arron2
Tao là gay
Tôi kể ít chuyện của riêng tôi, các ông hiểu sao cũng được, đại khái là tôi chợt nhớ lại và kể cho đỡ buồn, và cũng mong sau này các ông có con thì đừng bạo hành thể chất hoặc tinh thần nó quá, kẻo tương lai nó mù mịt như tôi bây giờ.
Hồi xưa bố tôi đi công tác xa nhà suốt, cả tuần mới về 1 lần, nên mẹ tôi ở nhà trông tôi 1 mình, đóng vai trò là cả bố lẫn mẹ luôn.
Cho nên hồi đó tôi ăn đòn kinh lắm, kiểu bị đánh bằng tất cả mọi loại roi có thể, bầm mình ngang dọc, rồi phạt đứng góc nhà ,mỏi chân cũng ko được ngồi , buồn ngủ cũng ko được ngáp. Nhiều lần còn bị lột đồ trần như nhộng tống ra đường , khóa cổng nhốt bên ngoài , mấy đứa con nít bằng tuổi hàng xóm nhìn kiểu chả hiểu chuyện gì, may mà ko bị trêu chọc. Rồi có lúc mẹ tôi phạt đẩy ra khỏi nhà, khóa cổng, bỏ mặc tôi đi làm luôn, mà ban đêm nữa mới sợ, tôi phải sang nhà hàng xóm chơi đỡ, nhưng vẫn phải canh nghe tiếng xe là phải chạy về đứng trước cổng, không là ăn đòn tiếp. Tôi nhớ đó là những năm cấp 1. Xong đến cấp 2, nhà có máy vi tính, mẹ tôi nói: " mày dùng máy tính mà để bị cận là tao giết", tôi thì từ trước tới h sợ mẹ kinh khủng nên nghe vậy cứ sợ mãi, sau này ôm đôi mắt cận lòi học từ lớp 7 đến lớp 12 , tức là từ suốt quãng thời gian đó tôi đéo thấy cc gì trên bảng ở trường hết. Mãi đến lúc vào đại học mới dám nói đi cắt kính thì các ông hiểu tôi nhát thít và bị đụt đần đến thế nào. Bố mẹ tôi đều là hiệu trưởng của trường cấp 2, thời gian dành hết cho công việc, con cái ở nhà nói chung chỉ dùng phương pháp dọa nạt và đánh đập là chủ yếu, họ chỉ lo công việc xã hội, tôi ở nhà 1 mình phải tự nấu cơm, bữa khê bữa sống ăn rồi đi học, quần áo thì dơ đến mức bạn bè trên lớp phải nhắc chứ chả hay, trong khi mẹ tôi thì lo quần áo cho bọn học sinh có hoàn cảnh khác trong trường, chứ con ruột mình thì nói thật là chả mấy quan tâm. Tôi chả trách gì bố mẹ mình, vì họ là những người nuôi lớn mình. Nhưng tôi nghĩ hiện tại của tôi sẽ rất khác nếu tôi được sinh trưởng trong gia đình bớt toxic đi 1 chút.
Tôi mong các ông ở đây, sẽ hoặc đang có gia đình thì nên bớt bạo lực với con cái, nếu ít thời gian dành cho nó thì cách dạy dỗ cũng nên nhẹ nhàng, linh hoạt, mỗi lời nói đều nên chắt lọc, dễ hiểu, và thực tế, đừng nên dạy đời, gia trưởng. Cũng đừng đe dọa , quát nạt, vì đối với mình nghĩ chỉ là dọa thôi, nhưng đối với trẻ con, bọn nó sẽ luôn nghĩ là thật.
Mời các ông chia sẻ tuổi thơ của mình ở đây với tôi cho đỡ buồn nhé.
Hồi xưa bố tôi đi công tác xa nhà suốt, cả tuần mới về 1 lần, nên mẹ tôi ở nhà trông tôi 1 mình, đóng vai trò là cả bố lẫn mẹ luôn.
Cho nên hồi đó tôi ăn đòn kinh lắm, kiểu bị đánh bằng tất cả mọi loại roi có thể, bầm mình ngang dọc, rồi phạt đứng góc nhà ,mỏi chân cũng ko được ngồi , buồn ngủ cũng ko được ngáp. Nhiều lần còn bị lột đồ trần như nhộng tống ra đường , khóa cổng nhốt bên ngoài , mấy đứa con nít bằng tuổi hàng xóm nhìn kiểu chả hiểu chuyện gì, may mà ko bị trêu chọc. Rồi có lúc mẹ tôi phạt đẩy ra khỏi nhà, khóa cổng, bỏ mặc tôi đi làm luôn, mà ban đêm nữa mới sợ, tôi phải sang nhà hàng xóm chơi đỡ, nhưng vẫn phải canh nghe tiếng xe là phải chạy về đứng trước cổng, không là ăn đòn tiếp. Tôi nhớ đó là những năm cấp 1. Xong đến cấp 2, nhà có máy vi tính, mẹ tôi nói: " mày dùng máy tính mà để bị cận là tao giết", tôi thì từ trước tới h sợ mẹ kinh khủng nên nghe vậy cứ sợ mãi, sau này ôm đôi mắt cận lòi học từ lớp 7 đến lớp 12 , tức là từ suốt quãng thời gian đó tôi đéo thấy cc gì trên bảng ở trường hết. Mãi đến lúc vào đại học mới dám nói đi cắt kính thì các ông hiểu tôi nhát thít và bị đụt đần đến thế nào. Bố mẹ tôi đều là hiệu trưởng của trường cấp 2, thời gian dành hết cho công việc, con cái ở nhà nói chung chỉ dùng phương pháp dọa nạt và đánh đập là chủ yếu, họ chỉ lo công việc xã hội, tôi ở nhà 1 mình phải tự nấu cơm, bữa khê bữa sống ăn rồi đi học, quần áo thì dơ đến mức bạn bè trên lớp phải nhắc chứ chả hay, trong khi mẹ tôi thì lo quần áo cho bọn học sinh có hoàn cảnh khác trong trường, chứ con ruột mình thì nói thật là chả mấy quan tâm. Tôi chả trách gì bố mẹ mình, vì họ là những người nuôi lớn mình. Nhưng tôi nghĩ hiện tại của tôi sẽ rất khác nếu tôi được sinh trưởng trong gia đình bớt toxic đi 1 chút.
Tôi mong các ông ở đây, sẽ hoặc đang có gia đình thì nên bớt bạo lực với con cái, nếu ít thời gian dành cho nó thì cách dạy dỗ cũng nên nhẹ nhàng, linh hoạt, mỗi lời nói đều nên chắt lọc, dễ hiểu, và thực tế, đừng nên dạy đời, gia trưởng. Cũng đừng đe dọa , quát nạt, vì đối với mình nghĩ chỉ là dọa thôi, nhưng đối với trẻ con, bọn nó sẽ luôn nghĩ là thật.
Mời các ông chia sẻ tuổi thơ của mình ở đây với tôi cho đỡ buồn nhé.