Tôi đến quán bar một mình, như một thói quen đã ăn sâu vào những đêm không ngủ. Không phải để tìm ai, chỉ để trốn khỏi chính mình. Nhưng rồi, như thể số phận sắp đặt, tôi thấy cô – đã ở đó từ trước, một mình trong góc tối, ánh đèn hắt lên gò má trắng và đôi môi đỏ mím lại đầy khêu gợi.
Tôi đến, không cần vòng vo. Một nụ cười mỏng, vài lời xã giao rồi gọi luôn chai Hennessy. Không hỏi cô có uống được không. Cô chỉ nhếch môi, nâng ly và cụng nhẹ như thể đã chờ sẵn từ lâu.
Chúng tôi uống, không đếm ly, chỉ đếm khoảng cách. Mỗi lần cụng ly là một chút thân mật hơn. Một lúc sau, hơi men khiến mọi thứ trở nên chậm lại – cả ánh đèn, tiếng nhạc, cả suy nghĩ. Tay tôi đặt lên đùi cô – mát lạnh và căng mịn. Cô vẫn im lặng, không né, không nhìn, chỉ nhấp thêm một ngụm rượu như đang dìm cả nỗi thèm khát xuống đáy ly.
Tôi tiến sâu hơn, giữa hai đùi – nơi hơi ấm trở nên ẩm ướt và bất an. Một lớp ren mỏng không giấu nổi sự thật cơ thể cô đang phản ứng. Ngón tay tôi chỉ lướt nhẹ, đủ để chạm vào cơn sóng nhỏ đang lặng lẽ vỗ bờ, đủ để chiếc quần lót mỏng dính ướt đẫm, như tan ra dưới đầu ngón tay.
Cô ngẩng lên nhìn tôi – đôi mắt không còn né tránh, chỉ còn lửa và sự đồng thuận im lặng. Tôi không cần hỏi. Cô cũng không cần gật.
Tôi đưa cô rời quán. Trên xe, không ai nói một lời, nhưng hơi thở cô dồn dập theo từng khúc cua. Chiếc khách sạn nhỏ nằm bên đường như một ga dừng cuối của cơn thèm khát bị dồn nén.
Vừa đóng cửa phòng, cô đẩy tôi xuống giường, cởi váy mình bằng một động tác dứt khoát, rồi leo lên như thể nơi đó là lãnh thổ của cô. Cô ngồi xuống tôi, không chần chừ, không cần dẫn dắt. Cảm giác ấm nóng ập vào, nuốt trọn tôi như một bản năng thuần khiết nhất. Cô bắt đầu di chuyển – chậm, sâu, rồi nhanh dần như đang cưỡi trên lưng một con thú hoang mà cô là kẻ thuần hóa.
Tôi ngửa đầu, bàn tay siết chặt eo cô – nhưng không thể kiểm soát nổi. Cô cắn nhẹ môi, mắt nhắm nghiền, toàn thân run lên theo từng cú dập xuống. Không ai nói dừng, và cô cũng không rút ra. Cứ thế, cho đến khi mọi thứ nổ tung trong sự hòa tan tuyệt đối.
Một hiệp không phanh. Một đêm không lối về.
Căn phòng chìm vào yên lặng sau cơn cuồng nhiệt. Mùi da thịt, mùi rượu, mùi nhục cảm còn lơ lửng giữa không khí đặc sánh. Cô nằm đè lên ngực tôi, mồ hôi lạnh dần, hơi thở đều đều. Tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay, đầu óc nhẹ bẫng như vừa bơi qua một cơn bão.
Khoảng nửa đêm, tôi tỉnh giấc vì một cảm giác rất nhẹ nhưng rất rõ ràng – cơ thể cô khẽ co lại trong tay tôi. Ban đầu chỉ là một cái cựa nhẹ, rồi đến những cái siết vô thức ở bắp đùi, hông và bụng dưới. Như một dòng điện mảnh chạm vào cột sống, khiến máu tôi dồn xuống từng nơi bản năng trỗi dậy.
Tôi không nói gì. Chỉ nằm yên nghe nhịp tim cô bắt đầu dồn dập lại, làn da nóng lên dưới bàn tay tôi. Bên dưới, nơi hai cơ thể từng hòa làm một, giờ đây lại có một sự siết chặt âm ỉ, như đang gõ cửa lần nữa – nhè nhẹ, rồi mạnh dần, thúc giục.
