho anh – ánh mắt trong veo đầy tin tưởng, nụ hôn chân thành trên tầng thượng, cái cách cô run rẩy ôm anh trong nước mắt – như một vết cứa nhẹ nhưng sâu vào lớp vỏ lạnh lùng anh dựng lên bao năm qua. Nó không giống những trò chơi dục vọng anh quen thuộc, không giống Phương với sự kiêu kỳ và toan tính, hay những cô gái thoáng qua chỉ để thỏa mãn anh rồi biến mất. Linh chân thật, ngây thơ, và điều đó làm anh rối bời. Trong đầu anh, hai luồng suy nghĩ đấu tranh dữ dội. Một phần anh muốn từ bỏ cô, xem cô như một con mồi đã chinh phục, một ký ức cần quên đi để anh tập trung vào những mục tiêu mới như Phương. Anh tự nhủ: “Cô ấy quá tốt, không hợp với mình. Để cô ấy đi, cô ấy sẽ tìm được người xứng đáng hơn.” Nhưng rồi một phần khác trong anh lại muốn níu giữ, khao khát giữ cô bên mình như một thứ gì đó quý giá hiếm hoi anh từng có. Anh nhớ cái cách cô tựa vào anh bên bờ sông, hơi thở ấm áp của cô phả vào ngực anh, và cả sự dịu dàng cô dành cho anh mà không ai khác từng có.
Nam thở dài, khói thuốc phả ra từ mũi anh như một làn sương mờ. Anh tự hỏi: “Mình giữ cô ấy để làm gì? Để tiếp tục trò chơi, hay vì mình thực sự cần cô ấy?” Lòng anh rối như tơ vò, một kẻ luôn tính toán mọi thứ giờ lại không tìm ra câu trả lời cho chính mình. Anh biết tình cảm của Linh xuất phát từ sự chân thật, không giả tạo, không toan tính, và điều đó vừa làm anh sợ hãi vừa khiến anh khao khát. Anh lẩm bẩm: “Linh… cô ấy khác thật. Nhưng mình là ai mà giữ được thứ trong sạch như vậy?” Nam gạt tàn thuốc, nhìn ra cánh cửa kho, lòng vẫn chưa quyết định được. Anh nhủ thầm: “Để sau đã. Giờ cứ tập trung vào Phương. Linh… anh sẽ nghĩ sau.”
Màn hình trước mặt hiện lên hình ảnh Phương đang kiểm hàng ở quầy, váy đen bó sát ôm lấy đường cong cơ thể, cặp ngực căng tròn khẽ rung lên mỗi khi cô cúi xuống. Tuấn nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, rồi đứng phắt dậy, quyết định chạy xuống kho tìm Nam.
Cậu bước nhanh qua hành lang, đầu óc rối bời nhưng cũng đầy quyết tâm. Đến kho, Tuấn thấy Nam đang ngồi trên một thùng hàng, chân gác lên thùng khác, tay cầm điếu thuốc cháy dở. Khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt góc cạnh của anh, ánh mắt sắc lạnh như đang suy tính điều gì. Tuấn hít một hơi sâu, tiến lại gần, giọng ngập ngừng: “Anh Nam… em có chuyện muốn kể anh nghe.” Nam phả một hơi khói dài, liếc cậu, giọng trầm: “Chuyện gì? Ngồi xuống đi, đừng lóng ngóng thế.” Tuấn kéo một thùng hàng nhỏ, ngồi đối diện anh, gãi đầu ngượng ngùng: “Hôm qua… em làm được rồi anh. Lúc sửa mạng cho chị Phương, em vô tình đổ nước lên áo chị ấy. Em lau, rồi… rồi em bóp ngực chị ấy luôn. Chị ấy không giận, còn trêu em ‘Làm tới đi’, nhưng sau đó đẩy em ra. Em không ngờ chị ấy phản ứng vậy, mà giờ em rối quá, không biết làm gì tiếp theo…”
Nam nghe xong, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười gằn đầy mãn nguyện. Anh dụi điếu thuốc vào cạnh thùng, vỗ mạnh vai Tuấn, mắt lóe lên tia hài lòng: “Được lắm, thằng em! Chú mày tiến bộ nhanh hơn anh nghĩ đấy. Đàn ông phải vậy, dám làm thì mới có kết quả.” Tuấn đỏ mặt, lắp bắp: “Nhưng em sợ lắm anh… lỡ chị ấy giận thật thì sao? Em không quen mấy chuyện này.” Nam cười khẩy, giọng trầm đầy tự tin: “Sợ gì? Phương không giận là chú mày đã thắng bước một rồi. Cô ta thích được chú ý, thích kẻ táo bạo. Bây giờ muốn tiếp cận, chú em rủ Phương đi nhậu đi. Tìm lý do hợp lý – kiểu cảm ơn vì hôm qua cô ta không giận, hay mời cô ta một bữa vì đã chỉ dạy chú mày việc ở cửa hàng. Chỉ rủ mỗi cô ta thôi, đừng lằng nhằng thêm ai, để không gian riêng tư. Anh cá Phương sẽ không từ chối đâu.”
