Em sợ không hối hận chứ?
- Không, hối làm gì nếu hối hận thì em đã không để anh ở đây, dã không dâng hiến đời con gái của em cho anh, không cư xử với anh như một người yêu thậm chí một người hôn phu của em. Nên là không biết nói dối thì đừng tập, và đừng đưa bộ mặt đó với em, em không cần hỏi nhưng em đoán phần nào rồi. Mình cũng lớn cả rồi, nên cứ thành thật với nhau là hơn cả, dù sao hai cái đầu cũng hơn một cái, có thể em không thấu đáo quyết đoán như anh xong em cũng không tệ đến mức không biết mình biết người, biết trước biết sau.
- Vậy một ngày nào đó,điều anh nghĩ nó xảy ra, thì em sẽ ntn, và em muốn anh ntn với em?
- Em không muốn điều tồi tệ đến với em, vì chả ai thế cả, còn nếu có, thì ai chả không vui, xong em có cách thể hiện của em và chả muốn anh ntn với em cả, vì lúc đó đâu cần thiết nữa khi anh đã không thuộc về em. Nên là em vẫn tôn trọng và lắng nghe, vì anh sẽ hiểu bản thân mình ơn ai hết, và chắc hẳn anh sẽ có cách ứng xử phù hợp, chị nói nhưng nét mặt đầy chua chát.
- Anh sắp phải đi chưa? Tao lắc đầu – anh không đi nữa, cô ấy tự xuống cùng gia đình.
- Anh số hưởng nhỉ vì toàn gặp thiên kim tiểu thư con nhà lành – chị phì cười nhìn tao đang cau mày. Sau này hãy kể cho em một lần cụ thể về cô ấy nhé, xem tại sao hai người lại yêu nhau đến mức ấy, có điều em thấy cô ấy sẽ kém hạnh phúc nếu không có anh thì phải – tại sao nói thế? Em gặp bao giờ mà phán như thầy cúng ?
- Đương nhiên em chưa gặp và em cũng không cần muốn gặp, xong em cảm thấy thế thôi, có điều thấy anh đối xử với cô ấy, thì em cảm giác chạnh lòng thôi, nhưng sau này nếu có thì hãy bù đắp thỏa đáng cho em là được – chị nói rồi cúi xuống hôn tao say đắm. Đừng bao giờ buông lỏng nắm tay em là được, em chờ được thêm mà, nhé anh, em không cần phải cưng chiều chăm bẵm như em bé, không cần anh phải cầu toàn như này như kia, em cần đồng hành, bờ vai trách nhiệm của anh