Chương 71 Mạnh dạn hơn
Tuấn đã bước ra đến cửa, tay nắm chặt quai ba lô, định quay về như lời Phương nói, nhưng đôi chân cậu như bị đóng đinh tại chỗ. Hình ảnh chiếc áo sơ mi ướt nước dính sát vào ngực Phương cứ lởn vởn trong đầu, như một ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt lý trí cậu. Cặp ngực căng tròn, hiện rõ qua lớp vải mỏng manh, ướt át và gợi cảm đến mức cậu không thể chịu nổi. Cảm giác kích thích trào dâng, mạnh mẽ hơn cả lần trong kho, khiến cậu không thể bước tiếp. “Không được, không thể về thế này,” cậu lẩm bẩm, tim đập thình thịch, quay lại nhìn Phương vẫn đang ngồi ở quầy, tay quạt áo cho khô.
Cậu hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, bước lại gần cô, giọng run run nhưng cố tỏ ra tự nhiên: “Chị Phương… hôm nay chị đẹp lắm.”
Phương ngẩng lên, hơi ngạc nhiên khi thấy Tuấn chưa về. Cô nhếch môi, giọng trêu chọc: “Đẹp á? Đẹp chỗ nào mà khen hoài thế, nhóc? Bộ áo ướt thế này cũng đẹp hả?” Cô cúi xuống nhìn áo mình, nước vẫn nhỏ giọt từ mép áo xuống sàn, lớp vải trắng giờ gần như trong suốt, để lộ lớp áo lót ren đen bên trong, tôn lên cặp ngực căng mọng như hai quả đào chín mọng.
Tuấn nuốt khan, mắt dán chặt vào ngực cô, không thể rời ra. Tay cậu run run cầm lấy xấp khăn giấy trên bàn, lắp bắp: “Để… để em lau cho chị nhé, áo ướt thế này chắc khó chịu lắm.” Chưa kịp để Phương trả lời, cậu đã vội đưa tay lên, đặt khăn giấy lên ngực cô, lau nhẹ nhàng nhưng đầy vụng về. Lớp áo ướt dính sát vào da, để lộ từng đường nét – bầu ngực tròn trịa, núm ngực thoáng hiện qua lớp ren mỏng, nước đọng lại làm da cô lấp lánh dưới ánh đèn. Tay Tuấn run rẩy, cảm giác mềm mại xuyên qua lớp khăn giấy khiến cậu gần như nghẹt thở.
Phương khựng lại, ánh mắt thoáng chút bất ngờ, nhưng rồi cô bật cười khẽ, giọng vừa trêu ngươi vừa khiêu khích: “Cậu gan lắm đấy, nhóc. Lau kiểu gì mà cứ chằm chằm thế hả? Muốn lau hay muốn làm gì đây?” Cô không đẩy tay cậu ra, mà ngồi yên, ánh mắt lấp lánh như đang thử thách, muốn xem Tuấn sẽ dám đi xa đến đâu.
Lời nói của Phương như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Tuấn không còn tự chủ được nữa. Cậu vứt khăn giấy sang một bên, đôi tay trần chạm thẳng vào ngực cô qua lớp áo ướt, mân mê rồi bóp nhẹ. Ngực Phương mềm mại như nhung, căng tròn và ấm nóng, lớp vải nhưng vẫn khiến cậu cảm nhận rõ sự đàn hồi tuyệt vời. “Mềm quá…” Tuấn nghĩ, đầu óc quay cuồng, cảm giác đê mê lan tỏa khắp cơ thể. Lòng bàn tay cậu như bị hút chặt, từng ngón tay siết nhẹ, cảm nhận sự đầy đặn ấy như một món quà quý giá mà cậu không bao giờ muốn buông ra. Mỗi cái bóp là một lần tim cậu đập nhanh hơn, vừa sợ hãi vừa phấn khích, như một kẻ lạc vào vùng đất cấm mà không thể dừng lại.
Phương nhếch môi, giọng hạ thấp đầy kích thích: “Sao? Thích lắm hả? Cậu bóp kiểu gì mà mạnh tay thế, không sợ chị mắng à?” Cô nghiêng người sát hơn, ánh mắt lấp đầy vẻ tinh nghịch, như đang chơi một trò chơi nguy hiểm. “Làm tới đi, để chị xem cậu dám làm gì nữa,” cô nói, giọng vừa trêu chọc vừa mời gọi, như muốn đẩy Tuấn vào một thử thách mà cô biết cậu khó lòng cưỡng lại.
