[truyện sex] Cỏ dại ven đường (reup + edit)

kebinthai

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 6: Kỳ trăng mật – hang động


Buổi chiều 15h00, hôm sau…

Minh Tùng và Thùy Trang ra bến tàu lên một chiếc thuyền buồm lớn. Đây là tour du lịch anh đã mua tại khách sạn đi chung với khá nhiều người. Họ sẽ mang mọi người đi một vòng quanh đảo và tiến vào một cái vịnh san hô nhỏ. Mọi người có thể lặn ngắm san hô hoặc chèo thuyền kayak. Đến 17h30 mọi người cùng về thuyền ngắm vừa ngắm hoàng hôn vừa ăn tối ngay trên tàu.

Đảo Boracay tuyệt đẹp, diện tích xấp xỉ 10km2. Minh Tùng và Thùy Trang vừa mê mẩn ngắm cảnh trên boong tàu vừa chụp ảnh bằng điện thoại. Cũng như bao nhiêu cô gái khác, Thùy Trang rất thích chụp ảnh. Nước da nàng vốn trắng nõn giờ lại phủ thêm một lớp rám nắng nhẹ làm từng tấm ảnh đều đẹp xuất sắc đến bất ngờ.

16h00 chiếc tàu đảo một vòng quanh đảo thì neo lại trong một cái vịnh lặng gió. Mặt nước trong như pha lê từ trên có thể thấy được san hô đủ màu sắc bên dưới. Thuyền ngắm san hô trên đảo bắt buộc là thuyền di chuyển bằng sức gió. Họ không dùng thuyền động cơ để tránh gây ô nhiễm nước gây chết san hô.

Minh Tùng rất muốn lặn ngắm san hô, nhưng anh không nỡ để Thùy Trang trên thuyền. Nàng bơi không tốt. Thế là anh quyết định hai người lấy một chiếc kayak cùng chèo đi thăm các đảo nhỏ lân cận. Để chuẩn bị sẵn cho hoạt động này Thùy Trang mặc trên người một chiếc quần short jean xanh ngắn khoe trọn cặp đùi thon dài tuyệt đẹp, phía trên là một chiếc áo thun trắng ôm sát người. Minh Tùng xuống kayak trước, ngồi chỗ trống phía sau. Anh kìm chặt hai tay lên tàu để cố định chiếc kayak cho Thùy Trang bước lên.

– Đi thôi… – Thùy Trang giơ hai tay reo lên thật phấn khích.

Minh Tùng mỉm cười, hai tay nhẹ nhàng vung mái chèo hai bên để chiếc kayak tiến thẳng về phía trước. Buổi chiều hôm nay gió hiu hiu mát mẻ. Hai người ở trong vịnh nên sóng biển rất yên lành. Điểm đến của hai người cũng không quá xa, chỉ cách điểm neo tàu hơn 300 mét.

– Cười đi… anh cười đẹp lắm… – Thùy Trang đưa điện thoại lên, không ngừng chụp cả hai người.
– Ha ha…
– Cười mỉm thôi. Ai bảo há miệng to như vậy chứ?! Cười lại đi… đúng rồi.

Đến gần hòn đảo mục tiêu Tùng mới nhận ra nó chẳng qua là một khối đá lớn từ dưới nước dựng lên. Xung quanh nước biển bào mòn khuyết vào sâu hoắm lại không có chỗ nào để Thùy Trang có thể bước xuống. Dù nói hai người đều mặc áo phao cũng không nguy hiểm khi té xuống nước, nhưng sẽ ướt hết quần áo, cũng không hay cho lắm. Thế là Minh Tùng tiếp tục chèo vòng qua khối đá lớn đó.

Điều Minh Tùng không ngờ là chiếc kayak vừa qua khỏi mỏm đá đó sóng biển liền thay đổi mạnh mẽ hơn hẳn. Thùy Trang hơi lo lắng quay lại nhìn anh mấy lần. Anh muốn quay đầu lại nhưng luồng nước chảy bên dưới khá xiết, nếu Thùy Trang có mang theo một mái chèo phụ thêm lực thì có lẽ sẽ dễ hơn. Minh Tùng quyết định chèo thẳng đến phía trước. Đến hai trăm mét hơn anh tìm được một bãi cát nhỏ liền tấp vào bờ. Hai người đặt chân được xuống cát đều có chút thở phào nhẹ nhõm.

– Bây giờ mình phải làm sao?! – Thùy Trang hơi lo lắng hỏi.
– Không sao. Mình có thể đứng đây chờ… Khi chiếc tàu kia không thấy chúng ta sẽ đi tìm thôi. – Minh Tùng kéo chiếc Kayak lên bờ cát, nhấc nó đặt lên một tảng đá cao dễ nhìn thấy từ xa.
– Mình vào kia ngồi đi…

Thùy Trang nắm tay Minh Tùng kéo anh đi vào một hốc đá trống sát mặt biển. Hai người tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh. Chỗ này có chút thú vị. Cứ như là một hang động ăn sâu vào trong lòng núi. Nhưng nó lại như thông thoáng, không khí mát mẻ không ngừng thổi ra làm Thùy Trang và Minh Minh Tùng rất thoải mái.

– Vào trong đó xem đi… – Thùy Trang thấy lý thú kéo tay Minh Tùng.

Hai người đi sâu vào trong hang động. Bên trong này lại không hề tối như tưởng tượng. Phía trên hốc đá mọc đầy rêu xanh có một lỗ giếng trời thiên nhiên… Ánh nắng chiều hắt xuyên qua lỗ hổng như nhuộm vàng cả hang động tạo thành một cảnh quan huyền bí tuyệt đẹp. Thùy Trang và Minh Tùng nắm tay ngắm nhìn cảnh tượng trước mặt mà ngẩn ngơ.

– Vợ ơi… Anh chợt muốn chúng ta có một kỷ niệm ở đây… – Minh Tùng chợt buột miệng nói.

Thùy Trang nhìn anh, hai gò má hơi ửng đỏ lên như nghĩ đến chuyện gì đó. Nàng chưa kịp trả lời thì anh lại nói:

– Anh muốn chụp hình em… khoả thân ở đây… được không?!
– Thôi đi… kỳ cục lắm… – Thùy Trang mặt đỏ ửng, lắc đầu lia lịa.
– Anh nói thật đó… Chiều anh đi… chỗ này sẽ rất đẹp, lại không ai thấy đâu…

Thùy Trang nhìn ánh mắt tha thiết của Minh Tùng, lại nhìn quanh cắn môi nói, mặt đã đỏ ửng lên nói:

– Nhưng… sau đó phải cho em chọn lựa, chỉ hình nào em thấy đẹp mới cho anh giữ lại… Mà anh không được để hình lạc mất đâu.
– Anh biết mà…

Minh Tùng háo hức bước lại giúp Thùy Trang cởi quần áo. Nàng vốn không mặc nhiều trên người chỉ buông xuống vài mảnh vải là đã hoàn toàn lõa lồ trước mắt anh. Minh Tùng hướng dẫn nàng bước lại tựa lưng vào tảng đá, hai tay vươn lên cao tạo thành một vóc dáng thần vệ nữ khêu gợi đến cực điểm… Ánh nắng chiều quét qua lỗ hổng trên cao như phủ lên cơ thể trần truồng của Thùy Trang như biến nàng thành một bức tượng vàng ròng của Thần vệ nữ. Minh Tùng di chuyển các góc qua lại, tay bấm điện thoại liên tục mà hai tay cũng run rẩy phấn khích. Quá đẹp… Thật không uổng một chuyến đi lạc.

– Em đẹp không? – Thùy Trang phớt hồng tuyệt đẹp tựa mình vào tảng đá nhìn anh hỏi.
– Em đẹp lắm… Còn hơn cả đẹp…

Minh Tùng háo hức đưa điện thoại ra cho Thùy Trang xem tác phẩm của mình. Hai mắt nàng sáng lên vui vẻ. Dù là hình khoả thân như góc chụp và ánh sáng đặc thù của nơi này lại tạo nên một tác phẩm rất xuất sắc. Không chút dung tục, lại vẫn giữ nét quyến rũ khêu gợi từ hình thể phụ nữ. Thùy Trang mỉm cười hôn lên môi Minh Tùng như một phần thưởng.

– Giờ mình đi về chứ?
– Còn sớm mà… hay là…
– Không được… – Thùy Trang gương mặt có chút đỏ, nép cơ thể sát vào người anh.
– Anh chỉ muốn chụp hình với em thôi… – Minh Tùng cúi xuống hôn lên gương mặt ửng đỏ nóng ran của nàng.
– Anh với em chụp hình nhiều rồi mà… – Thùy Trang bĩu môi.
– Nhưng không phải như thế này…
– Nhưng… – Mặt nàng càng đỏ hơn, đã hiểu anh muốn làm gì.

Minh Tùng thấy Thùy Trang không phản đối nữa anh háo hức cởi hết quần áo mình. Lại đặt điện thoại lên một mỏm đá, nhìn ngắm thật kỹ, cài chế độ năm giây một tấm. Minh Tùng bước tới thì Thùy Trang đã xấu hổ che kín gương mặt đỏ ửng.

– Lại đây với anh đi…

Minh Tùng để Thùy Trang tựa lưng vào khối đá phản chiếu ánh nắng vàng óng. Người anh nóng hừng hực khao khát áp sát cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của nàng. Anh đặt lên đôi môi hé mở của nàng một nụ hôn… Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn bầu vú căng tròn của nàng.

– Anh hư quá… – Thùy Trang mặt ửng đỏ, hai bầu vú ưỡn lên, thì thầm vào tai anh.

Minh Tùng không lên tiếng mà để những nụ hôn của mình thay cho câu trả lời. Anh hôn lên cổ, xuống ngực rồi vùi mặt vào giữa hai bầu vú mềm mại tuyệt vời của Thùy Trang.

– Ưm… – Nàng xuýt xoa bật rên khẽ khi đầu lưỡi nóng của anh vờn vờn quanh thấm ướt đầu nhũ hoa đỏ hồng của nàng.

“Tạch… tạch…” – Điện thoại phát ra tiếng chụp hình ngắt quãng.

Minh Tùng quỳ một gối, anh nhẹ nhàng nâng một chân Thùy Trang lên. Nàng muốn cưỡng lại nhưng thấy ánh mắt háo hức của anh lại không nỡ. Mặt nàng đỏ như gấc chín cúi gằm xuống, một chân nàng đặt lên mỏm đá nhỏ bên cạnh, làm nơi âm hộ thầm kín phơi bày trọn vẹn trước ánh mắt anh và chiếc điện thoại kia. Minh Tùng phấn khích đến mặt nóng rang lên. Anh áp mặt lên một bên đùi non mơn mởn của nàng, hai cánh mũi dí sát vào hai mép âm hộ đỏ hồng ươn ướt của nàng mà hít hà say mê. Chiếc lưỡi nóng của anh đưa ra, liếm nhẹ quanh hai mép thịt mềm mại thơm ngát mùi phụ nữ của Thùy Trang, rồi trám kín lấy nó vét sâu vào…

– Ư… ôi… anh ơi…

Thùy Trang há hốc rên khẽ. Một tay nàng đặt trên mái tóc không ngừng rung động của anh. Tay còn lại đưa lên bám vào mỏm đá sau đầu mình. Một chân nàng bị anh giữ chặt mở rộng ra để âm hộ nàng nức nở bởi cái lưỡi ấm nóng của anh không ngừng vét sâu vào.

– Ưm… Ôi…

Minh Tùng thật sự thích thú với trò chơi này và anh tin Thùy Trang cũng hưởng thụ nó. Âm hộ nàng rỉ nước rất nhiều. Còn nhiều hơn đêm động phòng khi hai người còn ngỡ ngàng với nhau. Lưỡi anh như bơi lội xì xụp trong một khe suối róc rách không ngừng nghỉ. Tiếng hổn hển thở dốc và tiếng rên rỉ của Thùy Trang càng lúc càng mãnh liệt. Tay nàng trên mái tóc anh từ nhẹ nhàng đến bấu chặt như muốn giữ lấy đầu anh không cho rời đi.

– Anh ơi… đủ rồi… em không chịu nổi nữa.

Thùy Trang thở dốc kéo Minh Tùng đứng dậy. Gương mặt nàng ửng đỏ nhìn anh oán trách, nhưng trong ánh mắt đó lại ngập tràn vui vẻ hạnh phúc.

– Minh Tùng… em thật hư hỏng…
– Dạ, em biết lỗi rồi. – Minh Tùng khoanh tay, nén cười trả lời.
– Tôi… tôi sẽ… phạt em… – Thùy Trang cắn môi làm ra vẻ tức giận, nàng đẩy anh nằm ra nền đá.

Minh Tùng nhìn Thùy Trang quỳ gối xuống trước hạ thể mình mà phấn khích. Nàng cúi xuống hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nâng dương vật anh lên để chiếc lưỡi nhỏ nhẹ nhàng liếm dọc nó. Gương mặt tuyệt đẹp của nàng đỏ ửng lên ánh mắt sâu thẳm nhìn lên làm anh muốn ngạt thở. Minh Tùng háo hức đến phát điên dương vật anh phình to ra nhanh như thổi hơi, dựng ngược cương cứng. Thùy Trang đưa chiếc lưỡi nhỏ không ngừng liếm dọc theo nó… rồi đôi môi đỏ mọng hé mở từ từ bao phủ lên đầu nấm căng cứng của anh. Minh Tùng nhìn dương vật mình từng chút vào hết trong miệng Thùy Trang, lại nhìn về phía chiếc điện thoại hít hà phấn khích.

– Vợ ơi… em tuyệt quá… ah…

Tiếng hít hà sung sướng của anh càng làm cho mặt Thùy Trang đỏ ửng lên. Nàng vén mái tóc dài đen óng qua vành tai, hai bờ môi căng phồng không ngừng trượt lên xuống thân dương vật gân guốc của anh.

– Vợ ơi… em lên trên đi… anh muốn em quá…

Thùy Trang nhỏm người dậy. Nàng giơ một chân gác qua người Minh Tùng. Một tay cầm dương vật căng cứng của anh chậm rãi đưa vào âm hộ. Cặp đùi thon dài cặp vào hông anh, nàng chống tay lên ngực anh đẩy người từ từ ngồi xuống.

– Ưm…

Thùy Trang cắn môi lại vẫn không ngăn được tiếng rên khẽ. Gương mặt nàng đỏ ửng ngượng ngùng nhìn xuống anh, hạ thể bắt đầu nhấp nhổm lên xuống.

– Ưm… ôi…
– Ah… Vợ ơi… anh sướng quá…

Minh Tùng hít hà sung sướng, hai tay đưa lên vuốt ve hai bầu vú căng tròn ngạo nghễ của Thùy Trang. Nhìn nàng hé mở đôi môi đỏ mọng thở dốc, hai bầu vú no tròn núng nính lên xuống khi cơ thể trần truồng không ngừng nhún nhảy trên người mình, Minh Tùng cảm nhận mình như đã thành tiên. Cảm giác thô cứng của mặt đá cũng biến thành những tầng mây bay bổng êm ái. Anh đang bay giữa lưng chừng trời cưỡi trên người là một tiên nữ lõa lồ tuyệt đẹp.

– Ưm… ưm…

Hai mắt Minh Tùng như dại ra không rời khỏi Thùy Trang. Cơ thể nàng mềm mại lại linh hoạt vô cùng. Từng cử động đều uyển chuyển khêu gợi đến cực điểm. Bờ eo nhỏ nhắn của nàng uốn éo nhịp nhàng để hạ thể nâng lên lại nhồi xuống nuốt trọn dương vật anh vào trong. Cơn sướng khoái dâng lên ồ ạt… Cảm giác sung sướng mỹ mãn chưa bao giờ tuyệt vời đến thế.

– Vợ ơi…

Minh Minh Tùng bật người lên ôm choàng quanh cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Thùy Trang. Anh vùi mặt vào hai bầu vú nàng, thở hổn hển, miệng anh không ngừng hôn hít khắp da thịt của nàng. Thùy Trang cúi xuống đón lấy môi anh, hôn thật sâu. Nàng choàng tay quanh cổ anh, cơ thể lại bắt đầu nhún lên nhồi xuống… Ánh sáng chiều đổ xuống làm mái tóc nàng óng ánh tuyệt đẹp. Cả không gian hang động tràn ngập hơi thở dồn dập cuồng nhiệt của hai người…

– Ahhhh… Vợ ơi…
– Ưm… Anh ơi…

Hai cơ thể trần truồng dính chặt vào nhau nằm trên tảng đá thở dốc hổn hển. Minh Tùng sung sướng không lời nào tả hết… Anh hôn lên gương xinh đẹp mặt rịn ướt mồ hôi của Thùy Trang. Bàn tay nàng yêu thương vuốt ve khắp cơ thể trần truồng mềm mại của nàng. Dương vật anh mềm rũ ướt đẫm từ từ tuột ra khỏi âm hộ nàng mang theo một dòng tinh dịch trắng đục chảy tràn xuống.

– Em có sướng không?!

Nghe câu hỏi của anh, Thùy Trang xấu hổ vùi mặt vào cổ anh, mái tóc đen óng khẽ gật.

– Em… không muốn về… em ngủ đây thôi…

Thùy Trang thì thầm giọng nhừa nhựa. Nàng như một con mèo lười nhác, toàn thân trần truồng nằm bẹp dí trên cơ thể anh không muốn di chuyển. Minh Tùng mỉm cười, một tay gối dưới đầu, tay còn lại vuốt ve tấm lưng cong ỏng mịn màng của nàng. Anh sẵn sàng làm tấm nệm êm ái cho Thùy Trang cả đời… Minh Minh Tùng nhắm mắt thiếp đi. Nắng chiều dần di chuyển rồi rời khỏi hang động.
 

tèo téo teo teo

Yếu sinh lý
Bác có đọc bộ Hai giọt pha lê của tg Acekun k, bộ đó đỉnh vãi mà tiếc drop lâu rồi, drop ngay đoạn gay cấn. Bác thử viết tiếp xem 😂
 

Carnonos

Yếu sinh lý
Phần 1: Duyên nợ


Cuộc đời mỗi người trong chúng ta đều là một câu chuyện. Có điểm chung, cũng không ít sự khác biệt. Người ta nói nên trải qua sóng gió thì mới thấm thía hiểu hết ý nghĩa của cuộc đời. Có người lại nói một cuộc sống bình yên mới mục tiêu hướng tới của tất cả mọi người. Nhưng đó chỉ là triết lý sống của những kẻ ngồi hàng cà phê mỗi sáng đem ra bàn luận với nhau mà thôi. Vì ai được chọn lựa cuộc đời của mình sẽ như thế nào…

Câu chuyện của Minh Tùng và Thùy Trang lại rất khác những người khác, ít ra là những trải nghiệm về đời sống tình dục đầy màu sắc của họ.

Minh Tùng sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, gia phong nề nếp. Ba là cán bộ công chức cả cuộc đời ông. Mẹ anh là một người phụ nữ đảm đang việc gia đình. Bà lại giỏi kinh doanh thuốc Tây nên trở thành nguồn thu nhập chính của gia đình. Năm 18 tuổi Minh Tùng đi du học. Bốn năm sau, anh tốt nghiệp Cử nhân Kinh tế loại ưu từ Đại học Melbourne, Úc. Sau bốn năm đi làm, đổi việc hai lần nhảy sáu bậc lương, anh trở thành một trong những người được giới săn đầu người săn đón ráo riết. Không những vậy, với ngoại hình cao ráo, điển trai lại gia thế tốt, Minh Tùng xuất hiện ở đâu cũng thu hút đám phụ nữ độc thân như ong mật thấy hoa thơm. Anh cũng trải qua vài mối tình chóng vánh nhưng không ai để lại một dấu ấn sâu sắc nào trong tim anh.

Thùy Trang lại từ một thái cực hoàn toàn ngược lại. Cuộc sống của nàng không mấy vui vẻ, khốn khó từ thuở nhỏ. Bố mẹ nàng ly hôn từ lúc nàng hơn năm tuổi. Mẹ đi theo tiếng gọi tình yêu lập gia đình với chồng mới. Thùy Trang sống với Bố tại một khu nhà tập thể của cán bộ về hưu. Năm nàng tốt nghiệp Sư phạm được người quen của bố giới thiệu vào dạy ở một trường tiểu học. Thùy Trang cũng như Minh Tùng trải qua vài mối tình từ Đại học và nơi nàng làm việc nhưng tất cả đều kết thúc nhanh chóng.

