Lituchi1
Tao là gay
Quá bạo lực, tâm hồn tao mong manh lắm không viết nổi cảnh này đâuRách chứ chẳng đùa đâu
Quá bạo lực, tâm hồn tao mong manh lắm không viết nổi cảnh này đâuRách chứ chẳng đùa đâu
Lão quảng đã biết và sắp sửa dk địt mai rồi hay quáCh97. Bữa tiệc kỉ niệm ngày cưới 2
Tuấn bước vào bàn tiệc trước ánh mắt ngạc nhiên và lạ lẫm của mọi người. Ngạc nhiên đến mức thất thần thì có Mai, người cô sợ thấy nhất lúc này giờ đã tới, cô cố tỏ ra bình thường nhưng cũng không dám nhìn về phía ấy. Vậy mà Khánh tiến lại phía cô, ôm nhẹ vào eo xoay cô ra giới thiệu.
-Một bất ngờ thú vị em ạ, Tuấn đến đưa tài liệu cho sếp em đúng lúc nhà mình đang có tiệc, anh mời anh ấy vào chung vui, em ra chào hỏi chút đi, đồng nghiệp mà.
Khánh dắt cô đi về phía Tuấn rồi cô cũng phải giấu đi sự chột dạ mà bắt tay và chào anh ta.
-Chào Tuấn mời Tuấn ở lại chung vui với bạn bè và gia đình tôi.
Tuấn bắt tay nàng thật chặt, luyên thuyên nói về căn nhà để cố tình nắm tay cô lâu hơn.
-Cảm ơn chị Mai đã mời Tuấn dự tiệc, Tuấn rất ấn tượng với ngôi nhà của 2 vợ chồng chị Mai, nó thật đẹp. Chắc hẳn khi sống trong ngôi nhà này chị sẽ sung sướng và hạnh phúc lắm nhỉ.
Hắn nói và đưa mắt nhìn quanh rồi nghĩ bụng.
-Ôi địt mẹ, cả một lũ đàn bà con nào cũng tươi ngon hết, chậc chậc. Ngoài bà sếp mình với 2 con mụ già (bà vú và mẹ Khánh) thì mấy con mái này nhìn đều muốn húp. Con kia chắc là mẹ của con Mai nhìn hai cái mặt y lột, còn con kia (Yến) chắc họ hàng hay bạn mà nhìn dâm đãng thế, con còn lại (vợ giám đốc công ty Khánh) cũng chẳng đến nỗi nào, chỗ nào ra chỗ đấy.
Hầu hết mọi người đều thấy ánh mắt và cách nói chuyện của anh ta có vấn đề, người thì nhíu mày người thì cười cợt, chỉ riêng ông Quảng và Sơn có biểu cảm khác hơn. Sơn có vẻ tức tối anh nắm chặt tay mấy lần định đứng dậy nhưng chính ánh mắt bình tĩnh của Khánh đã cản lại anh. Còn ông Quảng ánh mắt của ông ta sâu kín hơn nhiều, không đơn giản là giận dữ hay đánh giá dành riêng cho Tuấn mà còn thêm chút nghi ngờ dành cho Mai.
-Thôi anh Tuấn ngồi xuống dùng bữa đi, tuy bữa tiệc đã được một lúc nhưng các món ngon còn nhiều lắm.
Khánh mở lời để hóa giải sự thất lễ của hắn ta, Tuấn cũng vì vậy gật đầu rồi buông tay Mai và ngồi xuống bàn ăn. Nhưng rõ ràng ở nơi đây hắn khá lạc loài dù đã ra vẻ hòa đồng và cố bắt chuyện với mọi người xung quanh. Mai nhìn thấy điều này thì vô cùng xấu hổ, một kẻ hèn kém, loi choi như con khỉ lạc bầy trong bữa tiệc mà cô tổ chức, lại có thể thoải mái dày xéo thậm chí làm chủ thân thể ngọc ngà của cô. Cô bất giác thấy mình cũng chẳng còn cao sang gì nữa.
Bữa tiệc chỉ còn Tuấn cắm đầu vào ăn uống, còn mọi người thì ngồi nói chuyện hăng say. Hắn cũng thỉnh thoảng góp vào một câu nhưng sự thiếu hiểu biết và thô lỗ khiến lời hắn ta nói chẳng ai thèm để ý. Đã đôi lần Mai ra hiệu bằng ánh mắt nhưng có thể do ánh sáng hoặc vì sự hấp dẫn của rượu và thức ăn ngon mà hắn đã bỏ qua.
Mai thấy ghê tởm khi nghĩ rằng mình đã vài lần ngủ với hắn, thậm chí cô còn bị lôi cuốn bởi hắn ta. Rất may cảnh này không diễn ra trong thời gian lâu quá, rồi cũng đến lúc mọi người lũ lượt kéo nhau lên trên tầng 3.
Phòng Karaoke gia đình rộng khoảng gần 40m2 nó đầy đủ tiện nghi cùng một dàn âm thanh chất lượng. Đây cũng vì ngày đó Mai có bầu thích ở nhà ngâm nga cùng mẹ với Yến mà Khánh đã cất công làm, giờ cũng là tụ điểm vui chơi gia đình khi không thích đi ra hàng quán.
Mắt Tuấn lại lần nữa hoa lên, nhưng thay vì ghen tỵ hoặc ngưỡng mộ Khánh hắn lại đắc trí trong lòng. Hắn thầm kín liếc nhìn bờ mông to tròn đánh tanh tách của Mai rồi nghĩ bụng.
-Giàu có tài giỏi mà làm gì, chiều chuộng vợ mày cho lắm nữa đi, rồi nó cũng rên rỉ dưới háng tao, thứ mày nâng niu như châu báu cũng chỉ là thứ đồ chơi tình dục của tao thôi.
Loại Tuấn thì có biết ngại là gì, hắn vừa vào là cầm lấy micro rồi chọn bài như thật, mất dạy nhất là hắn chọn một bài song ca rồi mời Mai hát.
Bài hát “phải chi em đừng có chồng”. Mai nhìn thấy thì sợ xanh mắt lấy lí do đi lau dọn dưới nhà rồi chạy đi. Biết bao người ở đây cũng bực mình với thái độ khiêu khích của Tuấn, có người thậm chí định dậy cho hắn một bài học, nhưng trái lại Khánh vẫn cười vô tư.
-Tôi giờ mới biết anh Tuấn hay đùa vui như thế đấy, vậy giờ ở công ty nhờ anh chăm sóc và nói chuyện với vợ tôi nhiều hơn để cho cô ấy thấy vui vẻ mỗi khi đi làm nhé.
-Tất nhiên, chú em cứ để anh, Mai cũng thích cách nói chuyện hào sảng và hài hước của anh lắm. Nào mọi người hát với uống rượu đi.
Hình như Tuấn đã coi mình thành trung tâm buổi tiệc hoặc nghĩ mình cùng đẳng cấp với những người ngồi đây, hắn uống rượu hát hò tự nhiên, đôi khi còn liếc qua nhìn bà Bích và Yến ở đây mấy cái.
Quả thật chuyện với Mai đã làm hắn ta thay đổi rất nhiều, hư vinh có được con đàn bà nhiều thằng ước ao khiến hắn từ thằng tự ti trở nên tự phụ. Hắn cho rằng bất kể con đàn bà nào mà rơi vào tay cũng phải phục tùng hắn ta vô điều kiện, vì say đắm cảm giác vật kì dị giữa hai chân kia đem tới. Xét ở một khía cạnh nào đó đàn ông ở chỗ này so với hắn thì kém xa. May sao ở đây vẫn còn chị sếp kia làm hắn ta sợ, sau vài câu nhắc nhở hắn cũng bớt nói đi nhiều mà chủ yếu ngồi uống chay.
Mai trở lại sau khi ở dưới dọn dẹp xong và sắp xếp phòng cho bố mẹ chồng và các con mình đi ngủ. Cô trở lại buổi tiệc làm mắt Tuấn sáng lên, có điều cô ngồi trong vòng tay chồng, cách xa và cũng không để ý gì đến hắn. Thêm được một lúc, Khánh đứng lên về phòng làm việc, ông Quảng đi hút thuốc, bà Bích và Yến chụm đầu lại tìm bài hát Sơn thì ngà ngà say ngồi im một chỗ, chị sếp và chồng say đắm với một bản song ca. Hai vợ chồng giám đốc công ty Khánh cũng chọn một góc riêng rồi phiêu theo điệu nhạc.
Tin nhắn đến làm điện thoại Mai rung lên, là bức ảnh kinh khủng hôm trước, Mai đã từng định xóa thì hôm đấy bị hành đến nhũn người mà quên mất. Giờ Tuấn lại đem ra dọa cho cô chết khiếp, dưới bức ảnh Tuấn ghi.
-Em có muốn xóa tấm ảnh này đi không.
Mai tất nhiên là có, cô đưa ánh mắt thăm dò nhìn hắn ta đồng thời dùng tin nhắn hỏi.
-Có tôi muốn xóa nó đi vĩnh viễn, anh muốn gì, đừng đòi hỏi quá đáng, đây là nhà tôi, mọi người đều đang nhìn theo đấy.
-Không muốn gì cả, chỉ muốn em đưa tôi về.
Rồi hắn gật đầu ra vẻ chào từng người rồi bước ra, Mai bước theo làm như đi tiễn hắn về.
Ra tới hành lang cô chưa kịp định thần đã bị hắn lôi nhanh vào phòng tập. Ánh đèn mờ, bóng hắn và cô in lên tấm gương dài trong phòng. Cô chưa hết hoảng loạn tim đập thình thịch, ráo rác nhìn quanh, còn hắn từ từ quay lại, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu.
-Khà khà, ngoan lắm đến đây đi anh thèm em cả buổi tối rồi.
-Tuấn, anh điên à…tôi xin anh. Không phải ở đây. Họ... họ đang ở ngay ngoài kia...anh say rồi anh sẽ giết cả hai mất.
Cô nói gần như khóc vừa chốt lại cửa rồi chui vào góc khuất bên trong. Tuấn đang nới dần cúc áo cổ, nhìn cô tròng trọc mà nói.
-Chính vì thế mà càng thú vị. Em không thấy tim mình đập nhanh à, em không thấy mình đang run lên vì mong chờ sao.
Hắn bước tới, hơi thở phả lên mặt cô. Mùi rượu, mùi thuốc, và cả mùi dục vọng hôi hám khiến cô buồn nôn. Mai không bị mất trí, cũng chưa bị rượu làm cho mụ mị, cô lùi lại, nhưng sau lưng đã là tường, cô chỉ còn cách van xin hắn.Xem nội dung: 410192
-Tuấn, đừng... làm ơn...tôi không mong chờ, thật đấy tôi sợ lắm…van xin anh.