Tuấn được đà, như con thú bị thả khỏi lồng, đôi tay cậu bóp mạnh hơn, vân vê ngực cô qua lớp áo ướt, cảm giác mềm mại và trơn trượt từ nước khiến cậu càng thêm điên cuồng. “Chị… chị đẹp quá, em không nhịn được,” cậu thì thầm, giọng khàn đi vì kích thích, mắt dán chặt vào cặp ngực giờ đã hiện rõ từng chi tiết dưới ánh đèn. Rồi, không kìm nổi nữa, cậu bất ngờ ôm chầm lấy Phương, kéo cô vào lòng, mũi cậu lùa vào mái tóc dài của cô. Mùi hương ngọt ngào từ tóc cô – hoa cỏ pha lẫn nước hoa – tràn ngập mũi cậu, thơm đến mức khiến cậu rùng mình vì kích thích. “Thơm quá…” cậu nghĩ, đầu óc mụ mị đi, tay siết chặt lấy cô, như muốn giữ cô mãi trong vòng tay mình.
Phương bất ngờ trước cái ôm đột ngột, cơ thể cô khẽ cứng lại trong giây lát. “Này… cậu làm gì thế hả?” cô nói, giọng thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô không đẩy cậu ra ngay, mà để yên, cảm nhận hơi thở gấp gáp của Tuấn phả vào tóc mình. Trong lòng cô, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy – vừa buồn cười trước sự vụng về của cậu, vừa tò mò xem cậu sẽ còn dám làm gì nữa. “Cậu ghê thật đấy, nhóc,” cô thì thầm, giọng vừa trêu vừa cảnh cáo, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút thích thú, như đang chờ đợi điều gì đó từ cái ôm bất ngờ này.
Tuấn ôm chặt lấy Phương, đôi tay siết mạnh quanh người cô, mũi cậu lùa sâu vào mái tóc mềm mại, hít hà mùi hương ngọt ngào đến mê hoặc. Cơ thể Phương ấm nóng trong vòng tay cậu, nhưng cái ôm quá mạnh khiến cô khựng lại, hơi thở thoáng chút ngắt quãng. “Này… cậu làm gì thế hả?” Phương lên tiếng, giọng vừa bất ngờ vừa pha chút khó chịu. Cô giãy nhẹ, rồi dùng sức đẩy Tuấn ra, bàn tay đặt lên ngực cậu ấn mạnh để thoát khỏi cái ôm chặt như gọng kìm. “Buông chị ra, nặng muốn chết!” cô nói, ánh mắt lườm cậu, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên như không thể giấu nổi vẻ buồn cười trước sự vụng về của cậu.
Tuấn bị đẩy ra, lùi lại vài bước, tay vẫn còn run run vì kích thích. Nhìn ánh mắt Phương, cậu chợt nhận ra mình vừa hấp tấp quá, như một con thú mất kiểm soát. “Em… em xin lỗi, chị Phương!” cậu rối rít nói, giọng lắp bắp, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. “Em không cố ý, tại… tại em không kìm được, em xin lỗi thật mà!” Cậu cúi gằm mặt, tay nghịch quai ba lô như muốn che đi sự ngượng ngùng, nhưng trong lòng vẫn còn cái cảm giác đê mê từ ngực cô và mùi hương tóc cô, khiến cậu vừa hối hận vừa thèm thuồng.
Phương đứng thẳng lại, tay vuốt lại tóc, nhìn Tuấn với ánh mắt vừa mắc cười vừa khiêu khích. “Tưởng cậu thế nào chứ,” cô nói, giọng trêu chọc, lắc đầu như đang chê cậu. “Gan thì gan thật, mà vụng về thế này thì làm được gì đây, nhóc?” Cô bật cười khanh khách, tiếng cười vang lên trong không gian vắng lặng của cửa hàng, rồi quay người bước về phía cửa kính. “Thôi, đứng đó làm gì nữa, chị còn dọn dẹp đóng cửa đây,” cô nói, không thèm nhìn lại, dáng vẻ kiêu kỳ như chẳng hề bận tâm đến cái ôm vừa rồi.
