NHỮNG CHUYỆN TÌNH CỦA TAO TỪ KHI CẤP 3 ĐẾN LÚC TRƯỞNG THÀNH CÓ GIA ĐÌNH RIÊNG

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Đàn ô đầu đội trời chân đạp đất.sống phải có ý chí và bản lĩnh cùng lập trường kiên định.b đã đang và sẽ luôn như vậy thì đến giờ phút này người nuối tiếc nhất vẫn chính là mối tình đầu ví chính họ ko vượt qua được ngưỡng cửa lựa chọn giữa gia đình và tình yêu.
Haiz!
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Kết quả hơn một tháng buôn bán, tao và chị còn dc mỗi đứa lãi gần 2tr sau hai chuyến bị bắt hàng 😊, buôn lậu thời đó nó thế đấy, có đi cùng những chuyến xe mới biết là trắng tay cụt vốn bất cứ lúc nào, nhưng nó mang lại những thứ lắm khi tiền không có được, đầu tiên là sự trải nghiệm, tôi luyện sự lỳ lợm và cho mình tính con buôn. Sau này, khi làm với một hai nhà xe nữa vì lắm khi ông chú nhận khách đoàn đi tham quan , tao mới biết dc quy luật đóng phế theo tháng của các nhà xe, và hôm nào bị bắt theo chỉ tiêu là hên xui, ai cũng phải chấp nhận nó. Nhưng với tâm thế là làm thêm, tao chả đếm xỉa nhiều mấy cái đó, vì sang mùa hè tao muốn làm thêm phụ ông anh thợ điều hòa, nhưng tao thích buôn bán thay vì khoan đục leo trèo, vất vả mà lại nguy hiểm. Đã thế năm ấy lại có World Cup, thì điện thoại đang phổ biến hơn, thì tội gì không làm món gọn nhẹ lại có lợi nhuận cao.

- Anh về chưa, tối nay đi xuống nhà Hương với em
- Có việc gì thế?
- Em xuống ấy chơi với nó một hôm, cuối tháng em về trên nhà đi làm, nay em xong công việc và chào mọi người ở cty rồi.
- Uh,mà sao không bảo cô ấy lên trên này chơi nhỉ,
- Anh ngại đi à
- Anh không ngại, anh đề xuất thế thôi, em thử bảo cô ấy xem thế nào.
- Bảo chị Giang về sớm, mình nấu cơm rồi cả bọn ăn cùng.
Hương là bạn thân của chị, và gần như hai đứa không giấu nhau điều gì, kể cả chuyện thâm kín nhất của nhau, và sau này khi chị về, cô ấy dành khá nhiều buổi nói chuyện từ chat yahoo đến ngồi với tao, cùng người yêu cô ấy và chị Giang, tất cả đều mong muốn và hi vọng bọn tao sẽ vượt qua dc quãng thời gian khó khăn này để có kết cục tốt đẹp như mọi người mong muốn.
tháng đầu tiên chị về, tao gần như trở thành một kẻ trống rỗng mọi thứ, như mình đã mất đi một thứ gì đó quý giá bấy lâu nay, cuối kỳ mà tao cũng chỉ học và thi cho nó xong, còn lại rảnh tay là tao đi chở điều hòa cho ông anh hoặc đi giao quạt với đèn tích điện , lúc này tao làm ăn cũng khá, có tháng hai đứa để ra dc cả chục triệu, khó tin đúng ko, nhưng đó là chuyện rất bình thường với tao khi đó.
Cứ hai tuần lại lên với chị một lần vào ngày nghỉ, không đi lang thang, thì lại ở trong nhà nghỉ với nhau cả ngày đến chiều tối. Có xa nhau như này mới thấy trân quý những lúc luôn dc kè kè với nhau dưới HN, những hôm chị xuống HN đi học thì lại về ở với chị Giang. Lắm khi chị xuống nhưng tao ra nhà nghỉ với chị, không để chị vào xóm trọ thậm chí không muốn chị lên lớp nữa, vì luôn thèm khát nhau từ giọng nói đến lúc làm tình say đắm, đông thời tao cảm nhận dc phần nào của sự xa mặt cách lòng, chị cuốn vào công việc trên đó, lắm khi hai ngày mới nhắn cho nhau dc vài tin sms, hoặc là chỉ chat yahoo vào buổi tối. Khi biết chị đang quen nhịp và thuận lợi với công việc trên đó, qua chị Giang nói chuyện, thì điều này tao cũng mừng và khiến tao phải quyết liệt hơn từ việc kiếm tiền đến yêu chị, nhưng không phải cái gì nó cũng theo ý mình. Nên mỗi khi gặp nhau, thì làm tình trước rồi mới tâm sự sau, rồi lang thang ăn vặt hoặc mua đồ linh tinh.
 