Hắn cười khùng khục, tay bóp mạnh cằm cô.
-Lại là van xin. Em còn nhớ hôm ở nhà nghỉ, em vừa van xin vừa rên như con mèo hoang, nước lồn vẫn chảy lênh láng đấy thôi. Ngoan nào để anh yêu.
Mai vùng vẫy, tay đẩy hắn ra, nhưng Tuấn khỏe hơn. Hắn ghì cô sát tường rồi hôn cô ngấu nghiến. Mồm cô bị khóa cứng chỉ biết mặc cho lưỡi hắn khoắng loạn ở bên trong. Một tay còn lại hắn thọc tay qua đường xẻ tà của chiếc váy rồi xoa bóp điên cuồng com bướm nhỏ của cô. Mai cố khép chân, nhưng sức lực của cô không bõ bèn gì với hắn, cô thấy hai môi bướm mình bắt đầu bị xoa, một ngón tay đã sợi chờ sẵn sàng chui vào cửa lỗ. Tư thế không thuận lợi, thế là hắn vật cô lên chiếc ghế ngang mà cô hay nằm tập, cô phản kháng dữ dội nhưng không dám gây tiếng động mạnh.
-Anh say rồi, Tuấn. Đừng mà… làm ơn.
-Anh tỉnh hơn bao giờ hết, hừ hừ… anh muốn em..ngay bây giờ…ở đây.
Rượu bốc ngùn ngụt cộng với cơn thèm tình đẩy tinh trùng lên não khiến hắn chẳng biết sợ là gì. Hắn kéo trễ váy của cô xuống khiến hai bầu ngực nảy tưng tưng, hắn lột đi miếng dán ngực rồi hai tay bắt đầu thi nhau bóp.
Tiếng nhạc ngoài kia vẫn vang vọng, một bài remix sôi động át mọi tiếng động trong phòng. Tuấn càng như được đồng lõa, hắn mạnh bạo hơn khi lật úp người Mai xuống rồi tốc váy cô lên. Hai Mông Mai tròn vo, dưới ánh sáng mờ mờ vẫn đủ để trông thấy chúng vun đầy trắng sáng ra sao.
Tuấn vén ra một bên quần lót rồi đút một ngón tay vào. Lỗ bướm của Mai đã ướt rượt trơn tru, ngón tay dễ dàng trượt vào trong làm cho Mai phải bật lên tiếng rên rất khẽ.
-Ư…không…ư ư ư…không mà…ư hư hư…
-Không à…không sao lồn em chảy nước …hừ hừ…không sao vẫn sướng mà rên hừ hừ…để xem chút nữa em còn “không” được nữa không, khà khà.
Một ngón tay không đã hắn thêm tiếp một ngón tay kèm theo dùng miệng bú. Lúc này chẳng cần giữ Mai cũng chẳng chạy được đi đâu, chân tay cô bủn rủn muốn nhấc cũng không xong.
-Ui…hư hư…trời ơi…nóng quá…dừng lại đi mà…hư hư.
Cô van lơn những tiếng cuối cùng như lời trăn trối của lí trí. Nhưng vô ích, rồi cái lưỡi táo tợn không bỏ sót chỗ nào. Hắn liếm hết ngoài đến trong con bướm, và liếm vòng quanh lỗ đít, cố cạy mở cái lỗ trinh nguyên ấy ra. Mai chỉ còn biết nằm rên như một hình thức đồng tình để hắn ta đắc thắng.
Cô biết, chỉ cần hét lên, chỉ cần ai đó mở cửa… danh dự, gia đình, mọi thứ sẽ tan tành. Khánh sẽ không tha thứ. Các con cô, mẹ cô, cả bố dượng... mọi người sẽ biết. Điều đó làm cô sợ, và trở thành cái cớ để cô gần như buông xuôi lúc này. Rồi Tuấn nghịch ngợm nhét thêm đầu ngón tay vào lỗ đít của cô. Một cảm giác thôn thốn hơi tưng tức kèm thêm chút kích thích khiến tiếng rên của cô bật lên trong vô thức.
-Hức…ư hư hư… thốn lắm Tuấn ơi… chỗ đấy không được.
-Không sao, chỉ là khó chịu lúc đầu về sau thấy sướng lắm.
Hai tay chụm lại chung một chỗ, tay trong bướm Tuấn móc, thụt thật nhanh, tay ở lỗ đít thì xoáy tròn kích thích. Chẳng mấy chốc cái cảm giác pha trộn từ nhiều xúc cảm kia khiến cô rúm người, miệng mở lớn ra nhưng một tiếng cũng không kêu ra nổi.
Tuấn hoàn toàn hài lòng với thái độ gần như hợp tác của cô ta, hắn liều lĩnh hơn khi cố nhét trọn một ngón tay vào trong lỗ đít.
-Ôi không…thốn…á đau…tôi chịu không nổi…đừng…không được Tuấn ơi…
Đầu cô lắc mạnh sang hai bên khi cảm giác thốn căng cộng với đau làm cô sợ hãi. Cô tưởng tượng dương vật hắn cộng với thứ kì dị kia khi nhét vào sẽ làm cô đau chết mất, cô là người chịu đau rất kém lúc đó cô không kìm được mà hét lên thì tanh bành hết cả.
“Cạch” tiếng thắt lưng hắn rơi xuống đất đồng thời cây dương vật lẵng nhẵng khoe ra. Sợ hãi đến rùng mình cô kiếm được cho mình chút tỉnh táo rồi quay đầu nhìn hắn trong nước mắt, cũng nhanh chóng lột quần lót mình ra.
-Không... làm ơn... tôi cho anh cái này... xin anh đi đi...mọi người sẽ đi ra tìm tôi đó, tôi vắng mặt lâu quá rồi...
Chiếc quần lót lụa mỏng có việc ren màu xanh dương, được nhét vội vào tay Tuấn, chính giữa chiếc quần lót ấy vẫn còn vệt thâm mờ mờ và thứ mùi đàn bà ngào ngạt cũng từ đấy phát ra. Mai làm như vậy vì mấy lần giao hoan hoặc trên văn phòng Tuấn hay đòi xin quần lót cô đang mặc mà cô không cho. Lần này vì để cho hắn ta dừng lại mà cô dùng nó như một hình thức thỏa hiệp.
Một tia sáng hắt lại từ phía hành lang cùng tiếng nhạc to bất thường làm cho Tuấn khựng lại. Rồi mắt hắn tối sầm, nhìn chằm chằm vào vật trong tay. Hắn đưa lên mũi, hít sâu một hơi như một kẻ nghiện. Hắn cười khùng khục, thì thầm sát tai cô.
-Lần này anh tha. Nhưng lần sau, anh muốn em khỏa thân sẵn, hiểu chưa. Nhét nó vào lại cho anh.
Hắn hít hà chiếc quần lót say sưa và hất hàm về phía dương vật mình. Vừa dừng lại được con thú vật xổ lồng, giờ hắn bảo gì Mai cũng phải nghe, cô cầm cây dương vật nửa cứng nửa mềm kia nhét lại trong quần sịp rồi kéo quần dài hắn lên. Cả quá trình cô nửa ngồi nửa quỳ ngoan ngoãn như một con chó cái đã huấn luyện lâu ngày. Hắn xoa đầu cô đắc ý.
-Chỉnh lại áo quần rồi dắt anh ra ngoài, cái nhà rộng như cái lăng để làm đéo gì cơ chứ.
Mai thập thò đi trước rồi ra hiệu hắn theo sau, dắt hắn về như tiễn được một ông thần khiến cô khiếp đảm. Lúc này cô đâu hay có ánh mắt chứng kiến rồi ngạc nhiên suốt nãy giờ, điếu thuốc trong tay người này vì thế cháy đến đầu lọc mà ông còn không biết.
Rồi khi cô và tên kia đi rồi ông bắt đầu cười, nụ cười bí hiểm toan tính biết bao điều.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Tưởng Quảng nhảy vào some luôn chứ. TiếcCh97. Bữa tiệc kỉ niệm ngày cưới 2
Tuấn bước vào bàn tiệc trước ánh mắt ngạc nhiên và lạ lẫm của mọi người. Ngạc nhiên đến mức thất thần thì có Mai, người cô sợ thấy nhất lúc này giờ đã tới, cô cố tỏ ra bình thường nhưng cũng không dám nhìn về phía ấy. Vậy mà Khánh tiến lại phía cô, ôm nhẹ vào eo xoay cô ra giới thiệu.
-Một bất ngờ thú vị em ạ, Tuấn đến đưa tài liệu cho sếp em đúng lúc nhà mình đang có tiệc, anh mời anh ấy vào chung vui, em ra chào hỏi chút đi, đồng nghiệp mà.
Khánh dắt cô đi về phía Tuấn rồi cô cũng phải giấu đi sự chột dạ mà bắt tay và chào anh ta.
-Chào Tuấn mời Tuấn ở lại chung vui với bạn bè và gia đình tôi.
Tuấn bắt tay nàng thật chặt, luyên thuyên nói về căn nhà để cố tình nắm tay cô lâu hơn.
-Cảm ơn chị Mai đã mời Tuấn dự tiệc, Tuấn rất ấn tượng với ngôi nhà của 2 vợ chồng chị Mai, nó thật đẹp. Chắc hẳn khi sống trong ngôi nhà này chị sẽ sung sướng và hạnh phúc lắm nhỉ.
Hắn nói và đưa mắt nhìn quanh rồi nghĩ bụng.
-Ôi địt mẹ, cả một lũ đàn bà con nào cũng tươi ngon hết, chậc chậc. Ngoài bà sếp mình với 2 con mụ già (bà vú và mẹ Khánh) thì mấy con mái này nhìn đều muốn húp. Con kia chắc là mẹ của con Mai nhìn hai cái mặt y lột, còn con kia (Yến) chắc họ hàng hay bạn mà nhìn dâm đãng thế, con còn lại (vợ giám đốc công ty Khánh) cũng chẳng đến nỗi nào, chỗ nào ra chỗ đấy.
Hầu hết mọi người đều thấy ánh mắt và cách nói chuyện của anh ta có vấn đề, người thì nhíu mày người thì cười cợt, chỉ riêng ông Quảng và Sơn có biểu cảm khác hơn. Sơn có vẻ tức tối anh nắm chặt tay mấy lần định đứng dậy nhưng chính ánh mắt bình tĩnh của Khánh đã cản lại anh. Còn ông Quảng ánh mắt của ông ta sâu kín hơn nhiều, không đơn giản là giận dữ hay đánh giá dành riêng cho Tuấn mà còn thêm chút nghi ngờ dành cho Mai.