Người ta bảo duyên số do ông trời sắp đặt… Hai người từ hai thế giới riêng biệt như có ông tơ bà nguyệt se duyên sẽ được gặp nhau. Và ngày hôm đó, Minh Tùng đã gặp gỡ Thùy Trang trong một sự cố chỉ xảy ra một lần trong đời.

Sáng thứ Bảy, cả gia đình anh trai Minh Tùng đi du lịch Vũng Tàu. Đến nơi hai vợ chồng chểnh mảng đó mới nhớ ra rằng sáng hôm đó có giấy mời họp phụ huynh cho đứa con trai vừa lên lớp hai. Thế là gọi về nhà nài nỉ Minh Tùng đi họp thay. Chị dâu còn bảo anh sẽ có một sự bất ngờ thích thú…

Ngày hôm đó đối với Minh Tùng quả thật là một cực hình. Với thân hình 180cm, anh ngồi kẹt cứng trong một bộ bàn ghế học sinh cấp một. Không những vậy, xung quanh anh là hơn ba mươi cái miệng phụ nữ ồn ào như vỡ chợ. Minh Tùng còn đang tự hỏi vì sao những học sinh khác toàn bộ đều là mẹ đi họp phụ huynh không một người cha nào xuất hiện, thì câu trả lời của anh liền xuất hiện trước khung cửa lớp. Tiếng bàn tán xôn xao xung quanh cũng tự động lắng xuống. Xung quanh anh rất nhiều ánh mắt phụ nữ vừa hâm mộ vừa đố kỵ dõi theo bóng hình thướt tha nhẹ nhàng đó.

Thùy Trang ngày hôm đó trong trí nhớ của Minh Tùng thật không khác gì một thiên thần. Trong mắt anh nàng đã vượt quá cái định nghĩa của từ đẹp mà người ta thường dùng để mô tả một người phụ nữ. Nàng có thân hình cao vượt tiêu chuẩn trung bình của một người phụ nữ Việt Nam, xấp xỉ 170 cm. Nhưng cơ thể nàng không gầy ốm mà lồi lõm sung túc no nê không thể chê vào đâu được. Nhưng tất cả điều đó chỉ là phụ trội khi người đối diện chứng kiến khuôn mặt nàng. Đôi mắt long lanh to tròn sâu hun hút, sóng mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn… Một nhan sắc tuyệt đẹp dù là giữa vòng chung kết hoa hậu toàn quốc cũng rất ít xuất hiện. Không chỉ như vậy, Thùy Trang còn sở hữu một mái tóc đen óng mượt mà như thác nước chạm đến bờ mông cong vểnh.

Thùy Trang mặc một bộ áo dài màu hồng nhạt ôm sát cơ thể thướt tha bước đến giữa lớp. Nàng vén lọn tóc qua vành tai, hai bàn thon nhỏ nhắn thon dài chắp lại nhẹ nhàng hơi cúi người chào mọi người.

– Xin chào mọi người. Tôi là Phạm Thùy Trang, chủ nhiệm lớp 2A3.

Thùy Trang bắt đầu nói về những thay đổi của chương trình học, còn nói về các khoản phí, nhưng Minh Tùng cũng không nhớ được nàng nói cái gì. Giọng nói thoang thoảng chất Bắc thật êm tai nhẹ nhàng cứ len lỏi qua hai tai rồi quấn chặt lấy trái tim thổn thức của anh. Thùy Trang như nhận biết được ánh mắt ngơ ngác thẫn thờ của anh không thể rời khỏi mình, gương mặt tuyệt đẹp của nàng hơi ngượng ngùng mất tự nhiên, đôi mắt sâu lắng kia càng muốn né tránh không muốn nhìn đến anh.

– Mọi người có câu hỏi nào nữa không ạ?! Nếu không có tôi xin phép được chấm dứt…
– Tôi có…

Trong suốt cuộc họp Minh Tùng không lên tiếng, đến lúc này anh bất ngờ đứng bật dậy làm cả đám phụ nữ sửng sốt.

– Vâng, xin mời anh…

Thùy Trang bắt buộc phải nhìn người đàn ông lạ mặt trước mặt… Nàng biết anh đại diện cho phụ huynh cho học sinh Quốc Đạt, nhưng suốt cả buổi họp không nói lời nào chỉ lo nhìn nàng chằm chằm. Đôi mắt to tròn sâu thẳm của Thùy Trang làm anh lúng Minh Tùng. Thùy Trang mím môi nén cười chờ anh ấp úng nói:

– Tôi… tôi muốn biết… cô giáo… có bạn trai chưa?
– Phì… Ha ha…

Cả đám phụ nữ cười phá lên đến nghiêng ngả. Lúc điểm danh ban đầu họ đều biết Minh Tùng là đi họp cho cháu, cũng không phải con anh, vì vậy cũng chẳng ai buông lời trách mắng gì. Họ đều lặng lẽ đứng dậy, miệng cười toe toét bước ra khỏi lớp để lại hai người trẻ tuổi còn lại đứng đối diện nhau bối rối.

– Nếu vấn đề không liên quan đến học tập của các em… Tôi xin phép không trả lời. – Thùy Trang mím môi, hai gò má hơi đỏ lên nói nhanh rồi quay về bàn giáo viên.

Nhìn Thùy Trang cúi gằm gương mặt đỏ ửng, cầm túi xách bước ra khỏi lớp, Minh Tùng muốn tự vả cho mình một cái. Anh vội bước tới… Không ngờ hai chân dài thượt của anh còn vướng dưới cái bàn học sinh nhỏ bé làm cả người anh chao đảo té nhào về phía trước…

“RẦM…” – Minh Tùng hất đổ cả hai cái bàn, rồi té sấp trên mặt đất.

– Này, anh có sao không?! – Thùy Trang hơi cuống cúi xuống đỡ anh, hai tay lại lúng Minh Tùng không biết nên chạm vào anh thế nào.
– Tôi không sao… Thật xấu hổ quá… – Minh Tùng lồm cồm ngồi dậy, dựng hai cái bàn lên, cười nhăn nhó.
– Vậy… tôi xin phép…
– Này… Tôi có thể… xin số điện thoại em được không?!

Minh Tùng vẫn không cam tâm. Anh có cảm giác nếu mình bỏ qua lần này là mãi mãi không còn cơ hội nữa. Thùy Trang nhìn anh, lại nhìn hai đầu gối quần lấm lem của anh, khóe miệng hơi mỉm cười đùa nghịch nói:

– Phụ huynh nào cũng có số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp. Anh cứ gửi con vào đây, tự nhiên tôi sẽ phải đưa số điện thoại của mình cho anh thôi.

Nhìn bóng dáng thướt tha kia khuất sau cửa lớp Minh Tùng chợt toét miệng cười, hô lớn theo:

– Tôi chưa có con, vẫn còn đang tìm mẹ cho nó.

Nghe tiếng hét lớn kia Thùy Trang đang thong thả bước đi cũng loạng choạng suýt vấp ngã. Nàng che miệng nén cười hai gò má cũng ửng đỏ lên, tiếp tục đi về Phòng Giáo viên. Người đàn ông kia có gì đó làm nàng cảm thấy rất tò mò thích thú. Anh ấy cao lớn, đẹp trai, lại ăn mặc rất có phong cách. Nếu anh ấy không bỏ cuộc như vậy, biết đâu… Gương mặt Thùy Trang thoáng ửng đỏ, nàng lắc lắc đầu đung đưa mái tóc dài đen óng xua tan đi suy nghĩ mông lung của mình.

Sau ngày hôm đó, Minh Tùng kiên quyết thống nhất mục tiêu chinh phục của mình. Có thể nói là mục tiêu tình ái đầu tiên trong cuộc đời anh. Trước đây dù đã trải qua vài mối tình nhưng không có cái nào là Minh Tùng chủ động tiếp cận cả. Đơn giản vì phụ nữ vây quanh anh rất nhiều… Anh chỉ việc đưa ra lựa chọn.

Một tuần sau, qua sự giúp đỡ nhiệt tình của chị dâu, Minh Tùng đã hẹn được Thùy Trang đi chơi lần đầu tiên. Nàng cũng không cho anh đến nhà, mà hẹn ở một quán cafe gần nhà.

Sau lần đi chơi đầu tiên, Minh Tùng đã hiểu thêm về Thùy Trang khá nhiều. Nàng sinh sống trong một căn nhà nhỏ trong khu nhà tập thể với bố mình… Khu nhà tập thể dành cho cán bộ về hưu toàn những ông bà lão rảnh rỗi, vì thế Thùy Trang chưa bao giờ dám để một người bạn giới tính nam nào đến nhà mình. Mẹ nàng đã theo người đàn ông khác từ lúc nàng hơn năm tuổi. Bố nàng một mình lặng lẽ gà trống nuôi con bao nhiêu năm.

Minh Tùng và Thùy Trang đi chơi với nhau được vài lần. Anh bắt đầu tỏ tình với nàng… Nhưng không như anh mong đợi, Thùy Trang lập tức từ chối anh. Nàng không giải thích lý do, chỉ nói giữa hai người nên trước hết làm bạn để hiểu rõ nhau hơn. Nhưng không phải vì vậy mà anh bỏ cuộc… Minh Tùng rất kiên nhẫn tiếp tục đeo đuổi bám riết và cho đến một ngày anh đã hiểu lý do tại sao Thùy Trang từ chối mình.

Hôm đó tại một quán cafe ấm áp khá kín đáo. Nét mặt Thùy Trang rất buồn bã, làm Minh Tùng vô cùng căng thẳng. Anh sợ nàng sẽ nói ra điều gì đó để hai người mãi mãi không còn cơ hội đến với nhau. Nhưng điều kinh khủng anh chờ đợi lại hoàn toàn không phải như vậy…

– Em nghĩ mình tiếp tục làm như vậy là không công bằng đối với anh. – Thùy Trang hơi né tránh ánh mắt Minh Tùng, nói. – Em không tốt đẹp như bề ngoài anh nhìn thấy đâu…
– Ý em là sao?! – Minh Tùng tim bắt đầu nhảy loạn.
– Em… em từng có bạn trai và… lần đầu tiên của em… – Thùy Trang tránh ánh mắt của Minh Tùng, giọng run run nói.

Lời đã ra khỏi miệng nhưng một lúc vẫn không thấy Minh Tùng lên tiếng, Thùy Trang hai mắt ngạc nhiên nhìn lên anh. Nàng bất ngờ thấy anh đang mỉm cười nhìn mình. Nụ cười rất tươi lại không chút giả tạo… Minh Tùng chồm đến nói nhỏ vào tai nàng:

– Anh nói thật với em… Lần đầu tiên của anh cũng sớm mất rồi…
– Phì… – Thùy Trang không kềm được phì cười. – Ai quan tâm đến lần đầu tiên của anh chứ?! Vô duyên.
– Ha ha… Vậy anh cũng chẳng quan tâm đến lần đầu tiên của em…

Minh Tùng bật cười thoải mái, anh nắm chặt tay nàng, bất ngờ chồm đến sát môi nàng, thì thầm:

– Anh chỉ muốn được làm người cuối cùng của em… Vậy là đủ rồi…

Minh Tùng nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Thùy Trang không né tránh như mọi khi, mà ngã vào lòng anh đón nhận. Hai cái lưỡi lạ lẫm lần đầu tiên gặp nhau lại như nhớ nhung đã lâu, cuốn vào nhau đến say mê.

Trái tim Minh Tùng lúc này rất ngọt ngào lại nhẹ nhõm như được buông xuống gánh nặng. Người ta nói đàn ông là động vật ích kỷ nhất thế gian. Dù có lấy đi lần đầu tiên của mười cô gái khác nhưng đến khi lấy vợ vẫn cứ muốn người đó phải còn trinh trắng. Anh khinh thường suy nghĩ ích kỷ, độc tôn đó. Ai cũng có quyền được yêu… Nam đã như vậy, nữ cũng không khác gì. Ngay cả vài mối tình trước đây của Minh Tùng, khi còn du học nước ngoài và cả lúc về nước, chỉ có một cô gái trong đó là còn trinh. Anh chia tay họ vì không tìm thấy tình yêu, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện trinh tiết.

– Anh thật sự không xem thường em?! – Thùy Trang thủ thỉ, đôi mắt đẹp lại rất sáng đang nhìn anh.
– Không. Không bao giờ anh xem thường em…

Thùy Trang choàng tay qua cổ Minh Tùng, gối gương mặt ửng đỏ hạnh phúc lên bờ vai rắn chắc của anh. Cuối cùng nàng cũng tìm thấy người đàn ông dành riêng cho mình. Anh không biết khi thổ lộ chuyện vừa nãy chính nàng cũng rất căng thẳng. Thùy Trang có cảm tình với Minh Tùng. Nàng sợ anh sẽ như những người trước đây… Không vượt qua được một lời nói dối.
Có vẻ hay đấy
 

kebinthai

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Tiếp đi mày
tí t up tiếp
Bác có đọc bộ Hai giọt pha lê của tg Acekun k, bộ đó đỉnh vãi mà tiếc drop lâu rồi, drop ngay đoạn gay cấn. Bác thử viết tiếp xem 😂
bộ đó mình chưa đọc. sửa nhẹ truyện thì dễ chứ viết tiếp thì hơi khó vì phải xây dựng tiếp cốt truyện rồi nghiên cứu văn phong để viết cho giống. truyện đầu tay mình viết cũng drop, đang lười mãi chưa viết tiếp dc đây
Có vẻ hay đấy
truyện gốc này hay mà, t sửa vài chỗ lỗi với chỉnh sửa chút theo ý muốn nữa.
 

kebinthai

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 7: Cảm xúc đầu tiên


“THEY’RE HERE…”

Không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên bên tai. Thùy Trang và Minh Tùng giật bắn bật dậy ngạc nhiên thấy xung quanh toàn bóng tối. Chợt một ánh đèn pin vừa lóe qua hai người, rồi thật nhanh chuyển sang nơi khác.

– Oh, sorry… – Một giọng nói tiếng Anh trầm ấm vang lên.
– Á…

Thùy Trang còn ngồi trên người Minh Tùng kêu thét lên, cuống quýt lao xuống. Nàng co ro nép người sau lưng anh che đậy cơ thể của mình.

– I just leave the light here. Please dress up. We have to leave as soon as possible… The tide rises quickly… will flood the cave in minutes…

Người đàn ông kia nói một câu thật nhanh rồi đặt cây đèn pin trên mỏm đá chiếu thẳng vào vách động, đi ra ngoài. Minh Tùng và Thùy Trang đều vốn tiếng Anh rất tốt. Hai người nhìn nhau sợ hãi, rồi cuống quýt mặc quần áo vào… Thuỷ triều lên sẽ ngập kín hang động, đó sẽ là một tai nạn như thế nào chứ?! Minh Tùng không quên thu lại cái điện thoại đã nóng rang gần cạn pin của mình.

Đến lúc anh nắm tay dắt Thùy Trang ra thì tới cửa hang động thì người đàn ông kia vẫn đứng đó. Cả người anh ta sũng nước… Điều làm cả ba người đều ngạc nhiên là họ biết mặt nhau. Người thanh niên ngoại quốc đó lại chính là người đã nhặt giúp Thùy Trang mảnh quần bơi ngoài bãi biển hôm qua. Anh ta không quá hai mươi lăm tuổi, cao hơn Minh Tùng một ít, tóc vàng, mắt xanh. Thùy Trang gặp anh ta cả hai lần đều ở trạng thái xấu hổ, mặt nàng lúc này đỏ ửng nép sau lưng anh…

– Chúng ta lại gặp nhau… Ha ha… – Người thanh niên nói tiếng Anh bằng giọng mũi chuẩn Mỹ.
– Đúng vậy. – Minh Tùng cười ngượng trả lời bằng tiếng Anh.

Đến lúc này Minh Tùng mới nhận ra cửa động khá lớn đã tràn ngập nước, không còn thấy lối ra. Thuỷ triều dâng lên thật nhanh, chỉ vài phút nữa sẽ như lời anh ta nói. Cả cái hang này sẽ ngập trong nước. Đó cũng là lý do cả người anh ta sũng nước. Lặn dưới nước mà vào đó là cách duy nhất.

– Đi thôi. Anh biết bơi chứ?! – Anh ta hỏi Minh Tùng.
– Tôi bơi tốt. Nhưng vợ tôi, cô ấy không biết bơi…

Dù Thùy Trang nói nàng bơi hơi kém, nhưng anh cũng chưa thấy nàng bơi bao giờ. Tốt nhất nên phòng ngừa trường hợp xấu nhất.

– Đây là sợi dây nối với người ở bên ngoài. – Anh ta cầm sợi dây thừng ướt sũng từ dưới mặt nước đưa lên trước mắt hai người nói. – Hai người chỉ cần nín hơi khoảng ba mươi giây và nắm chặt lấy nó tôi sẽ kéo hai người ra…

Minh Tùng hít sâu một hơi gật đầu, ánh mắt lại lo lắng nhìn qua Thùy Trang. Dưới ánh đèn pin gương mặt Thùy Trang lúc này hơi tái đi… Bàn tay nàng nắm chặt tay anh đã rịn ướt mồ hôi sợ hãi.

– Tôi đi trước… Khoảng một phút sau, khi hai người sẵn sàng thì giật giật sợi dây. Chúng tôi bên ngoài sẽ kéo hai người ra.
– Ok… Cảm ơn rất nhiều.

Người thanh niên gật đầu với Minh Tùng và Thùy Trang, liền hít một hơi trầm mình xuống nước. Ánh sáng duy nhất bây giờ trong hang động là chiếc đèn pin của người thanh niên kia để lại. Minh Tùng và Thùy Trang nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

– Em cứ nín thở bám chặt vào anh… được chứ?!

Thùy Trang mím môi gật đầu nhưng nét mặt nàng đã trắng bệch vẻ sợ hãi không che giấu trong đôi mắt. Minh Tùng bắt đầu tự trách mình thật chểnh mảng, làm sao có thể ngủ thiếp đi trong một hang động như thế này chứ. Nhưng cuộc đời không có thuốc hối hận… Anh phải thật bình tĩnh để giữ an toàn cho Thùy Trang.

Ba mươi giây trôi qua, mặt nước lại dâng lên một đoạn thấy rõ bằng mắt thường. Minh Tùng cởi hai đôi giày của mình và Thùy Trang cột quanh lưng bụng anh. Anh cài cái đèn pin vào dây nịt, nắm chặt tay Thùy Trang, tay còn lại lần mò theo sợi dây thừng hai người từng bước đi xuống trũng nước. Đến mực nước ngang ngực, Minh Tùng nhìn sang Thùy Trang hai người cố hít thật sâu nhồi nhét thật nhiều không khí vào phổi. Khi đã sẵn sàng, Minh Tùng nắm sợi dây giật giật… Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, đầu dây bên kia rất nhẹ, như không nối vào nơi nào hết.

– Đã xảy ra chuyện gì?! – Thùy Trang thấy nét mặt bất thường của Minh Tùng, liền hỏi.
– Hình như họ đã làm rơi đầu dây nối…

Minh Tùng lúc này thu dây về, hơn hai mươi mét dây thừng ướt sũng quấn quanh cánh tay anh. Trước ánh mắt lo lắng của hai người, đầu dây bên kia đã tìm thấy xơ xác như cọ xát vào đá ngầm mà đứt đoạn. Minh Tùng nhíu mày, anh rút cây đèn pin đưa cho Thùy Trang, nói:

– Em ở đây… anh ra tới ngoài sẽ giật dây báo hiệu cho em…
– Không… Không… anh không được đi… nguy hiểm lắm… – Thùy Trang gần như ngay lập tức ôm chặt cứng cánh tay anh.
– Anh bơi rất giỏi đó… sẽ không sao đâu…
– Không mà… Anh không được đi… Không được bỏ em… – Thùy Trang nghẹn ngào như sắp khóc, níu chặt anh không buông.

Phản ứng quyết liệt của Thùy Trang làm Minh Tùng ngạc nhiên. Anh siết chặt tay nàng trấn an, lại không biết phải làm sao. Ngay lúc hai người còn vùng vằng khó xử thì một bóng đen lù lù từ dưới nước trồi lên thật nhanh…

– Á… – Thùy Trang giật thót mình hét lên thất thanh.

