T năm nay 28, 2 năm trước câu chuyện của t gần giống m, gia đình không khó khăn nhưng ở tỉnh lẻ t cũng không biết làm gì cho ra tiền, làm chung với ông bà già thì không hợp. Thậm chí câu chuyện của t còn khó hơn m chút đấy là lúc đấy t đã có vợ và mới có con, mức lương cũng same same 10tr như m.
Bước ngoặt khi t nhận ra mình đang bị đi theo lối mòn. Dễ hiểu thì giống như m đang bán xe nên m nghĩ là m sẽ chỉ làm nhưng công việc liên quan đến kỹ năng đó thôi (thời đại này khi m đang làm ngành nghề gì thì mxh của m sẽ ngập tràn mấy thứ đấy làm cho suy nghĩ của m không thoát ra được những thứ đó). Thời điểm đó t làm nghề dịch vụ quản lý nhà hàng khách sạn, t đang làm quản lý quán cafe cho 1 thương hiệu lớn các công việc trước đó đều giống vậy, mặc dù có đi học đại học nhưng 26 tuối t đã có 7 năm kinh nghiệm làm trong nghề đấy.
Rồi đợt đấy gần nhà t có công trường xây dựng, mấy ông làm công trường trọ cạnh nhà t, t nói chuyện với họ và nhận ra là 1 thằng dân tộc 17 tuổi phụ xe cẩu lương còn hơn t 4tr, tất nhiên công việc nó làm nặng nhọc hơn nhưng đổi lại mức độ quan trọng trong công việc thì nó đéo quan trọng bằng t. Đường đường mang tiếng quản lý, không có t 1-2 hôm quán loạn như cái chợ mà lương thua thằng tộc trẻ ranh nay làm mai nghỉ cũng được. Và đúng là thằng tộc đấy nghỉ thật, dme làm đúng đủ mua cái điện thoại nghỉ luôn. Xong t suy nghĩ mất 30 phút xin nghỉ thẳng chỗ đang làm hôm sau thay chân thằng tộc luôn. Đang từ somi áo trắng cổ cồn đi làm phụ cẩu vài hôm đen như đít nồi. Nói chung vất vả nhưng mình làm thấy kiếm ra tiền mà có hướng phát triển hơn, tự vạch ra trong đầu là phụ biết việc xong mua phương tiện tự làm xong phát triển dần dần. Về sau câu chuyện của t phát triển đúng theo hướng đấy nhưng có phần may mắn hơn, nhờ kỹ năng giao tiếp lúc còn làm quản lý nhà hàng, ks nên t quan hệ được với các a trong nghề. Sau 2 năm thì t giờ đi quản lý thôi công việc thoải mái, đi uống nước chè là chính. Được các anh quý cho góp cổ phần vào các chỗ làm ăn, giờ tháng 5-6 chục không khó chưa kể các quý có tiền cổ tức.
Nên t nghĩ vấn đề của m là m nên tìm hướng đi khác nếu công việc của m không có hướng phát triển thêm hoặc m không nó năng khiếu trong nghề đấy. Thoát khỏi vùng an toàn đi.
Một lối đi sai vạn lối tắc, đạp đổ nguyên tắc vạn lối đi.
Bước ngoặt khi t nhận ra mình đang bị đi theo lối mòn. Dễ hiểu thì giống như m đang bán xe nên m nghĩ là m sẽ chỉ làm nhưng công việc liên quan đến kỹ năng đó thôi (thời đại này khi m đang làm ngành nghề gì thì mxh của m sẽ ngập tràn mấy thứ đấy làm cho suy nghĩ của m không thoát ra được những thứ đó). Thời điểm đó t làm nghề dịch vụ quản lý nhà hàng khách sạn, t đang làm quản lý quán cafe cho 1 thương hiệu lớn các công việc trước đó đều giống vậy, mặc dù có đi học đại học nhưng 26 tuối t đã có 7 năm kinh nghiệm làm trong nghề đấy.
Rồi đợt đấy gần nhà t có công trường xây dựng, mấy ông làm công trường trọ cạnh nhà t, t nói chuyện với họ và nhận ra là 1 thằng dân tộc 17 tuổi phụ xe cẩu lương còn hơn t 4tr, tất nhiên công việc nó làm nặng nhọc hơn nhưng đổi lại mức độ quan trọng trong công việc thì nó đéo quan trọng bằng t. Đường đường mang tiếng quản lý, không có t 1-2 hôm quán loạn như cái chợ mà lương thua thằng tộc trẻ ranh nay làm mai nghỉ cũng được. Và đúng là thằng tộc đấy nghỉ thật, dme làm đúng đủ mua cái điện thoại nghỉ luôn. Xong t suy nghĩ mất 30 phút xin nghỉ thẳng chỗ đang làm hôm sau thay chân thằng tộc luôn. Đang từ somi áo trắng cổ cồn đi làm phụ cẩu vài hôm đen như đít nồi. Nói chung vất vả nhưng mình làm thấy kiếm ra tiền mà có hướng phát triển hơn, tự vạch ra trong đầu là phụ biết việc xong mua phương tiện tự làm xong phát triển dần dần. Về sau câu chuyện của t phát triển đúng theo hướng đấy nhưng có phần may mắn hơn, nhờ kỹ năng giao tiếp lúc còn làm quản lý nhà hàng, ks nên t quan hệ được với các a trong nghề. Sau 2 năm thì t giờ đi quản lý thôi công việc thoải mái, đi uống nước chè là chính. Được các anh quý cho góp cổ phần vào các chỗ làm ăn, giờ tháng 5-6 chục không khó chưa kể các quý có tiền cổ tức.
Nên t nghĩ vấn đề của m là m nên tìm hướng đi khác nếu công việc của m không có hướng phát triển thêm hoặc m không nó năng khiếu trong nghề đấy. Thoát khỏi vùng an toàn đi.
Một lối đi sai vạn lối tắc, đạp đổ nguyên tắc vạn lối đi.