-Thôi anh Tuấn ngồi xuống dùng bữa đi, tuy bữa tiệc đã được một lúc nhưng các món ngon còn nhiều lắm.
Khánh mở lời để hóa giải sự thất lễ của hắn ta, Tuấn cũng vì vậy gật đầu rồi buông tay Mai và ngồi xuống bàn ăn. Nhưng rõ ràng ở nơi đây hắn khá lạc loài dù đã ra vẻ hòa đồng và cố bắt chuyện với mọi người xung quanh. Mai nhìn thấy điều này thì vô cùng xấu hổ, một kẻ hèn kém, loi choi như con khỉ lạc bầy trong bữa tiệc mà cô tổ chức, lại có thể thoải mái dày xéo thậm chí làm chủ thân thể ngọc ngà của cô. Cô bất giác thấy mình cũng chẳng còn cao sang gì nữa.
Bữa tiệc chỉ còn Tuấn cắm đầu vào ăn uống, còn mọi người thì ngồi nói chuyện hăng say. Hắn cũng thỉnh thoảng góp vào một câu nhưng sự thiếu hiểu biết và thô lỗ khiến lời hắn ta nói chẳng ai thèm để ý. Đã đôi lần Mai ra hiệu bằng ánh mắt nhưng có thể do ánh sáng hoặc vì sự hấp dẫn của rượu và thức ăn ngon mà hắn đã bỏ qua.
Mai thấy ghê tởm khi nghĩ rằng mình đã vài lần ngủ với hắn, thậm chí cô còn bị lôi cuốn bởi hắn ta. Rất may cảnh này không diễn ra trong thời gian lâu quá, rồi cũng đến lúc mọi người lũ lượt kéo nhau lên trên tầng 3.
Phòng Karaoke gia đình rộng khoảng gần 40m2 nó đầy đủ tiện nghi cùng một dàn âm thanh chất lượng. Đây cũng vì ngày đó Mai có bầu thích ở nhà ngâm nga cùng mẹ với Yến mà Khánh đã cất công làm, giờ cũng là tụ điểm vui chơi gia đình khi không thích đi ra hàng quán.
Mắt Tuấn lại lần nữa hoa lên, nhưng thay vì ghen tỵ hoặc ngưỡng mộ Khánh hắn lại đắc trí trong lòng. Hắn thầm kín liếc nhìn bờ mông to tròn đánh tanh tách của Mai rồi nghĩ bụng.
-Giàu có tài giỏi mà làm gì, chiều chuộng vợ mày cho lắm nữa đi, rồi nó cũng rên rỉ dưới háng tao, thứ mày nâng niu như châu báu cũng chỉ là thứ đồ chơi tình dục của tao thôi.
Loại Tuấn thì có biết ngại là gì, hắn vừa vào là cầm lấy micro rồi chọn bài như thật, mất dạy nhất là hắn chọn một bài song ca rồi mời Mai hát.
Bài hát “phải chi em đừng có chồng”. Mai nhìn thấy thì sợ xanh mắt lấy lí do đi lau dọn dưới nhà rồi chạy đi. Biết bao người ở đây cũng bực mình với thái độ khiêu khích của Tuấn, có người thậm chí định dậy cho hắn một bài học, nhưng trái lại Khánh vẫn cười vô tư.
-Tôi giờ mới biết anh Tuấn hay đùa vui như thế đấy, vậy giờ ở công ty nhờ anh chăm sóc và nói chuyện với vợ tôi nhiều hơn để cho cô ấy thấy vui vẻ mỗi khi đi làm nhé.
-Tất nhiên, chú em cứ để anh, Mai cũng thích cách nói chuyện hào sảng và hài hước của anh lắm. Nào mọi người hát với uống rượu đi.
Hình như Tuấn đã coi mình thành trung tâm buổi tiệc hoặc nghĩ mình cùng đẳng cấp với những người ngồi đây, hắn uống rượu hát hò tự nhiên, đôi khi còn liếc qua nhìn bà Bích và Yến ở đây mấy cái.
Quả thật chuyện với Mai đã làm hắn ta thay đổi rất nhiều, hư vinh có được con đàn bà nhiều thằng ước ao khiến hắn từ thằng tự ti trở nên tự phụ. Hắn cho rằng bất kể con đàn bà nào mà rơi vào tay cũng phải phục tùng hắn ta vô điều kiện, vì say đắm cảm giác vật kì dị giữa hai chân kia đem tới. Xét ở một khía cạnh nào đó đàn ông ở chỗ này so với hắn thì kém xa. May sao ở đây vẫn còn chị sếp kia làm hắn ta sợ, sau vài câu nhắc nhở hắn cũng bớt nói đi nhiều mà chủ yếu ngồi uống chay.
Mai trở lại sau khi ở dưới dọn dẹp xong và sắp xếp phòng cho bố mẹ chồng và các con mình đi ngủ. Cô trở lại buổi tiệc làm mắt Tuấn sáng lên, có điều cô ngồi trong vòng tay chồng, cách xa và cũng không để ý gì đến hắn. Thêm được một lúc, Khánh đứng lên về phòng làm việc, ông Quảng đi hút thuốc, bà Bích và Yến chụm đầu lại tìm bài hát Sơn thì ngà ngà say ngồi im một chỗ, chị sếp và chồng say đắm với một bản song ca. Hai vợ chồng giám đốc công ty Khánh cũng chọn một góc riêng rồi phiêu theo điệu nhạc.
Tin nhắn đến làm điện thoại Mai rung lên, là bức ảnh kinh khủng hôm trước, Mai đã từng định xóa thì hôm đấy bị hành đến nhũn người mà quên mất. Giờ Tuấn lại đem ra dọa cho cô chết khiếp, dưới bức ảnh Tuấn ghi.
-Em có muốn xóa tấm ảnh này đi không.
Mai tất nhiên là có, cô đưa ánh mắt thăm dò nhìn hắn ta đồng thời dùng tin nhắn hỏi.
-Có tôi muốn xóa nó đi vĩnh viễn, anh muốn gì, đừng đòi hỏi quá đáng, đây là nhà tôi, mọi người đều đang nhìn theo đấy.
-Không muốn gì cả, chỉ muốn em đưa tôi về.
Rồi hắn gật đầu ra vẻ chào từng người rồi bước ra, Mai bước theo làm như đi tiễn hắn về.
Ra tới hành lang cô chưa kịp định thần đã bị hắn lôi nhanh vào phòng tập. Ánh đèn mờ, bóng hắn và cô in lên tấm gương dài trong phòng. Cô chưa hết hoảng loạn tim đập thình thịch, ráo rác nhìn quanh, còn hắn từ từ quay lại, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu.
-Khà khà, ngoan lắm đến đây đi anh thèm em cả buổi tối rồi.
-Tuấn, anh điên à…tôi xin anh. Không phải ở đây. Họ... họ đang ở ngay ngoài kia...anh say rồi anh sẽ giết cả hai mất.
Cô nói gần như khóc vừa chốt lại cửa rồi chui vào góc khuất bên trong. Tuấn đang nới dần cúc áo cổ, nhìn cô tròng trọc mà nói.
-Chính vì thế mà càng thú vị. Em không thấy tim mình đập nhanh à, em không thấy mình đang run lên vì mong chờ sao.
Hắn bước tới, hơi thở phả lên mặt cô. Mùi rượu, mùi thuốc, và cả mùi dục vọng hôi hám khiến cô buồn nôn. Mai không bị mất trí, cũng chưa bị rượu làm cho mụ mị, cô lùi lại, nhưng sau lưng đã là tường, cô chỉ còn cách van xin hắn.Xem nội dung: 410192
-Tuấn, đừng... làm ơn...tôi không mong chờ, thật đấy tôi sợ lắm…van xin anh.
Hắn cười khùng khục, tay bóp mạnh cằm cô.
-Lại là van xin. Em còn nhớ hôm ở nhà nghỉ, em vừa van xin vừa rên như con mèo hoang, nước lồn vẫn chảy lênh láng đấy thôi. Ngoan nào để anh yêu.
Mai vùng vẫy, tay đẩy hắn ra, nhưng Tuấn khỏe hơn. Hắn ghì cô sát tường rồi hôn cô ngấu nghiến. Mồm cô bị khóa cứng chỉ biết mặc cho lưỡi hắn khoắng loạn ở bên trong. Một tay còn lại hắn thọc tay qua đường xẻ tà của chiếc váy rồi xoa bóp điên cuồng com bướm nhỏ của cô. Mai cố khép chân, nhưng sức lực của cô không bõ bèn gì với hắn, cô thấy hai môi bướm mình bắt đầu bị xoa, một ngón tay đã sợi chờ sẵn sàng chui vào cửa lỗ. Tư thế không thuận lợi, thế là hắn vật cô lên chiếc ghế ngang mà cô hay nằm tập, cô phản kháng dữ dội nhưng không dám gây tiếng động mạnh.
-Anh say rồi, Tuấn. Đừng mà… làm ơn.
-Anh tỉnh hơn bao giờ hết, hừ hừ… anh muốn em..ngay bây giờ…ở đây.
Rượu bốc ngùn ngụt cộng với cơn thèm tình đẩy tinh trùng lên não khiến hắn chẳng biết sợ là gì. Hắn kéo trễ váy của cô xuống khiến hai bầu ngực nảy tưng tưng, hắn lột đi miếng dán ngực rồi hai tay bắt đầu thi nhau bóp.
Tiếng nhạc ngoài kia vẫn vang vọng, một bài remix sôi động át mọi tiếng động trong phòng. Tuấn càng như được đồng lõa, hắn mạnh bạo hơn khi lật úp người Mai xuống rồi tốc váy cô lên. Hai Mông Mai tròn vo, dưới ánh sáng mờ mờ vẫn đủ để trông thấy chúng vun đầy trắng sáng ra sao.
Tuấn vén ra một bên quần lót rồi đút một ngón tay vào. Lỗ bướm của Mai đã ướt rượt trơn tru, ngón tay dễ dàng trượt vào trong làm cho Mai phải bật lên tiếng rên rất khẽ.
-Ư…không…ư ư ư…không mà…ư hư hư…
-Không à…không sao lồn em chảy nước …hừ hừ…không sao vẫn sướng mà rên hừ hừ…để xem chút nữa em còn “không” được nữa không, khà khà.
