duongminhuno
Yếu sinh lý
Mua đồ cũ đã là một hành động ngu xuẩn, nhưng chấp nhận một người yêu cũ của kẻ khác còn tệ hơn gấp bội. Người ta có thể biện minh cho việc mua xe cũ, điện thoại cũ, quần áo cũ bằng những lý do như “tiết kiệm” hay “vẫn còn dùng được”, nhưng làm sao có thể áp dụng logic đó vào tình cảm? Một người đã từng thuộc về ai khác, từng yêu thương, từng thân mật, từng trao gửi cảm xúc cho kẻ khác, liệu có thể nào là lựa chọn tốt?
Trước hết, người yêu cũ là thứ đã qua tay, và bất kỳ thứ gì đã qua tay đều có dấu vết của người trước đó. Dù có cố gắng xóa sạch thế nào, những kỷ niệm, những thói quen, những so sánh ngầm vẫn còn đó. Một cái điện thoại cũ thì có thể factory reset, nhưng một con người thì sao? Liệu có thể reset lại trái tim, ký ức, hay những vết hằn trong tâm trí?
Người ta hay nói “quan trọng là hiện tại”, nhưng sự thật thì ai cũng có tâm lý sở hữu. Một chiếc áo từng được ai đó mặc rồi, bạn có dám mặc tiếp không? Một căn nhà từng có người sống, bạn có thấy hoàn toàn thoải mái không? Vậy tại sao lại dễ dàng chấp nhận một người yêu đã từng nằm trong vòng tay của kẻ khác, đã từng thì thầm những lời ngọt ngào với một ai đó trước khi đến với mình?
Hơn thế nữa, người yêu cũ không chỉ mang theo vết tích của quá khứ, mà còn tiềm ẩn nguy cơ tái sử dụng. Một món đồ cũ, nếu đủ giá trị, người chủ cũ có thể tìm cách lấy lại. Và con người cũng vậy – không ai có thể đảm bảo rằng một ngày nào đó, người yêu cũ của bạn sẽ không bị gọi về bởi những cảm xúc cũ, những kỷ niệm chưa kịp phai nhạt. Bạn có chắc chắn mình không chỉ là phương án thay thế, là lựa chọn dự phòng, là chiếc xe tạm thời khi người ta không còn chiếc xe cũ để lái?
Người ta có thể nói rằng “quan trọng là tình cảm”, nhưng tình cảm cũng giống như một món đồ – ai cũng muốn có một thứ mới, nguyên bản, chỉ thuộc về mình, chưa từng qua tay ai khác. Nếu ngay cả một chiếc điện thoại cũ bạn còn lưỡng lự khi mua, thì tại sao lại dễ dàng chấp nhận một người đã từng thuộc về kẻ khác?
Trước hết, người yêu cũ là thứ đã qua tay, và bất kỳ thứ gì đã qua tay đều có dấu vết của người trước đó. Dù có cố gắng xóa sạch thế nào, những kỷ niệm, những thói quen, những so sánh ngầm vẫn còn đó. Một cái điện thoại cũ thì có thể factory reset, nhưng một con người thì sao? Liệu có thể reset lại trái tim, ký ức, hay những vết hằn trong tâm trí?
Người ta hay nói “quan trọng là hiện tại”, nhưng sự thật thì ai cũng có tâm lý sở hữu. Một chiếc áo từng được ai đó mặc rồi, bạn có dám mặc tiếp không? Một căn nhà từng có người sống, bạn có thấy hoàn toàn thoải mái không? Vậy tại sao lại dễ dàng chấp nhận một người yêu đã từng nằm trong vòng tay của kẻ khác, đã từng thì thầm những lời ngọt ngào với một ai đó trước khi đến với mình?
Hơn thế nữa, người yêu cũ không chỉ mang theo vết tích của quá khứ, mà còn tiềm ẩn nguy cơ tái sử dụng. Một món đồ cũ, nếu đủ giá trị, người chủ cũ có thể tìm cách lấy lại. Và con người cũng vậy – không ai có thể đảm bảo rằng một ngày nào đó, người yêu cũ của bạn sẽ không bị gọi về bởi những cảm xúc cũ, những kỷ niệm chưa kịp phai nhạt. Bạn có chắc chắn mình không chỉ là phương án thay thế, là lựa chọn dự phòng, là chiếc xe tạm thời khi người ta không còn chiếc xe cũ để lái?
Người ta có thể nói rằng “quan trọng là tình cảm”, nhưng tình cảm cũng giống như một món đồ – ai cũng muốn có một thứ mới, nguyên bản, chỉ thuộc về mình, chưa từng qua tay ai khác. Nếu ngay cả một chiếc điện thoại cũ bạn còn lưỡng lự khi mua, thì tại sao lại dễ dàng chấp nhận một người đã từng thuộc về kẻ khác?