Mấy hôm nay vào sủa xằng sủa bậy đéo ra hệ thống cống rãnh gì. Nay t xin tự sửa lỗi trước ae xamer dân thơ bằng 1 bài nghiêm túc tạm gọi là thơ. Bài này t viết sau 1 dịp t được vào nhà của 1 gia đình bị chất độc da cam, chỉ có mỗi trợ cấp của thôn dạng hộ nghèo với 2 đứa con tật nguyền nên tụi m cũng hiểu sơ qua hoàn cảnh còn tệ hơn là bị cắt cu nữa. Viết lại cảm xúc để t nghĩ họ vẫn còn hi vọng, cũng có thể cho t hi vọng cũng đc.
.........
.........
.........
Cha chẳng lính, mẹ chẳng binh
Cho em nào phải thân hình vẹn nguyên
Dòng đời là nỗi ưu phiền
Cho em đày đoạ triền miên kiếp người
Sắc cam tội lỗi ai ơi
Mỗi đêm man dại tiếng cười bi ai
Mồ hôi tí tách một hai
Hay là nước mắt nhỏ dài phiêu linh
Nặng lòng hai đấng thân sinh
Nâng niu cho trọn ân tình mẹ cha
Cũng có đôi kẻ gần xa
Người thương, người khóc gọi là tình thân
Em ơi có biết bao lần
Rừng kia muốn lớn cũng cần có mưa
Nắng lên em đã thấy chưa
Nhuộm xanh hi vọng cho vừa mắt em.
.......