Một ngón tay không đã hắn thêm tiếp một ngón tay kèm theo dùng miệng bú. Lúc này chẳng cần giữ Mai cũng chẳng chạy được đi đâu, chân tay cô bủn rủn muốn nhấc cũng không xong.
-Ui…hư hư…trời ơi…nóng quá…dừng lại đi mà…hư hư.
Cô van lơn những tiếng cuối cùng như lời trăn trối của lí trí. Nhưng vô ích, rồi cái lưỡi táo tợn không bỏ sót chỗ nào. Hắn liếm hết ngoài đến trong con bướm, và liếm vòng quanh lỗ đít, cố cạy mở cái lỗ trinh nguyên ấy ra. Mai chỉ còn biết nằm rên như một hình thức đồng tình để hắn ta đắc thắng.
Cô biết, chỉ cần hét lên, chỉ cần ai đó mở cửa… danh dự, gia đình, mọi thứ sẽ tan tành. Khánh sẽ không tha thứ. Các con cô, mẹ cô, cả bố dượng... mọi người sẽ biết. Điều đó làm cô sợ, và trở thành cái cớ để cô gần như buông xuôi lúc này. Rồi Tuấn nghịch ngợm nhét thêm đầu ngón tay vào lỗ đít của cô. Một cảm giác thôn thốn hơi tưng tức kèm thêm chút kích thích khiến tiếng rên của cô bật lên trong vô thức.
-Hức…ư hư hư… thốn lắm Tuấn ơi… chỗ đấy không được.
-Không sao, chỉ là khó chịu lúc đầu về sau thấy sướng lắm.
Hai tay chụm lại chung một chỗ, tay trong bướm Tuấn móc, thụt thật nhanh, tay ở lỗ đít thì xoáy tròn kích thích. Chẳng mấy chốc cái cảm giác pha trộn từ nhiều xúc cảm kia khiến cô rúm người, miệng mở lớn ra nhưng một tiếng cũng không kêu ra nổi.
Tuấn hoàn toàn hài lòng với thái độ gần như hợp tác của cô ta, hắn liều lĩnh hơn khi cố nhét trọn một ngón tay vào trong lỗ đít.
-Ôi không…thốn…á đau…tôi chịu không nổi…đừng…không được Tuấn ơi…
Đầu cô lắc mạnh sang hai bên khi cảm giác thốn căng cộng với đau làm cô sợ hãi. Cô tưởng tượng dương vật hắn cộng với thứ kì dị kia khi nhét vào sẽ làm cô đau chết mất, cô là người chịu đau rất kém lúc đó cô không kìm được mà hét lên thì tanh bành hết cả.
“Cạch” tiếng thắt lưng hắn rơi xuống đất đồng thời cây dương vật lẵng nhẵng khoe ra. Sợ hãi đến rùng mình cô kiếm được cho mình chút tỉnh táo rồi quay đầu nhìn hắn trong nước mắt, cũng nhanh chóng lột quần lót mình ra.
-Không... làm ơn... tôi cho anh cái này... xin anh đi đi...mọi người sẽ đi ra tìm tôi đó, tôi vắng mặt lâu quá rồi...
Chiếc quần lót lụa mỏng có việc ren màu xanh dương, được nhét vội vào tay Tuấn, chính giữa chiếc quần lót ấy vẫn còn vệt thâm mờ mờ và thứ mùi đàn bà ngào ngạt cũng từ đấy phát ra. Mai làm như vậy vì mấy lần giao hoan hoặc trên văn phòng Tuấn hay đòi xin quần lót cô đang mặc mà cô không cho. Lần này vì để cho hắn ta dừng lại mà cô dùng nó như một hình thức thỏa hiệp.
Một tia sáng hắt lại từ phía hành lang cùng tiếng nhạc to bất thường làm cho Tuấn khựng lại. Rồi mắt hắn tối sầm, nhìn chằm chằm vào vật trong tay. Hắn đưa lên mũi, hít sâu một hơi như một kẻ nghiện. Hắn cười khùng khục, thì thầm sát tai cô.
-Lần này anh tha. Nhưng lần sau, anh muốn em khỏa thân sẵn, hiểu chưa. Nhét nó vào lại cho anh.
Hắn hít hà chiếc quần lót say sưa và hất hàm về phía dương vật mình. Vừa dừng lại được con thú vật xổ lồng, giờ hắn bảo gì Mai cũng phải nghe, cô cầm cây dương vật nửa cứng nửa mềm kia nhét lại trong quần sịp rồi kéo quần dài hắn lên. Cả quá trình cô nửa ngồi nửa quỳ ngoan ngoãn như một con chó cái đã huấn luyện lâu ngày. Hắn xoa đầu cô đắc ý.
-Chỉnh lại áo quần rồi dắt anh ra ngoài, cái nhà rộng như cái lăng để làm đéo gì cơ chứ.
Mai thập thò đi trước rồi ra hiệu hắn theo sau, dắt hắn về như tiễn được một ông thần khiến cô khiếp đảm. Lúc này cô đâu hay có ánh mắt chứng kiến rồi ngạc nhiên suốt nãy giờ, điếu thuốc trong tay người này vì thế cháy đến đầu lọc mà ông còn không biết.
Rồi khi cô và tên kia đi rồi ông bắt đầu cười, nụ cười bí hiểm toan tính biết bao điều.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Dạo này lười post ảnh thếCh97. Bữa tiệc kỉ niệm ngày cưới 2
Tuấn bước vào bàn tiệc trước ánh mắt ngạc nhiên và lạ lẫm của mọi người. Ngạc nhiên đến mức thất thần thì có Mai, người cô sợ thấy nhất lúc này giờ đã tới, cô cố tỏ ra bình thường nhưng cũng không dám nhìn về phía ấy. Vậy mà Khánh tiến lại phía cô, ôm nhẹ vào eo xoay cô ra giới thiệu.
-Một bất ngờ thú vị em ạ, Tuấn đến đưa tài liệu cho sếp em đúng lúc nhà mình đang có tiệc, anh mời anh ấy vào chung vui, em ra chào hỏi chút đi, đồng nghiệp mà.
Khánh dắt cô đi về phía Tuấn rồi cô cũng phải giấu đi sự chột dạ mà bắt tay và chào anh ta.
-Chào Tuấn mời Tuấn ở lại chung vui với bạn bè và gia đình tôi.
Tuấn bắt tay nàng thật chặt, luyên thuyên nói về căn nhà để cố tình nắm tay cô lâu hơn.
-Cảm ơn chị Mai đã mời Tuấn dự tiệc, Tuấn rất ấn tượng với ngôi nhà của 2 vợ chồng chị Mai, nó thật đẹp. Chắc hẳn khi sống trong ngôi nhà này chị sẽ sung sướng và hạnh phúc lắm nhỉ.
Hắn nói và đưa mắt nhìn quanh rồi nghĩ bụng.
-Ôi địt mẹ, cả một lũ đàn bà con nào cũng tươi ngon hết, chậc chậc. Ngoài bà sếp mình với 2 con mụ già (bà vú và mẹ Khánh) thì mấy con mái này nhìn đều muốn húp. Con kia chắc là mẹ của con Mai nhìn hai cái mặt y lột, còn con kia (Yến) chắc họ hàng hay bạn mà nhìn dâm đãng thế, con còn lại (vợ giám đốc công ty Khánh) cũng chẳng đến nỗi nào, chỗ nào ra chỗ đấy.
Hầu hết mọi người đều thấy ánh mắt và cách nói chuyện của anh ta có vấn đề, người thì nhíu mày người thì cười cợt, chỉ riêng ông Quảng và Sơn có biểu cảm khác hơn. Sơn có vẻ tức tối anh nắm chặt tay mấy lần định đứng dậy nhưng chính ánh mắt bình tĩnh của Khánh đã cản lại anh. Còn ông Quảng ánh mắt của ông ta sâu kín hơn nhiều, không đơn giản là giận dữ hay đánh giá dành riêng cho Tuấn mà còn thêm chút nghi ngờ dành cho Mai.
-Thôi anh Tuấn ngồi xuống dùng bữa đi, tuy bữa tiệc đã được một lúc nhưng các món ngon còn nhiều lắm.
Khánh mở lời để hóa giải sự thất lễ của hắn ta, Tuấn cũng vì vậy gật đầu rồi buông tay Mai và ngồi xuống bàn ăn. Nhưng rõ ràng ở nơi đây hắn khá lạc loài dù đã ra vẻ hòa đồng và cố bắt chuyện với mọi người xung quanh. Mai nhìn thấy điều này thì vô cùng xấu hổ, một kẻ hèn kém, loi choi như con khỉ lạc bầy trong bữa tiệc mà cô tổ chức, lại có thể thoải mái dày xéo thậm chí làm chủ thân thể ngọc ngà của cô. Cô bất giác thấy mình cũng chẳng còn cao sang gì nữa.
Bữa tiệc chỉ còn Tuấn cắm đầu vào ăn uống, còn mọi người thì ngồi nói chuyện hăng say. Hắn cũng thỉnh thoảng góp vào một câu nhưng sự thiếu hiểu biết và thô lỗ khiến lời hắn ta nói chẳng ai thèm để ý. Đã đôi lần Mai ra hiệu bằng ánh mắt nhưng có thể do ánh sáng hoặc vì sự hấp dẫn của rượu và thức ăn ngon mà hắn đã bỏ qua.
Mai thấy ghê tởm khi nghĩ rằng mình đã vài lần ngủ với hắn, thậm chí cô còn bị lôi cuốn bởi hắn ta. Rất may cảnh này không diễn ra trong thời gian lâu quá, rồi cũng đến lúc mọi người lũ lượt kéo nhau lên trên tầng 3.
Phòng Karaoke gia đình rộng khoảng gần 40m2 nó đầy đủ tiện nghi cùng một dàn âm thanh chất lượng. Đây cũng vì ngày đó Mai có bầu thích ở nhà ngâm nga cùng mẹ với Yến mà Khánh đã cất công làm, giờ cũng là tụ điểm vui chơi gia đình khi không thích đi ra hàng quán.
Mắt Tuấn lại lần nữa hoa lên, nhưng thay vì ghen tỵ hoặc ngưỡng mộ Khánh hắn lại đắc trí trong lòng. Hắn thầm kín liếc nhìn bờ mông to tròn đánh tanh tách của Mai rồi nghĩ bụng.
-Giàu có tài giỏi mà làm gì, chiều chuộng vợ mày cho lắm nữa đi, rồi nó cũng rên rỉ dưới háng tao, thứ mày nâng niu như châu báu cũng chỉ là thứ đồ chơi tình dục của tao thôi.
