Nói chung cô gái này cũng rất ổn, chỉ tình cờ quen nhau trên chuyến xe bus muộn từ sân bay về , hôm ấy tao tiễn đứa em đi Hàn, không hiểu sao hôm đó tao không đi taxi về mà lại đi bộ ra bắt xe bus, thế rồi em lên sau, ngồi vào chỗ trống bên cạnh tao.
- Anh về điểm nào ạ?
- Mình về Kim Mã
- Thế khi nào đến Hoàng Quốc Việt anh nhắc em nhé, em ít đi xe bus nên không rành các bến
- Mình cũng ít đi, nhưng đến mình bảo, điểm đầu tiên là triển lãm nông nghiệp
- Thế em về chỗ nhà thi đấu Cầu Giấy, em xuống đi xe ôm cũng dc
- Ok, taxi cho an toàn, đêm hôm con gái một mình không nên đi xe ôm , nguy hiểm
- Em cám ơn anh, anh đi làm ở sân bay hay đi tiễn người nhà mà về giờ này,
- Mình tiễn người thân thôi, còn bạn?
- Em tiễn bạn em đi Nhật, người nhà anh đi đâu ạ? Đi Hàn, bay Seoul
- Em xin phép biết tên anh dc ko? Em là Tuệ Anh, sinh năm 88 còn anh?
- Mình 85, thực tế là 84, tao trả lời ráo hoảnh khi đang cắm mũi vào chơi game.
- Oh, thân tí thìn, người ta bảo tuổi tam hợp, tao nghe gật gù tán thành một cách xã giao
- Anh đang làm ở đâu ạ? Có gần nhà anh không? Mình làm ở Láng Hạ, cũng gần nhà thôi.
- Thế ạ, mai em đi có việc ở Giảng Võ, anh rảnh không tầm 10h em mời anh uống nước với em
- Mình không chắc, công việc mai cũng khá bận.
- Thế không sao ạ, nếu dc thì mời anh ra uống nước còn không thì dịp khác cũng dc anh ạ, em làm kiểm toán, còn anh? Mình làm linh tinh thôi, tao trả lời và nhận tấm danh thiếp , nhìn thiết kế cũng chuyên nghiệp.
- Anh có thể cho em xin số của anh được không, nếu không có duyên uống nước thì mong là bên em có thể cung cấp dịch vụ kiểm toán nếu có nhu cầu ạ
- Ok. Mình cám ơn nhé. Tao vẫn dán mắt vào cái điện thoại chơi games, dù em rất xinh, body hấp dẫn, ăn mặc năng động, rất thời trang. Thể hiện sự cá tính, hiện đại và gu ăn mặc, đồng nghĩa là cũng có điều kiện, sau này nhìn lại cái danh thiếp, thì mới biết cty kiểm toán này cũng có năng lực tốt. Em này còn có nghề làm đất cát, gia đình bố mẹ hay đầu tư, nhà ở khu Làng Quốc tế Thăng Long, thì chứng tỏ nền tảng rất ok. Tuy nhiên tao không hề đẻ tâm lắm vì nó không ảnh hưởng gì đến tao
Đi một vài chặng điểm dừng thì thấy em đã ghé đầu vào vai tao ngủ lúc nào không hay, xe thì vắng vì chuyến cuối cùng trong ngày.
- Anh về chưa, anh đi taxi hay xe bus thế?
- Anh đang về, xe bus 07 nhé, em không phải ra đón anh đâu, anh đi bộ vài phút,
- Oki, về em nấu cháo lưỡi cho anh ăn, em cũng đang thèm, kết thúc tin nhắn messenger bằng 1 cái icon ranh mãnh.
- Em ăn từ sáng sớm, chiều tối, có hôm buổi trưa, đêm thì ăn suốt mà nhỉ
- Kệ em, em thích ăn thì em phải dc ăn và ăn ngon lành là khác, anh cứ chờ đó. Tự nhiên thèm chất đạm nửa đêm này, chả biết có bị nghén không đây.
Tao quay sang vỗ vai cô em,vì đã đến Cổ Nhuế rồi, ngái ngủ, ngồi thẳng dậy vuốt tóc nhìn tao hơi ngại, tao chỉ đến trạm đèn đỏ, phía trước là triển lãm Nông nghiệp.
- Em chào anh ạ, em vè trước, rất vui khi được biết anh
- Ok, chào bạn.
- Nhất ông em, tự nhiên có em gái xinh đáo đẻ, nhìn ngọt nước, cho số điện thoại, lại ghé vai làm một quả chợp mắt, đúng cao to đẹp zai nó khác ông ạ - ông anh phụ xe nói tếu
- Anh lấy danh thiếp cô ấy ko, em cầm đây này
- Thôi thôi, anh sức đâu, tầm ấy chỉ chú mới đáp ứng em nó được chứ anh thì chịu rồi, nhà nghỉ dăm chục một trăm còn dc tháng đôi lần chứ tầm ấy khách sạn bảy tám trăm nó mới chịu đi. Tao xuống ở trạm sau cô em.
Một cuộc làm quen rất tình cờ, nhưng nó nhanh chóng được xếp qua một bên ngay lập tức , khi cửa dc mở, chị Ninh Bình đang cầm cái muỗng dài và đôi đũa khoanh tay đứng đợi, mủm mỉm – có mùi gì thơm thơm, nhưng lại khét.
- Em nấu cháo thật mà, có lưỡi lợn em mua, nhưng tối nay không nấu cơm nên giờ em cho nấu cháo
- Thế giờ ăn lưỡi lợn là ngủ được rồi, không cần ăn thêm gì nữa đúng ko nhỉ?
- Chả biết, cứ lo trước việc này đi đã nào, mỗi đứa 1 tô, xem ai ăn xong sau thì không phải rửa bát và được bế lên giường nhé.