Skyfly

Tao là gay
Làm tình làm tình và làm tình, nhớ nyc tao là cô gái Huế mộng mơ, ngày yêu nhau tao cũng đi công tác suốt, có đợt cả tháng mới về, nhanh thì tuàn về 1 ngày. Ôi những ngày nghỉ đó tao và em gái đó chỉ ở hotel, tối mát mới ra phố ăn uống rồi về lại làm tình. Haizzz rồi cuối cùng cũng chia tay …
 

Twink

Yếu sinh lý
Câu chuyện rất đẹp và người kể cũng rất có tài, lần đầu tiên trên cái diễn đàn này tôi bỏ qua tình tiết địt bọp mà chăm chú theo dõi diễn biến câu chuyện đấy. Không biết trong topic này các ông 7-8x như tôi thích đọc vì có cảm giác sống lại với những hồi ức của thời sinh viên không? Hình như càng già càng chai sạn nên hay lưu luyến những cảm xúc xưa cũ nhỉ.
 

tuannguyen2811

Yếu sinh lý
Câu chuyện rất đẹp và người kể cũng rất có tài, lần đầu tiên trên cái diễn đàn này tôi bỏ qua tình tiết địt bọp mà chăm chú theo dõi diễn biến câu chuyện đấy. Không biết trong topic này các ông 7-8x như tôi thích đọc vì có cảm giác sống lại với những hồi ức của thời sinh viên không? Hình như càng già càng chai sạn nên hay lưu luyến những cảm xúc xưa cũ nhỉ.
trong topic này của a Chịch. yếu tố địt bọp lại không quan trọng nữa rồi. toàn các ông cắm mắt theo dõi mối quan hệ giữa nhân vật và chị. chị Ninh Bình,
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Làm tình làm tình và làm tình, nhớ nyc tao là cô gái Huế mộng mơ, ngày yêu nhau tao cũng đi công tác suốt, có đợt cả tháng mới về, nhanh thì tuàn về 1 ngày. Ôi những ngày nghỉ đó tao và em gái đó chỉ ở hotel, tối mát mới ra phố ăn uống rồi về lại làm tình. Haizzz rồi cuối cùng cũng chia tay …
Cánh cửa này khép lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Câu chuyện rất đẹp và người kể cũng rất có tài, lần đầu tiên trên cái diễn đàn này tôi bỏ qua tình tiết địt bọp mà chăm chú theo dõi diễn biến câu chuyện đấy. Không biết trong topic này các ông 7-8x như tôi thích đọc vì có cảm giác sống lại với những hồi ức của thời sinh viên không? Hình như càng già càng chai sạn nên hay lưu luyến những cảm xúc xưa cũ nhỉ.
Cái thời mà chưa có công nghệ phát triển, chưa có mạng xã hội ngoài yahoo & skype nó thế đấy
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
then chốt nhất của cả topic đến bây giờ là đoán gấu mẹ vĩ đại có phải chị Ninh Bình không 🤣🤣🤣
Haiz, cũng khó nghĩ nhể
Người con gái này hình thức và body ok, khách quan mà nói là rất ổn, cá tính, lanh lợi và thu vén chu toàn, đã thế lại còn tự lập và năng động
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Leenguyen69

