Tôi là Lạc Tranh. Các bạn nhờ thì tôi chỉ ra giúp thôi. Không có xem bói gì cả. Tôi dựa theo Khoa Học Nhân Tướng Học của Chỉ Tay chỉ ra. Nên ai tin thì Hoan hỉ nhé.
Tôi là phụ nữ 100% nên bạn chú ý nhé A Di Đà Phật
Tôi là Lạc Tranh. Các bạn nhờ thì tôi chỉ ra giúp thôi. Không có xem bói gì cả. Tôi dựa theo Khoa Học Nhân Tướng Học của Chỉ Tay chỉ ra. Nên ai tin thì Hoan hỉ nhé.
Tôi là phụ nữ 100% nên bạn chú ý nhé A Di Đà Phật
Một chút thôi cũng là đủ rồi.
Lúc bạn mất tất cả, bạn mới nhận ra. Một chút thôi cũng là đủ rồi.
Lúc chưa có gì, ta thường ước ao đủ điều.
Một mái nhà, một công việc ổn định, một tình yêu đủ đầy. Lúc ấy, lòng mình rộng lớn, niềm tin cũng nhiều. Thấy ai có được điều gì, ta cũng thầm nghĩ: "Ước gì mình cũng được như họ."
Rồi khi có trong tay nhiều hơn, ta lại muốn nhiều hơn nữa. Một chút thành công chưa đủ. Muốn cao hơn, nhanh hơn, nhiều hơn người khác. Chạy mãi trong cuộc đua không có vạch đích.
Càng có nhiều, lại càng thấy thiếu.
Càng chạm được, lại càng muốn với tới xa hơn.
Đó là lúc ta không còn cảm nhận được hạnh phúc, dù tay vẫn đang nắm rất chặt.
Cho đến khi... mọi thứ vụt mất.
Một lần trắng tay, một lần gục ngã.
Một khoảnh khắc nhận ra:
Hóa ra, những điều mình từng xem nhẹ...
Lại là thứ quý giá nhất.
Một bữa cơm đơn giản bên người thân.
Một buổi sáng bình yên không vội vã.
Một căn phòng nhỏ, có ánh nắng, có tiếng chim, có hơi thở của mình.
Lúc ấy, mới hiểu:
Không phải càng nhiều càng tốt.
Mà là biết đủ mới là hạnh phúc.
Người xưa dạy:
"Tri túc, tiện túc. Đãi túc, hà thời túc?" Biết đủ, thì là đủ. Chờ đủ mới chịu dừng, thì biết đến bao giờ?
Kết lại một câu thôi:
"Một chút thôi... cũng là đủ rồi, nếu lòng mình biết đủ."
Image lv 7270452463801601282 20250819073307 hosted in AnhMoe
anh.moe
Không hiểu gì
Đôi khi lại vui
NGƯỜI KHÔNG HIỂU GÌ, ĐÔI KHI LẠI VUI HƠN.
Có người từng hỏi tôi rằng:
Hiểu thấu cuộc đời là điều may mắn hay nỗi khổ đau. Tôi chỉ mỉm cười, bảo rằng là cả hai. Khi còn trẻ, ta khát khao hiếu đời, muốn biết rõ trắng đen, phải trái, thật giả trong từng ánh mắt, từng câu nói. Ta tưởng rằng, nếu nhìn thấu nhân sinh, ta sẽ an yên, sẽ khôn ngoan hơn mà không còn tổn thương.
Nhưng sự thật thì, nhìn thấu quá nhiều, lòng cũng chẳng còn muốn giữ ai. Biết lòng người đổi thay, nên thôi không kỳ vọng. Hiểu được nhân quả, nên chẳng còn oán trách.
Thấy rõ phù hoa, nên cũng chẳng còn ham muốn.
Và như thế, trái tim dần trở nên lạnh nhạt. Không phải vì vô tình, mà vì đã quá hiểu sự tàn nhẫn của tình. Không phải vì cạn lòng, mà vì đã từng dốc lòng nhưng đổi lại là hoang mang.
Có những buổi chiều, ngồi yên bên khung cửa, nhìn mây trôi lặng lẽ như chính cuộc đời mình, tỉnh táo, lặng lẽ và thấu suốt mới nhận ra rằng: Cái giá của sự nhìn thấu, là không còn dễ rung động, không còn dễ tin, và không còn dễ yêu.
Người không hiểu gì, đôi khi sống lại vui hơn. Họ khóc, họ cười, họ yêu, họ hận rất chân thành.
Còn người hiểu quá nhiều, lại chỉ còn biết lặng thinh trước tất cả.
Bởi vậy, nhìn thấu nhân sinh cũng là một bất hạnh.
Là nỗi cô đơn trong trí tuệ. Là sự lặng thinh của một tâm hồn từng trải qua nhiều tầng cảm xúc sâu thắm.
Bạn lặn lội qua sông, lội qua suối để tìm kiếm Bồ Tát, nhưng không biết rằng, ngay trong chính ngôi nhà của mình đã có một "vị Phật sống" - bà không ngồi trên đài sen, không cầm pháp khí, mà dùng nửa đời khói lửa để hóa giải hàng vạn nỗi khổ cho bạn.
Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát nguyện rằng "địa ngục chưa trống rỗng, ta thề không thành Phật".
Còn mẹ bạn, bà đã sớm đem nguyện lực ấy gieo vào kiếp luân hồi của cõi ta bà này.
Bạn hãy nhớ lại những lời lạnh nhạt mà bạn từng nói với mẹ, nhưng mẹ lại trân trọng mái tóc hoa râm, còn cất giữ những công đức của bạn dưới chân tượng Bồ Tát.
Tình yêu vô điều kiện này giống như "Đạo Đức Kinh" - sinh ra nhưng không chiếm đoạt, cho đi nhưng không đòi hỏi.
Có một câu chuyện kể rằng, thiền sư Lâm Tế Tông Thiền泉 đã từng nói với đệ tử của mình:
"Hãy nhìn vào gương mặt cha mẹ con khi họ chưa chết đi."
Nếu chúng ta thật sự thấu hiểu, chúng ta sẽ thấy nếp nhăn trên trán mẹ, khóe mắt đầy bi thương của mẹ, gánh vác cả tội lỗi của thập phương chư Phật.
Hiếu đạo không phải là những nghi thức cúng bái vào buổi sáng hay buổi tối.
Hiếu đạo là khi bạn hiểu được bàn tay chai sạn, đầy vết rạn của mẹ.
Là khi bạn nhìn vào bức tượng Bồ Tát trên điện thoại, bạn có thể thấy được hình bóng mẹ vất vả, lam lũ biết bao.
Mẹ chính là Bồ Tát.
Nếu chúng ta thực sự thấu hiểu điều này, chúng ta sẽ biết con đường về nhà chính là con đường dẫn đến sự linh thiêng của buổi sáng sớm.