Minh Tùng cũng giật mình nhìn sang. Người vừa xuất hiện chính là thanh niên ngoại quốc khi nãy, anh ta thở ồ ồ mệt mỏi, trên trán có một khối u máu chảy ròng ròng.

– Anh ta bị thương…

Minh Tùng vội lao đến, dìu người thanh niên kia lên thềm đá. Anh ta nằm vật ra thở dốc, tay ôm trán đau đớn, hổn hển nói:

– Sóng ngoài kia quá lớn… Thuyền nhỏ không neo lại được… dây nối cũng cọ vào đá mà đứt. Lúc bơi ngược vào đây tôi bị sóng xô vào đá…
– Thật xin lỗi… Tất cả là lỗi của chúng tôi. – Thùy Trang áy náy nói với anh ta.

Minh Tùng nhìn qua nàng. Đây là lần đầu tiên anh nghe nàng nói tiếng Anh. Giọng rất chuẩn lại nhẹ nhàng thánh thót rất đáng yêu.

– Không có gì… Đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi. Lẽ ra chúng tôi nên thông báo trước cho du khách tình hình nước triều buổi chiều sẽ lên rất nhanh…
– Tôi là David, còn anh là…

Minh Tùng đưa tay kéo người thanh niên ngồi dậy, cũng tự giới thiệu. David là cái tên anh dùng khi tiếp khách nước ngoài ở công ty.

– Tôi là Michael, có thể gọi tôi là Mike. – Anh ta ngồi dậy, xoa xoa trán mỉm cười nói.
– Anh làm việc cho tour du lịch thuyền buồm sao? – Thùy Trang hơi tò mò hỏi.
– À, không hẳn như vậy. Cha tôi là chủ của Resort Seven Seas mà hai người ở. Tour du lịch cũng do Resort tự tổ chức.

Minh Tùng, Thùy Trang đều gật đầu đã hiểu. Hai người lại nhìn nhau, nhìn về phía mực nước đang tiếp tục dâng lên đã đến mắt cá chân.

– Bây giờ chúng ta phải làm sao ra ngoài?! – Minh Tùng hỏi.
– Không ra được… Rất nguy hiểm. Sóng rất lớn. Xung quanh toàn là đá… – Mike nhăn nhó nói. – Tối nay chúng ta phải ở lại đây thôi… Sáng sớm mai sẽ có người đến đón…
– Ở đây sao?! – Thùy Trang che miệng sửng sốt.
– Nhưng không phải anh nói cái hang này sẽ ngập hết nước sao?! Chúng ta có nên tìm đường leo lên đó?

Minh Tùng hỏi, anh chỉ tay về phía lỗ hổng đen ngòm trên vách đá.

– Ở bên ngoài cả đêm sẽ rất lạnh đấy. Ở trong đây ít ra sẽ đỡ gió hơn.

Mike đứng lên nói. Anh ta nhìn quanh rồi chỉ tay vào vách động có đóng lớp rêu xanh nói tiếp:

– Mực nước triều đêm nay sẽ lên không quá khỏi vạch rêu đó… Chúng ta phải đi lên phía trên kia…

Minh Tùng chợt hiểu ra. Lớp rêu xanh đóng thành một đường ranh giới ngang trên vách đá là đường ranh giới của mực nước triều. Lớp rêu không thể sinh trưởng dưới mực nước biển.

– Hai người không thể mặc quần áo ướt cả đêm được. Sẽ cảm lạnh đấy… Trên thuyền nhỏ chỉ có những thứ này… Không có quần áo, thật xin lỗi…

Nghe Mike nói, lúc này Minh Tùng và Thùy Trang mới nhìn thấy sau lưng anh ta còn một cái balo chống nước loại nhỏ. Mike tháo xuống, lấy bên trong ra ba tấm vải xám xếp ngay ngắn đặt xuống chỗ khô ráo.

Năm phút sau, những bộ quần áo ướt được phơi tạm trên một mỏm đá. Cả ba người dồn ép vào nhau lên một mặt đá gần cuối hang động, cũng là nơi cao nhất. Mỗi người trùm kín cơ thể trong tấm chăn mỏng. Mike phát cho mỗi người một miếng bánh ngũ cốc xem như lương thực chống đói cho đêm nay. Cả ba người cũng chỉ có một bình nước mà Mike mang vào.

Minh Tùng ngồi giữa ba người, anh khoác lớp chăn của mình qua lưng Thùy Trang, để nàng co rút trong lòng mình. Nguồn sáng duy nhất trong hang động lúc này là cái đèn pin của Mike đặt trên mặt đất. Dù anh ta mang theo cả bật lửa nhưng trong hang động không có cây lá khô để đốt.

– Tôi có chút mệt… Tôi ngủ trước nhé…

Mike nhìn Minh Tùng và Thùy Trang mỉm cười, nhưng gương mặt không giấu được nét mệt mỏi. Không đợi hai người trả lời. Mike quay vào sát góc, nằm xuống, phủ tấm chăn qua đầu. Minh Tùng và Thùy Trang nhìn anh ta rồi nhìn nhau, cùng mỉm cười.

– Anh xin lỗi… – Minh Tùng nói nhỏ bên tai Thùy Trang, nàng liền đưa tay che miệng anh.
– Không phải lỗi anh… Do em đòi ngủ thôi…
– Ha ha… Quả thật… anh ngủ rất ngon đó… – Minh Tùng bật cười, hôn lên trán nàng một cái.
– Hi hi… Em cũng vậy… Không ngờ đến lúc dậy vẫn còn nằm… trên người anh… – Thùy Trang nói nhỏ lí nhí, gương mặt thoát nóng rang như sợ Mike bên cạnh có thể hiểu được tiếng Việt.
– Từ nay trở đi mình cứ ngủ như chiều nay đi… – Minh Tùng hôn lên trán Thùy Trang thì thầm vào tai nàng.
– Phì… có ngày anh bị em đè cho chết ngạt…
– Ha ha… Cho em tăng 30 ký nữa vẫn không đè chết được anh đâu…
– Em mà mập như vậy có khi anh còn không cho em cưỡi lên người anh đó… Hi hi…

Lúc này, Minh Tùng cầm lấy cái đèn pin nhét vào một kẽ đá để tia sáng chiếu thẳng lên trần hang trên đầu. Anh đưa tay lên môi ra hiệu cho Thùy Trang giữ im lặng… Trước ánh mắt xấu hổ của nàng, anh cởi tấm chăn mỏng của mình ra trải xuống nền đá thô ráp. Sau đó tự mình nằm xuống, giữ một khoảng cách hơn gang tay với lưng Mike. Thùy Trang mặt ửng đỏ, nàng mở tấm chăn ra phủ lên người anh thật nhanh, rồi nằm xuống gối lên cánh tay anh. Trong hang động lạnh lẽo, hai cơ thể trần truồng ấm áp dán chặt vào nhau cảm giác thật tuyệt vời không lời nào tả xiết.

– Anh lại như vậy rồi… – Thùy Trang rít khẽ trong tai Minh Tùng.
– Vợ anh đẹp như vậy… Bảo nó không biểu tình thì làm khó nó rồi…
– Hừ… đáng ghét…

Thùy Trang áp gương mặt ửng đỏ lên ngực Minh Tùng. Bàn tay nàng dưới lớp chăn lại nhẹ nhàng vuốt ve dương vật dựng đứng cứng như sắt đá của anh. Từ đêm động phòng đến hôm nay chỉ bốn ngày trôi qua nhưng thật khó để nhớ hai người đã làm tình với nhau bao nhiêu lần. Minh Tùng và Thùy Trang cứ như hai cục nam châm trái chiều, vừa gần lại là dính chặt vào nhau không rời ra được.

– Ah… đã quá vợ ơi…
– Suỵt… cắn chết anh bây giờ… – Thùy Trang mặt đỏ gay gắt rít khẽ.

Minh Tùng ngậm chặt miệng, hai mắt nhắm chặt hưởng thụ cảm giác tuyệt vời do tay Thùy Trang mang lại. Bàn tay nàng thật mềm mại, những ngón tay như không xương lại nhịp nhàng điêu luyện đến bất ngờ. Nàng vuốt ve quanh đầu nấm của anh, không nắm chặt như hời hợt lại làm anh sướng râm ran. Nàng lại để bàn tay trượt xuống thân dương vật sục sục lên xuống làm khúc thịt của anh phình to như muốn nổ tung.

– Có ai khen em giỏi… chuyện này không?! – Minh Tùng hơi thở nặng nề hỏi.
– Anh muốn có người khen em thật sao? – Thùy Trang mặt đỏ ửng thì thầm bên tai anh.
– Ừ… Thật sự em rất giỏi đó…
– Anh không ghen nếu em làm như vậy với người đàn ông khác?! – Thùy Trang tay vẫn vuốt ve dương vật anh, nhướng người lên hôn lên môi anh hỏi.
– Anh làm sao phải ghen chứ?! Người em yêu là anh. Anh ở thế bất bại rồi. – Minh Tùng cười toe toét, đón lấy đôi môi mềm mại của nàng mà hôn.

Thấy ánh mắt Minh Tùng thật sự vui vẻ thoải mái, Thùy Trang cắn môi cả gương mặt đỏ rực lên. Nàng thật không hiểu anh đã gieo rắc vào đầu nàng thứ hạt giống gì. Nó đã bắt đầu nảy mầm rồi vươn cao lên nhanh chóng. Giờ đây những lời gợi ý của Minh Tùng đều làm nàng suy nghĩ và tưởng tượng. Chỉ nghĩ đến mình đang vuốt ve dương vật một người đàn ông khác là cả người nàng đều nóng lên rạo rực. Thùy Trang ghé sát vào môi anh thì thầm:

– Em muốn hôn nó… Mà anh không được làm ồn đâu…

Minh Tùng háo hức gật đầu lia lịa. Thùy Trang gương mặt ửng đỏ lườm anh một cái sắc lẻm. Nàng giở tấm chăn lên nhẹ nhàng chui đầu xuống hạ thể anh. Minh Tùng cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nàng bao phủ lên nơi đó làm dương vật anh dựng đứng. Rồi một vật ươn ướt liếm dọc thân dương vật làm anh rùng mình. Một cảm giác ấm áp ẩm ướt bao phủ quanh đầu nấm… Chậm rãi nuốt sâu xuống. Minh Tùng sướng đến cả người cứng đờ. Anh cảm nhận được hành động vụng trộm lén lút này không những anh mà Thùy Trang cũng bị kích thích. Nàng nuốt dương vật anh vào thật sâu lại cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Nếu không phải nơi này còn một gã đàn ông lạ, nếu không phải bên dưới kia tràn ngập nước biển, Minh Tùng đã đè ngửa nàng ra mà chinh phạt nàng đến kêu cha gọi mẹ.

– Ư…

Dưới lớp chăn mỏng Thùy Trang bật rên khẽ. Âm thanh của nàng lại tắt nghẽn vì miệng đã tràn đầy bởi khúc thịt nóng hổi của Minh Tùng. Bàn tay anh đang âm thầm vuốt ve bầu vú căng tròn của nàng. Những ngón tay anh kẹp lấy đầu núm nho nhỏ se se nó liên tục. Hơi thở Thùy Trang nặng nề, mái đầu nổi cộm đội lớp chăn lên xuống càng nhanh hơn. Minh Tùng không thể nhịn nổi nữa, cả người anh căng cứng… Dương vật anh trong miệng Thùy Trang phun trào mãnh liệt. Minh Tùng thở hắt ra khoan khoái, kéo Thùy Trang mặt đỏ ửng lên, đặt nàng nằm xuống bên mình. Dưới lớp chăn mỏng, nàng có chút ngọ nguậy lại bị anh ôm cứng, hai tay anh còn mân mê xoa nắn hai bầu vú căng tròn của nàng. Cảm giác tuyệt vời không bút mực nào tả hết.

– Ưm… anh làm em nuốt hết rồi… anh đáng ghét… đáng ghét… – Thùy Trang vung tay đấm lụp bụp vào ngực Minh Tùng…
– Ha ha… không sao… ngày mai anh nuốt lại của em… có được không?!
– Suỵt…

Minh Tùng quên khuấy đi còn một người đang ngủ bên cạnh, bật cười vang. Thùy Trang liền bịt miệng anh lại… Nàng hơi tò mò ngẩng đầu qua bờ vai Minh Tùng nhìn sang phía Mike. Chợt nàng vươn tay về hướng anh ta…

– Em làm gì?! – Minh Tùng kêu khẽ ngăn lại.
– Em thấy… anh ta hình như đang run rẩy… – Thùy Trang nói khẽ.

Minh Tùng sững người, quay sang bên cạnh. Mike phủ tấm chăn lên cả đầu chỉ lộ ra một góc tóc vàng hoe. Anh cũng thấy tấm chăn của anh ta hơi rung động…

– Mike… – Minh Tùng gọi khẽ.
– Michael… – Thùy Trang nép mình sau lưng anh cũng lên tiếng gọi.

Mike hoàn toàn im lặng không trả lời, cũng không có dấu hiệu nào tỉnh lại. Cơ thể vẫn run rẩy nhẹ nhẹ. Minh Tùng nhíu mày, anh đưa tay chạm vào vai anh ta lay lay, gọi lớn:

– Mike… Anh có sao không?!

Minh Tùng rụt tay về, ngồi bật dậy. Bàn tay anh truyền đến cảm giác lạnh lẽo bất thường. Cơ thể Mike đang rất lạnh… Anh chồm đến kéo Mike nằm ngửa ra. Gương mặt anh ta đã tái nhợt, mắt nhắm nghiền, cả cơ thể run rẩy nhè nhẹ liên tục.

– Hình như anh ta bị cảm rồi?! – Minh Tùng kéo chăn đắp kín người Mike.
– Em nghĩ không phải cảm lạnh… mà là vết thương trên trán anh ta bắt đầu nhiễm trùng. – Thùy Trang quấn chăn quanh người lồm cồm bò sang, đặt tay lên trán Mike xem xét.

Lúc này trên trán Mike có một khối lớn sưng tấy lên tím bầm, phía trên có một vết rách nhỏ đã khô máu.

– Lấy đèn pin cho em…

Minh Tùng vội lấy đèn pin soi vào vết thương trên trán Mike. Thùy Trang cúi sát xuống, cẩn thận dùng hai móng tay của mình gắp lấy thứ gì đó lộ ra khỏi miệng vết, rút ra. Dưới ánh đèn, Minh Tùng nhận ra đó là một mảnh vỏ sò nhỏ… Có lẽ khi Mike va đầu vào đá ngầm đã đập vỡ nó, bị nó ghim vào trán. Minh Tùng nhìn Thùy Trang lại nhìn Mike. Anh không có kiến thức y học, để xác định một mảnh vỏ sò nhỏ như vậy lại có thể làm một thanh niên cao lớn khỏe mạnh nhiễm trùng nhanh như vậy.

– Đây không phải là nhiễm trùng thông thường… Sốt nhiễm trùng thường là sốt nóng. Nhưng anh ta lại là hiện tượng hạ thân nhiệt… – Thùy Trang nét mặt nghiêm trọng nói. – Em nghĩ khả năng rất cao là triệu chứng nhiễm trùng máu…
– Nhưng làm sao em biết những chuyện này?! – Minh Tùng tò mò hỏi.
– Bố em nói…
– Bố em là…
– Ông là bác sĩ quân y… Ông kể em nghe rất nhiều thứ từ thời chiến tranh Campuchia…

Minh Tùng muốn tự vả mình một cái. Dĩ nhiên anh đã biết chuyện này. Nhưng không hiểu sao lại cứ lúng túng rồi quên khuấy đi. Cũng may Thùy Trang đang chú tâm quan sát vết thương trên trán Mike cũng không để ý.

– Mảnh sò kia rất độc. Anh ném đi chỗ nào không lại dẫm vào…

Nghe Thùy Trang nói, Minh Tùng thoáng rùng mình. Anh cẩn thận cầm mảnh sò nhỏ trong lòng bàn tay. Nhét nó vào một khe đá nhỏ sau lưng mình.

– Anh lấy ít nước biển cho em đi… giặt qua một cái áo ướt, rồi đem vào…

Minh Tùng liền bước xuống khỏi tảng đá. Anh lấy một cái áo ướt, cũng không quản là của ai vì xung quanh rất tối. Anh cúi xuống nhúng vào nước biển, vắt khô, lại nhúng xuống. Sau đó mới trở lại đưa cho Thùy Trang. Thùy Trang cẩn thận nhỏ nước biển có muối vào vết thương trên trán Mike. Lông mày anh ta hơi nhíu lại, vẫn không tỉnh lại. Nàng nhẹ nhàng lau qua khắp trán anh ta…

– Bây giờ phải làm sao?! – Minh Tùng thấy Thùy Trang ngồi thừ người bên cạnh Mike, bèn hỏi.

Thùy Trang cũng nhìn anh, gương mặt nàng hơi ửng đỏ như nghĩ đến chuyện gì khó xử nói:

– Nếu chúng ta tiếp tục để thân nhiệt Mike hạ thấp, đến sáng anh ta sẽ chết.
– Vậy chúng ta nhường hết chăn cho anh ta… – Minh Tùng buộc miệng nói lại tự cảm thấy mình ngớ ngẩn.
– Không được. Chăn không thể tự sinh nhiệt. Chỉ có thể dùng một cơ thể khỏe mạnh giữ ấm cho anh ta… – Thùy Trang nhìn Minh Tùng khóe miệng mỉm cười.
– Anh… làm sao anh có thể chứ?!

Minh Tùng nhăn nhó, chỉ nghĩ đến chuyện trần truồng ôm một gã đàn ông ngủ đến sáng là anh nổi hết da gà. Thùy Trang nhìn anh, mỉm cười mà hai gò má đã đỏ ửng lên:

– Vậy… chỉ có thể là em thôi… Dĩ nhiên với điều kiện anh không được ghen…
– Em…

Minh Tùng nhìn sang Mike nằm thiêm thiếp ngay trước mắt. Nghĩ đến gương mặt rạng rỡ của anh ta khi tìm thấy anh và Thùy Trang trong hang động. Lẽ ra anh ta phải cáu giận hai vị khách ham chơi còn ngủ quên này… Nhưng Mike rất vui vẻ. Thậm chí lúc đứt dây thừng không còn cách đưa hai người ra ngoài, anh ta còn không ngại nguy hiểm bơi ngược vào trong để cùng mắc kẹt ở đây. Minh Tùng siết chặt hai nắm tay, ánh mắt thoải mái không chút vướng mắc nhìn Thùy Trang nói:

– Được… Anh sẽ không ghen đâu. Anh biết nặng nhẹ mà…

Thùy Trang như đã biết câu trả lời của Minh Tùng. Nàng mỉm cười đưa tay vuốt lên gò má của anh. Thùy Trang nhích lại gần Mike, tay muốn giở tấm chăn của anh ta lên. Nàng chợt quay lại nói:

– Anh tắt đèn đi…
– Tại sao? – Minh Tùng ngạc nhiên hỏi.
– Em không muốn anh nhìn em… không mặc gì nằm trên người một người đàn ông khác.

Minh Tùng dù không cam tâm nhưng anh vẫn phải đưa tay bấm nút trên đèn pin. Trong bóng tối anh cảm nhận được một luồng gió mát thổi qua mặt, mang theo một mùi hương quen thuộc. Anh biết Thùy Trang vừa nằm lên cơ thể của Mike, rồi dùng chăn che phủ lên cơ thể mình.

Minh Tùng cũng nằm xuống bên cạnh. Lúc này bên cạnh anh trống trải không chút hơi ấm. Chỉ nghĩ đến ngay kế bên mình là cảnh tượng Thùy Trang toàn thân trần truồng nằm trên cơ thể một thanh niên ngoại quốc là tim anh đập thật nhanh.

Minh Tùng đi du học ở lứa tuổi tò mò khám phá. Không những anh mà vài người bạn thân bên Úc cùng lứa tuổi đều tiếp thụ văn hóa tình dục phương Tây một cách háo hức khám phá. Minh Tùng từng nhiều năm sống chung nhà với hai người bạn rất thân, Minh Trọng và Nhật Vi. Nhật Vi rất xinh đẹp lại thoải mái cởi mở trong quan niệm tình dục. Giữa Minh Tùng và Minh Trọng, nàng cũng không công khai yêu người nào. Suốt hai năm ở chung, Nhật Vi ngủ với cả hai người thanh niên cùng nhà. Rất nhiều lần cả ba còn trên giường cùng nhau quần thảo làm tình xuyên đêm.