Tuấn ngập ngừng, mắt chớp chớp: “Chỉ rủ mỗi chị ấy á anh? Em chưa rủ ai đi nhậu bao giờ, lỡ chị ấy từ chối thì em quê lắm…” Nam gạt phăng, ánh mắt sắc lạnh: “Từ chối cái gì? Chú mày cứ tự tin lên, nói ngọt một chút, kiểu ‘Chị Phương, em muốn mời chị một bữa cảm ơn hôm qua, chị đừng từ chối em tội nghiệp nhé’. Cô ta mà từ chối, anh đi với chú mày luôn. Nhưng anh cá là không. Trong cuộc nhậu, tùy chú mày dẫn dắt, nhớ làm sao để hai người thoải mái với nhau. Hiểu chưa?” Tuấn gật đầu lia lịa, giọng phấn khích: “Dạ, em hiểu rồi! Vậy chiều nay em rủ luôn được không anh?” Nam gật đầu, vỗ vai cậu lần nữa: “Được, làm ngay đi. Đừng nhát nữa, cơ hội không đợi đâu.”
Lời khuyên của Nam như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Tuấn. Cậu cảm thấy tự tin hơn hẳn, đầu óc bắt đầu xoay chuyển với đủ mưu kế. Cậu tưởng tượng cảnh chiều nay rủ Phương đi nhậu, chỉ hai người trong một quán nhỏ, ánh đèn mờ ảo, cô uống bia say say, để cậu gần gũi hơn, chạm vào cô lần nữa, thậm chí đi xa hơn những gì cậu dám làm hôm qua. Nghĩ đến đó, mặt Tuấn nóng bừng, tay siết chặt, lòng ngập tràn quyết tâm: “Chiều nay mình sẽ làm luôn!”
Còn Nam, anh ngồi đó, mắt nhìn xa xăm qua cánh cửa kho, nhưng trong đầu lại hiện lên những hình ảnh đầy nhục cảm về Phương. Anh tưởng tượng cô nằm dưới anh, áo sơ mi bung cúc để lộ cặp ngực căng mọng, váy ngắn bị kéo lên tận eo, đôi chân dài trắng mịn quấn chặt lấy hông anh. Anh mường tượng từng tư thế – đè cô xuống bàn, tay anh nhào nặn cặp vú mềm mại, hay để cô quỳ trước anh, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy con cặc anh, mắt cô mơ màng nhìn lên đầy kích thích. Anh còn nghĩ đến cảnh anh đút vào cô từ phía sau, tiếng “phạch phạch” vang lên khi anh nhấp mạnh, cơ thể cô rung lên theo từng nhịp, tiếng rên rỉ của cô hòa cùng hơi thở gấp gáp của anh. Nhưng Nam kiềm chế, tự nhủ: “Chưa phải lúc. Để thằng Tuấn mở đường đã. Anh sẽ xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, khi Phương đã sẵn sàng rơi vào tay mình.”
Ngay lúc đó, điện thoại Nam rung lên. Anh lấy ra xem, một tin nhắn từ Linh hiện trên màn hình: “Anh Nam, tối nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh…” Nam nhìn dòng chữ, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, lòng thoáng dao động. Anh chưa trả lời ngay, bỏ điện thoại xuống thùng hàng, châm thêm một điếu thuốc khác. Hơi khói trắng lại lượn lờ, anh nhắm mắt, để tâm trí chìm vào những suy nghĩ sâu thẳm về Linh.
Thứ tình cảm mà Linh dành cho anh – ánh mắt trong veo đầy tin tưởng, nụ hôn chân thành trên tầng thượng, cái cách cô run rẩy ôm anh trong nước mắt – như một vết cứa nhẹ nhưng sâu vào lớp vỏ lạnh lùng anh dựng lên bao năm qua. Nó không giống những trò chơi dục vọng anh quen thuộc, không giống Phương với sự kiêu kỳ và toan tính, hay những cô gái thoáng qua chỉ để thỏa mãn anh rồi biến mất. Linh chân thật, ngây thơ, và điều đó làm anh rối bời. Trong đầu anh, hai luồng suy nghĩ đấu tranh dữ dội. Một phần anh muốn từ bỏ cô, xem cô như một con mồi đã chinh phục, một ký ức cần quên đi để anh tập trung vào những mục tiêu mới như Phương. Anh tự nhủ: “Cô ấy quá tốt, không hợp với mình. Để cô ấy đi, cô ấy sẽ tìm được người xứng đáng hơn.” Nhưng rồi một phần khác trong anh lại muốn níu giữ, khao khát giữ cô bên mình như một thứ gì đó quý giá hiếm hoi anh từng có. Anh nhớ cái cách cô tựa vào anh bên bờ sông, hơi thở ấm áp của cô phả vào ngực anh, và cả sự dịu dàng cô dành cho anh mà không ai khác từng có.
Nam thở dài, khói thuốc phả ra từ mũi anh như một làn sương mờ. Anh tự hỏi: “Mình giữ cô ấy để làm gì? Để tiếp tục trò chơi, hay vì mình thực sự cần cô ấy?” Lòng anh rối như tơ vò, một kẻ luôn tính toán mọi thứ giờ lại không tìm ra câu trả lời cho chính mình. Anh biết tình cảm của Linh xuất phát từ sự chân thật, không giả tạo, không toan tính, và điều đó vừa làm anh sợ hãi vừa khiến anh khao khát. Anh lẩm bẩm: “Linh… cô ấy khác thật. Nhưng mình là ai mà giữ được thứ trong sạch như vậy?” Nam gạt tàn thuốc, nhìn ra cánh cửa kho, lòng vẫn chưa quyết định được. Anh nhủ thầm: “Để sau đã. Giờ cứ tập trung vào Phương. Linh… anh sẽ nghĩ sau.”