Yếu sinh lý
Haiz, cũng khó nghĩ nhể
Người con gái này hình thức và body ok, khách quan mà nói là rất ổn, cá tính, lanh lợi và thu vén chu toàn, đã thế lại còn tự lập và năng động
Đến thời điểm này em mạnh danh đoán Ko phải Chị Ninh Bình, em linh cảm là thế, em thường tin vào linh cảm của mình, lần này Ko biết có đúng Ko!
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Tao không oán trách gì ở chị, khi chị đứng trước nhiều cơ hội, lại xa nhau khoảng cách và thời gian, dù rằng luôn có sự đấu tranh, dằn vặt, và khi một chuyên viên bậc làm ở sở, với một thằng sinh viên thì nó có sự chênh lệch về góc nhìn. Điều này là tao thất thế, chứ không phải vấn đề tiền bạc hàng ngày vì tháng nào tao cũng kiếm ra vài triệu . Nhưng cũng thể hiện sự thiếu quyết tâm của cả hai đứa khi ấy, đó là sự thật không chối cãi, khi một thằng hiếu thắng va bạo dạn, có toan tính với một người ôn hòa, ngại bon chen và phiêu lưu, đáng ra phải bù trừ cho nhau là đẹp nhưng lại trở thành đổ vỡ chia lìa. Và nói đi nói lại quãng thời gian này là chán nản nhất của tao, thậm chí còn hơn cả việc thua lỗ mất tiền làm ăn sau này. Lúc nằm với nhau sau trận hành lạc trong nhà nghỉ trong khu Thành Công tao có hỏi chị.
- Thời gian đầu trên đó em thế nào, về công việc, về gia đình, rồi về anh và mọi người dưới này em thấy sao?
- Công việc thì bình thường, em có nhiều thứ cần được học và va chạm vì còn mới đi làm, về nhà thì ở gần gia đình nên mọi thứ không có gì khó khăn, nói chung môi trường cũng được, tuy là Nhà nước nhưng không được vui vẻ, năng động như ở chỗ cty chỗ anh giới thiệu em với chị Giang.
- Còn bố mẹ em thì thi thoảng có hỏi chuyện chúng mình, rồi anh có lên đây chơi hay xuống này đi học thì ntn, nói chung thì các cụ cũng ngầm hiểu được cả thôi dù chả cần phải hỏi.
- Vậy, anh còn 1 năm nữa, em xuống đây làm khi anh ra trường nhé, xin trở lại chỗ cũ không vấn đề gì đâu, nếu em xuống thì anh đi làm luôn không học tiếp nữa. Tìm chỗ khác rộng hơn thuê ở rồi đi làm, tính dần , em thấy sao. Em có ngại điều kiện sinh hoạt hạn chế đi làm thuê nhà không? Cái này anh hỏi nghiêm túc.
- Em không ngại, vì cũng đã 4 năm ở trọ mà anh , có sao đâu
- Vậy em nghĩ sao vè đề nghị của anh, anh không cần em phải trả lời ngay lúc này, tuy nhiên là anh thấy cũng xác định dần là vừa. anh tin là dựa vào nhau rồi cũng sẽ qua dần những khó khăn nhất định thôi, quyết tâm là được, hay em ngại chuyện bố mẹ em phản đối?
- Phản đối thì chắc chắn rồi, tuy nhiên anh cũng hiểu cho hoàn cảnh của em, và cũng không nên trách cứ gì bố mẹ em. Vì mỗi hoàn cảnh lại có cách suy nghĩ và quyết định khác nhau mà anh.