Cũng có thể vì như vậy… Minh Tùng rất thích Swing & Some, dường như chỉ có thể loại sex đó mới làm anh hứng thú. Sau khi về Việt Nam, mất liên lạc với hai người bạn thân còn bên Úc, anh từng có một đoạn thời gian rất buồn chán. Minh Tùng quen bạn gái mới, từng dẫn dụ vài người thử cảm giác mới lạ, cũng vài người đồng ý tham gia. Nhưng đi một vòng từ Swing hai cặp rồi đến Threesome, anh nhận ra một điều rằng nó không lý thú như anh từng cảm nhận. Cho đến lúc bắt đầu yêu Thuỳ Trang, Minh Tùng mới hiểu ra sự khiếm khuyết trong cảm xúc tình dục mình tìm kiếm là gì? Đó là tình yêu.

Mỗi lần anh xem video sex chứng kiến một người phụ nữ rên xiết sung sướng giữa vài người đàn ông, anh đều tưởng tượng rằng cô gái đó là vợ mình. Như Nhật Vi, Minh Tùng cũng từng có cảm tình sâu đậm với nàng. Mỗi khi nhìn nàng rên rỉ nhún nhảy trên thân Minh Trọng, anh đều day dứt ham muốn. Nó như là một trạng thái mơ hồ giữa chiếm hữu và chia sẻ. Minh Tùng thích quan sát người phụ nữ của mình rên rỉ đón nhận dương vật của người đàn ông khác. Nhưng không chỉ là quan sát, anh càng muốn mình phải được tham gia vào, góp phần cho sự sung sướng tột đỉnh của nàng.

Và khoảnh khắc này, cảm xúc xưa cũ từ quá khứ bắt đầu quay lại trong lòng Minh Tùng. Nghĩ đến trong bóng tối giơ bàn tay không thấy này, Thuỳ Trang toàn thân trần truồng đang nằm trên người Mike trong lòng anh sinh ra một cảm giác day dứt ham muốn. Ngày hôm nay thậm chí anh không nhớ mình đã làm tình với Thùy Trang bao nhiêu lần… Chỉ vài phút trước nàng còn giúp anh giải quyết bằng miệng. Vậy là lúc này dương vật anh lại dựng đứng lên ngạo nghễ hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc này anh chỉ muốn được cưỡi lên người Thuỳ Trang. Để cơ thể trần truồng của nàng kẹp cứng giữ thân thể hai người đàn ông. Dùng dương vật căng cứng bứt bối của mình thúc sâu vào âm hộ nàng…

Minh Tùng đang miên man suy nghĩ chợt một bàn tay mềm mại vươn tới đặt lên ngực anh kèm theo một giọng nói nhừa nhựa lười biếng của Thùy Trang:

– Ngủ đi… Anh ta ôm chán phèo… không bằng một góc ôm chồng em.
– Ha ha…

Minh Tùng bật cười, anh nắm lấy bàn tay nàng đưa lên miệng hôn. Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nghe hơi thở đều đều của Minh Tùng, Thùy Trang mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng không tưởng tượng được những thứ kỳ lạ đã xảy ra với mình hôm nay. Cũng trong hang động này buổi chiều nàng nằm trên người Minh Tùng ngủ một giấc và bây giờ nàng cũng tư thế đó ngủ mà trên cơ thể một người đàn ông khác. Nàng có thể cảm nhận cơ thể Mike đang ấm dần lên. Bộ ngực của anh ta căng phồng rắn chắc. Bụng anh ta phập phồng phủ một lớp lông tơ êm ái cọ xát vào hai bầu vú làm cơ thể nàng nóng rang. Giữa hai chân mở rộng của mình, nàng cảm nhận được dương vật to lớn của anh ta rũ nghiêng một bên chạm vào một bên mông của nàng. Cơ thể anh ta nóng lên dần, vật đó cũng căng phồng lên đung đưa. Thùy Trang nín thở trái tim như muốn ngừng đập cảm nhận dương vật Mike gác lên giữa khe mông của nàng. Nó chỉ nằm đó, nặng trĩu, không động đậy nhưng hơi nóng của nó đã làm âm hộ nàng ướt át. Hai mí mắng Thùy Trang nặng trĩu nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Không biết trải qua bao lâu. Từ trong giấc ngủ sâu Minh Tùng chợt nghe được một âm thanh văng vẳng từ đâu đó…

– Ưm… Ôi…

Minh Tùng mơ màng tỉnh lại, tay anh sờ soạng bên cạnh mình không thấy Thùy Trang đâu. Anh nghe hơi thở nặng nề rên rỉ bên cạnh mình liền quay sang. Hai mắt Minh Tùng chợt mở lớn, trái tim anh như thắt lại ngột ngạt không thở nổi.

– Ưm… Ôi…

Trước mặt anh, Thùy Trang toàn thân trần truồng tuyệt đẹp đang rên xiết nhún nhảy trên người Mike. Mike ngẩng lên miệng thèm thuồng ngậm mút hai đầu nhũ hoa của Thùy Trang. Hai tay hắn vòng xuống bóp nghiến cặp mông tròn trịa của nàng, không ngừng dồn ép âm hộ nàng bằng cái dương vật to lớn dựng đứng.

– Thùy Trang… em…

Nghe giọng nói thều thào đắng chát của Minh Tùng, Thùy Trang sửng sốt quay sang nhìn anh… Nàng chợt mỉm cười với anh, nói:

– Anh thích em hư hỏng mà… Em hư hỏng cho anh xem… ưmmm…

Thùy Trang nói xong, lại cúi xuống đón lấy môi của Mike mà hôn rít lấy. Trong mắt Minh Tùng còn thấy cái lưỡi đỏ hồng của nàng trao qua miệng anh ta. Hai tay anh ta đặt lên hai bầu vú căng tròn của nàng vò nắn say mê. Hạ thể nàng tiếp tục nhún nhảy lên xuống để cái dương vật to lớn bên dưới không ngừng lấp kín âm hộ nàng.

– “Ưm… Ôi…”

Minh Tùng thất thần đến ngơ ngác, miệng anh lẩm bẩm thì thào:

– Đúng… Anh thích em hư hỏng… Nhưng…

“Nhưng…” Miệng Minh Tùng như có gì chặn đứng, uất nghẹn. Anh giãy giụa giằng xé trong cảm giác ngột ngạt khó chịu đó… Nóng, nóng đến anh không thở nổi.

– Ah…

Minh Tùng vung tay ngồi bật dậy. Anh mở choàng hai mắt, ánh sáng chói lòa làm anh nheo mắt. Minh Tùng nhận ra mình vẫn đang ở trong hang động đêm qua. Trời đã sáng, một tia nắng xuyên qua lỗ hổng trên trần hang chiếu thẳng lên người anh. Nước biển đã rút để lại một hang đá lồi lõm ẩm ướt.

Minh Tùng nhìn sang bên cạnh, trái tim có chút buông lỏng. Ra tất cả những thứ anh vừa thấy chỉ là một giấc mơ do chính đầu óc hư hỏng của anh dựng lên.

Lúc này trước mặt anh, Thùy Trang còn đang ngủ, Mike có lẽ còn chưa tỉnh. Hơi thở bình ổn, không còn run rẩy. Gương mặt tuyệt đẹp của Thùy Trang lúc này thật hiền hòa an lành như một nàng công chúa. Nàng không nằm trên người Mike như đêm qua, mà gối đầu lên cánh tay anh ta, mái tóc dài đen óng xõa tung che nửa tấm lưng trần. Trong lòng Minh Tùng chợt rục rịch xuất hiện một cảm giác tội lỗi đen tối. Anh nhẹ nhàng rút điện thoại nhét ở dưới hốc đá, mở máy lên… Anh đứng lên, nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng trên hai người xuống. Hơi thở anh có chút tắc nghẽn…

Bên dưới lớp chăn, cơ thể trần truồng của Thùy Trang đẹp đến lóa mắt. Làn da nàng mịn màng, hai bầu vú đè ép dán chặt vào người Mike. Một chân nàng gác lên chân Mike, bàn tay đặt lên bụng hắn trên nhúm lông sinh dục rậm rạp xoăn tít. Những ngón tay nàng sát bên một cái dương vật to lớn cong ngoẹo một bên. Minh Tùng hít sâu một hơi, hai tay có chút run rẩy…

“Tạch… tạch… tạch…”

Anh giơ điện thoại lên chụp hình liên tục. Vừa nhìn lại chợt suýt nữa anh đánh rơi điện thoại. Trong tấm hình thứ ba, hai mắt Thùy Trang mở tròn, mặt đỏ ửng nhìn lên anh.

– Em… em tỉnh rồi… – Minh Tùng áy náy, buông điện thoại xuống.

Thùy Trang không trả lời anh. Nàng ngồi dậy đưa tay thăm trán Mike, rồi đắp chăn lại lên người anh ta. Thùy Trang lặng lẽ quấn chăn quanh người, rồi đưa tay cột lại mái tóc mình. Minh Tùng chột dạ lo lắng, anh ngồi xuống bên cạnh Thùy Trang, ấp úng nói:

– Anh xin lỗi… Anh thật hư hỏng… Đừng giận anh được không?

Thùy Trang hai gò má nàng ửng đỏ, ánh mắt vẫn không nhìn anh bên cạnh. Nàng cũng không biết mình xuống khỏi người Mike lúc nào. Nhưng khi vừa thức giấc nhận ra mình toàn thân lõa lồ ôm ấp một người đàn ông mới gặp hai lần, nhất là cảnh tượng đó lại bị Minh Tùng chụp hình… quả thật nàng rất bối rối không biết phải đối diện với anh thế nào. Nàng có thể giận anh, nhưng lòng lại không khơi lên được một cơn giận dữ. Anh chụp hình nàng còn ít sao? Sở thích của anh nàng không phải không biết… Nhưng điều làm Thuỳ Trang bối rối chính là cảm xúc của cá nhân nàng. Nàng lại nhận ra mình thích cảm giác tỉnh dậy trong vòng tay ôm của một người đàn ông, không nhất thiết là anh.

– Anh đưa điện thoại cho em… – Thùy Trang mím môi nói nhỏ.

Minh Tùng ngoan ngoãn đưa điện thoại cho nàng, lòng có chút thấp thỏm. Thùy Trang lướt qua những tấm hình đêm qua, khi đến ba tấm hình cuối cùng gương mặt nàng không kìm được đỏ rực lên. Nàng hai tay bưng kín mặt, vệt đỏ cũng lan đến tận sau gáy… Nhưng làm Minh Tùng ngạc nhiên là Thùy Trang không xóa đi tấm hình nào, cũng không làm gì hết, chỉ dúi cái điện thoại vào tay anh.

– Em… Em đừng giận anh. Em muốn xóa cứ xóa… Là lỗi của anh… – Minh Tùng nài nỉ.
– Em muốn anh trả lời em chân thật… – Thùy Trang chợt nhìn anh thật sâu, nói. – Cảm giác của anh thế nào khi nhìn em… em không mặc gì ngủ trong vòng tay một gã đàn ông khác…
– Anh… – Minh Tùng nhăn nhó gãi đầu.
– Anh thật sự là không biết diễn tả thế nào… – Minh Tùng khổ sở ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng nài nỉ.

Thùy Trang chợt đưa tay sờ vào khối u nổi cộm dưới lớp chăn Minh Tùng quấn quanh bụng. Anh giật thót mình nhưng vẫn không lùi lại. Minh Tùng thấy gương mặt Thùy Trang lúc này ửng đỏ, nàng cắn môi nhìn anh khẽ gật đầu.

– Em hiểu rồi…
– Thùy Trang… Em đừng như vậy… Anh thật ra…

Thùy Trang không trả lời anh, chỉ quay đi. Cởi bỏ tấm chăn trên người, nàng lấy quần áo còn ẩm ướt mặc vào. Nàng thật sự không giận anh, nhưng nàng không biết phải nói với anh thế nào. Hay nên nói, Thùy Trang chưa biết phải đối diện với chính mình thế nào?! “Anh biết không, thật ra em cũng thích…”

– Thùy Trang… em…
– Em… Em không giận anh đâu… – Thuỳ Trang hai gò má ửng đỏ nói.
– Thật sự?! – Minh Tùng ngơ ngác hỏi lại.
– Nhưng nếu anh để lạc những tấm hình đó ra ngoài… Hoặc để ai khác nhìn thấy… Lúc đó em sẽ giận anh thật sự… – Thùy Trang nói giọng vô cùng nghiêm túc.
– Được… anh sẽ đặt khóa folder ngay bây giờ… Cam đoan điện thoại có mất thì những tấm hình này vẫn không ai xem được… – Minh Tùng háo hức, lập tức mở điện thoại lên tạo folder ẩn.

Thùy Trang nhìn anh như tìm được trò chơi mới, mím môi nén cười. Khi nàng vừa mặc quần áo xong thì bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng tiến vào trong hang động.

“Mike… Mike…”

– Ah hai người đây rồi. Tối qua chắc không khó ngủ lắm chứ… ha ha…

Hai người đàn ông da ngăm đen gốc Philippines tiến vào vừa thấy Thùy Thùy Trang và Minh Tùng liền cười vang hỏi thăm bằng tiếng Anh.

– Chúng tôi không sao! Nhưng Mike bị thương khá nghiêm trọng. Tôi nghi ngờ anh ta bị nhiễm trùng máu… Các anh phải đưa anh ta vào bệnh viện gấp…

Hai người đàn ông vội vàng tìm thêm người, đặt Mike lên cáng đưa ra khỏi hang. Anh ta được đưa lên một chiếc cano cao tốc… Chiếc cano lập tức gầm lên rẽ sóng lao vút đi.

Và đó là ký ức cuối cùng trong đầu Minh Tùng và Thùy Trang về đảo hòn đảo Boraca. Kỳ trăng mật ngọt ngào và sóng gió của hai người chấm dứt. Trở về cuộc sống hàng ngày của một đôi vợ chồng trẻ với rất nhiều kho tàng ham muốn tiềm ẩn cần khám phá.
 

cuchuoi96

Yếu sinh lý
Phần 7: Cảm xúc đầu tiên


“THEY’RE HERE…”

Không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên bên tai. Thùy Trang và Minh Tùng giật bắn bật dậy ngạc nhiên thấy xung quanh toàn bóng tối. Chợt một ánh đèn pin vừa lóe qua hai người, rồi thật nhanh chuyển sang nơi khác.

– Oh, sorry… – Một giọng nói tiếng Anh trầm ấm vang lên.
– Á…

Thùy Trang còn ngồi trên người Minh Tùng kêu thét lên, cuống quýt lao xuống. Nàng co ro nép người sau lưng anh che đậy cơ thể của mình.

– I just leave the light here. Please dress up. We have to leave as soon as possible… The tide rises quickly… will flood the cave in minutes…

Người đàn ông kia nói một câu thật nhanh rồi đặt cây đèn pin trên mỏm đá chiếu thẳng vào vách động, đi ra ngoài. Minh Tùng và Thùy Trang đều vốn tiếng Anh rất tốt. Hai người nhìn nhau sợ hãi, rồi cuống quýt mặc quần áo vào… Thuỷ triều lên sẽ ngập kín hang động, đó sẽ là một tai nạn như thế nào chứ?! Minh Tùng không quên thu lại cái điện thoại đã nóng rang gần cạn pin của mình.

Đến lúc anh nắm tay dắt Thùy Trang ra thì tới cửa hang động thì người đàn ông kia vẫn đứng đó. Cả người anh ta sũng nước… Điều làm cả ba người đều ngạc nhiên là họ biết mặt nhau. Người thanh niên ngoại quốc đó lại chính là người đã nhặt giúp Thùy Trang mảnh quần bơi ngoài bãi biển hôm qua. Anh ta không quá hai mươi lăm tuổi, cao hơn Minh Tùng một ít, tóc vàng, mắt xanh. Thùy Trang gặp anh ta cả hai lần đều ở trạng thái xấu hổ, mặt nàng lúc này đỏ ửng nép sau lưng anh…

– Chúng ta lại gặp nhau… Ha ha… – Người thanh niên nói tiếng Anh bằng giọng mũi chuẩn Mỹ.
– Đúng vậy. – Minh Tùng cười ngượng trả lời bằng tiếng Anh.

Đến lúc này Minh Tùng mới nhận ra cửa động khá lớn đã tràn ngập nước, không còn thấy lối ra. Thuỷ triều dâng lên thật nhanh, chỉ vài phút nữa sẽ như lời anh ta nói. Cả cái hang này sẽ ngập trong nước. Đó cũng là lý do cả người anh ta sũng nước. Lặn dưới nước mà vào đó là cách duy nhất.

– Đi thôi. Anh biết bơi chứ?! – Anh ta hỏi Minh Tùng.
– Tôi bơi tốt. Nhưng vợ tôi, cô ấy không biết bơi…

Dù Thùy Trang nói nàng bơi hơi kém, nhưng anh cũng chưa thấy nàng bơi bao giờ. Tốt nhất nên phòng ngừa trường hợp xấu nhất.

– Đây là sợi dây nối với người ở bên ngoài. – Anh ta cầm sợi dây thừng ướt sũng từ dưới mặt nước đưa lên trước mắt hai người nói. – Hai người chỉ cần nín hơi khoảng ba mươi giây và nắm chặt lấy nó tôi sẽ kéo hai người ra…

Minh Tùng hít sâu một hơi gật đầu, ánh mắt lại lo lắng nhìn qua Thùy Trang. Dưới ánh đèn pin gương mặt Thùy Trang lúc này hơi tái đi… Bàn tay nàng nắm chặt tay anh đã rịn ướt mồ hôi sợ hãi.

– Tôi đi trước… Khoảng một phút sau, khi hai người sẵn sàng thì giật giật sợi dây. Chúng tôi bên ngoài sẽ kéo hai người ra.
– Ok… Cảm ơn rất nhiều.

Người thanh niên gật đầu với Minh Tùng và Thùy Trang, liền hít một hơi trầm mình xuống nước. Ánh sáng duy nhất bây giờ trong hang động là chiếc đèn pin của người thanh niên kia để lại. Minh Tùng và Thùy Trang nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

– Em cứ nín thở bám chặt vào anh… được chứ?!

Thùy Trang mím môi gật đầu nhưng nét mặt nàng đã trắng bệch vẻ sợ hãi không che giấu trong đôi mắt. Minh Tùng bắt đầu tự trách mình thật chểnh mảng, làm sao có thể ngủ thiếp đi trong một hang động như thế này chứ. Nhưng cuộc đời không có thuốc hối hận… Anh phải thật bình tĩnh để giữ an toàn cho Thùy Trang.

Ba mươi giây trôi qua, mặt nước lại dâng lên một đoạn thấy rõ bằng mắt thường. Minh Tùng cởi hai đôi giày của mình và Thùy Trang cột quanh lưng bụng anh. Anh cài cái đèn pin vào dây nịt, nắm chặt tay Thùy Trang, tay còn lại lần mò theo sợi dây thừng hai người từng bước đi xuống trũng nước. Đến mực nước ngang ngực, Minh Tùng nhìn sang Thùy Trang hai người cố hít thật sâu nhồi nhét thật nhiều không khí vào phổi. Khi đã sẵn sàng, Minh Tùng nắm sợi dây giật giật… Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, đầu dây bên kia rất nhẹ, như không nối vào nơi nào hết.

– Đã xảy ra chuyện gì?! – Thùy Trang thấy nét mặt bất thường của Minh Tùng, liền hỏi.
– Hình như họ đã làm rơi đầu dây nối…

Minh Tùng lúc này thu dây về, hơn hai mươi mét dây thừng ướt sũng quấn quanh cánh tay anh. Trước ánh mắt lo lắng của hai người, đầu dây bên kia đã tìm thấy xơ xác như cọ xát vào đá ngầm mà đứt đoạn. Minh Tùng nhíu mày, anh rút cây đèn pin đưa cho Thùy Trang, nói:

– Em ở đây… anh ra tới ngoài sẽ giật dây báo hiệu cho em…
– Không… Không… anh không được đi… nguy hiểm lắm… – Thùy Trang gần như ngay lập tức ôm chặt cứng cánh tay anh.
– Anh bơi rất giỏi đó… sẽ không sao đâu…
– Không mà… Anh không được đi… Không được bỏ em… – Thùy Trang nghẹn ngào như sắp khóc, níu chặt anh không buông.