Cô khẽ trở người, áp mặt vào cổ tôi. Một tiếng rên rất nhỏ bật ra từ cuống họng cô, nhưng đủ để tôi biết: cô cũng đang thức. Và đang muốn. Rất muốn.
Không chờ đợi thêm, tôi bế thốc cô lên. Thân thể cô nhẹ như một đám lửa, gọn gàng trong tay tôi, nhưng hơi thở thì nặng – dồn dập, ướt át, hoang dại.
Tôi đặt cô xuống mép giường. Đôi chân cô tự động vòng qua hông tôi, kéo sát vào, như một tín hiệu không cần từ ngữ. Tôi không vào vội, chỉ để đầu chạm cửa, rồi đứng im. Cô nhích người nhẹ, mím môi lại, nhưng ánh mắt thì như van xin, như khiêu khích. Tôi siết hông cô, dập một nhịp sâu vào – lần này không còn chậm, mà đầy chắc chắn và tràn ngập sự sở hữu.
Cô rướn người, tay cào nhẹ lên lưng tôi, tiếng rên vỡ ra từ cổ họng. Những cú nhấp sau đó không còn mang theo hơi men mà hoàn toàn là bản năng. Chúng tôi hòa vào nhau lần nữa, ướt đẫm, co giật, giằng co – như thể cơ thể mỗi người là chiếc hộp chứa đầy khao khát đang bung nắp.
Cô ghì lấy tôi, chân quặp chặt, không cho rút ra. Tôi cũng chẳng có ý định ấy. Lần này, cả hai cùng run lên khi chạm đến tận cùng – không ai giữ lại gì.
Gần sáng, ánh đèn vàng rọi mờ mờ qua rèm cửa mỏng. Không còn hơi men, không còn gấp gáp. Chỉ là tôi nằm nghiêng, nhìn thân thể cô cong mềm trong lòng mình, hơi thở mỏng như khói.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên gáy cô, và cô chỉ khẽ “ừ” một tiếng – không ngăn cản, cũng chẳng chủ động. Tay tôi trượt xuống hông, rồi len vào giữa hai chân đang khép hờ. Cô mở mắt nhìn tôi – không ngạc nhiên, không đòi hỏi – chỉ là một ánh nhìn tĩnh lặng, cam chịu, dịu dàng.
Tôi vào cô bằng một nhịp cổ điển, chậm, sâu, tròn đầy. Không đẩy nhanh, không bạo liệt – chỉ như đang lấp lại một khoảng trống đang mở ra. Cô không rên, chỉ thở gấp. Cơ thể run nhẹ, khẽ cong lên đón từng nhịp như thể biết rõ – đây là lần cuối trong đêm nay.
Khi cả hai cùng thở hắt ra, tôi giữ nguyên trong cô, gục mặt vào hõm cổ, không nói gì. Cô cũng chẳng nói gì. Sự im lặng sau cùng lại trở nên nặng nề nhất.
Một lúc sau, tôi kéo cô vào nhà tắm. Nước nóng xối lên hai cơ thể dính đầy tàn dư của những lần hòa quyện. Cô đứng quay lưng lại, tôi gội đầu cho cô, tay trượt dài theo sóng lưng, xuống đến eo – rồi dừng lại. Không còn đụng chạm, không còn dục vọng. Chỉ còn sự chăm chút tạm thời của hai kẻ xa lạ từng tan chảy vào nhau như người tình.
Tắm xong, cô thay đồ, gọn gàng, lạnh lùng nhưng không phũ. Khi tôi đang mặc áo, cô quay sang, chìa tay:
– “Cho em mượn điện thoại.”
Tôi im lặng mở khoá, đưa máy. Cô gõ nhanh, lưu số mình vào danh bạ, đặt tên là “Cô gái tối qua”. Không emoji. Không dấu chấm.
Cô trả lại máy, cười nhạt:
– “Để lúc nào anh nhớ… còn biết tìm ai.”
Tôi gật nhẹ, không giữ. Cô bước ra khỏi phòng, giày cao gót gõ từng nhịp xuống hành lang dài. Không ngoảnh lại. Không nói lời tạm biệt.
Tôi ở lại, nhìn danh bạ – dòng tên mới nằm giữa đống người cũ, như một vệt khói mờ.
Một đêm. Một người lạ. Một dư âm kéo dài không hẹn trước.