Phương bắt đầu kéo các tấm màn che kính xuống, từng động tác chậm rãi nhưng đầy gợi cảm. Chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể cô khẽ căng ra mỗi khi cô với tay lên cao, để lộ cặp mông tròn trịa, săn chắc, đung đưa theo nhịp bước. Lớp vải mỏng manh bám chặt vào da, tôn lên đường cong hoàn hảo từ eo xuống hông, như một lời mời gọi vô hình. Khi cô cúi xuống nhặt một tấm màn rơi, váy hơi trễ, để lộ làn da trắng mịn ở phần đùi trên, gợi cảm đến mức khiến bất kỳ ai cũng phải nuốt nước bọt. Rồi cô ngồi xuống ghế gần đó, bắt chéo chân để buộc lại dây giày, động tác ấy làm váy trượt lên cao hơn, cặp đùi thon thả hiện rõ, mềm mại nhưng đầy sức sống. Mái tóc dài buông xõa, vài lọn lòa xòa trước mặt, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ tự nhiên của cô. Phương đẹp, đẹp một cách kiêu kỳ và hoang dại, như một bông hoa vừa rực rỡ vừa nguy hiểm.
Tuấn đứng đó, mắt dán chặt vào từng cử động của cô, không thể rời ra. Cặp mông đung đưa, cách cô kéo màn, cách cô ngồi – tất cả như một liều thuốc kích thích mạnh mẽ, đốt cháy lý trí cậu. “Chị ấy… đẹp quá,” cậu nghĩ, tim đập thình thịch, hơi thở trở nên gấp gáp. Cảm giác thèm khát trào dâng, mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trước đây, như một cơn sóng không thể kìm nén. Cậu nuốt khan, tay siết chặt quai ba lô, nhưng rồi buông hẳn nó ra, bước từ phía sau tới gần Phương, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Phương đang loay hoay kéo tấm màn cuối cùng, chưa kịp nhận ra thì Tuấn đã ở ngay sau lưng. Cậu bất ngờ ôm chặt lấy cô từ phía sau, đôi tay vòng qua eo, rồi nhanh chóng đặt lên ngực cô, bóp mạnh như thèm khát từ lâu. Lớp áo sơ mi mỏng vẫn còn ướt nước, dính sát vào da, để lộ cặp ngực căng tròn, mềm mại nhưng săn chắc, như hai quả đào chín mọng dưới lòng bàn tay cậu. Tuấn siết chặt, ngón tay bóp sâu vào lớp vải, cảm nhận sự đàn hồi tuyệt vời, từng thớ thịt mềm mại nhúc nhích dưới tay cậu. “Mềm quá… căng quá…” cậu nghĩ, đầu óc mụ mị, cảm giác đê mê lan tỏa khắp cơ thể. Tay cậu không chỉ bóp mà còn mân mê, ngón cái lướt qua núm ngực hiện rõ qua lớp áo, như muốn khám phá từng chi tiết của cơ thể cô. Mỗi cái siết là một lần cậu rùng mình vì kích thích, vừa sợ hãi vừa không thể dừng lại.
Phương bất ngờ, cơ thể cô cứng lại trong vòng tay chặt như gọng kìm của Tuấn. Cô không thể cử động ngay được, quay đầu lại, giọng thoáng chút hoảng hốt: “Tuấn! Em làm gì vậy hả?” Nhưng đáp lại cô chỉ là hơi thở dồn dập của cậu, nóng hổi phả vào cổ cô. Tuấn không trả lời, tay trái vẫn bóp ngực cô, tay phải trượt xuống, sờ lên cặp mông tròn trịa qua lớp váy ngắn. Lòng bàn tay cậu cảm nhận sự săn chắc và mềm mại của mông cô, ngón tay siết nhẹ, như muốn ôm trọn đường cong ấy. Chưa dừng lại, cậu cúi xuống, mũi lùa vào cổ cô, hít hà mùi hương nồng nàn quyến rũ – một sự pha trộn giữa nước hoa đắt tiền và mùi cơ thể tự nhiên của cô, thơm đến mức khiến cậu rên lên khe khẽ vì kích thích.
Phương giật mình, ánh mắt thoáng chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “Này, cậu điên rồi hả?” cô nói, giọng vừa ngạc nhiên vừa pha chút trêu chọc, nhưng cơ thể vẫn bị khóa chặt trong vòng tay cậu. Cô giãy nhẹ, nhưng không quá mạnh, như đang thử xem Tuấn sẽ còn dám làm gì nữa.