Phản ứng quyết liệt của Thùy Trang làm Minh Tùng ngạc nhiên. Anh siết chặt tay nàng trấn an, lại không biết phải làm sao. Ngay lúc hai người còn vùng vằng khó xử thì một bóng đen lù lù từ dưới nước trồi lên thật nhanh…

– Á… – Thùy Trang giật thót mình hét lên thất thanh.

Minh Tùng cũng giật mình nhìn sang. Người vừa xuất hiện chính là thanh niên ngoại quốc khi nãy, anh ta thở ồ ồ mệt mỏi, trên trán có một khối u máu chảy ròng ròng.

– Anh ta bị thương…

Minh Tùng vội lao đến, dìu người thanh niên kia lên thềm đá. Anh ta nằm vật ra thở dốc, tay ôm trán đau đớn, hổn hển nói:

– Sóng ngoài kia quá lớn… Thuyền nhỏ không neo lại được… dây nối cũng cọ vào đá mà đứt. Lúc bơi ngược vào đây tôi bị sóng xô vào đá…
– Thật xin lỗi… Tất cả là lỗi của chúng tôi. – Thùy Trang áy náy nói với anh ta.

Minh Tùng nhìn qua nàng. Đây là lần đầu tiên anh nghe nàng nói tiếng Anh. Giọng rất chuẩn lại nhẹ nhàng thánh thót rất đáng yêu.

– Không có gì… Đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi. Lẽ ra chúng tôi nên thông báo trước cho du khách tình hình nước triều buổi chiều sẽ lên rất nhanh…
– Tôi là David, còn anh là…

Minh Tùng đưa tay kéo người thanh niên ngồi dậy, cũng tự giới thiệu. David là cái tên anh dùng khi tiếp khách nước ngoài ở công ty.

– Tôi là Michael, có thể gọi tôi là Mike. – Anh ta ngồi dậy, xoa xoa trán mỉm cười nói.
– Anh làm việc cho tour du lịch thuyền buồm sao? – Thùy Trang hơi tò mò hỏi.
– À, không hẳn như vậy. Cha tôi là chủ của Resort Seven Seas mà hai người ở. Tour du lịch cũng do Resort tự tổ chức.

Minh Tùng, Thùy Trang đều gật đầu đã hiểu. Hai người lại nhìn nhau, nhìn về phía mực nước đang tiếp tục dâng lên đã đến mắt cá chân.

– Bây giờ chúng ta phải làm sao ra ngoài?! – Minh Tùng hỏi.
– Không ra được… Rất nguy hiểm. Sóng rất lớn. Xung quanh toàn là đá… – Mike nhăn nhó nói. – Tối nay chúng ta phải ở lại đây thôi… Sáng sớm mai sẽ có người đến đón…
– Ở đây sao?! – Thùy Trang che miệng sửng sốt.
– Nhưng không phải anh nói cái hang này sẽ ngập hết nước sao?! Chúng ta có nên tìm đường leo lên đó?

Minh Tùng hỏi, anh chỉ tay về phía lỗ hổng đen ngòm trên vách đá.

– Ở bên ngoài cả đêm sẽ rất lạnh đấy. Ở trong đây ít ra sẽ đỡ gió hơn.

Mike đứng lên nói. Anh ta nhìn quanh rồi chỉ tay vào vách động có đóng lớp rêu xanh nói tiếp:

– Mực nước triều đêm nay sẽ lên không quá khỏi vạch rêu đó… Chúng ta phải đi lên phía trên kia…

Minh Tùng chợt hiểu ra. Lớp rêu xanh đóng thành một đường ranh giới ngang trên vách đá là đường ranh giới của mực nước triều. Lớp rêu không thể sinh trưởng dưới mực nước biển.

– Hai người không thể mặc quần áo ướt cả đêm được. Sẽ cảm lạnh đấy… Trên thuyền nhỏ chỉ có những thứ này… Không có quần áo, thật xin lỗi…

Nghe Mike nói, lúc này Minh Tùng và Thùy Trang mới nhìn thấy sau lưng anh ta còn một cái balo chống nước loại nhỏ. Mike tháo xuống, lấy bên trong ra ba tấm vải xám xếp ngay ngắn đặt xuống chỗ khô ráo.

Năm phút sau, những bộ quần áo ướt được phơi tạm trên một mỏm đá. Cả ba người dồn ép vào nhau lên một mặt đá gần cuối hang động, cũng là nơi cao nhất. Mỗi người trùm kín cơ thể trong tấm chăn mỏng. Mike phát cho mỗi người một miếng bánh ngũ cốc xem như lương thực chống đói cho đêm nay. Cả ba người cũng chỉ có một bình nước mà Mike mang vào.

Minh Tùng ngồi giữa ba người, anh khoác lớp chăn của mình qua lưng Thùy Trang, để nàng co rút trong lòng mình. Nguồn sáng duy nhất trong hang động lúc này là cái đèn pin của Mike đặt trên mặt đất. Dù anh ta mang theo cả bật lửa nhưng trong hang động không có cây lá khô để đốt.

– Tôi có chút mệt… Tôi ngủ trước nhé…

Mike nhìn Minh Tùng và Thùy Trang mỉm cười, nhưng gương mặt không giấu được nét mệt mỏi. Không đợi hai người trả lời. Mike quay vào sát góc, nằm xuống, phủ tấm chăn qua đầu. Minh Tùng và Thùy Trang nhìn anh ta rồi nhìn nhau, cùng mỉm cười.

– Anh xin lỗi… – Minh Tùng nói nhỏ bên tai Thùy Trang, nàng liền đưa tay che miệng anh.
– Không phải lỗi anh… Do em đòi ngủ thôi…
– Ha ha… Quả thật… anh ngủ rất ngon đó… – Minh Tùng bật cười, hôn lên trán nàng một cái.
– Hi hi… Em cũng vậy… Không ngờ đến lúc dậy vẫn còn nằm… trên người anh… – Thùy Trang nói nhỏ lí nhí, gương mặt thoát nóng rang như sợ Mike bên cạnh có thể hiểu được tiếng Việt.
– Từ nay trở đi mình cứ ngủ như chiều nay đi… – Minh Tùng hôn lên trán Thùy Trang thì thầm vào tai nàng.
– Phì… có ngày anh bị em đè cho chết ngạt…
– Ha ha… Cho em tăng 30 ký nữa vẫn không đè chết được anh đâu…
– Em mà mập như vậy có khi anh còn không cho em cưỡi lên người anh đó… Hi hi…

Lúc này, Minh Tùng cầm lấy cái đèn pin nhét vào một kẽ đá để tia sáng chiếu thẳng lên trần hang trên đầu. Anh đưa tay lên môi ra hiệu cho Thùy Trang giữ im lặng… Trước ánh mắt xấu hổ của nàng, anh cởi tấm chăn mỏng của mình ra trải xuống nền đá thô ráp. Sau đó tự mình nằm xuống, giữ một khoảng cách hơn gang tay với lưng Mike. Thùy Trang mặt ửng đỏ, nàng mở tấm chăn ra phủ lên người anh thật nhanh, rồi nằm xuống gối lên cánh tay anh. Trong hang động lạnh lẽo, hai cơ thể trần truồng ấm áp dán chặt vào nhau cảm giác thật tuyệt vời không lời nào tả xiết.

– Anh lại như vậy rồi… – Thùy Trang rít khẽ trong tai Minh Tùng.
– Vợ anh đẹp như vậy… Bảo nó không biểu tình thì làm khó nó rồi…
– Hừ… đáng ghét…

Thùy Trang áp gương mặt ửng đỏ lên ngực Minh Tùng. Bàn tay nàng dưới lớp chăn lại nhẹ nhàng vuốt ve dương vật dựng đứng cứng như sắt đá của anh. Từ đêm động phòng đến hôm nay chỉ bốn ngày trôi qua nhưng thật khó để nhớ hai người đã làm tình với nhau bao nhiêu lần. Minh Tùng và Thùy Trang cứ như hai cục nam châm trái chiều, vừa gần lại là dính chặt vào nhau không rời ra được.

– Ah… đã quá vợ ơi…
– Suỵt… cắn chết anh bây giờ… – Thùy Trang mặt đỏ gay gắt rít khẽ.

Minh Tùng ngậm chặt miệng, hai mắt nhắm chặt hưởng thụ cảm giác tuyệt vời do tay Thùy Trang mang lại. Bàn tay nàng thật mềm mại, những ngón tay như không xương lại nhịp nhàng điêu luyện đến bất ngờ. Nàng vuốt ve quanh đầu nấm của anh, không nắm chặt như hời hợt lại làm anh sướng râm ran. Nàng lại để bàn tay trượt xuống thân dương vật sục sục lên xuống làm khúc thịt của anh phình to như muốn nổ tung.

– Có ai khen em giỏi… chuyện này không?! – Minh Tùng hơi thở nặng nề hỏi.
– Anh muốn có người khen em thật sao? – Thùy Trang mặt đỏ ửng thì thầm bên tai anh.
– Ừ… Thật sự em rất giỏi đó…
– Anh không ghen nếu em làm như vậy với người đàn ông khác?! – Thùy Trang tay vẫn vuốt ve dương vật anh, nhướng người lên hôn lên môi anh hỏi.
– Anh làm sao phải ghen chứ?! Người em yêu là anh. Anh ở thế bất bại rồi. – Minh Tùng cười toe toét, đón lấy đôi môi mềm mại của nàng mà hôn.

Thấy ánh mắt Minh Tùng thật sự vui vẻ thoải mái, Thùy Trang cắn môi cả gương mặt đỏ rực lên. Nàng thật không hiểu anh đã gieo rắc vào đầu nàng thứ hạt giống gì. Nó đã bắt đầu nảy mầm rồi vươn cao lên nhanh chóng. Giờ đây những lời gợi ý của Minh Tùng đều làm nàng suy nghĩ và tưởng tượng. Chỉ nghĩ đến mình đang vuốt ve dương vật một người đàn ông khác là cả người nàng đều nóng lên rạo rực. Thùy Trang ghé sát vào môi anh thì thầm:

– Em muốn hôn nó… Mà anh không được làm ồn đâu…

Minh Tùng háo hức gật đầu lia lịa. Thùy Trang gương mặt ửng đỏ lườm anh một cái sắc lẻm. Nàng giở tấm chăn lên nhẹ nhàng chui đầu xuống hạ thể anh. Minh Tùng cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nàng bao phủ lên nơi đó làm dương vật anh dựng đứng. Rồi một vật ươn ướt liếm dọc thân dương vật làm anh rùng mình. Một cảm giác ấm áp ẩm ướt bao phủ quanh đầu nấm… Chậm rãi nuốt sâu xuống. Minh Tùng sướng đến cả người cứng đờ. Anh cảm nhận được hành động vụng trộm lén lút này không những anh mà Thùy Trang cũng bị kích thích. Nàng nuốt dương vật anh vào thật sâu lại cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Nếu không phải nơi này còn một gã đàn ông lạ, nếu không phải bên dưới kia tràn ngập nước biển, Minh Tùng đã đè ngửa nàng ra mà chinh phạt nàng đến kêu cha gọi mẹ.

– Ư…

Dưới lớp chăn mỏng Thùy Trang bật rên khẽ. Âm thanh của nàng lại tắt nghẽn vì miệng đã tràn đầy bởi khúc thịt nóng hổi của Minh Tùng. Bàn tay anh đang âm thầm vuốt ve bầu vú căng tròn của nàng. Những ngón tay anh kẹp lấy đầu núm nho nhỏ se se nó liên tục. Hơi thở Thùy Trang nặng nề, mái đầu nổi cộm đội lớp chăn lên xuống càng nhanh hơn. Minh Tùng không thể nhịn nổi nữa, cả người anh căng cứng… Dương vật anh trong miệng Thùy Trang phun trào mãnh liệt. Minh Tùng thở hắt ra khoan khoái, kéo Thùy Trang mặt đỏ ửng lên, đặt nàng nằm xuống bên mình. Dưới lớp chăn mỏng, nàng có chút ngọ nguậy lại bị anh ôm cứng, hai tay anh còn mân mê xoa nắn hai bầu vú căng tròn của nàng. Cảm giác tuyệt vời không bút mực nào tả hết.

– Ưm… anh làm em nuốt hết rồi… anh đáng ghét… đáng ghét… – Thùy Trang vung tay đấm lụp bụp vào ngực Minh Tùng…
– Ha ha… không sao… ngày mai anh nuốt lại của em… có được không?!
– Suỵt…

Minh Tùng quên khuấy đi còn một người đang ngủ bên cạnh, bật cười vang. Thùy Trang liền bịt miệng anh lại… Nàng hơi tò mò ngẩng đầu qua bờ vai Minh Tùng nhìn sang phía Mike. Chợt nàng vươn tay về hướng anh ta…

– Em làm gì?! – Minh Tùng kêu khẽ ngăn lại.
– Em thấy… anh ta hình như đang run rẩy… – Thùy Trang nói khẽ.

Minh Tùng sững người, quay sang bên cạnh. Mike phủ tấm chăn lên cả đầu chỉ lộ ra một góc tóc vàng hoe. Anh cũng thấy tấm chăn của anh ta hơi rung động…

– Mike… – Minh Tùng gọi khẽ.
– Michael… – Thùy Trang nép mình sau lưng anh cũng lên tiếng gọi.

Mike hoàn toàn im lặng không trả lời, cũng không có dấu hiệu nào tỉnh lại. Cơ thể vẫn run rẩy nhẹ nhẹ. Minh Tùng nhíu mày, anh đưa tay chạm vào vai anh ta lay lay, gọi lớn:

– Mike… Anh có sao không?!

Minh Tùng rụt tay về, ngồi bật dậy. Bàn tay anh truyền đến cảm giác lạnh lẽo bất thường. Cơ thể Mike đang rất lạnh… Anh chồm đến kéo Mike nằm ngửa ra. Gương mặt anh ta đã tái nhợt, mắt nhắm nghiền, cả cơ thể run rẩy nhè nhẹ liên tục.

– Hình như anh ta bị cảm rồi?! – Minh Tùng kéo chăn đắp kín người Mike.
– Em nghĩ không phải cảm lạnh… mà là vết thương trên trán anh ta bắt đầu nhiễm trùng. – Thùy Trang quấn chăn quanh người lồm cồm bò sang, đặt tay lên trán Mike xem xét.

Lúc này trên trán Mike có một khối lớn sưng tấy lên tím bầm, phía trên có một vết rách nhỏ đã khô máu.

– Lấy đèn pin cho em…

Minh Tùng vội lấy đèn pin soi vào vết thương trên trán Mike. Thùy Trang cúi sát xuống, cẩn thận dùng hai móng tay của mình gắp lấy thứ gì đó lộ ra khỏi miệng vết, rút ra. Dưới ánh đèn, Minh Tùng nhận ra đó là một mảnh vỏ sò nhỏ… Có lẽ khi Mike va đầu vào đá ngầm đã đập vỡ nó, bị nó ghim vào trán. Minh Tùng nhìn Thùy Trang lại nhìn Mike. Anh không có kiến thức y học, để xác định một mảnh vỏ sò nhỏ như vậy lại có thể làm một thanh niên cao lớn khỏe mạnh nhiễm trùng nhanh như vậy.

– Đây không phải là nhiễm trùng thông thường… Sốt nhiễm trùng thường là sốt nóng. Nhưng anh ta lại là hiện tượng hạ thân nhiệt… – Thùy Trang nét mặt nghiêm trọng nói. – Em nghĩ khả năng rất cao là triệu chứng nhiễm trùng máu…
– Nhưng làm sao em biết những chuyện này?! – Minh Tùng tò mò hỏi.
– Bố em nói…
– Bố em là…
– Ông là bác sĩ quân y… Ông kể em nghe rất nhiều thứ từ thời chiến tranh Campuchia…

Minh Tùng muốn tự vả mình một cái. Dĩ nhiên anh đã biết chuyện này. Nhưng không hiểu sao lại cứ lúng túng rồi quên khuấy đi. Cũng may Thùy Trang đang chú tâm quan sát vết thương trên trán Mike cũng không để ý.

– Mảnh sò kia rất độc. Anh ném đi chỗ nào không lại dẫm vào…

Nghe Thùy Trang nói, Minh Tùng thoáng rùng mình. Anh cẩn thận cầm mảnh sò nhỏ trong lòng bàn tay. Nhét nó vào một khe đá nhỏ sau lưng mình.

– Anh lấy ít nước biển cho em đi… giặt qua một cái áo ướt, rồi đem vào…

Minh Tùng liền bước xuống khỏi tảng đá. Anh lấy một cái áo ướt, cũng không quản là của ai vì xung quanh rất tối. Anh cúi xuống nhúng vào nước biển, vắt khô, lại nhúng xuống. Sau đó mới trở lại đưa cho Thùy Trang. Thùy Trang cẩn thận nhỏ nước biển có muối vào vết thương trên trán Mike. Lông mày anh ta hơi nhíu lại, vẫn không tỉnh lại. Nàng nhẹ nhàng lau qua khắp trán anh ta…

– Bây giờ phải làm sao?! – Minh Tùng thấy Thùy Trang ngồi thừ người bên cạnh Mike, bèn hỏi.

Thùy Trang cũng nhìn anh, gương mặt nàng hơi ửng đỏ như nghĩ đến chuyện gì khó xử nói:

– Nếu chúng ta tiếp tục để thân nhiệt Mike hạ thấp, đến sáng anh ta sẽ chết.
– Vậy chúng ta nhường hết chăn cho anh ta… – Minh Tùng buộc miệng nói lại tự cảm thấy mình ngớ ngẩn.
– Không được. Chăn không thể tự sinh nhiệt. Chỉ có thể dùng một cơ thể khỏe mạnh giữ ấm cho anh ta… – Thùy Trang nhìn Minh Tùng khóe miệng mỉm cười.
– Anh… làm sao anh có thể chứ?!

Minh Tùng nhăn nhó, chỉ nghĩ đến chuyện trần truồng ôm một gã đàn ông ngủ đến sáng là anh nổi hết da gà. Thùy Trang nhìn anh, mỉm cười mà hai gò má đã đỏ ửng lên:

– Vậy… chỉ có thể là em thôi… Dĩ nhiên với điều kiện anh không được ghen…
– Em…

Minh Tùng nhìn sang Mike nằm thiêm thiếp ngay trước mắt. Nghĩ đến gương mặt rạng rỡ của anh ta khi tìm thấy anh và Thùy Trang trong hang động. Lẽ ra anh ta phải cáu giận hai vị khách ham chơi còn ngủ quên này… Nhưng Mike rất vui vẻ. Thậm chí lúc đứt dây thừng không còn cách đưa hai người ra ngoài, anh ta còn không ngại nguy hiểm bơi ngược vào trong để cùng mắc kẹt ở đây. Minh Tùng siết chặt hai nắm tay, ánh mắt thoải mái không chút vướng mắc nhìn Thùy Trang nói:

– Được… Anh sẽ không ghen đâu. Anh biết nặng nhẹ mà…

Thùy Trang như đã biết câu trả lời của Minh Tùng. Nàng mỉm cười đưa tay vuốt lên gò má của anh. Thùy Trang nhích lại gần Mike, tay muốn giở tấm chăn của anh ta lên. Nàng chợt quay lại nói:

– Anh tắt đèn đi…
– Tại sao? – Minh Tùng ngạc nhiên hỏi.
– Em không muốn anh nhìn em… không mặc gì nằm trên người một người đàn ông khác.

Minh Tùng dù không cam tâm nhưng anh vẫn phải đưa tay bấm nút trên đèn pin. Trong bóng tối anh cảm nhận được một luồng gió mát thổi qua mặt, mang theo một mùi hương quen thuộc. Anh biết Thùy Trang vừa nằm lên cơ thể của Mike, rồi dùng chăn che phủ lên cơ thể mình.

Minh Tùng cũng nằm xuống bên cạnh. Lúc này bên cạnh anh trống trải không chút hơi ấm. Chỉ nghĩ đến ngay kế bên mình là cảnh tượng Thùy Trang toàn thân trần truồng nằm trên cơ thể một thanh niên ngoại quốc là tim anh đập thật nhanh.