Loại Tuấn thì có biết ngại là gì, hắn vừa vào là cầm lấy micro rồi chọn bài như thật, mất dạy nhất là hắn chọn một bài song ca rồi mời Mai hát.
Bài hát “phải chi em đừng có chồng”. Mai nhìn thấy thì sợ xanh mắt lấy lí do đi lau dọn dưới nhà rồi chạy đi. Biết bao người ở đây cũng bực mình với thái độ khiêu khích của Tuấn, có người thậm chí định dậy cho hắn một bài học, nhưng trái lại Khánh vẫn cười vô tư.
-Tôi giờ mới biết anh Tuấn hay đùa vui như thế đấy, vậy giờ ở công ty nhờ anh chăm sóc và nói chuyện với vợ tôi nhiều hơn để cho cô ấy thấy vui vẻ mỗi khi đi làm nhé.
-Tất nhiên, chú em cứ để anh, Mai cũng thích cách nói chuyện hào sảng và hài hước của anh lắm. Nào mọi người hát với uống rượu đi.
Hình như Tuấn đã coi mình thành trung tâm buổi tiệc hoặc nghĩ mình cùng đẳng cấp với những người ngồi đây, hắn uống rượu hát hò tự nhiên, đôi khi còn liếc qua nhìn bà Bích và Yến ở đây mấy cái.
Quả thật chuyện với Mai đã làm hắn ta thay đổi rất nhiều, hư vinh có được con đàn bà nhiều thằng ước ao khiến hắn từ thằng tự ti trở nên tự phụ. Hắn cho rằng bất kể con đàn bà nào mà rơi vào tay cũng phải phục tùng hắn ta vô điều kiện, vì say đắm cảm giác vật kì dị giữa hai chân kia đem tới. Xét ở một khía cạnh nào đó đàn ông ở chỗ này so với hắn thì kém xa. May sao ở đây vẫn còn chị sếp kia làm hắn ta sợ, sau vài câu nhắc nhở hắn cũng bớt nói đi nhiều mà chủ yếu ngồi uống chay.
Mai trở lại sau khi ở dưới dọn dẹp xong và sắp xếp phòng cho bố mẹ chồng và các con mình đi ngủ. Cô trở lại buổi tiệc làm mắt Tuấn sáng lên, có điều cô ngồi trong vòng tay chồng, cách xa và cũng không để ý gì đến hắn. Thêm được một lúc, Khánh đứng lên về phòng làm việc, ông Quảng đi hút thuốc, bà Bích và Yến chụm đầu lại tìm bài hát Sơn thì ngà ngà say ngồi im một chỗ, chị sếp và chồng say đắm với một bản song ca. Hai vợ chồng giám đốc công ty Khánh cũng chọn một góc riêng rồi phiêu theo điệu nhạc.
Tin nhắn đến làm điện thoại Mai rung lên, là bức ảnh kinh khủng hôm trước, Mai đã từng định xóa thì hôm đấy bị hành đến nhũn người mà quên mất. Giờ Tuấn lại đem ra dọa cho cô chết khiếp, dưới bức ảnh Tuấn ghi.
-Em có muốn xóa tấm ảnh này đi không.
Mai tất nhiên là có, cô đưa ánh mắt thăm dò nhìn hắn ta đồng thời dùng tin nhắn hỏi.
-Có tôi muốn xóa nó đi vĩnh viễn, anh muốn gì, đừng đòi hỏi quá đáng, đây là nhà tôi, mọi người đều đang nhìn theo đấy.
-Không muốn gì cả, chỉ muốn em đưa tôi về.
Rồi hắn gật đầu ra vẻ chào từng người rồi bước ra, Mai bước theo làm như đi tiễn hắn về.
Ra tới hành lang cô chưa kịp định thần đã bị hắn lôi nhanh vào phòng tập. Ánh đèn mờ, bóng hắn và cô in lên tấm gương dài trong phòng. Cô chưa hết hoảng loạn tim đập thình thịch, ráo rác nhìn quanh, còn hắn từ từ quay lại, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu.
-Khà khà, ngoan lắm đến đây đi anh thèm em cả buổi tối rồi.
-Tuấn, anh điên à…tôi xin anh. Không phải ở đây. Họ... họ đang ở ngay ngoài kia...anh say rồi anh sẽ giết cả hai mất.
Cô nói gần như khóc vừa chốt lại cửa rồi chui vào góc khuất bên trong. Tuấn đang nới dần cúc áo cổ, nhìn cô tròng trọc mà nói.
-Chính vì thế mà càng thú vị. Em không thấy tim mình đập nhanh à, em không thấy mình đang run lên vì mong chờ sao.
Hắn bước tới, hơi thở phả lên mặt cô. Mùi rượu, mùi thuốc, và cả mùi dục vọng hôi hám khiến cô buồn nôn. Mai không bị mất trí, cũng chưa bị rượu làm cho mụ mị, cô lùi lại, nhưng sau lưng đã là tường, cô chỉ còn cách van xin hắn.Xem nội dung: 410192
-Tuấn, đừng... làm ơn...tôi không mong chờ, thật đấy tôi sợ lắm…van xin anh.
Hắn cười khùng khục, tay bóp mạnh cằm cô.
-Lại là van xin. Em còn nhớ hôm ở nhà nghỉ, em vừa van xin vừa rên như con mèo hoang, nước lồn vẫn chảy lênh láng đấy thôi. Ngoan nào để anh yêu.
Mai vùng vẫy, tay đẩy hắn ra, nhưng Tuấn khỏe hơn. Hắn ghì cô sát tường rồi hôn cô ngấu nghiến. Mồm cô bị khóa cứng chỉ biết mặc cho lưỡi hắn khoắng loạn ở bên trong. Một tay còn lại hắn thọc tay qua đường xẻ tà của chiếc váy rồi xoa bóp điên cuồng com bướm nhỏ của cô. Mai cố khép chân, nhưng sức lực của cô không bõ bèn gì với hắn, cô thấy hai môi bướm mình bắt đầu bị xoa, một ngón tay đã sợi chờ sẵn sàng chui vào cửa lỗ. Tư thế không thuận lợi, thế là hắn vật cô lên chiếc ghế ngang mà cô hay nằm tập, cô phản kháng dữ dội nhưng không dám gây tiếng động mạnh.
-Anh say rồi, Tuấn. Đừng mà… làm ơn.
-Anh tỉnh hơn bao giờ hết, hừ hừ… anh muốn em..ngay bây giờ…ở đây.
Rượu bốc ngùn ngụt cộng với cơn thèm tình đẩy tinh trùng lên não khiến hắn chẳng biết sợ là gì. Hắn kéo trễ váy của cô xuống khiến hai bầu ngực nảy tưng tưng, hắn lột đi miếng dán ngực rồi hai tay bắt đầu thi nhau bóp.
Tiếng nhạc ngoài kia vẫn vang vọng, một bài remix sôi động át mọi tiếng động trong phòng. Tuấn càng như được đồng lõa, hắn mạnh bạo hơn khi lật úp người Mai xuống rồi tốc váy cô lên. Hai Mông Mai tròn vo, dưới ánh sáng mờ mờ vẫn đủ để trông thấy chúng vun đầy trắng sáng ra sao.
Tuấn vén ra một bên quần lót rồi đút một ngón tay vào. Lỗ bướm của Mai đã ướt rượt trơn tru, ngón tay dễ dàng trượt vào trong làm cho Mai phải bật lên tiếng rên rất khẽ.
-Ư…không…ư ư ư…không mà…ư hư hư…
-Không à…không sao lồn em chảy nước …hừ hừ…không sao vẫn sướng mà rên hừ hừ…để xem chút nữa em còn “không” được nữa không, khà khà.
Một ngón tay không đã hắn thêm tiếp một ngón tay kèm theo dùng miệng bú. Lúc này chẳng cần giữ Mai cũng chẳng chạy được đi đâu, chân tay cô bủn rủn muốn nhấc cũng không xong.
-Ui…hư hư…trời ơi…nóng quá…dừng lại đi mà…hư hư.
Cô van lơn những tiếng cuối cùng như lời trăn trối của lí trí. Nhưng vô ích, rồi cái lưỡi táo tợn không bỏ sót chỗ nào. Hắn liếm hết ngoài đến trong con bướm, và liếm vòng quanh lỗ đít, cố cạy mở cái lỗ trinh nguyên ấy ra. Mai chỉ còn biết nằm rên như một hình thức đồng tình để hắn ta đắc thắng.
Cô biết, chỉ cần hét lên, chỉ cần ai đó mở cửa… danh dự, gia đình, mọi thứ sẽ tan tành. Khánh sẽ không tha thứ. Các con cô, mẹ cô, cả bố dượng... mọi người sẽ biết. Điều đó làm cô sợ, và trở thành cái cớ để cô gần như buông xuôi lúc này. Rồi Tuấn nghịch ngợm nhét thêm đầu ngón tay vào lỗ đít của cô. Một cảm giác thôn thốn hơi tưng tức kèm thêm chút kích thích khiến tiếng rên của cô bật lên trong vô thức.
-Hức…ư hư hư… thốn lắm Tuấn ơi… chỗ đấy không được.
-Không sao, chỉ là khó chịu lúc đầu về sau thấy sướng lắm.
Hai tay chụm lại chung một chỗ, tay trong bướm Tuấn móc, thụt thật nhanh, tay ở lỗ đít thì xoáy tròn kích thích. Chẳng mấy chốc cái cảm giác pha trộn từ nhiều xúc cảm kia khiến cô rúm người, miệng mở lớn ra nhưng một tiếng cũng không kêu ra nổi.
Tuấn hoàn toàn hài lòng với thái độ gần như hợp tác của cô ta, hắn liều lĩnh hơn khi cố nhét trọn một ngón tay vào trong lỗ đít.
-Ôi không…thốn…á đau…tôi chịu không nổi…đừng…không được Tuấn ơi…
Đầu cô lắc mạnh sang hai bên khi cảm giác thốn căng cộng với đau làm cô sợ hãi. Cô tưởng tượng dương vật hắn cộng với thứ kì dị kia khi nhét vào sẽ làm cô đau chết mất, cô là người chịu đau rất kém lúc đó cô không kìm được mà hét lên thì tanh bành hết cả.
“Cạch” tiếng thắt lưng hắn rơi xuống đất đồng thời cây dương vật lẵng nhẵng khoe ra. Sợ hãi đến rùng mình cô kiếm được cho mình chút tỉnh táo rồi quay đầu nhìn hắn trong nước mắt, cũng nhanh chóng lột quần lót mình ra.