- Có điều em thấy anh vất vả hơn, khi mỗi lần lên đó với em, lần sau đừng đi xe máy, đi xe khách cho an toàn, lên đây đi xe em là được rồi.
- Cái đó không thành vấn đề, miễn là được gặp và ở bên nhau thôi, nghĩ nhanh nhỉ, thoáng cái đã hơn 2 năm với nhau, anh sắp hết năm thứ 3 rồi.
- Không có em ở đây, anh thế nào?
- Câu này anh cũng đang hỏi em mà,còn anh ở đây thì mọi thứ bình thường, thi thoảng ăn chực với chị Giang, ko thiếu gì thiếu mỗi hơi thở của em thôi.
- Thì tuần nào cũng gặp nhau là dc rồi, em còn xuống học 2 năm cơ mà. Theo em anh cứ học xong đi đã rồi tính sau, giờ nói sớm quá. Còn trên ấy, em có gia đình nhưng lại không có anh, cũng buồn chả kém, hai tuần đầu về, em không ngủ được anh biết không, nhưng không lẽ vì thế mà lại sao nhãng mọi thứ cũng không ổn.
- Không thì mình có em bé đi, bố mẹ em không cản nữa, anh không nghĩ là lại để mẹ con em chịu kham khổ.
- Không được, như thế hấp tấp và mạo hiểm quá, đến lúc sinh chuyện mới mệt, mình cứ thế này, miễn là hạnh phúc là được, em cũng mới đi làm, mà đã quay ra chồng con, chửa đẻ thì khó lắm, cái gì cũng dang dở ấy. Em thấy mình chưa sẵn sàng ít nhất là khi em còn học hành dang dở, công việc của em nó còn quá mới mẻ, còn anh nữa. Em nói thật đấy, chả biết anh đang nghĩ về em về tương lai ntn, nhưng không nên như thế để rồi lại chả được như mong muốn, dù em biết anh đi học nhưng vẫn kiếm được tiền tốt, hơn nhiều so với lương em đi làm, nhưng nó bấp bênh, cuộc sống vào khuôn khổ sớm quá lại khó cho anh, và em nữa nên đừng hiểu sai ý em nhé.
- Chắc là anh không muốn về quê tìm việc làm chứ
- Anh nghĩ là không, anh đi làm chỗ kia sau này tạm một thời gian cho có kinh nghiệm thôi đã, mục đích anh cũng không muốn ổn định quá, và anh không thích cái kiểu môi trường mà gặp sếp là gãi sứt da đầu hay xoa tay khét lẹt để rón rén nói chuyện.
- Vậy anh đinh đi buôn bán hẳn ?
- Buôn bán dc là tốt mà, như em thấy đấy, cũng tình cờ mà có chuyện đi buôn đi bán, có chuyến đi Lạng Sơn đầu tiên của bọn mình, rồi nó dẫn đến các chỗ quen biết thêm từ nhà xe, đến chỗ lấy hàng. Làm mới biết mình đang ở đâu, cần thiếu những gì , cần đi đến đâu, gặp ai… những lần em đi với anh là sau đó lại phát sinh thêm những cái mới mà mình chưa nghĩ đến. Có đồng ra đồng vào, cuộc sống khi cần đến việc phải chi tiêu nó không lúng túng, như anh thấy mọi người đang như vậy, chứ ổn định thì ai cũng muốn xong nó an toàn quá cũng mất cơ hội, mất trải nghiệm. Không buôn bán, không chắc mình đã có những chuyến đi Lạng Sơn, hay Cao Bằng chơi, được ăn được ngủ với nhau ở những nơi mà thường người ta chỉ nghĩ đến vào kỳ nghỉ hè cơ quan tổ chức.
- Những khi thấy anh cứ chạy thục mạng em sốt ruột, vì thấy lo lắng, vì an toàn, vì lao lực vất vả quá sớm
- Anh vất vả từ tấm bé, em về nhà anh em thấy rồi mà , nên cái đó không ngại, chứ như bố mẹ anh vất vả vì bọn anh thế , không lẽ sau này mình cũng loanh quanh như thế, về già ngoài 50 tuổi ăn không dám, mặc không dám, nghĩ nó khổ lắm.
- Cái này em thấy và em hiểu, nên thôi cứ học hành đi đã, xong rồi tính, khi ấy mình đền cho nhau thỏa đáng là được, chỉ sợ có tiền, quen tự do tự tại rồi lại thay tâm đổi tính ấy ông ạ😊
 

