Gặp gỡ bất ngờ
Tôi vẫn nhớ cái buổi tối ấy, cái buổi tối mà mọi thứ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo bình thường của tôi. Hà Nội tháng Tám, trời nóng như đổ lửa, cái nóng khiến người ta chỉ muốn ngồi lì trong quán cà phê máy lạnh. Hôm đó là sinh nhật của Trang, cô bạn cùng lớp tín chỉ của Linh, và tôi bị lôi đi chỉ vì Linh bảo rằng “đi cho vui, ở nhà cũng chán”. Tôi không phải kiểu người thích tiệc tùng, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh của Linh khi cô ấy chọn chiếc váy màu xanh nhạt, tôi chẳng nỡ từ chối.
Quán cà phê nằm ở một góc phố nhỏ trên đường Láng, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt ra từ những khung cửa kính, xen lẫn mùi cà phê rang thơm lừng. Linh nắm tay tôi, bước vào trong, mái tóc dài buộc cao để lộ chiếc cổ trắng ngần. Cô ấy không phải kiểu người khiến cả thế giới ngoái nhìn, nhưng với tôi, Linh luôn có một sức hút khó cưỡng. Có lẽ là vì nụ cười của cô, vừa dịu dàng vừa tinh nghịch, hay cách cô nghiêng đầu mỗi khi tôi trêu đùa. Nhưng hôm đó, tôi không phải người duy nhất bị cuốn hút bởi một ánh mắt.


Trong góc phòng, Mai và Kiên đã ngồi sẵn. Trang giới thiệu họ như bạn cùng phòng và bạn trai của Mai. Mai mặc một chiếc áo hai dây màu đen, bó sát, làm nổi bật đường cong mềm mại của cơ thể. Mái tóc xoăn nhẹ buông xõa, đôi mắt cô lấp lánh như thể đang giấu một bí mật thú vị. Kiên, ngồi bên cạnh, toát lên vẻ tự tin của một gã từng trải. Anh ta cao, vai rộng, nụ cười nửa miệng vừa thân thiện vừa có chút gì đó khiêu khích. Tôi bắt tay Kiên, cảm nhận cái siết tay chắc chắn, và thoáng nghĩ rằng gã này chắc chắn không phải kiểu người dễ bị lãng quên.

Buổi tiệc bắt đầu với những ly bia lạnh, tiếng cười vang lên xen lẫn nhạc acoustic nhẹ nhàng. Linh ngồi sát bên tôi, tay cô thỉnh thoảng chạm vào tay tôi như một cách nhắc nhở rằng cô ấy vẫn ở đó. Nhưng tôi không thể không để ý đến Mai. Cách cô ấy nói chuyện, giọng nói trầm ấm nhưng đầy sức sống, khiến cả nhóm cười nghiêng ngả. Cô kể về lần đi phượt Đà Lạt bị lạc đường, và cách Kiên phải “cứu” cô bằng một chiếc xe máy cà tàng. Kiên chen vào, giọng đùa cợt: “Cứu cái gì, cô ấy chỉ muốn tôi chở lâu hơn thôi.”
Linh cười, nhưng tôi nhận ra cô ấy hơi căng thẳng. Có lẽ vì Kiên quá thoải mái khi bắt chuyện với cô, hay vì cách anh ta nhìn cô, ánh mắt không hẳn là tán tỉnh nhưng đủ để khiến tôi để ý. “Anh nhìn gì mà chăm chú thế?” Linh hỏi, giọng nửa đùa nửa thật. Kiên nhún vai, cười: “Tại em xinh quá, không nhìn thì phí.”
Tôi cười theo, nhưng trong lòng thoáng một cảm giác khó chịu. Không phải ghen, chỉ là... một cảm giác gì đó tôi chưa định nghĩa được. Mai, như thể nhận ra không khí, kéo Kiên lại gần, đặt tay lên vai anh ta, và nói với Linh: “Đừng để ý, anh ấy thích trêu mọi người lắm. Nhưng yên tâm, anh ấy vô hại.”
Câu nói của Mai làm mọi người cười, nhưng ánh mắt cô khi nhìn tôi lại có gì đó khác. Không phải kiểu ve vãn lộ liễu, mà là một sự tò mò, như thể cô đang đánh giá xem tôi là kiểu người thế nào. Tôi lắc đầu, tự nhủ mình đang tưởng tượng quá nhiều. Nhưng khi Mai đứng dậy lấy thêm đồ uống, chiếc váy ngắn khẽ lay động theo từng bước đi, tôi không thể không nhìn theo. Linh, như đọc được suy nghĩ của tôi, khẽ véo tay tôi dưới bàn. “Nhìn gì đấy?” cô thì thầm, giọng vừa trách móc vừa tinh nghịch. Tôi cười trừ, kéo cô lại gần, thì thầm: “Nhìn em không đủ à?”
Buổi tiệc kéo dài đến gần nửa đêm. Khi mọi người bắt đầu ra về, Mai đề nghị cả nhóm tụ tập thêm lần nữa, lần này ở nhà trọ của cô và Linh. “Nhà bọn em nhỏ, nhưng đủ chỗ cho một bữa lẩu,” Mai nói, giọng hào hứng. Kiên gật đầu, thêm vào: “Nhưng phải có rượu nhé, không rượu thì không vui.” Linh nhìn tôi, như chờ tôi quyết định. Tôi gật đầu, nghĩ rằng đó chỉ là một buổi tụ tập bình thường. Nhưng sâu trong lòng, tôi cảm thấy một điều gì đó sắp xảy ra, một thứ gì đó vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.
Khi tôi và Linh bước ra khỏi quán, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên gương mặt cô. Cô nắm tay tôi chặt hơn, như thể đang cố giữ tôi lại. “Anh thích Mai, đúng không?” cô hỏi, giọng nhẹ nhưng sắc. Tôi giật mình, lắc đầu: “Đừng nghĩ lung tung, cô ấy chỉ là bạn em thôi.” Linh cười, nhưng nụ cười ấy không còn trong trẻo như thường lệ. “Em không ghen đâu,” cô nói, “nhưng anh phải nhớ là em vẫn ở đây.”
Tôi ôm Linh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, nhưng trong đầu tôi, hình ảnh Mai và nụ cười nửa miệng của Kiên vẫn lởn vởn. Đêm đó, khi nằm trên giường, tôi tự hỏi liệu mình có đang bước vào một trò chơi mà tôi chưa sẵn sàng.