Minh Tùng đi du học ở lứa tuổi tò mò khám phá. Không những anh mà vài người bạn thân bên Úc cùng lứa tuổi đều tiếp thụ văn hóa tình dục phương Tây một cách háo hức khám phá. Minh Tùng từng nhiều năm sống chung nhà với hai người bạn rất thân, Minh Trọng và Nhật Vi. Nhật Vi rất xinh đẹp lại thoải mái cởi mở trong quan niệm tình dục. Giữa Minh Tùng và Minh Trọng, nàng cũng không công khai yêu người nào. Suốt hai năm ở chung, Nhật Vi ngủ với cả hai người thanh niên cùng nhà. Rất nhiều lần cả ba còn trên giường cùng nhau quần thảo làm tình xuyên đêm.

Cũng có thể vì như vậy… Minh Tùng rất thích Swing & Some, dường như chỉ có thể loại sex đó mới làm anh hứng thú. Sau khi về Việt Nam, mất liên lạc với hai người bạn thân còn bên Úc, anh từng có một đoạn thời gian rất buồn chán. Minh Tùng quen bạn gái mới, từng dẫn dụ vài người thử cảm giác mới lạ, cũng vài người đồng ý tham gia. Nhưng đi một vòng từ Swing hai cặp rồi đến Threesome, anh nhận ra một điều rằng nó không lý thú như anh từng cảm nhận. Cho đến lúc bắt đầu yêu Thuỳ Trang, Minh Tùng mới hiểu ra sự khiếm khuyết trong cảm xúc tình dục mình tìm kiếm là gì? Đó là tình yêu.

Mỗi lần anh xem video sex chứng kiến một người phụ nữ rên xiết sung sướng giữa vài người đàn ông, anh đều tưởng tượng rằng cô gái đó là vợ mình. Như Nhật Vi, Minh Tùng cũng từng có cảm tình sâu đậm với nàng. Mỗi khi nhìn nàng rên rỉ nhún nhảy trên thân Minh Trọng, anh đều day dứt ham muốn. Nó như là một trạng thái mơ hồ giữa chiếm hữu và chia sẻ. Minh Tùng thích quan sát người phụ nữ của mình rên rỉ đón nhận dương vật của người đàn ông khác. Nhưng không chỉ là quan sát, anh càng muốn mình phải được tham gia vào, góp phần cho sự sung sướng tột đỉnh của nàng.

Và khoảnh khắc này, cảm xúc xưa cũ từ quá khứ bắt đầu quay lại trong lòng Minh Tùng. Nghĩ đến trong bóng tối giơ bàn tay không thấy này, Thuỳ Trang toàn thân trần truồng đang nằm trên người Mike trong lòng anh sinh ra một cảm giác day dứt ham muốn. Ngày hôm nay thậm chí anh không nhớ mình đã làm tình với Thùy Trang bao nhiêu lần… Chỉ vài phút trước nàng còn giúp anh giải quyết bằng miệng. Vậy là lúc này dương vật anh lại dựng đứng lên ngạo nghễ hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc này anh chỉ muốn được cưỡi lên người Thuỳ Trang. Để cơ thể trần truồng của nàng kẹp cứng giữ thân thể hai người đàn ông. Dùng dương vật căng cứng bứt bối của mình thúc sâu vào âm hộ nàng…

Minh Tùng đang miên man suy nghĩ chợt một bàn tay mềm mại vươn tới đặt lên ngực anh kèm theo một giọng nói nhừa nhựa lười biếng của Thùy Trang:

– Ngủ đi… Anh ta ôm chán phèo… không bằng một góc ôm chồng em.
– Ha ha…

Minh Tùng bật cười, anh nắm lấy bàn tay nàng đưa lên miệng hôn. Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nghe hơi thở đều đều của Minh Tùng, Thùy Trang mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng không tưởng tượng được những thứ kỳ lạ đã xảy ra với mình hôm nay. Cũng trong hang động này buổi chiều nàng nằm trên người Minh Tùng ngủ một giấc và bây giờ nàng cũng tư thế đó ngủ mà trên cơ thể một người đàn ông khác. Nàng có thể cảm nhận cơ thể Mike đang ấm dần lên. Bộ ngực của anh ta căng phồng rắn chắc. Bụng anh ta phập phồng phủ một lớp lông tơ êm ái cọ xát vào hai bầu vú làm cơ thể nàng nóng rang. Giữa hai chân mở rộng của mình, nàng cảm nhận được dương vật to lớn của anh ta rũ nghiêng một bên chạm vào một bên mông của nàng. Cơ thể anh ta nóng lên dần, vật đó cũng căng phồng lên đung đưa. Thùy Trang nín thở trái tim như muốn ngừng đập cảm nhận dương vật Mike gác lên giữa khe mông của nàng. Nó chỉ nằm đó, nặng trĩu, không động đậy nhưng hơi nóng của nó đã làm âm hộ nàng ướt át. Hai mí mắng Thùy Trang nặng trĩu nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Không biết trải qua bao lâu. Từ trong giấc ngủ sâu Minh Tùng chợt nghe được một âm thanh văng vẳng từ đâu đó…

– Ưm… Ôi…

Minh Tùng mơ màng tỉnh lại, tay anh sờ soạng bên cạnh mình không thấy Thùy Trang đâu. Anh nghe hơi thở nặng nề rên rỉ bên cạnh mình liền quay sang. Hai mắt Minh Tùng chợt mở lớn, trái tim anh như thắt lại ngột ngạt không thở nổi.

– Ưm… Ôi…

Trước mặt anh, Thùy Trang toàn thân trần truồng tuyệt đẹp đang rên xiết nhún nhảy trên người Mike. Mike ngẩng lên miệng thèm thuồng ngậm mút hai đầu nhũ hoa của Thùy Trang. Hai tay hắn vòng xuống bóp nghiến cặp mông tròn trịa của nàng, không ngừng dồn ép âm hộ nàng bằng cái dương vật to lớn dựng đứng.

– Thùy Trang… em…

Nghe giọng nói thều thào đắng chát của Minh Tùng, Thùy Trang sửng sốt quay sang nhìn anh… Nàng chợt mỉm cười với anh, nói:

– Anh thích em hư hỏng mà… Em hư hỏng cho anh xem… ưmmm…

Thùy Trang nói xong, lại cúi xuống đón lấy môi của Mike mà hôn rít lấy. Trong mắt Minh Tùng còn thấy cái lưỡi đỏ hồng của nàng trao qua miệng anh ta. Hai tay anh ta đặt lên hai bầu vú căng tròn của nàng vò nắn say mê. Hạ thể nàng tiếp tục nhún nhảy lên xuống để cái dương vật to lớn bên dưới không ngừng lấp kín âm hộ nàng.

– “Ưm… Ôi…”

Minh Tùng thất thần đến ngơ ngác, miệng anh lẩm bẩm thì thào:

– Đúng… Anh thích em hư hỏng… Nhưng…

“Nhưng…” Miệng Minh Tùng như có gì chặn đứng, uất nghẹn. Anh giãy giụa giằng xé trong cảm giác ngột ngạt khó chịu đó… Nóng, nóng đến anh không thở nổi.

– Ah…

Minh Tùng vung tay ngồi bật dậy. Anh mở choàng hai mắt, ánh sáng chói lòa làm anh nheo mắt. Minh Tùng nhận ra mình vẫn đang ở trong hang động đêm qua. Trời đã sáng, một tia nắng xuyên qua lỗ hổng trên trần hang chiếu thẳng lên người anh. Nước biển đã rút để lại một hang đá lồi lõm ẩm ướt.

Minh Tùng nhìn sang bên cạnh, trái tim có chút buông lỏng. Ra tất cả những thứ anh vừa thấy chỉ là một giấc mơ do chính đầu óc hư hỏng của anh dựng lên.

Lúc này trước mặt anh, Thùy Trang còn đang ngủ, Mike có lẽ còn chưa tỉnh. Hơi thở bình ổn, không còn run rẩy. Gương mặt tuyệt đẹp của Thùy Trang lúc này thật hiền hòa an lành như một nàng công chúa. Nàng không nằm trên người Mike như đêm qua, mà gối đầu lên cánh tay anh ta, mái tóc dài đen óng xõa tung che nửa tấm lưng trần. Trong lòng Minh Tùng chợt rục rịch xuất hiện một cảm giác tội lỗi đen tối. Anh nhẹ nhàng rút điện thoại nhét ở dưới hốc đá, mở máy lên… Anh đứng lên, nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng trên hai người xuống. Hơi thở anh có chút tắc nghẽn…

Bên dưới lớp chăn, cơ thể trần truồng của Thùy Trang đẹp đến lóa mắt. Làn da nàng mịn màng, hai bầu vú đè ép dán chặt vào người Mike. Một chân nàng gác lên chân Mike, bàn tay đặt lên bụng hắn trên nhúm lông sinh dục rậm rạp xoăn tít. Những ngón tay nàng sát bên một cái dương vật to lớn cong ngoẹo một bên. Minh Tùng hít sâu một hơi, hai tay có chút run rẩy…

“Tạch… tạch… tạch…”

Anh giơ điện thoại lên chụp hình liên tục. Vừa nhìn lại chợt suýt nữa anh đánh rơi điện thoại. Trong tấm hình thứ ba, hai mắt Thùy Trang mở tròn, mặt đỏ ửng nhìn lên anh.

– Em… em tỉnh rồi… – Minh Tùng áy náy, buông điện thoại xuống.

Thùy Trang không trả lời anh. Nàng ngồi dậy đưa tay thăm trán Mike, rồi đắp chăn lại lên người anh ta. Thùy Trang lặng lẽ quấn chăn quanh người, rồi đưa tay cột lại mái tóc mình. Minh Tùng chột dạ lo lắng, anh ngồi xuống bên cạnh Thùy Trang, ấp úng nói:

– Anh xin lỗi… Anh thật hư hỏng… Đừng giận anh được không?

Thùy Trang hai gò má nàng ửng đỏ, ánh mắt vẫn không nhìn anh bên cạnh. Nàng cũng không biết mình xuống khỏi người Mike lúc nào. Nhưng khi vừa thức giấc nhận ra mình toàn thân lõa lồ ôm ấp một người đàn ông mới gặp hai lần, nhất là cảnh tượng đó lại bị Minh Tùng chụp hình… quả thật nàng rất bối rối không biết phải đối diện với anh thế nào. Nàng có thể giận anh, nhưng lòng lại không khơi lên được một cơn giận dữ. Anh chụp hình nàng còn ít sao? Sở thích của anh nàng không phải không biết… Nhưng điều làm Thuỳ Trang bối rối chính là cảm xúc của cá nhân nàng. Nàng lại nhận ra mình thích cảm giác tỉnh dậy trong vòng tay ôm của một người đàn ông, không nhất thiết là anh.

– Anh đưa điện thoại cho em… – Thùy Trang mím môi nói nhỏ.

Minh Tùng ngoan ngoãn đưa điện thoại cho nàng, lòng có chút thấp thỏm. Thùy Trang lướt qua những tấm hình đêm qua, khi đến ba tấm hình cuối cùng gương mặt nàng không kìm được đỏ rực lên. Nàng hai tay bưng kín mặt, vệt đỏ cũng lan đến tận sau gáy… Nhưng làm Minh Tùng ngạc nhiên là Thùy Trang không xóa đi tấm hình nào, cũng không làm gì hết, chỉ dúi cái điện thoại vào tay anh.

– Em… Em đừng giận anh. Em muốn xóa cứ xóa… Là lỗi của anh… – Minh Tùng nài nỉ.
– Em muốn anh trả lời em chân thật… – Thùy Trang chợt nhìn anh thật sâu, nói. – Cảm giác của anh thế nào khi nhìn em… em không mặc gì ngủ trong vòng tay một gã đàn ông khác…
– Anh… – Minh Tùng nhăn nhó gãi đầu.
– Anh thật sự là không biết diễn tả thế nào… – Minh Tùng khổ sở ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng nài nỉ.

Thùy Trang chợt đưa tay sờ vào khối u nổi cộm dưới lớp chăn Minh Tùng quấn quanh bụng. Anh giật thót mình nhưng vẫn không lùi lại. Minh Tùng thấy gương mặt Thùy Trang lúc này ửng đỏ, nàng cắn môi nhìn anh khẽ gật đầu.

– Em hiểu rồi…
– Thùy Trang… Em đừng như vậy… Anh thật ra…

Thùy Trang không trả lời anh, chỉ quay đi. Cởi bỏ tấm chăn trên người, nàng lấy quần áo còn ẩm ướt mặc vào. Nàng thật sự không giận anh, nhưng nàng không biết phải nói với anh thế nào. Hay nên nói, Thùy Trang chưa biết phải đối diện với chính mình thế nào?! “Anh biết không, thật ra em cũng thích…”

– Thùy Trang… em…
– Em… Em không giận anh đâu… – Thuỳ Trang hai gò má ửng đỏ nói.
– Thật sự?! – Minh Tùng ngơ ngác hỏi lại.
– Nhưng nếu anh để lạc những tấm hình đó ra ngoài… Hoặc để ai khác nhìn thấy… Lúc đó em sẽ giận anh thật sự… – Thùy Trang nói giọng vô cùng nghiêm túc.
– Được… anh sẽ đặt khóa folder ngay bây giờ… Cam đoan điện thoại có mất thì những tấm hình này vẫn không ai xem được… – Minh Tùng háo hức, lập tức mở điện thoại lên tạo folder ẩn.

Thùy Trang nhìn anh như tìm được trò chơi mới, mím môi nén cười. Khi nàng vừa mặc quần áo xong thì bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng tiến vào trong hang động.

“Mike… Mike…”

– Ah hai người đây rồi. Tối qua chắc không khó ngủ lắm chứ… ha ha…

Hai người đàn ông da ngăm đen gốc Philippines tiến vào vừa thấy Thùy Thùy Trang và Minh Tùng liền cười vang hỏi thăm bằng tiếng Anh.

– Chúng tôi không sao! Nhưng Mike bị thương khá nghiêm trọng. Tôi nghi ngờ anh ta bị nhiễm trùng máu… Các anh phải đưa anh ta vào bệnh viện gấp…

Hai người đàn ông vội vàng tìm thêm người, đặt Mike lên cáng đưa ra khỏi hang. Anh ta được đưa lên một chiếc cano cao tốc… Chiếc cano lập tức gầm lên rẽ sóng lao vút đi.

Và đó là ký ức cuối cùng trong đầu Minh Tùng và Thùy Trang về đảo hòn đảo Boraca. Kỳ trăng mật ngọt ngào và sóng gió của hai người chấm dứt. Trở về cuộc sống hàng ngày của một đôi vợ chồng trẻ với rất nhiều kho tàng ham muốn tiềm ẩn cần khám phá.
Cháp này bắt đầu hấp dẫn rồi
 

kebinthai

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 8: Giấc mơ hoang đàng (1)


Buổi chiều 18h00…

– Cháu cứ chạy thẳng vào trong sân mà chờ… Học sinh về hết rồi… Không sao hết…
– Vâng, cháu cảm ơn chú ạ…

Minh Tùng vẫy tay cảm ơn ông bảo vệ vui tính, cho xe chạy qua cổng trường tiểu học Hưng Đạo. Đỗ xe lại, anh ra khỏi xe, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía cửa lớp còn sáng đèn duy nhất ở dãy lớp học đã im ỉm đóng chặt. Từ xa anh thấy được bóng dáng thướt tha quen thuộc của Thùy Trang trong bộ áo dài hồng sen mềm mại. Nàng ung dung diễn giải trước dãy bàn học nhỏ với vài chục người ngồi lắng nghe không rời mắt. Hôm nay Thùy Trang có buổi họp phụ huynh cuối giờ chiều.

Lúc này có người bên trong để ý đến Minh Tùng, nói gì đó làm cả lớp học cười rộ lên. Thùy Trang cũng nhìn về phía anh, mặt thoáng ửng đỏ nhưng mỉm cười thật tươi. Các phụ huynh lúc này cũng lục tục đứng dậy, chào cô giáo rồi rời khỏi lớp. Trong nhóm người có một người phụ nữ Minh Tùng rất quen thuộc đang bước về phía anh. Đó là Chị Hạnh, chị dâu của anh.

– Đón vợ à… – Chị Hạnh vui vẻ cười toe toét.
– Dạ. – Minh Tùng gãi đầu cười nói.
– Ngoan thế. Chả bù với ông anh cậu… Vợ đi họp cho con, chồng thì bỏ đi nhậu… – Chị Hạnh ra vẻ hậm hực nói.
– Ha ha… – Minh Tùng lắc đầu cũng không dám bình luận gì. – Chị về bằng gì ạ? Hay để bọn em đưa về nha…
– Thôi. Chị có xe máy rồi. Bữa khác hai vợ chồng sang nhà anh chị chơi nha… – Chị Hạnh vẫy vẫy tay với Minh Tùng.
– Dạ, em chào chị.

Lúc Minh Tùng đi vào thì lớp học chỉ còn mỗi Thùy Trang. Nàng đang lau bảng, trên bàn giáo viên là một chồng cao tập vở học sinh còn chưa dọn dẹp.

– Chờ em chút nha… – Thùy Trang nói, cũng không quay lại nhìn anh.

Minh Tùng ghé mông ngồi lên một chiếc bàn nhỏ ngay phía trước nhìn Thùy Trang rướn người lên cao để vạt áo dài lộ ra bờ eo nhỏ trắng mịn. Bờ mông nàng căng tròn vểnh cao bên dưới tà áo dài phất phơ thật mê người. Trong đầu Minh Tùng chợt lóe lên một suy nghĩ dơ bẩn táo bạo… Anh bước lại thản nhiên đóng cửa sổ. Thùy Trang nhìn anh mỉm cười không nói gì… Nhưng đến lúc anh đóng luôn hai cánh cửa lớp học lại còn khóa trái bên trong, nàng mới sửng sốt hỏi:

– Anh làm gì vậy?
– Anh có làm gì đâu… – Minh Tùng bước đến bên, vòng tay đặt lên bờ eo nhỏ của nàng.
– Nghiêm túc một chút… – Thùy Trang mặt thoáng đỏ, muốn gạt tay anh ra.
– Anh chỉ hôn một cái thôi. Không ai biết đâu… Ở đây cũng không có camera mà…
– Anh hư quá… Một cái thôi đó…
– Ừ… một cái thôi…

Minh Tùng ghì chặt vòng eo nhỏ trong bộ áo dài thướt tha của Thùy Trang. Anh cúi xuống đón lấy bờ môi mềm mại của nàng mà hôn. Gương mặt nàng đỏ ửng, hai mắt ngượng ngùng nhìn quanh rồi nhắm lại. Đôi môi Thùy Trang thật mềm mại, hé mở trao cho anh một chiếc lưỡi nhỏ thơm ngát làm anh mê mẩn. Hai cánh tay nàng choàng qua cổ anh, kéo đầu anh xuống để đôi môi hai người khóa chặt vào nhau.

– Ư…

Hai bàn tay hư hỏng của Minh Tùng luồn vào dưới tà áo dài vuốt ve bờ mông tròn trịa của nàng. Lớp vải mỏng trơn trượt mát rượi làm anh thích thú… Những ngón tay anh trượt theo khe rãnh ấm áp giữa cặp mông nàng còn tiến sâu xuống dưới chạm phải một nơi mềm mại ấm áp. Thùy Trang không ngăn cản anh, chỉ ư lên thật khẽ, hai cánh mũi nàng phập phồng dồn dập khi cả bàn tay anh đặt lên nơi đó mân mê vuốt ve.

– Anhhh… Không được… – Thùy Trang mặt đỏ ửng, ánh mắt sợ hãi nài nỉ, tay giữ chặt sợi dây kéo vừa bị Minh Tùng kéo xuống.
– Anh chỉ muốn ngắm em một chút thôi… Em có bao giờ nghĩ… mình khoả thân giữa lớp học của mình chưa?

Minh Tùng thì thầm, cắn nhè nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn mềm mại của Thùy Trang làm mặt nàng đỏ ửng run rẩy. Anh nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, để chiếc quần lụa mỏng rơi xuống chân.