-Không... làm ơn... tôi cho anh cái này... xin anh đi đi...mọi người sẽ đi ra tìm tôi đó, tôi vắng mặt lâu quá rồi...
Chiếc quần lót lụa mỏng có việc ren màu xanh dương, được nhét vội vào tay Tuấn, chính giữa chiếc quần lót ấy vẫn còn vệt thâm mờ mờ và thứ mùi đàn bà ngào ngạt cũng từ đấy phát ra. Mai làm như vậy vì mấy lần giao hoan hoặc trên văn phòng Tuấn hay đòi xin quần lót cô đang mặc mà cô không cho. Lần này vì để cho hắn ta dừng lại mà cô dùng nó như một hình thức thỏa hiệp.
Một tia sáng hắt lại từ phía hành lang cùng tiếng nhạc to bất thường làm cho Tuấn khựng lại. Rồi mắt hắn tối sầm, nhìn chằm chằm vào vật trong tay. Hắn đưa lên mũi, hít sâu một hơi như một kẻ nghiện. Hắn cười khùng khục, thì thầm sát tai cô.
-Lần này anh tha. Nhưng lần sau, anh muốn em khỏa thân sẵn, hiểu chưa. Nhét nó vào lại cho anh.
Hắn hít hà chiếc quần lót say sưa và hất hàm về phía dương vật mình. Vừa dừng lại được con thú vật xổ lồng, giờ hắn bảo gì Mai cũng phải nghe, cô cầm cây dương vật nửa cứng nửa mềm kia nhét lại trong quần sịp rồi kéo quần dài hắn lên. Cả quá trình cô nửa ngồi nửa quỳ ngoan ngoãn như một con chó cái đã huấn luyện lâu ngày. Hắn xoa đầu cô đắc ý.
-Chỉnh lại áo quần rồi dắt anh ra ngoài, cái nhà rộng như cái lăng để làm đéo gì cơ chứ.
Mai thập thò đi trước rồi ra hiệu hắn theo sau, dắt hắn về như tiễn được một ông thần khiến cô khiếp đảm. Lúc này cô đâu hay có ánh mắt chứng kiến rồi ngạc nhiên suốt nãy giờ, điếu thuốc trong tay người này vì thế cháy đến đầu lọc mà ông còn không biết.
Rồi khi cô và tên kia đi rồi ông bắt đầu cười, nụ cười bí hiểm toan tính biết bao điều.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Món quà mừng ý nghĩaTưởng Quảng nhảy vào some luôn chứ. Tiếc
Mình đọc xong cũng thấy hụt hẫng quá .Cái kết cụt lủn quá mất hay ,ngoại truyện nhớ viết kĩ nhé @Lituchi1
do áp lực dư luận nên tác giả kết thúc vội đó , hy vọng ngoại truyện sẽ viết kĩ như cót truyện gàn cuối thì ít cũng phải chục chap nữa ms hết truyện dcMình đọc xong cũng thấy hụt hẫng quá .
Truyện có tên là "Hành trình nữ thần hóa điếm" thì hoàn thành quá trình hóa điếm là có thể dừng rồi. Ngoại truyện để nói đến hậu quả và cuộc sống sau hành trình kia.Hay từ đầu đến gần cuối . Chủ thớt viết kết ko chi tiết . Ko kết của từng nhân vật thế nào . Hi vọng ngoại chuyện vớt lại cho anh em bớt hụt hẫng
Ch98. Tự do trong tầm tay
Ông Quảng trở lại bên vợ mình, bà Bích lúc này ham vui không để ý, trong đầu ông những hình ảnh kia thật sự đã khắc sâu. Ông cũng có rất nhiều nghi vấn trong thâm tâm, Tuấn là loại người gì chỉ nhìn lướt qua từ cách hắn ăn mặc đến ngôn hành cử chỉ ông cũng đoán được ít nhiều.
Quần áo bình dân, có lẽ vừa mua liền mặc, trên đó vẫn còn vương mùi vải mới, nước hoa cũng vậy chỉ bằng tiền lọ ông vẫn xịt trên xe. Tất cả những điều này chỉ ra hắn là một kẻ từng thiếu thốn, giờ có chút ít đã vội vã khoe ra. Theo ông Quảng thì tên này là kẻ bốc đồng thiếu kiểm soát, nhìn cái cách hắn im thin thít làm theo lời nhắc nhở của chị sếp có lẽ ở công ty hắn cũng chẳng có địa vị gì. Xét theo mọi khía cạnh, hắn và Mai không hề có điểm chạm, vậy Sao Mai để cho hắn ta làm thế, thậm chí trong cách hành xử của họ dễ nhận tấy rằng Mai đang bị áp chế hoàn toàn.
Chuyện gì đã xảy ra, ông Quảng rất khó hiểu vì ông cũng không lạ gì đứa con gái riêng của vợ này. Cô nàng nhìn thì hòa đồng thân thiện nhưng Mai biết mình sở hữu sắc đẹp nhiều người ước ao vì thế trong thâm tâm cô rất kiêu ngạo. Đàn ông lọt vào mắt xanh cô rất ít và phải phụ thuộc theo tiêu chuẩn của cô. Việc để một tên thất bại hèn kém như thế cưỡi lên chắc hẳn phải có lí do gì ghê gớm lắm. Nghĩ đến đây thì ông có chút nhớ lại và lờ mờ đoán được nguồn cơn.
Trong khi ông Quảng đang mải mê suy luận, còn mọi người thì thắc mắc Mai đâu, lúc này Mai đang từ cổng đi vào. Gió cuối xuân vẫn còn chút se se về tối, vì vậy mà bên dưới trống trải khiến cô có chút tái tê. Chiếc quần lót bình thường cô nào để ý nhưng giờ thiếu nó cảm giác thật không quen.
Mai muốn về phòng để mặc thêm nhưng vừa mở cửa, cô đã nghe tiếng lướt phím của chồng từ bên phòng làm việc của anh. Cửa thông phòng không đóng cô nhìn thấy anh ngồi trước máy vi tính trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt đăm chiêu đeo kính cận làm anh nguy hiểm hơn ngày thường. Mai không dám đi vào vì sợ anh hỏi thì không biết trả lời ra sao.
Thế là cô lại quay ra, bắt buộc phải lên ngồi cùng mọi người trong tình trạng thả rông vùng kín. Mai lên phòng mọi người cùng ngẩng đầu nhìn cô, ông Quảng còn đoán được cô sẽ tìm về gần mẹ cô để ngồi, ông rời chỗ đi, vòng sang bên Sơn để ngồi. Mai thấy chỗ bên mẹ còn trống thì ra phía đó ngồi, mới đầu mọi chuyện không sao nhưng chỉ vài giây nàng đã cảm nhận điều khác lạ.
Con bướm mất đi một lớp bảo hộ chỉ còn một lớp váy lụa là tiếp xúc trực tiếp với da ghế, sự lạnh lẽo tiếp xúc với vùng nhạy cảm nhất làm các tế bào cảm giác rung rinh. Một cơn rùng mình nhẹ rồi cô khép chặt hai đùi theo bản năng. Đúng lúc này bà Bích quay sang đặt tay lên đùi con gái rồi ân cần hỏi.
-Con vừa đi đâu thế, sao mặt mũi nhìn thất sắc thế này, con say rượu à, hay mệt.
-Con vừa tiễn khách về, con không sao mẹ à…ư hư. Mẹ cứ vui vẻ thoải mái đi ạ.
Cô nhấp nhổm như vậy mất vài phút để cái lạnh tan đi, nhiệt độ trở lại bình thường rồi thì cô mới ngồi yên được. Mọi cử chỉ từ nhỏ nhất của cô đều bị ông Quảng nhìn kín đáo, thấy những biểu hiện của nàng ông chắc rằng Mai vẫn chưa mặc lại quần lót. Vậy là bao nhiêu hình ảnh hấp dẫn và trần trụi được ông tưởng tượng trong đầu. Ông thỏa mãn tựa đầu ra sau mắt lim dim một mình hưởng thụ.
Lúc sau Khánh có vẻ đã xong việc, anh cũng lên chung vui với mọi người một đoạn thời gian ngắn nữa trước khi tất cả ra về.
Hai vợ chồng về lại không gian riêng của hai người Khánh lúc này mới nói.
-Anh vừa họp cùng với các anh em trong công ty, một vài hôm nữa chắc anh lại đi, nhưng lần này trước khi đi anh sẽ gọi luật sư để tách riêng mảnh đất kia ra khỏi tài sản chung của 2 vợ chồng. Sau này nếu nó có thành trường Mầm Non hoặc viện thẩm mỹ hay cái gì đi nữa nó cũng của riêng em. Anh muốn em được làm chủ và có việc kinh doanh riêng của mình, như vậy nếu công việc của anh có gặp bất trắc em vẫn tự chủ được kinh tế cho em và các con. Đây coi như món quà anh tặng cho em nhân kỉ niệm ngày cưới, em thích không.
-Nhưng số tiền còn lại quá lớn, em sao có thể trả hết để lấy mảnh đất về được ạ.
Tuy món quà Khánh tặng có giá trị rất cao nhưng không dễ để có được, nếu không được chồng hậu thuẫn về kinh tế thì miếng đất ấy không có khả năng là của cô. Vì vậy Mai chưa vội vui mừng mà lại đưa ánh mắt vừa thắc mắc vừa tội nghiệp nhìn về anh. Khánh thì chỉ tiếp tục cười.
-Đã gọi là quà thì tất nhiên anh sẽ phải mua nó cho em rồi, dự án của anh sắp được nghiệm thu, phí trả trước đợt một thoải mái để anh trả hết tiền miếng đất đấy cho em. Nhưng trước hết anh sẽ cần tiền để tiến hành dự án đến lúc đó, anh muốn em đưa những tài khoản em đang quản lý để anh dùng trước trong thời gian này.
Đoạn sau Mai không cần nghe anh nói gì nữa, vì những thứ tuyệt vời làm cô hào hứng đã ở vế trên. Lúc này Mai thay bộ đồ mặc tối nay để mặc vào bộ đồ ngủ mỏng tang, cô vòng ra đằng sau bóp vai cho Khánh vừa tỏ vẻ cảm ơn, cũng để an ủi anh sau nhiều ngày không gần gũi.
Khánh thoải mái để cho Mai xoa bóp cổ vai, cũng dùng tay mình vuốt trên tay cô, như đáp lại sự chăm sóc dịu dàng của vợ dành cho mình. Mai để đầu anh tựa lên ngực, cho sự mềm mại và ấm áp của mình ve vuốt lấy anh. Khánh hài lòng hỏi chuyện.