Irreguler

Chim TO
Tao không oán trách gì ở chị, khi chị đứng trước nhiều cơ hội, lại xa nhau khoảng cách và thời gian, dù rằng luôn có sự đấu tranh, dằn vặt, và khi một chuyên viên bậc làm ở sở, với một thằng sinh viên thì nó có sự chênh lệch về góc nhìn. Điều này là tao thất thế, chứ không phải vấn đề tiền bạc hàng ngày vì tháng nào tao cũng kiếm ra vài triệu . Nhưng cũng thể hiện sự thiếu quyết tâm của cả hai đứa khi ấy, đó là sự thật không chối cãi, khi một thằng hiếu thắng va bạo dạn, có toan tính với một người ôn hòa, ngại bon chen và phiêu lưu, đáng ra phải bù trừ cho nhau là đẹp nhưng lại trở thành đổ vỡ chia lìa. Và nói đi nói lại quãng thời gian này là chán nản nhất của tao, thậm chí còn hơn cả việc thua lỗ mất tiền làm ăn sau này. Lúc nằm với nhau sau trận hành lạc trong nhà nghỉ trong khu Thành Công tao có hỏi chị.
- Thời gian đầu trên đó em thế nào, về công việc, về gia đình, rồi về anh và mọi người dưới này em thấy sao?
- Công việc thì bình thường, em có nhiều thứ cần được học và va chạm vì còn mới đi làm, về nhà thì ở gần gia đình nên mọi thứ không có gì khó khăn, nói chung môi trường cũng được, tuy là Nhà nước nhưng không được vui vẻ, năng động như ở chỗ cty chỗ anh giới thiệu em với chị Giang.
- Còn bố mẹ em thì thi thoảng có hỏi chuyện chúng mình, rồi anh có lên đây chơi hay xuống này đi học thì ntn, nói chung thì các cụ cũng ngầm hiểu được cả thôi dù chả cần phải hỏi.
- Vậy, anh còn 1 năm nữa, em xuống đây làm khi anh ra trường nhé, xin trở lại chỗ cũ không vấn đề gì đâu, nếu em xuống thì anh đi làm luôn không học tiếp nữa. Tìm chỗ khác rộng hơn thuê ở rồi đi làm, tính dần , em thấy sao. Em có ngại điều kiện sinh hoạt hạn chế đi làm thuê nhà không? Cái này anh hỏi nghiêm túc.
- Em không ngại, vì cũng đã 4 năm ở trọ mà anh , có sao đâu
- Vậy em nghĩ sao vè đề nghị của anh, anh không cần em phải trả lời ngay lúc này, tuy nhiên là anh thấy cũng xác định dần là vừa. anh tin là dựa vào nhau rồi cũng sẽ qua dần những khó khăn nhất định thôi, quyết tâm là được, hay em ngại chuyện bố mẹ em phản đối?
- Phản đối thì chắc chắn rồi, tuy nhiên anh cũng hiểu cho hoàn cảnh của em, và cũng không nên trách cứ gì bố mẹ em. Vì mỗi hoàn cảnh lại có cách suy nghĩ và quyết định khác nhau mà anh.