– Anh…

Thùy Trang mặt đỏ ửng rúc vào cổ anh. Minh Tùng nhận ra hơi thở nàng nặng nề căng thẳng, hai mắt cũng nhắm chặt không dám mở ra. Anh cúi xuống kéo chiếc quần lụa và chiếc quần lót Thùy Trang nhỏ ra khỏi hai chân nàng. Anh để nàng ngồi lên chiếc bàn học sinh nhỏ ngay hàng đầu tiên trước bục giảng.

– Đóng… cửa… – Thùy Trang hơi thở dồn dập, kêu khẽ bên tai anh.
– Anh đóng kỹ rồi…

Minh Tùng đỡ hai chân của nàng gác lên bàn bên cạnh. Thùy Trang cắn môi gương mặt đỏ ửng nhìn anh như oán trách. Nàng ngã người nằm nghiêng để tà áo dài rũ xuống phơi bày một mảng trắng lóa mắt làm Minh Tùng tim đập dồn dập. Anh rút điện thoại ra, hai bàn tay có chút run rẩy đưa lên chụp hình. Anh nhìn lại tấm hình trong điện thoại mình mà đũng quần cũng đội u một khối cứng như sắt thép…

Thùy Trang nằm nghiêng trên chiếc bàn học sinh nhỏ, gương mặt ửng đỏ tuyệt đẹp… Tà áo dài của nàng rơi rũ xuống phơi bày toàn bộ nửa thân dưới tuyệt đẹp. Cặp đùi thon dài nõn nà trắng muốt khép lại không che giấu được phần mu phơn phớt lông tơ mũm mĩm làm cổ họng anh khô khốc. Nàng lật người sấp xuống, gương mặt tuyệt đẹp ửng đỏ gối lên hai cánh tay. Tà áo rơi phủ một bên để lộ cặp mông tròn trịa cong vểnh tuyệt đẹp. Minh Tùng hít hà phấn khích, tay cầm điện thoại chụp liên tục.

Minh Tùng cúi xuống hôn đôi môi đỏ mọng của Thùy Trang, đỡ nàng ngồi dậy. Anh nhẹ nhàng mở hàng nút của chiếc áo dài của nàng. Hơi thở nàng gấp gáp nhìn theo bàn tay anh mở từng chiếc cúc áo. Vạt áo trước của nàng được anh mở ra trọn vẹn nhưng không rút ra khỏi tay áo. Minh Tùng bấm khóa mở chiếc áo ngực, rút ra khỏi người nàng để lộ ra hai bầu vú căng tròn trắng hồng tuyệt đẹp.

– Ngồi như thế…

Minh Tùng hai mắt sáng rỡ vui vẻ đặt Thùy Trang ngồi lên chiếc bàn học sinh trước mặt. Anh lùi lại ngắm nghía vừa hướng dẫn:

– Em kéo tà áo mở ra đi…

Thùy Trang ngoan ngoãn mím môi mặt đỏ ửng kéo tà áo dài mở rộng ra hai bên. Hai bầu vú nàng ưỡn lên căng tròn tuyệt đẹp trước mặt anh.

– Chân em… có thể… mở ra một chút không?

Nghe anh nói mà Thùy Trang cả gương mặt nóng rực xấu hổ đến tột độ nhưng nhìn vẻ háo hức chờ mong của anh nàng không nỡ từ chối.

Ánh mắt như thiêu như đốt nhìn anh, một chân giơ lên gác sang mặt bàn bên cạnh…

“Ầm” Trong đầu Minh Tùng như có một trái bom hạt nhân nổ tung. Mặt anh đỏ ửng lên phấn khích đến tột độ. Anh hơi loạng choạng lùi lại sau, tay cầm điện thoại giơ lên…

– Tách… tách…

Nhìn vẻ phấn khích của Minh Tùng, Thùy Trang thấy mình vui vẻ. Nàng cũng không biết từ lúc nào nàng đã trở nên vô cùng ngoan ngoãn thỏa mãn mọi yêu cầu của anh. Mà dường như những thứ anh thích, cũng tạo cho nàng cảm giác hưng phấn.

– Em có đẹp không? – Thùy Trang chống cánh tay ra sau, gương mặt đỏ ửng hỏi.
– Đẹp… em đẹp lắm vợ ơi…

Minh Tùng hít hà kìm nén. Trong phòng lớp học ngày nào lần đầu tiên anh gặp gỡ Thùy Trang xuất hiện như một thiên thần thánh khiết… Giờ đây cũng chính trong căn phòng này, trước năm dãy bàn học nhỏ bé xinh xắn quen thuộc đó… Thùy Trang toàn thân lõa lồ, một chân gác lên ngồi chênh vênh trên chiếc bàn với vạt áo dài lả lơi rũ xuống. Cơ thể nàng tuyệt đẹp, hai bầu vú no tròn kiêu hãnh, cặp đùi thon dài mở rộng phơi bày cả hai mép âm hộ đỏ hồng như mời gọi. Tư thế này nàng khêu gợi đến mức máu mũi anh muốn phun ra. Minh Tùng không nhịn được nổi nữa, đút điện thoại vào túi, mở dây nịt kéo chiếc quần dài tuột xuống đến chân…

– Hi hi… – Thùy Trang nhìn khối u nổi lớn trong quần lót anh, che miệng cười.

Minh Tùng chồm đến ôm ghì cơ thể trần truồng của nàng, đón lấy đôi môi mềm mại của nàng mà hôn rít lấy. Anh đè ngửa Thùy Trang trên mặt bàn, hai chân nàng mở rộng đón lấy anh. Minh Tùng cảm nhận được đầu dương vật mình chạm vào một mảnh hừng hực ẩm ướt… Anh cúi xuống vùi mặt vào mảnh da thịt căng phồng mềm mại giữa hai vạt áo mở rộng của nàng. Môi lưỡi anh thèm thuồng hôn liếm khắp hai bầu vú tuyệt đẹp của nàng.

– Ư…

Thùy Trang cắn môi xuýt xoa mặt đỏ ửng nhìn anh phấn khích. Đêm qua nàng lại lén lút xem laptop của anh. Anh đang đọc một truyện người lớn về tình yêu giảng đường trên truyenheo.net, những thứ mô tả trong đó dâm đãng đến mức nàng không đọc hết nổi, phải ngừng lại. Dù vậy nó cũng ám ảnh đầu óc nàng làm đêm qua nàng có một giấc mơ vô cùng xấu hổ. Nó như là sự kết hợp giữa quá khứ và sự tưởng tượng của nàng tạo thành một giấc mơ hoang đàng…

– Đêm qua em có một giấc mơ… Anh có muốn nghe không? – Thùy Trang gò má ửng đỏ, hai mắt thiêm thiếp mơ màng nói khẽ.
– Kể anh… nghe đi… – Minh Tùng say mê hôn hít hai bầu vú nàng nói.
– Em mơ về thầy em môn tiếng Anh của em… Khi đó là năm thứ hai… Dù trường không yêu cầu… Nhưng em rất thích mặc áo dài cấp ba của mình… – Lời nói của Thuỳ Trang ngắt quãng khi bàn tay anh luồn vào giữa hai chân vuốt ve âm hộ nàng. – Em mơ ngày hôm đó tiết cuối cùng trong ngày… em chạy ra cổng trường nhưng bố chưa tới… trời đổ mưa rất lớn… không có chỗ trú mưa nên em chạy lại vào trong… Áo dài của em ướt hết… dính sát vào da thịt… Em rất xấu hổ, chui vào giảng đường mà nấp… Không ngờ lại gặp ông ấy…
– Ông ấy nhìn em chằm chằm… như muốn lột hết cả quần áo em ra… Thấy em run cầm cập vì lạnh… ông kêu em vào trong rồi đóng cửa lớp lại… còn bảo để gió không lùa vào.

Từng lời của nàng lọt vào tai, Minh Tùng bắt đầu thấy tim mình đập nhanh. Anh xoa nắn hai bầu vú nàng cuồng nhiệt, mút thật mạnh hai đầu nhũ hoa đã đỏ ửng săn cứng.

– Ưm… – Thùy Trang ưỡn ngực lên, bật rên khẽ. – Sau đó ông ấy lấy một cái khăn tay, không đưa cho em, mà chậm rãi lau nước trên mặt em… hai bàn tay… rồi bờ vai ẩm ướt…
– Em nhìn ông ta rất gần… Còn ngửi được hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá của ông… Khi bàn tay ông lau qua trước ngực em… Em không hiểu sao mình không ngăn cản… Lúc đó tim em đập rất nhanh… Dù qua một lớp áo mỏng ẩm ướt, em vẫn cảm nhận được những ngón tay ấm áp của ông cố tình vuốt ve dọc theo khe ngực em…
– Rồi ông ấy bất ngờ ôm em… làm cả người em… cứng đờ… Em nửa muốn chống cự, nửa không… vì ngực em truyền đến cảm giác ấm áp, dễ chịu… giọng ông ấy rất ấm áp, nói bên tai em… ư…

Thuỳ Trang bật rên khẽ, hai bầu vú ưỡn căng lên cho Minh Tùng ngậm mút say mê… Nàng như chìm đắng vào giấc mộng của chính mình. Người thầy đó là có thật, nhưng giữa ông và nàng chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

– “Giảng đường là nơi… ư… thiêng liêng, cũng là nơi… dễ gieo rắc vào đầu chúng ta… những suy nghĩ… truỵ lạc… hoang đàng nhất… Em có bao giờ nghĩ… mình hoàn toàn khoả thân… ở một nơi như thế này không?”

Minh Tùng như chìm đắm trong giấc mơ của Thuỳ Trang, mặt đỏ anh cũng đỏ bừng phấn khích. Anh nhỏm dậy cầm khúc thịt cứng rắn của mình cọ cọ vào hai mép âm hộ đỏ hồng đã sớm ướt đẫm nhòe nhoẹt của Thùy Trang. Anh chèn đầu dương vật vào giữa hai mép âm hộ nàng, thúc mạnh.

– Ummmm… Ông ta vừa hôn lên vành tai em, vừa nói, tay ông chậm rãi mở cúc áo dài của em… Lúc đó… tim em… muốn ngừng đập… ôi… – Thuỳ Trang bật rên lớn, hai mắt vẫn nhìn anh lên anh, miệng thổn thức nỉ non.

Dương vật Minh Tùng đi sâu vào lấp kín âm hộ trơn nhẵn ấm nóng của nàng. Một cảm giác bó chặt khít khao sung sướng tuyệt vời làm anh hít hà mê mẩn. Anh nghiến răng ken két, hạ thể bắt đầu tăng tốc. Thùy Trang hổn hển thở dốc, hai mắt nàng khép lại, thì thào ngắt quãng:

– Ưm… áo em mở ra… hơi thở ông ấy rất nóng… hai mắt ông cứ nhìn chằm chằm vào ngực em… Cả người em run rẩy… nhưng em vẫn không ngăn bàn tay ông đưa lên… ngực em…

Minh Tùng hít hà thúc mạnh liên tục, tay anh đặt lên hai bầu vú căng tròn của nàng mà xoa nắn.

– Ưm… Đừng… thầy ơi… ôi… – Cơ thể Thùy Trang có rút, giữ chặt bàn tay anh trên ngực, rên rỉ.

Minh Tùng như bị kích thích đến phát cuồng. Anh gạt tay nàng ra một cách thô bạo. Hai tay bóp nghiến hai bầu vú nàng vung lên, cúi xuống ngậm lấy đầu nhũ hoa mút mút cuồng nhiệt. Hạ thể anh thúc đẩy dương vật vào âm hộ nức nở của nàng thật nhanh…

– Ôi… đừng… ưm… Ôi… thầy ơi…

Thùy Trang hai mắt nhắm chặt cơ thể run rẩy mãnh liệt. Hai tay nàng ôm ghì lấy đầu anh, cặp đùi thon dài của nàng mở rộng. Minh Tùng bám chặt vào cạnh bàn, hạ thể anh dồn dập thật nhanh. Tiếng rên xiết của mãnh liệt của nàng làm cả người anh như điên cuồng. Hạ thể anh dồn ép khúc thịt của mình không ngừng chọc sâu vào tận cùng bên trong cơ thể nàng. Thùy Trang cả người co rút ôm chặt lấy anh, hai chân nàng quắp chặt quanh người anh như muốn ép khung xương anh vỡ vụn. Trong cơn rên rỉ ngất ngây, âm hộ nàng bắt đầu tuôn trào rịn ướt cả hạ thể anh…

– Ưm… ôi… ưm…
– Ahhh…

Minh Tùng há hốc ngã người nằm úp lên cơ thể trần truồng của Thùy Trang. Dương vật anh phun trào ồ ạt lấp kín bên trong âm hộ nàng. Anh thở hổn hển sung sướng, miệng mở ra ngậm lấy đầu nhũ hoa xinh xắn của nàng hôn mút thích thú.

– Ưmm… Anh ơi… ôi… – Thùy Trang thiêm thiếp nỉ non vuốt ve mái tóc Minh Tùng.
– Nhớ đến anh rồi hả? Không gọi ông thầy nào đó nữa sao? – Minh Tùng thì thầm trêu chọc.
– Hi hi… Em cố tình gọi như vậy đấy… Anh có thích không? – Thùy Trang kéo mặt anh lên, hôn lên môi Minh Tùng, cười đùa.
– Ha ha… Thích…

Minh Tùng cười toe toét, nhưng gương mặt vẫn có chút ửng đỏ. Anh không nhịn được buột miệng hỏi:

– Vậy… sau đó thế nào? Ông ta…
– Hi hi… Anh thích là được rồi… – Thùy Trang che miệng cười nắc nẻ.
– Nhưng ông ta… ông ta có làm gì em? – Minh Tùng không buông bỏ tiếp tục hỏi.
– Vậy anh muốn nó xảy ra thế nào? – Thùy Trang tay ghì lên eo lưng anh, kéo hạ thể anh sát vào giữa cặp đùi mở rộng của nàng, nàng cắn môi ánh mắt trêu đùa nói. – Em phải nói sao để nó không tiếp tục nở to lên trong người em đây?!
– À… Ha ha… Em nói chuyện đã xảy ra là được rồi…

Thùy Trang vuốt mái tóc lòa xòa trên trán anh, nàng mỉm cười nói:

– Không có chuyện gì xảy ra hết… Em đã nói là một giấc mơ mà…
– Anh biết. Nhưng giấc mơ cũng phải có kết cục chứ? – Minh Tùng không cam tâm.
– Kết cục là… trời sáng đi làm… Hi hi…

“Cạch…”

Thùy Trang vừa cười chưa dứt tiếng thì đột nhiên một âm thanh khô khốc vang lên ngoài cánh cửa phòng làm nàng biến sắc. Tay nắm cửa lớp một lần nữa gạt xuống phát ra một âm thanh khô khốc…

“Cạch…”

Minh Tùng và Thùy Trang giật bắn cả người. Thùy Trang suýt nữa đã hét lên kinh hãi. Anh vừa lùi người lại, nàng liền vội vàng tuột xuống đất. Cơ thể trần truồng co rúm lại, gương mặt đang ửng đỏ men tình đã chuyển thành tái nhợt sợ hãi.

“Cộc… cộc…” Cánh cửa không mở được. Người bên ngoài gõ cửa. Minh Tùng và Thùy Trang thở phào nhẹ nhõm.

– “Cô Thùy Trang…” – Giọng nói của ông Bảo vệ gọi vào.

Thùy Trang còn ngơ ngác sợ hãi thì Minh Tùng vội lay lay nàng ra hiệu.

– Dạ… có chuyện gì không chú Ba? – Thùy Trang cố giữ giọng bình tĩnh hỏi.
– À. Không có gì… Cô trong đó là tốt rồi. Tôi còn sợ lớp quên tắt đèn thôi… Không sao… Cô cứ làm việc đi…

Nghe tiếng bước chân lẹt xẹt của ông bảo vệ rời đi, Thùy Trang thở phào đứng lên. Nhìn vũng nước nhỏ trên sàn, lại nhìn giữa hai chân mình chảy dài chất dịch lỏng trắng đục, mặt nàng đỏ ửng lườm anh. Thùy Trang lục tìm trong túi xách lại không tìm được một miếng khăn giấy nào. Nàng mím môi dùng chiếc quần lót nhỏ, tự lau cho mình, rồi lau sạch sàn nhà, sau đó gói lại cho vào túi xách. Minh Tùng đã mặc xong quần áo, nhìn Thùy Trang rón rén kéo chiếc quần lụa mỏng qua bờ mông trần trụi ửng đỏ, lòng anh lại có chút rục rịch.

– Trời ơi… chết rồi… – Thùy Trang lo lắng kêu khẽ.
– Có chuyện gì? – Minh Tùng bước lại, anh phát hiện khóa kéo quần bên hông của nàng bị bung ra, không cài lại được.
– Hu hu… bắt đền anh đó…
– Không sao… không sao…
 

kebinthai

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Phần 9: Giấc mơ hoang đàng (2)


Năm phút sau, cửa lớp bật mở. Minh Tùng thò đầu ra ngoài nhìn quanh. Cả sân trường tối đen, chỉ có ánh đèn xa xa ngoài cổng. Anh không thấy bóng dáng ông Bảo vệ ở đâu.

– Đợi anh chút…

Minh Tùng chạy nhanh ra xe. Anh cho chiếc xe chậm rãi lùi lại đến trước hành lang, tắt đèn. Minh Tùng nhìn qua gương chiếu hậu… Cánh cửa hé mở từ trong lớp học tắt đèn tối đen Thùy Trang cúi thấp đầu líu ríu đi ra. Nhìn nàng đóng cửa lớp mà hai tay vội vàng run rẩy, Minh Tùng không nén được cười. Dãy hành lang tối om nhưng ánh sáng từ xa hắt lại cũng đủ thấy bên dưới tà áo dài phất phơ của nàng là hoàn toàn trần trụi trống trải. Thùy Trang hai tay giữ chặt hai bên tà áo, quay người bước thật nhanh ra xe…

– Chào cô Trang, cậu Tùng nhá…
– Dạ, con chào chú Ba…

Khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi cổng trường, Thùy Trang nhìn lại ông Bảo vệ phía sau, rồi quay sang vung nắm đấm nhỏ đánh lên vai Minh Tùng.

– Tại anh hết đó? Thích bày trò hư hỏng…
– Ha ha… Không phải có người cũng thích anh chơi trò hư hỏng sao? – Minh Tùng vừa lái xe vừa cười vui vẻ.
– Hứ… Không nói với anh nữa… Nói ra anh lại trêu em… – Thùy Trang bĩu môi, hai gò má ửng đỏ.
– Thôi mà… – Minh Tùng vừa lái xe vừa hỏi, bàn tay anh đặt lên đùi Thùy Trang vuốt ve nhẹ nhàng.
– Anh xấu xa lắm… – Thùy Trang giữ chặt tay trên đùi mình không cho anh loạn động.

Minh Tùng gác tay hờ lên tay lái mỉm cười nhìn đường phố. Đêm qua anh cố tình để trang truyenheo.net cho Thuỳ Trang xem. Không ngờ lại kết quả tích cực như vậy. Từ lúc nàng bắt đầu chia sẻ giấc mơ hoang đàng của mình, Minh Tùng biết anh đã đưa nàng đến rất gần với mục đích cuối cùng. Cảm giác gần đạt đến đích đến vừa làm Minh Tùng phấn khích xen lẫn sợ hãi. Anh sợ mình đẩy Thuỳ Trang đi quá xa và vuột mất nàng mãi mãi.

“Sẽ không đâu… Chuyện đó sẽ không xảy ra…” Minh Tùng tự nói với mình.

Anh đưa tay sang luồn vào dưới tà áo dài của Thùy Trang. Nàng không ngăn cản để bàn tay ấm nóng của anh chui vào giữa cặp đùi trần trụi thon dài của nàng. Thùy Trang không quay lại, vẫn nhìn ra cửa xe, nhưng bên gò má đã ửng đỏ khi bàn tay anh chạm vào làn da mềm mại giữa hai chân nàng.