-Bữa tiệc hôm nay rất vui và đầm ấm, em phải quán xuyến mọi việc như thế chắc là mệt lắm.
-Có gì đâu anh, hầu hết là nhà hàng chuẩn bị, mình chỉ đứng giám sát chỉ đạo thôi mà.
-Vậy là tốt nhất, như vậy em mới có thời gian chung vui và chăm sóc cho các vị khách của chúng mình. Tất cả đều vui vẻ và thoải mái phải không em.
-Vâng ạ.
Mai vẫn xoa bóp cho chồng trong lúc hai người nói chuyện, đôi khi cô khẽ phả hơi thở của mình vào gáy chồng. Bình thường như vậy Khánh sẽ xoay lại rồi kéo cô vào lòng hôn hít. Nhưng hiện tại anh vẫn ngồi nơi đó bình đạm nói chuyện với cô. Những câu hỏi vẫn rất quan tâm nhưng đều đều một tiết tấu, khiến cô muốn quyến rũ chồng cũng không biết phải làm sao. Cô đành tìm cách khác để chăm sóc cho anh.
-Anh chờ chút để em đi lấy cốc nước ấm cho anh uống trước khi đi ngủ nhé.
-Thôi em ơi, em mệt cả buổi rồi, giờ tranh thủ đi nghỉ chút đi. Anh cũng bị lệch múi giờ làm cơ thể chưa quen, mệt quá.
Sự uể oải của anh làm phí hoài bộ áo ngủ sexy cô đang mặc trên người, cuối cùng cô cũng đành nằm bên cạnh anh ngủ cho quên đi rạo rực.
Sáng hôm sau khi Mai vẫn đang còn ngái ngủ đã nghe thấy tiếng phàn nàn của anh. Cô vừa dụi mắt nhìn ra đã thấy mặt anh đầy khó chịu.
-Sao thế anh.
-Hừ, không biết trong phòng tập có mùi gì mà khó ngửi quá, cả sáng nay anh tập mà nó cứ xộc vào mũi khó chịu vô cùng. Nhất là ở trong góc, chỗ cái ghế tập em hay nằm khi trước ấy. Em có biết vì sao không.
Mặt Mai tái nhợt khi nghe những lời này, chỗ vừa anh bảo chẳng phải là chỗ mà hôm qua Tuấn đã vật ngửa cô nằm ra đó. Cái mùi khó ngửi anh nói có khi nào là mùi nước nhờn và mồ hôi cộng lại qua đêm. Cô đưa mắt nhìn chồng thấy anh không nhìn mình thì mới lắp bắp nói.
-Em không biết…có thể…à đúng rồi có thể đấy là mùi mồ hôi của em đọng lại, lâu ngày nên mới thành ra như thế.
-Không phải đâu, anh thấy mọi lần em đều trải khăn lên, hoặc tập xong thì lau rất kĩ, làm sao để lại thứ mùi xú uế như vậy được. Anh nghĩ đấy là bọn chuột vào đấy làm bậy mà thôi, chỉ có bọn bẩn thỉu hôi hám ấy mới để lại thứ mùi như vậy. Chốc nữa anh sẽ thay lại toàn bộ, từ lần sau em nhớ đóng cửa kĩ càng đừng để chúng nó vào nữa nhé.
Mai chỉ còn biết nói “vâng” rồi quay đầu giấu đi sự xấu hổ, chứ còn biết nói sao.
Những ngày sau vì mảnh đất của cô mà anh căng mình đi sớm về khuya, hai vợ chồng rất ít khi chạm mặt. Trên tập đoàn thì Tuấn bị điều đi kiểm kho dưới chi nhánh nên cô cũng không bị làm phiền hay chịu ấm ức vì những đòi hỏi quá đáng của hắn ta. Khanh nghe chừng có vẻ bận, cả tuần cũng chỉ nhắn một vài tin, ngoài thông báo rằng hắn đã về quê làm xong giấy tờ xe, cũng chỉ hỏi thăm vớ vẩn.
Một tuần sau, buổi tối hôm đó Khánh đưa cho Mai một tập hồ sơ được niêm phong rất kĩ, anh chỉ vào đó rồi nói với cô.
-Trong này là văn bản thỏa thuận phân chia tài sản đã được chứng thực, từ giờ phần chung trong miếng đất kia sẽ là của riêng em. Em có thể tự do muốn làm gì với nó cũng được.
Mai cầm tập hồ sơ lòng vui không tả nổi, dù đã cố không biểu hiện ra ngoài nhưng đôi môi của cô vẫn cong lên.
-Cảm ơn chồng yêu, nhưng nếu biết rằng làm thủ tục vất vả như vậy em đã khuyên anh đừng làm cho xong, đằng nào em cũng chẳng muốn phân bì của anh hay là của em.
-Khà khà, chỉ cần em không bỏ anh thì đúng là như vậy, chứ nếu em bỏ anh thì anh mới là người tay trắng.
-Đang yên đang lành nói linh tinh.
Nói câu đấy rồi Mai quay lưng đi, cô đi cất tập hồ sơ cũng là tránh để anh thấy bộ mặt khó coi của cô khi này. Câu nói của anh khiến cô lâm vào dòng suy nghĩ, tuy chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện li hôn, nhưng nếu chuyện vỡ lở thì sao, cô sẽ vui vẻ li hôn chứ? Có đau khổ không? Và cô làm như vậy có phải đang lừa anh không. Thật đau đầu, cô không muốn nghĩ nữa, chỉ biết giờ đây bản thân cô đã có một khối tài sản trong két kia làm bảo hiểm, thứ tự do mẹ từng nhắc đến chắc là đây. Cô lại cười.
Lúc này Khánh đã ngồi vào bàn làm việc, anh nói với ra ngoài với cô.
-Anh quên chưa nói với em, ngày mai anh sẽ bay vào Tp Uncle Lake sớm rồi đến tối mai anh sẽ tiếp tục đi công tác, chắc lại tầm nửa tháng. Giờ anh phải bàn việc với mọi người nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi.
Mai tất nhiên không ngủ ngay rồi, việc của một người vợ ngoan lúc này là phải chuẩn bị đồ cho chồng, và cô làm điều này rất tốt. Sáng hôm sau Mai cũng dậy rất sớm dù hôm nay là chủ nhật. Khánh cũng vừa tập thể dục và tắm xong, anh đã thay sẵn một bộ đồ chỉnh tề để ra sân bay. Mai mặc chiếc áo ngủ mỏng manh ngồi dưới đất kiểm tra lại đồ cho Khánh. Cô thỉnh thoảng làm những động tác uyển chuyển để quyến rũ chồng một cách công khai. Khánh nhìn thấy tất cả nhưng anh cố kìm lòng và chỉ cười nhếch môi. Anh nâng cằm vợ lên và nói.
-Em làm anh rạo rực lắm đấy em biết không, nhưng anh sắp muộn rồi, chờ đó lúc về anh sẽ cho em biết tay.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ
Tao hy vọng khánh sẽ trả thù dk như ý của taoCh98. Tự do trong tầm tay
Ông Quảng trở lại bên vợ mình, bà Bích lúc này ham vui không để ý, trong đầu ông những hình ảnh kia thật sự đã khắc sâu. Ông cũng có rất nhiều nghi vấn trong thâm tâm, Tuấn là loại người gì chỉ nhìn lướt qua từ cách hắn ăn mặc đến ngôn hành cử chỉ ông cũng đoán được ít nhiều.
Quần áo bình dân, có lẽ vừa mua liền mặc, trên đó vẫn còn vương mùi vải mới, nước hoa cũng vậy chỉ bằng tiền lọ ông vẫn xịt trên xe. Tất cả những điều này chỉ ra hắn là một kẻ từng thiếu thốn, giờ có chút ít đã vội vã khoe ra. Theo ông Quảng thì tên này là kẻ bốc đồng thiếu kiểm soát, nhìn cái cách hắn im thin thít làm theo lời nhắc nhở của chị sếp có lẽ ở công ty hắn cũng chẳng có địa vị gì. Xét theo mọi khía cạnh, hắn và Mai không hề có điểm chạm, vậy Sao Mai để cho hắn ta làm thế, thậm chí trong cách hành xử của họ dễ nhận tấy rằng Mai đang bị áp chế hoàn toàn.
Chuyện gì đã xảy ra, ông Quảng rất khó hiểu vì ông cũng không lạ gì đứa con gái riêng của vợ này. Cô nàng nhìn thì hòa đồng thân thiện nhưng Mai biết mình sở hữu sắc đẹp nhiều người ước ao vì thế trong thâm tâm cô rất kiêu ngạo. Đàn ông lọt vào mắt xanh cô rất ít và phải phụ thuộc theo tiêu chuẩn của cô. Việc để một tên thất bại hèn kém như thế cưỡi lên chắc hẳn phải có lí do gì ghê gớm lắm. Nghĩ đến đây thì ông có chút nhớ lại và lờ mờ đoán được nguồn cơn.
Trong khi ông Quảng đang mải mê suy luận, còn mọi người thì thắc mắc Mai đâu, lúc này Mai đang từ cổng đi vào. Gió cuối xuân vẫn còn chút se se về tối, vì vậy mà bên dưới trống trải khiến cô có chút tái tê. Chiếc quần lót bình thường cô nào để ý nhưng giờ thiếu nó cảm giác thật không quen.
Mai muốn về phòng để mặc thêm nhưng vừa mở cửa, cô đã nghe tiếng lướt phím của chồng từ bên phòng làm việc của anh. Cửa thông phòng không đóng cô nhìn thấy anh ngồi trước máy vi tính trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt đăm chiêu đeo kính cận làm anh nguy hiểm hơn ngày thường. Mai không dám đi vào vì sợ anh hỏi thì không biết trả lời ra sao.
Thế là cô lại quay ra, bắt buộc phải lên ngồi cùng mọi người trong tình trạng thả rông vùng kín. Mai lên phòng mọi người cùng ngẩng đầu nhìn cô, ông Quảng còn đoán được cô sẽ tìm về gần mẹ cô để ngồi, ông rời chỗ đi, vòng sang bên Sơn để ngồi. Mai thấy chỗ bên mẹ còn trống thì ra phía đó ngồi, mới đầu mọi chuyện không sao nhưng chỉ vài giây nàng đã cảm nhận điều khác lạ.
Con bướm mất đi một lớp bảo hộ chỉ còn một lớp váy lụa là tiếp xúc trực tiếp với da ghế, sự lạnh lẽo tiếp xúc với vùng nhạy cảm nhất làm các tế bào cảm giác rung rinh. Một cơn rùng mình nhẹ rồi cô khép chặt hai đùi theo bản năng. Đúng lúc này bà Bích quay sang đặt tay lên đùi con gái rồi ân cần hỏi.