- Có điều em thấy anh vất vả hơn, khi mỗi lần lên đó với em, lần sau đừng đi xe máy, đi xe khách cho an toàn, lên đây đi xe em là được rồi.
- Cái đó không thành vấn đề, miễn là được gặp và ở bên nhau thôi, nghĩ nhanh nhỉ, thoáng cái đã hơn 2 năm với nhau, anh sắp hết năm thứ 3 rồi.
- Không có em ở đây, anh thế nào?
- Câu này anh cũng đang hỏi em mà,còn anh ở đây thì mọi thứ bình thường, thi thoảng ăn chực với chị Giang, ko thiếu gì thiếu mỗi hơi thở của em thôi.
- Thì tuần nào cũng gặp nhau là dc rồi, em còn xuống học 2 năm cơ mà. Theo em anh cứ học xong đi đã rồi tính sau, giờ nói sớm quá. Còn trên ấy, em có gia đình nhưng lại không có anh, cũng buồn chả kém, hai tuần đầu về, em không ngủ được anh biết không, nhưng không lẽ vì thế mà lại sao nhãng mọi thứ cũng không ổn.
- Không thì mình có em bé đi, bố mẹ em không cản nữa, anh không nghĩ là lại để mẹ con em chịu kham khổ.
- Không được, như thế hấp tấp và mạo hiểm quá, đến lúc sinh chuyện mới mệt, mình cứ thế này, miễn là hạnh phúc là được, em cũng mới đi làm, mà đã quay ra chồng con, chửa đẻ thì khó lắm, cái gì cũng dang dở ấy. Em thấy mình chưa sẵn sàng ít nhất là khi em còn học hành dang dở, công việc của em nó còn quá mới mẻ, còn anh nữa. Em nói thật đấy, chả biết anh đang nghĩ về em về tương lai ntn, nhưng không nên như thế để rồi lại chả được như mong muốn, dù em biết anh đi học nhưng vẫn kiếm được tiền tốt, hơn nhiều so với lương em đi làm, nhưng nó bấp bênh, cuộc sống vào khuôn khổ sớm quá lại khó cho anh, và em nữa nên đừng hiểu sai ý em nhé.
- Chắc là anh không muốn về quê tìm việc làm chứ
- Anh nghĩ là không, anh đi làm chỗ kia sau này tạm một thời gian cho có kinh nghiệm thôi đã, mục đích anh cũng không muốn ổn định quá, và anh không thích cái kiểu môi trường mà gặp sếp là gãi sứt da đầu hay xoa tay khét lẹt để rón rén nói chuyện.
- Vậy anh đinh đi buôn bán hẳn ?
- Buôn bán dc là tốt mà, như em thấy đấy, cũng tình cờ mà có chuyện đi buôn đi bán, có chuyến đi Lạng Sơn đầu tiên của bọn mình, rồi nó dẫn đến các chỗ quen biết thêm từ nhà xe, đến chỗ lấy hàng. Làm mới biết mình đang ở đâu, cần thiếu những gì , cần đi đến đâu, gặp ai… những lần em đi với anh là sau đó lại phát sinh thêm những cái mới mà mình chưa nghĩ đến. Có đồng ra đồng vào, cuộc sống khi cần đến việc phải chi tiêu nó không lúng túng, như anh thấy mọi người đang như vậy, chứ ổn định thì ai cũng muốn xong nó an toàn quá cũng mất cơ hội, mất trải nghiệm. Không buôn bán, không chắc mình đã có những chuyến đi Lạng Sơn, hay Cao Bằng chơi, được ăn được ngủ với nhau ở những nơi mà thường người ta chỉ nghĩ đến vào kỳ nghỉ hè cơ quan tổ chức.
- Những khi thấy anh cứ chạy thục mạng em sốt ruột, vì thấy lo lắng, vì an toàn, vì lao lực vất vả quá sớm
- Anh vất vả từ tấm bé, em về nhà anh em thấy rồi mà , nên cái đó không ngại, chứ như bố mẹ anh vất vả vì bọn anh thế , không lẽ sau này mình cũng loanh quanh như thế, về già ngoài 50 tuổi ăn không dám, mặc không dám, nghĩ nó khổ lắm.
- Cái này em thấy và em hiểu, nên thôi cứ học hành đi đã, xong rồi tính, khi ấy mình đền cho nhau thỏa đáng là được, chỉ sợ có tiền, quen tự do tự tại rồi lại thay tâm đổi tính ấy ông ạ😊
Thời điểm này mb đầu đi làm trên quê rồi à?
 

Chịch dạo đường phố

Tao là gay
Chủ thớt
Đến thời điểm này em mạnh danh đoán Ko phải Chị Ninh Bình, em linh cảm là thế, em thường tin vào linh cảm của mình, lần này Ko biết có đúng Ko!
Tôi bắt đầu đưa chị ấy vào con đuòng buôn bán
Mới đầu chỉ cò con, nhưng đến giữa 2006, khi đầu DVD đang yếu thế thì đầu MP4 thay trend, cùng vói điện thoại Tàu có màn hình cảm ứng
Kiếm tốt lắm, chả thua bọn thuê cửa hàng là mấy
 

Irreguler

Chim TO
Tôi bắt đầu đưa chị ấy vào con đuòng buôn bán
Mới đầu chỉ cò con, nhưng đến giữa 2006, khi đầu DVD đang yếu thế thì đầu MP4 thay trend, cùng vói điện thoại Tàu có màn hình cảm ứng
Kiếm tốt lắm, chả thua bọn thuê cửa hàng là mấy
Chuyện Ninh Bình chỉ a và chú biết với nhau thoai nhoé kkkkk
 
Bên trên