– Em từng nghe qua từ… exhibitionist chưa? – Minh Tùng hỏi.
– Là gì? Người triển lãm sao? – Thùy Trang có chút khó hiểu nhìn anh.
– Cũng gần giống nghĩa đen như vậy. Thật ra… Exhibitionist là một trào lưu xuất phát ở các nước phương Tây. – Minh Tùng vừa mỉm cười vừa nói. – Văn hóa Tây phương vốn cởi mở phóng khoáng chuyện tình dục… Họ tìm cảm hứng tình dục ở rất nhiều khía cạnh. Trong đó có một nhóm người cả đàn ông và phụ nữ có sở thích phô bày cơ thể mình cho người khác giới nhìn ngắm…

Thùy Trang mặt đỏ ửng, cúi thấp nhìn bàn tay đang nổi cộm giữa tà áo dài của nàng tiến sâu vào giữa hai chân nàng. Nàng cắn môi nói khẽ:

– Ý anh… như là những bãi biển khoả thân sao?
– À… cũng đại loại như vậy. Nhưng ở những bãi biển khoả thân còn có những người đơn thuần hưởng thụ cảm giác giải phóng cơ thể mình… So sánh họ và exhibitionist có thể nói là cùng một hành vi nhưng xuất phát từ mục đích khác nhau.
– Họ sẵn sàng khoả thân bơi lội ở một bãi biển không người… Nhưng exhibitionist lại có sở thích đặc thù hơn… Họ thích phô bày cơ thể ở những nơi công cộng, như siêu thị, quán ăn, công viên… nơi mà tất cả mọi người đều mặc quần áo. À… giảng đường Đại học càng là nơi lý tưởng… Ha ha…
– Đáng ghét… anh lại trêu em…

Thùy Trang chồm sang ôm ghì cánh tay Minh Tùng, cắn nhẹ lên vai anh. Tà áo dài của nàng bị kéo lệch sang một bên để lộ bàn tay anh đang mân mê giữa cặp đùi non tơ nõn nà của nàng.

– Em có đủ can đảm đó không? – Minh Tùng nhìn Thùy Trang cười tủm tỉm.
– Can đảm gì? – Thùy Trang áp gò má nóng rang lên vai anh.
– Thì như giấc mơ của em… khoả thân ngồi giữa giảng đường với vài chục bạn học nam xung quanh…
– Phì… Em không làm được chuyện đó đâu… Trừ phi… – Nàng cắn môi mặt đỏ ửng nói khẽ.
– Trừ phi cái gì?
– Trừ phi… mọi người đều không mặc… ôi… xấu hổ chết người… Không được hỏi em nữa… – Thùy Trang giấu mặt vào vai anh, xấu hổ gắt lên.

Xe của Minh Tùng dừng đèn đỏ giữa làn xe ô tô. Lane trong bên phải anh là một chiếc xe tải loại 5 tấn màu xanh dương… Anh để ý chiếc xe này đã theo mình dừng đèn ngay đúng vị trí đó đã ba lần liên tục. Từ vị trí thấp của chiếc Mazda 6 sedan, Minh Tùng không thể nhìn thấy khung cửa buồng lái xe tải. Anh ngẫm nghĩ, rồi nhấn nút mở lớp chắn của cửa sổ trời, phía trên vẫn còn lớp kính chắn tối màu…

– Anh làm gì vậy? – Thùy Trang thấy Minh Tùng ngẩng cao đầu lên nhìn thì lên tiếng hỏi.
– Ha ha… em có khán giả rồi… – Minh Tùng cười, gương mặt có chút vui vẻ phấn khích.
– Khán giả gì? – Thùy Trang tròn mắt nhìn quanh không thấy chiếc xe máy nào.
– Em nhìn qua đây… – Minh Tùng cầm điện thoại của mình lên sát cửa sổ trời, màn hình và camera trước hướng sang phía chiếc xe tải bên cạnh.
– Á…

Thùy Trang vừa thấy được người đàn ông lái xe tải đang thò hẳn đầu ra ngoài để nhìn xuống phía vị trí nàng ngồi, liền hoảng hốt kéo tà áo dài che kín lại.

– Ha ha… Hay mình thử nghiệm một chút đi…

Anh chợt kéo tà áo dài của nàng sang một bên để lộ gần như toàn bộ cặp đùi thon dài tuyệt đẹp.

– Đừng anh… trời ơi… – Thùy Trang kêu mặt đỏ ửng gay gắt.
– Hắn không thấy được mặt em đâu…
– Anh muốn… làm gì? – Thùy Trang cúi gằm gương mặt đỏ ửng, nhìn bàn tay anh đang vuốt ve cặp đùi nàng.
– Anh có làm gì đâu…

Minh Tùng kéo vạt áo dài của nàng lên đến eo, phơi bày toàn bộ hạ thể nàng trước ánh mắt hau háu của gã đàn ông ngoài cửa sổ. Bàn tay anh bắt đầu vuốt ve dọc cặp đùi láng mịn, từ từ chui vào giữa hai chân nàng. Thùy Trang tựa đầu trên vai anh, mím môi nhìn theo bàn tay anh. Hai chân nàng từ từ hé mở phơi bày phần mu mũm mĩm phơn phớt lông tơ, đón lấy bàn tay anh tiến sâu vào…

– Ư…

“Tin… tin…” Chợt có tiếng kèn xe phía sau, nhắc nhở đèn xanh.

Minh Tùng có chút hụt hẫng, đạp chân ga cho xe lướt đi. Nhưng điều anh ngạc nhiên là chiếc xe tải vẫn bám theo chạy song song không rời… Chuyện này có chút thú vị ah. Anh giữ đều chân ga, không vượt lên. Bàn tay anh vẫn vuốt ve bờ mu mềm mại ấm nóng của Thùy Trang làm nàng co rút vào người anh.

– Anh hư quá đi mất… ư… – Nàng mở chân để bàn tay anh tiến sâu vào bên trong, miệng ư ử thở dốc bên tai anh.
– Vậy em có thích anh hư không? – Minh Tùng phấn khích mỉm cười nhìn xuống nàng.
– Em thích… ôi… ngón tay anh nóng quá… ưm…

Thùy Trang rúc vào cổ Minh Tùng hổn hển thở dốc. Hai chân nàng mở rộng ra cho bàn tay anh hoạt động mơn trớn vuốt ve âm hộ nàng. Ngón tay anh day day phần mồng đốc nhỏ xinh xắn rồi nhẹ nhàng chui vào bên trong hang động ướt át của nàng.

– Ưm… ôi… hắn… hắn vẫn đi theo sao… ôi… – Thùy Trang thở dốc, mặt đỏ ửng nói.
– Ha ha… Anh là hắn cũng phải đi theo đến tận chân trời ah… Mà tiếc cho hắn, chúng ta đến nhà rồi…

Chiếc Mazda xanh dương đánh lái rẽ vào tầng hầm khu căn hộ cao cấp. Bên trong xe chợt vang lên tiếng hét thảm thiết của Thùy Trang:

– Trời ơi… Về đến nhà rồi… Anh không ghé mua quần cho em sao?
– Ây da… anh quên mất… – Minh Tùng vỗ vỗ trán cười khổ.
– Bây giờ phải làm sao? Em… em không thể… như vậy mà đi lên đâu… Hu hu… em chết mất. – Thùy Trang bưng kín mặt giãy nảy.
– Ha ha… Được rồi… anh lên lầu đem đồ xuống cho em… được chưa?
– Nhưng… em đang… mắc tiểu… – Thùy Trang mặt đỏ ửng lí nhí.
– Hả? Có gấp không? – Minh Tùng sửng sốt.
– Sắp ướt ghế rồi… ôi – Thùy Trang xoa xoa gương mặt đỏ ửng, nói.

Minh Tùng vội vàng đỗ ô tô vào một chỗ trống, mở tung cửa ra:

– Chờ anh hai phút thôi… nhanh lắm…
– Ừm… Nhanh lên đó…

Minh Tùng chạy một mạch về phía thang máy. Vừa đến nơi anh có chút nhíu mày lo lắng… Trước mặt anh là một đám người khá đông. Bốn buồng thang máy hết hai cái đang bảo trì, chỉ có hai cái là hoạt động. Một chiếc thang máy vừa xuống liền bị lấp đầy người… Minh Tùng chỉ biết sốt ruột đứng chờ. Gần năm phút sau Minh Tùng mới đến lượt bước vào. Lại mất thêm ba phút nữa anh mới lên đến tầng 32 đã nôn nóng muốn phát điên. Vừa bước ra khỏi thang máy thì điện thoại báo bốn cuộc gọi nhỡ của Thùy Trang. Nàng có lẽ đã sắp không nhịn được… Minh Tùng lao nhanh vào nhà, lục tìm trong tủ áo của Thùy Trang lấy một cái quần áo dài, rồi lập tức trở xuống.

Đến lúc Minh Tùng quay xuống tầng hầm chạy nhanh ra xe thì anh bất ngờ nhận ra Thùy Trang không có trong xe. Minh Tùng còn đi một vòng trong xe tìm kiếm vết tích gì đó. Đại loại như một vũng nước lớn… Nhưng kết quả làm anh ngạc nhiên, không thấy gì cả. Đây là chuyện gì chứ?! Minh Tùng vò đầu bứt tóc nhìn quanh cả tầng hầm. Thùy Trang có thể đi đâu trong tình trạng như vậy chứ? Chỉ nghĩ đến nàng trong chiếc áo dài hai tà áo phất phơ lộ cả cặp đùi và bờ mông tròn trịa cong vểnh kia là anh sốt ruột khó chịu muốn phát điên.

“Cảm ơn anh…”

Ngay lúc này Minh Tùng nghe được loáng thoáng giọng nói êm tai quen thuộc của Thùy Trang. Anh quay phắt lại liền phát hiện ở góc xa xa cuối tầng hầm Thùy Trang khép nép mặt đỏ ửng bước ra từ cửa của phòng kỹ thuật tòa nhà. Nàng quấn quanh bờ eo nhỏ một cái áo sơ mi dài tay màu xanh của nhân viên kỹ thuật. Phía sau Thùy Trang là một thanh niên cao lớn mặc đồng phục xanh, hơi lạ mặt đối với Minh Tùng. Anh ta có vẻ lúng túng xấu hổ bước theo nàng.

“Để tôi đưa chị lên lầu… Tôi sẽ dùng thang dự phòng, không có camera, chị không phải ngại…”

“Vâng, cảm ơn anh…”

Minh Tùng đứng khuất sau hàng xe, anh biết Thùy Trang đã phát hiện ra mình. Nhưng nàng như giận dỗi vì bị bỏ rơi đến suýt nữa làm chuyện xấu hổ, cũng không buồn nhìn sang anh, còn cố tình ngúng nguẩy bờ mông dưới lớp áo sơ mi đi theo người thanh niên kia dẫn đường. Minh Tùng cười khổ, quay lại xe rút chìa khóa, rồi lặng lẽ bám theo.

Hầm thang lúc này đã vắng người. Người thanh niên kia vừa dùng chìa khóa mở buồng thang máy dự phòng mời Thùy Trang bước vào, thì từ đâu Minh Tùng cũng chen vào theo.

– Này… Đây là thang dự phòng… Anh có thể dùng thang khác…

Người thanh niên kia ra vẻ rất bảo vệ Thùy Trang, còn cố tình đứng phía trước che chắn nàng phía sau. Anh ta có lẽ mới vào đây, hiển nhiên không biết Minh Tùng là chồng của cô gái anh ta đang che chắn. Minh Tùng thấy thú vị, anh quay lại hơi nhướng mày nhìn anh ta. Anh thấy Thùy Trang ngấp nghé sau vai anh ta còn le lưỡi trêu chọc anh.

– Kệ người ta đi… Anh cho em lên tầng 32 là được rồi…
– Vậy… được rồi…

Người thanh niên vẫn có chút hậm hực bấm nút thang máy, rồi quay sang hỏi Minh Tùng:

– Anh lên tầng mấy?
– Tôi cũng là… tầng 32…

Cửa thang máy đóng lại. Minh Tùng không quay đầu chỉ nhìn qua cánh cửa phản chiếu trước mặt. Anh thấy người thanh niên hơi tỏ vẻ hơi nghi ngờ không ngừng nhìn mình dò xét, anh chỉ biết cười khổ. Anh lại thấy Thùy Trang đứng nép sau lưng anh ta, miệng mỉm cười vui vẻ thích thú vì trêu chọc được anh.

– Xin lỗi, nãy giờ chưa hỏi anh tên gì? – Nàng nhỏ nhẹ hỏi.
– À, vâng, tôi là Tuân, vừa về phòng kỹ thuật. Chị không biết cũng phải thôi ạ. – Người thanh niên hơi quay lại nói, nhưng vẫn cố tình che chắn trước người Thùy Trang.
– Chào anh Tuân. Em là Thùy Trang, ở căn hộ 3204. Lát anh cho em số điện thoại nhé. Có gì hư hỏng nhờ anh giúp…
– Vâng… Đó là trách nhiệm của tôi.

Minh Tùng nghe Thùy Trang nhỏ nhẹ nũng nịu với một người đàn ông khác ngay trước mặt mình lòng có chút gai gai, nhưng nhiều hơn là cảm giác thú vị. Thùy Trang nói chuyện với anh ta nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh qua phản chiếu của cánh cửa, như trêu chọc thách thức. Thấy Minh Tùng mỉm cười thản nhiên, nàng càng hậm hực hơn…

– Á… – Chợt Thùy Trang kêu lên thảng thốt.

Tuân và cả Minh Tùng giật mình quay lại, thì sững người phát hiện chiếc áo xanh quấn quanh người Thùy Trang đã rơi xuống chân. Tà áo dài mỏng manh của nàng hé mở lộ ra phần da thịt hồng hào mịn màng từ chân lên đến tận eo. Tuân lúng túng cúi xuống nhặt lên, ánh mắt không kềm được phải nhìn qua khe hở mê người đó một chút… Thùy Trang bối rối nhìn xuống, hành động đó của anh ta thu vào trong mắt làm mặt nàng đỏ ửng gay gắt. Nàng nhìn lên bắt gặp vẻ háo hức của Minh Tùng, liền cắn môi nguýt anh.

– Đây… – Tuân đứng lên, mặt đỏ ửng đưa cái áo cho Thùy Trang.
– Em nghĩ không cần đâu… Cũng tới nơi rồi… Cảm ơn anh… – Thùy Trang nói khẽ lí nhí, gương mặt tuyệt đẹp cúi gằm xuống như muốn giấu trong hai bầu ngực phập phồng.

Tuân nuốt nước miếng đánh ực khô khan rồi quay người đi. Chợt thấy Minh Tùng đang nhìn chằm chằm, anh ta liền che ngang người Thùy Trang, gắt lên:

– Anh kia… Ánh mắt lịch sự một chút đi…
– Ặc… được được thôi… Ha ha…

“Tin…” – Cửa thang máy tầng 32 mở ra.

Thùy Trang líu ríu bước nhanh ra ngoài, Tuân bước theo sau, còn cố tình đi sát người nàng chắn tầm mắt của Minh Tùng. Minh Tùng quả thật thấy anh chàng này rất thú vị, anh cười tủm tỉm đi theo hai người.

Thùy Trang mở cửa, bước vào trong, còn quay lại mỉm cười thật tươi với Tuân. Tà áo dài hé mở nàng cũng không che lại để lộ một nửa bên đùi tròn lẳn trắng nuột từ chân đến tận bờ eo.

– Cảm ơn anh nha.
– Vâng, không có gì… Chị nghỉ sớm… – Tuân ấp úng mặt đỏ ửng, nói.
– Sao không mời em trai vào uống ly nước?

Chợt giọng nói của Minh Tùng vang lên sau lưng, Tuân liền quay ngoắt lại ngạc nhiên nhìn anh.

– Anh… Nhưng anh…

Minh Tùng cười tủm tỉm bước qua anh ta, đến bên Thùy Trang, choàng qua bờ eo nhỏ của nàng.

– Tôi là chồng cô ấy.
– A… Ra là vậy. Thật xin lỗi… – Tuân gãi gãi đầu, mặt đỏ ửng ngượng ngùng.
– Hi hi… Người xin lỗi phải là em. Em muốn chọc anh ấy một chút thôi. Dù sao cũng cảm ơn anh đã đưa em lên… – Thùy Trang tựa người vào cửa, mỉm cười nói.
– Vâng. Không sao… Rất vui được gặp anh chị…

Nhìn Tuân có chút tiu nghỉu đi xuống thang máy, bàn tay Minh Tùng đã luồn vào trong tà áo dài sau của Thùy Trang xoa nắn cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng. Thùy Trang mặt đỏ ửng lườm anh, tay kéo cửa đóng lại.

– Em vào trong phòng kỹ thuật làm gì? – Minh Tùng ôm ghì lấy nàng, nghiến răng ken két hỏi.
– Còn làm gì chứ? Anh bỏ em bơ vơ, không có anh ta em suýt nữa là… là tè luôn trong xe đó… – Thùy Trang giãy giụa đẩy anh ra nhưng không được, bực tức nói.
– Anh…

Minh Tùng đè người Thùy Trang nằm sấp nửa người lên bàn ăn, kéo vạt áo dài nàng lên lộ ra cặp mông tròn trịa cong vểnh tuyệt đẹp…

– Thật sự là chỉ đi vệ sinh? – Anh cúi xuống hít hít lên bờ mông mịn màng của nàng hỏi.
– Hi hi… chỉ đi vệ sinh thôi mà… ôi… đừng… em chỉ rửa sơ thôi… ôi…

Thùy Trang nằm sấp trên mặt bàn kính, mặt đỏ ửng kêu lên vẫn không ngăn được Minh Tùng vục mặt vào giữa cặp mông nàng hít hà say mê. Cái lưỡi ấm nóng của anh còn liếm liếm quanh hai mép âm hộ làm cả người nàng co rút hổn hển.

– Hừ… tại sao nó ướt như vậy? – Minh Tùng gầm gừ hỏi, cái lưỡi tiếp tục liếm dọc mép âm hộ đỏ hồng ấm nóng của nàng.
– Làm sao em… biết được chứ?! Ôi… đáng ghét… ưm… Ôi… anh ơi…

Trên chiếc bàn ăn giữa gian phòng khách, Thùy Trang nửa người nằm sấp trên bàn, gương mặt ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền ngây dại. Tà áo dài hất ngược lên trên để lộ cả bờ mông tròn trịa và hai cặp đùi thẳng nuột tuyệt đẹp. Minh Tùng đứng thẳng người phía sau vừa hít hà vừa nhìn dương vật căng cứng của anh từng chút chèn ép hai mép âm hộ nàng căng ra… Chỉ nghĩ đến cảnh Thùy Trang mặt đỏ ửng đứng để mặc người thanh niên kia lén lút nhìn vào khe hở giữa hai tà áo dài, làm anh muốn phát điên. Minh Tùng nghiến răng thúc dương vật thật mạnh…

– Ưm… ôi… không phải anh thích em hư hỏng sao… ôi…
– Ah… hừ… thích lắm… ah…
– Ưưm… ôi…

Minh Tùng hít hà kìm nén mặt đỏ ửng lên. Hai bàn tay bóp nghiến cặp mông tròn trịa của Thùy Trang, kéo rộng ra hai bên, hạ thể đẩy dương vật vào đến tận cùng trong âm hộ nàng. Âm hộ nàng hôm nay thật ướt át lại nóng hầm hập ôm cứng khít khao làm dương vật anh sướng không tả nổi. Anh giữ tay trên hai bờ vai của Thùy Trang, hạ thể dồn dập vào mông nàng phát ra âm thanh phành phạch liên miên không dứt.

– Ư… ư… ư… nhanh lên anh ơi… ôi… sướnggggg quá…

Thùy Trang rên xiết ngất ngây, tay nàng bấu chặt cạnh bàn, hai chân nàng mở rộng ra đón lấy anh. Minh Tùng hít hà kìm nén cơn sướng khoái dâng lên ồ ạt, hạ thể dồn dập điên cuồng thúc sâu vào âm hộ nàng. Cả chiếc bàn kính như oằn xuống, phát ra âm thanh ken két dưới sức nặng của hai người.

– Ưm… Ôi… anh ơi…
– Ahhh… vợ ơi…

Thùy Trang há hốc thở dốc, cơ thể run rẩy âm hộ nàng tuôn trào ồ ạt. Minh Tùng nằm úp lên người nàng, hổn hển tìm đến đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng mà hôn rít lấy… Thùy Trang thiêm thiếp đón lấy nụ hôn của anh, thì thào:

– Ưm… ôi… em quên lấy số điện thoại của anh Tuân rồi…
– Hừ…
– Hi hi…
 
Bên trên