-Con vừa đi đâu thế, sao mặt mũi nhìn thất sắc thế này, con say rượu à, hay mệt.
-Con vừa tiễn khách về, con không sao mẹ à…ư hư. Mẹ cứ vui vẻ thoải mái đi ạ.
Cô nhấp nhổm như vậy mất vài phút để cái lạnh tan đi, nhiệt độ trở lại bình thường rồi thì cô mới ngồi yên được. Mọi cử chỉ từ nhỏ nhất của cô đều bị ông Quảng nhìn kín đáo, thấy những biểu hiện của nàng ông chắc rằng Mai vẫn chưa mặc lại quần lót. Vậy là bao nhiêu hình ảnh hấp dẫn và trần trụi được ông tưởng tượng trong đầu. Ông thỏa mãn tựa đầu ra sau mắt lim dim một mình hưởng thụ.
Lúc sau Khánh có vẻ đã xong việc, anh cũng lên chung vui với mọi người một đoạn thời gian ngắn nữa trước khi tất cả ra về.
Hai vợ chồng về lại không gian riêng của hai người Khánh lúc này mới nói.
-Anh vừa họp cùng với các anh em trong công ty, một vài hôm nữa chắc anh lại đi, nhưng lần này trước khi đi anh sẽ gọi luật sư để tách riêng mảnh đất kia ra khỏi tài sản chung của 2 vợ chồng. Sau này nếu nó có thành trường Mầm Non hoặc viện thẩm mỹ hay cái gì đi nữa nó cũng của riêng em. Anh muốn em được làm chủ và có việc kinh doanh riêng của mình, như vậy nếu công việc của anh có gặp bất trắc em vẫn tự chủ được kinh tế cho em và các con. Đây coi như món quà anh tặng cho em nhân kỉ niệm ngày cưới, em thích không.
-Nhưng số tiền còn lại quá lớn, em sao có thể trả hết để lấy mảnh đất về được ạ.
Tuy món quà Khánh tặng có giá trị rất cao nhưng không dễ để có được, nếu không được chồng hậu thuẫn về kinh tế thì miếng đất ấy không có khả năng là của cô. Vì vậy Mai chưa vội vui mừng mà lại đưa ánh mắt vừa thắc mắc vừa tội nghiệp nhìn về anh. Khánh thì chỉ tiếp tục cười.
-Đã gọi là quà thì tất nhiên anh sẽ phải mua nó cho em rồi, dự án của anh sắp được nghiệm thu, phí trả trước đợt một thoải mái để anh trả hết tiền miếng đất đấy cho em. Nhưng trước hết anh sẽ cần tiền để tiến hành dự án đến lúc đó, anh muốn em đưa những tài khoản em đang quản lý để anh dùng trước trong thời gian này.
Đoạn sau Mai không cần nghe anh nói gì nữa, vì những thứ tuyệt vời làm cô hào hứng đã ở vế trên. Lúc này Mai thay bộ đồ mặc tối nay để mặc vào bộ đồ ngủ mỏng tang, cô vòng ra đằng sau bóp vai cho Khánh vừa tỏ vẻ cảm ơn, cũng để an ủi anh sau nhiều ngày không gần gũi.
Khánh thoải mái để cho Mai xoa bóp cổ vai, cũng dùng tay mình vuốt trên tay cô, như đáp lại sự chăm sóc dịu dàng của vợ dành cho mình. Mai để đầu anh tựa lên ngực, cho sự mềm mại và ấm áp của mình ve vuốt lấy anh. Khánh hài lòng hỏi chuyện.
-Bữa tiệc hôm nay rất vui và đầm ấm, em phải quán xuyến mọi việc như thế chắc là mệt lắm.
-Có gì đâu anh, hầu hết là nhà hàng chuẩn bị, mình chỉ đứng giám sát chỉ đạo thôi mà.
-Vậy là tốt nhất, như vậy em mới có thời gian chung vui và chăm sóc cho các vị khách của chúng mình. Tất cả đều vui vẻ và thoải mái phải không em.
-Vâng ạ.
Mai vẫn xoa bóp cho chồng trong lúc hai người nói chuyện, đôi khi cô khẽ phả hơi thở của mình vào gáy chồng. Bình thường như vậy Khánh sẽ xoay lại rồi kéo cô vào lòng hôn hít. Nhưng hiện tại anh vẫn ngồi nơi đó bình đạm nói chuyện với cô. Những câu hỏi vẫn rất quan tâm nhưng đều đều một tiết tấu, khiến cô muốn quyến rũ chồng cũng không biết phải làm sao. Cô đành tìm cách khác để chăm sóc cho anh.
-Anh chờ chút để em đi lấy cốc nước ấm cho anh uống trước khi đi ngủ nhé.
-Thôi em ơi, em mệt cả buổi rồi, giờ tranh thủ đi nghỉ chút đi. Anh cũng bị lệch múi giờ làm cơ thể chưa quen, mệt quá.
Sự uể oải của anh làm phí hoài bộ áo ngủ sexy cô đang mặc trên người, cuối cùng cô cũng đành nằm bên cạnh anh ngủ cho quên đi rạo rực.
Sáng hôm sau khi Mai vẫn đang còn ngái ngủ đã nghe thấy tiếng phàn nàn của anh. Cô vừa dụi mắt nhìn ra đã thấy mặt anh đầy khó chịu.
-Sao thế anh.
-Hừ, không biết trong phòng tập có mùi gì mà khó ngửi quá, cả sáng nay anh tập mà nó cứ xộc vào mũi khó chịu vô cùng. Nhất là ở trong góc, chỗ cái ghế tập em hay nằm khi trước ấy. Em có biết vì sao không.
Mặt Mai tái nhợt khi nghe những lời này, chỗ vừa anh bảo chẳng phải là chỗ mà hôm qua Tuấn đã vật ngửa cô nằm ra đó. Cái mùi khó ngửi anh nói có khi nào là mùi nước nhờn và mồ hôi cộng lại qua đêm. Cô đưa mắt nhìn chồng thấy anh không nhìn mình thì mới lắp bắp nói.
-Em không biết…có thể…à đúng rồi có thể đấy là mùi mồ hôi của em đọng lại, lâu ngày nên mới thành ra như thế.
-Không phải đâu, anh thấy mọi lần em đều trải khăn lên, hoặc tập xong thì lau rất kĩ, làm sao để lại thứ mùi xú uế như vậy được. Anh nghĩ đấy là bọn chuột vào đấy làm bậy mà thôi, chỉ có bọn bẩn thỉu hôi hám ấy mới để lại thứ mùi như vậy. Chốc nữa anh sẽ thay lại toàn bộ, từ lần sau em nhớ đóng cửa kĩ càng đừng để chúng nó vào nữa nhé.
Mai chỉ còn biết nói “vâng” rồi quay đầu giấu đi sự xấu hổ, chứ còn biết nói sao.
Những ngày sau vì mảnh đất của cô mà anh căng mình đi sớm về khuya, hai vợ chồng rất ít khi chạm mặt. Trên tập đoàn thì Tuấn bị điều đi kiểm kho dưới chi nhánh nên cô cũng không bị làm phiền hay chịu ấm ức vì những đòi hỏi quá đáng của hắn ta. Khanh nghe chừng có vẻ bận, cả tuần cũng chỉ nhắn một vài tin, ngoài thông báo rằng hắn đã về quê làm xong giấy tờ xe, cũng chỉ hỏi thăm vớ vẩn.
Một tuần sau, buổi tối hôm đó Khánh đưa cho Mai một tập hồ sơ được niêm phong rất kĩ, anh chỉ vào đó rồi nói với cô.
-Trong này là văn bản thỏa thuận phân chia tài sản đã được chứng thực, từ giờ phần chung trong miếng đất kia sẽ là của riêng em. Em có thể tự do muốn làm gì với nó cũng được.
Mai cầm tập hồ sơ lòng vui không tả nổi, dù đã cố không biểu hiện ra ngoài nhưng đôi môi của cô vẫn cong lên.
-Cảm ơn chồng yêu, nhưng nếu biết rằng làm thủ tục vất vả như vậy em đã khuyên anh đừng làm cho xong, đằng nào em cũng chẳng muốn phân bì của anh hay là của em.
-Khà khà, chỉ cần em không bỏ anh thì đúng là như vậy, chứ nếu em bỏ anh thì anh mới là người tay trắng.
-Đang yên đang lành nói linh tinh.
Nói câu đấy rồi Mai quay lưng đi, cô đi cất tập hồ sơ cũng là tránh để anh thấy bộ mặt khó coi của cô khi này. Câu nói của anh khiến cô lâm vào dòng suy nghĩ, tuy chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện li hôn, nhưng nếu chuyện vỡ lở thì sao, cô sẽ vui vẻ li hôn chứ? Có đau khổ không? Và cô làm như vậy có phải đang lừa anh không. Thật đau đầu, cô không muốn nghĩ nữa, chỉ biết giờ đây bản thân cô đã có một khối tài sản trong két kia làm bảo hiểm, thứ tự do mẹ từng nhắc đến chắc là đây. Cô lại cười.
Lúc này Khánh đã ngồi vào bàn làm việc, anh nói với ra ngoài với cô.
-Anh quên chưa nói với em, ngày mai anh sẽ bay vào Tp Uncle Lake sớm rồi đến tối mai anh sẽ tiếp tục đi công tác, chắc lại tầm nửa tháng. Giờ anh phải bàn việc với mọi người nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi.
Mai tất nhiên không ngủ ngay rồi, việc của một người vợ ngoan lúc này là phải chuẩn bị đồ cho chồng, và cô làm điều này rất tốt. Sáng hôm sau Mai cũng dậy rất sớm dù hôm nay là chủ nhật. Khánh cũng vừa tập thể dục và tắm xong, anh đã thay sẵn một bộ đồ chỉnh tề để ra sân bay. Mai mặc chiếc áo ngủ mỏng manh ngồi dưới đất kiểm tra lại đồ cho Khánh. Cô thỉnh thoảng làm những động tác uyển chuyển để quyến rũ chồng một cách công khai. Khánh nhìn thấy tất cả nhưng anh cố kìm lòng và chỉ cười nhếch môi. Anh nâng cằm vợ lên và nói.
-Em làm anh rạo rực lắm đấy em biết không, nhưng anh sắp muộn rồi, chờ đó lúc về anh sẽ cho em biết tay.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Tưởng mày 3queBọn xamvn mất dạy thật viết TPHCM là nó hiện thành tp uncle Lake